Nhìn giống cái xinh đẹp trước mắt, Bác Nhã rất nhanh thu hồi ánh mắt chiếm đoạt nơi đáy mắt, mang ánh nhìn tò mò cũng hồn nhiên đặt lên người giống cái, cắt qua da thú, da thịt trắng noãn như ẩn như hiện lộ ra, bất đồng với giống đực ngăm đen thô ráp, làn da trắng noãn tỏa ra ánh sáng, chỉ cần nhìn, không thể không làm cho ngón trỏ đại động.
Đồng dạng với tiếu ý nhợt nhạt, Bác Nhã vương ngón tay trơn bóng nhẹ nhàng chạm vào bụng Trầm Lăng, xúc cảm mềm mại, con ngươi hơi hơi buộc chặt, hầu kết cao thấp trượt trượt, hận không thể đem giống cái trước mặt hung hăng ôm vào lòng chà đạp một phen, bất quá, đối với con mồi thú vị, Bác Nhã luôn kiên nhân, nụ cười ngây thơ mang theo vẻ không hiểu thế sự, làm cho Trầm Lăng nhìn mà nhễu nước miếng ràn rụa.
Yêu nghiệt! Yêu nghiệt a! Ngươi như thế mà sinh ở Trái đất, kia tất cả nữ nhân đều sẽ phải tự sát, phá bình phát suất Trầm Lăng lập tức ngây ngốc nhìn chằm chằm Bac Nhã, trong mắt mang theo nồng đậm khát cầu, ho nhẹ vài tiếng nói : “Mỹ nhân, giúp tôi một chút được không?” Nói xong, còn không quên làm một động tác tự nhận là rất tuấn tú (vị này còn chưa rõ đây là đâu sao?)
Bác Nhã mỉm cười, vươn cánh tay thon dài, ôm lấy cổ Trầm Lăng, đem hắn từ trên trạc cây cứu ra, khi liếc thấy những hồng ngân (dấu hôn) còn chưa lui trên người Trầm Lăng, đáy mắt hiện lên một tia lãnh liệt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hồng ngân, vẫn còn rất mới, tính toán một chút, khóe miệng khẽ nhếch nhìn Trầm Lăng nói “Ngươi là giống cái sao? Vì cái gì lại từ trên trời rơi xuống?”
Ánh mắt Bác Nhã trong suốt, tò mò hỏi, loại độ cao này cho dù có là Vũ Linh tộc như y, cũng không dám thử, nhưng giống cái này thực lớn mật, dám từ trên vách núi đen nhảy xuống, nhìn vết thương trên người, chỉ sợ đã gặp phải thú dữ, Klose đứng ở xa xa run rẩy khóe miệng nhìn gương mặt giả tạo của Bác Nhã , xem thường làm bộ như không thấy, nhưng khi tầm mắt rơi xuống lưng Trầm Lăng, lại hiện lên một tia kinh diễm
Si ngốc nhìn chằm chằm vào dung nhan tuấn mỹ của Bác Nhã, bất đồng với Đông Hoàng đầy nam tính, Bác Nhã càng thiên hướng nữ tính hoám đôi mắt hoa đào hẹp dài, lông mi dày nhẹ nhàng chớp, làm cho người ta có một cảm giác kinh diễm, Trầm Lăng tham lam nhìn Bác Nhã, vươn tay nâng lấy cái cằm bóng loáng của y, trêu chọc nói “Mỹ nhân, ngươi tên là gì? Nhà ngươi ở đâu? Đã kết hôn chưa?….” (Té ghế! Cười sặc sụa… Anh tán zai thật là độc, nhanh, ma lại rất trực típ a, mới gạp mà đã… Ta nhớ Trư Bát Giới ghê!)
Bác Nhã nháy mắt giật mình, giống cái này không khỏi rất, rất hoạt bát (lớn mật chứ?). Klose đầu đầy hắc tuyến nhìn giống cái, lại là một giống cái bị mỹ mạo của Bác Nhã mê hoặc, bất quá giống cái này thật khả ái, dám đùa giỡn Bác Nhã, tính tình Bác Nhã phúc hắc, cả bộ lạc người người đều biết, ánh nhìn rơi xuống vết thương trên người Trầm Lăng, liền hiện lên lo lắng, cất bước tiến lên nắm tay Trầm Lăng, cười nói “Ngươi không sao chứ! Trước có muốn bôi chút dược hay không?”
“Ngươi là?” Trầm Lăng chuyển tầm mắt qua nhìn Klose, cũng là một mĩ nam, thân hình thon dài giống như hắn, so với mỹ nhân thấp hơn nửa cái đầu, khuôn mặt tuấn nhã mang theo tiếu ý nhợt nhạt, thực ôn nhu, là láng giềng ca ca tốt bụng “ta gọi là Trầm Lăng, không cẩn thận từ trên kia rơi xuống, ngươi có biết làm thế nào để đi lên không?”
Trong đầu, đột nhiên nhớ lại thời điểm rớt xuống vách núi đen, gương mặt khủng hoảng của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, trong mắt thoáng hiện lên một tia mất tự nhiên, hắn tuyệt đối không có để ý tới sinh tử của hai người kia, chảng qua trong thời gian này nhận được sự chiếu cố của bọn họ, không từ mà biệt chung quy không tốt. Rối rắm vò da thú, trên mặt hiện lên biểu tình quỷ dị.
“Lăng, ta gọi là Klose, hắn là Bác Nhã. Ngươi muốn đi lên sao? Chỉ sợ thực phiền toái.” Y là giống cái, lần này theo Bác Nhã ra ngoài thí luyện, gần tới mùa mưa, rừng rậm trung ương sẽ biến thành chiến trường, bình thường vào lúc này bộ lạc cũng sẽ không cho phép tộc nhân tiến vào rừng rậm trung ương, nhiều nhất chỉ đi săn bắn bên ngoài.
“Không thể đi lên sao?” Trầm Lăng có chút kinh hoàng, tại thời không không biết chút gì này, Huyền Minh cùng Đông Hoàng là những người đầu tiên hắn gặp, Klose nhìn gương mặt mất mát của Trầm Lăng, biểu tình có chút xấu hổ, xem ra lời nói của y đã dọa tới Trầm Lăng, xoay người nhìn Bác Nhã , trên mặt mang theo vẻ quẫn bách xấu hổ. Y là giống cái của đại ca Bác Nhã, là giống cái nổi tiếng trong bộ lạc, là năm đó đại ca Bác Nhã đã mạo hiểm trong sinh tử nguy hiểm mới cướp được y về, tuy không muốn nhưng bất quá cuối cùng vẫn là chịu đồng ý cùng người khác ở chung, lần này họ ra ngoài, chính là thừa dịp trước khi mùa mưa tiến đến, chuẩn bị sẵn sàng, để vượt qua thời kì này.
Không thể từ chối yêu cầu của Klose, miễn cưỡng đồng ý đưa y theo, bất quá bên người phải có giống đực bảo hộ, những người khác đều đã ra ngoài săn bắn, lưu lại Bác Nhã cùng y ở lại, bọn họ lập tức sẽ khởi hành quay về bộ lạc, bởi vì lũ dã thú đã ngửi thấy hơi thở của mùa mưa sắp tới, bắt đầu trở lên điên cuồng.
Bác Nhã vươn tay, đem Trầm Lăng so với y thấp hơn nửa cái đầu, kéo vào trong lòng, một cảm giác ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua, những vết thương trên người Trầm Lăng chậm rãi thay đổi, kinh ngạc mang theo lo lắng hỏi “Ngươi như thế nào lại một mình ở nơi này, giống đực của ngươi không nói cho ngươi thời gian này trong rừng rậm trung ương thập phần nguy hiểm sao?” Bàn tay to nhẹ nhàng chậm chạp xoa xoa mái tóc ngắn của Trầm Lăng, xúc cảm mượt mà làm cho Bác Nhã lưu luyến không thôi.
Đã quen được Đông Hoàng ôm, nên hành động của Bác Nhã cũng không bị Trầm Lăng phản kháng, ngửi trên người Bác Nhã có mùi thơm thản nhiên của cỏ xanh, thân mình Trầm Lăng nhịn không được có chút mệt mỏi, bị Đông Hoàng chà đạp một đêm, tuy rằng có nghỉ ngơi một ngày, bất quá vẫn có chút không thoải mái, hơn nữa lúc trước đại chiến, sau lại thình lình rơi xuống vách núi đen, hết thảy những phát sinh liên tiếp này, dù Trầm Lăng có cứng rắn, tình thần cũng có chút suy sụp, cánh tay Bác Nhã thong thả mà có tiết tấu, làm cho Trầm Lăng bình tĩnh lại không khỏi cảm thấy buồn ngủ vài phần, lẩm bẩm vài câu, mí mắt chậm rãi khép lại, lập tức ngủ say.
Nửa ngày qua đi, vẫn không nghe thấy Trầm Lăng trả lời, Bác Nhã cùng Klose không khỏi buồn bực, thuận mắt nhìn lại, đã thấy Trầm Lăng đem thân mình dựa sát vào ngực Bác Nhã, ngủ rất say.
Klose vuốt cằm cười yếu ớt, thật đúng là yên tâm, sẽ không sợ bọn họ hại hắn, giống cái thiếu thận trọng như vậy thật đúng là làm cho người ta dở khóc dở cười. Lẽ ra làm sát thủ như Trầm Lăng, không có khả năng ngủ mà không đề phòng, nhưng những gì liên tiếp xảy ra, thực sự là đã hao phí rất nhiều tâm huyết của hắn, bất chợt cả kinh, con người mạnh mẽ cũng không thể không mệt mỏi.
Bác Nhã nhẹ nhàng ôm lấy Trầm Lăng, hướng sơn động đi tới, đại ca bọn họ còn chưa có về, cũng may mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn xuống, tầm mắt Vũ Linh tộc vô cùng tốt, bằng không y thật sự chẳng thấy được giống cái trong đám mờ mịt này, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ấm áp trong lòng, trên mặt xuất hiện tiếu ý bất lương, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi hơi cong lên của Trầm Lăng, nhẹ nhàng trạc (hôn) xuống “Ha ha… về sau lại hướng ngươi đòi tiếp.” Dám gọi y là mỹ nhân, thật đúng là thú vị.
Klose giật mình nhìn hành động ôn nhu của Bác Nhã, miệng mở thực lớn, trong bộ lạc ai chẳng biết Bác Nhã là một ác ma bụng dạ đen tối, dựa vào gương mặt hấp dẫn lừa người chết không đền mạng, không biết bao nhiêu người đã gặp tai họa vì y, không nghĩ tới y lại còn có một bộ mặt ôn nhu như vậy, này thật đúng là làm cho người ta giật mình không thôi!
Lướt qua lùm cây, đi vào bên trong động, sơn động này không lớn, trong góc chất đầy mấy đầu dã thú to lớn, ở giữa có lưu lại một đống tro tàn, trên cò chút tàn lửa, thuận tiện cho việc đốt lửa vào lúc tối, sau khi bọn họ quay về trong động không lâu, mặt trời ở cuối chân trời cuối cùng đã hoàn toàn chìm xuống, toàn bộ đại địa trong nháy mắt chìm vào bóng đêm
Klose xuất ra da thú giải xuống, Bác Nhã nhẹ nhàng đem Trầm Lăng đặt lên, kéo một tấm da thú khác đắp lên cho Trầm Lăng thật tốt “Klose, ngươi ở đây trông hắn, ta đi chuẩn bị thực vật đêm nay, đại ca bọn họ cũng gần về tới đây rồi, ngày mai chúng ta trở về bộ lạc. Săn bắn vậy cũng đủ rồi, mùa mưa sẽ lập tức tới đây! ”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Bác Nhã hiện lên tiếu ý lạnh lẽo, y hiểu nơi này không an toàn, không chỉ vì mùa mưa sắp tới, mà còn vì giống cái đang nằm một bên này, có thể sinh tồn trong ràng rậm trung ương, giống đực của hắn tuyệt đối thập phần mạnh mẽ, chỉ có giống đực mạnh mẽ mới có tài năng ôm lấy giống cái của mình, y nhìn trúng giống cái này, phải trước khi giống đực của hắn tìm thấy đem hắn đi, Bác Nhã cũng không nắm chắc được mọi chuyện, hết thảy những khả năng có thể phát sinh y đều thích đme nó bóp chết trong nôi.
“Ta biết, chờ đại ca ngươi trở lại, ta sẽ nói giúp ngươi.” Klose bỡn cợt nhìn Bác Nhã, không thể tưởng tượng Bác Nhã bình tĩnh thong dong, cũng có lúc thiếu kiên nhẫn, Trầm Lăng này vừa nhìn đã biết là danh hoa đã có chủ, theo những vết cắt trên lớp da thú có thể nhìn thấy những dấu hồng hồng, không khó nhìn ra, giống đực của hắn thập phần coi trọng hắn, cho nên mới lưu lại hồng ngân đậm như vậy, chỉ có chấp niệm mãnh liệt, mới có thể như thế, tin rằng điểm này Bác Nhã cũng hiểu được!
Bác Nhã làm bộ như không nghe thấy, khởi khởi ngọn lửa, thỉnh thoảng chú ý Trầm Lăng đang ngủ say, khóe miệng gợi lên tiếu ý tình thế bắt buộc, nhớ tới lúc Trầm Lăng nâng cằm y lên, bộ dáng gọi y là mỹ nhân, không khỏi khẽ cười thành tiếng
Vẫ nghĩ tới giống cái, đều nhu nhu nhược nhược, cho dù là Klose cũng mềm mại rất nhiều, khả hắn bất đồng, từ trên vách núi đen rơi xuống vẫn thong dong bình tĩnh, phân lượng tỉnh táo kia cho dù là giống đực thông thường cũng không làm được.
Trong mộng Trầm Lăng giống như gặp gỡ chuyện tốt đẹp gì đó, theo bản năng cọ xát da thú dưới thân, đem thân mình vùi xuống càng sâu, khóe miệng gợi lên khuôn mặt tươi cười mê người, chép miệng, hành động khả ái, khiến đáy lòng Bác Nhã run lên, nếu không ngại Klose ở đây Bác Nhã thực muốn hung hăng lao đến, gắt gao hàm trụ đôi môi cánh hoa hé mở mê người kia…
Giống như cảm nhận được điều gì, Trầm Lăng bất an đánh cái rùng mình, đem thân mình cuốn lui ngủ lại càng sâu.
“Phốc xuy!” Klose nhịn không được cười khẽ ra tiếng, nguyên lại Bác Nhã còn có một mặt khẩn cấp như vậy, chống lại vẻ mặt cười duyên của Klose, Bác Nhã quay đầu sang một bên, làm bộ như cái gì cũng chưa nhìn đến! Hướng tới trong không khí ngửi ngửi, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ “Đại ca bọn họ đã trở lại!”
“Thực sự.” Bất chấp Bác Nhã cười nhạo, Klose đứng dậy đi tới cửa động, phút chốc, mấy bóng dáng từ phái xa xa tiến lại đây, bốn bóng người trên lưng đều đeo con mồi, trong nháy mắt công phu, đã đứng ngay trước cửa động.
“Klose, không phải bảo ngươi ở trong động sao? Bác Nhã tên tiểu tử kia đang làm cái gì?” Cần đầu đi tới là một bóng dáng cao lớn, gương mặt thô, bên gò má trái có một vết sẹo từ mi cốt kéo xuống, khiến cho nam tử thoạt nhìn có vẻ dữ tợn hơn, ném con mồi trên vai xuống, vội kiểm tra xem Klose có bị thương hay không, cặp mắt to mang theo nặng nề, những người khác xung quanh đều nhún nhún vai, làm bộ không thấy gì đi vào trong động, chào hỏi Bác Nhã
“Nhỏ giọng chút!” Mấy người kia vừa tính mở miệng, Bác Nhã đã lạnh lùng nhìn lại, khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, ý bào mọi người nhỏ giọng lại.
Hoắc Khắc kinh ngạc nhìn Bác Nhã, không rõ tiểu tử này định ngoạn cái trò gì, trừng mắt chọi nhau, nhìn Bác Nhã, khí thô nói “Tiểu tử ngươi làm sao vậy, một ngày không thấy như thế nào lại biến thành giống cái rồi?” Trừng to mắt đánh giá Bác Nhã, trên mặt mang theo tiếu ý đáng khinh, vuốt cằm.
_________________
just liked... :)