Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 229: Chương 229: Nhất tâm dị thể bát diện linh lung




Mà lúc này bên trong gian phòng của Hàn Phi, sắc mặt của Triều Nữ Yêu có phần khó coi, âm trầm nhìn lấy nam tử trước mặt.

“ Hồi bẩm phu nhân, hoàng thượng có việc gấp, khi khác sẻ tới” bên ngoài một thanh âm nử tử khác có phần mềm mại thanh thúy vang lên.

“ Tiếc nuối lớn nhất của đời người, chính là xinh như hoa như ngọc, nhưng lại không có người thưởng thức. Thật phí công cào vết thương dài như vậy, thật đáng tiếc” Hàn Phi châm chọc lên tiếng.

Triều Nữ Yêu gương mặt thay đổi, ý cười hiện lên thân ảnh đi lại gần Hàn Phi, đem chiếc áo mỏng tang bên ngoài cởi bỏ đi, nói: “ công tử, đến cũng đến rồi muốn đi nào dể thế. Bí mật trong căn phòng này, vẫn nên để lại đây thì hơn. Đừng sợ, ít nhất vẫn có thể giúp ngươi biết được mùi vị của vui vẻ trước cực lạc ”

Lời vừa dứt một tay đặt lên vách tường gỗ, gương mặt cách Hàn Phi tầm ba bốn tấc tay kia để ở sau lưng, chỉ thấy một luồng khí tím nhanh chóng hội tụ phía sau tay nàng. Hiển nhiên ý đồ không gì khác hơn chính là đem Hàn Phi giết chết đi.

Tồn tại của hắn đả uy hiếp đến đám người Cơ Vô Dạ, khi mà bố cục bọn họ đã không còn như trước, thái tử chết đi Hàn Phi và Hàn Vũ là hai người ngồi lên vương vị, mà Hàn Vũ đả ra giá cho Cơ Vô Dạ rồi, so với Hàn Phi thì hắn buộc phải theo phe tứ công tử.

Về phần Hàn Phi chết nàng thiếu gì không có lý do đây, việc hắn xuất hiện trong tẩm cung của nàng cũng đả là một cái tội rồi, thêm một chút ngụy tạo che mắt là ổn thỏa.

Đúng lúc này một cổ sát khí hiện lên, Triều Nữ Yêu nhướng mày xoay người lại đem trên tay tích tụ nội lực hướng về sau tung ra, chỉ thấy khí tím không ngừng lan tỏa ra xung quanh như tìm kiếm lấy đối phương. Nhưng dị biến lập tức xảy ra những luồng khí này bị hút về cánh cửa sau lưng Hàn Phi.

Chỉ thấy một làn khói đen nhanh chóng từ khe cửa hẹp tràn vào bên trong căn phòng, đem cánh cửa mở ra.

Ngay khi nhìn rõ phía trước có một nam tử hắc y phủ lấy giáp, mắt che lấy Triều Nữ Yêu ngay lập tức động thủ, tay ngọc vươn ra một luồng khí tím xông nhanh đến nam tử này, người này chính là kiếm linh của Nghịch Lân.

Nhưng ngay lập tức khí tím bị làn khói đen phá không còn manh giáp, giống như bị thôn phệ đi vậy, thân ảnh Nghịch Lân cũng biến mất hòa vào làn khói đen đến trước người của Triều Nữ Yêu.

Lần nữa hắn hiện ra thì mũi kiếm sắc bén của Ngịch Lân chỉ còn cách nàng chừng ba đến bốn phân mà thôi, nhưng Nghịch Lân cũng không giết nàng đem mũi kiếm thu lại, cả người hóa thành khói đen lao ra bên ngoài gian phòng

“ Phu nhân dừng bước” từ bên ngoài thanh âm của Hàn Phi vang lên, môi nhích lên thân ảnh hắn nhanh chóng rời đi.

Mà ở một địa phương khác, phủ đệ của Tứ công tử Hàn Vũ.

“ Hôm nay được Tứ công tử mở tiệc tiễn đưa, Lý Tư cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Trời đã tối” lời vừa dứt thân ảnh đứng dậy, nói “ Lý Tư không dám làm phiền thêm nữa”

Hàn Vũ nào để cho đám người này rời đi, hắn đương nhiên là nhìn ra được ý đồ của Cơ Vô Dạ cho nên thuận thế hùa theo, tận lực trì hoãn một khi Cái Nhiếp thoát ly trở về hội nhập Tử Lan Hiên tiếp ứng cho Vệ Trang.

Bát Linh Lung làm sao có thể diệt trừ phe cánh của Hàn Phi đây, hơn nữa hắn cũng đoán ra được thân phận của vị khách nhân đủ để Bát Linh Lung động thủ, một khi ra tay ám trừ hay bắt được đối với Hàn quốc và hắn chỉ có lợi mà không hại, thậm chí với quân công này hắn có thể trực tiếp thượng vị thái tử.

Nhàn nhạt nói: “ Xưa có Bình Nguyên Quân chiêu đãi 3000 môn khách mở tiệc 10 ngày, được giang hồ ca tụng. Hàn Vũ không dám tự nhận là Bình Nguyên Quân. Nhưng gặp hai vị đây, nếu không ăn uống sảng khoái ba ngày ba đêm. Há chẳng phải để người khác chê cười nói ta tiếp đón anh tài không chu đáo sao”

Nhìn Lý Tư đả ngồi xuống, Hàn Vũ hạ lệnh “ Người đâu đóng cửa lớn lại, không uống hết sức không được phép mở cửa ra”

Nhìn cánh cửa lớn đả đóng lại, Cái Nhiếp thân ảnh đứng dậy nói “ Lý đại nhân còn có công việc, tối đa ba chén nếu nhiều hơn sẻ vi phạm luật pháp đại Tần”

“ Lần này đi sứ, huynh vẫn giám sát ta sao” Lý Tư phụ họa theo cho Cái Nhiếp

Cái Nhiếp thân ảnh chậm rải bước đến gần Hàn Vũ, nói “Cái mỗ chỉ là một kẻ bình thường, có thể thoải mái tận hưởng rượu ngon này”

Hàn Thiên Thừa đứng dậy, hay tay nâng lên chung rượu nhìn Cái Nhiếp đối diện mình, đang định uống lấy thì sắc mặt chợt biến, một vệt kiếm quang âm thanh kim loại ma sát vang lên, chỉ thấy thanh kiếm bên hông đả được Cái Nhiếp rút ra từ lúc nào.

“Kiếm tốt, kẻ luyện võ nhìn thấy binh khí khó lòng kiềm chế được, kiếm này đáng để cạn chén” nói xong một hơi uống lấy, trở tay đem cán kiếm cầm ngược hướng về Hàn Thiên Thừa đưa đến, đợi đối phương tiếp lấy thân ảnh tiếp tục đi đến Hàn Vũ.

“ Tại hạ xin kính Tứ công tử một chén nữa” Nhìn thân ảnh Hàn Vũ đứng dậy, nói: “Công tử thân phận tôn quý, Cái mỗ kính một chén như này, e khó tránh khỏi thất lể. Như vậy đi, Thiên Thừa huynh giúp ta rót đầy ba chén”

Nhìn thị nữ bưng đến khay rượu, Hàn Thiên Thừa đích thân rót lấy rượu cho Cái Nhiếp, một hơi Cái Nhiếp uống lấy từng chung rượu.

Hàn Vũ cất lời “ ta chỉ nghe Cái Nhiếp tiên sinh là kiếm trung hào kiệt, thật không ngờ tiên sinh còn là tửu trung anh hùng”

Ngay khi chung rượu thứ 3 đặt xuống, thân hình Cái Nhiếp có phần lảo đảo, nói “ Tứ công tử, như vậy đã được xem là uống một cách tận tình rồi chứ”

Hàn Vũ con mắt có chút thay đổi, khi mà bàn tay Cái Nhiếp đả đặt lên vai mình, nói “ Đương nhiên rồi”

“ Quả nhiên thoải mái” Cái Nhiếp vốn một bộ say rượu lập tức biến đổi, một tay đặt lên vai Hàn Vũ một tay đặt lên bội kiếm,nhìn Hàn Thiên Thừa lao đến, nói “ Rượu đả uống thoải mái rồi, cánh cửa kia cũng nên mở đi rồi chứ”

Mà một bên Lý Tư nhìn Hàn Vũ ra hiệu cho Thiên Thừa dừng tay, liền nói “ Cái Nhiếp huynh, huynh uống say rồi, thất lể quá”

“ Lý đại nhân nói bừa rồi, rượu này chỉ uống màn dạo đầu thôi” Cái Nhiếp áp tải Hàn Vũ đi về cánh cửa phía trước, nói “ Tứ công tử còn tự mình tiễn đưa chúng ta ra khỏi thành nữa. Chúng ta cứ từ từ uống cả đoạn đường”

Tử Lan Hiên nơi.

Thành Kiệu đem chiếc nhẫn ngọc lên đeo vào ngón cái tay trái của mình, loay hoay lại không vào cuối cùng đem qua tay phải cũng không vừa lấy, một hồi liền đem tay bóp lấy chiếc nhẫn ngọc thành bột vụn.

“ Hành động lần này của ngươi là vì báo thù, hay là ngươi sẻ nghĩ báo được thù”

Thành Kiệu đứng dậy cả ngươi hắc khí vờn quanh, tức giận nói “ Ta không rãnh cùng ngươi ở đây đấu khẩu, mau giao nộp Doanh Chính”

“ Khi người đi săn trở nên tức giận, thì sẻ rơi vào bẫy của con mồi bị săn đấy. Ông trời khẻ chỉ tay, đã lấy đi sinh mạng của bảy người. Trong vụ án Thành Kiệu các ngươi dính líu đến nhau, còn ngọn nguồn là ở đâu?” Trương Lương một bộ tự tin lên tiếng.

“Ngọn nguồn” đám người Bát Linh Lung khó hiểu nói.

“ Ngọn nguồn đều nằm về cái chết của một người” Trương Lương cất lời..

“ Cái chết của ta” Thành Kiệu như hiểu ra điều gì lên tiếng

Mà lúc này Bích tướng quân nhớ ra thứ gì, nói “ Đúng vậy ta được lệnh giết ngươi, quân lệnh như núi”

“ Không, tướng quân ngươi quên ta rồi sao, vũ khúc đã ngừng hẳn từ khi ngươi chìm đắm và sát phạt” Ly Vũ ưu thương nói.

Tốn Phong liền tiếp lời “ Ngươi chẳng qua là một vũ nữ vô danh trong thành phủ Thành Kiều, là con ong lúc nào cũng có thể bị loại bỏ ra khỏi bầy”

“ Giống như đã vứt bỏ ta vậy” Khảm Thử cất lời

“ Đừng giết ta, ta vẫn còn nhỏ” Đoái Li hoảng sợ nói.

“ Ta là một bà mẹ” Càn Khôn thở dài nói ra

Mà lúc này vốn ngồi trước Trương Lương là Thành Kiệu đả không còn nửa mà thay vào đó, chính là Càn Sát thủ lĩnh của nhòm Bát Linh Lung trong La Võng tổ chức đứng hàng thứ hai cấp Sát, nhất đẳng sát tự.

Mà quỷ dị là thân ảnh của hắn không ngừng diễn tả các hành động lẫn thanh âm của những người kia.

Trương Lương nhìn phía trước Càn Sát nói: “ Mọi người trong một, thấy tiếng không thấy hình. Hóa ra ngươi mới là ngọn nguồn vô thanh đó” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

“ Ngươi cho rằng ngươi biết tất cả..”

“.. ngươi biết là vì bọn ta để cho ngươi biết..”

“..muốn trộm đồ từ chổ chúng ta..”

“..Bát Linh Lung không thể nào thất bại được.”

“.. bà già này không quan tâm chân tướng, cũng không màn sống chết, nhưng rất quan tâm đến việc ngươi chết”

Chỉ thấy Càn Sát nguyên bản ngồi trước, lúc này đứng dậy lại phát ra âm thanh của bảy người còn lại, đồng thời còn diễn tả hành động của mỗi người.

“ Một chiếc lá có thể che mắt, cũng có thể tiết lộ tất cả” Trương Lương tiếp nói: “Thực ra ban đầu Bát Linh Lung chỉ có bốn người đi thích sát Trường An Quân Thành Kiều. Tướng lĩnh quân Tần trấn giữ Đồn Lưu- Bích tướng quân, vũ nữ mai phục bên cạnh Thành Kiều, Ly Vũ.Thích khách hai mặt một lòng Tốn Phong Càn Sát.

Nhưng kế hoạch thích sát bị lộ Ly Vũ nãy sinh tình cảm với Thành Kiều. Vì thế các ngươi mất đi tướng giỏi là Bích tướng quân.Càn Khôn bà là người mẹ đã mất sớm của Càn Sát tiềm thức của bà ấy giống như là vong linh bảo vệ cho con mình.Vì hoàn thành nhiệm vụ Càn Sát giết chết Khảm Thử, kẻ tiết lộ tung tích của Thành Kiều.

Đoái Li chính là một đứa trẻ vô tội nhưng ngươi buộc phải giết nó, bởi vì chính nó đã che dấu Thành Kiều. Cuối cùng ngươi giết chết Thành Kiều.

Nói cách khác Thành Kiều trở thành một phần của các ngươi.Hình không gặp bóng,bóng không rời hình,nhất tâm dị thể, Bát Diện Linh Lung.

Thực chất chính là dị thể nhất tâm, nhất thể bát diện Bát Linh Lung chỉ có một người.”

Ngừng một chút, Trương Lương lại nói: “Lưu Sa đã từng nghe nói một tổ chức ẩn mình trong bóng đêm của bảy nước,bọn chúng âm thầm giăng một tấm lưới lớn trong bóng đêm. Tên tổ chức này là La Võng. Các ngươi cũng giống La Võng, mỗi linh hồn đều bị giam cầm trong Bát Linh Lung không bao giờ thoát ra được”

Càn Sát lạnh giọng nói: “ ngươi rất thông minh, vừa hay Bát Linh Lung đang thiếu một cái đầu biết nghĩ”

Trương Lương không để lời đe dọa của hắn vào đâu, nói: “ Ta đã phá giải bí mật của các ngươi, nếu các ngươi biết chân tướng cái chết của mình thì sẻ không bao giờ tồn tại nữa”

Càn Sát lạnh rên nói: “ Ngươi rất thông minh, nhưng ngươi quên mất một sự thật, trong Bát Linh Lung không phải tất cả đều đả chết. Trong đó có một người là bản thể giết cũng không chết, là ta giết tất cả bọn họ”

Trương Lương trong ống tay áo lấy ra một chiếc gương làm bằng thủy tinh, một mặt lại được mạ đồng che lấy, nói: “ Ta rất tò mò về ngươi của ban đầu, và ngươi của tận thế, sẻ như thế nào”

Đúng lúc này Vệ Trang thân ảnh xuất hiện, đem tay hất đi tấm gương trên tay Trương Lương kinh hô nói: “ Đừng để hắn nhìn tấm gương”

“ Vệ Trang huynh” Trương Lương nghi hoặc lên tiếng.

Vệ Trang nhìn tấm gương rơi trên không trung, Càn Sát nhìn vào liền mọi việc đả không ngăn được, trầm thấp nói: “ Quá muộn rồi, nó sẻ đánh thức ác ma vẫn đang ngủ say trong cơ thể hắn”

Càn Sát đồng tử mở to ngay sau đó cả người hắn ngây phỗng ra khi thấy một tấm gương phản chiếu hình ảnh bên trong nhưng mà người bên trong lại tuyệt không phải hắn, lại là một nam tử khác.

“ Nhớ ra rồi, ta đã chết.. tại sao chứ.. ta không muốn chết” Càn Sát âm thanh khủng hoảng nói, cả cơ thể hắn bất đầu xuất hiện ngang dọc vết nứt, từ bên trong phát sáng ánh sáng đỏ hồng quỷ dị, lồng ngực đã xuất hiện một thanh kiếm găm vào đó từ bao giờ.

« Thiên sát địa tuyệt, ma vương quỷ sứ.Sát thủ La Võng có tất cả 8 cấp bậc, Càn Sát chỉ là sát thủ cấp Sát tự, vũ khí lại là hung khí cấp Thiên tự. Thích sát Thành Kiều mục tiêu quan trọng như vậy La Võng không thể nào chỉ phái đi một sát thủ cấp sát tự.Việt Vương Bát Kiếm Hắc Bạch Huyền Tiễn »

Vệ Trang lạnh nhạt nhin thân ảnh Huyền Tiễn xuất hiện phía trước mình lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.