(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[40] Chuyện Yêu Đương
Văn Sâm Đặc quả thật là một người thành thực, trước đó Địch Nãi đã nói hắn ngày mai rồi đi săn, nhưng ngay chiều hôm đó đã chạy đi. Hắn săn được một con linh dương, còn có mấy con thỏ, tất cả đều mang tới. Địch Nãi cầm hai con dao nhỏ, phân cho Văn Sâm Đặc cùng Hách Đạt, để bọn họ dùng thử trên người đám động vật kia, xem xem có thích hợp hay không. Thải Ni chủ động hỗ trợ tẩy rửa, liền theo bọn họ ra bờ sông.
Mã Cát thì hứng thú muốn cùng Địch Nãi làm dao, Địch Nãi liền đưa dao gấp qua cho hắn, mặc hắn gây sức ép. Bất quá, lưỡi dao dù sao cũng thực sắc bén, Địch Nãi dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận.
Mã Cát rất nhanh cũng làm ra một con dao, chính là khí lực hắn không lớn, lưỡi cùng cán dao dính không chặt, thử nhấn xuống đất một cái liền rớt ra. Mã Cát thực buồn bực, hỏi Địch Nãi: “Lưỡi dao dễ rơi quá, có thể dùng dây thừng buộc nó lại không?”
Địch Nãi nhìn qua một cái, gật gật đầu: “Ngươi có thể thử xem. Bất quá, dây thừng có thể sẽ không chắc, ngươi khứa một lằn nhỏ, sau đó buộc dây thừng vào đó, hẳn sẽ tốt hơn.”
Kỳ thực các loại dao liềm ở nông thôn, đại đa số sau khi tra cán vào thì đều dùng sắc cố định lại. Chính là nơi này không có khả năng có sắc, dùng dây thừng thì nó rất dễ bị lưỡi dao cắt đứt, hơn nữa cầm vào cũng thực cộm tay.
Mã Cát thử một chút, phát hiện sau khi dùng dây thừng cột lại thì dao nhỏ khá chắc chắn, bất quá lại cộm tay. Vì thế hắn chỉ đành để địch nãi giúp mình gia công một chút.
Địch Nãi dùng xảo kình gõ cán dao xuống đất, thực dễ dàng làm lưỡi dao cắm sâu vào cán. Mã Cát nhìn mà bội phục, bất quá lúc làm thử thì không dễ chút nào. Mỗi lần gõ dao xuống đất thì phần lưỡi cứ bị văng ra. Vì thế, mỗi lần đều phải nhờ Địch Nãi hỗ trợ hoàn thành bước cuối cùng.
Sau khi lại làm mấy con dao nữa, linh dương cùng thỏ đều làm xong. Hách Đạt đặt một cái chân linh dương lên giá nướng. Mã Cát thì mang nội tạng linh dương đi xào ớt, sau đó mọi người ngồi bên đống lửa, chuẩn bị dùng cơm.
Lúc đoàn người đang ăn thật ngon lành thì Phất Lôi bay trở lại. Địch Nãi vội vàng hỏi: “Bội Cách thế nào? Không có việc gì chứ?”
“Đại vu kiểm tra rồi, nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là ăn trúng thứ ôi thiu. Đại vu đã cho hắn ăn thảo dược, hiện giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Địch Nãi liền cao hứng nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi vẫn chưa ăn tối đi? Đến, mau ngồi xuống, cùng chúng ta ăn đi!”
Phất Lôi thấy Địch Nãi quan tâm mình như vậy thì dị thường vui vẻ, ánh mắt đen láy hệt như bảo thạch sáng lóng lánh. Y mẫn cảm cảm nhận được, Địch Nãi đối với mình đã thân thiết hơn. Y nghĩ, từ sau nụ hôn ban chiều thì thái độ Địch Nãi bắt đầu thay đổi, nó thực sự có tác dụng mấu chốt. Mà tư vị của nụ hôn kia cũng làm Phất Lôi khó có thể quên.
Phất Lôi nghĩ, nếu Địch Nãi cũng có hảo cảm với mình, kia y phải nắm bắt cơ hội, về sau phải càng chủ động hơn mới tốt.
Thải Ni vẫn chưa biết bọn họ nói chuyện gì, bất quá cũng quen biết Bội Cách nên liền nghi hoặc hỏi: “Bội Cách làm sao?”
Địch Nãi liền nói chuyện Bội Cách mang thai cùng hôm nay sinh bệnh nói cho Thải Ni. Thải Ni nghe xong thì có chút lo lắng nhìn nhìn bụng mình, cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi. Mang thai là chuyện rất gian nan, một khi không cẩn thận thì lập tức phát sinh vấn đề.
Văn Sâm Đặc nhìn qua, vội vàng cầm lấy tay Thải Ni, trấn an nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ chiếu cố ngươi cùng bảo bảo thật tốt.”
Thải Ni nghe vậy, lại nhìn ánh mắt kiên nghị của đối phương, cảm thấy bản thân an tâm hơn rất nhiều. Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay to đang nắm chặt tay mình, mặt đỏ ửng, vội vàng rút tay lại.
Văn Sâm Đặc cười cười, biết Thải Ni da mặt mỏng, cũng không bức bách. Hắn biết, Thải Ni đã chậm rãi mở lòng với mình. Hắn thực thỏa mãn.
Sau khi mọi người ăn uống no đủ, Phất Lôi nói Luân Ân cùng Bội Cách vẫn chưa ăn gì, hắn phải mang chút thịt nướng qua đó. Vì thế, mọi người liền nướng thêm một cái chân linh dương. Địch Nãi thì nấu một nồi canh gan dê, bỏ vào cà mên cho Phất Lôi mang qua cho Bội Cách. Phất Lôi dùng da thú quấn lại, ngậm vào miệng bay đi.
Những người còn lại thì hỗ trợ thu thập tàn cục, sau đó mỗi người cầm một con dao, rời đi.
Địch Nãi lại làm thêm vài con dao, cảm thấy không sai biệt lắm thì gom những mảnh vụn không dùng được lại, mang ra ngoài sơn động.
Duỗi thắt lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hóa ra ánh trăng đã treo lên cao cao. Bầu trời quang đãng lộ rõ vần trăng, như ngân tiết địa. Đêm trăng như vậy, gió nhẹ thoang thoảng, rất thích hợp thổi sáo. Địch Nãi nghĩ, thực đáng tiếc, hiện giờ không có sáo, phải nghĩ cách làm một phen.
Địch Nãi dọc theo con sông, đi tới một nơi có bụi trúc, chặt một cây trúc kích cỡ vừa phải rồi kéo về sơn động. Cậu róc hết cành nhánh trên thân cây, sau đó chặt thành mấy khúc dài, chuẩn bị lấy làm thí nghiệm. Cậu nghĩ, làm nhiều một chút thì sẽ có lúc thành công.
Địch Nãi dùng một nhánh cây cứng chọt vào trong ruột cây trúc để đả thông, sau đó bắt đầu khoan lỗ. Sáo trúc gồm lỗ thổi, lỗ bấm cùng lỗ âm, Địch Nãi biết nó có mấy lỗ, cũng biết trật tự sắp xếp của chúng, nhưng cậu không biết khoảng cách chính xác giữa các lỗ.
Cậu thử cầm ngang thanh trúc, đưa lên miệng thổi thử một chút, sau đó đánh dấu các lỗ theo trí nhớ rồi bắt đầu khoan.
Khoan cũng là một kỹ thuật sống, cũng may cậu có một con dao gấp đa công năng, mất một phen sức lực, cuối cùng cũng thuận lợi khoan lỗ.
Mười lỗ đều khoan tốt lắm, Địch Nãi có chút hưng phấn. Bất quá, chỉ như vậy thôi thì không đủ, lỗ âm thường phải dùng màng dán lại. Này thật ra không làm khó được Địch Nãi, trước kia lúc còn ở nông thôn, cậu thường dùng màng tre để dán lại những lổ hổng. Màng tre xé ra một tầng hơi mỏng, dùng nước miếng liếm rồi dán, nó liền bịt kín lỗ hổng.
Địch Nãi nhớ ra, trong sơn động vẫn còn rất nhiều ống tre mới, cậu tìm ra mấy ống, nhẹ nhàng tách lớp màng ra, sau đó tìm một miếng khá nguyên vẹn dán lên lỗ âm. Như vậy, hẳn không sai biệt lắm đi.
Địch Nãi cầm sáo trúc thổi thử một chút, lại phát hiện có tiếng vang phù phù mà không hề có tiếng sáo truyền ra. Có chút nghi hoặc, cậu xoay tới xoay lui nửa ngày, nhớ lại một chút mới nhớ ra mình đã quên nhét nút bần vào lỗ thổi.
Vì thế, cậu lại đi tìm một khúc cây khá mềm, tước một cái nút nhỏ, nhét vào. Nhưng làm Địch Nãi không ngờ bước này cũng khá khó khăn, nhỏ quá thì cứ rớt ra, lớn thì nhét không vào, gây sức ép nửa ngày, cuối cùng cũng làm xong.
Địch Nãi thổi thử một chút, phát hiện sáo trúc rốt cục cũng có thể phát ra tiếng, chính là âm điệu có chút không thích hợp, quái quái. Cậu nghĩ, đại khái là cần điểu chỉnh khoảng cách giữa các lỗ.
Bất quá, này cũng là cây sáo đầu tiên trong lịch sử. Cho nên, mặc dù có chút khó nghe, Địch Nãi vẫn yêu thích không muốn buông tay, cầm cây sáo mà vù vù thổi.
Lúc này Phất Lôi bay trở về, nói với Địch Nãi, Bội Cách đã tốt hơn rất nhiều, bọn họ đã trở về sơn động nghỉ ngơi. Địch Nãi gật gật đầu, giơ cây sáo trong tay giới thiệu: “Này là cây sáo, đáng tiếc vẫn chưa thành công. Bằng không, có thể thổi ra giai điệu thực êm tai.”
Địch Nãi nói xong liền thổi vài cái, bất quá vẫn là âm thanh kỳ quái kia. Cậu thấy Phất Lôi ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn mình, cảm thấy tiếng sáo này thực không dễ nghe, có chút đỏ mặt, dừng lại không thổi nữa.
Phất Lôi liền hỏi: “Sao không thổi nữa? Nghe rất hay.”
Địch Nãi khoát tay: “Giờ vẫn chưa làm tốt, nghe không hay, chờ ta chân chính thành công rồi thì lại thổi cho ngươi nghe.”
Phất Lôi gật đầu, Địch Nãi làm bất cứ chuyện gì, y đều cảm thấy tốt lắm. Địch Nãi nghĩ tới y, thực làm y vui vẻ. Y đứng ở đó, cười tủm tỉm dùng ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn Địch Nãi, làm cậu có chút sợ hãi.
Địch Nãi trở mình xem thường, ông đây mới là anh đó a?
Bất quá hiện giờ ánh trăng rất đẹp, rất thích hợp để tâm sự. Địch Nãi không muốn phá hư không khí, liền không so đo.
Nhớ tới trước đó mình quyết định nói yêu đương với Phất Lôi, liền kéo đối phương ngồi xuống mặt cỏ, giống như cảm thán nói: “Bầu trời nơi này thật đẹp, hoàn toàn trong sạch, không có ô nhiễm.”
Phất Lôi nhìn lên không trung, không cảm thấy bầu trời hôm nay có gì bất đồng!
Địch Nãi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Phất Lôi, buồn cười giải thích: “Ý là so sánh với thế giới trước kia mà ta sống, thì nơi này rất tinh thuần. Đúng rồi, còn chưa nói cho ngươi biết về nơi đó đi?”
Phất Lôi gật gật đầu, Địch Nãi nói: “Để tôi kể một chút!”
Địch Nãi kỳ thực có chút tịch mịch, rất muốn có người nghe mình tâm sự. Một mình cậu tới thế giới này, không có ai là đồng bạn. Mặc dù cậu rất kiên cường, nhưng cậu vẫn cảm giác được phần cô độc ở sâu trong linh hồn.
Cậu từng sống ở thế giới kia, rốt cuộc nó có bộ dáng gì, người nơi này không hề biết. Cho dù nghe cậu nói thì cũng không nhất định có thể lí giải. Rất nhiều thời điểm, cậu vô ý nói ra một câu thực bình thường, thực dễ hiểu ở thế giới kia, thế nhưng người nơi này hoàn toàn không hiểu. Cho dù cậu tỉ mỉ giải thích thì cũng hệt như đàn gảy tai trâu. Cho nên, cậu chỉ có thể tận lực nói những lời mà bọn họ có thể nghe hiểu.
Địch Nãi tin tưởng, Phất Lôi bất đồng. Phất Lôi có lẽ cũng không hiểu những điều cậu nói, nhưng y là một người nghe tốt lắm. Cho dù nghe không hiểu, y cũng không cố sức truy hỏi. Vì cái gì cậu lại tin tưởng Phất Lôi như vậy?
Địch Nãi nghĩ, có lẽ bởi vì Phất Lôi là người đầu tiên cậu nhận thức ở thế giới này, vì thế cậu vô thức cảm thấy thân thiết. Này cũng chính là tình tiết chim non mà mọi người thường nói đi!
Bất quá, hai người đối mặt nói chuyện như vậy, Địch Nãi cảm thấy thực không tự nhiên, vì thế nói với Phất Lôi: “Này, ngươi biến thành hình thú đi!”
Phất Lôi nghe vậy, ánh mắt lóe lóe sáng, rất nhanh liền biến thành dực hổ, nằm bên cạnh Địch Nãi.
Địch Nãi nằm xuống, ôm lấy cái đầu to của Phất Lôi, phát giác cảm xúc tốt lắm, da lông vàng ươm bóng loáng xù xù, vì thế liền ôm vào lòng hung hăng xoa bóp một phen. Phất Lôi tuyệt không sinh khí, ngược lại thực ôn thuần mặc cậu xoa nắn.
Địch Nãi là người y thích, cậu nguyện ý thân cận, mặc kệ là hình thức nào, Phất Lôi đều cảm thấy thực vui vẻ.
Nhưng Địch Nãi, sau khi dính trên người Phất Lôi một hồi liền cảm thấy không tốt lắm. Cậu buông đầu Phất Lôi ra, hơi nhích người ra, sau đó gối đầu lên bụng Phất Lôi. Điều chỉnh lại một chút, tìm ra thư thế thoải mái nhất, sau đó bắt đầu chậm rãi kể.
Địch Nãi kể thế giới kia có rất nhiều tòa nhà cao tầng, so với vách đá trong bộ lạc còn cao hơn. Thế giới kia có xe ô tô bốn bánh, có thể chạy nhanh hơn cả liệp báo. Thế giới kia có máy bay, có thể bay lên trời như dực hổ, còn có thể chở người, bất quá cần có người điều khiển. Thế giới kia có ngành công nghiệp thực phát triển, vì thế ô nhiễm cũng rất nghiêm trọng. Địch Nãi lải nhải nói rất nhiều rất nhiều, cũng không chú ý tới trình tự, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó.
Cái đầu to của Phất Lôi đặt ngay bên cạnh người cậu, Địch Nãi vừa kể vừa vươn tay chút chút chút không giúp Phất Lôi vuốt lông. Phất Lôi phát ra tiếng càu nhàu nho nhỏ, giống như thực thoải mái. Lúc Địch Nãi kể ra những chuyện có chút kích động, Phất Lôi liền ngẩng đầu nhìn cậu một chút, sau đó lại cúi xuống.
Địch Nãi cười cười, xấu xa nhéo nhéo lỗ tai Phất Lôi. Phất Lôi bất mãn lắc lắc đầu, hất tay Địch Nãi ra, bất quá sợ cậu tức giận nên lấy lòng vươn đầu lưỡi liếm tay cậu. Địch Nãi cười cười rụt tay lại, vỗ vỗ đầu y, không chọc nữa mà tiếp tục kể.
Hoàn Chương 40.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[41] Phất Lôi Kỳ Thật Có Chút Phúc Hắc
Địch Nãi nhớ lại những chuyện ở thế giới kia, chậm rãi kể tới người nhà cùng bằng hữu của mình. Phất Lôi rõ ràng cũng chuyên chú hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Địch Nãi, lỗ tai cũng dựng thẳng.
Địch Nãi kể tới cha mẹ đã qua đời của mình, hốc mắt có chút ươn ướt. Mẹ cậu đó giờ luôn ốm yếu lắm bệnh, lúc cậu còn rất nhỏ đã qua đời. Cha cậu cũng không cưới vợ khác, một mình ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu khôn lớn.
Cha cậu là một người thợ xây, quanh năm suốt tháng giúp người ta xây nhà cửa, nhưng vì muốn để Địch Nãi có thể tới trường mà nhà bọn họ suốt bao nhiêu năm vẫn là nhà đất.
Địch Nãi nhớ có năm, là lúc cậu sắp tốt nghiệp trung học, lúc cha xây nhà không cẩn thận từ trên cao té xuống, qua đời. Sau khi làm xong đám tang của cha, nhà bọn họ chỉ còn lại có bốn bức tường, cậu không thể không từ bỏ giấc mơ vào đại học, báo danh nhập ngũ.
Đương nhiên, khi đó nhập ngũ cũng coi là đứng đầu, không phải ai báo danh cũng được nhận. Cậu tuy thể chất không tồi, nhưng nếu không có quan hệ thì cũng không nhất định có thể tham gia quân ngũ.
Nhóm thân thích tuy không cho tiền cậu học hành, nhưng trong chuyện này vẫn giúp cậu không nhỏ, liên hệ với người quyết định, để cậu thuận lợi nhập ngũ.
Sau đó, bởi vì Địch Nãi cố gắng huấn luyện, trải qua đủ loại kiến thức cơ bản cùng thử thách, sau ba năm thì được tuyển vào bộ đội đặc chủng. Huấn luyện của bộ đội đặc chủng thực vất vả, chính là nhóm đồng đội rất tốt, thấy cậu nhỏ tuổi, vẫn luôn chiếu cố. Những ngày cùng nhau huấn luyện kia, có khổ cực nhưng cũng có vui sướng.
Chính là, Địch Nãi thật không ngờ, trong lần huấn luyện hai năm cậu, cậu lại ù ù cạc cạc xuyên tới thế giới này.
Địch Nãi lại kể lại cảm giác bàng hoàng của mình khi đó, nói mình nhớ thế giới cũ, nói mình tuyệt vọng thế nào khi không tìm được đường về, kể một lúc, giọng mũi cũng bắt đầu ồ ồ.
Phất Lôi thấy Địch Nãi khổ sở, liền vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm canh tay, an ủi cậu. Cái đuôi thô to cũng vòng tới, quấn lấy tay kia của Địch Nãi, cố gắng an ủi.
Y vẫn luôn biết Địch Nãi rất đặc biệt. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu liền phát hiện điều này. Địch Nãi không giống bất kỳ giống cái nào trên thế giới này, cậu kiên cường, dũng cảm, gặp chuyện luôn đầy chủ kiến, còn có thể làm ra rất nhiều thứ mới mẻ.
Trong khoảng thời gian này, Địch Nãi có thể không ngừng làm mọi người kinh hỉ. Cậu có thể làm ra đồ gốm, làm cả bộ lạc có được lợi ích thực tế. Cậu còn có thể làm ra đủ món ăn ngon, các thứ đồ chơi.
Chỉ cần là người nhận thức Địch Nãi, sẽ luôn bị cậu hấp dẫn. Hơn nữa cậu còn hiền hòa như vậy, đối với ai cũng cười tủm tỉm, cho nên mọi người đều thực thích cậu.
Địch Nãi như vậy thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng Phất Lôi lại nhìn thấy một bộ mặt khác giấu dưới lớp vui vẻ nhiệt tình đó. Bất luận là lúc nào hay cùng người nào kết giao, Địch Nãi vẫn luôn bảo trì một khoảng cách nhất định. Cho dù là giống cái Mã Cát có quan hệ tốt nhất, cũng chưa từng thấy Địch Nãi đặc biệt tâm tình.
Đối với thế giới lạ lẫm này, Địch Nãi vẫn luôn cảnh giác.
Sau khi nhận ra điểm này, Phất Lôi vẫn thực tôn trọng Địch Nãi, hết thảy đều lấy ý tưởng của cậu làm tiêu chuẩn, cũng không vượt quá giới hạn. Cho dù trong lòng thực thích Địch Nãi, thích vô cùng, y vẫn cố nén tình tự kịch liệt của mình, không dám biểu đạt, sợ dọa tới đối phương.
Phất Lôi quả thực là người thông minh, y làm vậy quả thực có hiệu quả. Địch Nãi ngày càng tín nhiệm y, tuy không dễ dàng tiếp nhận, nhưng cũng không phản cảm y thân cận. Nếu lúc đầu Phất Lôi cường ngạnh theo đuổi, nói không chừng Địch Nãi đã trốn đi thật xa.
Hiện giờ Địch Nãi nói cho y nghe những chuyện trước kia, Phất Lôi thực vui mừng. Này thuyết minh Địch Nãi dần mở lòng, cũng biểu thị thân cận cùng yêu thích. Phất Lôi nghĩ, này hẳn chính là thời điểm yếu ớt nhất của địch nãi, hẳn cũng là lúc dễ dàng bị công phá phòng tuyến cảnh giác trong lòng, vì thế y vẫn kiên nhẫn lắng nghe, thời điểm thích hợp thì an ủi.
Địch Nãi cứ vậy kể tiếp, kể mãi, từ trước kia tới hiện giờ, từ quá khứ tới tương lai, giống như bộc phát hết toàn bộ ủy khuất mình đè nén mấy ngày nay. Cậu nghĩ, xem ra con người quả thực cần dốc bầu tâm sự. Sau khi nói ra một đống chuyện, Địch Nãi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình cũng tốt hơn.
Cậu quay đầu, nhìn ánh mắt Phất Lôi, nghiêm túc nói: “Phất Lôi, cám ơn ngươi đã chăm chú nghe ta nói. Nói chuyện với ngươi một hồi, lòng ta cũng dễ chịu hơn.”
Phất Lôi nghe xong, lỗ tai giật giật, đôi mắt to lóe lên quang mang ôn nhuận, vui vẻ nhìn Địch Nãi. Bởi vì hình thú không thể nói chuyện, cho nên Phất Lôi lập tức dùng hành động biểu thị sự vui vẻ của mình, đầu lưỡi không chút khách khí liếm lên mặt Địch Nãi.
Địch Nãi không đề phòng, vừa vặn bị liếm. Cậu cũng không sinh khí, ngược lại cảm thấy thực vui vẻ, cười ha hả nhéo nhéo tai Phất Lôi: “Ha ha, đừng liếm, liếm mặt ta đầy nước miếng rồi, ngươi thật là, mau ngừng lại, không cho phép làm chuyện xấu.”
Cái đầu to bị kéo ra nhưng vẫn như cũ không trừ bỏ ý định. Y cũng không quản vừa nãy Địch Nãi nhéo tai mình, thừa dịp cậu đưa tay lên mặt lau nước miếng là giảo hoạt dời mục tiêu, cúi đầu dùng sức cọ trên ngực Địch Nãi. Hơi thở nóng rực phun lên người làm Địch Nãi cảm thấy có chút ngưa ngứa. Tâm tình Địch Nãi tốt lắm, liền mặc kệ đối phương náo loạn.
Hôm nay Địch Nãi mặc áo cộc tay, nút thắt cũng không chặt lắm, Phất Lôi cọ cọ vài cái nút thắt đã bung ra, lộ ra ***g ngực rắn chắc. Bởi vì vừa vặn là chiếc nút trên cùng nên lộ ra cả nửa phần ngực, hai điểm đỏ trên ***g ngực trắng nõn dị thường bắt mắt.
Phất Lôi liếc mắt liền thấy hai điểm nhỏ kia, hạ phúc nóng lên, cổ họng cũng khô ran. Y ngẩng đầu nhìn Địch Nãi một cái, cậu đang nằm ngửa mặt lên trời, trên mặt mang theo ý cười, bộ dáng không chút phòng bị. Tận dụng thời cơ, Phất Lôi bật người cúi đầu liếm lên một viên hồng anh.
Đầu lười nóng bỏng mang theo xước rô liếm qua, mang tới một trận tê dại. Một luồng điện lưu lủi khắp cơ thể làm Địch Nãi kinh hãi. Cậu ngẩng đầu, trừng mắt liếc Phất Lôi. Cừ thật, đột nhiên tập kích a!
Địch Nãi nghĩ, thực không nhìn ra Phất Lôi lại là người giảo hoạt như vậy a, cư nhiên nhân cơ hội tấn công, biết rõ mình sẽ không thực sự tức giận, lá gan cũng liền lớn lên.
Địch Nãi kỳ thực cũng không cự tuyệt Phất Lôi thân cận, chính là hình thú thì vẫn có chút chướng ngại.
Không để ý tới ánh mắt ủy khuất của Phất Lôi, đẩy cái đầu to của đối phương, kéo lại vạt áo. Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, cậu cảm thấy trăng ở nơi này kỳ thực cũng rất đẹp, không hề thua kém cố hương.
Vỗ vỗ bụi trên váy da thú, nhéo tai Phất Lôi nói: “Hôm nay đánh vài trận, bẩn muốn chết, đi, chúng ta tới hồ nước lần trước tắm rửa.”
Ánh mắt Phất Lôi tỏa sáng, vội vàng bật dậy. Y nghĩ, lần trước còn có Hách Đạt cùng Mã Cát ở, hôm nay chỉ có hai bọn họ thôi a. Thật tốt quá. Nghĩ đến đây, y hận không thể bật người bay tới đó.
Địch Nãi nhìn bộ dáng hưng phấn của Phất Lôi thì cười cười, không nói gì, cầm lấy quần áo đã giặt sạch, sau đó leo lên lưng Phất Lôi.
Phất Lôi quả nhiên một đường phóng nhanh như tia chớp, phóng hết công suất bay tới hồ nước. Địch Nãi nghĩ lần này nhất định phải hảo hảo bơi lội một phen, không thể hỏng bét như lần trước, vì thế liền ở bên hồ khởi động.
Phất Lôi hóa thành hình người, ở bên cạnh nhìn Địch Nãi xoay xoay tay, đá đá chân, duỗi thắt lưng, giãn chân, sau đó không hề cố kỵ tới mình, thoải mái cởi bỏ quần áo da thú, chỉ chừa lại mỗi cái quần lót, chậm rãi bước xuống hồ.
Địch Nãi dáng người thon dài, vai rộng eo nhỏ, là dáng người chữ V tiêu chuẩn. Phía dưới thắt lưng xinh đẹp là phần mông vểnh rắn chắc, cho dù bị vây dưới lớp vải vẫn mê người như cũ. Da dẻ trắng nõn, dưới ánh trăng cơ hồ lóe lên quang mang. Phất Lôi gần như tham lam nhìn địch nãi, cậu vô thức hấp dẫn y, làm y cơ hồ muốn liều mạng bổ gục lấy cậu.
Địch Nãi xuống nước, cũng không vội bơi ngay, trước tiên nâng tay vốc nước rửa mặt, ngực cùng tay chân, sau đó mới dùng tư thế tiêu chuẩn lủi vào trong nước, bắt đầu bơi tới trước.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, cậu hệt như một con cá bạc đuôi bạc, tự do tự tại tới lui trong hồ.
Địch Nãi bơi một hồi, nhìn thấy Phất Lôi vẫn còn đứng trên bờ ngẩn người, liền quay đầu lại gọi: “Phất Lôi, đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Xuống đây cùng bơi a!”
Phất Lôi liền vội vàng nhảy xuống nước, bơi tới đuổi theo Địch Nãi. Địch Nãi thấy y đuổi theo, nhanh chóng phát lực bơi tới. Hai người trong chiếc hồ không lớn, bắt đầu thi bơi.
Phất Lôi khí sực lớn, hậu kình cường thế. Địch Nãi thấy y sắp đuổi kịp thì vội vàng vọt tới, bất quá một đoạn thời gian sau, cậu phát hiện hình như không còn nghe thấy tiếng Phất Lôi quạt nước nữa. Cậu đứng trong nước, mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện Phất Lôi không thấy.
Lúc Địch Nãi đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm giác bên chân truyền tới một trận gợn sóng, tâm niệm khẽ động, biết khẳng định là Phất Lôi ở trong nước làm chuyện xấu, vội vàng muốn chạy trốn nhưng đã chậm, một chân rơi vào tay Phất Lôi.
Địch Nãi dùng cái chân còn lại đạp đối phương, nhưng lập tức cũng bị bắt lấy. Địch Nãi không kịp dùng sức giãy dụa thì Phất Lôi đã dùng lực kéo cậu xuống nước.
Ở trong nước, Phất Lôi kéo thân thể Địch Nãi xuống, chính mình thì trồi lên, sờ soạng chầm chậm ôm cậu vào lòng.
Địch Nãi không giãy dụa. Thân thể Phất Lôi cho dù đang ở trong nước lạnh lẽo cũng tản ra nhiệt độ cực nóng. Biết người ôm mình là Phất Lôi, tuy là dưới đáy nước u ám, Địch Nãi cũng không sợ hãi.
Ánh mắt Phất Lôi ở trong nước tản ra quang mang sâu kín. Y nhìn chằm chằm Địch Nãi, chậm rãi tới gần, sau đó hôn lên môi cậu. Địch Nãi không chống đẩy, mặc cho đầu lưỡi đối phương tàn sát bừa bãi trong khoang miệng.
Hai người trao đổi hơi thở, chậm rãi từ trong nước trồi lên. Đợi hai người đều lộ đầu khỏi mặt nước, Địch Nãi mới đẩy Phất Lôi ra, hung hăng hít thở không khí. Phất Lôi cũng có chút thở hổn hển, bất quá không tới vài giây lại sáp tới hôn.
Địch Nãi có chút thở không nổi, bắt đầu hung hăng đánh trả. Cậu thừa dịp Phất Lôi không chú ý, một ngụm cắn lên cánh môi dày của đối phương, dùng sức mút. Phất Lôi cũng không lo lắng, tự động vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi cùng răng nanh Địch Nãi, dẫn dụ cậu nhả ra. Địch Nãi có chút không thể ngăn cản, mở khớp hàm, đầu lưỡi Phất Lôi lập tức chui vào.
Vừa tiến vào trong, nó liền bắt đầu công thành chiếm đất. Mỗi ngóc ngách trong miệng đều bị đầu lưỡi đối phương càn quét. Đầu lưỡi của Địch Nãi không cam tâm yếu thế, quấn lấy đầu lưỡi Phất Lôi. Trong lúc gắn bó, nước bọt trong miệng hai người chuyển giao làm người ta trầm mê.
Vừa hôn xong, hô hấp cả hai đều có chút hỗn loạn. Địch Nãi có chút đỏ mặt, hôn thôi cũng hệt như đánh giặc chỉ sợ cũng chỉ có hai bọn họ.
Con ngươi Phất Lôi trở nên sâu thẳm, y buông tha môi Địch Nãi, chậm rãi chuyển qua vành tai xinh xắn tích bọt nước có chút ửng đỏ của cậu, nhẹ nhàng liếm mút. Hơi thở nóng rực phun bên gáy cổ Địch Nãi, mang tới một trận tê dại. Nơi đó rõ ràng là điểm mẫn cảm của Địch Nãi, cậu run bắn lên, trong lúc hoảng hốt cảm thấy một luồng nhiệt từ bụng dâng lên, cậu cứng.
Địch Nãi thật không ngờ, cậu thế nhưng thực sự cứng lên với một nam nhân.
Bàn tay còn đang khoát lên vai Phất Lôi cảm nhận rõ cơ thể cứng rắn rắn chắc, hô hấp ngửi thấy mùi nam tính nồng đậm, tất cả đều nhắc nhở cậu trước mắt rõ ràng là một người nam nhân, không phải nữ nhân mềm mại. Nhưng cậu lại nảy sinh *** với đối phương.
Địch Nãi có chút mất tự nhiên cúi đầu nhìn vào nước, mặt nước u ám, cái gì cũng nhìn không thấy. Cậu nghĩ, Phất Lôi so với mình khẳng định còn hưng phấn hơn đi.
Phất Lôi đang cặm cụi, thấy Địch Nãi phân tâm thì bất mãn cắn tai cậu. Địch Nãi lấy lại tinh thần, cứu giúp cái lỗ tai chịu đủ chà đạp, vỗ vỗ Phất Lôi, ý bảo y bơi tới bờ hồ.
Hiện giờ bọn họ vẫn còn đang nổi trên mặt nước, còn phải bơi đứng mới không chìm xuống, muốn làm gì cũng không tiện.
Hoàn Chương 41.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[42] Bày Tỏ
Phất Lôi bị đánh gảy động tác, mới đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng lúc thấy Địch Nãi chỉ về phía tảng đá lớn bên hồ thì ánh mắt sáng ngời. Y mẫn cảm cảm giác được, rất có thể tối nay quan hệ của mình với Tề Dịch sẽ tiến thêm một bước.
Y áp chế kích động, đưa tay ôm lấy Địch Nãi muốn mang cậu bơi vào bờ. Địch Nãi hiện giờ không bị thương, sao chịu để y mang, không chút khách khí hất tay y, ra sức bơi vào bờ. Phất Lôi cũng vội vàng đuổi theo.
Tới bờ hồ, Địch Nãi vừa mới vịn gờ đá đứng dậy thì Phất Lôi ở phía sau đã khẩn cấp ôm lấy thắt lưng cậu, cúi đầu liếm đi những bọt nước trên lưng. Địch Nãi run lên, cúi đầu bật cười rộ: “Cái người này, làm gì gấp như vậy?”
Phất Lôi không đáp, há mồm cắn lên cổ cậu, nhẹ nhàng liếm mút. Địch Nãi cảm giác có chút đau đớn, bất quá kèm theo đó là một trận khô nóng cùng tê dại làm cậu sợ run cả người.
Địch Nãi bất mãn Phất Lôi công kích mình từ phía sau, giãy dụa xoay lại. Tựa lưng vào tảng đá, nhìn Phất Lôi trước mặt. Tối nay ánh trăng sáng ngời, theo góc độ của Địch Nãi thì vừa lúc có thể xem rành mạch người trước mắt.
Phất Lôi vóc dáng cao lớn, cho dù đứng ở mực nước sâu hơn vẫn cao hơn cậu rất nhiều. Mái tóc vàng ươm vẫn còn tích nước bị y lơ đãng gạt qua một bên, lộ ra cái trán rộng. Bên dưới là hai hàng mày kiếm khí khái, sóng mũi cao thẳng, phi thường anh tuấn. Dưới mày rộng là đôi mắt sâu vàng ươm vẫn chuyên chú nhìn cậu, đáy mắt nóng bỏng mà khát cầu. Xuống chút nữa, có thể nhìn thấy phần da thịt màu lúa mạch, bọt nước theo lọn tóc không ngừng tích xuống, theo ***g ngực vạm vỡ chậm rãi trượt xuống, thoạt nhìn gợi cảm vô cùng.
Địch Nãi không khỏi liếm môi. Cậu cảm thấy có chút nóng, trong lòng dâng lên xúc động mãnh liệt. Cậu nghĩ thầm, nam nhân quả nhiên là sinh vật ham muốn dục vọng, ở dị giới này, cư nhiên có thể động dục với một nam nhân. Quả nhiên, trong lòng mỗi người đều có một ngọn Brokeback mountain a! Cậu vươn tay ôm lấy Phất Lôi, ngẩng đầu cắn một ngụm lên cằm y, nặng nề mút.
Phất Lôi hút vài ngụm khí, nghĩ thầm, giống cái của mình thực sự quá nồng nhiệt, cuộc sống tính phúc sau này thực đảm bảo a!
Địch Nãi không nghĩ nhiều, chỉ khát cầu liếm mút, không ngừng đi xuống, tới chỗ trái cổ, nặng nề liếm hôn. Phất Lôi khẩn trương nuốt nước miếng, bất quá cũng không tránh đi. Kỳ thật, cổ dã thú cho tới giờ vẫn luôn là vị trí trọng yếu nhất, không dễ dàng để người khác tiếp xúc. Chính là Địch Nãi bất đồng, cậu là bầu bạn mà Phất Lôi đã nhận định, trước mặt cậu, Phất Lôi cho tới giờ vẫn luôn bày ra một mặt chân thành nhất của mình.
Nụ hôn của Địch Nãi lại tiếp dục đi xuống, hơi thở Phất Lôi càng lúc càng dồn dập. Phất Lôi có chút nhịn không được, vươn tay nâng cằm Địch Nãi, cùng cậu hôn môi. Nụ hôn của y, cường thế, mang theo hơi thở chiếm đoạt, nhưng nó không hề làm Địch Nãi khó chịu. Cậu nhắm mắt lại, cảm thụ nụ hôn nóng cháy kia, cảm thấy nhịp tim mình đập thật nhanh.
Một bàn tay khác của Phất Lôi cũng không nhàn rỗi, theo lưng Địch Nãi lúc nặng lúc nhẹ chậm rãi vuốt ve. Bàn tay mang theo vết chai thô ráp nhưng du tẩu trên người cậu lại châm lên một mảnh hỏa hoa. Địch Nãi không thể ngờ, da thịt thân cận thế nhưng lại là một việc tốt đẹp đến vậy.
Địch Nãi dần dần bị lôi kéo kề sát Phất Lôi, trong lúc thân cận, cậu thực dễ dàng cảm giác trên bụng mình có một thứ gì đó cứng rắn đỉnh đỉnh. Cậu biết, đó là đại gia hỏa của Phất Lôi. Trên người cậu cũng có thứ tương tự.
Địch Nãi do dự một chút, cuối cùng vẫn xốc váy da thú, sờ soạng bắt được vật nọ. Phất Lôi hiển nhiên thực giật mình, dừng lại nụ hôn.
Địch Nãi cũng không quản, cúi đầu nhìn vật cứng thô dài trong tay. Trước kia khi xem phim Âu Mỹ, cậu từng nhìn thấy những anh chàng thô to của người da trắng lẫn da đen, không ngờ Phất Lôi lại khoa trương đến vậy. Lần đầu tiên sờ thứ này của người khác, trong lòng Địch Nãi có chút kỳ quặc. Cậu cảm giác được vật cứng nóng bỏng kia, còn cảm nhận nó phấn chấn run rẩy trong tay mình, xem ra đã kích động tới không chịu nổi.
Địch Nãi nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, cảm thấy vật nọ lại trướng lớn thêm vài phần.
Cậu còn muốn tiếp tục quan sát một chút, bất quá Phất Lôi đã khẩn cấp đè áp cậu lên tảng đá lớn, ngậm lấy điểm nổi lên trước ngực cậu mà liếm mút. Khoảnh khắc đó, Địch Nãi cảm thấy một liền điện lưu chạy từ đầu tới chân, làm cả người cậu tê rần: “Ngô…” Hóa ra không chỉ có nữ nhân có cảm giác với nơi này, nam nhân cũng thế a.
Phất Lôi cũng không bất công, hai bên đều chiếu cố đầy đủ, tay cách quần lót sờ lên cậu nhỏ của Địch Nãi. Địch Nãi thoải mái thở phào một hơi. Phất Lôi nghe thấy thì lại càng phấn khích hơn. Đầu lưỡi không ngừng dời xuống, liếm lên rốn, ở đó nhẹ nhàng xoay vài vòng, sau đó lại xuống chút nữa, trực tiếp cách lớp quần ngậm lấy vật cứng đang chờ sức phát động kia.
Địch Nãi chấn động, da đầu có chút run lên, trong lòng cũng hưng phấn vô cùng. Đây chính là khẩu giao hàng thật giá thật a! Trước kia chỉ thấy nữ nhân làm thế trong AV chứ chưa từng trải qua thực tiễn. Địch Nãi xưa giờ chỉ dựa vào tay phải từng ảo tưởng tư vị kia vô số lần, hôm nay rốt cuộc được hưởng thụ. Địch Nãi nghĩ thầm, tư vị này quả nhiên mất hồn.
Sau vài cái liếm hôn, Phất Lôi đại khái cảm thấy như vậy không đủ, đưa tay muốn cỡi quần lót ra.
Địch Nãi phối hợp nhấc chân, để y thuận lợi cởi ra. Sau đó cậu cảm giác phía dưới nóng lên, phân thân hoàn toàn bị vây trong một nơi ấm áp.
Địch Nãi hừ nhẹ một tiếng, hưởng thụ vươn tay vuốt ve đầu Phất Lôi.
Mới đầu động tác của Phất Lôi có chút cứng ngắc, dù sao này cũng là lần đầu tiên y làm chuyện này, răng nanh khó trách va chạm. Địch Nãi vừa thoải mái lại vừa run sợ, chỉ sợ Phất Lôi không cẩn thận cắn trúng. Cũng may ngộ tính Phất Lôi không tồi, rất nhanh liền nắm giữ kỹ xảo. Địch Nãi dần dần thả lỏng, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Lúc cậu đang say mê, ngón tay ướt nước của Phất Lôi len lén lần ra phía sau, tìm kiếm nơi bí ẩn. Địch Nãi mở choàng mắt, sắc mặt đen xì, túm lấy tóc Phất Lôi làm y phải ngẩng đầu. Phất Lôi hoảng sợ, động tác trên tay cũng ngừng lại.
Địch Nãi thầm nghĩ, biết ngay người này sẽ không thành thật. Cậu tuyệt đối phải nghiêm khắc ngăn chặn hành vi này, không thể nuông chiều.
Phất Lôi không biết Địch Nãi bị sao, còn tưởng vừa nãy mình không cẩn thận cắn trúng, liền vội hỏi: “Làm sao vậy, ta cắn trúng ngươi à?”
Địch Nãi đỏ mặt, có chút xấu hổ. Tuy biểu hiện vừa nãy của cậu thực cường thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, chân thật như vậy, da thịt áp sát, lại còn là với người mình thích. Vì thế lúc nghe thấy Phất Lôi nói ra những lời tư mật, cậu vẫn có chút xấu hổ. Bất quá, xấu hổ thì xấu hổ, nguyên tắc vẫn phải giữ, cậu phải nói rõ với Phất Lôi mới được.
Cậu cười cười nói: “Không có, không phải vấn đề đó. Phất Lôi, ta với ngươi thương lượng một chút, chúng ta không làm tới bước cuối cùng được không?”
Phất Lôi nghe xong thì sắc mặt thoáng biến đổi, có chút hoang mang hỏi: “Vì cái gì? Địch Nãi, ngươi không thích ta sao?”
Đây là lần đầu tiên Phất Lôi nói rõ từ thích như vậy. Trước kia y vẫn luôn dùng hành động biểu thị, sau đó yên lặng quan sát sự đáp lại từ Địch Nãi. Lúc này dám can đảm hỏi như vậy có thể là vì biểu hiện của Địch Nãi hôm nay đã cho y thêm dũng khí. Trong lòng y biết rõ, Địch Nãi rất có hảo cảm với mình. Bằng không, cậu sẽ không chủ động thân cận, cũng không để y nhân cơ hội tấn công nhưa vậy.
Quả nhiên, Địch Nãi lập tức giải thích: “Không phải, ta cũng thích ngươi, chính là không thích phương thức thân cận này. Ta hỏi ngươi, nếu ta và ngươi ở cùng một chỗ chỉ có thể an ủi mà không thể làm tới bước cuối cùng, ngươi có đồng ý không?”
Phất Lôi nghe nửa câu đầu thì vui sướng tới hai mắt sáng rực. Dù sao, đây cũng là lần đầu tiên Địch Nãi nói rõ tâm ý như vậy. Câu thổ lộ này làm trái tim treo cao từ lâu của Phất Lôi hạ xuống, vui sướng tới mức chỉ hận không thể lập tức bổ nhào tới, ôm lấy Địch Nãi. Cũng may y biết nửa câu sau cũng rất quan trọng nên kiên nhẫn nghe hết.
Bất quá, nửa câu sau tuy Phất Lôi cũng nghe thấy nhưng lại không để trong lòng. Y nghĩ, giống cái rụt rè một chút cũng thực bình thường. Các tiền bối trong bộ lạc muốn theo đuổi giống cái đều tiêu phí khí lực rất lớn, không có khả năng một lần đã thành công. Chỉ cần trong lòng cậu có mình, mặt khác liền không thành vấn đề. Chính mình về sau cố gắng nhiều chút, nhất định có thể làm cậu đầu ý. Vì thế, y yên lòng thành khẩn nói: “Địch Nãi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi.”
Địch Nãi có chút hắc tuyến, thầm nghĩ, những lời này của Phất Lôi sao nghe giống đang dỗ dành bạn gái a. Ông đây đâu phải cái sinh vật nũng nịu kia, y cũng không ngẫm lại đi, cho dù muốn ép buộc thì phải có bản lĩnh kia mới được a!
Bất quá, Địch Nãi cũng lười so đo, chỉ cần biết ý tứ của đối phương là tốt rồi.
Nếu đã quyết định tốt lắm thì tiếp tục chuyện ban nãy thôi, dù sao, cả hai người vẫn đều còn cứng!
Công phu quan sát sắc mặt của Phất Lôi quả nhiên lợi hại vô cùng, chỉ một ánh mắt của Địch Nãi thôi, Phất Lôi đã lập tức đưa tay ôm lấy cậu, nhiệt tình hôn tới. Chỉ chốc lát sau, bầu không khí có chút hạ nhiệt ban nãy một lần nữ tăng cao.
Phất Lôi vươn tay cầm lấy vật cứng của Địch Nãi, nhẹ nhàng xoa nắn, Địch Nãi cũng bánh ít đi bánh quy lại, đưa tay an ủi Phất Lôi.
Địch Nãi đại khái tích tụ khá lâu, vừa rồi lại được Phất Lôi hầu hạ nửa ngày, rất nhanh liền tước vũ khí đầu hàng. Cậu run rẩy hô nhỏ một tiếng, tiết ra trên tay Phất Lôi.
Phất Lôi thì không dễ như vậy, công phu tay của Địch Nãi cũng không hàm hồ, một mực xoa nắn, bất quá cả nửa ngày vẫn không làm đối phương bắn ra. Địch Nãi nghĩ thầm, người này có thể nhanh một chút không, tay cậu mỏi muốn chết rồi a. Nghĩ lại, vừa nãy Phất Lôi còn dùng miệng cho mình, bằng không, mình cũng công bằng chút đi? Chính là, thực sự dùng miệng hầu hạ một nam nhân, Địch Nãi có chút không hạ quyết tâm được. Cậu do dự nửa ngày mới hỏi: “Bằng không, tôi dùng miệng đi?”
Phất Lôi lắc đầu, cự tuyệt. Y nhìn ra được Địch Nãi không mấy tình nguyện. Nếu vừa rồi y đã nói sẽ không bức bách cậu thì nhất định sẽ làm được.
Phất Lôi nắm lấy bàn tay Địch Nãi đang áp trên vật cứng của mình, dùng sức vận động, tay kia thì nâng ót cậu, hung hăng hôn xuống. Địch Nãi mặc đối phương hôn mình, còn lấy lòng hôn lên tai cùng xoa xoa điểm nổi trên ngực Phất Lôi. Phất Lôi ngây ra một lúc, bất quá cũng không cự tuyệt.
Cứ vậy qua một hồi, hơi thở Phất Lôi càng lúc càng dồn dập. Rốt cuộc, trong sự ma xát ngày càng nhanh, đại gia hỏa trong tay Địch Nãi run rẩy phun ra tinh hoa.
Địch Nãi thở phào một hơi, nghĩ thầm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Bất quá, Phất Lôi cũng quá cường đi, lâu như vậy mới phóng thích. Cậu vẫy vẫy tay, nhướng mi hỏi Phất Lôi: “Bắn nhiều như vậy, ngươi a, nghẹn lâu lắm rồi đi?”
Phất Lôi có chút đỏ mặt, không trả lời. Kỳ thật đoạn thời gian trước, có nhiều đêm nghĩ tới Địch Nãi sau đó có dùng tay phải một chút, nhưng có chút khó nói ra trước mặt cậu.
Địch Nãi nghĩ Phất Lôi cam chịu nên thực thân thiết xoa xoa tai y, vỗ vỗ vai: “Đến, ta chà lưng cho ngươi.”
Phất Lôi cao hứng xoay người lại để Địch Nãi phục vụ, chờ cậu làm xong thì xoay lại giúp cậu chà lưng, hai người ôm ôm ấp ấp tắm rửa, lại náo loạn thêm một hồi mới mặc quần áo quay về bộ lạc.
….
Hoàn Chương 42.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});