Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 166: Chương 166: Đoạt lại quân lương




Mà lúc này phủ đại tướng quân cửa lớn mở ra, một người lính từ bên trong lén lén lút lút đi ra, nhìn quanh bốn phía một cái, phát hiện không người nào sau nhẹ nhàng vẫy vẫy tay. Sau đó một đám kỵ binh nhìn qua có hơn trăm người cưỡi ngựa hướng về một phương mà đi.

Tử Nữ đi tới trên vách đá cheo leo, nói: "Phủ tướng quân thân vệ tinh kỵ phát động rồi, xem ra công tử đến nhà bái phỏng thành ý để Cơ Vô Dạ động tâm."

"Ta tin tưởng, hắn không chỉ là động tâm, hơn nữa khả năng còn có thể thương tâm”Hàn Phi giơ ly rượu lên quay về Vệ Trang nói: "Vệ Trang huynh, trò hay sau này thì phiền huynh diễn nốt rồi"

Vệ Trang đứng lên đem chung rượu uống xong xoay người rời đi, còn đem luôn chung rượu quăng vở đi. Làm cho Hàn Phi bi thương nói:"Ta biết huynh ấy rất ngầu, nhưng có cần phải ném vở chiếc ly mà người ta ưa thích chứng minh không"

"Xem ra, đêm nay thương tâm người không chỉ có Cơ Vô Dạ a."Tử Nữ khẽ mỉm cười trêu ghẹo nói, bàn tay vươn ra khẻ đánh một cái khi Dược Thiên Sầu thừa cơ muốn đem nàng ôm lấy.

“ Thật nhàm chán, chả trách cha nói chẳng có gì đáng xem cả, tiểu bạch về thôi” Lăng Sương nhìn đám ngựa bên dưới rời đi thân ảnh đứng dậy cất bước đến vách núi.

“ Cẩn thận” Lộng Ngọc kinh hô lên khi thấy nàng cất bước đến gần vách núi, chỉ một bước nữa là rơi xuống vách núi tan xương nát thịt.

“ Chi chi” Tiểu bạch miệng nhỏ lại kêu lên vài tiếng, từ người Dược Thiên Sầu nhảy ra bám lên người Lăng Sương.

Lăng Sương môi nhích lên độ cong hai tay kết ấn chỉ giữ lại hai ngón trỏ và giữa rồi tay trái đặt vào lòng tay phải, đem chakra dồn xuống chân mình một luồng khí nhẹ từ lòng chân hiện ra thổi đi lớp bụi, trong ánh mắt kinh ngạc khiếp sợ của Lộng Ngọc, Trương Lương và Tử Nữ bàn chân bước ra bám đến vách núi bên dưới cất bước đi xuống.

“ Kịch cho dù chán nhưng có mỹ nhân ở bên cũng trở nên thú vị, đêm khuya trời lạnh hai nàng cũng nên chú ý” Dược Thiên Sầu cười nói, thân ảnh cất bước đến gần vách núi thân ảnh đạp bước mà đi, chỉ mấy nhịp hô hấp hai chân bám trụ trên vách núi đả đủi kịp Lăng Sương, thân ảnh hai người trong chốc lát lai chìm khuất mất đi.

“ Mặc dù đả xem nhiều lần rồi, nhưng lần nào xem cũng khiến người thở than cả” Hàn Phi tay lắc nhẹ chung rượu nhìn về bên dưới thấp thoáng vài cái bóng.

“Lương từng nghe đại tiểu thư có thể leo vách núi dựng đứng hàng trăm trượng, đạp nước biển mà đi như trên đất bằng một dạng, tận mắt chứng kiến Lương sợ hãi” Trương Lương cảm thán lên.

“ Đạp núi mà đi, đạp biển mà bước, giống như thần tiên nhân vật” Lộng Ngọc nỉ non lên.

Tử Nữ chau mày lại nhớ lại Thiên Ngôn động tác, rồi suy ngẫm: “ Dường như thông qua một thủ thuật đặc biệc, ta thấy được đại tiểu thư thực hiện một vài thao tác sau đó một luồng khí từ dưới chân thoát ra”

Hàn Phi gật đầu nói: “ Là độc môn bí thuật của huynh ấy tạo ra, lần trước ta còn bị đại tiểu thư dọa cho chết khiếp đây, trên đỉnh núi trăm trượng bị nàng kéo đi, một đường đến Tang Hải bắt cá, giờ nhớ lại vẫn còn kinh tâm động phách”

“ Xem ra quan hệ của công tử với đại tiểu thư khá tốt đây” Tử Nữ thoáng qua quang mang, nhìn Hàn Phi cảm khái nhớ lại mặc dù chưa từng thể nghiệm nhưng nàng biết bản thân lâm vào tình cảnh như Hàn Phi cũng rung động không thôi, nói chi không có võ công như Hàn Phi.

“ Aiii” Hàn Phi thở dài ngán ngẩm, gương mặt như nuốt con ruồi nói: “ kể từ khi quen biết nàng, lá gan của ta cũng lớn hơn nhiều, mỗi ngày đều bị nàng kéo đi vui chơi thậm chí còn trở thành vật bồi tội cho nàng.

Các ngươi còn chưa biết dạ dày của ta bị ẩm thực của nàng hành hạ như thế nào đâu, chưa kể mấy lần để nàng sinh khí chính là ta bị trên trăm trượng vách núi đột ngột thả rơi xuống, hay là ở ngoài biển chìm xuống uống một bụng nước biển”

“ Xem ra công tử bái sư cầu học phương xa trôi qua rất khoái hoạt” Tử Nữ che miệng cười nói, một bên Trương Lương cũng cảm khái cho thời gian đó của Hàn Phi.

Lộng Ngọc như nhớ đến điều gì, cười nói: “ Thanh Y Sơn Trang có 500 loại rượu vang danh thiên hạ, cho dù có là vương tôn hoàng thất cũng chưa có cơ hội uống hết, công tử yêu rượu như vậy.. Lộng Ngọc còn nghe có một người thắng đến 5 vạn hoàng kim đây”

Hàn Phi hồi tưởng lại quãng thời gian ở Thanh Y sơn trang vui chơi quên cả trời đất, cùng Lăng Sương trượt patin trên các tuyến đường bê tông, tham dự các cuộc thi đấu trí, cá cược hay nhân mối quan hệ của nàng mà uống chùa không ít rượu ngon. Hết tiền liền vào các sòng bạc cùng mấy tên phú thương cá cược là kiếm được lượng lớn tiềng vui chơi thả thích, gật đầu nói: “ aii thời gian đó đúng là khó quên được”

Tướng quân phủ.

Cơ Vô Dạ cầm lấy cuhng rượu không cách nào ngủ được, theo Hàn Phi rời đi để cho tâm tư hắn bất an, chuyện này đả lâu lắm rồi hắn mới cảm nhận được.

Ở Hàn quốc này còn chưa ai có thể cho hắn cảm giác đó, cho dù là Tướng quốc Trương Khai Địa đi nữa, nếu như Hàn Phi tìm được chổ giấu vàng từ đó tra ra tung tích, thì việc hắn liên quan cũng bị lộ ra.

Từ xưa đến nay, quyền thần võ tướng mưu đoạt vương vị rất nhiều, nhưng chân chính thành công có mấy người chứ.

Cơ Vô Dạ bè ngoài là nhất giới vũ phu nhưng hắn rất cẩn trọng, mấy năm nay lớn mạnh thế lực bản thân cũng liên két đồng minh tăng cường Hàn quốc chưởng khống, những mối nguy mầm tai họa đều bị hắn diệt trừ dần dần.

Nhưng Hàn Phi trở về để hắn nhận thấy được nguy hiểm.

Hắn nhọc lòng nuôi dưỡng Dạ Mộ Tứ Hung Thú, quân tài chính điệp bốn cái phương hướng chưởng khống Hàn quốc.

Không tiếc số tiền lớn, nuôi dưỡng tổ chức sát thủ Bách Điểu, trở thành Hàn quốc bên trong, thần bí nhất cũng là kinh khủng nhất lợi kiếm, thay hắn thanh trừ những mầm họa tiềm tàng.

Nhưng Hàn Phi xuất hiện, tựa hồ đánh vỡ tất cả những thứ này, vượt ra Cơ Vô Dạ chưởng khống.Cái này khiến Cơ Vô Dạ cảm nhận được khó chịu, càng cảm nhận được bất an.

Nhất là khi vị công tử nhân vật như Dược Thiên Sầu xuất hiện ở Tần Trịnh có quan hệ cùng với Hàn Phi không cạn, cũng chính vì hắn cho nên ván cục Quỷ Binh cũng nhanh chóng khép lại.

Mặc dù Cơ Vô Dạ cũng biết Dược Thiên Sầu sẻ không tham dự vào triều chính quyền mưu của các nước, nhưng ai biết đối phương có đổi ý không chứ. Cho nên để cho an toàn hắn liền khép lại ván cục, cho đên bây giờ thế cục để cho hắn bất an càng lớn hơn.

Đúng lúc này, một tên binh lính vội vả chạy tới quỳ xuống nói: "Bẩm tướng quân, binh lính trấn thủ đêm qua bị một tên hắc y nhân võ công cao cường tập kích, mười vạn quân lương đều đã.."

"Nói mau" Cơ Vô Dạ sắc mặt khó coi đến cực điểm, lạnh giọng hỏi.

“ Đều đã bị cướp đi rồi”

“ Cái gì” Cơ Vô Dạ tức giận, thân hình lao nhanh đến một tay nắm lên cổ áo tên binh lính, gằn giọng “ Không để lại một chút nào”

“ Cái đó cũng không phải” Tên binh lính lắc đầu nói, sau đó từ trong ngực lấy ra một đồng vàng đưa cho hắn.

Cơ Vô Dạ cầm lên đồng tiền vàng, gương mặt dử tợn hẳn ra, tay run run hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm, đem tay ném đi tên binh lính “ Thằng nhãi Hàn Phi này lại dám chơi ta”

"Thánh lệnh của Hàn Vương đến!" một đạo âm thanh đột nhiên cất lên

"Cái gì!" Cơ Vô Dạ sắc mặt biến sắc một chân đạp bay đi tên binh lính về sau, cao giọng nói “ người đâu”

Chỉ thấy ngay sau lời nói của hắn, một tóp binh lính mười hai người nhanh chóng đều đặn đi vào đại điện bên trong, đồng thời ngay ở giữa đột nhiên một đám lông chim rơi xuống sau đó một thân ảnh nam tử hắc y xuất hiện, người này chính là thống lĩnh của Bách Điểu Mặc Nha.

Cơ Vô Dạ nhìn thấy thủ hạ vết thương, con mắt có chút co rút nộ hỏa lấy, nhưng lập tức trấn tĩnh nói "Mặc Nha, đưa tên truyền lệnh sứ đó vào đây”

“ Rõ” Mặc Nha lên tiếng, sau đó xoay người rời đi.

Cơ Vô Dạ thân ảnh đi đến cầm trên tay chung rượu, nói “ Lát nữa các ngươi nhìn ám hiệu của ta mà hành sự, cho hắn có đi mà không có về. Nhớ kỹ, đập ly làm ám hiệu "

“ Rõ” Đám binh lính lập tức di chuyển qua tấm bình phong hai bên, vốn là một tấm lụa đỏ phủ xuống che kín đại điện hai bên.

Ngay khi đám người này rời đi một đám lông chim trắng lại xuất hiện, một thiếu nhiên dung mạo tuấn tú từ trên cao mũi chân chạm nhẹ xuống mặt đất, không phát một tiếng động, người này chính là Bạch Phượng chính là thủ hạ của Mặc Nha, người duy nhất trong Bách Điểu tốc độ có thể đuổi kịp lấy Mặc Nha.

Toàn bộ đại điện càng là không có một ai, trừ Cơ Vô Dạ ngồi ở chính giữa, cầm chén rượu, trước hắn chính là Bạch Phượng. Nhưng hai bên bình phong sau, lại là sát cơ rải dày, tên đả lên sẵn cung tiễn chỉ chờ đợi lệnh. Cơ Vô Dạ cười lạnh nhìn Trương Lương bước đến, nói:"Hàn Vương phái ngươi đến."

“ Truyền thánh lệnh của Hàn Vương, đại tướng quân Cơ Vô Dạ tiếp chỉ!"

Cơ Vô Dạ trong tay cầm chung rượu, nhưng không có đứng lên, càng không có tiếp chỉ ý tứ. Hắn đều chuẩn bị tạo phản, còn tiếp cái rắm chó chỉ.

Cơ Vô Dạ vẫn như cũ ngồi bất động, trong lòng còn đang do dự, trong tay chén rượu càng là tùy thời chuẩn bị rơi xuống, lại nghe: "Thấy thánh lệnh như thấy Vương thượng, tướng quân còn không quỳ xuống. Thấy thánh lệnh mà không quỳ xuống là đại bất kính với Hàn vương"

Cơ Vô Dạ cuối cùng vẫn là buông xuống chén rượu, tiến lên một bước quỳ xuống đất tiếp chỉ. Không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không nghĩ trực tiếp tạo phản.

Đương nhiên, Cơ Vô Dạ cũng sẽ không ngồi chờ chết, nếu đạo thánh chỉ này là trách tội như vậy hắn liền giết Trương Lương, điều động tất cả binh lực trong tay lẫn thuộc hạ binh giết ra ngoài, hoàn toàn tạo phản.

"Hoàng thiên phù hộ, ban phúc Đại Hàn, Cơ Vô Dạ hiến kế có công, có ba công lao lớn.Thứ nhất, An Bình Quân, Long Tuyền Quân trông coi quân lương, ra sức tiến cử tướng quốc Trương Khai Địa, có mắt nhìn người.

Thứ hai, dâng kế lập đàn tế, an ủi vong linh quỷ binh Trịnh quốc, dẹp yên hận thù nhiều năm.Thứ ba,nhìn xa trông rộng dũng đoạt lại quân lương bị cướp. Cơ Vô Dạ công lao to lớn, ban một ngàn lượng vàng, trăm lô gấm vóc, 50 đầy tớ tùy tùng" Trương Lương thu lấy thánh chỉ lại, cười nói “ Chúc mừng tướng quân”

Cơ Vô Dạ đại não sửng sốt trong giây lát vẫn như cũ quỳ tại trên đất, trong lòng suy nghĩ “ Một ngàn lượng vàng, mười vạn quân hưởng, đây không phải là trò chơi tiểu xiếc của hắn” tâm tình phẫn nộ ra, thông qua việc này hắn cũng rõ Hàn Phi còn kiêng kỵ hắn thế lực cho nên không muốn bức ép hắn đến tuyệt lộ, để rồi cá chết lưới rách.

“ Đại vương sẻ chọn ngày lành, bày tiệc chúc mừng tướng quân” Trương Lương cười nhạt sau đó đưa thánh chỉ cho hắn.

“ Thần tạ ơn vương thượng” Cơ Vô Dạ tiếp thu lấy thánh chỉ trong tay.

Nhìn thân ảnh Trương Lương rời đi Cơ Vô Dạ cười gằn nói “ Hàn Phi ngươi nhớ lấy cho ta, phần đại lể này bản tướng quân sẻ trả gấp bội phần”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.