Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt | Bộ Đội Đặc Chủng Xuyên Việt Đến Vùng Đất Thú Nhân

Chương 21: Chương 21: 59.60]




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[58] Phiền Não Của Phất Lôi

Địch Nãi dưỡng thương hơn mười ngày, tuy nhàn nhã nhưng lại ẩn ẩn cảm thấy hình như mình béo lên. Sáng nay lúc thức dậy mặc quần áo, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn. Cúi đầu nhìn cơ bụng đang có xu thế biến mất, hỏi Phất Lôi vẫn còn ngồi trên giường: “Phất Lôi, ngươi nói xem có phải ta béo lên không?”

Phất Lôi sáp qua nhìn nhìn bụng Địch Nãi, lắc đầu: “Không có a, tốt lắm.” Lại sáp qua, bất ngờ hôn một ngụm lên bụng cậu.

Địch Nãi sửng sốt, cười nói: “Hey, dám đùa giỡn ta à, xem ta thu thập ngươi thế nào.” Địch Nãi một tay đẩy Phất Lôi xuống giường, bản thân cũng nhảy đè lên người đối phương.

Phất Lôi cũng không giãy dụa, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt sáng long lanh nhìn Địch Nãi trên người mình. Địch Nãi cúi đầu, liếm nhẹ lên khóe môi hấp dẫn của Phất Lôi, đột nhiên cảm thấy hưng phấn. Hung hăng cắn lên phiến môi dày kia, liếm mút dây dưa.

Nụ hôn của Địch Nãi không hề có quy tắc nào cả, nhưng vẫn làm Phất Lôi hít thở không xong.

Địch Nãi ẩn ẩn cảm giác vật cứng phía dưới của Phất Lôi bắt đầu bành trướng, đỉnh vào mông mình. Cậu nghiêng thân ngậm lấy vành tai y, hàm hồ hỏi: “Ngươi a, mấy ngày nay nghẹn sắp chết rồi đúng không?”

Phất Lôi không đáp, chỉ mỉm cười.

Mấy ngày năm chiếu cố Địch Nãi, quả thực Phất Lôi đã tận tâm tận sức, chẳng những chiếu cố ăn uống mà ngay cả nhu cầu sinh lý cũng không bỏ sót. Bình thường cứ cách hai ngày Phất Lôi lại giúp Địch Nãi thư giải một lần.

Chính là, Phất Lôi cố kỵ thương thích nên đại đa số sau khi giúp cậu giải quyết thì tự giải quyết vấn đề bản thân, cao lắm cũng chỉ muộn tay Địch Nãi mà thôi. Mỗi lần nhìn bộ dáng như muốn tìm bất mãn của Phất Lôi, Địch Nãi cũng cảm thấy có chút áy náy.

Hiện giờ thương tích đã ổn định không sai biệt lắm, Địch Nãi muốn bồi thường một chút. Vừa hôn cổ Phất Lôi, vừa vươn tay xuống cầm lấy vật cứng của đối phương bắt đầu cao thấp vuốt ve.

Phất Lôi nghiêng đầu nhìn cánh tay Địch Nãi chống bên người, khàn khàn hỏi han: “Thương thế của ngươi không sao chứ?”

Môi Địch Nãi đã lần xuống điểm nổi lên trước ngực Phất Lôi, há miệng ngẫm lấy, hàm hàm hồ hồ nói: “Không có việc gì, sớm đã tốt rồi.”

Địch Nãi càng hôn càng đi xuống, lúc hôn tới rốn Phất Lôi còn nghịch ngợm vươn lưỡi liếm một phen.

Phất Lôi hít một hơi, cảm thấy Địch Nãi thật sự càng lúc càng biết tra tấn người, thật muốn đặt cậu xuống dưới thân hảo hảo yêu thương một phen. Chính là, sự cường thế của Địch Nãi thật sự làm Phất Lôi có chút bất đắc dĩ. Phất Lôi không muốn ép buộc, chỉ đành tự mình chịu tội.

Một lát sau, Địch Nãi cảm thấy hôn đã tận hứng mới chịu há mồm ngậm lấy vật cứng bành trướng kia. Đại khái là mấy ngày nay được Phất Lôi dạy dỗ, kỹ thuật của Địch Nãi cũng tiến bộ rất nhiều. Chính là dục hỏa của Phất Lôi khoảng thời gian này càng đốt lại càng mạnh, bị Địch Nãi hôn hôn một chút sao có thể giải trừ.

Địch Nãi cảm thấy miệng mình đã mỏi nhừ mà Phất Lôi vẫn chưa phát tiết, hơn nữa thứ kia lại càng có xu thế trướng lớn hơn nữa. Địch Nãi là một nam nhân, không thể không thừa nhận, Phất Lôi làm thú nhân quả thực có ưu thế bẩm sinh. Chỉ lực kéo dài thôi đã cường hãn hơn hẳn mình.

Chính là cũng ngại phát giận, chỉ có thể càng cố gắng phun ra nuốt vào hơn nữa.

Phất Lôi nhìn Địch Nãi càng cố càng vô lực, thật sự có chút không nỡ, liền đưa tay kéo cậu lên: “Ngừng đi, đổi phương thức khác thử xem!” Nói xong liền đẩy ngã Địch Nãi xuống giường, kéo quần cậu xuống.

Địch Nãi nghĩ Phất Lôi đánh chủ ý tới hoa cúc của mình liền ôm mông, kêu to: “Uy, nếu là vậy, ta không làm đâu!”

Phất Lôi bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi yên tâm, không phải.”

Địch Nãi bán tín bán nghi buông tay, nhìn thấy Phất Lôi khép chân lại chứ không tiếp tục lột quần lót, cậu rốt cuộc yên lòng.

Phất Lôi đứng dưới giường, lật Địch Nãi xoay người lại, vật cứng chen vào giữa hai chân. Lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, Phất Lôi đã đưa tay kẹp chặt hai chân cầu, tiếp đó bắt đầu động.

Lúc này Địch Nãi mới biết hóa ra Phất Lôi có chủ ý này. Tuy không phải trận địa thực sự nhưng phương thức bắt chước mập hợp này vẫn làm cậu cảm thấy xấu hổ vô cùng. Địch Nãi muốn cự tuyệt, bất quá lại nghĩ, ngay cả chút phúc lợi này cũng không cho thì thực áy náy.

Một giây do dự như vậy liền làm cậu mất đi cơ hội cự tuyệt.

Địch Nãi chỉ cảm thấy bắp đùi nóng rực bỏng rát, vật cứng thô to kia hệt như mang theo tia lửa thiêu đốt chân cậu. Cũng may, chỉ chốc lát sau, Phất Lôi gầm nhẹ một tiếng, co rúm vài cái rồi phát tiết.

Sau khi Phất Lôi rời đi, Địch Nãi bất chấp phía dưới của mình đã ngạnh lên, hoang mang bối rối mặc quần dài vào rồi chạy ra ngoài.

Phất Lôi thở dài một hơi. Da mặt Địch Nãi mỏng như vậy, rốt cuộc tới khi nào mới thận tâm không chút cố kỵ tiếp nhận y a?

Địch Nãi tới bờ sông, đưa tay vốc nước lên mặt, thở hổn hển một phen. Nghĩ tới tình cảnh mình chạy trối chết ban nãy, cậu có chút xấu hổ. Kỳ thật mấy ngày nay tình cảm giữa hai người gia tăng rất nhiều, cậu cũng từng nghĩ tới có nên làm thử một lần tới cuối hay không.

Chính là, dùng chỗ kia làm tình, Địch Nãi cứ cảm thấy có chút mất tự nhiên. Nơi nhỏ xíu như vậy thực sự có thể chứa thứ thô to kia sao?

Huống chi, Phất Lôi với cậu, vóc dáng y cao lớn như vậy hẳn không thể là bên nhận đi? Kia, cậu lỗ a. Này cũng là nguyên nhân mà Địch Nãi nhất quyết không chịu làm tới bước cuối.

Địch Nãi lau mặt, quyết định cứ thuận theo tự nhiên, chờ ngày nào đó bản thân nghĩ thông suốt rồi nói sau.

Rửa mặt xong, Địch Nãi cảm thấy vết thương của mình đã lành không sai biệt lắm, hẳn nên rèn luyện lại, vì thế bắt đầu chạy bộ. Chạy xong một vòng lớn, cậu cảm thấy cường độ như vậy vẫn chưa đủ.

Tuy Địch Nãi không dựa vào dáng người kiếm sống nhưng duy trì dáng vẻ thì vừa đẹp lại vừa khỏe. Chẳng qua, nơi này có quá ít thiết bị rèn luyện, Địch Nãi chi có thể chọn lựa các phương thức không cần phụ thuộc vào thiết bị, tỷ như nhảy ếch.

Nhảy một lát, Địch Nãi liền thấy một đám nhóc hi hi ha ha chạy tới. Đại khái cảm thấy Địch Nãi nhảy như vậy thật thú vị, cả đám liền nhoi nhoi nhảy theo phía sau. Địch Nãi cũng không để ý tới cái đuôi nhỏ, chăm chú nhảy một ngàn cái mới ngừng lại.

Bọn nhỏ thấy Địch Nãi không nhảy nữa, liền như ong vỡ tổ vây tới, nhao nhao hỏi: “Địch Nãi thúc thúc, ngươi đang làm gì vậy a?”

Địch Nãi xoa đầu đứa nhỏ, cười đáp: “Thúc thúc đang rèn luyện thân thể. Cái này gọi là nhảy ếch. Chính là nhảy giống như con ếch, các ngươi cũng phải hảo hảo rèn luyện, như vậy mới không sinh bệnh.”

Đám nhỏ cái hiểu cái không gật đầu: “Nga.”

Lý Áo giành nói chuyện với Địch Nãi: “Địch Nãi thúc thúc, ngươi nghĩ thêm trò chơi cho chúng ta đi!” Tuy đánh con quay chơi rất vui nhưng chơi suốt nhiều ngày, đám nhỏ cũng bắt đầu chán.

Địch Nãi nghĩ lại những trò chơi khi bé, bắn bi, chơi bóng này nọ không được rồi, thiếu vật liệu. Bất quá nhảy dây tuy là trò của nữ nhưng nam cũng có thể chơi.

Nghĩ vậy, Địch Nãi đi lấy sợi dây thừng trong sơn động ra, cột thành một sợi dài, sau đó dẫn đám nhỏ tới một khoảng đất trống thích hợp.

Đám nhỏ thấy có trò chơi mới liền hưng phấn vỗ tay.

Địch Nãi chỉ hai tiểu thú nhân quay dây thừng, bản thân làm mẫu nhảy một lần. Nhảy vài cái, cậu nhanh nhẹn chạy ra ngoài, cổ vũ đám nhỏ nhảy vào.

Tiểu thú nhân gan lớn, dẫn đầu nhảy vào. Bị quất trúng cũng không sợ đau, ngược lại còn cười ha hả, rất nhanh các phi thú nhân cũng gia nhập.

Mã Cát đúng lúc chạy tới, thấy cảnh tưởng náo nhiệt vui vẻ liền đứng một bên cười tủm tỉm quan sát. Nhìn một hồi thì bắt đầu nhảy theo. Vì thế, người lớn lẫn đám nhỏ hi hi ha ha nháo thành một đoàn.

Mấy ngày nay Thải Ni được Văn Sâm Đặc cưng chiều, vui vẻ thoải mái, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, đang định theo Mã Cát sáp vào giúp vui thì bị Văn Sâm Đặc kéo lại: “Ngươi đừng đi, cẩn thận đứa nhỏ.”

Thải Ni có chút bất mãn, bất quá cũng hiểu được đối phương có lý, chỉ đành bĩu môi đứng một bên quan sát.

Phất Lôi thấy Địch Nãi mãi làm vua đám nhóc mà quên cả ăn sáng, liền mang tới cho cậu một quả lê. Địch Nãi nhận lấy, cười tủm tỉm hôn một ngụm lên mặt Phất Lôi. Quả nhiên, có người quan tâm thực hạnh phúc a!

Địch Nãi ăn lê xong, nhớ ra còn một trò có thể chơi, chính là trò ném bao cát. Vì thế cậu gọi Mã Cát tới phụ mình dùng da thú làm bao cát. Trò này, đám nhóc không thích nhảy dây có thể chơi, ngay cả Thải Ni cũng chơi được.

Thải Ni chỉ có thể là người ném bao cát, không thể làm người nhảy. Bất quá hắn vẫn thực cao hứng, chơi thực vui vẻ.

Đại khái là nhóm người chơi quá vui, tiếng cười truyền đi thật xa. Một vài thú nhân đang định ra ngoài săn thú nghe thấy động tĩnh liền bay qua xem xét.

Trừ bỏ những dịp lễ, bộ lạc hiếm khi nào vui vẻ như vậy, tuy chỉ đứng nhìn người khác chơi thôi cũng bị chọc cười. Thậm chí có vài thú nhân cùng phi thú nhân chạy tới chơi cùng đám nhỏ.

Nhất thời, khoảng sân trước sơn động Địch Nãi liền ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Địch Nãi thực đắc ý, dù sao náo nhiệt như vậy cũng là do cậu mang tới.

Các thú nhân nhìn một hồi thì nhớ ra phải đi săn, liền lục đục bay đi. Văn Sâm Đặc thấy Thải Ni chơi thật vui vẻ, liền nhờ Địch Nãi giúp mình trông một chút, sau đó cùng Phất Lôi, Hách Đạt đi săn.

Địch Nãi vuốt cằm xem náo nhiệt, cảm thấy thực giống khu vui chơi. Nghĩ tới khu vui chơi, Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới xích đu. Tuy cậu chưa từng chơi trò này nhưng nhìn đám người trong TV chơi vui vẻ như vậy, cậu tin mọi người ở đây cũng sẽ thích.

Xích đu cũng dễ làm, chỉ cần miếng ván gỗ cùng dây thừng là được. Gỗ thì chất thành đống nên không lo thiếu ván gỗ, chính là dây thừng mang đi làm dây nhảy rồi, không còn sợi nào. Bất quá, chỗ Mã Cát hẳn có rất nhiều.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi liền bảo Mã Cát trở về lấy vài sợi dây thừng để cậu làm xích đu. Mã Cát vừa nghe có trò mới thì lập tức kích động chạy về sơn động.

Địch Nãi thấy Thải Ni chơi vui vẻ nên cũng không gọi, cầm lấy khúc gỗ cân nhắc xem nên cắt thế nào. Dao găm cho dù sắc bén thế nào, muốn chẻ gỗ cũng quá cố sức. Địch Nãi cắt thử một nhát liền nhụt chí. Một nhát này chỉ tạo thành một đường nhạt trên thân cây.

Nếu có cưa thì tốt rồi. Địch Nãi lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn về phía Thải Ni, bất quá phát hiện hắn không ở.

Địch Nãi cảnh giác nhìn xung quanh, liền phát hiện Thải Ni bị một thú nhân cao lớn kéo tới rừng cây bên cạnh. Thú nhân kia thực lạ mặt, Địch Nãi chưa gặp bao giờ.

Thải Ni thoạt nhìn khá kích động, thú nhân kia muốn kéo đi, hắn thì hất mạnh tay đối phương.

Trong lòng Địch Nãi khẽ động, nhanh chóng chạy qua.

Hoàn Chương 58.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[59] Đánh Ngã Tiện Thú Lai Đức

Địch Nãi vừa tới gần thì nghe thú nhân kia nói: “Thải Ni, theo ta trở về đi!” Ra mòi đây chính là tiện thú Lai Đức bị Mã Cát mắng chửi té tát a. Không ngờ người này lại dám tới quấy rối Thải Ni, khi ấy không phải ngoan độc nói không cần Thải Ni cũng không cần đứa nhỏ à?

Thải Ni hiển nhiên có chút xúc động, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt: “Ta không về.”

Lai Đức nóng nảy, vươn tay tới nắm chặt bả vai Thải Ni, dùng sức lắc: “Vì cái gì? Ta không ngại ngươi hoài đứa nhỏ người khác, Thải Ni. Ta biết, nhất định là ngươi bị hắn ép buộc, đúng không?”

Từ sau ngày nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà Thải Ni, Lai Đức cảm thấy trong lòng mình cứ trống rỗng. Ngay cả giống cái Y Oa mà trước kia cảm thấy mê người dường như cũng mất đi vẻ sáng rọi. Vô luận đi tới nơi nào cũng gợi nhớ tới khoảng thời gian hạnh phúc khi trước, tới gương mặt tươi cười hồn nhiên ôn nhu của Thải Ni.

Y Oa tính là gì chứ? Chẳng qua chỉ xinh đẹp một chút mà thôi. Giống cái này luôn tỏ ra xem thường hắn, một chút cũng không ôn nhu săn sóc như Thải Ni? Chính mình thật sự là quỷ ám rồi mới theo đuổi Y Oa.

Nghĩ tới đây, Lai Đức quyết định muốn giành lại Thải Ni. Tuy Thải Ni có lỗi, đã có đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc, nhưng hẳn không phải hắn tự nguyện. Lai Đức liền rộng lượng không so đo, cùng lắm sau khi đứa nhỏ sinh ra thì đưa cho Văn Sâm Đặc là được. Chỉ cần bọn họ ở cùng một chỗ thì cần cho lo lắng sau này không có đứa nhỏ của mình?

Hốc mắt Thải Ni đỏ ửng, bị Lai Đức lắc tới choáng váng. Địch Nãi đi tới túm lấy tay Lai Đức đang đặt trên vai Thải Ni, tay kia thì đẩy mạnh. Lai Đức thân bất do kỷ buông Thải Ni, bị đầy lùi về sau vài bước.

Ai nhàm chán chạy tới xen vào việc người khác như vậy? Lai Đức đứng vững, bực bội liếc mắt đánh giá Địch Nãi.

Giống cái tóc ngắn? Khí lực lớn như vậy, chẳng lẽ là giống cái cải tạo? Bất quá, vóc dáng gầy yếu, trên lưng cũng không có thú văn, hẳn là không phải. Lá gan của giống cái này cũng ghê gớm thật, dám đẩy một thú nhân. Tuy bộ dáng không tệ nhưng không phải loại hình hắn thích.

Nghĩ tới đây, Lai Đức mất kiên nhẫn nói: “Ngươi là ai? Đừng quấy rối, đi qua một bên chơi đi!”

Địch Nãi nghe vậy thì hai hàng chân mày không khỏi nhướng lên. Ây yo, tên tiện thú thay lòng đổi dạ này kiêu ngạo gớm. Địch Nãi không những không lùi mà còn tiến tới, bảo hộ Thải Ni ở sau lưng, cười nhạo: “Yo, ta còn tưởng là ai? Hóa ra là tiện thú a? Không phải ngươi đã chia tay với Thải Ni rồi à?”

Hai mắt Lai Đức bốc hỏa: “Ai nói ta chia tay với hắn? Ta nói không có là không có. Ngươi là người ngoài, không hiểu chuyện của ta cùng Thải Ni, đừng xen mồm vào!”

Nga, xem ra Lai Đức định bụng đánh chết cũng không thừa nhận, chơi chiêu bám dính không rời a? Bất quá hơi khó rồi, phải vượt qua cậu mới được.

Địch Nãi liếc mắt nhìn lại bộ dáng ủy ủy khuất khuất của Thải Ni, trong lòng có chút cáu bẩn. Thực sự muốn rống lớn: ngươi có phải nam nhân không hả? Lần nào cũng chỉ biết khóc sướt mướt, so với nữ nhân còn phiền hơn!

Bất quá, mấy ngày nay cùng sinh hoạt, Địch Nãi cũng hiểu được Thải Ni bản chất vốn yếu đuối, không có cách nào thay đổi. Nhớ lại lúc mới tới bộ lạc cậu còn định tìm một phi thú nhân xinh đẹp làm bầu bạn, nếu thật sự tìm phải một người như Thải Ni, cậu chắc chắn đập đầu chết quách cho rồi.

Nghĩ lại, Phất Lôi nhà mình tốt cỡ nào, suất cỡ nào a! Ánh mắt mình quả nhiên không tồi. Địch Nãi nghĩ tới Phất Lôi thì có chút thất thần, khóe miệng cũng cong lên.

Lai Đức thấy Địch Nãi đứng đó nửa ngày cũng không động đậy thì đưa tay tới muốn đẩy cậu qua một bên. Bất quá tay còn chưa chạm tới bả vai Địch Nãi đã bị đối phương xoay người quật một cái, tiếp đó chỉ thấy Lai Đức bị quăng một vòng thật xinh đẹp rồi ngã xuống đất. Đây là phản xạ có điều kiện của Địch Nãi khi bị công kích.

Lai Đức không chút phòng bị bị quăng ngã xuống đất, ‘bịch’ một tiếng, bụi đất bốc lên mù mịt. Thải Ni hoảng sợ lùi về sau vài bước.

Lai Đức ù ù cạc cạc bị quăng ngã, nằm trên đất nửa ngày không dậy nổi. Hắn bò dậy nhìn về phía Địch Nãi, đầu óc có chút choáng váng: vừa nãy giống cái gầy yếu này đã quật mình ngã nhào? Sao có thể a?

Địch Nãi cũng có chút ngượng ngùng. Ra vẻ Lai Đức cũng không muốn đánh nhau, không ngờ cậu theo phản xạ liền quật một phát.

Thải Ni sau phút khiếp sợ thì bước tới định đỡ Lai Đức dậy, bất quá lại khựng lại. Mặc dù có chút lo lắng sợ Lai Đức bị thương, nhưng nghĩ tới ý đồ đối phương tới đây thì Thải Ni cảm thấy không nên tiếp xúc thì tốt hơn. Nếu Văn Sâm Đặc thấy, nói không chừng sẽ tức giận. Huống chi, Lai Đức là thú nhân trưởng thành cường tráng khỏe mạnh, bị quật ngã một cú hẳn không sao.

Lại nói tiếp, tuy Thải Ni yếu đuối nhưng không phải hoàn toàn không có suy nghĩ của riêng mình. Bất quá, hắn không biết cú quật kia của Địch Nãi thực sự khá nặng, bằng không Lai Đức cũng không nằm nửa ngày không dậy nổi như vậy.

Địch Nãi nhìn phản ứng của Thải Ni, trong lòng cũng an tâm. Nếu Thải Ni vẫn còn nhớ thương Lai Đức, cậu tự tiện đánh đối phương không phải sẽ mất lòng sao? Cũng may Thải Ni ra mòi không phải vẫn chưa dứt tình, vậy thì dễ giải quyết a.

Địch Nãi đưa tay túm Lai Đức vẫn còn sững sờ nằm dưới đất, muốn kéo dậy. Bất quá Lai Đức lại gạt đi, tự mình đứng dậy.

Lai Đức có chút xấu hổ. Bị thú nhân đánh bại không tính, giờ ngay cả giống cái cũng quật hắn ngã nhào, mặt mũi nên để đâu đây! Văn Sâm Đặc rốt cuộc từ đâu tìm ra một giống cái dũng mãnh như vậy làm bảo kê a? Một Văn Sâm Đặc đã đủ bực rồi, lại thêm một giống cái cường ngạnh, nghĩ cũng biết khó chiếm được chỗ tốt!

Kỳ thực đối với việc truy lại Thải Ni, Lai Đức khá tự tin. Dù sao Thải Ni cũng thích hắn nhiều năm như vậy, Văn Sâm Đặc kia chả là gì! Năm đó Văn Sâm Đặc theo đuổi Thải Ni không phải bị hắn dễ dàng đánh bại sao. Hiện giờ hẳn cũng chẳng có mị lực gì có thể hấp dẫn Thải Ni, nhất định là vì đứa nhỏ nên Thải Ni mới miễn cưỡng ở cùng một chỗ với Văn Sâm Đặc.

Huống chi hiện giờ Văn Sâm Đặc không ở, không có cách nào tranh đua, hắn tin tưởng chỉ cần mình cầu xin vài câu, Thải Ni nhất định sẽ lao vào vòng tay mình.

Nghĩ tới đây, Lai Đức cũng không so đo với giống cái vô lễ bưu hãn kia nữa, chỉ nhìn chằm chằm Thải Ni, tiếp tục thuyết phục: “Thải Ni, chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, có nhiều ký ức ngọt ngào như vậy, ngươi thật sự vứt bỏ hết được sao?”

Thải Ni nghe vậy thì cắn môi lắc đầu, nước mắt bắt đầu ồ ạt dâng trào. Nếu ngày đó Lai Đức nghe hắn có thai không tuyệt tình bỏ đi mà lắng nghe những ủy khuất hắn phải chịu thì có lẽ sẽ không có kết cục như hiện tại. Cho dù Lai Đức từng hoa tâm theo đuổi Y Oa, hắn cũng vì tình cảm bấy lâu mà tha thứ.

Chính là hiện giờ, hết thảy đều đã muộn. Hắn đã có đứa nhỏ của Văn Sâm Đặc, trái tim hắn cũng tiếp nhận người này. Đối với Lai Đức, hắn không còn oán cũng không còn hận, chỉ là khi gặp mặt có chút lưu luyến.

Lai Đức thấy Thải Ni không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu, thì thực khẩn trương: “Thải Ni, có phải ngươi chịu ủy khuất gì không? Không sao, nói ra đi, ta làm chủ cho ngươi.”

Thải Ni lau nước mắt, nghẹn ngào mở miệng: “Không có, ta không ủy khuất gì cả. Ta thích Văn Sâm Đặc, đã đáp ứng ở cùng một chỗ với hắn. Tháng sau chúng ta sẽ cử hành nghi thức bầu bạn. Ngươi đi đi, ta sẽ không theo ngươi trở về đâu.”

Sắc mặt Lai Đức đại biến. Thải Ni cư nhiên dứt khoát cự tuyệt, hắn thực sự không thể nào tin được. Này chính là Thải Ni ôn nhu săn sóc mà hắn thích à? Chẳng lẽ mang đứa nhỏ xong liền thay đổi lớn như vậy, càng thân cận với Văn Sâm Đặc hơn nữa?

Kỳ thực Lai Đức đã đoán đúng, sở dĩ Thải Ni tiếp nhận Văn Sâm Đặc nhanh như vậy, đứa nhỏ chính là nhân tố quyết định. Cho nên, Văn Sâm Đặc thừa dịp khói mê làm Thải Ni mang thai quả nhiên là nước cờ chính xác.

Lai Đức không chịu hết hi vọng, cường ngạnh kéo tay Thải Ni: “Thải Ni, ngươi chỉ bị hắn mê hoặc nhất thời thôi. Ngươi cứ theo ta trở về trước rồi chúng ta từ từ nói chuyện.”

Thải Ni hất tay Lai Đức, thở phì phì nói: “Ngươi không nghe ta nói à, ta đã nói ta sẽ không quay về với ngươi!”

Địch Nãi thấy Thải Ni cuối cùng cũng cứng rắn một phen, liền cười hì hì tiếp lời: “Hey, Lai Đức, đừng kì kèo nữa, người ta đã nói rõ là không theo ngươi về rồi, cứ bám riết không tha làm gì? Ta nói a, đường đường là nam tử hán, không đúng, đường đường là thú nhân, phải cầm được bỏ được a. Trên đời còn biết bao nhiêu người tốt, hà tất chi cố chấp như vậy? Đúng rồi, không phải còn Y Oa gì đó à? Ngươi cứ tiếp tục theo đuổi Y Oa đi, không phải phi thú nhân kia vẫn chưa có bầu bạn à? Ngươi vẫn còn cơ hội a. Nếu cảm thấy kỹ thuật theo đuổi không đủ thì ta có thể dạy vài chiêu.”

Lai Đức tức giận tới lông tóc dựng đứng: “Ngươi câm miệng!” Hắn biết, giờ mình có nói thế nào cũng phí công. Nhưng bảo hắn cứ vậy từ bỏ thì thực sự không nuốt trôi cơn tức này. Rõ ràng Thải Ni luôn thích hắn, chưa từng phản bác hắn, vì cái gì qua tới bên này thì hết thảy đều thay đổi?

Không được, hắn phải cướp Thải Ni trở về. Chỉ cần Thải Ni về rồi thì hết thảy sẽ tốt đẹp. Nghĩ vậy, Lai Đức đưa tay muốn ôm Thải Ni.

Địch Nãi thấy tình thế không ổn, liền bảo Thải Ni lùi về phía sau. Lai Đức vòng qua bên cạnh, Địch Nãi cũng quay theo, luôn chắn trước mặt Thải Ni, không cho hắn tới gần.

Lai Đức trầm giọng quát: “Ngươi tránh ra, bằng không ta sẽ không khách khí.”

Địch Nãi cười hì hì nhìn Lai Đức căm tức, vỗ vỗ vai hắn: “Đừng táo bạo vậy a, huynh đệ.”

Lai Đức không biết giống cái bưu hãn này lợi hại cỡ nào, bất quá màn quật khi nãy quả thực đã làm hắn rung động. Bất quá, Lai Đức cho rằng Địch Nãi chỉ thừa dịp hắn không đề phòng ăn may mà thôi. Trong lòng các thú nhân, giống cái cho dù lợi hại thế nào thì vẫn thua kém thú nhân. Bởi vậy, không thể đánh nhau với phi thú nhân là truyền thống trước nay của bộ lạc.

Nhưng hiện tại giống cái này dám đối nghịch với hắn, Lai Đức liền bất chấp. Nghĩ tới đây, hắn liền vung quyền đánh về phía Địch Nãi.

“Yo, còn muốn động thủ với ta a!” Địch Nãi cười hì hì né tránh, tiếp đó quét qua một chân. Nói thật, từ sau khi vết thương lành, cậu vẫn chưa hảo hảo vận động một phen, đang nhàm chán vì không có ai để luyện quyền cước a!

Mã Cát lúc này đã cầm dây thừng trở lại, vừa thấy Lai Đức cùng Địch Nãi đánh nhau thì liền chạy qua lớn tiếng mắng: “Tên tiện thú Lai Đức này, còn dám tới đây tìm Thải Ni à, cái thứ không biết xấu hổ. Mau về đi, bằng không đánh cho răng ngươi rơi đầy đất luôn giờ!”

Lai Đức lúc này đang né trái né phải, chật vật né tránh quyền cước của Địch Nãi, căn bản không có dư thời gian để trả lời Mã Cát. Hắn không ngờ giống cái gầy yếu này lại có nắm tay cứng tới vầy, ra chiêu lại kì quái, làm người ta khó lòng phòng bị. Rốt cuộc giống cái lợi hại như vậy từ đâu chui ra a?

Chẳng lẽ hôm nay hắn phải bại dưới tay một phi thú nhân? Không được, như vậy thực mất mặt. Lai Đức sau khi trúng một quyền của Địch Nãi thì lăn một vòng, hóa về hình thú.

Địch Nãi thấy vậy có chút không vui: “Ai, ngươi làm vậy là không được, chơi xấu a!” Lai Đức mặc kệ có xấu hay không xấu, rống lớn một tiếng rồi bổ nhào về phía Địch Nãi.

…..

Hoàn Chương 59.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[60] Tiểu Nhị Mất Tích

Địch Nãi thấy Lai Đức khí thế hung mãnh, mà trong tay mình lại không có vũ khí, chỉ đành tạm thời tránh né, lăn một vòng thoát khỏi công kích.

Lai Đức vồ phải khoảng không, bất quá không thèm để ý, đang định nhân cơ hội này bắt lấy Thải Ni thì bị một bao cát ném trúng. Bao cát nện lên người tuy không đau nhưng lại làm hắn phân tâm. Lai Đức hơi khựng lại, nhìn xem là ai ném mình, bất quá không ngờ không ngừng có thứ gì đó bay tới nện lên người mình.

Hóa ra, bọn họ khắc khẩu bên này đã sớm hấp dẫn sự chú ý của phi thú nhân cùng tiểu hài tử. Đặc biệt là sau khi Mã Cát rống câu kia, đám người lập tức vây tới. Bọn họ thấy Địch Nãi đấu với một thú nhân mà vẫn chiếm thượng phong thì thực thích thú, đứng một bên cổ vũ.

Nhưng lúc nhìn thấy Lai Đức đánh không lại Địch Nãi liền hóa thành hình thú thì không ít người tức giận. Địch Nãi cho dù mạnh cỡ nào thì vẫn là giống cái. Thú nhân trong bộ lạc, đừng nói dùng hình thú, cho dù dùng hình người đánh nhau với giống cái cũng đủ bị người người phỉ nhổ.

Một phi thú nhân xem không vừa mắt, liền thuận tay ném túi cát trong tay, những người khác cũng bắt đầu vừa mắng ‘không biết xấu hổ’ vừa kiếm đồ ném Lai Đức.

Lai Đức nhìn thấy mọi người phẫn nộ thì có chút ngây dại. Lúc này từ không trung truyền tới một tiếng rống to, chỉ thấy một con dực hổ hùng hổ phóng vút về phía Lai Đức.

Hóa ra các thú nhân đi săn vừa vặn quay về. Phất Lôi từ xa xa nhìn thấy vòng người thì cảm thấy có chút kì quái, lúc bay tới gần thấy cư nhiên có thú nhân khi dễ Địch Nãi thì y giận sôi gan, bất chấp con mồi đang ngậm trong miệng, rống to một tiếng bổ nhào xuống tính sổ Lai Đức.

Những người khác thấy Phất Lôi tới thì vội vàng lùi về sau, nhường ra khoảng đất trống cho Phất Lôi giáo huấn Lai Đức.

Địch Nãi đứng dậy, ngượng ngùng sờ sờ mũi, vỗ vỗ bụi đất trên người đứng một bên xem chiến. Nói tiếp, cậu vốn định học theo Võ Tòng đả hổ, bất quá hổ này lại là phi hổ, quả thực cậu không nắm chắc phần thắng cho lắm. Hiện giờ Phất Lôi đã trở lại, coi như cấp cứu đúng lúc a.

Lần này Phất Lôi thật sự tức giận, vết thương của Địch Nãi chỉ mới dưỡng hảo, nếu lần này lại để cậu bị thương thì y thực sự không thể tha thứ cho bản thân, đương nhiên, lại càng không tha thứ cho kẻ thương tổn Địch Nãi.

Lai Đức so với Phất Lôi, vô luận là hình thể hay kỹ xảo đều không cùng cấp bậc. Dù sao, Phất Lôi là một trong mười người dự tuyển vị trí tộc trưởng, sao có thể không có tài năng. Vì thế, trước mặt Phất Lôi đang phẫn nộ, Lai Đức đừng nói phản công, chỉ tránh né công kích cũng đủ mệt mỏi.

Phất Lôi nể tình là người cùng bộ lạc nên không tập trung công kích vào những điểm yếu hại, cắn chết cũng khó công đạo. Vì thế y liền dùng thái độ đùa bỡn, cắn lên đùi hoặc dùng đại chưởng chụp bay Lai Đức. Rất nhanh, cơ thể Lai Đức đã có đầy vết thương buồn thiu.

May mắn vừa nãy Địch Nãi cũng không bị thương, Phất Lôi cắn Lai Đức một thân thương đã là nhẹ rồi.

Văn Sâm Đặc trở về sau Phất Lôi, cũng thấy Lai Đức nhưng không cùng Phất Lôi dạy dỗ người nọ mà tìm kiếm thân ảnh Thải Ni trong đám đông. Lai Đức tới đây khẳng định là vì Thải Ni. Hắn lo lắng Thải Ni bị thương tổn, dù sao Thải Ni cũng đang mang thai, không thể quá kích động.

Nhìn thấy Thải Ni được Mã Cát kéo ra phía sau đám người, Văn Sâm Đặc thở phào một hơi. Thải Ni hiển nhiên cũng thấy Văn Sâm Đặc, ngoắc ngoắc tay. Hắn vội vàng bay tới bên cạnh, hóa thành hình người ôm lấy Thải Ni, vỗ vỗ vai ý bảo không cần sợ.

Vừa nãy Thải Ni nhìn thấy Địch Nãi bị Lai Đức dùng hình thú công kích đã sợ tới mức trái tim sắp nhảy ra ngoài. Nếu Địch Nãi vì giúp hắn ngăn cản Lai Đức mà bị thương thì Thải Ni thực áy náy. Cũng may ngay lúc này Phất Lôi trở về, Văn Sâm Đặc cũng tới bên cạnh, trái tim Thải Ni cuối cùng cũng trở về chỗ cũ.

Lai Đức cuối cùng bị Phất Lôi đánh tới không dậy nổi, thở hổn hển nằm dưới đất giả chết. Phất Lôi biến về hình người, đá hắn một cước: “Thế nào? Sao không đắc ý nữa đi? Rất đắc ý đúng không, cư nhiên dùng hình thú khi dễ giống cái.”

Mọi người ở xung quanh đều hi hi ha ha chế giễu: “Lai Đức thối, không biết xấu hổ!” Còn không ngừng ném qua những viên đá nhỏ.

Lai Đức cũng biết hôm nay mình thực mất mặt. Đầu tiên là hình người không thắng nổi một giống cái, hiện giờ lại bị Phất Lôi đánh cho thương tích đầy mình. Hết thảy đều là họa Thải Ni gây ra, nếu không phải Thải Ni không chịu về, hắn cũng không đến mức rơi vào kết cục thê thảm này. Nghĩ tới đây, Lai Đức ngẩng đầu lên tìm kiếm tung tích Thải Ni.

Thải Ni thấy Lai Đức bị đánh, trong lòng cũng có chút khổ sở. Tuy hắn biết, Lai Đức bị vậy cũng là trừng phạt đúng tội, nhưng dù sao cũng từng là người hắn yêu, mặc kệ thế nào, cả hai từng có khoảng thời gian ngọt ngào. Cho dù hoa tâm cỡ nào thì cũng có một đoạn Lai Đức toàn tâm toàn ý chiếu cố mình.

Thải Ni cũng biết, hôm nay hắn phải chấm dứt hoàn toàn với Lai Đức trước mặt mọi người. Bằng không, cứ mập mờ thế này thì không biết Lai Đức sẽ còn gây ra chuyện gì nữa. Vì thế, Thải Ni kéo Văn Sâm Đặc, đi tới trước mặt Lai Đức.

Lai Đức nhìn hai bọn họ nắm chặt tay nhau, ánh mắt bắt đầu bốc hỏa. Tuy bị thương nhưng hắn vẫn cố giãy dụa muốn đứng lên, tách bọn họ ra.

Văn Sâm Đặc cổ vũ nắm chặt tay Thải Ni, thầm bảo không cần sợ, hắn luôn ở bên cạnh. Thải Ni nhìn Lai Đức, cố lấy dũng khí mở miệng: “Lai Đức, về sau ngươi đừng tới tìm ta nữa. Ta yêu Văn Sâm Đặc, ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn.”

Lai Đức nghe vậy, hai mắt trợn trừng nhìn Thải Ni. Hắn thực không ngờ Thải Ni luôn nhu nhược lại có lúc tuyệt tình tới vậy. Thải Ni nhìn ánh mắt hung ác của Lai Đức mà run rẩy, bất quá vẫn cố thẳng lưng nói tiếp: “Lai Đức, ngươi đừng nghĩ ta cùng Văn Sâm Đặc ở cùng một chỗ là phản bội ngươi. Là ngươi lén sau lưng ta theo đuổi Y Oa trước. Chuyện này, ta rốt cuộc có oan uổng ngươi hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ.”

Đám người vây xem hiểu ra, lập tức hô lớn: “Đồ hoa tâm, mau cút đi, đừng ở đây mất mặt! Mau cút đi!”

Thải Ni thấy Lai Đức có chút nản lòng, liền thừa thắng xông lên: “Lai Đức, hiện giờ chúng ta rất hạnh phúc. Ngươi đừng tới quấy rầy chúng ta nữa.”

Lai Đức nghe Thải Ni nói tới đây thì hiểu được mình thực sự không còn hi vọng. Tới lúc này, hắn mới nhận ra, mất đi Thải Ni sẽ đau đớn đến vậy. Bọn họ từng có những ngày tháng tốt đẹp, chính là hiện tại, tất cả đã tan biến. Hắn chán nản bò dậy, nhìn Thải Ni thật sâu, sau đó giương cánh, nghiêng ngả lảo đảo bay đi.

Nhìn thấy Lai Đức đi rồi, Văn Sâm Đặc cùng Thải Ni đều thở phào.

Mọi người vây xem thì bắt đầu bàn tán, thú nhân hoa tâm như vậy nhất định không thể tha thứ. Ra mòi, qua hôm nay, thanh danh trong bộ lạc của Lai Đức sẽ rất tệ hại. Từ nay về sau, không còn giống cái nào coi trọng hắn nữa.

Vốn bộ dáng Lai Đức khá suất, cho dù chia tay với Thải Ni vẫn có thể tìm được giống cái khác, chính là hắn cố tình chạy tới đây nháo loạn, làm tất cả mọi người đều nhìn thấy bộ mặt chán ghét của mình.

Giờ thì tất cả các phi thú nhân trẻ tuổi, chỉ cần không phát điên thì sẽ không có ai gả cho hắn, một thú nhân đánh giống cái! Từ nay về sau, chỉ sợ khi nhóm giống cái thấy hắn, nhát thì chạy trốn, mà gan lớn thì sẽ mắng hắn tới tấp.

Phất Lôi đánh Lai Đức một trận, phần lớn là thay Địch Nãi trút giận, bất quá vẫn còn cáu kỉnh không thôi. Địch Nãi thấy vậy, vội vàng chạy tới, ôm mặt Phất Lôi hung hăng hôn một cái, khen ngợi: “Phất Lôi nhà chúng ta thực lợi hại!” Lúc này trên mặt y mới dần lộ ra ý cười.

Mã Cát cũng chạy tới khuyên can: “Quên đi quên đi, đừng tức giận vì loại người đó. Không đáng.”

Thải Ni có chút xấu hổ. Hôm nay cũng ngờ Địch Nãi cứu hắn cùng bảo bảo. Địch Nãi vì giúp hắn mà suýt chút nữa bị Lai Đức đả thương, Thải Ni quả thực có chút áy náy. Lai Đức dù sao cũng là người yêu cũ, làm ra chuyện thế này, hắn cảm thấy thực mất mặt.

Thải Ni cùng Văn Sâm Đặc đi tới trước mặt Địch Nãi, Phất Lôi nói cảm tạ: “Hôm nay thực cám ơn các ngươi.” Văn Sâm Đặc vạn phần cảm kích, nếu không phải có Địch Nãi ngăn cản, không biết Thải Ni phải gặp tai họa gì nữa.

Địch Nãi khoát tay: “Này không có gì, nói thật, ta chỉ xem hắn là đối tượng luyện quyền thôi. Mấy ngày nay Phất Lôi dưỡng ta thực tốt quá, béo hẳn một vòng.”

Mã Cát bật cười: “Xem ra, Phất Lôi vừa nãy không nên giáo huấn Lai Đức, đã cướp chuyện tốt của ngươi a.”

Địch Nãi hất đầu: “Chứ gì nữa, đổi lại là ta, ta đã đánh tới răng rơi đầy đất rồi!”

Mọi người nghe xong, đều cười ha hả, cũng vì thế mà bầu không khí nặng nề rốt cuộc cũng tiêu tan.

Nhìn Địch Nãi vài lần đánh nhau với thú nhân, Mã Cát thực bội phục. Lần này thực sự động tâm, muốn Địch Nãi dạy mình vài chiêu. Như vậy, lúc gặp nguy hiểm cũng có thể ứng phó kịp thời.

Địch Nãi trêu chọc: “Uy, ngươi học để khi dễ Hách Đạt à?”

Mã Cát liếc mắt: “Chỉ có ngươi mới bắt nạt Phất Lôi thôi, Hách Đạt nghe lời như vậy, ta làm gì mà khi dễ chứ?”

Địch Nãi cười hắc hắc, nháy nháy mắt: “Kia cũng không nhất định. Nói không chừng ngày nào đó đột nhiên muốn khi dễ một chút thì sao?” Ý tứ là, nói không chừng lúc nào đó Mã Cát đột nhiên muốn bá vương ngạnh thượng cung.

Mặt Mã Cát đỏ bừng, đập Địch Nãi một cái: “Ngươi ngươi ngươi, dám lôi ta ra đùa cợt hả, đánh chết ngươi!”

Địch Nãi cười hì hì tránh được, Mã Cát cứ đuổi theo không tha. Nhất thời sơn động không ngừng có tiếng cười vui vẻ.

Các thú nhân thấy bọn họ chơi đùa, cười cười đi xử lý con mồi.

Dùng xong cơm trưa, Địch Nãi kéo Mã Cát tiếp tục làm xích đu. Phất Lôi đang định tới giúp một tay thì bị tộc trường phái người tới gọi đi.

Chờ Phất Lôi quay lại, xích đu đã làm xong. Mã Đang kích động ngồi trên xích đu, để Hách Đạt đưa giúp.

Thải Ni cũng muốn thử, Văn Sâm Đặc thấy du dây Địch Nãi làm cũng khá chắc chắn nên đồng ý. Dù sao, hắn ở phía sau đẩy, sẽ không để Thải Ni bị đẩy lên quá cao.

Địch Nãi thấy Phất Lôi trở lại, liền hỏi: “Tộc trưởng gọi ngươi có chuyện gì không?”

“Tộc trưởng nói tế phẩm cho lễ thù thần cần một thứ khá xuất đặc biệt, bảo nhóm người đề cử làm tộc trưởng chúng ta đi tìm.”

Địch Nãi nhăn mặt nhíu mày: “Thứ đặc biệt? Thế nào mới tính là đặc biệt?”

“Tộc trưởng nói, truyền thuyết ở một hang động trên hòn đảo ngoài biển đông có một viên đá có thể phát sáng vào ban đêm.”

Địch Nãi ngẩn ra: “Chẳng lẽ là dạ minh châu? Thứ này quả thực khá mới lạ. Đúng rồi, ngươi nói biển đông, có xa lắm không?”

Phất Lôi suy nghĩ một chút mới đáp: “Tộc trưởng nói cứ thẳng về hướng tây, xuyên qua bình nguyên, tiếp đó băng qua một mảnh sa mạc lớn, bay tiếp qua hai ngọn núi lớn thì sẽ tới bờ biển đông. Đại khái bốn năm ngày mới tới được.”

“Ta đi với ngươi.”

Phất Lôi gật đầu: “Ân, tốt. Chúng ta tranh thủ thời gian, tầm mười ngày có thể trở về.” Y cũng luyến tiếc cùng Địch Nãi tách ra lâu như vậy.

Vì thế liền quyết định như vậy, bọn họ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ xuất phát đi tìm dạ minh châu.

Lúc ăn tối, Địch Nãi phát hiện Tiểu Nhị không thấy đâu. Tiểu Nhị cứ xuất quỷ nhập thần, thường xuyên tới tận khuya mới quay về, Địch Nãi cũng tập thành thói quen. Nói thật, đắm chìm trong bể tình, quả thực cậu có chút lơ là vật nhỏ này. Địch Nãi có chút áy náy.

Ăn bữa tối xong, Địch Nãi bắt đầu tìm kiếm Tiểu Nhị. Ngày mai phải xuất phát đi tìm dạ minh châu, Địch Nãi hi vọng có thể sớm tìm ra nó, mang đi cùng.

Chính là, ở phụ cận tìm tới tìm lui một vòng lớn cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Nhị.

Phất Lôi an ủi: “Chắc nó chạy đi đâu chơi rồi, nói không chừng sáng mai sẽ thấy nó về thôi.”

Địch Nãi cũng biết, cứ tìm kiếm lung tung như vậy không có tác dụng gì. Thật ra cậu cũng không sợ Tiểu Nhị bị bắt nạt, thú nhân trong bộ lạc phần lớn đều không khó xử vật nhỏ như vậy. Tiểu Nhị lại thông minh, thú trảo bình thường rất khó bắt được.

Thở hắt ra. Quên đi, không tìm nữa. Tiểu Nhị là đứa trọng tình, Địch Nãi tin tưởng nó nhất định sẽ quay về.

Hoàn Chương 60.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.