Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 207: Chương 207: Lấy đi cổ mẫu




Phủ đệ Cơ Vô Dạ

“ Hỏa khí của tướng quân không nhỏ nhỉ” Bạch Diệc Phi đi đến trước người Cơ Vô Dạ.

“ Mời Hầu gia ngồi” Cơ Vô Dạ lên tiếng “ Hành vi của Thiên Trạch đã cách kế hoạch quá xa, thái tử…”

“ Tướng quân nghi ngở cổ thuật của ta sao. Thiên Trạch chẳng qua cũng chỉ là một con chó dữ ta nuôi” Bạch Diệc Phi đi đến trước chiếc bàn nhỏ, lên tiếng.

Cơ Vô Dạ đáp lời: “ Bản lĩnh của Hầu gia ta tất nhiên tin, nhưng chuyện chó dử quay lại cắn chủ lâu lâu cũng xảy ra. Hầu gia không muốn thái tử gặp chuyện chứ. Ta thấy tất cả nên đặt an nguy của thái tử và công chúa lên đầu. Trước khi chó dử kịp cắn giết chủ nhân hảy bắt nó lại”

Nghe đến đây Bạch Diệc Phi lập tức xoay người đi ra khỏi cửa “ tướng quân cứ việc chờ tin vui”

Mà trong thời gian Bạch Diệc Phi rời khỏi phủ đệ đến phủ đại tướng quân, thì Lộng Ngọc cũng tận dụng cơ hội này từ trên đầu tóc mình lấy ra một chiếc kẹp nhỏ, nhờ vào đó mà mở đi gông cum ở chân tay thoát ly khỏi trói buộc.

Nàng không cách nào thoát ra được khi bên ngoài là bóng hình binh lính không ngừng qua lại, ánh mắt quan sát gian phòng.

Đập vào mắt nàng là một khung gổ trên đó chia làm 2 tầng mỗi tầng treo 5 chiếc chung đồng, lại nhìn về một góc khuất thấy được một vòng tròn đồ hình trên đó, đi lại cúi nhìn sau đó như hiểu ra thứ gì đi đến nơi giá treo chung.

“ Ngũ hành..ngủ âm” Lộng Ngọc lại gần đem tay bắt đầu xoay chuyển các chuông treo, chỉ thấy dưới nền nhà lập tức để lộ ra một con đường.

Nhìn mật thất để lộ bên dưới, thân ảnh Lộng Ngoc chậm rãi di chuyển xuống bên dưới là một căn phòng rộng lớn có phần tối tăm, hai bên là các cây đuốc chiếu sáng lấy, cầm lấy một cây đuốc trên tay thân hình cất bước di chuyển đến một cánh cửa gổ lớn.

Ngay khi đẩy cửa bước vào, một lớp sương mù lạnh giá hàn khí xông ra, bên trong không gian tối tăm âm u lạnh giá.

Trong động quật là một mảnh trắng như tuyết, băng tinh đứng sừng sững, ở giữa mây trắng hàn khí mờ mịt phiêu động, phía trên rủ xuống chính là từng tia băng trụ nhọn hoắc sắc bén như các ngọn thương kích.

“ vù vù” Một đám hồ điệp cánh đỏ như máu đến máy trăm con lao đến gần Lộng Ngọc, có điều bị hỏa diễm trên ngọn đuốc của nàng đem dọa chạy đi.

Thân ảnh lại tiếp tục di chuyển bên trong, hiện giờ nàng đã xác định nơi này chính là thứ cất giữ lấy thứ mà nàng cần tìm.

“a” Lộng Ngọc có chút giật mình, tay che lấy miệng kinh hô lên, khi thấy phía trước minh một cột băng trụ to lớn, phía trước là một nữ tử khí tức yếu ớt trên thân dừng lấy một đống con đỏ đen Linh Điệp, bám trên cơ thể không một mảnh vải.

“ Vẫn còn sống.. tỉnh lại đi cô có nghe thấy không” Lộng Ngọc đến gần lên tiếng, nhưng không có hồi đáp đem ánh mắt đi đến gần đó không xa trên một mảnh băng trụ nhỏ khác có mấy chiếc lọ hắc sắc giống hệt trên tay nàng cầm trước đây.

“ Đây chính là nổi sợ mà Huyết Y Hầu chuẩn bị cho Bách Việt. Mỹ nữ mà Minh Châu phu nhân tuyển chọn thì ra là để làm thứ này” Lộng Ngọc chậm rải nói, đem ánh mắt quan sát thân thể nữ tử thì lập tức bị chú ý về vị trí dưới cổ cô gái.

Tại gần trăm con huyết màu đen Linh Điệp bên trong, chỉ có một cái này cổ trùng giống như là còn chưa hóa bướm ấu trùng, toàn thân sáng long lanh xanh sẫm, như có huỳnh quang chớp động.

Nàng biết thứ này chính là Bạch Diệc Phi dùng để chế ước Thiên Trạch mấu chốt, đem tay hướng đến cổ mẫu theo gần như đóng băng nữ tử tim lấy xuống.Cổ mẫu nhúc nhích như muốn giãy dụa,nhưng rất nhanh bị hắn đem bỏ vào chiếc lọ nhỏ.

Dục độc bồi sâu độc phương pháp, cầm ban đầu sâu độc đặt một chỗ, lấy dược vật cùng khu sâu độc phương pháp dẫn chúng nó chém giết lẫn nhau thôn phệ, sống đến sau cùng liền có khả năng thành công hóa thành cổ mẫu.

Lấy máu trinh hỗ trợ, hắn tính âm nhu là dưỡng cổ tuyệt hảo tài liệu. Mà Bách Việt huân hương chính là môi giới để mà dẫn sâu độc chém giết lẫn nhau, cũng như khống chế bọn nó.

“ ù ù ù ù”trong hầm ngầm băng tinh âm thanh rung động phát ra nhiều vô số kể huyết điệp tụ tập hướng đến Lộng Ngọc tấn công khi cổ mẫu bị lấy đi.

Tiếng cánh vổ lại giống như âm thanh kim loại một dạng, chỉ thấy một con hồ điệp lướt nhẹ qua má Lộng Ngọc, đôi cánh lại giống như dao kiếm một dạng sắc bén vạch lên gương mặt giai nhân một vết rách máu tươi chảy ra.

“ Tránh ra tránh ra” Lộng Ngọc vội nắm lấy cây đuốc để bên, không ngừng vùng vẩy chống cự lấy, đồng thời di chuyển hiện giờ có mau chóng rời khỏi nơi này.

Nương theo thân ảnh Lộng Ngọc chạy trốn, đám hồ điệp như điên loạn một dạng bám theo, không ngừng công phá những thứ có mặt trên đường, những băng trụ ven đường ở trong hang động đều bị chúng đập vở lấy.

“ Là mật đạo” Lộng Ngọc nhảy lên không trung đứng lên một sợi dây thấy được bánh răng cơ quan, ngay lập tức phát hiện ra thân hình lao nhanh theo hướng đó, đồng thời nổ lực đem tấm cửa đá kéo lại.

“ Uỳnh Uỳnh”Vang dội thanh âm không ngừng vang lên khi Lộng Ngọc thành công đem tấm cửa đá đóng lại, đám huyết điệp điên cuồng công kích cửa đá không tiếc tiêu hao mạng sống, muốn phá đi cánh cửa đá nhưng đều vô ích không phá được.

“ Huyết điệp truy tung, đây là huynh ấy nói đến sao?” Lộng Ngọc từ trong lồng ngực lấy ra một hạt đậu nhỏ màu xanh lục bích, nằm sâu bên trong thiếp thân quần áo của mình, đem ăn lấy giờ phút này nàng đả biết được Dược Thiên Sầu lời nói chuyển cáo cho nàng cách đây không lâu có nghĩa là gì.

Ánh mắt tràn đầy nhu tình trong lòng đối với Dược Thiên Sầu bản lĩnh càng thêm rung động lên, nhất là khi cơ thể mình ám thương do huyết điệp tạo ra các vết cắt lẫn cơ thể nội lực hao mòn đều biến mất khi phục dụng hạt đậu nhỏ này.

Nội lực đầy căng cơ thể khỏe mạnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Nhanh chóng ổn định tâm tình bởi nàng biết bây giờ không phải là thời điểm, thời gian cho nàng không còn nhiều.

Lộng Ngọc nâng lên cước bộ chạy nhanh trên thông đạo bí ẩn, nếu ở lâu tính mạng sẻ nguy hiểm khi kinh động từ đám huyết điệp kia sẻ dẫn đến đám quan binh canh giữ phát hiện.

Gương mặt có chút trắng bệch lên khi mà hai bên con đường là hằng ngàn bộ xương cốt nằm vươn vải ở hai bên, hàn khí âm u hiển lộ ra làm cho da đầu nàng sợ hải lấy. Ánh mắt hiện ra vui mừng khi thấy phía xa ánh sáng mờ nhạt truyền đến là lối ra.

Ngay khi Lộng Ngọc thoát ra khỏi mật đạo thì một đám người tầm năm, sáu tên xuất hiện truy đuổi theo, chính là nhóm Huyết Y Vệ canh giữ Hầu phủ, kinh động do nàng gây ra đương nhiên bọn họ biết được.

Bên tai truyền đến tiếng khôi giáp lẫn kinh hô nàng cố gắng hết sức chạy trốn đi. Không như nguyên tác nàng thụ thương lấy cơ thể bây giờ ám thương đả khỏi lại sung túc nội lực, thân ảnh nàng lại khéo léo linh hoạt, liên tục di chuyển qua một con hẻm.

Nửa tiếng sau, Tử Lan Hiên. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

“ Người của Huyết Y Hầu không đuổi đến sao?” Lộng Ngọc nhìn phía trước Tử Nữ dò hỏi, thấy Tử Nữ ra hiệu liền đưa mắt dời qua thấy Vệ Trang đang đứng bên khung cửa sổ liền hiểu ra khi lưỡi kiếm Sa Xỉ vẫn còn vươn vấn máu tươi, bằng vỏ công của Vệ Trang hẳn sẻ chặn hậu được.

Nửa tiếng trước ngay khi vào một con hẻm nàng khẩn trương không thôi khi gặp hai tên nam tử đội mũ vành tay cầm theo bội kiếm.

Nhưng thoáng qua quan sát nàng thở phào khi không phải là người của Huyết Y Hầu, ngay lập tức nàng tận dụng thân pháp linh xảo thoát khỏi hai người.

Mà đối phương cũng không có ra tay với nàng chạy đi, để nàng bất ngờ lẫn vui mừng chính là không xa chính là thân ảnh Vệ Trang đang cùng một lảo già trò chuyện.

Ngay sau đó nàng liền theo một khung xe ngựa này cùng với hắn rời đi, qua đó biết được Thất Tuyệt Đường chính là dưới trướng của Vệ Trang thế lực.

“ Ta đả bảo Lộng Ngọc ở hiền gặp lành, chắc chắn sẻ không có mệnh hệ gì?” Hàn Phi cất bước đi vào bên trong lên tiếng.

“ Còn nói nữa ở đây là huynh lo âu nhất” Tử Nữ cười nói.

Lộng Ngọc ngồi dậy từ bên eo của mình lấy ra lọ nhỏ bên trong cất giấu cổ mẫu: “ công tử, Lộng Ngọc không phụ sứ mệnh”

Hàn Phi đem tay bắt lấy chiệc lọ nhỏ quan sát hỏi: “ chiếc bình nhỏ này chính là thứ khống chế Thiên Trạch sao?”

Lộng Ngọc gật đầu chậm rải cất lời, cũng đem toàn bộ mọi chuyện nàng phát hiện lẫn trải qua trong cung kể ra.

Triều Nữ Yêu lại chính là Minh Châu phu nhân cũng là biểu muội của Bạch Diệc Phi, những nữ tử được tuyển chọn được đưa đến Hầu Phủ trở thành vật ôn dưỡng cho cổ mẫu cũng như hàng trăm con huyết điệp. Mà nàng hiểm cảnh đào vong thông qua mật đạo tìm được rồi thoát đi.

“ Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của huynh ấy cả, thật để cho Hàn Phi sợ hãi trong lòng mà” Hàn Phi lắc đầu cảm thán khi nghe xong Lộng Ngọc kể lại.

Trương Lương gật đầu lên tiếng: “ Nghĩ lại thì từ Quỷ Binh một án cho đến Lưu Ý án mạng rồi đến bây giờ đều có bàn tay của huynh ấy phía sau, Lưu Sa lẫn Dạ Mạc đều không một hay biết đều nằm trong bố cục của huynh ấy. Không một kẻ hở lẫn sai sót, mọi người bất tri bất giác đều nằm trong ván cờ của huynh ấy cả”

“ Huyết điệp truy tung ta vẫn không hiểu lời huynh ấy có nghĩa là gì, cho đến bây giờ qua lời Lộng Ngọc mới hiểu được, dường như huynh ấy biết trước một dạng. Cũng may huynh ấy không bị thù hận làm mờ bản tâm, lòng dạ rộng lớn nếu không Hàn quốc cũng chìm ngập trong tai ương, người như huynh ấy cho dù là địch cũng khiến người ta không thể bái phục” Hàn Phi than thở nói.

Tử Nữ ánh mắt thoáng qua quang mang, nhìn Lộng Ngọc nhu tình ánh mắt tràn ngập ái mộ oán trách nói: “ khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, từ Tề quốc công chúa đến Triệu quốc vũ cơ, rồi Ngụy quốc tài nữ, Tần quốc quả phụ đến cả thái hậu Tần, Sở, cho đến Đại Việt, muội đó chỉ có mấy ngày tâm cũng bị người khác đoạt đi rồi.”

“ Tỷ tỷ” Lộng Ngọc mặt đỏ thẩm xấu hổ, thẹn thùng lên khi nghe bên cạnh Tử Nữ nhắc nhở cho mình.

Một tràng bước chân vang lên từ bên ngoài một cô nương đi vào bên trong, khẻ thi lể cho đám người, rồi đi đến Tử Nữ lên tiếng: “ tỷ tỷ, Phượng Vô Song công tử đả đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.