Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 230: Chương 230: Hoành quán bát phương




Hai tiếng trước, Tần Trịnh một con hẽm, trên một nóc đại lâu.

Vệ Trang mày nhíu lại trường kiếm Sa Xỉ đả ra khỏi vỏ nhìn bốn phương tám hướng sát thủ Bách Điểu từ các nóc nhà.

Dưới mặt đất hay lân cận gần hắn lao nhanh đến, trên mỗi tay chính là hai chiếc vuốt sắc bén, hay cổ tay nhiều thêm cơ quan trang bị một thanh đoản kiếm, mũi giày xuất hiện đoản dao, trên mặt đều mang các tấm mặt nạ chim.

Khinh công đám người này lại nhanh lạ thường tuy không bằng Mặc Nha Bạch Phượng nhưng cũng không xê xít gì với Ngột Tựu. Là Bách Điểu sát thủ tinh anh, được Mặc Nha huy động đến chính là để chuẩn bị cho Vệ Trang.

Bách Điểu tổ chức sát thủ lấy tên loài chim, đến cả thành viên từ ngoài hình trang phục đến võ công đến danh hiệu đều mang tên loài chim cả.

Tốc độ là thứ đám người này theo đuổi, những người ở đây đều có thân thủ khinh công thượng thừa được chọn ra theo Mặc Nha, Bạch Phượng dạ tập Vệ Trang ngăn cho hắn quay về tiếp ứng Tử Lan Hiên.

Chỉ thấy Vệ Trang lâm nguy không loạn đem Sa Xỉ cầm ngược lấy để lại phía sau, sau đó tay vung mạnh đến trước, một tên Bách Điểu sát thủ ở gần hắn lao lên bị Sa Xỉ sắc bén chém chết.

Ngay sau đó hắn liền đổi lấy tay cầm chém lên tên đang trên không lao đến gần nhất, máu tươi nhất thời văng ra xối xả. Lập tức tay kia bắt lấy thanh cột gỗ vòng lên đứng lên mái nhà, trong quá trình Sa Xỉ kiếm vẻ lên một đường màu vàng quang mang trên không khí.

“Đùng”

Chỉ thấy bên dưới chân Vệ Trang, mấy tên Bách Điểu quăng lấy xích sắc ý đồ đem hắn trói lại có điều bị hắn né tránh.

Mái nhà cũng vở tung thành từng mảnh khi bị lực đạo bên dưới kéo đi, Vệ Trang tung người lên không trung hai cước đá ra hai phía về hai tên tiếp cận, ngay sau đó đem Sa Xỉ xoay người lại.

“ Keng..xì xì tư tư”

Chỉ thấy một chiếc móng vuốt sắc bén của một tên Bách Điểu đả va chạm lên Sa Xỉ, hoa lửa không ngừng bắn ra, tay kia ngay lập tức vươn ra hướng đến người Vệ Trang có điều hắn nhanh đối phương còn nhanh hơn, đem tay còn lại chặn lấy cổ tay hắn.

“ Xoẹt xoẹt”

Trong chớp mắt Ngang Tứ Phương được Vệ Trang thi triển, chỉ thấy một vệt kiếm mang màu vàng hiện lên, tên Bách Điểu sát thủ này lập tức mất đi sinh mạng cả người ngã xuống. Nhưng từng đó là chưa hết khi hai tên Bách Điểu khác lao đến trước người hắn.

“ Phập”

Sa Xỉ nhanh chóng đâm thẳng vào ngực tên gần nhất tước đi sinh mạng của hắn, tên còn lại liền bị tay kia của hắn bóp lấy yết hầu, “ rắc” một tiếng cũng bỏ mạng.

Mà năm sáu tên Bách Điểu còn lại thì ngưng trọng nhìn lấy Vệ Trang, mà Mặc Nha vẫn hứng thú xem lấy đám thuộc hạ chết đi hắn đều không mảy may một chút nào cả.

Lúc này Vệ Trang cất bước đi lên mái nhà hướng về mấy tên kia đi lại, chợt ba đạo lông chim trắng ngần lại giống như sắc bén lưỡi dao lao trong không khí, nhưng được hắn né đi cả người nhảy lên không trung lộn nhào, ngay sau đó bốn đạo lông chim khác lao đến, nhưng cũng không gây sóng gió gì cho hắn.

Một thân ảnh nhanh như chớp xuất hiện tại vị trí Vệ Trang, một chân quét xuống chân hắn, nhưng Vệ Trang cũng không phải ăn chay kịp thời nhảy xuống mặt đất, ngay sao đó chỉ tích tắc thân ảnh này lại có mặt.

Sự việc xảy ra rất nhanh, trong tích tắc hai người đả liên miên công kích, nhưng cho dù người này tốc độ nhanh nhẹn nhưng cũng chưa gây tổn thương được cho Vệ Trang.

Nhìn Vệ Trang nâng Sa Xỉ chống cự lại thiếu niên kia vuốt nhận, hoa lửa không ngừng bắn ra, Mặc Nha lên tiếng:“ Hắn là Bạch Phượng, kẻ duy nhất trong tổ chức có thể theo kịp tốc độ ta. Tin rằng sẻ hợp gu của ngươi.”

Mà lúc này theo lời nói của Mặc Nha kết thúc thì hai người cũng tách nhau ra, Vệ Trang vẫn là một bộ vạn năm thiếu tiền lạnh lùng.

Mặc Nha tiếp tục nói: “ Ta thật không hiểu, tại sao một nơi như Tử Lan Hiên lại đột nhiên bị chú ý như vậy, có lẻ đêm nay sẻ xảy ra chuyện lớn gì đó nữa, có điều thật đáng tiếc các ngươi đều không về kip để tận mắt chứng kiến”

“ Vậy sao, ta cũng chờ mong” Vệ Trang nhàn nhạt nói.

Ngay lúc này thân ảnh Bạch Phượng lần nữa công kích lấy Vệ Trang, có điều hắn tốc độ cực nhanh nhưng chỉ một mình hắn là không cách nào cầm xuống đượcVệ Trang.

Trên đầu hai ngón tay đeo lấy sắc bén móng vuốt không ngừng vẻ lên không trung những đường quang mang ghê rợn.

Hai ngươi công qua thủ lại chớp mắt trong mấy giây ngắn ngủi, hoa lửa âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngừng.

Chỉ thấy Vệ Trang một tay tóm được vai hắn đem hắn ném đi, tay thả ra vài đạo lông chim trắng miệng nhếch lên khinh thường.

Hai ngón tay đeo móng vuốt Bạch Phượng khẻ vẩy nhẹ, mắt hắn nhắm lại ngay khi mở ra thêm hai thân ảnh Bạch Phượng khác xuất hiện, chính là độc môn bí kỉ của hắn Phượng Vũ Sáu Huyễn ba thân ảnh không ngừng công kích Vệ Trang.

Nhưng đối mặt với Vệ Trang còn trên cơ một cấp thì hắn vẫn chưa gây lên chí mạng thương tổn gì, mà lúc này xem kịch nãy giờ Mặc Nha cũng lao xuống tham chiến.

Bởi vì hắn biết một mình Bạch Phượng không phải là Vệ Trang đối thủ, nếu để cho đối phương thoát đi kịp trở về tiếp ứng Tử Lan Hiên khi đó là kết quả hắn không muốn nhất.

Sa Xỉ màu vàng quang mang không ngừng quanh quẩn quanh Sa Xỉ, trong không trung vẻ lên những đường kiếm mang xinh đẹp, công qua thủ lại chiêu chiêu lăng lệ chết người chỉ cần trúng phải không trọng thương cũng mất mạng.

Ba người vẫn tiếp tục giao tranh lấy, cho dù Vệ Trang khinh công không đuổi kịp được hai người này nhưng sinh tử chiến đấu hắn cũng dư sức chống lại.

Tung hoành gia có thể nhảy lên trên các gia, mỗi một đời chỉ có hai người quyết định vận mạng vô số con người không phải chỉ là hư danh mà thôi.

Sa Xỉ chặt xuống tay Mặc Nha, ngay lập tức Mặc Nha cúi người ngã rạp về sau, từ đăng sau Bạch Phượng lao nhanh đến sắc bén móng vuốt thẳng về Vệ Trang mà đến, nhanh không thể tả được.

Nhưng Vệ Trang đả sớm ứng biến một cước đạp đi Mặc Nha trở tay Sa Xỉ chặn lại phía trước chặn lại Bạch Phượng, đem hắn gắt gao chống lại, ngay sau đó một tay vươn ra đở lấy bàn chân của Mặc Nha hướng đến.

Hai người này nghiêng về khinh công tốc độ cho nên về sức lực cũng không mạnh ghê gớm gì, nếu đổi lại là Vô Song Quỷ thì Vệ Trang chỉ có thể tránh né, bởi vì người này sức lực mạnh hơn hắn rất nhiều lần, lại đao thương không phá cận chiến đáng sợ không thôi.

Môi Vệ Trang nhếch lên, bàn tay chặn lấy Mặc Nha xoay lấy đem Mặc Nha vặn đi tay kia Sa Xỉ biến đổi hất mạnh Bạch Phượng ra, ba người lại tiếp tục giao tranh với nhau Mặc Nha và Bạch Phượng vẫn không làm gì được Vệ Trang cả.

Thân ảnh Vệ Trang tung người nhảy lên không trung Sa Xỉ hoàng ngang đem thân hình Mặc Nha chém trúng, nhưng ngay lập tức thân hình hắn lại hóa thành đàn quạ bay đi để lại lông chim rơi tứ tung.

Mấy trăm con quạ bao quanh hắc khí lao đến Vệ Trang, Sa Xỉ không ngừng công kích sau đó chân đạp lên một con quạ đáp xuống mái nhà. Ngay lập tức, dường như đã đợi sẵn Bạch Phượng lao đến tung một cước vào người Vệ Trang có điều đối phương đả đem Sa Xỉ chặn lấy. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

Nhưng lực đạo đem thân hình Vệ Trang đá bay về đám quạ đen đầy trời đó, ngay khi thân ảnh đối thủ còn cách đàn quạ không xa, Mặc Nha lại từ trong đám quạ đen hiện ra bàn tay duổi ra, hướng Vệ Trang đâm đến.

Một lần nữa Vệ Trang cho thấy được mình ở trên bọn họ một cấp bậc né đi một kích nguy hiểm, nghiêng người né qua một tay bắt lấy cánh tay Mặc Nha, sau đó ném mạnh về Bạch Phượng.

“ Vù”

Chỉ thấy Bạch Phượng ném chiếc móng vuốt trên tay thẳng về đám quạ đen bay đến, Mặc Nha thân hình nhanh chóng tung người nhảy lên, chiếc móng vuốt bị Mặc Nha che đi tầm mắt lao nhanh lăng lệ đến Vệ Trang, có điều bị cắt làm đôi khi Sa Xỉ chặn lấy, nhưng cũng làm cho má hắn có một vết xước.

“ Bọn ta giờ chẳng còn gì ngoài thời gian” Mặc Nha đứng trên nóc nhà, cười nói “ Các ngươi có thể nhận rõ được ai là bạn ai là thù sao”

Vệ Trang môi nhếch lên, lạnh nhạt nói “ cần ngươi nói cho ta sao”

“ Đúng là ta không có tư cách nói ngươi, nhưng Cửu công tử có lẻ cần người nhắc nhở hắn ta đấy. Ngươi và Cửu công tử hợp tác vì lợi ích, tình huynh đệ của các ngươi phải chăng cũng giống như lâu đài xây trên cát” Mặc Nha tiếp tục nói “ Nếu nền móng đó là giả, có phải lâu đài đó sẻ rất dể đổ không?”

“ Ngươi điều tra ta” Vệ Trang vẫn là thanh âm lạnh nhạt nói.

Mặc Nha trên tay xuất hiện một chiếc gương đồng, đem xoay nó trên đầu ngón tay, hứng thú nói “ Nếu cửu công tử biết được mục đích của ngươi. Tình huynh đệ mong manh của các ngươi còn giữ được không”

“ Xoẹt Xoẹt”

Vệ Trang lao nhanh đến Ngang Tứ Phương nhanh chóng vẻ lên trong chớp mắt đả hiện lên hai luồng kiếm mang, chiếc gương đồng vở tan thành từng mảnh nhưng Mặc Nha đả kịp thời lưu lại phía sau.

“ Gương đồng tuy vở nát, nhưng lảnh cung đó vẫn sẻ còn” Mặc Nha một chân khụy xuống mái nhà, từ từ đứng lên, chỉ thấy ngay phía sau hắn mười mấy tên Bách Điểu xuất hiện ở phía sau Mặc Nha, mà không chỉ có ở sau mà khắp xung quanh đều có hướng về mái nhà này, nơi Vệ Trang đứng mà đến, đạm mạc nói “ Dạ Mạc không phải là kẻ thù của ngươi, mà là trợ thủ lớn nhất giúp ngươi hoàn thành mục tiêu”

Lúc này Vệ Trang đột nhiên nhắm mắt lại,đem Sa Xỉ để trước mình không khí xung quanh hắn có phần rung động lên, chỉ thấy một tay để lên Sa Xỉ tay vuốt theo thanh kiếm màu vàng quang càng ngày mảnh liệt.

“ Không đúng.. Hoành Quán Bát Phương.. mau rút” Bạch Phượng hốt hoảng nói.

Cả người Vệ Trang lúc này xuất hiện một vòng xoáy quang mang màu cam bao phủ,mảnh liệt kiếm khí bao phủ lấy, dẫm nhẹ lên mái nhà lao lên không trung, Sa Xỉ vung ra.

“Ầm Ầm”

Âm thanh gãy vở đổ nát vang lên, chỉ thấy một vệt màu cam quang mang như sóng nước lan tỏa ra xung quanh, đám Bách Điểu sát thủ nhảy đến gần hắn đều không một ai thoát cả, kiếm khí xuyên thấu cơ thể trực tiếp gạt bỏ sinh mạng, triệt để chết đi thân hình như sung rụng rơi xuống mặt đất, đồng thời kiếm khí tỏa ra xung quanh phá hủy những kiến trúc gần đó, gỗ vụn bay đầy trời.

Vệ Trang cả người tiếp xuống mái hiên, Sa Xỉ chống lên mái hiên hiển nhiên sử dụng một chiêu này cũng hao lấy nội lực của hắn. Mà trên người Bạch Phượng đã xuất hiện máu tươi thấm ra, nếu không phải hắn kịp thời phát hiện rút đi thì đã thành vong hồn dưới một kiếm kia của đối thủ.

Đầy trời lông quạ bay tiêu tán, không cam lòng thân hình Mặc Nha và Bạch Phượng nhanh chóng rút đi đối phương cường đại quá mức bọn họ nhưng mà mục đích bọn họ đả đạt đến, hơn nữa phía sau còn một phần đại lể chờ đợi Vệ Trang đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.