Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 12: Chương 12: Trượt chân trụy nhai (trượt chân rơi xuống vực)




Hôm sau, một người một thú một xà từ trung ương rừng rậm đi hướng ra bên cạnh.

Ôm cổ Đông Hoàng, Trầm Lăng vững vàng trong cái ôm của Đông Hoàng, Huyền Minh như trước chiếm cứ trên người hắn, thỉnh thoảng đụng chạm da thịt trắng noãn của Trầm Lăng, nhìn mặt trời chênh chếch lặn xuống, tầm mắt sác bén của Đông Hoàng bắt đầu tìm kiếm nơi nghỉ chân đêm nay, khắp nơi trong khu rừng rậm bày đều cất giấu nguy cơ, chỉ cần có hơi vô ý liền có khả năng gặp nguy hiểm.

“Nhanh tới biên giới, đêm nay trước nghỉ ngơi.”

Đông Hoàng nhanh chóng hạ xuống thân mình, chạy nhanh tìm một hang động, cẩn thận buống Trầm Lăng, thu thập một ít củi châm lửa đốt, có lẽ là đã nhanh vào mùa mưa, ban ngày luôn đặc biệt ngắn ngủi, màn đêm chậm dãi kéo dài, khu rừng rậm tối đan thập phần nguy hiểm, nếu là bình thường Đông Hoàng sẽ không cần cẩn thận như vậy, nhưng làn này vừa vặn lại có giống cái đi theo, khắp nơi cũng không thể không để ý.

Châm đống lửa, mang da thú đem bên mình dũhảo, ôn nhu phủ lên mình Trầm Lăng, Huyền Minh bởi vì alf hình thú, nên những việc này chỉ có thể để cho Đông Hoàng tới làm, thân mình Trầm Lăng cũng không phải là khó chịu, nhưng người luôn luôn có tính lười, có kẻ hầu hạ vui vẻ ai lại tự mình động thủ, thân mình biếng nhách cuốn lui lại trên da thú lông xù, còn lấy mặt cọ xát vài cái, hành động khả ái, khiến Đông Hoàng cùng Huyền Minh nhìn mà ngón trỏ đại động, nuốt nước miếng xấu hổ nhưng chân lại không dám tới gần.

“Ta đi săn bắn, Huyền Minh ngươi cẩn thận thủ, mùa khô còn chưa có chấm dứt đâu.” Đông Hoàng cẩn thận dặn dò, càng tới gần mùa mưa, chính là thời điểm mà dã thú trong khu rừng rậm này điên cuồng nhất, mỗi lần giao tiếp đều xuất hiệm chém giết trên quy mô lớn

Lúc gần đi, Đông Hoàng cẩn thận lưu lại xung quanh hơi thở của Long thú. Y lo lắng Trầm Lăng, Huyền Minh còn chưa trưởng thành, nơi này rất nguy hiểm, nếu như chỉ có một mình Huyền Minh, có lẽ cũng sẽ không lo ứng phó, nhưng nguy hiểm chính là giống cái không có thực lực, nếu gặp phải dã thú kết thành thú đàn, cho dù là thú nhân trưởng thành, cũng không tránh khỏi cửu tử nhất sinh.

Huyền Minh còn thật sự gật đầu, thân mình ngân bạch trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng “Ta sẽ cẩn thận nhìn hắn, đừng đi xa quá.” Huyền Minh cũng biết, hàng năm khi mùa khô cùng mùa mưa luân phiên (đổi chỗ) cho nhau, đều xuất hiện chém giết trên quy mô lớn, này cũng là nguyên nhân vì sao y đề nghị quay về bộ lạc, giống cái quá yếu ớt, hai tay không địch lại bốn tay, bọn họ không thể thực sự cam đoan an toàn cho giống cái.

Nghe đối thoại của Đông Hoàng cùng Huyền Minh, đáy lòng Trầm Lăng mơ hồ có chút kinh ngạc, sau khi rời đi nhà cây nơi Đông Hoàng sống, dọc đường đi Đông Hoàng đều tận lực tránh động thủ, ẩn ẩn Trầm Lăng biết, điều này chỉ sợ cùng hắn có liên quan, bĩu môi, trước kia hắn là sát thủ làm cho người ta nghe đã sợ mất mật, như thế nào ngã xuống dị thời không (thời không khác) này, lại trở thành phế tài, không, hắn không phải phế tài, mà là nơi này rất biến thái, ai gặp qua con chuồn chuồn lớn như con ưng chưa? Con sói còn to ngang so với voi?……

Tách ! Tách! Trầm Lăng gắt gao nằm trên da thú, bên tai thỉnh thoảng truyền tới thanh âm ngọn lửa thiêu đốt, Huyền Minh cảnh giác thắt chặt thân rắn, cặp mắt vàng bắt đầu khởi động sát ý, quan sát nhất cử nhất động xung quanh.

“Huyền Minh, Đông Hoàng có phải đã ra ngoài lâu lắm rồi hay không?” Trầm Lăng thoáng có chút bất an, bên tai không ngừng truyền tới tiếng dã thú kêu gào, suy nghĩ rung động không ngừng mạnh mẽ xuất hiện, trong hang động phá lệ âm trầm, cào lên lớp da thú, Trầm Lăng bất an ngồi dậy, hỏi “Huyền Minh, có thể ra ngoài nhìn xem hay không?”

“Không được, rất nguy hiểm!” Huyền Minh dựng thẳng thân răn mảnh mai, mắt rắn màu hổ phách mang theo thần thái quỷ dị, y so với Trầm Lăng càng hiểu rõ nguy cơ ở nơi này, Đông Hoàng đã lâu như vậy còn chưa có về, nhất định là đã gặp phải phiền toái! Lúc này tuyệt đối không thể tùy tiện ra khỏi hang động “Đừng quên Đông Hoàng là Long thú, nếu ngay cả y cũng không thể giải quyết phiền toái, thì cho dù là chúng ta đi, cũng không thể giúp được gì.”

Nói xong, không ngừng đối với bên ngoài phát ra thanh âm “Tê tê ” cảnh cáo, hơi thở của Long thú, làm cho dã thú săn bắn ngập ngừng không dám tiến lên, một đôi mắt phiếm lục quang cẩn thận ẩn núp, không dám tùy tiện hiện thân săm bắn. “Rống rông!” Tiếng gầm nhẹ thật lớn, trong nháy mắt truyền vào trong hang động, làm dã thú xung quanh thất kinh, lựa chọn rời xa.

“Sao lại thế này? Thanh âm đó có phải của Đông Hoàng không?”

“Là tiếng gầm của Long thú, chẳng lẽ là đàn thú? ”

Huyền Minh có chút không xác định, trong tiếng gầm nhẹ vừa rồi của Đông Hoàng có ẩn chứa lửa giận, chỉ sợ đối thủ thập phần khó giải quyết. Trầm Lăng mờ mịt ngồi trên lớp da thú, thân rắn của Huyền Minh nhanh chóng thắt chặt, hoàng mâu không ngừng chuyển động

“Đàn thú? Rất nguy hiểm!!”

“Ân!”

“Chúng ta cũng đi hỗ trợ.”

Đứng dậy nắm lấy nanh thú, cắm ở bên hông, một cái lật nghiêng liền mạnh mẽ đứng dậy, hoàn toàn không có bộ dáng suy yếu như lúc trước. Trầm Lăng nhanh chóng mạnh mẽ không để cho Huyền Minh có thời gian để hỏi, một phen tóm lấy Huyền Minh, bước nhẹ như mèo rời khỏi hang động

“Hướng nào?” Tay phải Trầm Lăng năm chặt nanh thú, đi về phía trước nhẹ nhàng như bay, Huyền Minh tán thưởng nhìn, không thể tưởng giống cái này lại lợi hại như vậy, giống cái trong bộ lạc đều thập phần yếu ớt, liếc thấy cử chỉ của Trầm Lăng, Huyền Minh rõ ràng không chỉ là bị sốc, bên tai không ngừng truyền đến tiếng gầm của Đông Hoàng, Huyền Minh không tiếp tục cản trở, ngửi trong không khí mùi vị của Đông Hoàng lưu lại, chỉ dẫn cho Trầm Lăng hướng về phía trước.

Trong không khí nồng đậm mùi máu tươi, Huyền Minh biết chuyện mình lo lắng nhất đã xảy ra, Đông Hoàng đã đụng phải đàn thú, lại còn là U Minh lang hung tàn nhất trong khu rừng rậm này. Bất quá may mắn y không ngửi thấy mùi máu của Đông Hoàng, không thể nói đây chính là tin tức tốt nhất, xác định xong phương hướng của Đông Hoàng, Huyền Minh ra dấu cho Trầm Lăng dừng lại

“Là U Minh Lang hung tàn nhất rừng rậm trung ương, ngươi đừng cử động, cứ đứng chỗ này. Nơi này có hơi thở của long thú sẽ không có dã thú khác, ta đi hỗ trợ y.”

Đem Trầm Lăng an trí ở địa phương an toàn bí ẩn, thân rắn của Huyền Minh trong nháy mắt to lên mấy trăm lần, trong phút chốc, một con cự xà màu bạc dài gần trăm mét, xuất hiện trước mặt Trầm Lăng. Mở lớn miệng không dám tin nhìn Huyền Minh, con cự xà trước mắt thực sự là Huyền Minh từng chiếm cứ trên cổ hắn, xoa cái trán có chút mê muội, Trầm Lăng bình tĩnh! (may mà lần trước nó chưa rape anh).

Thời gian chờ đợi thức sự luôn quá chậm chạp, Trầm Lăng đỡ cái trán tích lạc mồ hôi lạnh, siết chạt tay, theo bản năng không ngừng đi lại, hắn do dự có lên theo sau hay không, dù sao thời gian đã trôi qua thật lâu rồi, mà bọn họ vẫn chưa trở về, bọn họ không ở bên người làm Trầm Lăng cảm thấy bất an.

“Đông Hoàng , Huyền Minh…” Trầm Lăng không yên lòng, cuối cùng vẫn quyết định tiến về phía trước

Huyền Minh tiếp cận, mới phát hiện sự tình so với tưởng tượng của mình thì còn nghiêm trọng hơn, không đếm được bao nhiêu U Minh lang đang vây xung quanh Đông Hoàng, lúc này Đông Hoàng dĩ nhiên đã hóa thành hình thú, Long thú có thể phi hành (bay) , nhưng U Minh lang cũng hận thù rất sâu, nếu không giết chết được con mồi sẽ liên tục truy đuổi, Huyền Minh mang hình thú cẩn thận ẩn nấp, chờ đợi thời cơ tốt nhất để săn bắn, quan sát một chút, Đông Hoàng đã đem hàng trăm đầu U Minh lang cắt xuống, mùi máu tươi nồng đạm bay vào trong không khí, rất nhanh sẽ hấp dẫn tới càng nhiều dã thú . Mùi máu tươi có thể làm cho dã thú lầm vào điên cuồng tuyệt đối.

Huyền Minh tê lên một tiếng, rất nhanh gia nhập chiến trường, thân thú khổng lồ của Đông Hoàng mạnh mẽ di động, thoáng nhìn qua bóng dáng Huyền Minh, hỏi “Huyền Minh, sao ngươi lại tới đây, Lăng?”

“Lăng lo lắng cho ngươi nên kéo ta cùng tới đây, yên tâm, Lăng đang ở nơi an toàn…” Huyền Minh còn chưa nói xong, bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm cho sợ tới mức trái tim căng thẳng, Đông Hoàng theo tầm mắt của Huyền Minh nhìn qua, thân hình cũng phút chốc cứng đờ, chỉ thấy thân hình kiều tiểu (nhỏ nhắn , mảnh mai) của Trầm Lăng đang xuyên qua giữa bầy U Minh lang, răng nanh cũng móng vuốt sắc bén của U Minh lang thỉnh thoảng lướt qua thân mình nhu nhược của Trầm Lăng, làm cho Huyền Minh cũng Đông Hoàng sợ tới mức trái tim gần như ngừng đập.

“Lăng!”

“Lăng!”

Không, Đông Hoàng nhanh chóng biến về hình người, thân hình mạnh mẽ nhanh chóng chạy về phía Trầm Lăng, Huyền Minh cũng không nương tay, điên cuồng đánh úp về phía U Minh lang xung quanh. Thân hình Trầm Lăng nhanh chóng di chuyển, nanh thú sắc nhọn lưu loát lướt qua cổ U Minh lang, kéo theo máu tươi chói mắt, trên người cũng bị lây dính một thân, nhẹ nhàng đi lại, Trầm Lăng nhịn không được nhắm hai mắt lại, cảm thụ sát ý xung quanh mình, hoàn toàn lâm vào trong chiến loạn điên cuồng, khóe miệng hơi hơi giơ lên, hắn hưởng thụ giết chóc, dưới đáy lòng của mỗi sát thủ đều ẩn núp một con quái vật, tùy thời chuẩn bị thức tỉnh, khoảng khắc Trầm Lăng đứng trên chiến trường, quái vật dưới đáy lòng dĩ nhiên thức tỉnh, cùng với sát khí mà đến, lại càng làm cho hắn hưng phấn không thôi, trong đôi mắt tối đen nổi lên tinh quang.

Móng vuốt sắc bén của U Minh lang cắt qua cánh tay, bụng đùi của Trầm Lăng. Dù sao cũng không giống với Trái đất, lực sát thương lại càng không thể nói, cho dù thân thủ của Trầm Lăng có mạnh mẽ cỡ nào, cũng vẫn sẽ bị thương, nhìn Trầm Lăng bị thương, Đông Hoàng cũng Huyền Minh ở cách đó không xa gần như phát cuồng, tàn sát bừa bãi làm cho U Minh lang dù là loài không sợ chết cũng bắt đầu thấy sợ hãi, đây là sự tức giận của cường giả!!

“Ta không sao!”

Trầm Lăng né thú nhân, mỗi lần hắn đều tránh đi chỗ khác, nên một nửa máu trên người không phải là của hắn

Đột nhiên, Đông Hoàng cũng Huyền Minh đều im lặng, đáy mắt phiếm sợ hãi thật lớn, Trầm Lăng cũng cảm thấy không thích hợp, nhịn không được quay đầu, chỉ thấy một đầu lang cao gần năm thước, ở ngay cách hắn không tới một thước, âm thầm theo dõi thân hình trắng nõn của hắn, Trầm Lăng vì tránh bị đánh nén, nên ở ngay bên rìa vách đá

Móng vuốt sói sắc bén nháy mắt rơi xuống trước mặt, Trầm Lăng không kịp trốn, một cái nghiêng người, thân mình rơi xuống dưới vách núi, cảm giác đột ngột mất đi trọng lượng làm đáy lòng Trầm Lăng dâng lên một cỗ sợ hãi, thậm chí đến ngay cả vẻ mặt tuyệt vọng của Đông Hoàng cũng Huyền Minh đều không kịp thấy rõ

“KHông—Lăng….”

“A …. A a! Lăng!”

Trên vách đá chỉ còn lại tiếng kêu điên cuồng của Đông Hoàng cũng Huyền Minh, hai người trong nháy mắt hóa thành hình thú, đem U Minh lang quanh mình đập nát, lưu lại đầy trời mưa máu, chỗ vách núi đen cho dù có là Đông Hoàng, cũng không dám tùy tiện phi hành, trong rừng rậm trung ương này có quá nhiều dã thú chưa được biết đến, ai cũng không thể khẳng định sống dưới vực là dã thú cường hãn cỡ nào, sương trắng lượn lờ, Trầm Lăng dường như đã nghe thấy sự tuyệt vọng của Đông Hoàng cũng Huyền Minh

Lúc tỉnh lại, tứ chi không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn khó nhịn, di động thân mình, khóe miệng tràn ra cười khổ, mệnh thật sự lớn, thế nhưng lại vừa vặn rơi xuống một nhánh cây, trừ bỏ có vài chỗ trầy da, cũng không có miệng vết thương nào, bất quá mấy vết thương do U Minh lang gây ra, nếu không cầm máu, chỉ sợ gặp nguy hiểm!

“Ngươi đang luyện tập phi hành sao?” thanh âm gợi cảm khàn khàn mang theo chút ngây thơ, Trầm Lăng không khỏi nhìn qua, nháy mắt thất thần, ngân dịch(nước bọt) theo khóe miệng không ngừng rơi xuống, đọng thành vũng!! Thiên sứ?

——————–

có vẻ các thúc thúc mỗi lần thấy trai đẹp lại có đôi cánh sau lưng đều gọi thiên sứ sau đó hối hận ngàn thu vì bọn đó… đều là ác ma a.

Mấy chương sau đều có mấy cảnh khiến ta dở khóc dở cười nên cần cham chút kĩ 1 chút. Các nàng thông cảm nhá

_________________

just liked... :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.