Lúc này sườn núi chổ, hai thân ảnh nử hài chậm rải di chuyển lên đỉnh núi, là Diễm Linh Cơ và Hồ San. Từ khi Thiên An bế quan giao lại sự vụ lớn nhỏ, lẫn định hướng các việc nên làm cho Vô Song Thành, ba nữ cũng không còn gặp Thiên An thường xuyên, cũng thỉnh thoảng ghé thăm làm phiền Thiên An không ít.
“ Chuyện gì vậy, làm sao lại có gió” Hồ San nghi hoặc nhìn về trên đỉnh núi
Diễm Linh Cơ mày chau lại, nói: “ hẳn là do huynh ấy làm ra”
Hai nữ có chút sợ hãi, nhưng hai nữ tin tưởng Thiên An chắc sẽ bình yên vô dạng. Vị công tử này cho bọn họ ỷ lại, dựa vào. Trong mắt bọn họ Thiên An không có gì mà không làm được cả. Hai nử nhìn một hồi lại tiếp tục cất bước lên phía trên, trong lòng cũng muốn biết rốt cục đả xảy ra chuyện gì.
Lúc này thần thức của Thiên An vẫn đang trầm ngâm trong tiểu thế giới của hắn. Nhưng lúc này mảnh nội thiên địa đang phát sinh những biến hoá kinh người. Linh khí vô tận không ngừng bị hút vào, làm cả phiến không gian hỗn độn không ngừng nổ tung, toàn bộ phiến không gian từ từ mở rộng ra.
Cát vàng vô tận từ từ biến thành đất đai, hố nước nhỏ cũng dần lớn lên. Mặc dù vẫn còn vô cùng hỗn độn, chưa có trời xanh, nhưng đại địa, hồ nước của tiểu thiên địa đã hình thành. Cuối cùng, một khoảng không gian tầm trăm mét từ từ ổn định, đại địa cũng đã cố định chắc chắn.
Đối với một người tu luyện nội thiên địa mà nói, đây là sự kiện có ý nghĩa vô cùng trọng đại. Khai thiên tích địa đã tiến hành thuận lợi được một nửa, căn cơ đã hình thành, chỉ còn xem tu luyện giả sau này phát triển như thế nào.
Thần thức của Thiên An ảo hoá thành thân ảnh, xuất hiện giữa nội thiên địa. Hắn kích động vô cùng, nhìn thấy tiểu thế giới hình thành như thế, giống như nhìn thấy con cái của mình từ từ trưởng thành, niềm vui đó khó có thể diễn tả thành lời.
Cuối cùng hắn cũng phát hiện được thông đạo giữa nội thiên địa và bên ngoài. Ban đầu vồn hỗn độn, gẫy vỡ, bây giờ đã hình thành một cái cửa ra.
Thiên An thử dùng thần thức tiếp xúc với cửa thông đạo đó, "uỳnh oàng" một tiếng nổ lớn nhanh chóng lấp kín thông đạo. Hắn kinh sợ, tốn rất nhiều khí lực mới có thể ổn định được thông đạo. Thông qua đó, hắn có thể nhìn thấy cảnh vật, hoa cỏ ở bên ngoài.
Từ phía xa, Diễm Linh Cơ, Hồ San đại kinh thất sắc, nàng nhìn thấy xung quanh Thiên An, không gian từ từ nứt vỡ, một cái động không gian xuất hiện bên cạnh Thiên An, bao trùm lên người hắn.
"A..không!"Diễm Linh Cơ hét lên thất thanh, nhanh chóng lao đến.
“ A aa” Hồ San cũng hoảng sợ, thất thanh vội chạy đến.
Nhưng khi hai người tiến đến gần cửa động không gian, động không gian khổng lồ đó đột nhiên đóng lại. Thiên An cũng đột nhiên mất tích theo, làm cho hai nữ sững sờ rồi khóc nứt nở, thương tâm vô cùng, chuyện này vượt quá mức bọn họ kiến thức.
“ Hức hức, công tử.. ô ô.. Thiên An ca ca.. ô ô.. huynh ấy bị ác quỷ bắt đi rồi” Hồ San nghẹn ngào khóc lớn lên.
Diễm Linh Cơ thẫn thờ ngồi một chổ, đả kích không hề nhẹ, từng hồi ức từ đại não đổ về, nước mắt chậm rải trào ra, thân hình khẻ run lên, kết quả này nàng không tin tưởng, cũng không nguyện ý tin, lòng bàn tay móng tay bấu sâu vào môi cắn chặt bật máu.
Lúc này, Thiên An đã tiến vào nội thiên địa của chính mình, thần thức của hắn cũng đã trở về với cơ thể. Trong không gian trăm mét của mình, hai tay dang rộng, hướng về phía vô tận hỗn độn trên đầu hét lớn: "Ta nhất định sẽ làm cho phiến thiên địa này rộng lớn vô biên".
Vào lúc cơ thể hắn tiến vào, năng lượng sinh mệnh của hắn liền quay lại bên trong cơ thể, toàn bộ lượng chakra lúc trước bị nội thiên địa hút hơn nửa, giờ được trả lại. Lúc này hắn cảm thấy vô cùng mạnh mẽ,nhìn không gian trăm mét của mình, hắn có một cảm giác toàn bộ trời đất đều nằm trong bàn tay mình.
Thần thức của hắn trầm mặc trong tiểu thiên địa rất lâu, quen thuộc với từng ngóc ngách của nơi này. Bây giờ hắn đã quen với việc mở hoặc đóng cái tiểu thế giới này.Hắn quyết định để ngỏ tiểu thiên địa, để cho tinh khí không ngừng chảy vào, tế luyện cái tiểu thế giới này, làm cho nó không ngừng mở rộng
Vào lúc thông đạo giữa tiểu thế giới và bên ngoài mở lại, dưới sự khống chế bằng ý thức của hắn, tiểu thiên địa bắt đầu điên cuồng hấp nạp thiên địa tinh khí từ bên ngoài. Vô tận linh khí từ bên ngoài cuồn cuộn chảy vào.
Bên ngoài Diễm Linh Cơ, Hồ San bị dọa đến phát khiếp, từ trên cao một động không gian mở rộng, vô tận thiên địa linh khí nhanh chóng ngưng tụ vào đó, hình thành một cơn lốc linh khí. Song rất nhanh gương mặt trắng bệch sợ hãi kia tràn đầy kinh hỉ, khi họ thấy một thân ảnh quen thuộc chậm rải bước ra.
“ Công tử” “ Thiên An ca ca”
Thiên An nhìn hai thân ảnh lao nhanh đến mình, vội đem tay vươn ra ôm lấy hai thân hình, cảm nhận cơ thể đối phương run rẩy nứt nở nghẹn ngào thanh âm, hai nắm đấm nhỏ của Hồ San nện lên ngực hắn, nghẹn ngào đứt quãng cất mấy lời.
“ Thật là, ta đả để lại lời nhắn, đừng khóc, đừng khóc” Thiên An cẩn thận vuốt ve, cưng chiều hai nữ hài bên mình.
Thì ra trước khi vào bên trong nội thiên địa, hắn đả tính đến việc nếu đột nhiên mở ra vào bên trong đó, mà nhất thời còn chưa ra được. Để tránh cho đám người của mình lo lắng đả để lại lời nhắn cho bọn họ.
“ Thiên An ca ca,, đáng ghét, làm cho San nhi thương tâm, hức hức” Hồ San con mắt phiếm hồng, oán trách nói.
“ Đi thôi, ta mang hai muội vào một nơi thú vị” cúi người hôn lên trán hai nữ, liền đem bọn họ dời vào bên trong nội thiên địa của mình: “ đây là thành quả của ta”
“ Muội còn lâu mới tha thứ cho huynh, ồ.. đây là nơi nào, không khi thật dể chịu, so với bên ngoài thật thoải mái” Hồ San cất lời.
Diễm Linh Cơ ánh mắt tràn đầy rung động khi nhìn qua cánh cửa kia thấy được bên ngoài cảnh vật, lại nhìn phiến thiên địa phía trước, cảm nhận trong cơ thể mình thư sướng thoải mái, nhất là ở nơi này trong nàng cảm nhận được thực lực của mình có thể tăng trưởng, nhất thời đại não còn chưa đủ dung.
Hiện giờ tiểu thiên địa dưới sự khống chế của hắn, so với lúc tự động hấp nạp linh khí thì tốc độ tăng thêm rất nhiều lần, không chỉ tinh khí của trời đất bị hấp nạp và cả thảo mộc tinh hoa cũng bị cướp đoạt trắng trợn.
Hắn khống chế nội thiên địa của mình, từ từ tiến về tận sâu trong rừng rậm, điên cuồng cướp đoạt năng lượng xung quanh tẩm bổ cho nội thiên địa của mình. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
“ Ha ha ha, ta có thể bay, ha ha ha” Lại thêm một tràng thanh âm vui vẻ từ Thiên An cất lên, cả thân ảnh hắn lại như lông ngỗng phiêu bồng trong không khí, tự do giống chim chóc trên bầu trời bay lượn.
Thiên An vạn lần cảm khái, nội thiên địa thật vô cùng kì diệu, với tu vi hiện tại của hắn, vẫn còn chưa thể ngự không phi hành. Nhưng sau khi tu luyện tiểu thế giới, thì mọi việc đã khác. Bây giờ dùng nội thiên địa di động, cũng chẳng khác phi hành là bao nhiêu.
Có thể bay trên không, đối với tu luyện giả có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hiện giờ lòng tin của hắn tăng gấp trăm lần, cảm giác không sợ bất kỳ một kẻ đồng cấp nào nữa. Bây giờ đánh không lại, hắn có thể bay đi hoặc chạy trốn vào nội thiên địa, sau đó lén lút ám toán đây.
Trừ hắn ra mượn nhờ nội thiên địa chi lực tự do bay lượn, thì không một ai có thể trên không phi hành một cách tự nhiên cả. Cho dù là thiên nhân chi cảnh thủ đoạn mạnh mẻ, cũng phải mượn lực. Bọn họ có thể dể dàng di chuyển trên không trung, nhưng cũng chưa thể siêu thoát phàm nhân thành tiên thần, vẫn còn hạn chế.
Riêng hắn do có nội thiên địa dể dàng lên vạn dặm trên trời cao bay lượn, hoàn toàn không cần phải lo lắng bất cứ thứ gì. Cho dù gặp phải Thiên Nhân cao thủ tập kích, chỉ cần đem đối phương dời vào bên trong nội thiên địa, nếu thuận lợi ở vạn dặm trên trời cao thả ra, lại trên không trung tập kích khi đó không chết mới lạ.
Nhưng hắn cũng không dại mà đem mấy tên cao thủ này dời vào bên trong nội thiên địa, ai biết mấy tên kia thực lực có biến thái mạnh mẻ đem nội thiên địa của hắn bên trong phá hủy.
Khi đó hắn chết không có chổ chôn đây, cùng cảnh giới bên trong nội thiên địa chiến đấu phần thắng nghiêng hẳn về mình. Nhưng nếu đối thủ lại không cùng một cảnh giới, còn trên cả bản thân rất nhiều, đem đối phương vào nhà của mình ngại mạng dài quá rồi sao?
“ Đoạt, cho ta đoạt” Thiên An không kiêng kỵ toàn lực khống chế nội thiên địa hấp thu tinh khí của trời đất, cướp đoạt cho nội thiên địa của mình.
Cả vùng rừng rậm rộng lớn xuất hiện một cảnh tượng kì dị, vô tận thiên địa tinh khí, thảo mộc tinh hoa, tập trung thành một cỗ cuồng phong, điên cuồng hướng lên cao. Các loại cây cối nhanh chóng ngả sang màu vàng, các loại hoa yếu ớt còn bắt đầu khô héo.
Thiên An đứng giữa nội thiên địa, tâm thần siêu thoát, lúc này tâm thần dường như đã dung hòa với nội thiên địa thành một thể, không còn chút cảm giác về thời gian. Thời gian dừng như ngừng lại vĩnh viễn, hắn cảm giác mình đã hóa thân thành trời đất.
Thời gian dần dần trôi qua, tinh khí chảy vào nội thiên địa càng ngày càng nhiều, vô tận hỗn độn bắt đầu tiếp tục vỡ vụn, không gian từ từ mở rộng ra.
Nếu mở ra được nội thiên địa, hàng ngày nó sẽ thay bản thân tụ tập thiên địa tinh khí vô tận, đối với những tu luyện giả, điều đó quan trọng hơn tất thảy.
Tự mình mở ra một không gian cũng có nghĩa bản thân ngang hàng với những kẻ chế định pháp tắc, nếu có thể đưa kẻ địch vào chiến đấu ở trong đó, kết quả của trận chiến đương nhiên không cần tính toán cũng biết.
Quan trọng nhất là nội thiên địa có thể hóa thành không gian, rồi thành Huyền giới… mới không ngừng việc tế luyện mà lớn mạnh.