Thập Nhất Nương không kịp tránh, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nhìn thoáng qua hai mắt khóc đến đỏ hoe của Văn di
nương, trực tiếp nói thẳng: “Ngươi không nói, ta cũng vậy biết tại sao
ngươi lại tới tìm phu nhân. Chẳng qua chuyện này không phải là chuyện
của một mình ngươi, mà còn quan hệ đến Từ gia. Nhiều lời vô ích, ngươi
cũng không cần nói, những cửa hàng này nhất định phải đóng, hơn nữa phải ở trước lúc mùng hai tháng hai long sĩ đầu* đem chuyện này làm thỏa
đáng!” Giọng nói như chém đinh chặt sắt, không có một chút thương lượng. Lại nói, “Mấy năm qua, trong tay ngươi tích trữ cũng không ích của
riêng. Nên an chịu thỏa mãn với số mệnh của mình, con người thường
thường bị làm hỏng bởi một chữ ‘Tham’.”
(*)Long sĩ đầu: Rồng ngẩng đầu: trời bắt đầu mưa.
Văn di nương xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, nhìn Thập Nhất Nương cầu cứu.
Chuyện đó và chuyện mà Thập Nhất Nương phỏng đoán không khác biệt
nhiều lắm. Nếu Từ Lệnh Nghi có thể chịu để Văn di nương nuốt riêng hai
mươi vạn lượng bạc, thì sao lại không nhịn được một cửa hàng nho nhỏ?
Hơn phân nửa là việc làm ăn của Văn di nương có ảnh hưởng đến an nguy
của Từ gia, Từ Lệnh Nghi mới có thái độ kiên quyết yêu cầu Văn di nương
đóng cửa hàng. Chẳng qua là không biết cửa hàng của Văn di nương liên
quan sâu đến chừng nào . . . . . Văn di nương đương nhiên là có cái khó
xử của mình, nói không chừng ở trước mặt Từ Lệnh Nghi càng khó nói hơn!
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương ôn nhu khuyên Văn di nương: “Mời Hầu
gia tới, chính là vì đem chuyện này nói chi rõ ràng. Hiện tại ý của Hầu
gia đã rất rõ ràng rồi. Văn di nương có lời gì cũng có thể công bằng mà
nói ra mới đúng.”
Văn di nương ngạc nhiên.
Từ Lệnh Nghi đã quyết định rồi, mình còn có thể nói sao?
Nhưng Thập Nhất Nương khẽ hướng mình gật đầu, một bộ dạng ủng hộ
mình. Văn thị lại nghĩ tới sủng ái của Từ Lệnh Nghi đối với Thập Nhất
Nương, nghĩ đến nước mắt của mẫu thân lúc mình bị gả đến Yên kinh, còn
có nhũ nương bảy tám năm không gặp. . . . . . Văn di nương lấy hết dũng
khí: “Hầu, Hầu gia, thiếp không có ý gì khác. Lúc trước không biết
chuyện cửa hàng sẽ liên lụy đến đại sự trong triều, sau lại nghe phu
nhân nói, lúc này thiếp mới hiểu ra, biết Hầu gia có khổ tâm. Chuyện cửa hàng, thiếp sẽ làm theo ý của Hầu gia, trước mùng hai tháng hai long sĩ đầu sẽ đem cửa hàng bán đi.” Cung đã lắp tên không thể quay đầu, lời
nói đã nói ra rồi, ngược lại cảm thấy dễ dàng hơn một chút. Nên Văn di
nương nói càng thêm lưu loát, “Thiếp bây giờ chẳng qua là lo lắng mẫu
thân ở Dương Châu xa xôi. Lão nhân người đã sinh dưỡng nuôi thiếp lớn,
dù sao thiếp cũng không thể nhìn. . . . . .” Nói tới đây, giọng nói của
Văn di nương nghẹn lại, trong hốc mắt đã tích tụ đầy nước mắt, “Hầu gia
là người văn thao vũ lược, lại đã gặp qua nhiều người, không thể so với
những phụ nhân ở trong nhà như thiếp, cầu xin Hầu gia suy nghĩ biện pháp một chút, có thể cứu mẫu thân của thiếp một mạng hay không?” Vừa nói,
Văn di nương chậm rãi quỳ gối ở trước mặt Từ Lệnh Nghi, “Hầu gia, cứu
người một mạng còn hơn xây bảy tháp phù đồ. Chuyện đến nước này, cũng
chỉ có Hầu gia mới có thể nghĩ ra cách cứu mẫu thân thiếp. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi thấy thế thì chân mày cau lại, ý bảo Thập Nhất Nương đỡ Văn di nương dậy.
“Chuyện không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu.” Vẻ mặt hắn nghiêm
túc, “Nhưng mà, ngươi đi báo tin cho Văn thái phu nhân cũng tốt. Hai năm qua thật sự Văn Tam gia rất ồn ào, không còn lời để nói nữa rồi. Để Văn thái phu nhân ra mặt thức tỉnh hắn, có lẽ hắn cũng sẽ thu liễm một
chút. Sau này nên làm cái gì thì trong lòng hắn cũng có tính toán đúng!”
Văn di nương cảm động đến rơi nước mắt: “Đa tạ Hầu gia!” Vừa nói,
thuận thế đứng lên, nhưng một khắc cũng đợi không được, “Hầu gia, phu
nhân, thiếp sẽ nhanh chóng cho người đi Dương Châu đưa tin. Về phần cửa
hàng bên phủ Tế Nam . . . . . .” Nói tới đây, thần sắc nàng không khỏi
buồn bã, “Thiếp sẽ nghĩ biện pháp bán đi.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu, bưng trà.
Văn di nương cảm kích nhìn Thập Nhất Nương một cái, lúc này mới khom gối hành lễ lui xuống.
Thập Nhất Nương thì lo lắng nhìn Từ Lệnh Nghi.
Nàng một lần nữa rót cho Từ Lệnh Nghi chén trà, thấp giọng nói: “Lúc
mùng một đầu năm, Hầu gia đi diện kiến Hoàng thượng, là Hoàng thượng ám
chỉ với Hầu gia sao? Hay là Hầu gia đã nhìn ra được những chuyện gì?”
“Hoàng thượng ám chỉ với ta.” Từ Lệnh Nghi nâng chung trà lên uống
một ngụm, vẻ mặt dần dần hòa hoãn, “Bằng không, ta cũng sẽ không nghĩ
tới động tĩnh lần này của Hoàng thượng sẽ lớn như vậy.” Nói tới đây,
trong mắt hắn lộ ra lo lắng, ” Trì đại quốc như phanh tiểu tiên*. Bước
đi lần này của Hoàng thượng, đã bước quá lớn. . . . . . Ta sợ đến lúc đó Hoàng thượng không khống chế được tình hình.”
(*)Là câu nói ở chương sáu mươi “Đạo đức kinh” ý là thống trị một quốc gia lớn cũng giống như chế biến món ăn ngon.
Cho dù không khống chế được, cũng chỉ là một vị vua ngu ngốc, cũng không phải là một vị vua mất nước.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Hoàng thượng đã có chủ tâm muốn thu thập Văn gia, vậy thì cần gì phải ám chỉ Từ Lệnh Nghi chứ? Nhưng nếu Từ Lệnh Nghi đã bảo Văn gia
thu liễm chút ít, thì đã nói rõ rằng Hoàng thượng đối với Văn gia cũng
có chút lo lắng. Hiện tại trong lòng Hoàng thượng, chán ghét nhất là
Dương gia, nhưng nếu Văn gia cứ tiếp tục không biết nặng nhẹ như vậy
nữa, đợi Hoàng thượng thu thập Dương gia xong, khó bảo toàn ngày nào đó
Văn gia cũng sẽ bị Hoàng thượng ghi nhớ ở trong lòng. Tự nhiên phải tính toán sớm một chút cho thật tốt.
“Tâm ý Hoàng thượng đã quyết.” Nàng an ủi Từ Lệnh Nghi, “Hầu gia chỉ phải hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi.”
Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng”Ừ” một tiếng, tinh thần phấn chấn , ngược lại
còn an ủi nàng: ” Chuyện của Văn gia, nàng cũng đừng lo lắng. Nếu Hoàng
thượng đã có chủ tâm xử trí họ, thì sao lại ám chỉ với ta? Ta thấy, Văn
gia lần này bị trừng phạt nhẹ là chắc chắn, nhưng cũng không đến mức
giống như Dương gia, một khi không cẩn thận, sợ rằng sẽ xét nhà diệt
tộc. . . . . .” Vừa nói, con mắt vừa mang áy náy nhìn nàng, “Vốn không
muốn để nàng bận tâm những chuyện loạn thất bát tao này, lại không ngờ
lá gan của Văn thị lớn như vậy, không để ý cảnh báo của ta mà tới đây
tìm nàng. . . . . .”
“Hầu gia là vì nghĩ tốt cho thiếp, thiếp cũng hiểu. Văn di nương cũng do là không còn cách nào khác.” Thập Nhất Nương cười, bắt cơ hội này
không tha, cười nói thái độ của Đường Tứ thái thái đối với cô con dâu
thứ ba Dương thị của nhà Lương các lão làm ví dụ, “. . . . . . Ngoại
viện cùng nội viện gắn bó như môi với răng, vinh nhục của ngoại viện,
cũng quan hệ đến sống chết của nội viện.” Vừa nói, cười nói, “Nếu Hầu
gia thật sự muốn cho thiếp ít bận tâm một chút, còn không bằng đem
chuyện đã xảy ra một năm một mười nói rõ ràng cho thiếp biết. Thiếp biết được nguyên nhân, làm việc cũng kiên định chút ít. Cứ đoán tới đoán đi
như vậy, trong lòng lại càng lo sợ không yên.”
Đây đã là lần thứ hai Thập Nhất Nương nói lời như vậy rồi.
Từ Lệnh Nghi không khỏi thật lòng tự hỏi.
Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Có một số việc, quan hệ trọng
đại. . . . . . Nàng biết, chỉ sợ sẽ lại càng không an tâm. . . . . .”
Thập Nhất Nương cũng không có nghĩ tới sẽ làm phụ tá của Từ Lệnh
Nghi, huống chi Từ Lệnh Nghi cũng không thể đem những chuyện mịt mờ trên triều đình tất cả đều nói cho nàng biết. . . . . . Nàng cười nói:
“Thiếp là muốn Hầu gia ở thời điểm mấu chốt đề tỉnh một câu cho thiếp
biết, tránh cho thiếp hồ đồ nghĩ sai. Giống như chuyện của Văn di nương
vậy, nàng ấy tìm đến thiếp, thiếp không biết tình hình phát triển ra
sao, mới giúp nàng ấy mời Hầu gia tới khiến Hầu gia khó xử, lại sợ Văn
di nương náo loạn khiến Hầu gia phiền lòng. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy liền cầm tay Thập Nhất Nương, gật đầu nói: “Ta biết rồi!” Giọng nói rất thành khẩn.
Thập Nhất Nương nhếch môi cười, hai mắt sáng như sao.
Nhớ tới Văn di nương…, liền hỏi Từ Lệnh Nghi: ” Những người giúp việc của cửa hàng, Hầu gia an trí như thế nào đây?”
Từ Lệnh Nghi nghe xong ánh mắt lóe lên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Văn thị đã nói với nàng như thế nào?”
“Văn di nương không có nói với thiếp gì hết!” Thập Nhất Nương cười
nói, “Chẳng qua thiếp nghĩ Hầu gia làm việc luôn luôn cẩn thận, Văn di
nương còn nói những người đó cũng đã đi theo nàng ấy từ Văn gia tới. Năm đó cũng đã từng vì Từ gia mà ra sức. Nếu cứ mặc kệ như vậy,không khỏi
bị nói qua sông chặt cầu*, thanh danh của Hầu gia sẽ không được tốt! Hơn nữa dù sao sau này Hầu gia cũng phải nâng đỡ người hiền lành lương
thiện lên làm phụ tá , danh tiếng chiêu hiền đãi sĩ thì chúng ta không
cần. Chỉ cần có thể luận công ban thưởng, đến nơi đến chốn, cũng có thể
để cho những người đang giúp Hầu gia làm việc an tâm chút ít. Nghĩ đến
chắc Hầu gia sẽ an bài thích đáng cho những người đó!”
Từ Lệnh Nghi nghe, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc lên, ánh mắt
nhìn nàng cũng vô cùng thật tình, làm cho Thập Nhất Nương phảng phất
cảm thấy như mình bị đặt dưới ánh đèn chiếu rọi lộ rõ hết không chút nào che dấu.
“Thiếp cũng chỉ đoán bậy thôi.” Nàng có chút không được tự nhiên nói, “Nếu nói sai, Hầu gia cũng chớ để ở trong lòng.” Sau đó bưng trà trước
mặt uống một ngụm, phát hiện trà đã sớm nguội, liền để xuống, “Trà hơi
nguội rồi, thiếp đi pha chén khác.” Liền đứng dậy xuống kháng. . . . . . Cánh tay lại bị Từ Lệnh Nghi túm lấy thật chặt.
“Nàng không có đoán sai.” Ánh mắt của Từ Lệnh Nghi sáng quắc nhìn
Thập Nhất Nương, “Những người đó đích xác là đi theo Văn thị từ Văn gia
tới, nhưng rốt cuộc người nào là bởi vì giúp Từ gia mà không được Văn
gia chứa chấp, hay là được lệnh của Văn gia để tới, ta không tiện nhúng
tay quản chuyện của Văn thị, cũng không có cách để phân biệt. Dù không
có Hoàng thượng nói sơ qua, qua ít ngày nữa ta cũng chuẩn bị bảo Văn thị đem cửa hàng kia giải tán. Lần này chỉ đúng lúc gặp chuyện này, nên
tiện dịp mà làm thôi!” Hắn hướng nàng giải thích, “Ta biết, nhưng người
bên ngoài chưa chắc đã biết. Cho nên lần này ta cũng không đi điều tra
cẩn thận. Những người giúp việc ở cửa hàng đó, mỗi người sẽ được chia
hai mươi mẫu ruộng tốt, năm trăm lượng bạc, quản sự thì trả theo lớn nhỏ từ một trăm lượng đến năm trăm lượng không cần đợi trả thêm một khoản
bạc nào khác—— tất cả đều yên phận làm ruộng cho ta.”
Điều này cũng có thể xem là một biện pháp tốt!
Tại sao Văn di nương lại không đồng ý chứ?
Nhìn bộ dáng của nàng, là thật tâm thực lòng vì lo lắng cho những người giúp việc của cửa hàng!
Thập Nhất Nương đang nghĩ ngợi, cánh tay bị kéo một cái, cả người đã té vào vòng tay ấm áp.
“Mặc Ngôn!” Từ Lệnh Nghi nâng mặt Thập Nhất Nương, một hồi lâu không nói gì.
Hô hấp nong nóng của hắn quanh quẩn ở bên tai của nàng, làn da dán
mặt nàng có chút cực nóng, làm cho thân thể nàng cũng chợt nóng lên.
Không khí mập mờ khiến cho nàng cảm thấy rung động, nhưng ngẩng đầu
xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Cố ma ma đang ôm Cẩn ca nhi ngồi
trên bàn đá được trải đệm có màu thu vàng dưới tàng cây, Trường An đang
được hai tiểu nha hoàn còn chưa búi tóc đỡ ở trong sân tập tễnh học đi.
Thập Nhất Nương nói chuyện có chút lắp bắp: “Sao, tại sao?”
“Không có chuyện gì!” Từ Lệnh Nghi dùng mặt mình cọ lên mặt Thập Nhất Nương, “Ta chỉ muốn ôm nàng thôi!”
Thập Nhất Nương”À!” một tiếng, thân thể nhào vào trong ngực Từ Lệnh Nghi thoáng cái trở nên vô cùng mềm mại .
Cánh tay của Từ Lệnh Nghi càng ôm càng chặt.
Thập Nhất Nương dần dần cảm thấy có chút khó thở .
Nàng giống như muốn đẩy ra hắn, nhưng cũng không biết tại sao, lại có chút do dự .
Giọng nói của Tân Cúc cách rèm truyền vào: “Hầu gia, phu nhân, gã sai vặt ngoại viện tới bẩm, gã sai vặt bên cạnh Tam gia tới báo, nói Tam
gia cùng Tam phu nhân đã vào đến Triêu Dương Môn rồi ạ.”
Lúc này mới tháng giêng, sao đã chạy về nhanh như vậy thế nhỉ?.
Thập Nhất Nương tránh né muốn đứng dậy, Từ Lệnh Nghi lại ôm nàng chặt hơn nữa.
“Biết rồi!” Hắn đáp một tiếng, khóe miệng mỉm cười nhìn Thập Nhất Nương, con mắt lóe sáng lấp lánh.
Thập Nhất Nương cảm thấy mặt hơi nóng, cụp mi mắt xuống, lại cảm thấy mình như vậy có chút không phóng khoáng, liền ngẩng đầu lên, thoải mái
mặc Từ Lệnh Nghi quan sát, nhưng khuôn mặt lại càng nóng lên hơn.
Từ Lệnh Nghi cười to, ở trên mặt nàng hôn “chụt” một cái, chợt buông nàng ra, xoay người ra cửa.“Nàng đi báo với nương một tiếng, sai người chuẩn bị yến tiệc tẩy trần.”
Thập Nhất Nương đáp “Dạ” , Từ Lệnh Nghi đã ra khỏi cửa phòng khách.