Edit: Anh Vũ
Beta: Tiểu Tuyền
Từ Lệnh Nghi biết Thập Nhất Nương đây là mượn việc trêu ghẹo hắn để tỏ rõ lập trường của mình.
“Mặc Ngôn!” Hắn có chút thổn thức: “Lúc nàng cần, chỉ cần căn dặn là được.”
Các nàng kinh doanh cửa hàng thêu, làm sao thiếu được việc phải giao thiệp với Hồ Châu, đã có quan hệ mười mấy năm, người khác cũng rõ ràng lai lịch của bọn họ, nhưng Từ Lệnh Nghi thì dù không chào hỏi cũng không có vấn đề gì.
Hổ Phách đi vào, đem danh sách đồ đưa tới Quý Châu cho Thập Nhất Nương xem qua: “Nếu thêm đồ nữa, chỉ sợ phải tới năm sau mất thôi. Cho nên nô tỳ chỉ chuẩn bị đồ qua năm mới thôi.”
Thập Nhất Nương gật đầu đưa thêm ngân phiếu 200 lượng: “Nói không chừngphải quà cáp cho quan trên, hơn nữa mấy người Bàng sư phụ cũng theo đến đó, thì lễ mừng năm mới cũng phải có phong bao lì xì mới được.”
Hổ Phác cười đi.
Từ Lệnh Nghi ngồi ở đó khẽ cười.
Không ngờ Cẩn ca nhi còn nhỏ mà làm việc lại có trước có sau như vậy.
Đầu tiên là nó đem chuyện mỏ quặng nói cho Ung Vương biết, chiếm được sự ủng hộ của Ung Vương, sau đó mượn danh tiếng của Ung Vương mà kéo Cung Đông Ninh lên cùng một thuyền. Giả vờ không nhận ra bộ dạng của Cung Đông Ninh, giật dây Bình Di Thiên Hộ sở Thiên Hộ và Phổ An Vệ Chỉ Huy Sứ cùng nhau làm việc này. Bình Di Thiên hộ Thiên sở cùng phổ An Vệ Chỉ Huy Sứ làm khó mấy ngày, nghĩ tới nghĩ lui không có cách nào qua mặt Cung Đông Ninh, cuối cùng vẫn quyết định Cung Đông Ninh chiếm được phần lớn… đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng có người đứng ra gánh chịu.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, sang đầu xuân sau mỏ bạc có thể sinh lời rồi. Dưới tình huống như vậy, nếu như hắn muốn đem Từ Tự Cẩn trở về chỉ sợ Ung Vương sẽ không đồng ý.
Nghĩ tới đây khóe miệng hắn liền cong lên, bộc lộ tâm tình vui vẻ.
Thiên hạ không có tường nào mà gió không lọt qua được. Nếu Cẩn ca nhi ở Quý Châu gây ra chút sóng gợn gió thổi, hay hắn tiếp tục giấu tài ở trong nhà cũng được, tránh cho phụ tử bọn họ một ở bên trong một ở bên ngoài, tạo thành một thế lực, khiến cho Tân đế trong lòng bất an.
***
Bởi vì Tiên đế băng hà, hoàng thượng không thiết yến ban thưởng chư vương cùng công chúa và phò mã như năm trước. Tiệc mừng ngày đầu năm mới cũng hủy bỏ. Đổi niên hiệu thành Hi An.
Đầu tháng ba, Thái hậu tuyên Giang Đô công chúa và Phò mã tiến cung, hoàng thượng, hoàng hậu, Ung Vương gia, Ung Vương phi cùng vợ chồng Từ Lệnh Nghi cũng tới Từ Ninh cung dự bữa cơm gặp mặt.
Vương Hiền lớn lên tuấn tú lịch sự, ở trước mặt hoàng thượng và thái hậu luôn đúng mực, cử chỉ hào phóng, Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm gật đầu.
Sau bữa cơm, Thái hậu giữ hoàng hậu, Giang Đô công chúa, Ung vương phi và Thập Nhất Nương ở lại nói chuyện, hoàng thượng thì cùng Vương Hiền, Ung Vương, Từ Lệnh Nghi tới thiên điện bên cạnh noãn các. Hoàng thượng hỏi tới Từ Tự Cẩn: “…Nam Kinh chỉ huy sứ đã lớn tuổi, sắp tới tuổi trí sĩ. Cẩn ca nhi tuổi còn quá nhỏ, ta nghĩ để cho Nam Kinh đô chỉ huy sứ đồng tri lên làm Nam Kinh đô chỉ huy sứ, để cho Cẩn ca nhi đảm nhiệm đô chỉ huy sứ đồng tri, ở đó chịu đựng trải nghiệm mấy năm rồi tính tiếp.”
Chưa từng nắm giữ tứ phẩm chỉ huy sứ đã có thực quyền đô chỉ huy sứ đồng tri, có thể nói là một bước lên trời.
Từ Lệnh nghi vội vàng hành lễ tạ ơn.
Ung Vương nhảy ra: “Hoàng thượng, thần thấy chuyện này cần phải bàn bạc kỹ càng hơn cho thỏa đáng – Cẩn ca nhi tuổi vẫn còn quá nhỏ, dù có đi qua đó, chỉ sợ cũng không áp chế được những người đó. Thay vì đem hắn đặt ở trên lửa nóng như vậy, còn không bằng để cho hắn ngây ngốc ở Quý Châu hai năm, rồi lại lên chức ngay tại chỗ, đến lúc đó điều động hắn về làm Nam kinh đô chỉ huy sứ cũng không muộn !”
Hoàng thượng ngạc nhiên. Ngày đầu năm mới mặc dù miễn chầu mừng cho các đại thần, nhưng chư vương, công chúa, phò mã đều tiến cung cùng hắn vấn an mừng năm mới Thái hậu. Giang Đô công chúa tìm cơ hội nói cho hắn biết lý do tại sao Cẩn ca nhi lại kết thù kết oán với Trần Cát, còn khóc lóc cầu xin hắn bất kể như thế nào cũng phải nghĩ cách triệu hồi Cẩn ca nhi về, còn nói lúc đó Cẩn ca nhi bị giáng chức, nguyên nhân đều là vì nàng, hôm nay gần sang năm mới, từng nhà đoàn tụ, chỉ có Cẩn ca nhi đơn độc một người ở Quý Châu, cũng không biết có quần áo mới để mà mặc không nữa… Vĩnh Bình Hầu và Vĩnh Bình Hầu phu nhân không biết nhớ thương Cẩn ca nhi tới độ nào nữa rồi.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Cẩn ca nhi, nó mặc áo lụa hoa đỏ thẫm, đầu tóc đen nhánh sáng bóng, da trắng nõn như ngọc, mập mạp, miệng cười toe toét… Đúng là không quá thích hợp khi đẩy nó tới nơi thâm sơn cùng cốc. Chỉ sợ lớn như vậy rồi, nó lần đầu tiên đắc tội người ta, nên trong tâm muốn đền bù một chút, chưa từng nghĩ rằng Ung Vương lại phản đối. Không chỉ có phản đối mà còn nói rất có lý, khiến cho người ta không thể phản bác lại được.
Hắn không khỏi liếc Từ Lệnh Nghi một cái.
Từ Lệnh Nghi hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, nhìn Ung Vương, nhất thời im lặng, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, hành lễ nói: “Ung Vương gia nói rất có lý. Từ Tự Cẩn còn nhỏ quá, khó mà phục chúng, lại là ngoại thích, hoàng thượng vừa mới lên ngôi, cần lấy hiền đức chi thần trọng dụng anh tài trong thiên hạ, vì hoàng thượng phục vụ mới đúng. Chuyện của Từ Tự Cẩn để sau này nói cũng chưa muộn.”
Hoàng thượng khẽ gật đầu không nói gì.
Vương Hiền phát hiện vẻ mặt Ung Vương lúc này so với lúc trước đã giãn ra không ít, không khỏi âm thầm kỳ quái, về nhà nói lại cho Giang Đô công chúa nghe.
Giang Đô công chúa liền thở phì phì tới tìm Ung Vương.
Ung Vương bị nàng cuốn lấy không có cách nào khác, biết hoàng thượng yêu thương nhất là bào muội này, nếu nàng cãi lại thật, hoàng thượng nói không chừng thật sự có tâm triệu hồi Từ Tự Cẩn về, vậy mỏ bạc của hắn cho dù đã xong, hắn cũng không thể tự mình chạy đi đòi phân chia tiền với Cung Đông Ninh được! Chuyện làm ăn này dù sao cũng không thể để lộ ra ngoài ánh sáng. Không thể làm gì khác đành uyển chuyển đem chuyện đã xảy ra nói lại cho Giang Đô công chúa, sau đó khuyên nàng: “… Ta đem tiền trả sạch cho phủ nội vụ rồi sẽ dừng tay. Nếu như hoàng thượng mà truy cứu, hoàng thượng, ta và Thái Hậu cũng không thể ngẩng mặt lên được, nếu như không truy cứu, mọi người sẽ học theo, sẽ làm hại tới căn nguyên quốc gia.”
Giang Đô công chúa giận đến phát run cả người: “Cũng là tại huynh, tại sao lại trùng tu lăng tẩm?”
Ung Vương cười khổ: “Ta không trùng tu lăng tẩm, chẳng lẽ để cho ta dính líu vào mấy chuyện trong triều đình hay sao?”
Giang Đô công chúa cứng họng..
Cảm thấy Cẩn ca nhi quá đáng thương.
Đầu tiên là giúp nàng làm việc nên đắc tội với Trần Cát, lại bị Tam ca coi như là vũ khí để sử dụng…
Nàng xoay người đi tìm Thập Nhất Nương, nói chuyện phiếm với Thập Nhất Nương một hồi lâu, còn thưởng cho Đình ca nhi, Trang ca nhi, Khánh ca nhi và Oánh Oánh rất nhiều thứ.
Thập Nhất Nương đầu óc u mê.
“Thành hôn rồi dù sao cũng không giống như trước!” Khương thị dâng trà cho Thập Nhất Nương: “Có đôi khi cũng muốn đi thăm người thân, trò chuyện, náo nhiệt chút ít!”
Có lẽ là vậy!
Thập Nhất Nương khẽ nắm tay, bỏ qua chuyện này sang một bên, đi tới chỗ Từ Lệnh Nghi.
“Sao tự dưng lại được thăng chức làm bách hộ (một chức quan)? “ Nàng đem thư của Từ Tự Cẩn cho hắn nhìn: “Không nghe thấy nó lập được chiến công, mà cũng không nghe nói làm được chuyện đặc biệt gì cho Thiên Hộ, hay là Cung Đông Ninhngầm ám hiệu với người bên dưới?”
Nhìn qua, người của phổ An Vệ sở Bình Di Thiên Hộ sở muốn giữ Từ Tự Cẩn lại làm việc cho bọn họ…
Từ Lệnh Nghi cười nhận lấy thư, đọc lướt qua: “Ta sẽ hỏi một chút xem sự việc là như thế nào!”
Tranh thủ một chút thời gian cho nhi tử. Chờ việc kinh doanh mỏ bạc vào quỹ đạo, phái thêm người tâm phúc tới coi chừng, cho dù hắn có bị điều tới các Vệ Sở khác cũng không bị ảnh hưởng gì.
Thập Nhất Nương nhíu chân mày: “Như vậy thì tính như là chưa thông qua khảo nghiệm của chàng phải không? Nó đi chẳng qua mới có một năm nhưng thiếp cảm thấy trong việc này có chuyện thiếp không biết!”
Từ Lệnh Nghi ôm bả vai nàng: “Nàng đừng lo lắng! Có ta ở đây rồi!” Sau đó hỏi chuyện làm ăn của nàng: “Cửa hàng thêu làm ăn như thế nào?”
“Vẫn bình thường!” Chân mày Thập Nhất Nương giãn ra: “Có khách thương từ Dương Châu tới, thấy cửa hàng của chúng ta làm ăn tốt, muốn đem hương phấn của họ bán ở cửa hàng của chúng ta. Thiếp phái người đi tìm hiểu, hương phấn nhà kia ở Giang Nam rất nổi danh, phó chưởng quầy Giác Hữu Lợi đang cùng bọn họ thương lượng chuyện này. Nếu có thể thành, chúng ta sẽ thuê cửa hàng ở bên cạnh, mở thêm một gian hàng bán hương phấn.”
“Ta nhớ là son trong cung đều là từ bên Hàng Châu đưa tới, chỉ bán hương phấn, có hơi ít quá, không bằng nàng phái người qua bên Hàng Châu kia xem một chút. Nếu vừa bán hương phấn vừa bán son, nói không chừng làm ăn sẽ tốt hơn.”
“Thiếp cũng nghĩ như vậy,” Thập Nhất Nương nói: “Thiếp định ngày mai tới phủ Thuận Vương một chút, xem than vẽ lông mày, son môi được tiến cống từ nơi nào, tính đem các mặt hàng này bán cùng nhau.”
Từ Lệnh Nghi thấy nàng không nhắc tới chuyện Từ Tự Cẩn nữa thì thở phào nhẹ nhõm.
Thập Nhất Nương càng ngày càng thấy khả nghi, nên gọi Thố Ương – đứa trẻ được Cẩn ca nhi đem về từ Gia Dự quan tới: “Ta muốn triệu Lục thiếu gia về, nhưng Hầu gia không cho. Ngươi có dám đi theo người ta, giúp ta đi Quý Châu một chuyến không?”
Thố Ương lập tức cam đoan: “Lục thiếu gia đối với tiểu nhân có ơn cứu mạng, chỉ cần phu nhân giao phó, tiểu nhân đảm bảo sẽ nghe theo lời của phu nhân.” Lại nói: “Đừng nói là đi cùng người khác, chính một mình tiểu nhân, cũng có thể tự đi tới Quý Châu.”
“Hai ngày nữa, ta sẽ phái người mang xiêm y mới cho Lục thiếu gia, ngươi sẽ đi cùng bọn hắn.” Thập Nhất Nương nói: “Đến Bình Di, cái gì cũng không nên nói, nhìn kỹ xem quan trên của Lục thiếu gia là những người nào? Đối đãi với Lục thiếu gia ra sao? Thiếu gia bình thường hay gặp gỡ những ai?… Ngươi đem mọi chuyện quan sát rõ ràng, ta cũng có thể biết đường đi giúp Lục thiếu gia. Nếu là Lục thiếu gia hỏi tới, ngươi chỉ cần nói ở trong phủ nhàm chán, nhân dịp có người tới đưa đồ cho nó, thì chạy ra ngoài. Có làm được không?”
“Có thể!” Thố Ương sắc mặt đỏ ửng tràn đầy kiên nghị (kiên định, nghị lực).
Thập Nhất Nương cười thưởng một hà bao bạc vụn cho hắn, lặng lẽ đưa cho hắn ngân phiếu một trăm lượng giấu vào thắt lưng: “Cần dùng lúc nguy nan!”
Thố Ương vui vẻ đi theo người tới Quý Châu.
Thập Nhất Nương bận rộn khai trương cửa hàng son phấn, thỉnh thoảng Giang Đô công chúa lại dạo qua cửa hàng một chút, nàng chơi rất thân với Khương thị.
Cuối tháng tư, Thố Ương trở lại, mang theo hai bộ trang sức của Miêu tộc, một bộ cho Thái phu nhân, một bộ cho Thập Nhất Nương, nói là lễ vật mừng sinh nhật.
“Lục thiếu gia hỏi tiểu nhân làm thế nào mà tới, tiểu nhân trả lời Lục thiếu gia như những gì phu nhân đã dặn dò.” Vẻ mặt Thố Ương ỉu xìu: “Kết quả ngày thứ hai Lục thiếu gia lại sai Bàng sư phụ đưa tiểu nhân tới dịch trạm, còn nói, tiểu nhân cứ ngoan ngoãn ở nhà, đi theo sư phó của Thất thiếu gia học võ, sau này sẽ có chỗ hữu dụng, tránh cho tiểu nhân khỏi chạy loạn khắp nơi.” Nói xong, móc từ trong ngực ra một phong thư đưa cho Thập Nhất Nương: “Lục thiếu gia nói, khi trở về gặp phu nhân thì đưa thư này cho phu nhân.”
Thập Nhất Nương cười nhận lấy thư.
Kính thưa mẫu thân đại nhân kính mến,” câu thứ nhất coi như bình thường, câu thứ hai lại bắt đầu oán trách: “Con biết chuyện gì cũng không thể gạt được mẹ mà, vậy thì con đành nói thật cho mẹ biết vậy! Con ở đây phát hiện được một mỏ bạc, tự nhận thấy mình không có khả năng, nên con đã gửi tin cho Ung Vương gia…”
Đem chuyện đã xảy ra tất cả đều nói cho Thập Nhất Nương.
Có đôi khi, đả thảo kinh xà cũng là một biện pháp.
Thập Nhất Nương yên lặng xem thư.
Lúc mới bắt đầu, mỗi ngày có thể sinh lợi mười hai mười ba lượng bạc, hiện tại mỗi ngày sinh lời bốn mươi mấy lượng bạc… Hàng ngày đều có một đống tiền, Cẩn ca nhi còn nghĩ tới chuyện đến Gia Dự quan làm Tổng binh sao?