Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 208: Chương 208: Trong đêm giao dịch




Đêm tối, phía tây Tần Trịnh trên một địa phương vắng vẻ.

“Không thèm đem theo trợ thủ, coi bộ ngươi rất tự tin” Thiên Trạch âm thanh lên tiếng nhìn về Hàn Phi và Trương Lương.

“ Ta là chìa khóa giúp ngươi tháo bỏ gông xiềng, nếu đối đầu với ta, sẻ chỉ khiến cho xiềng xích trên người ngươi càng bám càng chặt mà thôi” Hàn Phi trang bức nói.

Thiên Trạch con mắt khinh thường “ làm sao chứng minh được chiếc chìa khóa trong tay ngươi, chính là chiếc ta cần”

“ Ngươi không gánh nổi rủi ro mất đi chiếc chìa khóa này. Ngươi chỉ có thể tin ta. Thái tử và Hồng Liên ở đâu” Hàn Phi mở tay ra để lộ chiếc bình cất giữ cổ mẫu.

“ Hừ..Hai người.. ngươi chỉ có thể đem đi một người” Thiên Trạch nhếch môi lên tiếng, hiện giờ hắn nằm ở cửa trên đây không ép giá đối phương chờ đến khi nào.

“ Ta cần cả 2” Hàn Phi tay nắm lấy bình nhỏ xiết chặc lấy lòng bàn tay mình.

Thiên Trạch người xoay lại lên tiếng “ một thẻ bài e rằng không thể cùng lúc đổi lấy hai món hàng”

“ Ngươi không sợ ta sẻ chọn cho ngọc đá cùng vở sao” Hàn Phi âm thanh lạnh lùng vang lên ánh mắt sắc lạnh nhìn về Thiên Trạch.

“Ngươi cũng không thể chịu nổi rủi ro nếu đánh mất 2 thẻ bài nguy hiểm này. Ngươi lộ ra nhược điểm chí mạng này quá sớm. Hai thẻ bài có trong tay ta đối với ngươi cái nào cũng quan trọng” Thiên Trạch thanh âm vang lên, ánh mắt hừng thú mong chờ Hàn Phi đưa ra đáp án.

“ Ca ca ngươi rốt cục sẻ chọn ai đây” Thủy Vân Du cúi đầu xuống gần bên tai Hồng Liên lên tiếng, tràn đầy hứng thú.

Hàn Phi đem chiếc bình chứa cổ mẫu quăng đến Thiên Trạch, tay xiết chặt cất lời:« ta chọn..thái tử »

Hồng Liên ở xa đó cả người hụt hẫng, khóe mắt có chút ngấn ra mà thái tử thì mừng rở không thôi, bên cạnh Thủy Vân Du nhìn Hồng Liên ngấn nước trong lòng cũng có chút thương cảm lấy.

« Lựa chọn giữa thân tình của bản thân và bảo toàn quyền trị vị xả tắc, ta thấy đây là quyết định sáng suốt của ngươi » Thiên Trạch chậm rải xoay người rời đi.

« Dừng lại » Hàn Phi lên tiếng, quả nhiên theo lời nói của hắn Thiên Trạch cước bộ dừng lại, rồi nói tiếp: « Ta chọn thái tử cũng không có nghĩa là ta từ bỏ Hồng Liên »

“Vù” một đạo âm thanh xé gió vang lên trong không khí, giữa bầu trời đêm an tĩnh âm thanh này vang lên phá vở đi sư bình yên nơi này.

Lúc này Thiên Trạch thần sắc cảnh giác, ngó trái ngó phải, sau đó thân thể nghiêng qua một chút, chỉ thấy ngay khi hắn nghiêng qua một mũi thương băng xuyên qua người hắn.

“Ầm” mũi thương băng cắm xuống mặt đất, ngay lập tức ở vị trí đó vốn chỉ là mặt đất có sỏi đá bình thường.

Trong chớp mắt từng khối băng lớn sắc nhọn cấp tốc mọc lên, như bụi cỏ một dạng hàng loạt các gai nhọn sắc bén mọc tua tủa đâm ra ngoài, hơi lạnh tê buốt không thôi.

Ở đầu những gai băng này cực kỳ sắc nhọn, chỉ cần người thường vô ý chạm phải cũng bị nó cắt đứt máu thịt lấy, đặc biệc dựa vào hình thế của nó cao đến bốn năm mét cực kỳ đáng sợ.

« Ngươi đã bán đứng giao dịch của chúng ta » Thiên Trạch gằn giọng tức giận nói ra

Hàn Phi liền nói: « Ngươi đã có thuốc giải,nhưng mà..ngươi cũng đã nói.. một thẻ bài không thể đổi lấy lưỡng toàn cơ mĩ. Nếu không phải người thân trong nhà còn không bảo vệ được thì nói đến chuyện gì bảo vệ xả tắc »

Thiên Trạch tức giận thân hình không ngừng né tránh các mũi thương băng bay đến, đồng thời hai đầu xiềng xích xà lao đến phía Hàn Phi.

Nhưng nhanh chóng có một mấy cột trụ băng mọc lên chắn lại, lúc này Thiên Trạch giống như bị vây nhốt ở bức tường băng bên trong.

Thủy Vân Du lập tức bắt lấy tay của Hồng Liên đem nàng di chuyển đi, có điều mới đi được vài bước thì dừng lại.

Phía trước nàng một thân ảnh nam tử đột nhiên xuất hiện sắc lạnh mũi kiếm chỉ ngay vào yết hầu nàng, người đến chính là Vệ Trang, nhưng ngay sau đó thân ảnh của Khu Thi Ma và Bách Độc Vương hiện ra phía sau Vệ Trang.

Cách khu vực 2 người không xa một đám binh lính trên người mặt lấy bạch giáp, trên người cầm lấy băng thương trên tay, đều kỵ trên những con ngựa cả gương mặt bao bọc trong mặt nạ kim loại.

Đội binh lính tinh nhuệ này chính là thân vệ Bạch Giáp Vệ của Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi, những người này thực lực cũng mạnh mẻ không thôi.

Đáng sợ là cũng có khả năng khống băng giống hắn, nhưng so với Bạch Diệc Phi thì kém xa rất nhiều. Mà vũ khí của bọn họ chính là băng thương được ngưng tụ từ nội lực âm hàn của mình mà thành.

“ầm ầm ầm” đại địa dưới chân Thiên Trạch vang lên âm thanh rung động, hàng loạt các mũi băng thương được phóng đến vị trí của Thiên Trạch.

Mặt đất nhanh chóng xuất hiện những đóa hoa băng đông kết. Từ người hắn 6 đạo xích xắc hiện ra chống trả lấy các mũi băng thương lao đến, chẳng mấy chốc xung quanh Thiên Trạch đả bị băng tinh vây bọc lấy.

“ cộp cộp cộp” Âm thanh tiếng vó ngựa vang lên, Bạch Diệc Phi cởi trên một con ngựa trắng đi trên những sợi gai băng.

Quỷ dị là chúng trôi nổi ở không trung hướng về bên dưới mặt đất mà xuống, môi có chút nhếch lên nhẹ nhìn về thân ảnh Thiên Trạch bên dưới.

Trên tay một thanh kiếm đỏ như bộ y phục của hắn. Tuy thanh kiếm này không nằm trong Kiếm Phổ nhưng chất lượng cũng không kém, chính là được danh gia đúc thành.

Huyết Y Hầu thực lực thâm bất khả trắc, không chỉ khống băng năng lực cực cường mà còn kiếm thuật cũng đăng phong tạo cực không hề thua kém gì Quỷ cốc Vệ Trang. Một thân song kiếm chính là tuyệt luân, tuy nhiên rất ít người biết đến. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

Đến khi Bạch Diệc Phi đã đi xuống mặt đất đối diện lấy Thiên Trạch, thì tưởng chừng như những sợi gai băng đen trong suốt này lại là đuôi của một đầu sinh vật giống như long xà một dạng, nhanh chóng vọt lên không trung biến mất.

Bạch Diệc Phi nhìn Thiên Trạch trên người ánh mắt lạnh lẽo, cười lạnh nói: “Vì cổ mẫu, mà không tiếc hy sinh người quan trọng, bí quá hóa liều không tiếc hy sinh bảo tàng »

Thiên Trạch ánh mắt lạnh nhạt, nâng lên vảy trên tay hắc khí hiện lên, cười lạnh nói: “ Ta không cần hy sinh thứ gì cũng có được cổ mẫu, cũng rất nhanh bảo tàng lấy được”

Bạch Diệc Phi mày có chút nhíu lại bởi lời nói của hắn, hiển nhiên đến giờ phú này hắn vẫn còn đinh ninh Lộng Ngọc chính là Thiên Trạch phái đến đây.

Kẻ thù gặp nhau chính là đỏ mắt, không một lời dư thừa khi sâu độc đã giải thì hắn không sợ lấy Bạch Diệc Phi nữa, trên người 2 đạo xiềng xích xà bao phủ hắc khí lao nhanh công kích Bạch Diệc Phi.

“Crac Crac” “ ầm ầm”

Chỉ thấy Bạch Diệc Phi cười nhẹ vẫn để im cho sợi xích xà kia lao đến, cả thân hình vở tung tóe thành băng vụn nhỏ, cực kỳ quỷ dị còn thân ảnh cuả hắn đã biến mất đi.

Một kích công thành, Thiên Trạch thu xiềng xích xà về, xích xắc trở về trên cánh tay, từ đó một luồng hàn khí lạnh lẻo tỏa ra, cực kỳ lạnh lẻo. Mắt hắn ngưng trọng sau đó điều khiển một đầu rắn công vào một phương hướng bên phải hắn.

Không đợi cơ hội thở dốc, Thiên Trạch nghiêm nghị hai tay đều giương ra, phía sau hắc khí khuấy động, bốn con rắn đầu xiềng xích vẩy động như Độc Long xuất uyên trực tiếp đánh úp về phía Bạch Diệc Phi.

“ Gaaaa” Thiên Trạch 2 tay đưa lên hướng lên trời gầm một tiếng, chỉ thấy 6 đầu xiềng xích theo hắn điều khiển đem những khối băng trụ có quấn phải đem chấn thành vở vụn, trong không khí những khối băng vở vụn rơi xuống.

Đúng lúc này thân ảnh Bạch Diệc Phi đột nhiên xuất hiện đứng trên không trung, một tay cầm lấy bên hông bội kiếm nhìn xuống Thiên Trạch, ánh mắt tiếu ý nhìn về hắn.

“vù vù vù” 6 đầu xiềng xích xà hướng đến Bạch Diệc Phi công kích, nhưng mà đều không chạm đến vạt áo của hắn, đều bị hắn trên không trung thoát đi, sau đó đứng một chân trên đỉnh của một băng trụ có đỉnh sắc nhọn không thôi.

Thiên Trạch điều khiển mấy đầu xiềng xích xà lao đến công kích,Nhưng Bạch Diệc Phi thân ảnh chỉ nghiêng đầu né đi mấy đạo xiềng xích xà công đến, sau đó cầm lên bội kiếm của mình chống đở lấy một đạo xiềng xích xà khác lao đến.

“ keng keng keng keng” Âm thanh chói tay giữa va chạm kim loại vang lên,đầu xiềng xích xà va chạm với bội kiếm, bắn tung tóe những tia lửa liên miên không dứt.

Đồng thời cũng đem xiềng xích xà này theo quán tính lực đẩy khi va chạm với bội kiếm phản xạ đi lao xuống bên dưới cột băng gần đó phá hủy nó thành băng vụn, đồng thời nó còn đem vỏ kiếm của Bạch Diệc Phi tước ra.

“ yaaaa” Thiên Trạch gầm lên, thu hồi những sợi xích xà về, ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi đứng trên cao cách xa hắn, từ người hắn nổi lên mấy đạo sợi xích đen xà khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.