(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [61] Sa Mạc Kinh Hồn
Tới sáng hôm sau, Tiểu Nhị cũng không trở lại, Địch Nãi bắt đầu có chút lo lắng. Chính là sáng nay bọn họ phải xuất phát đi tìm dạ minh châu, bằng không sẽ không kịp lễ thù thần. Địch Nãi chỉ đành chạy tới nhờ nhóm Mã Cát, nếu thấy Tiểu Nhị thì trông hộ.
Lúc xuất phát, Địch Nãi bảo Phất Lôi chở mình tới trước và sau sơn cốc tìm một lần. Chính là vẫn không tìm được Tiểu Nhị, cậu chỉ đành mất mác rời đi.
Đây vẫn là lần đầu tiên khi tới thế giới này, Địch Nãi xuất môn mà không mang theo Tiểu Nhị ở bên người. Nhất thời quả thực có chút không quen, bất quá, cậu tin tưởng, chờ tới lúc trở về, Tiểu Nhị nhất định ở trong bộ lạc. Nghĩ tới đây, cậu cũng an tâm một chút.
Sáng sớm cuối thu có chút se lạnh, Địch Nãi mặc quần áo ngụy trang, vừa rời khỏi bộ lạc đã bị cơn gió lạnh thổi tới run run. May mắn, trong ba lô có mang theo da thú, cậu vội vàng lôi ra trùm lên người.
Sờ sờ lông Phất Lôi, Địch Nãi phát hiện lông dày hơn rất nhiều. Cậu thực hâm mộ nói: “Phất Lôi, cũng là ngươi tốt, không cần mặc quần áo. Nếu ta cũng có thể biến thân thì tốt rồi.”
Lỗ tai Phất Lôi run run, đột nhiên dùng sức lắc lắc cái đầu to, làm cả người cũng nhoáng lên, suýt chút nữa hất văng Địch Nãi xuống.
Địch Nãi túm tai Phất Lôi, lúc ổn định lại thân thể mới hiểu đối phương so đo cái gì. Khẳng định là người này không thích cậu có thể biến thân, vì như vậy cậu sẽ biến thành giống đực.
Địch Nãi có chút dở khóc dở cười, trấn an: “Ta cũng chỉ nói vậy thôi. Ta chỉ nghe thú nhân uống nước thánh có thể cải tạo thành giống cái, chứ chưa nghe nói giống cái có thể biến thành giống đực a.”
Kỳ thực trong lòng Địch Nãi nghĩ, nếu thật sự có loại nước thuốc này, cậu cũng muốn thử một phen. Như vậy, không cần ỷ lại Phất Lôi nữa, có thể tự mình tự do tự tại bay lượn, thích thú biết bao a!
Bất quá, nếu thật là vậy, nói không chừng Phất Lôi sẽ không tìm cậu làm bạn lữ. Dù sao, chỉ có giống cái mới có thể sinh sản hậu đại. Trong thế giới thú nhân, đây là chuyện quan trọng.
Nếu cậu biến thành giống đực, Phất Lôi còn thích cậu không? Địch Nãi có chút không xác định. Bất quá, rất nhanh cậu liền lắc lắc đầu: hey, ông đây không có việc gì nghĩ mấy thứ linh ta linh tinh này làm gì, quả thực là càng lúc càng giống gà mẹ mà. Trên thế giới này không có nhiều nếu như vậy đâu!
Bởi vì hình thú nên Phất Lôi không thể nói chuyện, Địch Nãi ngồi trên lưng y, rất nhanh liền cảm thấy nhàm chán. Cũng may, còn có thể nhân cơ hội này thưởng thức cảnh thảo nguyên mùa thu tuyệt đẹp.
Mặt trời chậm rãi dâng lên, chiếu rọi khắp thảo nguyên. Lúc này là một thế giới ngũ sắc. Lá hương bồ màu xanh, lá phong màu đỏ, bầu trời màu lam, sắc thu mê người nhìn không biết chán, thực mê người. Đủ loại động vật bắt đầu hoạt động, đàn lộc, đàn trâu nhàn nhã gặm cỏ. Một khi cảm giác được nguy hiểm, bỏ trốn tứ phía.
Làm Địch Nãi ngạc nhiên chính là tựa hồ thấy được đại tinh tinh. Bất quá, thế giới này có tinh tinh cũng thực bình thường, không biết về sau có xuất hiện người vượn không nữa.
Cuối thu ánh mặt trời tuy không mãnh liệt nhưng vì bay cao, tử tuyến mạnh hơn. Phất Lôi không sợ nhưng Địch Nãi lại sợ nó làm hỏng làn da, vì thế cậu dùng lá cây làm nón. Tuy tác dụng không quá lớn nhưng có còn hơn không.
Địch Nãi sợ Phất Lôi quá mệt mỏi, mỗi khi thấy nguồn nước liền kéo tai Phất Lôi, bảo y ngừng lại nghỉ ngơi. Hai người uống chút nước, rửa mặt, cũng có thể giảm bớt chút mệt mỏi.
Lúc Phất Lôi nằm trên đất nghỉ ngơi, Địch Nãi sẽ nhân cơ hội ở phụ cận tìm kiếm vài thứ có thể ăn.
Mặc dù nằm nghỉ nhưng hai lỗ tai Phất Lôi vẫn dựng thẳng, nghe ngóng động tĩnh, ngẫu nhiên còn ngẩng lên nhìn Địch Nãi một cái. Nếu Địch Nãi vượt quá phạm vi tầm nhìn, y sẽ bay qua tìm Địch Nãi, đi theo bên cạnh.
Địch Nãi có chút bất đắc dĩ, cái người này không chịu nghỉ ngơi mà cứ chú ý tới mình. Bản thân Địch Nãi là người khá tùy tiện, lại độc lập, đôi khi làm việc sẽ không bận tâm nhiều tới đồng bạn. Cho là đang yêu nhau nhưng phần lớn thời gian của Địch Nãi đều dành cho việc cải thiện chất lượng sinh hoạt. Nhưng Phất Lôi thì một lòng một dạ đặt trên người Địch Nãi, sợ cậu bị tổn thương.
Tuy Địch Nãi rất mạnh, đại đa số trường hợp có đủ sức tự bảo vệ mình, nhưng Phất Lôi vẫn kiên trì tư thái bảo hộ ở bên cạnh. Mấy hôm nay, lúc buổi tối đi ngủ, Phất Lôi vẫn luôn bảo hộ Địch Nãi trong lòng mình.
Phất Lôi hi vọng, nếu có nguy hiểm, y có thể chắn trước mặt Địch Nãi, không để cậu chịu chút thương tổn nào. Đây là chức trách của giống đực, cũng là tâm nguyện của cậu.
Địch Nãi cảm thấy Phất Lôi làm vậy có chút dư thừa, có chút gà mẹ, bất quá cậu cũng không chán ghét. Được một người toàn tâm toàn ý để trong lòng, toàn tâm toàn ý bảo hộ, quả thật không tồi.
Thảo nguyên có rất nhiều rau dại, Địch Nãi hái một ít bỏ vào ba lô, đề phòng sẵn. Làm một người tới từ thời hiện đại, Địch Nãi am hiểu đạo lý phối hợp chay mặn. Trên cơ bản, mỗi bữa cơm đều cần chút rau xanh.
Phất Lôi không thích ăn rau, nhiều khi Địch Nãi nấu cả một mũ giáp mà y không động tới ngụm nào. Địch Nãi cảm thấy hổ là loài ăn thịt, cho dù không ăn rau cũng không sao. Nhưng sau đó cậu phát hiện da Phất Lôi có lúc rất dễ bị khô cùng lột da, nứu răng cũng bị sưng phù.
Phất Lôi không chút để ý tới những chứng bệnh da lông này, trong bộ lạc có rất nhiều thú nhân bị, nhẫn nhịn sẽ qua. Địch Nãi thì biết rõ, da khô như vậy rất có thể bị thiếu vitamin, nứu sưng là vì ăn thịt quá nhiều nên bị nóng.
Loại bệnh này thoạt nhìn không nghiêm trọng nhưng có ảnh hưởng rất lớn đối với chất lượng sinh hoạt. Huống chi, cũng không phải không có rau để ăn.
Cho nên, Địch Nãi bắt đầu cưỡng ép dụ dỗ, bắt Phất Lôi mỗi bữa cơm đều phải ăn một chút rau. Cậu cảm thấy, điểm bốc đồng duy nhất của y chính là lúc này. Địch Nãi đuổi theo uy rau, y thì cứ tránh né, nhất định không chịu ăn. Địch Nãi thấy cậu khó chịu như vậy, liền thưởng cho một cái hôn. Cũng nhờ vậy, Phất Lôi mới vui vẻ chịu đựng.
Hôm nay lúc đi tìm kiếm xung quanh, Địch Nãi cư nhiên phát hiện đậu phộng. Dùng gậy đào củ, sau đó hái xuống mang đi rửa sạch. Cậu để lại một ít, để sau này làm mầm móng. Số củ đậu phộng còn lại bỏ vào luộc với chút muối, làm đồ ăn vặt.
Cứ vậy, lúc ngồi trên lưng Phất Lôi, Địch Nãi có thể vừa ăn đậu phộng vừa ngắm cảnh. Ngẫu nhiên, Địch Nãi sẽ lột tầm chục hạt đưa tới bên miệng Phất Lôi. Phất Lôi hé miệng, cậu liền ném đậu phộng vào trong. Bất quá, răng nanh của lão hổ không có công năng nhai đậu phộng, Phất Lôi nhiều lắm là cuốn cuốn đầu lưỡi liếm láp chut vị mằn mặn mà thôi.
Bất quá, hai người hỗ động như vậy, một đường cũng tăng thêm không ít thú vị.
Hôm sau, bọn họ xuyên qua một cái khe sâu lớn, tiếp đó nhìn thấy sa mạc mênh mông.
Sa mạc rộng lớn dưới ánh mặt trời chiếu rọi hệt như biển rộng vàng ươm. Những cồn cát nối liền nhấp nhô, giống như cự long trong biển. Dưới ánh mặt trời chói chang, sa mạc bốc lên từng luồng nhiệt, làm người ta hít thở cũng thực khó khăn. Sa mạc mênh mông vô bờ, con người đứng ở giữa trông nhỏ bé vô cùng.
Biển cát mờ mịt, liếc mắt không nhìn thấy bao nhiêu dấu hiệu sinh mệnh. Nếu không phải ngẫu nhiên có vài con chim bay ngang, thời gian nơi này cũng dường như đọng lại.
Đây là lần đầu tiên Địch Nãi chân chính tiếp xúc với sa mạc, nhất thời có chút khiếp sợ.
Trong sa mạc, thức ăn nước uống đều thực khan hiếm. Cũng may, biết sắp tiến vào sa mạc nên tối hôm trước, Địch Nãi cùng Phất Lôi đã chuẩn bị tốt. Hiện giờ Địch Nãi còn mang theo một cái chân lợn rừng nướng cùng một đống quả hồng hái trong rừng.
Cậu còn dùng cà mên chứa nước. Tuy ít nhưng trong sa mạc có khi có thể cứu mạng. Địch Nãi thực tưởng niệm túi nước dự trữ bằng plastic, vừa tiện lại chứa được nhiều nước. Đáng tiếc, những thứ hiện đại hóa kia ở trong này quả thực là hi vọng xa vời.
Sau khi ở sa mạc ăn uống no đủ, kiểm tra lại đồ đạc lần cuối, bọn họ bắt đầu bay qua sa mạc.
Tuy Phất Lôi có thể bay nhưng nhiệt độ quá cao, cho dù ở giữa không trung cũng cảm nhận được. Mới bay nửa giờ, Địch Nãi đã cảm giác Phất Lôi ở dưới thân bắt đầu thở ồ ồ. Không cần đưa tay sờ, cậu cũng cảm nhận được mồ hôi trên lưng y.
Địch Nãi cảm thấy có chút đau lòng. Cậu thì thoải mái rồi, chỉ cần ngồi là được. Phất Lôi từ đầu tới cuối cứ phải đều đều đập cánh, chở cậu bay tới trước.
Địch Nãi vài lần bảo Phất Lôi đáp xuống nghỉ ngơi, chỉ là Phất Lôi biết nhiệt độ sa mạc nóng như thiêu đốt, ngồi ở dưới thì Địch Nãi phải chịu khổ, vì thế cường ngạnh bay tiếp, thẳng đến khi thực sự không kiên trì nỗi mới chịu dừng lại.
Lúc nghỉ ngơi, Địch Nãi đưa cà mên nước cho Phất Lôi uống, bản thân chỉ ăn hai quả hồng. Lúc Phất Lôi bay trên không trung, Địch nãi sẽ cúi đầu tìm kiếm cây xương rồng hoặc những loại cây có chứa nước. Ngẫu nhiên nhìn thấy, sẽ bảo Phất Lôi đáp xuống nghỉ ngơi hồi phục, thuận tiện kiếm chút nước.
Trên sa mạc thường xuyên gặp gió xoáy, từng cơn từng cơn cát vàng cuốn lên cao cao lướt nhanh trên sa mạc. Nếu bị nó cuốn vào, đảm bảo là dính cát đầy người, nếu xui xẻo thì có thể bị cồn cát vùi lấp.
Nếu không phải Phất Lôi có thể bay, sa mạc quả thực chính là cạm bẫy tử vong. Ngay cả có thể bay như Phất Lôi cũng kinh hoảng không thôi.
Mỗi lần Phất Lôi nghỉ ngơi, Địch Nãi đều bảo y nằm lên dù, không được lộn xộn, phần vải dù còn lại, Địch Nãi cũng trùm lên đầu y. Còn bản thân cậu thì cố gắng tìm kiếm nguồn nước ở xung quanh, có một lần ngẫu nhiên, Địch Nãi nhìn thấy vài con lạc đà đơn lẻ, cậu liền bảo Phất Lôi đáp xuống nghỉ ngơi, thuận tiện bổ sung thức ăn.
Không chút do dự giết con lạc đà nhỏ nhất, cho Phất Lôi uống máu cùng ăn thịt lạc đà tươi. Bình thường ở trong bộ lạc Phất Lôi chủ yếu ăn thịt nướng, thịt tươi thoạt nhìn quá huyết tinh. Nhưng tình huống hiện tại không giống, thịt tươi nhiều nước hơn, hơn nữa ăn cũng tiện.
Là chủ lực băng qua sa mạc, Phất Lôi nhất định phải bảo trì thể lực cường hãn. Trong biển cát này, sinh tồn là nguyên nhất trước nhất.
Con lạc đà kia Phất Lôi chỉ ăn hơn một nữa, phần còn lại, Địch Nãi cắt một cái chân mang theo, chờ chốc nữa Phất Lôi đói bụng thì ăn tiếp.
Hai người cứ vậy bay bay nghỉ nghỉ, cũng không chậm trễ hành trình. Rất nhanh, màn đêm buông xuống, Phất Lôi không chịu nghỉ ngơi, nhân dịp mát mẻ bay thêm một đoạn. Địch Nãi không lay chuyển được, chỉ đành đồng ý.
Sa mạc ban đêm hoàn toàn trái ngược với ban ngày, Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi, cảm thấy mồ hôi trên người đều bị hong khô, nhịn không được rùng mình.
Phất Lôi phát hiện Địch Nãi rất có thể sẽ bị cảm lạnh mới chịu dừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm rồi tiếp tục hành trình.
Sa mạc thiếu cây cối, không có cách nào dựng lều, Địch Nãi liền lấy dù ra trải xuống đất, xem như thảm. Lúc nằm lên đó, nằm một nửa, một nửa đắp lên người. Như vậy cũng tránh được cảnh màn trời chiếu đất.
Phất Lôi nằm ịch xuống, động cũng không muốn động. Địch Nãi vừa đau lòng vừa buồn cười, lúc bay thì cứ cậy mạnh, giờ mới chịu thành thật. Bảo Phất Lôi hóa về hình người, dùng sức giúp y mát xa gân cốt, giảm bớt mệt nhọc. Chờ Địch Nãi dừng lại thì phát hiện, người này đã ngủ vù vù.
Bất quá, lúc cậu dựng lại thì Phất Lôi cũng tỉnh. Y lại hóa về hình thú, ôm Địch Nãi trong lòng, lúc này mới yên tâm đi vào giấc ngủ.
Địch Nãi phát hiện mình càng lúc càng không muốn xa rời Phất Lôi, mỗi đêm phải xoa xoa cái bụng mềm mại của y mới có thể đi vào giấc ngủ. Bất quá, sa mạc nguy hiểm trùng trùng, cậu thực sự ngủ không say.
Quả nhiên, lúc nửa đêm, Địch Nãi cảm giác có âm thanh tất tất tác tác từ không xa truyền tới. Địch Nãi tỉnh ngủ ngẩng đầu quan sát xung quanh, dưới ánh trăng, sa mạc vẫn bình tĩnh như cũ. Phất Lôi cũng bừng tỉnh, dựng thẳng tai lắng nghe. Không đúng, có nguy hiểm.
Tiếng cát rào rào lợi hại. Địch Nãi túm ba lô, nhảy phốc lên lưng Phất Lôi. Y đập cánh, bay lên không.
Khoảnh khắc chỉ mảnh treo chuông, bọn họ tránh né được một cái kìm to từ dưới đất chui ra.
Hoàn Chương 61.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [62] Bông Trên Núi Cao
Địch Nãi tựa trên lưng Phất Lôi nhìn xuống, phát hiện trên mặt cát sa mạc xuất hiện vô số những con quái vật có chiếc kìm thật dài thật lớn. Đám quái vật này tên là bò cạp, thân mình lớn ngang hình thú của Phất Lôi, cái kìm dưới ánh trăng lóe sáng âm u.
Nếu không phải bọn họ trốn nhanh, hiện giờ rất có thể đã bị chiếc kìm kia kẹp đứt, trở thành bữa ăn ngon của chúng.
Địch Nãi có chút may mắn, đang định kêu Phất Lôi rời đi thì đột nhiên cảm thấy mặt đất bên dưới có gì đó loang loáng. Cậu ngẩng người, nhớ ra chiếc dù của mình. Bởi gì thời gian cấp bách nên không kịp thu dù lại, bây giờ nó vẫn còn dưới đất!
Đám quái vật không quơ được con mồi, đang giơ kìm lên không trung múa may. Địch Nãi đoán, chỉ cần bọn họ vừa rời đi, chúng sẽ kẹp nát cái dù kia hả giận.
Không được, dù là bảo bối tốt, chỉ cần xuất môn là có cái dùng. Địch Nãi quyết tâm, nhất định phải lấy lại.
Nghĩ nghĩ, cúi người chỉ tảng đá lớn cách đó không xa, dặn dò Phất Lôi: “Đi, Phất Lôi, chúng ta qua tảng đá bên kia nghỉ tạm một chút. Chờ đám quái vật kia chạy tới, ngươi liền chở ta bay qua đây, ta muốn nhặt lại dù.”
Lỗ tai Phất Lôi run run, gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu, bay về phía tảng đá lớn kia.
Quả nhiên đám quái vật bò cạp lập tức dời mục tiêu, chạy theo nhóm Địch Nãi. Ngay lúc con đầu tiên sắp lao tới trước mặt bọn họ, Địch Nãi vỗ nhẹ lưng Phất Lôi. Phất Lôi lập tức bay lên, vòng về nơi ngủ ban nãy.
Địch Nãi ở trên lưng Phất Lôi đã sớm cúi đầu, lúc y bay xẹt qua thì vươn tay cầm lấy dù kéo lên. Làm Địch Nãi không ngờ chính là cư nhiên có một con bò cạp trốn dưới dù. Lúc dù bị kéo lên, nó cũng giơ kìm nhảy dựng về phía bọn họ.
May mắn Phất Lôi phản ứng nhanh, chân sau đạp một cái, đạp văng con quái vật kia rớt xuống đất, còn nhân cơ hội mượn lực bay vút lên cao.
Địch Nãi thở gấp, ngồi thẳng dậy cuộn dù. Nguy hiểm thật a! Thật sự vừa nãy đổ một thân mồ hôi. Nếu không phải đúng lúc kéo dù lên, đợi đám quái vật kia quay lại thì đúng là một hồi ác chiến a!
Địch Nãi vỗ vỗ bả vai Phất Lôi, bảo y tiếp tục bay tới trước. Nơi này không thể ở lại, phải tìm nơi khác nghỉ ngơi.
Coi như bọn họ khá may mắn, thế nhưng say khi bay nửa giờ thì tìm được một rừng dương nhỏ. Địch Nãi cảm thấy nơi này khá an toàn, liền bảo Phất Lôi ngừng lại, tiếp tục ngủ. Dù sao, phải nghỉ ngơi tốt mới có khí lực bay ra khỏi sa mạc.
Trời vừa rạng sáng, Phất Lôi liền đánh thức Địch Nãi. Thừa dịp mặt trời còn chưa tỏa uy lực, bọn họ phải tận lực đi một đoạn lộ trình.
Sáng sớm sa mạc vẫn thực khô nóng, Địch Nãi cũng cảm thấy có chút choáng đầu hoa mắt. Phất Lôi một lòng muốn nhanh chóng băng qua sa mạc, dốc hết sức lao tới.
Tới chạng vạng, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy một ngọn núi xanh mướt. Địch Nãi sợ là ảo ảnh nên đưa tay lên che nắng nhìn nửa ngày. May mắn, đó thực sự là một ngọn núi. Xuyên qua rừng dương, bọn họ rốt cuộc bay ra khỏi sa mạc.
Địch Nãi cảm thấy cái nóng hừng hực của sa mạc suốt hai ngày nay đã đốt hết lượng thịt béo mình vừa dưỡng được. Phất Lôi thì càng không cần phải nói, tuyệt đối đã gầy đi vài ký.
Phất Lôi vừa tới chân núi thì không bay nổi nữa. Y đáp xuống, quỳ rạp dưới đất thờ phì phì. Địch Nãi thấy nơi này cũng không sai, liền tìm một nơi kín đáo ở gần đó, chuẩn bị nghỉ chân.
Cậu bảo Phất Lôi hảo hảo nghỉ ngơi, cậu đi tìm chút thức ăn, nước uống. Ở sa mạc hai ngày, Địch Nãi cảm thấy cả người mình đều bốc mùi hôi. Đáng tiếc, cậu chỉ tìm được một ít hoa quả, còn dùng dao găm săn được một con hoẵng, nhưng không tìm ra suối hay nguồn nước nào.
Sắc trời đã tối dần, Địch Nãi cũng không dám đi quá xa, chỉ đành quay về chỗ Phất Lôi. Lúc này Phất Lôi đã lấy lại hơi, Địch Nãi cho Phất Lôi nguyên con hoẵng, bản thân thì ăn trái cây.
Phất Lôi xé một chân hoãng để Địch Nãi nướng ăn. Địch Nãi khoát tay cự tuyệt. Thứ nhất, con hoẵng chỉ có chút thịt, một mình Phất Lôi ăn cũng miễn cưỡng đủ thứ hai, giữa trưa Địch Nãi đã ăn một cái đùi heo nướng, cũng không cảm thấy đói.
Ăn uống xong, Địch Nãi lười dựng lều nên chỉ lôi dù ra trải xuống đất, cứ vậy ôm đuôi Phất Lôi ngủ.
Lúc cậu tỉnh lại thì mặt trời đã sáng tỏ. Nhấc cái chân trước Phất Lôi khoác trên người mình xuống, đứng lên ưỡn người, bắt đầu quan sát xung quanh.
Hôm qua sắc trời đã muộn, bọn họ không nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh. Giờ nhìn kỹ, mới phát hiện phong cảnh không tồi. Núi liên tiếp nhau, bởi vì vào mùa thu nên tầng tầng lớp lớp cành lá dưới ánh triều dương lóng lánh sắc vàng óng ánh, tựa như từng đốm từng đốm lửa.
Địch Nãi hít sâu một hơi, cảm thấy cả người thần thanh khí sảng, sinh khí bị sa mạc cướp đi dường như đã quay trở lại.
Quay đầu lại nhìn Phất Lôi, vẫn còn vù vù ngủ. Đại khái mấy ngày nay thật sự đã mệt thảm. Một người bình thường cảnh giác như vậy thế nhưng hiện giờ lại không bị nháo tỉnh.
Phất Lôi lúc ngủ thực khờ, hệt như con chó ngao nuôi trong quân đồn, mũi theo hô hấp mà phập phồng, ngẫu nhiên còn run run lỗ tai.
Địch Nãi cảm thấy trong lòng mềm mại, vươn tay muốn sờ tai Phất Lôi, bất quá cuối cùng cũng từ bỏ. Đứng dậy, tiếp tục đi tìm thức ăn nước uống.
Phất Lôi nặng nề từ giấc ngủ say tỉnh lại, phát hiện Địch Nãi không ở bên cạnh thì vội vàng bật dậy nhìn nhìn xung quanh.
Lần này vận may không sai, Địch Nãi rốt cuộc tìm được một dòng suối nhỏ. Hớp hai ngụm, bất chấp rửa mặt vội trở về tìm Phất Lôi. Thấy Phất Lôi đã tỉnh lại, cậu liền đứng ở cánh rừng xa xa hô: “Phất Lôi, mau tới đây, ta tìm được nước rồi.”
Phất Lôi vội vàng bay qua, theo Địch Nãi đi tới dòng suối. Phất Lôi bổ nhào tới, ừng ực ừng ực uống một bụng, lúc đi đường còn nghe âm thanh ùng ục. Cảm giác được uống nước thỏa thích hệt như lúc trời nóng được ăn một que kem mát lạnh.
Địch Nãi rửa mặt ngẩng đầu, nhìn bộ dáng tham lam của Phất Lôi thì không khỏi cười ha hả. Bất quá, này quả thực làm Địch Nãi nhìn ra vấn đề. Hóa ra, trải qua hai ngày trên sa mạc, da lông Phất Lôi dính một tầng cát bụi. Một con hoàng kim dực hổ đã hóa thành hôi lão hổ rồi.
Bảo Phất Lôi xuống suối đứng, cậu hất nước lên giúp y tắm rửa. Nếu không phải sợ nước suối quá lạnh, Địch Nãi thực muốn bảo Phất Lôi nằm hẳn xuống suối. Sau khi giúp y tỉ mỉ tẩy rửa, Địch Nãi bảo Phất Lôi lên bờ nằm phơi nắm.
Phất Lôi đi lên bờ, nhắm mắt lại liền phát ra tiếng phì phì, thuận tiện rung đùi đắc ý, dùng sức lắc lắc bọt nước.
Địch Nãi vừa lúc đi ở phía sau, bị hất đầy mặt, đầu cùng cổ, mắt cũng có chút không mở ra được. Phất Lôi mở mắt, thấy mình gây ra họa thì vội vàng lấy lòng liếm liếm tay Địch Nãi.
Địch Nãi lau mặt, dở khóc dở cười vỗ vỗ đầu y, từ túi quần lấy lược ra giúp Phất Lôi chải lông. Lông Phất Lôi khá dày, không chải cũng không thấy loạn, bất quá Địch Nãi vẫn giúp y chải chuốc một phen.
Quan trọng nhất, hành động này có thể xem là một loại mát xa, có thể giảm bớt mệt nhọc. Thế là, Phất Lôi đứng im ở đó để Địch Nãi chải lông, nhắm mắt lại ngẫu nhiên phát ra âm thanh càu nhàu càu nhàu, vẻ mặt thực hưởng thụ.
Được Địch Nãi chăm lo một phen, cuối cùng Phất Lôi cũng có tinh thần hơn. Bất quá vẫn cứ lưu luyến cọ cọ người Địch Nãi. Địch Nãi vỗ vỗ bả vai Phất Lôi, ý bảo y qua bên cạnh chơi một mình đi. Dù sao Phất Lôi đã nhẹ nhàng khoan khoái nhưng cậu thì vẫn là một thân mồ hôi cát bụi a!
Thấy Địch Nãi không chịu thân thiết, Phất Lôi ưỡn người, nhẹ nhàng chạy đi săn thú.
Địch Nãi cởi quần áo đặt lên tảng đá bên cạnh, sau đó bước xuống suối tắm rửa một phen. Không có xà bông này nọ, cậu chỉ đành dùng cát bên bờ suối chà xát lên người, tùy tiện tẩy rửa. Sau đó, ngồi bên bờ gội đầu. Sáng sớm nước suối có chút lạnh lẽo, làm cậu nhịn không được rùng mình.
Lên bờ, học theo Phất Lôi lắc lắc đầu, lấy quần áo trên tảng đá mặc vào. Quần áo tuy đã dơ nhưng hiện giờ không phải lúc giặt giũ, bọn họ còn phải tiếp tục lên đường!
Sau khi mặc quần áo, Địch Nãi lấy lược ra chải đầu. Trong khoảng thời gian này tóc cậu cũng dài ra không ít. Cái đầu đinh một tấc giờ đã gần che khuất trán. Địch Nãi không thích tóc dài, kì thực cũng định tự cắt nhưng không có tay nghề này. Người trong bộ lạc thì càng miễn bàn, rõ ràng không có người nào cắt tóc, Địch Nãi cũng chỉ đành mặc nó dài ra.
Rất nhanh, Phất Lôi đi săn trở lại. Đơn giản dùng xong bữa cơm, bọn họ thu thập hành lý tiếp tục hành trình.
Phất Lôi chở Địch Nãi vượt qua một tòa núi cao thì phát hiện sau dãy núi chập chùng là một ngọn tuyết sơn nguy nga. Ra mòi, bọn họ còn phải vượt qua tòa tuyết sơn kia mới có thể tới bờ biển. Địch Nãi nhìn thôi đã thở dài, quả thực là gánh nặng đường xa a!
Làm bọn họ không ngờ chính ngọn tuyết sơn kia nhìn gần vậy nhưng lại cách khá xa. Tới giữa trưa, bọn họ vẫn còn cách mấy ngọn núi nhỏ. Địch Nãi bảo Phất Lôi đừng bay nữa, ăn cơm trước rồi tính tiếp.
Phất Lôi đáp xuống một sơn cốc nhỏ, thuận tiện bắt mấy con gà rừng không kịp bỏ chạy làm cơm trưa.
Địch Nãi đột nhiên hưng trí, muốn làm món gà ăn mày. Có chút kích động vặt lông, dùng dao găm mổ bụng, bỏ đi nội tạng. Bất quá, lá cây bọc gà làm Địch Nãi có chút khó khăn. Lá dùng làm món này tốt nhất là lá sen. Nhưng giờ đang trên núi, tìm đâu ra lá sen?
Ở xung quanh tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra một loại lá thay thể. Dùng muối xát trong ngoài con gà, dùng lá bọc lại, sau đó đắp lên một tầng bùn thật dày rồi đào hố bỏ xuống. Cậu đi kiếm củi, bảo Phất Lôi đốt lửa nướng thịt. Thịt nướng là con thỏ hoang buổi sáng săn được.
Lúc con thỏ nướng vàng ươm, Địch Nãi dùng gậy dập tắt đống lửa, moi con gà ăn mày bên dưới ra. Cẩn thận dùng nhánh đập đập tầng bùn khô bên ngoài, sau đó dùng tay mở ra. Thoáng cái, nhiệt độ nóng hổi cùng mùi thơm xông ra.
Lấy con gà bên trong lớp lá ra, xé một nửa cho Phất Lôi, mình thì cầm nửa còn lại gặm cắn. Ngô, thực thơm. Địch Nãi ăn ngon lành. Hai ngày nay ăn toàn thịt nướng, ngẫu nhiên ăn được món gà ăn mày, quả nhiên là hưởng thụ như thần thiên a!
Đây là lần đầu tiên Phất Lôi được ăn món gà rừng chế biến kiểu này, hưởng thụ tới híp cả mắt. Y nghĩ, quả nhiên, thịt tươi vẫn không ngon bằng thịt chín a!
Ăn xong cơm trưa, bọn họ tiếp tục xuất phát về phía tuyết sơn. Tuy Phất Lôi dũng mãnh dị thường, chính là ngọn núi cao như vậy, y chở Địch Nãi muốn một lần băng qua quả thực là không có khả năng. Cho nên, một đường này cũng là vừa bay vừa dừng.
Lúc Phất Lôi bay tới giữa sườn núi, Địch Nãi nhìn thấy bên dưới có một loại thực vật nở hoa trắng. Thầm nghĩ, mùa này mà có thể ra hoa, hoa gì vậy nhỉ? Đột nhiên tâm niệm khẽ động, có thể nào là bông không? Dù sao, sườn núi này có thể xem là khí hậu á nhiệt đới, quả thực thích hợp cho bông sinh trưởng.
Có chút không yên lòng bảo Phất Lôi quay ngược lại. Vừa thấy, quả nhiên là bông. Địch Nãi kích động tới hoa tay múa chân. Bông a bông, cuối cùng cũng tìm ra mày.
Hoàn Chương 62.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [63] Tuyết Sơn Phi Bộc
Nhìn Địch Nãi phóng xuống khỏi lưng mình, chạy đi ngắt một loại hoa kì quái, trong lòng Phất Lôi có chút nghi hoặc. Địch Nãi bình thường đâu có thích hoa a? Huống chi, hoa này cũng không đẹp. Chẳng lẽ nó có công dụng khác? Vì thế y hóa thành hình người, chạy tới bên cạnh Địch Nãi nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy, hoa này rất hữu dụng à?”
Địch Nãi hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, thứ này gọi là bông. Có bông, có thể làm ra vải bông. Đúng rồi, vải bông chính là một loại vải dệt tương tự với quần áo trên người ta. Bất quá, vải bông dày hơn, giống như da thú, vừa có thể làm quần áo, vừa có thể làm túi, chăn mền linh tinh. Nói tóm lại, có thứ này, sau này phi thú nhân không còn sợ lạnh nữa.
Địch Nãi nói xong, bắt đầu nhanh tay ngắt bông.
Kỳ thực cậu nói vậy có chút hơi quá. Bởi vì cậu không biết nên làm thế nào để chế biến thành vải bông. Ở thế giới cũ, mỗi ngày cậu tiếp xúc đủ loại vải bố, thế nhưng chưa từng suy xét xem nó làm thế nào dệt thành. Dù sao, vải dệt cũng là một sản phẩm công nghiệp, canh cửi thủ công thực hiếm thấy.
Cậu chỉ biết, vải bông được dệt từ sợi bông, mà sợi bông thì từ bông. Nhưng trình tự cụ thể thế nào thì hoàn toàn không biết.
Chính là cậu nghĩ, thời lạc hậu này mọi người chưa biết tới canh cửi, bọn họ có thể chậm rãi suy nghĩ tìm ra phương pháp. Cứ mang về, để mọi người cùng suy nghĩ, một ngày nào đó rốt cuộc sẽ lòi ra thôi. Cho dù tạm thời không nghĩ ra, bông có thể dùng vào việc khác. Huống chi, nó cũng không nặng, mang theo cũng không phải vấn đề lớn.
Phất Lôi không hỏi tiếp, chỉ im lặng theo sát cậu ngắt bông. Y cảm thấy nếu Địch Nãi đã nói vậy thì số bông này tự nhiên rất quan trọng. Làm thú nhân, có da lông cùng thân thể cường hãn, cho dù là mùa đông bọn họ cũng không sợ lạnh.
Chỉ là phi thú nhân thì khác, bọn họ chỉ có thể dựa vào da lông động vật để sưởi ấm, nhưng cho dù trùm kín thì vẫn bị gió lùa vào. Bởi vậy vào mùa đông, phi thú nhân đại đa số đều ở trong sơn động không đi ra ngoài, lúc ngủ cũng phải đắp da thú thật dày. Có vài phi thú nhân nhỏ tuổi vì cái rét mùa đông mà lạnh chết.
Nghĩ đến đây, Phất Lôi liền khổ sở.
Y cũng từng nghĩ, quần áo trên người Địch Nãi thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại vừa người, nếu bộ lạc có thể làm ra loại quần áo này thì tốt rồi.
Bất quá, ở cùng nhau một thời gian dài như vậy, Phất Lôi cũng rõ, trên người Địch Nãi có rất nhiều thứ đặc biệt ở thế giới kia. Ở thế giới này, không hẳn có thể làm ra được. Bất quá, cũng có vài thứ, Địch Nãi có thể nghĩ cách làm ra.
Mỗi khi nhìn thấy Địch Nãi làm ra một ít hành động kỳ quái, Phất Lôi đều vô thức nghĩ, thế giới cũ của Địch Nãi rốt cuộc là một nơi thế nào? Người bên đó thực thông minh, thế nhưng có thể làm ra thật nhiều thứ kỳ kỳ quái quái lại rất hữu dụng.
Lại nói tiếp, từ khi Địch Nãi tới bộ lạc, mỗi thứ cậu làm đều mang tới thay đổi rất lớn cho bộ lạc, làm cuộc sống của các tộc nhân ngày càng thoải mái hơn. Đại vu nói không sai, Địch Nãi chính là sứ giả Thần Sáng Thế đưa tới bộ lạc để cải thiện cuộc sống của tộc nhân.
Bất quá, Phấ Lôi cho rằng, Địch Nãi tới đây, người được lợi lớn nhất là mình. Phất Lôi thực cảm kích Thần Sáng Thế, đây đúng là ân huệ mà người ban xuống, để y đúng lúc cứu được Địch Nãi. Địch Nãi tới làm cuộc sống của y càng nhiều sắc màu hơn, cũng biết được cái gì là yêu thương.
Phất Lôi đầy yêu thương nhìn qua Địch Nãi, gương mặt sinh động, dáng người mạnh mẽ, nhất cử nhất động đều làm y mê muội.
Địch Nãi vừa hái bông vừa suy nghĩ cách làm vải, vì thế không chú ý tới Phất Lôi. Ngẫu nhiên nhấc đầu, liền thấy y đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt đầy ắp tình cảm. Địch Nãi trong lòng ấm áp, rồi lại nảy sinh tâm bỡn cợt, vung tay ném qua một quả bông: “Ngốc, nghĩ cái gì đó hả? !”
Phất Lôi tránh không kịp, bị bông đập vào giữa trán. Ngơ ngác xoa xoa trán, lúc này mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười: “Nghĩ ngươi.”
Đáp án này khá thành thật, Địch Nãi nghe xong nhịn không được muốn cười, lại cảm thấy thực ngọt ngào. Bất quá, hai đại nam nhân ngọt ngọt ngào ngào như vậy, Địch Nãi quả thực có chút ngượng ngùng: “Ta ở ngay đây, ngươi còn nghĩ cái gì, mau hái bông đi, hái xong còn lên đường!”
Phất Lôi không phản bác, tiếp tục hái bông, chỉ là trong lòng có một câu cứ xoay quanh mãi: Địch Nãi, tuy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ta vẫn luôn nghĩ về ngươi.
Bông ngắt được vẫn chưa bỏ lớp vỏ ngoài nên thể tích khá lớn. Ba lô Địch Nãi không thể chứa được nhiều như vậy, vì thế cậu trải dù xuống đất rồi bỏ bông lên. Bọn họ hái tất cả bông trên sườn núi, mang theo một túi bông thật to rời đi.
Càng bay lên cao, thảm thực vật dần thưa thớt, độ ấm cũng giảm hẳn. Địch Nãi không thể không lôi da thú ra quấn mình thật chặt.
Bởi vì hướng lên đỉnh có hơi dốc, Phất Lôi không thể không lượn vòng. Không khí trên cao ngày càng loãng, hô hấp Phất Lôi có chút ồ ồ, thường thường cứ bay lên một đoạn sẽ tìm điểm dừng chân nghỉ ngơi. Ở không gian rét lạnh thế mà mà y đổ ra một thân mồ hôi.
Địch Nãi thật hi vọng mình có thể gầy một chút, như vậy, Phất Lôi có thể bay thoải mái hơn.
Tuyết sơn quanh năm tuyết đọng, ánh mặt trời mùa thu tản ra quang hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, dị thường chói mắt. Địch Nãi nằm trên lưng Phất Lôi, ánh mắt vô thức xoay chuyển, nhìn tới những nơi không bị . Là một quân nhân, cậu biết rõ nếu nhìn chằm chằm tuyết quá lâu sẽ dễ dàng mắc chứng quáng tuyết.
Cậu nhắc nhở Phất Lôi, không nên cứ nhìn chằm chằm vào tuyết. Chính là, Phất Lôi không có biện pháp né tránh như cậu. Chỉ đành cố quan sát bề mặt bên dưới, tận lực tìm kiếm địa điểm dừng chân thích hợp.
Có một lần nghỉ chân, vì tảng đá dưới chân quá trơn, oạch một cái, y mang theo Địch Nãi rơi xuống. Tuyết trên tảng đá cũng ào ào rớt xuống, trong lúc bối rối y vội vàng đập cánh bay trở lên. Địch Nãi cũng kinh hách. May mắn cậu sợ lạnh nên ôm chặt cổ Phất Lôi, cả người nằm úp sấp trên lưng y, bằng không chắc đã rớt xuống rồi.
Phất Lôi bay qua đỉnh tuyết sơn thì thoải mái hơn, dù sao mặt phía sau cũng không quá dốc. Lúc lao xuống chỉ cần vỗ nhẹ cánh, nắm chắc phương hướng cùng tốc độ là được.
Nhưng hành động này lại làm Địch Nãi không dễ chịu chút nào, nếu cúi đầu xuống, cậu sẽ cảm thấy choáng váng còn ngồi thẳng dậy thì bị gió lạnh thổi ập vào người. Châm chước một chút, cậu vận quyết định cúi người xuống.
Địch Nãi có chút choáng đầu hoa mắt, bất quá cũng thấy rõ ở sườn núi phía trước có một thác nước lớn. Kia đại khái là tuyết trên đỉnh hội tụ mà thành, theo một ngọn núi nhỏ trút xuống, khí thế đồ sộ.
Địch Nãi không muốn bỏ qua cảnh đẹp như vậy, vội vàng vỗ vỗ bả vai Phất Lôi: “Đừng bay, dừng ở thác nước bên kia đi.”
Lúc Phất Lôi đặt chân xuống thạch đàm, Địch Nãi thực sự bị cảnh đẹp trước mắt làm sợ ngây người. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một thác nước hùng vĩ tráng lệ đến vậy. Thác nước này hệt như một bức màn bạc từ tít trên khe sâu trút xuống. Trong đầu Địch Nãi không khỏi hiện lên một câu thơ từng học lúc tiểu học: phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên.
Đứng dưới thác nước chỉ nghe thấy tiếng nước ầm ầm, dư vang không dứt. Bên cạnh thác nước là một cây cổ thụ che trời, trong sơn cốc ẩn ẩn có khói sương lượn lờ, nơi này đúng là kỳ tích của tạo hóa.
Nhớ tới những bộ tiểu thuyết võ hiệp từng xem, nơi thế này rất thích hợp cho cao thủ tuyệt thế ở. Nếu là cao thủ thì có thể dưới thác nước luyện thành tuyệt thế võ công.
Địch Nãi đương nhiên không phải vì muốn luyện công dưới thác nước mới bảo Phất Lôi dừng lại. Cậu muốn ăn cá. Đương nhiên, thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp khó có này.
Phất Lôi sớm đã mệt mỏi, lúc này đang quỳ rạp dưới đất thở phì phò. Địch Nãi vỗ vỗ đầu y, đi tới bên đầm hớp vài ngụm nước, thuận tiện múc một mũ nước mang về cho Phất Lôi. Phất Lôi hóa thành hình người, bưng mũ giáp, ừng ực ừng ực uống cạn.
,Địch Nãi giúp y lau đi bọt nước dính bên má, buồn cười nói: “Uống chậm thôi, không ai giành với ngươi đâu.” Nói xong lại có chút đau lòng. Mấy ngày này hết băng sa mạc lại tới vượt tuyết sơn, chỉ sợ Phất Lôi đã mệt thảm.
Phất Lôi uống nước xong, khôi phục sức lực, định đi săn. Địch Nãi vội giữ y lại: “Ngươi nghỉ ngơi một hồi đi, ta đi bắt cá.” Đại khái trong từ điển của thú nhân không hề có từ yếu thế đi. Suốt chặng đường, Địch Nãi chưa từng thấy Phất Lôi than oán vất vả câu nào. Lại nói tiếp, y vẫn còn nhỏ hơn cậu vài tuổi a!
Phất Lôi do dự một chút, dưới ánh mắt kiên định của Địch Nãi hóa về hình thú nằm úp sấp. Địch Nãi quỳ xuống bên cạnh, nâng cái đầu to của y, cúi đầu hung hăng lên mũi y một cái rồi cười nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, hành trình tiếp theo còn phải dựa vào ngươi!”
Phất Lôi chớp chớp đôi mắt to, vươn đầu lưỡi liếm liếm cái mũi vừa được hôn, giống như có chút chưa đã ghiền.
Địch Nãi lại giúp Phất Lôi chải lông, sau đó mới đứng lên, xuống nước bắt cá. Vừa rồi uống nước cậu có nhìn kỹ một chút, dưới hồ có cá.
Địch Nãi vót một nhánh cây, cột dao găm vào một đầu, sau đó cởi giày xắn cao ống quần, bước vào trong nước.
Nước trong hồ là tuyết mới tan, chân trần tiếp xúc có chút lạnh thấu xương. Cũng may thân thể Địch Nãi rất tốt, lập tức thích ứng.
Tìm kiếm một phen, Địch Nãi nhìn thấy một con cá cách đó khá gần. Rón ra rón rén tới gần, canh chuẩn xác rồi phóng lao. Wow, trúng phóc! Địch Nãi cao hứng thẩy con cá lên bờ.
Địch Nãi tiếp tục tìm kiếm, qua hồi lâu mới nhìn thấy một con cá khác. Con này rõ ràng đau đầu hơn nhiều. Địch Nãi vung lao qua, nó thế nhưng quẫy đuôi xoay người, làm cậu phóng hụt. Một kích không trúng, thấy nó còn chưa chạy xa thì vội vàng nhấc chân vươn tay, nào ngờ trượt chân, ngã xuống nước.
Địch Nãi ở trong nước quẫy vài cái mới đứng vững lại. Không ngờ con cá này giảo hoạt như vậy. Địch Nãi đi lên bờ cởi quần áo, chỉ chừa lại mỗi cái quần đùi, tiếp tục vì bữa tối phấn đấu.
Phất Lôi híp mắt, đầu gối lên chân trước, hưng trí nhìn Địch Nãi bắt cá. Lúc nhìn thấy cậu cởi quần áo, con ngươi rõ ràng trở nên sâu thẳm. Địch Nãi trần trụi, dáng người thon dài mềm dẻo, hành động nhanh nhẹn mà mạnh mẽ. Dưới ánh trời chiều, da thịt trắng nõn của Địch Nãi giống như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Phất Lôi nhớ tới xúc cảm ôn nhuận khi sờ lên làn da kia, trong lòng cứ như có một cọng lông vũ quét qua quét lại, dưới bụng là một trận lửa nóng.
Địch Nãi không chú ý tới ánh mắt Phất Lôi, sau nhiều lần trắc trở, rốt cuộc cũng quơ thêm một con cá. Lần này cậu thực kích động cầm con cá lớn, vẻ mặt sáng lạn đi về phía Phất Lôi: “Hey, Phất Lôi, xem ta bắt được cá này.” Địch Nãi ước lượng một chút, con cá này nặng cũng phải năm sáu kg, đủ cho một mình Phất Lôi ăn.
Phất Lôi đứng lên nghênh đón Địch Nãi, ánh mắt không đặt trên con cá. Con ngươi vàng ươm chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm thân trên trần trụi của cậu. Tóc Địch Nãi vẫn còn tích nước, cả người ướt sũng, ngay cả hai quả hồng anh cũng dính bọt nước, lấp lánh hấp dẫn.
Phất Lôi nâng chân trước, vuốt vuốt con cá trong tay Địch Nãi, nhấc người lên, hai móng khoát lên vai cậu. Địch Nãi còn không kịp phản ứng thì Phất Lôi đã liếm lên điểm nổi trước ngực cậu.
Hoàn Chương 63.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});