Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 227: Chương 227: Thợ săn cùng con mồi




Tử Lan Hiên một gian phòng bên trong.

“ Môn cờ này thật tinh diệu vô song, so với vi cờ còn thiên biến vạn hóa, hơn nữa lại ẩn chứa Binh Gia tinh túy còn có Tung Hoành Gia chi đạo còn có Đế vương tâm thuật, mỗi một quân cờ đều có một chức năng của mình, công thủ chuyển biến trong nháy mắt, sai một ly đi một dặm thành bại chỉ trong một nước cờ”

Doanh Chính nhìn ván cờ đả tàn phần thua đả về phần hắn, có đi thêm âu cũng tốn thời gian mà mọi chuyện là do hắn bất cẩn tính sai một nước đi nhầm nước pháo dẫn đến thất thế, bại cục đả định không thể chuyển đi.

Đám người trong gian phòng gật đầu, nhất là Cái Nhiếp và Vệ Trang hai người đối với bộ cờ mới này cực kỳ ấn tượng, so với vi kỳ lại dể chơi hơn nhiều còn thiên biến vạn hóa, không chỉ rèn luyện mưu trí giúp cho Binh Gia đại tướng mà còn có thể cùng mở rộng ra quốc gia.

Khi mà quân tướng thay cho Vương vị trí các quân còn lại ứng với văn vỏ triều thần đây, mà để hai người ấn tượng chính là quân xe pháo lại có thể ngang dọc khắp cả bàn cờ có Tung Hoành Gia phong thái trong đó, khi chơi cờ này hay quân này tận dụng hoàn mỹ công kích liên miên.

Dược Thiên Sầu cười nói: “ lòng quá nhiều vướng bận, hạ cờ tất sẻ phiền nhiễu dể bị rơi vào hạ phong, đôi khi hiểm cảnh còn có cả tân sinh, trời đả trở gió thượng công tử cũng nên trở về”

“ Bọn chúng ra tay rồi” Đột nhiên Vệ Trang đứng bên cửa sổ nhìn thấy trong ánh trời chiều từng thân ảnh tung người trên các nóc nhà di chuyển cất bước xoay người đi.

“ Nhanh như vậy à” Hàn Phi cất lời, ánh mắt nhìn phương hướng Dược Thiên Sầu trên vai một chỉ hồ điệp mà sầu lo.

Hơn ai hết hắn biết còn một đại nhân vật từ đầu đến cuối quan sát thế cục này, chưa hề lộ diện. Ván cờ của đối phương bố trí xuống để cho hắn lắc đầu thở than, khi vẫn chưa đoán được đường đi nước bước của y. Cho đến bây giờ mọi chuyện vẫn không có thoát khỏi thế cục của vị Việt vương kia.

“ Bát Linh Lung là một đối thủ đáng sợ” Trương Lương cảm thán

“Tử Lan Hiên đả bại lộ không thể trấn thủ lâu, chúng ta mau chóng đem thượng công tử an bài đi nơi khác” Hàn Phi lời còn chưa dứt đả thấy Vệ Trang cất bước rời đi, liền nói:“cẩn thận”

“ Lo cho mình thì tốt hơn” Vệ Trang lạnh nhạt nói.

Ngay lúc này cánh cửa lại được mở ra, Lộng Ngọc vội vả vào trong lên tiếng: “ Cửu công tử trong cung có người truyền chiếu”

“ Lúc này sao?” Hàn Phi mày nhíu lại.

Cái Nhiếp cất lời: “ Điệu Hổ Ly Sơn”

“ Phụ hoàng hạ chiếu ta không thể không đi, Tử Phòng” Hàn Phi cất bước đi đến Trương Lương nói: “ Bát Linh Lung cùg Dạ Mộ lần này ra tay hung hãn e là đả nắm chắt phần thắng, nơi này giao cho đệ”

“ Xin Hàn huynh yên tâm Lương nhất định sẻ dốc hết sức mình” Lời nói vừa dứt ánh mắt đả sáng lên khi Hàn Phi kề đến thì thầm to nhỏ bên tai.

Nhìn Doanh Chính còn có điều muốn nói, hiển nhiên đối phương chính là muốn mời chào mình phụ tạ cho hắn mở ra thiên thu bá nghiệp, Dược Thiên Sầu cười nói: “ duyên đến, duyên đi, duyên tẫn, duyên tận, đả huynh lặn lội đường xa đến nơi này gặp ta, như vậy đợi ta giải quyết xong vài chuyện, đến Hàm Dương một chuyến, chặng đường này tuy sấm to mà mưa nhỏ, hai ngọn gió bên cạnh huynh cũng đủ thổi đi hung sự rồi”

Doanh Chính ánh mắt thoáng qua quang mang, từ khi Hàn Phi tiến cử Lý Tư hắn cũng đả ẩn ẩn đoán người này có khi là một trong những người mà Dược Thiên Sầu nói cho mình, một trong sáu người mà hắn cần phải tụ lấy.

Lý Tư người này hắn vẫn biết, khi liên tiếp 4 năm liền tham dự ở Đại Hội Cờ Tướng ở Thanh Y Lâu đánh vào hàng 32 cường, là sư đệ của Hàn Phi. Giờ đây khi nghe hắn mở lời thì càng khẳng định hơn, về phần người còn lại chính là hộ vệ bên cạnh mình kiêm thầy dạy kiếm Cái Nhiếp.

Liền nói: “ Như vậy Chính liền mượn cát ngôn của tiên sinh lên đường về trước, chờ ngài tiên sinh quá bước đến Hàm Dương”

“ Ân” Dược Thiên Sầu gật đầu đứng dậy nâng lên chung rượu đi đến bên cửa sổ tay phất nhẹ ba viên tiên đậu trôi nổi đến Vệ Trang, Cái Nhiếp, Doanh Chính rồi nói “ Thải Điệp hôm nay gặp phải tử kiếp, nhện độc cũng sắp vào rồi, ta không có gì quý tặng cho ba người các ngươi 3 hạt đậu nhỏ này, khi nào nguy hiểm hay công lực hao mòn thì hãy sử dụng”

“ Chính tạ ơn tiên sinh” Doanh Chính đưa tay nhận lấy hạt đậu nhỏ bé màu xanh lục bích này, thủ đoạn Dược Thiên Sầu là đương đại kỳ nhân trên thông thiên văn dưới rành địa lý, đối phương cũng chẳng cần phải hại hắn làm gì nếu muốn trực tiếp ra tay bây giờ là được rồi.

“ Cái Nhiếp đa tạ tiên sinh” Cái Nhiếp bắt lấy hạt đậu xanh lục bích ôm quyền thi lể.

“Đa tạ” Vệ Trang lạnh nhạt bắt lấy thân ảnh nhanh chóng rời khỏi nơi này, so với nhiều người ở đây thì hắn rõ ràng sự lợi hại của hạt đậu này, đơn cử chính là Lộng Ngọc.

“ Huynh, không có lời gì nói cho ta sao?” Hàn Phi thương tâm vẻ mặt nhìn hắn.

Dược Thiên Sầu cười nhạt: “ vừa khéo ngươi vào cung, nói cho nha đầu kia nàng ấy đến Mỹ Nhân Lâu tiêu phí bao giờ mới kết toán đây”

Hàn Phi gương mặt thoáng qua quang mang, rồi chuyển thành khổ sở gương mặt: “ ta có dự cảm không may khi Hồng Liên nghe được tin này”.

Cách Tử Lan Hiên khá xa, Vệ Trang một mình rời đi tiếp ứng lấy Thất Tuyệt Đường khi nhận được tin, dù sao hắn nhận được tình báo của Thanh Y Lâu không ít đây. Mặc dù Thiên An ngả về Hàn Vũ đầu quân, nhưng hắn nợ đối phương nhiều lần tình báo.

Thanh Y Lâu phát triển một cách ồ ạt, nhưng đa phần đều là tạp nham tam lưu cao thủ, người có nhiều nhưng làm sao là Bách Điểu sát thủ tinh nhuệ đối thủ được. Lại thêm địa bàn rộng lớn, chẳng khác nào là cái đích cho Bách Điểu giết cả. Chặng đường di chuyển hắn phát hiện không ít thuộc hạ bị giết chết trên các con phố.

Thanh Y Lâu sơn trang đối diện lúc này vô số thân ảnh hắc y trên các nóc nhà vây kín lấy khu vực này. Không chỉ có Dạ Mạc thành viên còn là Bách Điểu sát thủ thậm chí còn đại ca của hai em này La Võng, khi mà Cơ Vô Dạ lần này bỏ tiền ra chi cho việc diệt trừ cổ thế lực mới nổi này.

“ Động thủ” tên sát thủ La Võng dường như là thủ lĩnh của nhóm này lạnh rên nói.

Mấy chục tên La Võng sát thủ lao nhanh xuống, đồng thời còn có cả Dạ Mạc thành viên gần trăm tên xuống sơn trang bên trong. Về phần hắn mang theo ba tên thuộc hạ lao nhanh đến phương hướng của Thiên An phía trước.

“ Tranh tranh tranh”

“ Keng keng keng”

“ Phốc phốc phốc”

Từ đầu ngón tay hắn liên tiếp phóng thích ra kiếm khí đem những tên sát thủ tiếp cận mình giết rụng, đa phần đám sát thủ này chỉ có Địa cấp sát thủ trở xuống. Làm gì là Thiên An đối thủ được, luận tốc độ khí lực phản xạ hắn đều mạnh mẻ hơn nhiều.

“ Keng keng keng keng keng” Âm thanh chói tai kim loại liên tục vang lên, khi ba thanh kiếm không ngừng giao thoa với nhau.

“ Sát cấp La Võng không tệ” Thiên An đem song kiếm chặn lấy thanh trường kiếm một tên hắc y, đồng thời ngay lập tức một cước tung ra hướng đến hắn mà tới, nhưng đối phương cũng không ăn chay liền đem chân mình cản lại.

Cùng Thiên An so đấu khí lực rất nhanh tên này mới biết hành vi mình ngu xuẩn cở nào “ bành” một tiếng vang dội, cả thân ảnh y văng mạnh về sau tiếng xương cốt gãy vở, trước khổng lồ sức mạnh một kích rơi xuống như một đầu trâu rừng húc mạch, khí huyết trong người nhộn nhạo chân khí tán loạn.

“ Keng keng keng tư tư tư tư” lần nữa chói tai tiếng kêu lẫn hoa lửa không ngừng bắn ra, tên sát thủ thấy được đối phương lao đến miễn cưỡng chống trả lại.

Lần nữa lao đến Thiên An làm ra một hành động mà tên sát thủ này kinh ngạc chính là đem kiếm của mình ném mạnh về hắn, sau đó dùng một tay còn lại nâng lên không trung chặt mạnh xuống hắn. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

“ Phập” một tiếng bén nhọn vang lên, thanh hắc kiếm trên tay Thiên An chặt mạnh xuống tên này trước khi hắn rời đi kịp cắt lên vai hắn một đoạn, máu tươi bắn ra.

“Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy Xuy” Ngay lập tức từ đầu tay phóng ra vô số kiếm khí nhanh đến đối phương.

“ Không tệ” Thiên An thốt lên tán thưởng khi nhìn thấy đối phương có thể trong đường tơ kẻ tóc né đi mấy đạo kiếm khí của mình thoát chết đổi lại chỉ bị mấy đạo kiếm khí trọng thương lấy.Chân dậm mạnh xuống đất cả người xúc thế lao nhanh đến đối phương.

“Keng” Một tiếng vang dội kim loại vang lên, hoa lửa không ngừng bắn ra.

“ Ngươi” Y đồng tử co rút hoảng sợ khi nhìn nội lực trong người mình lại bị thoát ly, miệng máu tươi không ngừng hiện ra, nổ lực sinh tồn đả không còn khi cơ thể xuất hiện những thanh hắc côn ghim lên người, nội lực theo đó bị hút đi.

“ Phốc” Sắc lẻm thanh âm hiện ra, yết hầu nhanh chóng bị kiếm khí đục thủng một lổ.

Khắp cả sơn trang rộng lớn bên trong vang lên tiếng chém giết, Thiên An hứng thú nhìn đám người chém giết. Hoàn toàn không có ý định ra tay diệt sát hết thảy đám này, mà chậm rải cùng đám người này giao chiến.

Một nơi khác, trên một con phố Đường Thất khó nhọc lên tiếng: “ Vệ lão đại”

Vệ Trang chậm rãi đi gần lại, còn chưa kịp nói thân hình Đường Thất lảo đảo rồi ngã xuống, phía sau hắn xuất hiện thêm nhiều quạ đen bay đi, từ lúc nào nhiều thêm một thân ảnh nam tử có mặt ở đó- Mặc Nha.

“ Thất Tuyệt Đường rất nhanh sẻ được giải quyết sạch sẻ ” Mặc Nha vươn vai một cái chậm rãi đi đến gần Vệ Trang “ Còn tại sao lảo già Đường Thất này không chết ngay, đó là ông ta chính là mồi nhử. Tác dụng duy nhất của mồi nhử chính là dụ ra được con mồi cần săn thật sự”

“ Ngươi lao tâm khổ tứ như vậy, chỉ chuốc nhục vào thân mà thôi.”

“ Sao ta lại nhớ rằng, hình như lần trước ta không hề thua” Mặc Nha đem hai ngón tay kẹp lấy một lông quạ đen bay xuống, nói “ Bây giờ cơn ác mộng của ngươi đả đến rồi”

Lời vừa dứt thân hình Mặc Nha liền động, nhanh như chớp chỉ để lại vài lông quạ đả lao đến Vệ Trang, một thanh sắc bén chủy thủ từ ống tay áo vươn ra công kích lấy Vệ Trang, hoa lửa bắn ra không ngừng, trong chớp mắt đã mấy chục chiêu giữa hai người tung ra, rất nhanh hai người cũng tách nhau ra.

“ Chỉ dựa vào mình ngươi mà muốn vây hãm ta” Vệ Trang nhàn nhạt lên tiếng.

Mặc Nha từ mái nhà đứng dậy, nhìn xuống “ Năng lực của truyền nhân Quỷ Cốc ta không phải là lần đầu lĩnh hội. Thế nên”

“ Tách”

Theo cái búng tay của Mặc Nha vố số bóng ảnh lao nhanh vây chặt lấy Vệ Trang, những người này đều là những tên sát thủ Bách Điểu có thân thủ lẫn tốc độ tốt nhất trong tổ chức, lần này chính là muốn đem Vệ Trang cầm xuống vĩnh viễn.

“ Bách Điểu” Vệ Trang nhìn về khắp xung quanh có đến mười mấy thân ảnh lao đến.

Mà ở một không gian khác, chiếc xe ngựa của Lý Tư và Cái Nhiếp đang lên đường rời đi khỏi Tần Trịnh đã bị một toán quân nước Hàn chặn lại, bên trong khung xe tù chính là thân ảnh Doanh Chính cùng với Tử Nữ ở bên trong bảo vệ cho hắn, dựa theo kế sách mà đám người Lưu Sa định ra.

Giữa phút giằng co thì tứ công tử Hàn Vũ cởi ngựa đi đến mời về phủ đệ tiễn biệc. Còn bản thân Hàn Phi thì được dẫn đến một tòa cung điện chính là bẫy rập cho hắn.Dạ Mạc ngoài sáng Bát Linh Lung trong tối mục đích lần này cả hai chính là một mẻ hốt gọn lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.