Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ
Tam phu nhân mặc áo dài tay viền kim vàng màu đỏ chót, chải lấy búi
tóc cao, mang cây trâm ngọc giọt nước, hoa tai thúy ngọc, thần thái sáng láng. Ba năm không thấy, ngược lại còn có vẻ trẻ hơn.
“. . . . . . Người xem, điền chính là Điền Ngọc thượng hạng, còn gắn
mấy viên đá kim cương.” Nàng vừa nói, vừa đem hai cây trâm vàng ròng
song thọ giao vào trong tay, “Là Tam gia cố ý sai người đến phủ Tây An
đặt chế . Mặc dù tinh xảo so ra kém Yên Kinh, nhưng cũng là một mảnh tâm ý của Tam gia.”
Thái phu nhân cười gật đầu, để cho Ngọc Bản nhận bỏ vào trong hộp kính: “Làm khó cho lão Tam nghĩ chu đáo rồi.”
Tam phu nhân nghe, nụ cười trên mặt càng sáng lạn hơn. Nàng cầm vài
xấp vải hoa nhiều màu sắc đưa cho Thập Nhất Nương và Ngũ phu nhân: “Đây
là gấm Tứ Xuyên nổi danh. Chúng ta bên này thì ít có, nhưng phủ Tây An
bên kia thì rất nhiều. Cố ý chọn lấy vài xấp đúng mốt, cho hai vị em
dâu may áo.”
Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân cười nói tạ ơn.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia cùng Tam gia tới!”
Biết Tam gia và Tam phu nhân trở lại, Từ Lệnh Nghi ở bên ngoài viện
trước cửa chờ Tam gia, Thập Nhất Nương thì ở cửa thuỳ hoa đón Tam phu
nhân đi vào. Hai huynh đệ Từ thị ở thư phòng ngoại viện nói chuyện, hai
chị em dâu thì qua chỗ Thái phu nhân . Tam phu nhân đem quà tặng từ Sơn
Dương mang đến đưa cho mọi người.
“Mau để cho đi vào!” Thái phu nhân nghe cười ha hả, lộ ra mấy phần chờ đợi .
Cát Cân nhanh chóng đi vén rèm, Từ Lệnh Nghi cùng Tam gia mặc quan phục màu xanh của Huyện lệnh thất phẩm đi đến.
“Nương!” Tam gia quỳ xuống lạy ba cái dập đầu cho Thái phu nhân, Từ Lệnh Nghi tiến lên nâng ca ca dậy, “Ca ca có khỏe không?!”
“Tốt, tốt, tốt.” Thái phu nhân cười nhẹ nhàng nắm tay Tam gia, “Có Tứ đệ và Ngũ đệ con chiếu cố, ta tốt rất!” Sau đó hỏi Tam gia chuyện nhậm
chức.
Có tiểu nha hoàn nâng ghế Thái sư đặt ở bên kháng, Tam gia ngồi
xuống, tinh tế đáp lời của Thái phu nhân. Biết đánh giá thành tích lần
này; Tam gia được loại “Ưu” , nụ cười của Thái phu nhân càng tăng lên:
“Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Con là huynh đệ của Hoàng hậu nương nương, đi ra ngoài, sẽ kiếm mặt mũi cho nàng.”
Tam phu nhân đứng ở một bên nghe thấy, trên mặt liền lộ ra mấy phần đắc ý .
“Lời của nương, con vẫn ghi nhớ!” Tam gia nói, “Ở nhà xử lý công việc vặt cũng tốt, ra bên ngoài làm quan cũng tốt, làm thanh bạch, sách vở
rõ ràng.”
Thái phu nhân không khỏi gật đầu, hỏi: “Tiểu Ngũ làm sao vẫn chưa về!”
Ngũ phu nhân vội nói: “Đã sai người đi gọi rồi, nhìn thời gian chắc đã trở về tới!”
Ngũ phu nhân vừa dứt lời, đã có tiểu nha hoàn cách rèm bẩm : “Ngũ gia đã về ạ!” tiếng nói còn chưa dứt, rèm đã bị vén lên, trong nhà một ngọn gió lạnh thổi qua, Từ Lệnh Khoan nhanh như chớp chạy ào vào.
“Tam ca!” Hắn cười vỗ bả vai Tam gia .
Tam gia nghiêng bả vai một cái, trêu ghẹo hắn: “Ba năm không gặp, sao đệ một chút cũng không có trưởng thành vậy.”
Từ Lệnh Khoan hắc hắc cười.
Hâm tỷ nhi được nhũ nương ôm trong lòng thấy vậy liền cao giọng gọi “Phụ thân” .
Từ Lệnh Khoan đi tới lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Hâm tỷ nhi, hướng về phía Ngũ phu nhân ở bên cạnh cười cười.
Đỗ ma ma đi vào: “Hầu gia, Thái phu nhân, tiệc rượu đã sắp xếp xong xuôi!”
Tam gia liền giúp Thái phu nhân xuống giường, đi ở phía sau Thái phu
nhân nửa bước, hầu hạ đi hướng Đông thứ gian. Hai huynh đệ Từ Lệnh
Nghi, Từ Lệnh Khoan theo sát sau đó, Từ Tự Cần cùng Từ Tự kiệm lần lượt
theo Tam phu nhân, Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi đi chung, đi theo
phía sau là Cố ma ma ôm Cẩn ca nhi, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới một trái một phải theo sát bên cạnh Cố ma ma, Từ Tự Dụ qua mười lăm tháng giêng
phải trở về Lạc Diệp Sơn, Ngũ phu nhân cùng nhũ nương ôm Hâm tỷ nhi đi ở cuối cùng, mênh mông lay động ở gian phía đông phân chủ thứ, tôn ti
ngồi xuống, ồn ào náo nhiệt ăn bữa cơm, rồi chuyển qua gian phía tây
uống trà.
“Lão Tam hai người phong trần mệt mỏi gấp trở về, một đường bôn ba,
người cũng mệt mỏi rồi.” Thái phu nhân ngồi xuống uống mấy ngụm trà,
liền bưng trà, “Tất cả mọi người giải tán đi. Cũng tốt để cho lão Tam
cùng các con trò chuyện. Có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói.”
Mọi người cùng đáp “dạ”, rồi nối đuôi nhau lui xuống.
Từ Lệnh Khoan gọi Tam gia: “Bạch Tích Hương của Hoàng Anh quán hát
biểu diễn tại nhà. Tam ca mấy ngày qua có phải đi đến Bộ điểm danh hay
không? Nếu là không vội. trưa mai chúng ta đến Hoàng Anh quán nghe tẩy
trần cho Tam ca.” Vừa cười hì hì vừa nhìn Từ Lệnh Nghi, “Tứ ca đi cùng
nhé!”
Tam gia liền nhìn Tam phu nhân một cái, nói: “Ta cố ý trở về trước thời gian mấy ngày, chính là muốn các huynh đệ tụ tập lại.”
“Tốt lắm, quyết định như vậy đi!” Từ Lệnh Khoan vừa nói, vừa mang theo Ngũ phu nhân trở về nhà.
Huynh đệ Từ Lệnh Ninh, Từ Lệnh Nghi thì cười tựu chầm chậm đi về hướng đông.
“. . . . . . Lúc huynh còn ở trong nhà, cũng đã từng quen biết những
thứ quan viên bộ Lại kia —— bọn họ mặc dù chức quan nhỏ, nhưng lại hết
sức tinh thông bộ một chút trình tự kia, huynh hãy thừa dịp hai ngày này còn chưa có chính thức trình văn thư lên, lén cùng bọn họ đi lại nhiều
hơn một chút thì sẽ luôn luôn chỗ tốt.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nghĩ
cách cho Tam gia, “Về phần Trần các lão nơi đó, đệ sẽ đi chào hỏi.”
Trần các lão là Đại học sĩ Văn Uyên các kiêm Thượng Thư bộ Lại.
Từ Lệnh Ninh gật đầu, nhưng lại lo lắng chuyện khác: “Sao ta nghe
người ta nói, hoàng thượng mấy ngày nay muốn sửa trị lại. . . . . .
Chúng ta đi cùng đường với Trần các lão như vậy, có tốt hay không?”
“Tam ca cũng chỉ muốn giữ vững việc làm hiện tại, mà không phải là
muốn thăng chức, ” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói, “Huống chi Tam ca được
đánh giá hạng ‘ ưu ’. Thuận tay nhận nhân tình, cũng không có ai ở bên
ngoài tác động đưa đẩy .”
Tam phu nhân từ đầu đến giờ lặng yên sóng vai cùng Thập Nhất Nương đi ở phía sau lưng trượng phu cùng em chồng, nghe câu này của Từ Lệnh Nghi thì thở phào nhẹ nhõm. Nàng đề cao tinh thần, thấy hai đứa con trai xa
xa theo sát ở phía sau các nàng, thì nhỏ giọng cùng Thập Nhất Nương nói
đến chủ đề mình quan tâm tới : ” Hôn kỳ của Trinh tỷ nhi có tin tức
chưa?”
“Còn rất sớm ạ!” Thập Nhất Nương cười nói, “Sớm nhất cũng phải chờ sang năm!”
“Không nghĩ tới muội thật sự giữ Trinh tỷ nhi lại đến mười sáu tuổi!” Tam phu nhân nghe cười nói, “Nhưng mà như vậy cũng tốt, tránh cho mọi
chuyện đều dồn lại một chỗ.” Sau đó nói, “Trước đó vài ngày ta sai Cam
lão Tuyền tiện thể nhắn lại cho muội, bà ấy hẳn là đã nói rồi, đúng
không? Thứ nữ của Phương huyện lệnh chỉ so với trưởng nữ lớn hơn hai
tuổi, bởi vì hôn sự của trưởng nữ vẫn không có định ra , nên hôn sự của thứ nữ cũng trì hoãn theo. Hai nhà chúng ta đã thương lượng, đầu tháng chín năm nay sẽ đem hôn sự làm, cứ như vậy, thứ nữ Phương gia nghị hôn
sớm một chút cũng tốt. Huống chi Cần ca nhi của nhà chúng ta cũng không
nhỏ, thành hôn rồi, vừa lúc có thể toàn tâm toàn ý đi học, nói không
chừng sau này còn có thể đậu Tiến sĩ ….” Nàng cười nói, “Đây cũng là
nguyên nhân ta và Tam ca muội vội vã trở về như vậy.”
Nhanh như vậy!
Có điều, Cần ca nhi đúng là không nhỏ nữa. . . . . .
“Tháng chín chính là cuối mùa thu không khí mát mẻ, mùa đan quế tỏa
hương.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngày hôm đó thành thân là tốt nhất.
Mới vừa rồi Thái phu nhân, Ngũ phu nhân đều ở đây, Tam tẩu làm sao mà
không nói tiếng nào, để mọi người cũng vui vẻ theo.”
“Còn phải là do bọn nhỏ đều ở đây sao?” Tam phu nhân nghe cười nói,
“Huống chi ta cũng vốn chuẩn bị sáng mai nói cho Thái phu nhân nghe.
Tránh cho Thái phu nhân nói ta không phóng khoáng, thiếu kiên nhẫn. Nói
là có con dâu tốt thì khoe khoang khắp nơi!”
” Chuyện tốt như vậy, đừng nói Tam ca, Tam tẩu là người làm cha mẹ ,
ngay cả người làm thẩm thẩm như muội nghe thấy, cũng vui cho Cần ca
nhi.” Thập Nhất Nương khách khí cùng nàng hàn huyên, “Thái phu nhân như
thế nào lại nói Tam tẩu ‘ không phóng khoáng ‘ chứ?” Vừa nói xong, Tam
phu nhân liền nắm lấy tay của Thập Nhất Nương, “Nói đến việc này, ta vừa lúc có chuyện muốn cùng muội thương lượng!”
Thập Nhất Nương sinh lòng cảnh giác.
Tam phu nhân người này, mặc dù trên phương diện đại sự có chút ít
nông cạn, nhưng trong chuyện nhỏ thì tuyệt đối khôn khéo. Từ Tự Cần lập
tức phải thành hôn, thứ trong nhà thiếu không ngoài tài sản và danh
tiếng. Nàng mặc dù chủ trì việc bếp núc, nhưng những… đồ này cũng không
phải là của nàng hết, chưa chắc là có thể làm được.
“Không biết Tam tẩu có chuyện gì muốn cùng muội thương lượng?”
Tam phu nhân liền kéo tay Thập Nhất Nương: “Ta muốn mời muội ra mặt giúp đỡ Cần ca nhi nhà chúng ta làm mai!”
Làm mai, có vài loại. Một loại là như Thế tử gia Trấn Nam Hầu cùng Dư Di Thanh là nhà công khanh*, làm mai cho Thập Nhị nương, chuyện gì hai
bên cũng đều thương lượng tốt rồi, chỉ nhờ người có danh vọng đi dệt hoa trên gấm cho hôn lễ thôi, tương tự với người ở hiện đại, mời thì cũng
đa số là nam tử. Còn có loại như Hoàng Nhân phu nhân của Hình bộ cùng
Vương đại nhân phu nhân của Bố Chính Sứ Phúc Kiến làm mai cho Ngũ Nương và Tiễn Minh, một đại biểu nhà gái, một đại biểu nhà trai, thương lượng cụ thể sính kim, đồ cưới. Mỗi nhà tình huống khác nhau, đa số là nhà
gái chê sính lễ nhà trai thiếu hoặc là nhà trai sợ đồ cưới bên nhà gái
thiếu, lúc này người làm mai sẽ phải có đại biểu riêng của mình nhờ vả
một bên ra mặt cò kè mặc cả. . . . . . Xử lý mà không tốt, nhà trai hoặc là nhà gái giận trách , hôn sự sẽ có biến cố, hầu hết trường hợp sẽ đem trách nhiệm giao cho người làm mai , nhờ người làm mai đem lời truyền lại. . . . . . Đây cũng là nguyên nhân tại sao người bình thường không
thích làm mai mối .
(*)Nguyên văn là “Một loại như thế tử gia Trấn Nam Hầu cùng Dư Di Thanh là vương trạch” : ý nói là nhà thế gia danh môn, to lớn.
Nếu trong mấy ngày tới Từ Tự Cần đính ước, thì khẳng định sẽ không
mời nàng đi làm người chủ hôn, hơn nữa thời đại này không có nữ nhân đi
làm người chủ trì . Chắc là muốn cho nàng xuất hiện ở Phương gia, làm bà mai thảo luận chuyện sính lễ, đồ cưới.
Nếu như là người khác, Thập Nhất Nương còn có thể thử một lần. Nhưng
người này là Tam phu nhân —— tẩu ấy làm việc hẹp hòi, nhạn quá bạt mao*, không phải là đồ của mình cũng muốn nghĩ biện pháp biến thành của mình, chớ nói chi là đồ cưới danh chính ngôn thuận từ phía đàn gái! Đến lúc
đó tẩu ấy sử dụng công phu sư tử ngoạm, lòng tham không đáy, thì mình
còn mặt mũi nào mà đi về phía Phương gia đòi hỏi cơ chứ!
(*)chim nhạn bay qua còn muốn đưa tay rút mấy cọng
lông, ý là phàm chuyện gì đã qua tay mà thấy có lợi ích tốt hơn, thì
không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng, nếu Tam phu nhân đã mở miệng, cũng không nên cự tuyệt quá thẳng.
“Từ khi muội sinh Cẩn ca nhi nguyên khí đã tổn thương nặng nề, ” Thập Nhất Nương khéo léo nói, “Ngay cả việc trong nhà cũng do nương chủ trì. Chuyện của Cần ca nhi, chỉ sợ là muội hữu tâm vô lực.” Vừa nói, vừa
cười, “Nhưng mà, Hầu gia nhà muội thường hỏi Cần ca nhi lúc nào thành
thân. Nếu như Tam tẩu có thể mời Hầu gia là người làm mai cho Cần ca
nhi, thì trong lòng Hầu gia chắc chắn sẽ hết sức cao hứng .”
Nếu như là muốn mượn danh tiếng của Vĩnh Bình Hầu phủ, thì Từ Lệnh Nghi đi làm người chủ hôn, cũng giống như vậy.
Tam phu nhân nghe thấy rất là thất vọng.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Nếu không, ta để cho Đại điệt tức phụ
của nhà mẹ đẻ ta tới giúp muội? Có chuyện gì, bảo nàng giúp đỡ làm chân
chạy là được. Tới lúc đó muội chỉ cần để ý trò chuyện cùng người làm mai bên nhà Phương gia, đem hôn kỳ cụ thể định ra là được” Vẫn còn chưa từ
bỏ ý định.
Thập Nhất Nương lại càng không muốn đồng ý —— ai biết trong hồ lô của Tam phu nhân bán thuốc gì.
“Nếu như vậy, muội thấy không bằng mời Đại điệt tức phụ của nhà mẹ
đẻ Tam tẩu làm mai người mối là tốt rồi!” Nàng nói, ” Đại điệt tức phụ
kia của tẩu, muội cũng gặp rồi, là một người khôn khéo, có khả năng .
Giao cho nàng, Tam tẩu còn có cái gì không yên lòng .”
Trong lòng Tam phu nhân rất là khó chịu. Nên nói câu”Nếu Tứ đệ muội
không có tiện, vậy sau này rồi hãy nói” xong…, thì bước nhanh lên phía
trước, ngẩng đầu đi ở trước Thập Nhất Nương.