Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 141: Chương 141: Cổng thành phong vân




Năm ngày sau, Tần Trịnh cổng thành.

Lúc này tại con đường rộng lớn phía trước Tử Lan Hiên tuổi tầm 13 14 thiếu nữ, thân mặc một thân màu hồng phiêu dật quần sam, đen nhánh tóc dài, mang theo bạc hoa sen quan, mặt như hoa đào hồng.

Môi như anh, phía sau còn đi theo một đám binh lính.Người chung quanh, đối với nàng đều lễ độ cung kính, mà nàng trông mong chờ đợi, tựa hồ là đang đợi cái gì, ánh mắt chợt sang lên khi thấy được một thân ảnh từ cổng thành hiện ra.

Một cái tuổi trẻ tuấn lãng nam tử cùng một thớt ngựa trắng, vừa uống rượu, từ bên ngoài cổng thành Tần Trịnh dắt ngựa đi vào.

Tầm hai lăm niên kỷ đổ lại vai đeo một chiếc tay nải quần áo màu trắng cũ kỹ với ống tay áo rộng dài điển hình giống như những người qua lại trên đường.

Một bộ màu tím nhạt y phục nhìn sơ qua chất liệu hoàn toàn khác với người dân áo vải bình thường là thế gia quý tộc công tử, ánh mắt ngắm nhìn xung quanh.

Nhìn thấy nam tử này nữ hài chạy đến không kìm được vui mừng ôm lấy nam tử: "ca ca"

"Hồng Liên!" Nam tử mừng thốt lên, hắn cũng không ngờ mình vừa vào thành người nghênh đón mình chính là muội muội mà hắn thương yêu.

Nữ tử này, liền là Hàn vương hòn ngọc quý trên tay, cô công chúa có huyết mạch tương liên cùng các vị công tử, Hồng Liên công chúa.

Mà người nam tử tuấn lãng kia chính là cửu công tử Hàn Phi, nhiều năm bái danh sư là Tuân Khanh ở đất Tề Lổ tại Tiểu Thánh Hiền Trang học nghệ trở về.

Không như sư đệ của mình là Lý Tư có thể tự do chọn quốc gia mình thi triển tài nghệ, hắn xuất thân công tử nước Hàn đối với nước nhà vẫn còn lưu tâm chỉ có thể chọn lấy nhỏ yếu Hàn quốc mà thôi.

“ Cuối cùng huynh cũng trở về, ca ca muội nhớ huynh chết mất” Hồng Liên nở lấy một nụ cười tươi rực rở.

Hàn Phi đem tay sờ lấy đầu nàng, lên tiếng “ nhớ ta nhiều thế sao? Có muốn hôn một cái không” nói xong giơ má mình ra nhắm mắt lại.

“ Muốn” Hồng Liên lên tiếng, sau đó cúi người hôn lên má hắn hai cái

“ Đồ ngốc, ta chỉ đùa muội, muội xem là thật ư” Hàn Phi cười lên tiếng

“ Đương nhiên là thật rồi” Hồng Liên lập tức trả lời.

Hàn Phi gương mặt biến đổi, hai mắt liếc qua hai bên nói “ nhìn kìa, trên đường nhiều người như thế”

Mà Hồng Liên nghe đến đem ánh mắt liếc nhìn qua hai bên, nàng thấy được tất cả người đi đường đều kinh ngạc ánh mắt không thể tin được nhìn một màn phát sinh vừa rồi, từ thanh niên đến trẻ em lẫn phụ nữ đi đường đều kinh trụ lên.

Thân ảnh đi đi đến một thân ảnh nam tử toàn thân mặc một bộ y phục màu đen, gương mặt hình chữ điền, đem tay chỉ ra nói” nhìn cái gì, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi nhìn cái gì? Không sợ ta móc mắt ngươi ra sao?”

Nam tử áo đen nghe đến thần sắc kinh hoảng, ôm lấy đầu sau đó cả người quỳ xuống đất mà dập đầu lên tiếng “ Hồng Liên công chúa, tiểu nhân sai rồi”

“ Nhắm mắt ngươi lại” Hồng Liên cúi người sau đó đem tay chỉ đến, nhìn thấy nam nhân phía trước đã nhắm mắt lại, lập tức đem tay quay qua xung quanh đám người “ các ngươi cũng vậy, nhắm mắt lại hết đi ai dám nhìn, ta sẻ móc hết mắt người đó ra”

“ Ai u.. người nào.. không có mắt sao? khốn kiếp” Hồng Liên kêu đau lên khi bị một thân ảnh nhỏ con từ phía sau lướt qua đụng trúng, làm cho những người xung quanh quan sát há hốc miệng lên khi thấy được.

“ Cả nhà ngươi mới không có mắt, lại đứng ở giữa đường, là hỗn đản nào?” Lãnh Sương xoa đầu nhỏ của mình miệng ngậm một thanh kẹo que chân đạp ván trượt cả người ngả xuống đất, nàng cũng theo Dược Thiên Sầu di chuyển đến Hàn quốc chơi lấy, khi vào thành chính là mang theo ván trượt chạy nhảy khắp nơi.

“Tức chết ta rồi, người đâu.. aa” Hồng Liên loay hoay đứng dậy liền nhận ra người nào đụng phải mình là một bé gái mặc một vộ váy xanh dương hoa lệ như một công chúa nhỏ, cực kỳ khả ái đáng nói là hồ ly trắng bên cạnh rất bắt mắt, nhãn châu xoay chuyển lên tiếng: “ Dám tông bản công chúa, hừ nhìn ngươi nhỏ tuổi phân thượng bổn công chúa tha cho, hừ đầu hồ ly này ta rất thích”

Hàn Phi thấy vậy vội vã tiến tới che miệng người thiếu nữ, mấy năm ở đất Tề hắn làm sao không nhận ra được nử tử này là ai, chính là đại danh nhân đây hơn nữa hắn cũng nhờ cô bé này mà kiếm không ít rượu ngon mà uống đây “Này, này, này... muội ấy đùa đấy, đùa ấy.”

“Muội không đùa” Hồng Liên phụng phịu nói.

“ Thì ra là Hàn Phi bại tướng, vậy đây là muội muội mà ngươi nói Hồng Liên công chúa, hừ nể mặc ngươi bổn tiểu thư không tính” Lãnh Sương nhận ra Hàn Phi, nhãn châu xoay chuyển người này nàng biết là một tên chơi rất tốt, hơn nữa hắn cá cược phần thắng cũng rất lớn.

“ Cái gì mà..” Hồng Liên còn định nói nữa đả bị Hàn Phi trừng mắt đem tay che lấy miệng, đợi nàng yên ổn rồi đứng lại chắp tay hành lể cười nói: “ Hàn Phi đa tạ đại tiểu thư, thật không ngờ lại gặp tiểu thư ở Tần Trịnh”

“ Ca, ngươi biết nàng, còn nửa sao lại với nàng khách khí như vậy” Hồng Liên bất mãn lên tiếng: “ nha đầu này rõ ràng là tông muội đó”

“ Tông thì đả làm sao? ai bảo ngươi đứng giữa đường làm gì, ta còn chưa đánh ngươi là may rồi, còn đòi bắt tiểu bạch của ta?” Lãnh Sương tay nhỏ nắm lại vung quả đấm uy hiếp Hồng Liên, đi lại nắm lên ván trượt của mình.

“ Chi chi” Tiểu Bạch giờ chẳng khác nào đầu chó cỏ trưởng thành dài đến 5 tấc bộ lông trắng mượt như tuyết hai chân đứng lên miệng cáo nhỏ kêu lên, một chi trước vương ra móng vuốt sắc bén hiện ra.

“ Khí chết ta rồi, người đâu còn không bắt lại cho...” Hàn Phi ngay lập tức bịt miệng lấy nàng, đùa A Ngôn có chuyện gì cả Tần Trịnh cũng không yên với vị kia khi hắn biết tên kia chính là cực kỳ bao che khuyết điểm, hơn hết sau này đừng hòng có quả ngon mà ăn khi chọc giận nàng.

“ Bắt nàng, ta xem Tần Trịnh người nào dám bắt Lãnh Sương nhà ta” Dược Thiên Sầu cất bước từ phía sau đi đến, thong dong trấn định bên hông đeo lấy chuôi kiếm hoa lệ.

“ Cha, là nàng, ta nghe được nàng muốn bắt ta, đúng rồi còn muốn bắt tiểu bạch nữa” A Ngôn lập tức cáo trạng cho Thiên An bất chắp Hàn Phi nháy mắt mình.

“ Hiểu lầm, là hiểu lầm..Hàn Phi thay mặt muội muội hướng đại tiểu thư cùng trang chủ tạ lỗi” Hàn Phi vội chắp tay thụ lể Nho Gia cúi người váy một cái.

Một bộ quần dài đen cùng một chiếc áo trắng sơ mi lịch lãm, mang theo một đôi giày da bóng mượt.

Thắt lưng xa hoa khảm nạm một đầu long ảnh ở eo, bên hông mang theo hoa lệ bảo kiếm, tóc dài trắng tùy ý tung bay gương mặt cực kỳ tuấn lãng không một góc cạnh, đáng nói là khí chất từ người tỏa ra như hạc giữa bầy gà.

Một đôi đồng tử màu tím con ngươi lại như xà co thành hai vạch dọc.Với chiều cao một mét chín cách biệt hoàn toàn đám người, tuấn lãng dung mạo khác biệc khí chất, là phân thân của Thiên An trang chủ Thanh Y Lâu.

Dược Thiên Sầu bước chậm rải đến tiếu ý hiện ra: “ Từng nghe Hồng Liên công chúa ác độc, điêu nghoa tùy hứng mới đầu ta còn không tin, nhưng bây giờ xem ra lời đồn quả không sai. Bắt quỳ, còn muốn móc mắtt, xinh đẹp như thế lòng dạ lại xấu xa như vậy”

“ Ngươi” Hồng Liên mặt phiếm hồng nhìn thân ảnh nam tử xuất hiện gần trong gang tấc mình, tuấn mỹ khuôn mặt cùng đối mặt khác người kia để cho nàng ngây dại ra trong giây lát, thẹn thùng cùng tức giận lớn tiếng: “ hỗn đãn, ngươi nói bậy, lớn mật phạm thượng... Ngày hôm nay, bản công chúa sẽ...”

“Hồng Liên” Hàn Phi lớn giọng lên tiếng chuyện này không xử lý ổn thỏa thì thanh danh của Hồng Liên coi như hủy đi, hơn nữa Dược Thiên Sầu thân phận bày ra đó đây, liền biến đổi gương mặt cười nói: “ mọi chuyện là hiểu lầm mà thôi, thật không ngờ trang chủ lại đến Tần Trịnh, để Hàn Phi làm chủ tận tình chiêu đãi”

“ Không cần, có người còn sớm hơn cả ngươi rồi” Thiên An cười nói, nhìn một khung xe ngựa xa hoa đắt tiền từ phía trước đi đến, từ bên trong một thân ảnh thanh niên dung mạo nghiêm nghị tuấn lãng có mấy phần tương tự Hàn Phi bước xuống.

“ Tứ ca” Hồng Liên, cùng Hàn Phi thốt lên khi nhận ra người đến là ai.

Tứ công tử Hàn Vũ chậm rải đến gần hai tay chắp lại thi lễ, rồi nói: “ Nhận được tin trang chủ cùng tiểu thư đến Tần Trịnh, Hàn Vũ tiếp đón chi trể mong trang chủ lượng thứ, trong phủ đệ đả bài sẵn yến tiệc mong hai vị dời gót ngọc đến tệ xá”

“ Ta còn tưởng tứ ca đến đón ta đây” Hàn Phi cợt nhã có vẻ thương tâm lên tiếng.

Mà ngay khi huynh muội hai người đi qua Tử Lan Hiên địa phương thì trên lầu cao một cảnh cửa sổ đả mở ra một đôi mắt đẹp dõi theo đám người rời đi trên con đường.

Không chỉ tinh thông kiếm thuật mà nàng còn khả năng điều chế độc dược, dịch dung, kinh doanh, chế rượu, tinh chế vật liệu.. là một đa tài nữ tử, Tử Nữ đem ánh mắt dõi theo nhóm người, trong lòng cũng bất ngờ không kém khi hai đại nhân vật của Thanh Y Lâu tiến vào Tần Trịnh.

" Tranh tranh tranh" tiếng đàn du dương trong gian phòng vang lên làm cho Tử Nữ dời mắt, thân ảnh uyển chuyển đi đến nhìn về thân ảnh nử tử đang gãy đàn bên cạnh, nàng chính là hòn ngọc quý trên tay nàng là đệ nhất cầm cơ của Tử Lan Hiên.

Giống như Hồng Liên công chúa nàng chỉ là một thiếu nữ mới lớn mà thôi, mặc một bộ váy dài vàng nhạt.Chiếc áo với cổ tay áo dài có hoa văn màu vàng kim ở cổ tay áo cùng với quanh làn váy. Ngực áo có màu xanh lá có hoa văn màu vàng kim.

Hồng nhạt eo thon trước sườn có hai dải lụa màu cam. Màu đen tóc dài như thác nước chảy đến eo, trên đầu mang theo phỉ thúy đồ trang sức, ngủ quan tinh xảo xinh đẹp không kém Tử Nữ, đôi mắt ẩn chứa muôn vàn điều muốn nói, bên eo mang lấy một chiếc ngọc bội tròn lại đỏ như hỏa diễm đang cháy- cầm cơ Lộng Ngọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.