Edit: Khuê Loạn
Thập Nhất Nương không lên tiếng, Từ Lệnh Nghi rất chi là không thoải mái.
Hắn cười cười tự giễu, không còn hăng hái nói chuyện nữa, cúi đầu uống trà.
“Hầu gia phát hiện ra cái gì?” Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi.
Từ Lệnh Nghi ngẩn ra. Ngẩng đầu nhìn qua, thê tử ở phía đối diện cúi
thấp đầu, ánh mắt chăm chú nhìn đồ thêu trên tay———-nếu như không phải
nhìn thấy khóe miệng của nàng khẽ động, hắn còn tưởng rằng mình nghe
nhầm.
Mấy ngày bất hòa không nói chuyện với mình, hiện tại đột nhiên mở
miệng. . . . . . . Lời mình nói khiến cho nàng tò mò? Hay là sự tức giận của nàng đã tiêu tan hết rồi? Bất kể là tình huống nào, đánh tan được
băng giá giữa hai người đã là một cơ hội tốt rồi. Từ Lệnh Nghi tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Giữa hai đầu lông mày của hắn hiện lên sự vui sướng nhàn nhạt.
“Cô nương mà Khu gia đề cử cho Lễ Bộ, cô nương do Phương Thượng vì
hiền danh mà giới thiệu cho Lễ Bộ, ta đã phái người đi nghe ngóng, nghe
nói đều là dung mạo cực kỳ xuất chúng.” Thanh âm của Từ Lệnh Nghi vẫn ôn hòa thong dong như trước, nhưng lộ ra mấy phần nhẹ nhàng.
Mấy ngày qua hắn đều có chút không được tự nhiên, hiện tại lại nguyện ý hạ thấp tư thái đáp lời với mình. . . . . . . . Động tác tay của Thập Nhất Nương dần dần chậm lại, lộ ra thần sắc để ý lắng nghe, cùng cho
nhau một bậc thang.
Chiến tranh lạnh chỉ là để làm cho đối phương hiểu được thái độ của
mình, nhưng thời gian quá dài ngoài việc khiến cho vợ chồng bất hòa, thì chiến tranh lạnh không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả.
“Lần này tuyển phi cho trưởng hoàng tử mà không phải là nạp phi cho
hoàng thượng, chỉ chọn một vị chính phi. Dung mạo xuất sắc sao bì được
với phẩm hạnh cao thượng sẽ có lợi cho việc trúng tuyển chứ? Theo như lẽ thường, Khu gia hẳn nên từ trước đó chọn ra một cô gái xuất chúng để
bồi dưỡng, sau đó lại chọn thêm hai nữ tử nữa để phòng trừ, đảm bảo
người cuối cùng có thể tiến vào mắt của Thái hậu nương nương và Hoàng
hậu nương nương mới phải. Nhưng người Khu gia làm việc này lại có chút
lộn xộn. Bên ngoài, âm thầm dùng sức, thế nên người Khu gia ở Lễ Bộ bị
làm khó, không biết nên như thế nào cho phải. Vậy mà lại để cho Dương
gia vượt lên đầu.”
Thập Nhất Nương ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Nghi, lộ ra vẻ mặt giật mình.
Từ Lệnh Nghi khẽ mỉm cười: “Không tức giận nữa rồi?”
“Tức giận!” Thập Nhất Nương nghiêm túc nhìn Từ Lệnh Nghi, dứt khoát
nói, “Lần trước chuyện của Giới ca cũng như vậy. Hầu gia một câu cũng
không thương lượng liền ném hài tử cho thiếp thân, làm cho thiếp thân lo lắng một trận. Lần này lại như vậy. . . . . . . . Gặp chuyện cũng không thông báo cho thiếp thân một câu, thiếp thân nào có thể không tức giận?
“Thiếp thân cũng biết, nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện phải có
khí phách. Ngài mặc dù chỉ là cùng Hạng đại nhân ước định bằng lời nói,
nhưng đó cũng là chuyện ngài đã đáp ứng. Thiếp thân tuy trong lòng không nguyện ý, vì mặt mũi Hầu gia, cũng không nên nói ra chuyện muốn đi gặp
mặt ba vị tiểu thư Hạng gia, cũng vì thể diện của hôn sự này mà không
làm náo loạn lên. Chẳng qua là hiểu thì hiểu, nhưng trong lòng thiếp
thân vẫn cảm thấy khó chịu.”
Nàng vừa nói, trên mặt lại lộ ra mấy phần không vui, “Hầu gia cũng
nói, chuẩn bị hôn sự này cho Dụ ca, thứ nhất là vì tiền đồ của Dụ ca,
thứ hai cũng là vì an bình trong phủ. Các huynh đệ có tiền đồ riêng của
mình, mới không chỉ suy nghĩ đến chút ít sản nghiệp trong nhà. Thiếp
thân nghe vậy thấy hết sức có đạo lý. Mọi chuyện ngài đều suy nghĩ chu
toàn, an bài thỏa đáng, lại có tuệ nhãn biết đi tìm Nhị tẩu nhờ nói tốt
cho người. Nếu trước đó ngài tinh tế nói trước với ta một tiếng, thiếp
thân dù ngu độn, nghĩ tới nỗi khổ tâm của Hầu gia đối với con cái, nghĩ
tới ân tình của Hạng gia đem nhi nữ gả tới đây làm vợ Dụ ca, đối với
Hạng gia, đối với Nhị tẩu chỉ có sự cảm kích, làm sao còn có thể tức
giận nói muốn gặp tiểu thư Hạng gia chứ, làm mất mặt mũi của ngài, của
Hạng đại nhân cùng Nhị tẩu chứ? Hầu gia lúc ấy không đáp ứng, nhất định
là đang trách ta không biết đại thể đúng không?”
Lúc Từ Lệnh Nghi nghe Thập Nhất Nương nói “Nếu không nguyện ý, nhìn
thể diện của Hầu gia, mà làm náo loạn hôn sự của Dụ ca,” không khỏi có
chút ngượng ngùng, nghe đến đoạn Thập Nhất Nương nói “Tức giận nói muốn
gặp tiểu thư Hạng gia”, biết Thập Nhất Nương chỉ tức giận một lúc mới
nói vậy, đợi đến lúc Thập Nhất Nương hỏi hắn, “Có phải trách ta không
biết đại thể đúng không?”, vội nói: “Không có, không có.”
Thập Nhất Nương chỉ làm như không nghe thấy. Tiếp tục nói: “Ngài biết không, ngày dó ta gặp Nhị tẩu, nhưng một câu cũng không nói, chứ đừng
nói chi là lời cảm kích. Nếu là lòng dạ rộng lượng một chút, cười một
cái là qua. Nếu khí lượng nhỏ một chút, sẽ ngầm chê cười thiếp thân
không biết báo đáp là nhỏ, cảm thấy mình nhận sự ủy thác của người, vì
chuyện của người vất vả một hồi. Ngài làm cho thiếp thân phải đối mặt
với Nhị tẩu như thế nào đây? Nhắc tới chuyện này với Nhị tẩu như thế nào đây?”
Từ Lệnh Nghi rất là lúng túng, lẩm bẩm: “Nhị tẩu không phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy. . . . . . .”
Nhưng lời này này Thập Nhất Nương nghe thấy, lại thở dài nói: “Chính
là vì Nhị tẩu không phải người lòng dạ hẹp hòi, cho nên Hầu gia và thiếp thân lại càng phải lấy sự chân thành đối đãi, càng thêm tôn kính mới
phải. Bằng không, thiếp thân cũng đã không bất an như vậy!” Lại nói
tiếp, “Nhị tiểu thư Hạng gia nếu tính cách thật sự ôn thuần như lời Nhị
tẩu nói, cùng Dụ ca cũng xứng đôi. Ta tuy là mẹ kế của hắn, cũng hy vọng hắn có thể sống tốt, hy vọng huynh đệ bọn họ luôn hòa thuận, có thể làm cho Từ gia ngày càng thịnh vượng. Một chuyện tốt như vậy, lại xảy ra
nhiều sóng gió như thế!” Nàng nói xong, nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.
Thần sắc hắn không khỏi quẫn bách. Nhưng trong lòng vẫn nhớ tới
chuyện Thập Nhất Nương muốn đi gặp ba vị tiểu Hạng gia, miễn cưỡng hỏi:
“Còn ba vị tiểu thư Hạng gia?”
“Tất nhiên muốn gặp một chút!”
Từ Lệnh Nghi cười khổ.
“Hạng đại nhân người ta đồng ý đem nữ nhi gả tới đây, chẳng lẽ ta làm bà bà cũng không chào hỏi lấy một tiếng?” Thập Nhất Nương sẵng giọng,
“Dù nói thế nào, Nhị tẩu cũng là cô cô Hạng gia, chẳng lẽ lại để cho
Nhị tẩu cùng với Hạng thái thái thương lượng tiền đặt cọc và sính lễ
sao?”
Trong lòng Từ Lệnh Nghi buông lỏng: “Chuyện đó thì hẳn là nên gặp một chút!” Trên mặt hắn không khỏi nở nụ cười.
Thập Nhất Nương đứng dậy kêu Nhạn Dung đi vào giúp nàng thay quần áo.
“Lúc này phải đi sao?” Từ Lệnh Nghi đứng lên theo, kinh ngạc nhìn Thập Nhất Nương, “Có thể cứ từ từ một chút được không?”
“Ai nói phải đi ngay lúc này?” Thập Nhất Nương nhìn hắn một cái, “Dù
sao cũng phải đợi đến sau lễ trừ phục của đại tỷ! Ta đây là muốn đi đến
chỗ Nhị tẩu!”
“Đi làm cái gì?” Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên, thần sắc có chút khẩn trương.
Thập Nhất Nương nghĩ đến chuyện lúc trước mình có nghe lời đồn đại nói Nguyên Nương cùng Nhị phu nhân bất hòa. . . . . . . . . .
Nhìn dáng vẻ, dường như mâu thuẫn của Nguyên Nương cùng Nhị phu nhân đã làm cho hắn biến thành chim sợ cành cong rồi.
Nàng cố nén ý cười nói: “Tất nhiên là muốn đi cảm ơn Nhị tẩu rồi! Nhị
tẩu giúp cho Dụ ca có một cọc nhân duyên tốt như vậy, lại giúp cho nỗi
lo trong lòng Hầu gia. . . . . . . Không biết thì thôi, nếu đã biết rồi, dù sao cũng muốn gặp mặt Nhị tẩu nói cảm ơn.” Sau đó do dự chốc lát,
nói: “Hầu gia cũng cùng đi chứ? Như vậy cũng tỏ vẻ trịnh trọng một
chút.”
Từ Lệnh Nghi nghe xong như trút được gánh nặng, khóe mắt đuôi lông
mày đều lộ ra mấy phần vui sướng: “Tất nhiên muốn đi! Tất nhiên muốn đi
cùng rồi!”
Thập Nhất Nương nghe xong che miệng cười, kêu Xuân Mạt đi vào hầu hạ
Từ Lệnh Nghi thay quần áo, mình ở trong tẩy phòng rửa mặt một chút, đổi
áo màu vàng thêu cỏ như ý màu xanh, cùng Từ Lệnh Nghi đi đến Thiều Hoa
viện.
Trên đường, nàng chủ động hỏi Từ Lệnh Nghi: “Trưởng hoàng tử phi sẽ xuất thân từ Dương gia sao?”
“Rất không có khả năng!” Từ Lệnh Nghi nói, “Chuyện này cuối cùng vẫn là do hoàng thượng định đoạt.”
“Hầu gia nói Khu gia có chuyện kỳ lạ, lại xảy ra chuyện gì vậy?”
Bọn nha hoàn ở phía xa xa vẫn đi theo sát, hai người bước chân chậm lại, vừa đi vừa nói chuyện.
“Dưới gối Tịnh Hải Hầu có chín nam ba nữ. Trưởng tử, tứ tử, lục tử,
thất tử, đều là con vợ cả, những nhi tử khác đều là thứ xuất. Hoàng quý
phi là thứ nữ tam phòng. Trưởng tử từ ba mươi năm trước đã được chọn làm thế tử. Mấy năm nay Tịnh Hải Hầu tuổi tác đã cao, mọi chuyện trong nhà
đều do thế tử xử lý, ở Phúc Kiến đều có uy vọng riêng. Năm ấy hoàng
thượng lên ngôi hắn đã hướng về hoàng thượng, cùng ta có vài lần duyên
phận. Là một người cực kỳ trầm ổn.” Thần sắc Từ Lệnh Nghi dần trở nên
nghiêm nghị, “Chuyện tranh giành ngôi báu, kẻ thắng làm vua thua làm
giặc. Là chuyện nguy hiểm khuynh gia. Không có mấy phần nắm chắc, ai
cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện Ngũ hoàng tử, Khu gia
biểu hiện quá mức để ý cái trước mắt. Vì thế ta còn lặng lẽ gặp Vương
Cửu Bảo. Hỏi hắn tình hình của Khu gia, sợ là có chuyện gì đó mà ta
không biết.” Nói tới đây, trong mắt hắn lộ ra vẻ ngưng trọng, “Ai ngờ,
những gì Vương Cửu Bảo nói cùng những gì ta suy đoán không khác lắm. Lúc này lại vừa có chuyện đề cử trưởng hoàng tử phi. Hai lần thủ đoạn làm
việc đều tương tự nhau————–trước sau không giống nhau, thỉnh thoảng âm
nhu cấp tiến, thỉnh thoảng lại lão luyện khéo đưa đẩy. . . . . . .”Nói
tới đây, hắn dừng bước lại nhìn Thập Nhất Nương, “Ta hoài nghi, trong
nội bộ Khu gia có vấn đề!”
Dính vào chuyện chính trị sẽ trở nên cực kỳ phức tạp, Thập Nhất Nương cảm thấy dù cho là mình có biết, cũng không thể giúp được gì cho Từ
Lệnh Nghi. Nàng trực tiếp nói: “Vậy đối với nhà chúng ta có chuyện gì
tốt? Hay là chuyện xấu gì không?”
“Bây giờ còn chưa biết được!” Từ Lệnh Nghi cười nhàn nhạt, chuyển hướng, nói, “Có điều, ta nghĩ, hẳn là chuyện tốt đi!”
Là chuyện tốt là được!
Thập Nhất Nương cùng hắn đi về phía trước, nói đến chuyện Dụ ca: “. . . . . . . Nếu hắn muốn đi theo con đường khoa cử làm quan, chuyện tiên
sinh dạy học đã là lửa sém lông mày rồi (rất gấp gáp). Ta nghĩ, đợi lát
nữa đi chỗ Nhị tẩu, không bằng hỏi nàng một chút, nhờ nàng giúp đỡ tìm
tiên sinh!”
Từ Lệnh Nghi lại nói: “Nhị tẩu dù sao cũng là người ở góa, cũng đã
lâu không có gặp mấy người quen cũ. Làm sao có thể không biết xấu hổ cứ
tới làm phiên nàng. Ta nghĩ đem Dụ ca đến Nhạc An, chỗ Cẩn Tập thư viện
của Khương tiên sinh để học, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thập Nhất Nương hơi ngẩn ra.
Từ Tự Dụ năm nay mới mười hai tuổi, đến chỗ xa như vậy để học, hắn đành lòng sao?
“Ngọc bất trác bất thành khí (ngọc không mài không thành ngọc tốt). Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu nàng, Từ Lệnh Nghi đã nói, “Huống chi
học thức, nhân phẩm của Khương tiên sinh đều tốt, lại có con mắt nhìn
người. Đi chỗ khác mở mang kiến thức, tầm nhìn cũng rộng hơn. Đối với
hắn sau này chỉ có tốt chứ không có xấu.”
“Hầu gia lúc nào thì có tâm tư này?” Thập Nhất Nương cười nói, “Cũng không thấy nói tiếng nào!”
“Đây là nàng nhắc nhở ta!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Nàng không phải
nói đọc ngàn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường sao? Nếu Cần ca có
thể chịu khổ đi theo Tam ca nhận chức, thì Dụ ca cũng cần tôi luyện một
phen mới được.”
Nhắc nhở không nói tới, có thể có chút xúc động đi!
Biết thế giới rộng lớn bao la, mới biết mình có bao nhiêu nhỏ bé. Có
lẽ vì vậy mà Từ Tự Dụ không còn quyến luyến tước vị Vĩnh Bình Hầu này,
có lẽ hắn sẽ biết, trên thế giới này so với tước vị còn có thứ trọng yếu hơn. Mặc dù là con dao hai lưỡi, cũng không thử một lần, thì ai biết
được kết quả như thế nào đây!
Thập Nhất Nương khẽ cười, Thiều Hoa viện đang ở trước mắt