Edit: Khuê Loạn
Bậc thang ở Thiều Hoa viện cao như vậy, trong khe đá mấy lá cỏ non lay động ló ra ngoài.
Thập Nhất Nương nhấc váy cẩn thận tiến lên bậc thang, lo lắng cẩn thận từng chút một.
Đã vào mùa xuân, muôn hoa và cây cối cùng đâm chồi nảy lộc, nhưng lá
trúc vẫn xơ xác, gió xuân thổi qua, từng chiếc lá vàng rơi xuống, rất
giống như mùa thu.
Kết Hương vội vã tới nghênh đón: “Hầu gia, Tứ phu nhân!” Nàng khom
gối hành lễ, “Phu nhân đang dạy Đại tiểu thư học . . . . . . . .”
“Vậy chúng ta sẽ ngồi chờ một lúc được không?” Thập Nhất Nương hỏi ý
kiến của Từ Lệnh Nghi, ánh mắt nhìn thấy bàn đá trong rừng trúc, cười
nói, “Nếu không, chúng ta ngồi chờ trong rừng trúc một lúc đi? Tránh
quấy rầy Nhị tỷ và Trinh tỷ nhi.”
Mùa xuân tới dù có chút ấm áp, mặc một áo khoác mỏng, trên người vẫn có chút nóng.
Trong rừng thổi tới mấy làn gió lạnh, làm cho Từ Lệnh Nghi cảm thấy thoải mái, cười đáp: “Được!”
“Chuyện này. . . . . . .” trên mặt Kết Hương lộ ra vẻ khó xử.
Thập Nhất Nương không đợi nàng nói ra khỏi miệng đã cười nói: “Chúng
ta đi cũng mệt rồi, vừa hay ở chỗ này nghỉ một chút. Ngươi giúp Hầu gia
chuẩn bị một chút trà nóng là được!”
Kết Hương cũng không tiện kiên trì nữa, dẫn tiểu nha hoàn lấy đệm đặt lên hai ụ đá mời hai người ngồi xuống, rồi châm trà Bích Loa Xuân.
“Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi!” Thập Nhất Nương nâng chung trà
lên nếm một ngụm, “Chúng ta ở bên này có tiểu nha hoàn hầu hạ là được
rồi. Đợi Nhị tẩu dạy Trinh tỷ nhi xong, ngươi tới bẩm một tiếng là
được.”
Kết Hương tháy Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, khom gối đáp “Vâng”, chỉ để lại một tiểu nha hoàn đứng xa xa ở một bên.
Từ Lệnh Nghi nếm vài hớp trà, nói: “Đã thật lâu rồi không ngồi ở đây!”
“Hầu gia trước đây thường tới nơi này sao?” Thập Nhất Nương nghe xong cười nói, “Ta đây mới là lần thứ hai.”
“Nơi này trước kia là thư phòng của Nhị ca.” Từ Lệnh Nghi nhìn những
cây trúc đầy sân, “Những cây trúc này, là năm đó Nhị ca phân phó trồng
xuống. . . . . . . Sau đó Nhị tẩu lại mang đến nơi này, liền trồng ở
đây. . . . . . . .” Đáy mắt lóe ra như đang nhớ lại.
Đây là chuyện mà Thập Nhất Nương không có cách nào đồng cảm thụ, nhưng nàng có thể lựa chọn tôn trọng.
Nghe tiếng tán trúc đu đưa, cảm giác được gió thổi qua mặt, Thập Nhất Nương lặng yên bồi hắn uống trà.
Nhị phu nhân mặc quần áo phiêu sắc do Kết Hương phụng bồi, mang theo Trinh tỷ nhi nhẹ nhàng đi thẳng tới đây.
Từ Lệnh Nghi vội đứng dậy hành lễ: “Nhị tẩu!”
Thập Nhất Nương đứng lên ngay bên cạnh.
Nhị phu nhân dừng bước cách hai người một đoạn nhìn lại, trong ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương mang theo mấy phần ý cười.
“Hầu gia, Tứ đệ muội!”
Trinh tỷ nhi tiến lên hành lễ với phụ thân mẫu thân.
Thập Nhất Nương cười với nàng, chào hỏi Nhị phu nhân: “Nhị tẩu.”
Nhị phu nhân khẽ gật đầu, hỏi Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia ngồi ở chỗ này? Hay là vào trong nhà uống chén trà?”
Từ Lệnh Nghi nghĩ đến mục đích tới đây, cảm thấy nên vào trong nhà
nói chuyện thì sẽ cảm thấy trịnh trọng hơn một chút, vui vẻ cười nói:
“Hay là vào trong phòng Nhị tẩu ngồi một chút đi!”
Nhị phu nhân nghiêng người, ra dấu mời. Thập Nhất Nương đi theo Từ Lệnh Nghi vào trong phòng.
Trong trường án thanh hoa giữa nhà có một cành hoa nghênh xuân, cánh
hoa màu vàng mềm mại, tùy ý nở rộ, tràn đầy sức sống mùa xuân.
Trinh tỷ nhi biết điều lui xuống. Đám người Từ Lệnh Nghi theo thứ tự chủ thứ ngồi xuống, Kết Hương dâng trà.
Nhị phu nhân dâng chung trà lên nếm một ngụm, đi thẳng vào vấn đề
nói: “Hầu gia cùng đệ muội hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đi đến chỗ ta
ngồi thế này?”Ánh mắt dừng một chút trên người Thập Nhất Nương rồi mới
xoay đi chỗ khác.
Thập Nhất Nương cười bưng chung trà lên————Từ Lệnh Nghi là nhất gia chi chủ, quyền lên tiếng nên để cho hắn là tốt nhất.
“Chủ yếu là vì chuyện của Dụ ca!” Từ Lệnh Nghi không quanh co lòng
vòng, nói thẳng luôn, “Thứ nhất là muốn tạ ơn Nhị tẩu. Việc hôn sự này
có thể thành, toàn bộ đều là nhờ Nhị tẩu chu toàn. Thứ hai, chúng ta
nghĩ sau khi lễ trừ phục kết thúc sẽ hướng Hạng gia hạ sính lễ, còn muốn nhờ Nhị tẩu đến xem ý của Hạng đại nhân————tính toán ngày tháng, mấy
ngày nữa hẳn là Hạng đại nhân phải lên đường. Đến lúc đó ta cũng sẽ đến
cầu hôn luôn.”
“Người một nhà, cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy.” Nhị phu nhân
mỉm cười liếc mắt nhìn Thập Nhất Nương yên lặng ở một bên, “Dụ ca là
chất nhi của ta, ta giúp hắn làm chân chạy cũng là việc nên làm.”
“Rốt cuộc cũng là vì chuyện của chúng ta.” Từ Lệnh Nghi thoáng nhìn
qua thê tử ngồi cạnh mình, “Chúng ta dù thế nào cũng nên nói cảm ơn với
Nhị tẩu mới được!”
“Đúng a!” Thập Nhất Nương cười nói thêm vào, “Mặc dù Dụ ca là chất
nhi, nhưng ngài cũng thật lòng thương hắn. Hắn mới có thể được định ra
một mối hôn sự tốt như vậy. Chúng ta làm phụ mẫu, dù thế nào cũng phải
nói cảm ơn với Nhị tẩu mới đúng!”
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu.
Nhị phu nhân nhìn đôi phu thê một người hát một người xướng, ánh mắt
lóe lên, cười nói: “Đệ muội cũng không cần khách khí với ta!” Sau đó chủ động nhắc tới chuyện về Hạng gia: “. . . . . . . Ngày mai ta sẽ trở về nhà một chuyến.”
Từ Lệnh Nghi lại cảm ơn Nhị phu nhân một lần nữa.
Nhị phu nhân khoát tay: “Hầu gia làm như vậy, lại có vẻ xa lạ!”
Từ Lệnh Nghi không nói gì nữa, hẹn xế chiều hồi âm.
Bên kia, Thái phu nhân biết Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương đi đến
Thiều Hoa viện, cười nói: “Nói như vậy, hai người làm hòa rồi!”
“Hẳn là như vậy!” Đỗ mama cười nói, “Nha hoàn nói, hai người vừa nói vừa cười.”
Thái phu nhân buông lỏng một hơi: “Vậy thì tốt. Ta còn sợ đứa nhỏ này không hiểu chuyện, làm mặt lạnh với lão Tứ. Phải biết rằng, chuyện gì
cũng có mức độ. Huống chi lão Tứ lại nóng tính.” Lại hỏi, “Điều tra ra
là vì chuyện gì mà tức giận không?”
Đỗ mama lắc đầu: “Có mấy chuyện cũng không tiện hỏi kỹ!”
Thái phu nhân suy nghĩ, thoải mái cười nói: “Phu thê ấy à, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa. Chỉ cần bọn họ hòa hòa thuận thuận là
được.”
Đỗ mama cười khanh khách gật đầu.
“Có điều, bọn họ đi tìm Di Thực làm cái gì a?” Nói là không quản,
nhưng vẫn có chút tò mò, “Các ngươi gọi Di Thực tới đây, ta muốn hỏi một chút!”
Đỗ mama cười ha hả không ngừng: “Ngài không phải nói là không quản sao?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Thái phu nhân tỏ vẻ xem thường, “Một
bên là chuyện trong phòng, một bên là chuyện ngoài phòng. Chuyện trong
phòng, có câu tục ngữ là ‘phu thê bất hòa, bất hòa lân dã khí’ (phu thê
bất hòa, hàng xóm không xen vào). Nếu hai người đó khúc mắc có chút cây
lay gió thổi, ta liền hỏi tới, chẳng phải là đem chuyện nói cho tất cả
mọi người đều biết? Để cho tất cả mọi người đều biết phu thê chúng bất
hòa. Chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn. Cùng đạo lý ấy, nếu hai người bất hòa nháo đến không thể hòa giải được, ta còn không nghe không hỏi,
người khác nhìn lại tưởng trong nhà không có trưởng bối chủ sự, không
khỏi suy đoán là ta xem thường Thập Nhất Nương, có thể sẽ nâng cao thải
thấp, không cho nàng mặt mũi. Chuyện ngoài phòng lại khác. Hai đứa chúng có chuyện bất hòa, nhất định là thương lượng tốt lắm, ta chỉ là hỏi một câu, để cho người khác biết ta già nhưng tâm không già, cũng không làm
tổn thương thể diện của bọn chúng!”
“Ngài luôn có đạo lý!” Đỗ mama cười trêu ghẹo, kêu Ngụy Tử đi vào,
“Ngươi đi Thiều Hoa viện xem một chút. Nếu Hầu gia cùng Tứ phu nhân về
rồi, thì mời Nhị phu nhân tới đây một chuyến.”
Ngụy Tử vâng lời đi.
Thái phu nhân thu lại nụ cười hỏi: “Tể Trữ sư thái bên kia thế nào rồi?”
Sáng sớm hôm nay, Tể Trữ sư thái sẽ tới bái phỏng Ngũ phu nhân.
Đỗ mama thu lại nụ cười nói: “Nói Nhị tiểu thư không có chuyện gì.
Bắt mạch, để lại mấy hộp hương an thần. Đang giảng kinh cho Ngũ phu
nhân.”
Thái phu nhân nhíu mày: “Tiểu hài tử, như vậy thì không được tốt lắm.”
Đỗ mama cẩn thận đánh giá thần sắc Thái phu nhân, im lặng không lên tiếng.
Thái phu nhân trầm tư trong chốc lát, phân phó mama: “Bọn ngươi đi đến
ngõ Hồng Đăng, đem chuyện này thương lượng cùng lão Hầu gia một chút.
Nếu không được, để cho lão Hầu gia đón nàng về nhà ở mấy ngày. Đổi chỗ
ở, có lẽ sẽ hết bệnh!” Vừa nói, vừa thở dài, “Đứa nhỏ này, bình thường
thông minh lanh lẹ, đến lúc mấu chốt lại không làm được. . . . . . . .
.” Sau đó âm thanh ngày càng thấp dần, chậm rãi nói, “Còn không bằng
Thập Nhất Nương!”
Đỗ mama không dám tán thành, chỉ làm như không nghe thấy, cười đổi chén trà nóng cho Thái phu nhân.
Kết Hương bưng chén trà nóng cho Ngụy tử: “Ngụy Tử muội muội đi từ xa tới đây, khát nước rồi. Đây là Bích Loa Xuân lão cữu gia đưa tới, Ngụy
Tử muội muội nếm thử xem.”
Ngụy Tử nào dám yên ổn ngồi ở đó, bước lên phía trước mấy bước nhận lấy chung trà: “Kết Hương tỷ tỷ đừng khách khí như vậy!”
Kết Hương không nói nữa, cười cười: “Còn phiền Ngụy Tử muội muội ngồi chờ một chút, phu nhân đổi lại xiêm y, là đi được rồi!”
Ngụy Tử khách khí nói: “Ta ở chỗ này chờ là được, tỷ tỷ có việc cần làm cứ làm, không cần để ý đến ta.”
Kết Hương cùng nàng hàn huyên mấy câu, đi đến chỗ nội thất của Nhị phu nhân.
“Hỏi hồi lâu, Ngụy Tử muội muội cũng không biết Thái phu nhân rốt cuộc tìm ngài là làm cái gì.”
Nhị phu nhân cười giống như đem mật bôi trên mặt, thản nhiên nói:
“Này còn phải hỏi sao, hơn phân nửa là chuyện của Hầu gia cùng Thập Nhất Nương giận nhau!”
Kết Hương đối với phán đoán của Nhị phu nhân cho đến giờ vẫn chưa
từng nghi ngờ, nhưng vẫn thấy kỳ quái hỏi: “Tứ phu nhân cùng Hầu gia
giận dỗi? Tại sao ta không có nhìn ra? Phu nhân làm sao lại biết được?”
“Nếu không phải giận dỗi nhau, như thế nào lại cùng đến chỗ này của
ra.” Nhị phu nhân hướng về bóng người trong gương thản nhiên nói, “Ta
đoán, hơn phân nửa là vì Hầu gia không thương lượng với Thập Nhất Nương
đã nhờ ta làm người mai mối———–bằng không, lấy tính cách cẩn thận của
Thập Nhất Nương, ngày đó gặp ta ở chỗ Thái phu nhân đã nói cảm ơn với
ta. Mà không phải đợi tới ngày hôm nay, cùng Hầu gia đi tới đây.” Nói
tới đây, nàng xoay người lại cười với Kết Hương một tiếng, “Có điều,
nàng có thể tác động đến Hầu gia, cũng là người rất thú vị!”
Kết Hương cũng không cảm thấy có ý gì. Nàng nhíu mày, thấp giọng nói: “Phu nhân, ngài không phải nói, ngài chỉ là người trung gian, việc hôn
sự này có thành hay không, đều do Hầu gia cùng cữu lão gia thương lượng
sao? Tại sao lại còn đáp ứng Hầu gia trở về. . . . . . . .”
“Cho nên ta mới nói Tứ phu nhân là người thú vị đi!” Nhị phu nhân
cười nói, “Ta cho là nàng biết rồi sẽ không đáp ứng. Ai biết được, nàng
lại kéo Hầu gia tới đây cảm ơn ta.” Vừa nói, nàng vừa nháy mắt với Kết
Hương, “Cho nên ta quyết định bất luận như thế nào cũng muốn đi một
chuyến này!”
“Nhưng chỗ cữu thái thái thì sao?” Kết Hương có chút bận tâm.
“Chỗ nàng, chỗ nàng thì sao?” Nhị phu nhân xem thường nói, “Nàng cũng chỉ là biết về nói với huynh đệ nhà mẹ đẻ đi! Trừ cách đó ra, nàng còn
có thể có biện pháp gì? Năm đó chuyện gì ta cũng nhường nàng, không phải vì cha nàng là Thuận Thiên phủ doãn, mà là mong nàng có thể sống chiếu
cố thật tốt ca ca của ta. Nhưng thời điểm Nhị gia chết, nàng lại đem vú
già trong nhà giải tán hết, khóc lóc ầm ỹ đòi đi nhậm chức cùng ca ca,
lòng ta cũng phai nhạt.”