Hôm đó Từ Lệnh Nghi vẫn không trở về, buổi trưa sai gã sai vặt thân tín mang tin cho Thập Nhất Nương: “Ta tất cả vẫn khỏe mạnh, nàng không cần phải lo lắng!”
Giờ Tỵ ngày thứ hai, tiếng chuông ở tất cả các chùa chiền đền miếu ở Kinh thành đều vang lên.
Hoàng thượng băng hà.
Thập Nhất Nương không biết tình hình nhà người khác như thế nào, Thái phu nhân thở một hơi thật dài, hốc mắt bắt đầu hơi ẩm ướt.
“Lễ bộ nói như thế nào?”
“Nghi lễ đám tang như cũ!” Thập Nhất Nương nhỏ giọng nói: “Vẫn còn đang bàn bạc!”
“Nói mọi người trong nhà mặc đồ trắng để tang đi!” Thái phu nhân tựa vào chiếc gối thổ cẩm Băng Liệt Văn màu đỏ thẫm, giọng nói có chút mệt mỏi, “Cấm hạ nhân không được uống rượu làm vui, cười đùa vui chơi, qua một trăm ngày rồi hãy nói.”
Nhị phu nhân ngồi một bên, thần sắc có chút buồn bã.
Thập Nhất Nương nhỏ giọng xác nhận, đi ra ngoài phân phó các quản sự làm việc, Tam phu nhân mặc quần áo trắng, hai thái dương dán cao thuốc, vội vàng chạy tới.
“Hoàng thượng thật sự mất rồi?” Nàng kéo Thập Nhất Nương tới phòng khách bên cạnh lò sưởi nói: “Trong cung có tin tức gì không?”
“Không nghe thấy tin tức gì!” Thập Nhất Nương trả lời: “Hầu gia vẫn còn ở trong cung chưa về!”
Mặt mày Tam phu nhân mang theo mấy phần ý cười: “Tân hoàng lên ngôi, thế nào chả có ban thưởng cho quần thần đúng không?”
Nếu như vậy, Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm cũng có thể nhận được tước vị thế tập.
“Hiện tại cũng chưa có bố cáo gì cả,” Thập Nhất Nương uyển chuyển nói: “Những thứ khác sợ rằng phải đợi sau khi chôn linh cữu mới có thể bàn luận được!”
“Đúng vậy!” Tam phu nhân lẩm bẩm: “Bây giờ nói những thứ này còn hơi sớm một chút.” Vừa nói, tinh thần nàng vừa rung lên, cao giọng nói: “Nương đâu? Nương có khỏe không?” Một mặt hỏi, một mặt đứng lên: “Chúng ta tới thăm lão nhân gia người một chút đi?” Lại nói: “Khi nào khóc tang thì Tứ đệ muội cũng phải nói cho chúng ta một tiếng nhé, nói gì thì nói chúng ta cũng là người một nhà, nên thân thiết đi cùng nhau, Thái hậu và thái tử cũng có thể rạng rỡ mặt mày a!”
Thập Nhất Nương ậm ừ một tiếng, mỉm cười bảo Tam phu nhân tới chăm sóc Thái phu nhân, còn nàng gọi Tống ma ma và Hổ Phách vào phân phó chuyện quốc tang.
Lễ tang kéo dài hai ngày, hoàng thái tử mặc đồ tang hai mươi bảy ngày, qua hai mươi bảy ngày rồi thì mặc quần áo trắng, Chư vương, công chúa để tang ba năm, hai mươi bảy tháng mới hết mặc đồ tang. Các văn võ bá quan mặc đồ tang đến bên ngoài tư thiện môn khóc tang ba ngày, sau đó đổi đồ tang để khóc tang vào sáng sớm của mười ngày tiếp theo, hai bảy ngày đoạn tang. Ngày thứ tư Các mệnh phụ mặc quần áo trắng đến Tây Hoa môn khóc tang ba ngày, hai mươi bảy ngày đoạn tang. Nơi ở của quan lại cấm tổ chức âm nhạc, tế tự, kết hôn trong vòng một trăm ngày, quân và dân mặc quần áo trắng mười ba ngày, cấm âm nhạc, tế tự, kết hôn trong vòng một tháng.
Sau đó lại là lễ lên ngôi của tân hoàng, lễ sắc phong thái hậu, lễ sắc phong hoàng hậu, sau khi kết thúc là lễ chôn cất tiên đế…Đợi cho tới khi Thập Nhất Nương Từ Lệnh Nghi có thể ngồi xuống cùng nhau mà nói chuyện đã là trung tuần tháng chín.
Từ Lệnh Nghi gầy đi rất nhiều.
“Lúc hoàng thượng tỉnh lại, đầu tiên là truyền chỉ cho ta tiến cung…” Hắn nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, thật giống như có thật nhiều điều muốn nói mà nói không ra lời.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là nói lảng sang chuyện khác, giọng nói có chút vui vẻ: “Lúc trước thiếp còn lo lắng vì quốc tang mà sẽ hủy bỏ hoặc lùi lại kỳ thi Hương, lại còn tổ chức đúng lịch, Giới ca nhi cũng không phụ kỳ vọng của Thường tiên sinh, thi đậu tú tài rồi. Chỉ tiếc là không thể tổ chức tiệc mừng cho Giới ca nhi được.”
Từ Lệnh Nghi biết cái mà Thập Nhất Nương gọi là ăn mừng, hơn phân nửa chính là bảo quan gia mời mọi người tới cùng nhau ăn bữa cơm gì gì đó.
Hắn không nói chuyện, kéo bả vai của nàng, nhỏ giọng nói: “Nếu nàng có thời gian, thì tiến cung nói chuyện với Thái hậu nhiều một chút! Nguyên bốn chín ngày vừa rồi, thái hậu cố ý ở trong Từ Ninh cung không ra ngoài, còn mời Tể Trữ sư thái tiến vào giảng giải Phật giáo, hoàng thượng rất lo lắng.”
Hoàng thượng mất đi rất bất ngờ. Lúc trước vẫn còn cùng hoàng hậu nương nương cùng dùng bữa với nhau, rời khỏi Khôn Ninh cung không quá một canh giờ lại đột nhiên ngã xuống đống tấu chương ở trên bàn. Hoàng hậu nương nương phải mất một thời gian dài mới tiếp nhận được sự thật này.
Ngày hôm sau, Thập Nhất Nương đưa canh thiếp, xế chiều nội vụ phủ có hồi âm, cho phép nàng hôm sau tiến cung.
Từ Ninh Cung nghiêm trang nhất mực, trở thành Thái hậu, Hoàng hậu nương nương dường như già đi cả chục tuổi.
Nàng nhẹ giọng an ủi Thập Nhất Nương: “Tỷ đã nói chuyện với hoàng thượng, chờ qua mấy ngày bận rộn này sẽ gọi Cẩn ca nhi về. Nếu muội cảm thấy không tốt, thì lát nữa ta sẽ nói chuyện lại với hoàng thượng một chút.” Lại nói: “Tỷ nhớ con trai thứ ba của Tứ đệ là muội nuôi lớn, nó bây giờ đang làm cái gì? Nếu là chưa có việc làm, để cho nó đảm đương cấm vệ quân cũng được!”
Thập Nhất Nương vội vàng cảm ơn Thái hậu nương nương, ôn nhu nói: “Quý Châu mặc dù xa xôi, nó biết được nương nương vẫn luôn quan tâm tới nó, nó có đi cũng không buồn khổ, ngược lại cảm thấy nơi đó không tệ. Mỗi lần viết thư về cho thiếp thân đều nói một vài chuyện mới mẻ, không chỉ có nó, chính thiếp thân cũng cảm thấy khoảng cách không quá xa. Giới ca nhi tháng tám năm nay cũng đậu tú tài. Ngũ thúc ở cấm vệ quân, Kiệm ca nhi nhà Tam bá cũng đi ra từ cấm vệ quân, đều là có Hầu gia chú ý, chuyện của Giới ca nhi, chỉ sợ vẫn cần Hầu gia định đoạt.”
Thái hậu thích nhất là Thập Nhất Nương luôn không tự chủ trương.
Nàng khẽ gật đầu nói.
Thập Nhất Nương hỏi Tể Trữ sư thái mấy ngày nay đã giảng giải những Kinh gì, lại kể chuyện lần đầu tiên nàng với Tể Trữ sư thái gặp mặt là lúc ông ấy giúp nàng bố trí lại nhà cửa cho thái hậu nghe… Không khí nhẹ nhàng mà không mất đi sự đoan trang, trên mặt Thái hậu dần dần nở nụ cười thản nhiên.
Có cung nữ đi vào bẩm báo: “Thái hậu nương nương, chủ trì Đại Giác tự tới!”
Thập Nhất Nương đứng dậy cáo từ.
Thái hậu nương nương lại nói: “Nàng là thấy ta gọi Tể Trữ tiến cung giảng giải kinh phật, mấy ngày hôm nay ngày nào cũng gửi canh thiếp muốn gặp ta. Ta bị nàng ầm ĩ làm phiền, thuận miệng nói thời gian gặp mặt, không nghĩ rằng lại cùng với thời gian gặp muội. Muội và ta cùng đi gặp nàng chút đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau dùng bữa trưa rồi lại tiếp tục trò chuyện.” Vừa nói vừa duỗi tay, ý bảo Thập Nhất Nương vịn nàng tới thiên điện.
Thập Nhất Nương nhỏ giọng “Vâng!”, vịn thái hậu tới thiên điện.
Chủ trì Đại Giác tự hơn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, lưng luôn thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, nhìn qua uy nghiêm có khí độ. Rất phù hợp với thân phận của nàng. Mà nữ ni đi theo phía sau nàng, đang tuổi xuân thì, mặc dù mặc áo vải xám, nhưng khó giấu được mắt ngọc mày ngài kia, khiến cho người ta không khỏi âm thầm thương tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy, làm sao mà lại xuất gia.
Thập Nhất Nương nhìn rồi cười khổ.
Thế giới này thật nhỏ bé.
Không ngờ rằng ở Từ Ninh cung mà cũng có thể đụng phải Dương thị.
Dương thị hiển nhiên là đã biết Thập Nhất Nương phụng bồi thái hậu, đối với sự xuất hiện của nàng cũng là không ngờ tới.
Nàng mỉm cười gật đầu với Thập Nhất Nương, vẻ mặt mang theo sự thân mật của người tha hương gặp cố tri.
Chủ trì Đại Giác tự đang tiến cử nàng với Thái hậu nương nương: “… Đây là đệ tử thân cận của ta, pháp danh Kính Không, có thể biết chữ làm văn, tinh thông ‘Lục Tổ Đàn Kinh’. Ta đã để cho nàng thừa kế y bát của ta. Cho nên hôm nay cố ý mang nàng tới bái kiến Thái hậu nương nương.”
Nếu như là bình thường, đương nhiên là có hơi thất lễ một chút. Nhưng chủ trì Đại Giác tự mang theo y bát truyền nhân đến gặp Thái hậu nương nương, mà Đại Giác tự là thiền viện của hoàng gia, vì thế cũng được coi như là danh chính ngôn thuận.
Dương thị lập tức tiến lên hành lễ với Thái hậu. Cử chỉ đoan trang hào phóng, lập tức gây được thiện cảm với Thái hậu nương nương: “Ngươi là người nơi nào? Vì sao lại vào Đại Giác tự? Quy y từ khi nào?”
Khóe miệng Dương thị mấp máy, chủ trì Đại Giác tự đã giành trước một bước nói: “Nàng là người Đại Hưng, từ nhỏ thân thể yếu đuối, được người nhà đem nàng tới nuôi nhờ dưới danh nghĩa của Quan thế âm bồ tát, lại từ nhỏ đã quen thuộc việc đọc kinh thư, sau khi lớn lên thì vào Đại Giác tự. Nói lại thì cũng đã xuống tóc được mười mấy năm rồi!” Nói hàm hàm hồ hồ, hiển nhiên là không muốn cho Thái Hậu biết lai lịch chân chính của nàng. Mà Thái hậu nương nương hiển nhiên cũng không nhớ được, nghe nói nàng đã xuống tóc được mười mấy năm rồi thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Năm nay ngươi bao nhiêu rồi?”
Dương thị cung kính nói: “Bần ni năm nay đã ba mươi mốt tuổi rồi!”
Thái hậu nương nương nghe nói vậy nhìn Dương thị từ trên xuống dưới đánh giá một phen, quay đầu nói với Thập Nhất Nương: “Không ngời Kính Không đại sư còn biết thuật trú nhan!”
Dương thị khiêm tốn nói: “Thái hậu nương nương khen ngợi. Bần ni chẳng qua là luôn hài lòng với những điều bình thường, ít khi cáu giận mà thôi.” Vừa nói, khóe mắt vừa liếc Thập Nhất Nương một cái, hơi khen tặng: “Bên cạnh thái hậu chính là phu nhân Vĩnh Bình Hầu sao? Ta thấy dáng vóc Vĩnh Bình Hầu phu nhân trông như năm nay mới có mười bảy mười tám tuổi, lại nghe được người khác nói rằng ấu tử của nàng năm nay đã mười bốn mười năm tuổi rồi, nói tới thuật trú nhan thì Vĩnh Bình Hầu phu nhân mới thật sự là có thuật trú nhan đấy!”
Mười bảy mười tám tuổi?
Lúc còn trẻ nàng nổi danh là người trầm ổn, hiện tại giơ chân nhấc tay lại càng không có khuyết điểm, lại có một phần không câu nệ, thấy thế nào cũng không giống thiếu nữ. Thật là không giống với lời nói của Dương thị.
Thập Nhất Nương khẽ mỉm cười: “Kính Không đại sư quá khen!”
Thái hậu nương nương hiển nhiên rất thích nghe nói như vậy, nàng cầm tay Thập Nhất Nương: “Rất nhiều phu nhân làm trò trước mặt ta nói Vĩnh Bình Hầu phu nhân xinh đẹp tuyệt trần.” Vốn dĩ ngại chỗ tình cảm mới miễn cưỡng gặp một lần, vậy mà chủ trì Đại Giác tự và Dương thị lại gợi lên hứng thú nói chuyện của Thái hậu, cùng các nàng trò chuyện hồi lâu… cuối cùng thưởng cho Đại Giác tự năm ngàn lượng bạc tiền dầu đèn, năm trăm cân trầm hương rồi mớibưng trà.
Dùng qua cơm trưa, Tể Trữ tới.
Mọi người không tránh khỏi lại trò chuyện một lúc lâu, lúc Thập Nhất Nương đi, Tể Trữ còn tự mình đưa tới cửa Từ Ninh cung.
Thập Nhất Nương cười đem chuyện Thái hậu thưởng bạc cho Đại Giác tự nói cho Tể Trữ.
Tể Trữ cười nhợt nhạt, chắp tay trước ngực với Thập Nhất Nương: “Đa tạ thí chủ. Bần ni chắc chắn vì Vĩnh Bình Hầu gia , Đô Chỉ Huy sứ mà cầu phúc.”
Thập Nhất Nương thấy nàng đã hiểu ý của mình, cười trở về phủ, nói chuyện Thái hậu muốn gọi Từ Tự Cẩn về và khen thưởng Từ Tự Giới. Từ Lệnh Nghi nghe vậy cười không ngừng: “Chuyện này ta sẽ xử lý!” Khi nói chuyện có hơi do dự.
Kể từ ngày Tiên đế băng hà, mặc dù tân đế không phong thưởng cho Từ Lệnh Nghi chức vụ cụ thể gì, nhưng Từ Lệnh Nghi có cái danh thái phó của thái tử, ngày ngày đều phải vào triều.
“Hầu gia muốn nói gì?” Thập Nhất Nương cười nói.
“Đừng nói gì cả!” Từ Lệnh nghi cầm tay nàng: “Hoàng thượng muốn ta trông coi ngũ quân phủ đô đốc, kiêm nhiệm luôn Binh Bộ thị lang. Ta đã từ chối…”, vừa nói thần sắc vừa có chút xấu hổ nhìn nàng.
Làm quan cũng tốt, kiếm tiền cũng tốt, đều là nhằm tạo lập giá trị con người hoặc cải thiện chất lượng cuộc sống. Từ Lệnh Nghi nhận ra giá trị của những người khác, mấy năm nay hắn đã không làm quan, nhưng chất lượng cuộc sống của bọn họ không vì vậy mà bị giảm đi. Đối với hắn mà nói, sợ rằng làm quan hay không cũng không có ý nghĩa gì.
Chắc là hắn lo lắng rằng nàng sẽ cảm thấy bị mất thể diện!
Hơn nữa nàng cảm thấy Từ Lệnh Nghi có quyết định này, nhất định đã phải suy nghĩ cặn kẽ rồi.
“Từ chối thì từ chối! Đúng lúc Giản sư phụ nói muốn mở rộng kinh doanh ra một chút nữa – muốn kinh doanh cửa hàng thêu. Đồ thêu trong thiên hạ này, mười phần đều xuất phát từ Hồ Châu. Hầu gia rảnh rỗi, vậy thì giúp chúng ta để ý bên ngoài một chút, tìm biện pháp liên lạc với tri phủ Hồ Châu…” Thập Nhất Nương nhoẻn miệng cười.