(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[37] Bài Kiểm Tra
Văn Sâm Đặc nhìn bộ dáng Thải Ni, biết hắn đồng ý với quyết định của mình, đồng ý cùng mình ở cùng một chỗ, quả thực làm Văn Sâm Đặc vui sướng không thôi. Nhìn gương mặt Thải Nhi đỏ bừng, Văn Sâm Đặc thực muốn nhào tới hung hăng hôn một ngụm.
Đáng tiếc, trực giác thú nhân nhắc nhở Văn Sâm Đặc, ánh mắt hai giống cái bên cạnh Thải Ni nhìn mình không hề thân thiện chút nào. Văn Sâm Đặc ngẩng đầu, nhìn thấy ngồi đối diện là Mã Cát, trước kia hắn từng gặp qua. Một vị giống cái khác cư nhiên có mái tóc thật ngắn, ánh mắt nhìn mình sắc bén hệt như lưỡi dao, trên người ẩn ẩn còn tỏa ra sát khí.
Trong bộ lạc từ khi nào có một giống cái như vậy? Giống cái bình thường rất ít khi giết động vật, vì thế trên người không có sát khí, trên người giống cái này, tuy thản nhiên thoạt nhìn vì đã thu liễm nên mới vậy.
Văn Sâm Đặc vẫn còn đang suy đoán thì Mã Cát đã nhìn qua, nhịn không được mở miệng: “Văn Sâm Đặc, ngươi chiếm tiện nghi lớn như vậy của Thải Ni, nói mây câu liền hống được, trong lòng thực đắc ý đi? Thải Ni thành thật nên mới không truy cứu sai lầm của ngươi. Ta là bạn tốt của Thải Ni, sẽ không dễ dàng buông tha đâu.”
Địch Nãi ở bên cạnh ôm tay, híp mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Mã Cát làm khó dễ Văn Sâm Đặc.
Thải Ni cũng không nói gì, chỉ rút tay mình khỏi tay Văn Sâm Đặc. Đối với Văn Sâm Đặc, trong lòng Thải Ni cũng có chút oán hận.
Văn Sâm Đặc nhìn thấy Thải Ni như vậy, ánh mắt liền ảm đạm. Bất quá, lúc trước hắn thừa dịp Thải Ni trúng mê hương mà chiếm tiện nghi, còn làm người ta mang thai, trong chuyện này, hắn quả thực đuối lý. Thải Ni mềm lòng, không làm khó dễ mình. Nhưng bằng hữu Thải Ni thì không, muốn bất bình một trận cũng là chuyện thực bình thường.
Lại nói tiếp, Thải Ni thực măn mắn có những người bạn tốt như vậy, sẽ không sợ gặp nguy hiểm. Văn Sâm Đặc trong lòng thực cảm kích bằng hữu của Thải Ni, cho nên hắn nghĩ, cho dù bị trừng phạt thế nào, hắn cũng không oán hận nửa câu.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Văn Sâm Đặc đứng lên, thẳng tắp nhìn Mã Cát, trầm giọng nói: “Trước đó ta quả thật có điểm làm không đúng, để Thải Ni chịu thương tổn. Ta làm sai, nên bị trừng phạt. Nhưng đối với Thải Ni vẫn luôn thật lòng, hi vọng các ngươi có thể chúc phúc chúng ta. Ngươi nói đi, ta phải làm thế nào mới được?”
Mã Cát nghe xong, liền vuốt cằm cân nhắc xem rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể làm Thải Ni hết giận mà lại không tổn thương hòa khí. Kỳ thực vừa rồi hắn cũng chỉ là đồng tình với Thải Ni, vì căm phẫn mới nói vậy chứ trong lòng cũng không nghĩ tới rốt cuộc nên trừng phạt Văn Sâm Đặc thế nào.
Văn Sâm Đặc cũng không thúc giục, chỉ đứng một bên chờ Mã Cát mở miệng, đồng thời cúi đầu ôn nhu chăm chú nhìn Thải Ni.
Địch Nãi nhìn Mã Cát nửa ngày cũng không nghĩ ra chủ ý gì, liền nghĩ, không phải mình thiếu đối thủ luyện tập sao, trước cứ lấy Văn Sâm Đặc thử trước.
Vì thế hướng Văn Sâm Đặc mở miệng: “Như vầy di, văn sâm đặc, ngươi đừng dùng hình thú, cùng ta đánh một trận, nếu ngươi thắng, chúng ta bỏ qua, nếu thua, phải phụ trách thức ăn cho chúng ta mười ngày. Thế nào?”
Văn Sâm Đặc nghe xong thì ngân ngẩy. Này, hắn không nghe sai đi? Trong bộ lạc cho tới giờ chưa từng có phi thú nhân đánh nhau với thú nhân, càng miễn bàn tới chuyện phi thú nhân muốn đánh thắng.
Chẳng lẽ phi thú nhân này là thú nhân cải tạo? Trước kia Văn Sâm Đặc từng nghe qua chuyện như thế. Bởi vì trong bộ lạc thiếu giống cái, một số thú nhân thể nhược nếu nguyện ý có thể tới chỗ đại vu xin nước thánh, sau khi uống xong có thể cải tạo thành giống cái. Chẳng lẽ, vị trước mặt chính là giống cái cải tạo?
Nhưng cho dù là thú nhân cải tạo thành giống cái thì vẫn là giống cái a, chính là sao hắn có thể động thủ với giống cái?
Văn Sâm Đặc có chút khó nghĩ, bất quá vẫn lễ phép hỏi: “Xin hỏi, ngươi là…”
Mã Cát ở bên cạnh cướp lời đáp: “Hắn là bạn tốt của ta, Địch Nãi. Hắn rất lợi hại, tuy là giống cái nhưng có thể săn mồi.” Mã Cát rất tin tưởng Địch Nãi. Trong khoảng thời gian này Mã Cát sớm đã kiến thức sự lợi hại của Địch Nãi. Hắn nghĩ, nếu Địch Nãi đã tự tin nói vậy, kia hắn cũng tin tưởng bản lĩnh của địch nãi.
Văn Sâm Đặc lập tức nhìn Địch Nãi lắc đầu: “Ngươi là giống cái, ta không thể đánh nhau với ngươi, ta nhận thua là được rồi. Ta sẽ chuẩn bị thức ăn cho các ngươi. Đừng nói mười ngày, một tháng cũng được.”
Địch Nãi nghe thế thì không vui. Nghĩ thầm, thế nào, dám khinh thường ông à? Hôm nay nhất định phải cho ngươi biết sự lợi hại của ông. Vừa rồi cậu vốn chỉ muốn thử một chút để Văn Sâm Đặc không coi thường mình, đồng thời đánh chút cho đỡ ghiền.
Nhưng Văn Sâm Đặc cư nhiên lại nói vậy, cậu liền quyết định trước tiên phải dạy dỗ đối phương một phen, vì thế mở miệng nói: “Ngươi đây là khinh thường ta? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta nhất định phải đánh một trận với ngươi. Ngươi đừng nghĩ chỉ có thú nhân các ngươi đánh nhau lợi hại. Đó là vì hình thú của các ngươi chiếm ưu thế quá lớn. Nếu là hình người, ngươi chưa chắc có thể thắng được ta.”
Địch Nãi vừa nói xong thì nhấc chân đá tới thân cây bên cạnh. Cái cây kia thô to cỡ bắp chân người, thế nhưng chỉ một cú đá đã ‘răng rắc’, gãy ngang.
Một cước này Địch Nãi dùng bảy, tám phần lực đạo, hơn nữa còn dùng xảo kình là chính, cho nên, hiệu quả có chút kinh người. Quả nhiên, một chiêu này của Địch Nãi làm Mã Cát cùng Thải Ni trợn mắt há hốc nhìn cái cây bị đá gãy kia, nói không nên lời.
Văn Sâm Đặc cảm thấy này không thể nào tin nổi. Nếu đổi lại là hắn, muốn nhổ bậc gốc cái cây kia thì rất dễ, nhưng một cước đá gãy như vậy thì khó. Giống cái này dễ dàng làm được, có thể thấy quả thực có bản lĩnh, không thể xem thường.
Nghĩ đến đây, Văn Sâm Đặc thu hồi khinh thường, cao thấp đánh giá Địch Nãi một phen. Một giống cái vóc dáng không cao, cũng không đặc biệt cường tráng, thế nhưng đứng ở nơi đó, tự nhiên lại toát ra một loại uy nghiêm cùng uy hiếp. Hắn nghĩ, có lẽ động thủ với giống cái này, mình không nhất định có thể chiến thắng.
Vì thế, Văn Sâm Đặc liền đồng ý với yêu cầu của Địch Nãi.
Địch Nãi hơi mỉm cười tới gần Văn Sâm Đặc, nhắc nhở nói: “Ngươi cũng không nên cố ý bại trong tay ta, phải biết, nếu người trong bộ lạc biết ngươi thua một phi thú nhân, sẽ cười nhạo đấy.”
Văn Sâm Đặc rùng mình, căng cứng thần kinh, bắt đầu sẵn sàng đón địch.
Địch Nãi biết rõ, so với thú nhân, khoảng cách chiều cao quá cách biệt nên tấn công trên cao không có phần thắng quá lớn, chỉ có thể cố gắng tiến công bên dưới. Vì thế ngay chiêu đầu tiên, Địch Nãi đã dùng đòn quét chân.
Văn Sâm Đặc thật không ngờ Địch Nãi ra tay nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng, chân đã trúng một cú. Cũng may Địch Nãi không xuất toàn lực, Văn Sâm Đặc đứng cũng khá vững, lúc này mới không ngã sấp xuống.
Địch Nãi ngay chiêu đầu đã không thành công, lập tức tung liên hoàn đá. Lại nói tiếp, công phu đá của Địch Nãi không tồi, năm đó còn từng đặc biệt luyện qua. Lần này thi triển, thế nhưng làm người ta nhìn tới hoa mắt. Văn Sâm Đặc chống đỡ có chút chật vật. Dù sao, này hoàn toàn không phải đấu pháp mà các thú nhân thường dùng, làm người ta khó lòng phòng bị.
Địch Nãi không dùng toàn lực, chỉ là đấu luyện. Mỗi chiêu mỗi thức cũng không nhất định muốn tiêu diệt, chỉ cần đánh trúng Văn Sâm Đặc, cậu liền thu tay. Nhưng mặc dù vậy, Văn Sâm Đặc cũng bị đánh tới đau nhức cả người.
Văn Sâm Đặc thật ra cũng khá kiên trì, bị Địch Nãi đả thương cũng không lên tiếng, ngược lại tập trung quan sát các đòn của Địch Nãi, vừa chống đỡ, vừa học theo.
Lúc hai người đang đánh hăng say, từ không trung lại có hai con dực hổ bay xuống, là Phất Lôi cùng Hách Đạt trở lại. Phất Lôi hiển nhiên không rõ tình huống, vừa đáp xuống thấy một thú nhân xa lạ đang đánh nhau với Địch Nãi, liền muốn tới hỗ trợ.
Mã Cát thấy được, vội vàng xua tay cản lại. Sau đó Mã Cát đơn giản giải thích tình huống cho hai thú nhân, vì thế Phất Lôi cùng Hách Đạt cũng đứng bên cạnh xem cuộc chiến.
Năng lực học tập của thú nhân rất mạnh, độ linh hoạt cũng không kém, sau một đoạn thời gian, Văn Sâm Đặc cuối cùng cũng nắm giữ được chút kỹ xảo, không còn bị vây trong cục diện bị động chịu đánh nữa, bắt đầu chủ động ra quyền. Nhưng thân thủ Địch Nãi rất nhanh nhẹn, sao có thể bị đánh trúng? Cho nên tình thế vẫn như cũ nghiêng về phía Địch Nãi.
Thải Ni lúc đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng sau đó thấy Văn Săm Đặc luôn bị đánh, trong lòng bắt đầu bối rối.
Địch Nãi đánh một trận, khóe mắt liếc nhìn biểu tình Thải Ni, nghĩ cũng nên dừng lại. Dù sao cậu cũng không quá thân với Thải Ni, nếu bắt nạt Văn Sâm Đặc quá thì Thải Ni sẽ đau lòng a! Đến lúc đó nếu quay ngược qua giận mình thì đúng là mất nhiều hơn được.
Nghĩ tới đây, Địch Nãi dùng chiêu quật qua vai, quăng Văn Sâm Đặc cao hơn mình một khúc ngã xuống đất, lại tung tiếp chiêu cầm nã thủ, xoay ngược cánh tay Văn Sâm Đặc làm hắn không thể nhúc nhích. Địch Nãi cười hắc hắc hỏi: “Ngươi thua, có phục không?”
Văn Sâm Đặc cũng thực sảng khoái gật đầu nhận thua.
Địch Nãi liền buông ra, còn đưa tay kéo Văn Sâm Đặc đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, Văn Sâm Đặc thực thành khẩn nhận thua: “Ta thua. Không ngờ lại có giống cái lợi hại như vậy. Về sau có thời gian, còn phải hướng ngươi thỉnh giáo.”
Địch Nãi nghĩ, các thú nhân phần lớn luôn ỷ lại vào hình thú, kỹ xảo đánh nhau làm sao có thể so với bộ đội đặc chủng đã trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc như cậu a! Bất quá, năng lực của thú nhân rất mạnh, cũng học hỏi nhanh, nếu hảo hảo huấn luyện một thời gian thì có thể trở thành đối thủ không tồi! Vì thế cậu liền hào phóng gật đầu, biểu thị đồng ý.
Phất Lôi ở bên cạnh nhìn nửa ngày, cảm thấy rung động với bản lĩnh của Địch Nãi.
Phất Lôi vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nãi, khi đó cậu đang chiến đấu với thử thú. Khi đó, Địch Nãi cho dù đối mặt với cường địch cũng không chút sợ hãi, anh dũng chiến đấu, làm Phất Lôi thán phục. Bất quá Phất Lôi cũng chỉ cảm thấy Địch Nãi thực dũng cảm, thân thủ không tồi mà thôi.
Giờ hồi tưởng lại, khi đó Địch Nãi đang bị thương, thân thủ bị hạn chế rất lớn. Đối mặt với một đám thử thú trong tay đều cầm gậy gỗ nên mới rơi xuống thế hạ phong.
Phất Lôi nghĩ, nếu mình không dùng hình thú, đơn đả độc đấu, khẳng định cũng không thắng được Địch Nãi. Nghĩ đến đây, ánh mắt Phất Lôi nhìn về phía Địch Nãi lại tăng thêm một phần kính trọng.
Mã Cát thấy bọn họ đánh xong, liền hướng Địch Nãi hô to: “Ngươi quá lợi hại a Địch Nãi, cư nhiên có thể đánh thắng thú nhân!”
Địch Nãi khoát tay, đáp: “Này có gì đâu, ngươi cũng có thể làm được, ngươi muốn học không? Ta có thể dạy ngươi.”
Mã Cát vội lắc đầu: “Thôi thôi, ta không học đâu. Ta cũng không muốn đánh nhau, nếu ai dám bắt nạt ta, Hách Đạt sẽ giúp ta giáo huấn kẻ đó.”
Địch Nãi nghe xong thì có chút vô ngữ, này đúng là tư tưởng ỷ lại điển hình a!
Không để ý tới Mã Cát, quay đầu nhìn về phía nhóm Phất Lôi, cười chào hỏi: “Hey, các ngươi về rồi à? Tộc trưởng phân phó gì?”
….
Hoàn Chương 37.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[38] Nụ Hôn Đầu Tiên
Phất Lôi chuyển đạt lại chỉ thị của tộc trưởng, trọng yếu nhất chính là chuẩn bị cho lễ tạ ơn thần thú giữa tháng mười.
Mã Cát vừa nghe thì lập tức cao hứng nói: “Năm nay lễ tạ ơn cử hành ở bộ lạc chúng ta, thực tốt quá. Địch Nãi, ngươi chưa từng tham gia lễ tạ ơn đi? Rất náo nhiệt a.”
Mã Cát thấy Địch Nãi cảm thấy hứng thú, liền tỉ mỉ giải thích. Hóa ra, vì muốn cảm tạ thần sáng thế đã ban ân cho ba bộ tộc dực hổ tộc, dực báo tộc cùng dực xà tộc, hàng năm phiến đại lục này sẽ tổ chức ngày lễ tạ ơn. Này chính là việc trọng đại, bình thường ba bộ tộc sẽ thay phiên nhau tổ chức.
Năm nay tới phiên bộ tộc dực hổ, đến khi đó hai bộ lạc khác sẽ phái người tới tham gia, cũng dâng lễ vật hiến cho thần.
Phất Lôi bổ sung nói, tộc trưởng giao việc chuẩn bị cho sáu người, y chính là một trong số đó. Tộc trưởng còn nói, hắn niên kỷ đã lớn, chuẩn bị tuyển tộc trưởng kế nhiệm. Ai có thể làm tốt hoạt động lần này thì có khả năng trở thành tộc trưởng đời tiếp theo.
Địch Nãi nghĩ, tộc trưởng an bài như vậy thực không sai. Ngày lễ này cũng chính là cơ hội để các bộ lạc triển lãm bản lĩnh của mình. Nếu bộ tộc nào tổ chức thật nổi bật thì có thể làm hai tộc khác tán thưởng hâm mộ, cũng có mặt mũi. Ngay cả những lễ vật dâng lên, mọi người cũng đều âm thầm so sánh.
Cho nên, nếu ai có thể nở mày nở mặt trong dịp lễ này thì khẳng định năng lực không tồi, hẳn cũng có thể đảm nhiệm vị trí tộc trưởng.
Địch Nãi vỗ vỗ vai Phất Lôi, hướng y nháy nháy mắt: “Hey, xem ra ngươi rất có khả năng a! Tộc trưởng để ngươi làm nhiệm vụ quan trọng như vậy, nhất định phải hảo hảo cố gắng a!”
Phất Lôi cười cười: “Một mình ta không được, còn cần mọi người duy trì!”
Mã Cát ở bên cạnh tiếp lời: “Không thành vấn đề, có gì cần ta cùng Hách Đạt hỗ trợ, cứ việc nói.”
Mã Cát lại quay đầu nhìn về phía Địch Nãi: “Đúng rồi, Địch Nãi biết nhiều thứ mới lạ như vậy, phải giúp Phất Lôi ra chủ ý a! Đến lúc đó, bộ lạc chúng ta tổ chức một sự kiện chưa từng có, để các bộ lạc khác đều chấn động.”
“Tốt, không thành vấn đề!” Địch Nãi lập tức đáp ứng. Cậu nghĩ, tụ hội do người nguyên thủy cử hành có thể có bao nhiêu dạng chứ, cậu tùy tiện hiến kế, hẳn đủ cho bọn họ lác mắt.
Bọn họ nói chuyện lễ mừng, bên kia Thải Ni đang giúp Văn Sâm Đặc tẩy rửa miệng vết thương. Sau khi rửa sạch, vết thương thoạt nhìn có chút dữ tợn. Vốn lúc trước Văn Sâm Đặc đã bị thương, giờ lại cùng Địch Nãi đánh một trận, miệng vết thương liền nứt ra. Thải Ni có chút đau lòng, chạy tới hỏi Địch Nãi: “Địch Nãi, vết thương này có thể dùng da thú băng lại không?”
Địch Nãi gật gật đầu, vào trong lấy băng vải ra đưa cho Thải Ni.
Văn Sâm Đặc thấy vậy thì khoát tay: “Chút thương nhỏ thôi, không có việc gì, ta giúp các ngươi chuẩn bị cơm trưa.”
Địch Nãi thấy Văn Sâm Đặc cũng không phải dạng người thích dùng mánh lới, ấn tượng cũng liền đổi mới, cười nói: “Hứa hẹn kia không cần làm ngay. Ta thấy, ngày mai rồi bắt đầu. Hôm nay mọi người ở chỗ ta ăn cơm đi!”
Chỗ Địch Nãi vẫn còn khá nhiều con mồi, sáu người cũng đủ ăn.
Lúc ăn cơm, Văn Sâm Đặc lại thành khẩn cảm ơn mọi người, cảm ơn nhóm Mã Cát đã chiếu cố Thải Ni, cũng biểu thị mình nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc Thải Ni, mọi người cứ an tâm.
Mã Cát bỡn cợt nháy mắt với Thải Ni, nhỏ giọng nói: “Nhìn hắn như vậy, hẳn đối xử với ngươi không sai a! Các ngươi định khi nào thì cử hành nghi thức đây?”
Thải Ni đỏ mặt cúi đầu: “Ta muốn qua một đoạn thời gian rồi nói sau.”
Mã Cát lại nghiêm túc nói: “Ân, vậy cũng tốt. Văn Sâm Đặc này ta thấy không tồi, ngươi phải quý trọng, đừng phạm hồ đồ.”
Thải Ni gật gật đầu: “Ta biết. Ngươi yên tâm đi.”
Mã Cát vừa ăn vừa hi hi ha ha kể lại những chuyện thú vị trong các hoạt động lễ tạ ơn trước kia.
Tỷ như, bộ tộc dực xà tộc ở Lâm Hải, có năm tế phẩm chính là một con sao biển thật lớn. Con sao biển kia màu đỏ, da dẻ bóng loáng. Đáng tiếc, cuối cùng không nuôi sống nó được.
Dực báo tộc có một năm hiến lên một viên hổ phách thật lớn, bên trong là một con thuần lộc nhỏ xinh đẹp, thoạt nhìn sinh động như sống.
Mã Cát còn nói có vài tộc nhân trong bộ lạc cũng trong thời điểm lễ tạ ơn mà tìm được bầu bạn dị tộc.
Địch Nãi nghe Mã Cát nói lúc cử hành nghi thức thì sẽ có ca múa, liền hỏi trong bộ lạc có trống to hay không. Dù sao, hoạt động thì phải náo nhiệt một chút, kia trống là rất quan trọng.
Phất Lôi nói trống thì có, bất quá chỉ có một cái. Cái trống kia dùng thân cây móc rỗng phần giữa, sau đó dùng da trâu bịt kín làm thành. Rất ít khi dùng tới.
Địch Nãi nghĩ, xem ra bọn họ biết cách chế tạo, bất quá vì điều kiện hạn chế, không thể làm ra số lượng lớn. Hiện giờ cậu có dao găm, làm thêm vài chiếc trống hẳn không thành vấn đề.
Địch Nãi nghĩ, chỉ có trống thôi thì cũng khá đơn điệu, có thêm mấy món nhạc khí khác cùng sử dụng thì tốt rồi. Nghĩ nửa ngày, cậu phát hiện những nhạc khí khác cũng không dễ làm, có vài món không thể tìm ra tài liệu, cũng có món căn bản không biết nên làm thế nào. Dù sao, Địch Nãi cũng không học chuyên ngành thanh nhạc, không rõ lắm.
Nhạc khí duy nhất mà Địch Nãi biết chính là sao. Sở dĩ cậu biết thổi sáo là do bị chủ nhiệm lớp ở thời trung học ảnh hưởng. Người chủ nhiệm kia của cậu bộ dạng khá văn nhã, cảm giác như các vị tiên sinh thời cổ đại. Ông rất coi trọng Địch Nãi, cảm thấy về sau cậu rất có tiền đồ, đối đãi cũng đặc biệt hơn những học sinh khác.
Có một lần địch nãi thấy cây sáo trong nhà ông, liền hiếu kỳ, vì thế ông đã dạy cho cậu. Địch Nãi học xong còn thực đắc ý, dù sao ở nông thôn có mấy đứa nhỏ biết nhạc khí a. Những đêm hè phải đi canh ruộng dưa hấu, Địch Nãi thường xuyên lấy sáo ra thổi vài khúc, quả thực làm nhóm bạn hâm mộ không ngớt.
Chính là biết thổi sáo không có nghĩa là biết làm sáo. Tài liệu làm sáo thì khá dễ, cứ tìm một cây trúc kích thước vừa vặn là được. Nhưng cụ thể nên làm thế nào, Địch Nãi không rõ lắm. Cậu nghĩ, dù sao cấu tạo cây sáo cũng không quá phức tạp, chỉ có vài lỗ, thử làm vài lần, hẳn có thể làm được đi!
Địch Nãi muốn làm sáo, kỳ thực không phải chỉ vì lễ tạ ơn, mà vì nếu làm được thì sau này mình cũng có thứ để tiêu khiển. Dù sao, nơi này không có trò gì giải trí, thổi sáo cũng có thể tiêu thời gian, thả lỏng tâm tình.
Ăn xong cơm trưa, Văn Sâm Đặc liền dẫn Thải Ni trở về. Mã Cát cùng Hách Đạt cũng có chuyện, liền rời đi. Phất Lôi ở lại, cẩn thận hỏi Địch Nãi những ý tưởng liên quan tới ngày lễ.
Địch Nãi nhớ lại một chút, lễ hội hình thường thì ca múa là chính. Bất quá trong khoảng thời gian huấn luyện ở Vân Nam, có vài trò chơi của các dân tộc thiểu số khá thú vị, tỷ như đá gà.
Quy tắc đá gà rất đơn giản, trước tiên vẽ một vòng tròn giới hạn, hai người đứng bên trong, đều co một chân lân, sau đó cùng đầu gối của cái chân co lên để húc đối phương. Ai bị hất văng ra khỏi vòng, ngã xuống đất trước, hoặc cái chân co lên rớt xuống trước thì xem như thua.
Trò chơi này rất đơn giản, thú nhân có thể chơi, phi thú nhân cũng chơi được, ngay cả đứa nhỏ cũng có thể tham gia. Bất quá, trò này cũng cần kỹ xảo.
Nghĩ tới đây, Địch Nãi liền hưng trí, bảo Phất Lôi ra ngoài đấu một trận. Phất Lôi cũng thấy thứ này thực mới mẻ, liền theo Địch Nãi ra sơn động, tới khoảng đất trống bên ngoài.
Địch Nãi dùng nhánh cây vẽ một vòng tròn lớn, dẫn đầu co chân nhảy vào trong. Phất Lôi cũng học theo, bước vào trong vòng tròn, co chân lên. Địch Nãi nhìn vóc dáng cao lớn của Phất Lôi ôm một chân đứng đó, thật sự có chút hài hước. Trong trò chơi này, người cao lớn chưa chắc có ưu thế.
Địch Nãi nhắc nhở Phất Lôi: “Ngươi tốt nhất đừng đứng thẳng, như vậy ta huých một cái ngươi sẽ ngã ngay, thế này này, giống như ta, thắt lưng hơi khom xuống một chút, giữ cân bằng.”
Phất Lôi vừa mới xoay người chuẩn bị, Địch Nãi đã vọt qua, hung hăng đụng một cú, Phất Lôi không ngờ sức va chạm mạnh như vậy, lập tức người ngã ngựa đổ.
Địch Nãi cười hắc hắc kéo Phất Lôi ngồi dậy, nói: “Đến, lần này ngươi trước.”
Phất Lôi biết Địch Nãi khó đối phó, vì thế rất tập trung tinh thần học hỏi động tác của Địch Nãi khi nãy, nhảy tới húc cậu. Bất quá y phải khom thấp người mới có thể đụng được chân Địch Nãi, kỹ thuật có chút khó khăn. Địch Nãi thấy y nhảy tới liền linh hoạt nhảy một cái, tránh được.
Hai người cứ vậy ngươi tới ta đi, đấu tới quên cả trời đất. Địch Nãi từ đầu đến cuối vẫn luôn chiếm thượng phong. Dù sao Phất Lôi cũng là người mới, vóc dáng lại cao, hoàn toàn không thể chiếm được tiện nghi từ Địch Nãi.
Lúc Phất Lôi một lần nữa ngửa mặt lên trời, Địch Nãi thực hắc tuyến phát hiện, lúc váy da thú bị lật lên, đại gia hỏa của Phất Lôi không chút kiêng kị bại lộ ra bên ngoài.
Người nguyên thủy đều không mặc quần a a a! Thứ kia còn không phải lớn bình thường, làm Địch Nãi cũng là nam tính thoáng có chút hâm mộ ghen tị hận.
Địch Nãi rốt cuộc phát hiện khuyết điểm lớn nhất của trò này, chính là thú nhân cùng phi thú nhân tuyệt đối không thể chơi chung. Bằng không, một khi đấu thì rốt cuộc là đá gà hay trò xem hàng, thực không thể nói rõ.
Địch Nãi kéo Phất Lôi lên, có chút mất hứng nói: “Quên đi, không chơi nữa.”
Phất Lôi lập tức đồng ý. Y có chút ngượng ngùng, dù sao cũng thua suốt, y cũng có chút mất mặt.
Địch Nãi trước đó đã đánh một trận với Văn Sâm Đặc, cảm thấy gân cốt sắp rỉ sét của mình hơi giãn được một chút, bất quá vẫn còn nghiện. Vừa nãy lại chơi đá gà, tay cũng bắt đầu ngứa, rất muốn tìm người tới đánh một trận.
Cậu liền hỏi Phất Lôi: “Lúc trước ngươi nhìn thấy ta cùng Văn Sâm Đặc đánh nhau, có học được chút nào không?”
Phất Lôi gật gật đầu, mang mấy chiêu mình học được khoa tay múa chân một chút. Địch Nãi cảm thấy năng lực học hỏi của Phất Lôi không sai, rất cao hứng, bất quá cảm thấy chỉ mấy chiêu kia không đủ, liền chỉ y những kỹ xảo cơ bản khi đánh nhau.
Phất Lôi học rất nhanh, dù sao kỹ xảo chiến đấu hình thú cũng có thể ứng dụng lên hình người.
Địch Nãi nói: “Đến, chúng ta đánh một trận, ngươi tung hết bản lĩnh ra, đừng nương tay. Ngươi động thủ trước.”
Phất Lôi gật đầu, cũng không khách khí, lập tức đánh tới một quyền. Địch Nãi lắc mình né tránh, một chân của Phất Lôi cũng đá tới. Địch Nãi không né tránh, hạ thấp người ôm lấy chân Phất Lôi, chân kia móc một cái, Phất Lôi liền té chổng vó.
Địch Nãi kéo Phất Lôi dậy, nói: “Không tồi, có tiến bộ, lại đến một trận.”
Địch Nãi bởi vì không muốn sử dụng những chiêu quá ngoan độc, nên phần lớn thời gian chỉ cùng Phất Lôi triền đấu. Cứ vậy sau vài lần, kỹ thuật của Phất Lôi cũng tiến bộ rất lớn.
Nắm đấm tung ra càng lúc càng nhanh, động tác cũng thuần thục hơn, một lúc không để ý, Địch Nãi thế nhưng bị Phất Lôi kẹp cổ từ phía sau, chân cũng bị khóa. Địch Nãi cũng không hoảng, khuỷu tay đánh mạnh về sau, sau đó từ một góc độ khéo léo rút chân ra, gạt ngã Phất Lôi, nháy mắt đối phương ngã xuống thì lợi dụng xảo kình áp chặt dưới người.
Địch Nãi từ trên cao nhìn xuống Phất Lôi, nhướng mi cười nói: “Thế nào? Ta rất lợi hại đi?”
Phất Lôi cười gật gật đầu, y thích nhìn địch nãi thần thái phi dương như vậy.
Bởi vì có chút mệt, Địch Nãi cũng không lập tức buông tay mà cứ giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn Phất Lôi. Phần trán Phất Lôi che kín mồ hôi tinh mịn, mày kiếm thẳng tắp, con ngươi vàng ươm óng ánh trời xanh mây trắng, thế nhưng dị thường chói mắt.
Trái tim Địch Nãi đột nhiên nhảy loạn, hô hấp dồn dập hẳn, còn có chút miệng khô lưỡi khô.
Địch Nãi lúc này mới phát hiện, từ khi nhận thức Phất Lôi, đây là lần đầu tiên cậu quan sát Phất Lôi kĩ như vậy. Phất Lôi có sóng mũi cao thẳng, đôi môi nở nang, bởi vì đang cười nên khóe miệng hơi cong lên. Diện mạo rõ ràng thực nam tính nhưng giờ phút này không hiểu sao lại thực hấp dẫn Địch Nãi.
Giống như bị mê hoặc, Địch Nãi chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm lên cánh môi dày kia, cũng thử mút nhẹ.
Hô hấp Phất Lôi bị kiềm hãm, có chút không thể tin đây là sự thật. Nhưng y rất nhanh đã phản ứng lại, đoạt lấy quyền chủ động, kéo thấp đầu Địch Nãi, đẩy sâu nụ hôn này.
Hoàn Chương 38.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[39] Chủ Nghĩa Độc Thân
Phất Lôi đại khái đã mong ước từ lâu, có cơ hội liền không chịu buông tay. Đầu lưỡi y thừa dịp Địch Nãi thất thần, bá đạo cuốn lấy đầu lưỡi cậu, liếm mút, dây dưa. Nụ hôn kịch liệt như vậy làm hô hấp Địch Nãi có chút dồn dập.
Môi cùng môi đụng chạm, lưỡi cùng lưỡi giao triền. Hai người cách gần như vậy, ngay cả hô hấp cũng cảm nhận được, Địch Nãi nghe thấy hơi thở nam tính nồng đậm tỏa ra từ người Phất Lôi, nhưng cũng không hề chán ghét.
Cuối cùng Địch Nãi chỉ cảm thấy nụ hôn này thật sự quá dài, đầu lưỡi cậu cũng bắt đầu run lên, vì thế thừa dịp đầu lưỡi Phất Lôi hơi thả lỏng, cậu liền đẩy đối phương ra.
Địch Nãi đẩy Phất Lôi ra xong thì liếm liếm môi, mặt có chút đỏ ửng. Hôn môi như vậy, hương vị cũng không tính là quá tệ. Cư nhiên không hề có cảm giác ghê tởm hay khó chịu. Trước kia có đánh chết cậu, cậu cũng không chủ động lao tới hôn một người đàn ông. Chẳng lẽ vì dạo gần đây nghẹn quá lâu không phát tiết nên nhiệt huyết sôi trào?
Phất Lôi thấy Địch Nãi đẩy mình ra, có chút khó hiểu, cũng cóchut1a ủy khuất, vươn tay muốn ôm Địch Nãi. Địch Nãi thấy vậy thì đè tay y lại: “Phất Lôi, đừng nhúc nhích, để ta suy nghĩ một chút.”
Địch Nãi xoay người leo xuống khỏi người Phất Lôi, thả lỏng cả người nằm dài dưới đất, đầu gối lên cánh tay, híp mắt trầm tư.
Lúc Địch Nãi mới vào trung học, cũng từng kết giao một hai người bạn gái, ngẫu nhiên cũng nắm tay hôn nhẹ một cái, bất quá chưa từng kịch liệt như vậy. Người bạn gái kia đại khái vì ngượng nên luôn chống đẩy. Bản thân Địch Nãi thì vì không có kinh nghiệm nên cũng ngại tỏ ra mình là một tên quỷ háo sắc, vì thế đại đa số chỉ lướt nhẹ qua mà thôi.
Cậu nghĩ, cảm giác một nụ hôn sâu đủ tiêu chuẩn cũng không quá tệ!
Địch Nãi lại nghĩ, không đúng, ông rõ ràng là thích phụ nữ, sao tự nhiên lại muốn hôn đàn ông? Chẳng lẽ vì uống nước thánh nên ngay cả tính hướng cũng biến đổi? Hẳn là không có khả năng. Dù sao cậu tới đây nhiều ngày như vậy, đã gặp qua vô số thú nhân cùng phi thú nhân, đủ loại diện mạo cường hãn, anh tuấn, mảnh mai, thậm chí là xinh đẹp, nhưng cậu chưa từng nảy sinh hứng thú với ai!
Kia vừa rồi vì cái gì gục Phất Lôi ngã lại ù ù cạc cạc hôn xuống? A A, ông khẳng định là bị sắc dụ. Phất Lôi cái tên này quả thực là suất quá mà, lớn lên thực câu nhân.
Nhớ tới nụ cười của Phất Lôi, không biết vì sao trong đầu Địch Nãi đột nhiên nảy lên câu ‘sắc như xuân hoa’ cùng ‘tú sắc khả xan’. Bất quá lập tức bị liên tưởng phong phú của mình dọa sặc, ho khan một trận.
Địch Nãi nghĩ, quên đi, mặc lệ là nhất thời xúc động hay kìm lòng không đậu, dù sao hôn cũng hôn rồi, chẳng lẽ có thể thu hồi sao. Địch Nãi cũng không phải người thích già mồm cãi láo. Cậu thích ai, không thích ai, cho tới giờ luôn thực rõ ràng.
Cậu nghĩ, nếu ông đã có cảm giác với Phất Lôi, hơn nữa lại đang ở trong một hoàn cảnh nam nam yêu mến nhau thực bình thường, không bằng cứ thử yêu đương với Phất Lôi một phen đi.
Bất quá, với phụ nữ cậu còn có chút kinh nghiệm, nhưng với đàn ông thì hoàn toàn là con số không. Dù sao cũng là yêu, hẳn không sai biệt lắm đi?
Nghĩ đến đây, Địch Nãi xoay mặt nhìn qua, phát hiện Phất Lôi vẫn một mực nghiêng đầu nhìn mình. ánh mắt trong suốt lóng lánh lộ ra hưng phấn cùng chờ mong. Thoạt nhìn, hệt như một con chó lớn chờ đợi chủ nhân trấn an.
Địch Nãi bật cười, bỡn cợt vươn một tay qua nâng cằm Phất Lôi, trêu đùa: “Phất Lôi cô bé, đến, cười một cái cho đại gia xem nào.”
Phất Lôi không hiểu hai chữ ‘cô bé’ có nghĩa là gì, bất quá, cười thì y hiểu được, vì thế liền nghe lời mỉm cười, còn cười thực sáng lạn.
Địch Nãi cười phá lên, thu tay lại, vùi đầu đấm đất mà cười.
Cười một hồi, Địch Nãi ngẩng đầu lên nhìn Phất Lôi bị mình cười đến hồ hồ, nửa ngày vẫn còn ngây ngốc bên kia, có chút ngượng ngùng. Địch Nãi đột nhiên nghĩ, ông thực con mẹ nó giống đám lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành a! Thực không phúc hậu.
Bất quá, Phất Lôi rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Lại nói tiếp, hình như từ khi quen biết đến giờ chưa từng nghe y nhắc tới.
Địch Nãi đánh giá Phất Lôi một phen, hẳn là tầm hai mươi tuổi đi. Bất quá, diện mạo có đôi lúc không thể hiện chính xác. Vẫn là hỏi trực tiếp thì tốt hơn.
Vì thế Địch Nãi liền lên tiếng: “Phất Lôi, năm nay ngươi bao tuổi rồi?”
Phất Lôi không hiểu vì sao đột nhiên hỏi cái này, bất quá vẫn thành thật trả lời: “Ta mười bảy.”
Địch Nãi trừng to mắt: “Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên còn chưa trưởng thành?” Địch Nãi kích động. Tháng sáu năm nay là cậu đã tròn hai mươi ba tuổi, so với Phất Lôi lớn hơn sau tuổi a! Được rồi, xem như hôm nay ông lời to. Trâu già gặm cỏ non a.
Phất Lôi nghe vậy thì lập tức phản bác: “Sao có thể chứ? Ta đã trưởng thành năm trước rồi. Thú nhân chúng ta mười sáu tuổi đã trưởng thành.”
May mắn, may mà không hãm hại vị thành viên. Địch Nãi nghĩ vậy, lại truy hỏi: “Kia phi thú nhân thì sao?”
Phất Lôi giống như thực kỳ quái vì sao chuyện này mà Địch Nãi cũng không biết, nhìn cậu một cái mới nói: “Phi thú nhân mười tám tuổi trưởng thành.”
Địch Nãi nghĩ, xem ra thú nhân vì lớn nhanh nên trưởng thành cũng sớm. Bất quá nghĩ tới sáu tuổi chênh lệch giữa bọn họ, lại nhìn bộ dáng cao lớn của Phất Lôi, Địch Nãi nghẹn a.
Cậu thực đau đớn nghĩ, cái người này không có việc gì lớn lên cao lớn như vậy làm gì a, làm ông đây nhìn tới nghiện, muốn hảo hảo yêu thương một phen cũng có chướng ngại.
Địch Nãi đang muốn kéo đầu Phất Lôi tới xoa nắn một phen thì đột nhiên cảnh giác ngẩng đầu. Có người tới.
Địch Nãi lập tức đứng dậy, kéo Phất Lôi lên.
Giữa không trung, một con dực hổ chở theo một người bay xuống, dừng cách bọn họ không xa. Hóa ra đó là Bội Cách cùng Luân Ân. Phất Lôi cùng Địch Nãi liền vội vàng bước qua đón. Bội Cách nằm trên lưng Luân Ân, trạng thái thoạt nhìn không tốt lắm. Địch Nãi đỡ Bội Cách xuống, hỏi: “Làm sao vậy?”
Luân Ân hóa về hình người đáp: “Từ sau khi ăn cơm trưa, bụng Bội Cách vẫn luôn khó chịu, hiện giờ ta định đưa hắn tới chỗ đại vu xem sao. Phất Lôi, ngươi có thể đi cùng không? Cùng ta đi một chuyến. Ta sợ tới đó đại vu có gì phân phó, ta phải chiếu cố Bội Cách, không làm được.”
Phất Lôi lập tức gật đầu: “Ta rãnh, để ta đi cùng ngươi qua đó.”
Địch Nãi cũng có chút lo lắng, dù sao hiện giờ Bội Cách cũng là dựng phu, phải đặc biệt chú ý, vì thế cũng mở miệng hỏi: “Có cần ta hỗ trợ không?”
Luân Ân nói: “Tạm thời không cần phiền ngươi, chờ tới chỗ đại vu xem sao, nếu cần thì sẽ trở lại.”
Địch Nãi cũng không kiên trì, gật gật đầu: “Tốt, vậy các ngươi mau đi đi!”
Phất Lôi phất tay với địch nãi, sau đó theo Bội Cách cùng Luân Ân bay tới chỗ đại vu.
Địch Nãi nhìn thấy bọn họ bay đi xa một hồi thì đột nhiên vỗ mạnh đầu, trời ạ, ông đây thật sự là bị nụ hôn kia làm hồ đồ rồi, thế nhưng hưng trí muốn cùng Phất Lôi nói chuyện yêu đương ! A a a, phi thú nhân nơi này phải sinh đứa nhỏ a. Nếu không nhìn thấy Bội Cách mang thai, cậu thật sự đã quên bén đi mất. Cứ mãi mê ăn nước miếng Phất Lôi mà quên đi chuyện quan trọng như vậy.
Sinh đứa nhỏ, Địch Nãi rùng mình. Cậu tuyệt đối không muốn sinh. Địch Nãi thầm nghĩ, ông thật sự là càng sống càng ngu ngốc, bị một đứa nhóc choai choai làm cho thần hồn điên đảo, thế nhưng quên đi chuyện sinh đứa nhỏ này. Đứa nhỏ từ đâu mà ra chứ? Nam nhân từ trên xuống dưới thì chỉ có một chỗ có thể dùng. Cúc hoa Địch Nãi không khỏi căng thẳng. Không được, loại sự tình này, ông quyết không làm.
Địch Nãi thầm nói, Phất Lôi, ngươi phải thông minh một chút a, ông không nhắm chủ ý tới hoa cúc của ngươi thì ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên ông a. Tốt nhất là vậy, chúng ta chỉ yêu đương, không kết hôn. Vui vẻ thì ở cùng nhau, không vui thì tách ra, cũng không sinh đứa nhỏ. Như vậy có thể hảo hảo hưởng thụ thời gian yêu đương, thật tốt a!
Còn về phương diện thông qua tiếp xúc thân thể để trao đổi cảm tình, dù sao SEX có rất nhiều loại, hỗ trợ cho nhau cũng được a. Nếu Phất Lôi không đồng ý, ông đây sẽ một cước đá bay y luôn.
Địch Nãi nghĩ thông suốt, cảm thấy mình cũng không nên nghĩ quá phức tạp. Vì thế thoải mái ngâm nga trở về sơn động.
Vào trong sơn động Địch Nãi liền nhìn thấy cái xác nhu cáp thật lớn, thịt của nó đã sớm bị ăn sạch, chỉ còn lại lớp vỏ chưa xử lý.
Cậu chuẩn bị đập nát nó ra làm dao. Địch Nãi nghĩ, con dao cậu thấy phi thú nhân dùng ngày đó hoàn toàn chưa trải qua gia công, chỉ cầm trong tay cắt đồ, thực dễ dàng cắt phải tay mình. Mặc kệ thế nào, dao có tay cầm vẫn an toàn hơn nhiều.
Sau khi làm xong thì cho mỗi người quen biết một con, miễn cho bọn họ cứ nhìn dao găm của cậu mà hâm mộ ghen tị hận. Nhiều dao như vậy, còn có thể mang đi trao đổi. Dù sao, nhu cáp cũng không thường thấy, dụng cụ cắt gọt làm từ vỏ nhu cáp cũng không nhiều. Đến khi đó khẳng định rất được hoan nghênh.
Đại lực sĩ Phất Lôi không ở, Địch Nãi chỉ có thể tự động thủ đập vỡ vỏ nhu cáp.
Lớp vỏ nhu cáp quả thật rất cứng, Địch Nãi nhảy lên hung hăng giẫm một cước, thế nhưng vẫn không thể giẫm nát. Địch Nãi nheo mắt, đặt nó đứng dựa vào tường, chạy ra một khoảng cách, sau đó chạy tới đá mạnh một cú, nhưng lớp vỏ kia cư nhiên chỉ chân động vài cái, nhưng vẫn như cũ không vỡ.
Địch Nãi hết cách, đành phải đi ra ngoài tìm một tảng đá lớn, nện mạnh lên vỏ nhu cáp. Không biết là do kết quả của mấy cú đá trước đó hay sao, tảng đá vừa nện xuống, lớp vỏ cứng rắn rốt cuộc có chút vết nứt. Địch Nãi lại tăng thêm sức, đập mạnh vài cái, rốt cục ầm một tiếng, vỡ vụn đầy đất.
Địch Nãi nhặt lên một mảnh nhỏ xem xét, thoạt nhìn khá bén. Địch Nãi cầm nó cắt thử một miếng da thú, phát hiện thực sắc bén vô cùng, vừa cắt đã rạch thành một đường. Chính là lúc cứa lên nhánh cây thì có hơi cùn.
Xem ra, thứ này tuy kém hơn dao găm đúc từ thép, bất quá dùng để cắt thịt cá rau củ linh tinh thì thừa sức. Địch Nãi nghĩ, dù sao ở một nơi người người đều dùng dao để mổ xẻ con mồi thì đã tốt lắm rồi.
Địch Nãi lựa ra những mảnh vỏ có hình thù dài dài thon nhỏ, sau đó lấy một tảng đá bằng phẳng ở bên cạnh tới, bắt đầu mài nhỏ một đầu. Tiếp đó, Địch Nãi chặt một khúc cây làm cán, cẩn thận chẻ một khe hổng dài ở một đầu, dùng sức nhét miếng vỏ nhu cáp vào. Cứ vậy một con dao nhỏ đơn giản đã hoàn thành.
Địch Nãi cầm cán dao dùng sức rạch thử vài cái, phát hiện khá chắc chắn, không dễ dàng rớt ra. Cậu hài lòng cắm con dao lên tấm da heo trên tường.
Địch Nãi vừa mới làm được mấy con sao thì chợt nghe thấy tiếng Mã Cát hô to ngoài sơn động: “Địch Nãi, Địch Nãi, ngươi có nhà không?”
Địch Nãi vội cao giọng đáp: “Ta ở! Ngươi vào đi.”
Trong tay Mã Cát cầm một thứ gì đó đen tuyền, phía sau là Hách Đạt đang xách một con linh dương, còn có Văn Sâm Đặc xách thỏ cùng Thải Ni hai tay trống trơn.
Mã Cát hệt như hiến vật quý mà đưa thứ trong tay tới cho Địch Nãi xem: “Địch Nãi, ngươi xem, này là gì? Chiều nay ta tới lò gốm mang về. Ta có một cái rồi, này tặng cho ngươi.”
Địch Nãi nhìn thử, hóa ra là một cái nồi đất. Kỳ thật làm đồ đất cùng đồ gốm khác biệt ở chỗ sử dụng tỉ lệ các loại tài liệu khác nhau. Dùng đất có nhiều cát thì sẽ làm ra nồi đất.
Cậu nghĩ, có ngồi đất cũng không tệ, có thể dùng nấu canh.
Bánh ít đi bánh quy lại, Địch Nãi lập tức tặng con dao nhỏ thoạt nhìn bén nhất cho Mã Cát.
Lại nói tiếp, Địch Nãi lần đó cầm dao gấp lại, sau đó quên lấy ra cho Mã Cát mượn. Mã Cát cũng ngại mở miệng, lần này thấy Địch Nãi đưa sao qua thì thật cao hứng.
Hắn nghĩ, có cái này rồi thì lúc làm quần áo da thú không cần dùng dao đá nữa. Dao đá rất cùn, bình thường phải cắt cả buổi sáng mới được một lỗ. Mã Cát từ lúc dùng qua dao gấp của Địch Nãi thì không còn yêu thích dao đá nữa.
Dao làm từ vỏ nhu cáp tuy không sắc bén bằng dao găm của Địch Nãi, nhưng so với dao đá thì đã tốt hơn rất nhiều. Hơn nữa Địch Nãi còn làm thêm cán dao, cầm trong tay cũng dễ dùng hơn. Dao găm tuy tốt nhưng dù sao cũng là của Địch Nãi, có dao của mình so với cứ mượn dao của Địch Nãi thì vui sướng hơn nhiều.
Mã Cát cầm dao khoa tay múa chân nửa ngày, càng xem càng yêu thích, quả thực muốn nhào qua hôn Địch Nãi mấy cái.
Hoàn Chương 39.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});