Edit: Anh Vũ
Beta: Tiểu Tuyền
Ngày mùng sáu tháng ba, là ngày đại hôn của Đại công chúa. Trước đó một tháng, Vương Hiền đã được Lễ bộ trao cho phủ phò mã, ngày thành thân, hoàng thượng sai thái tử tự mình đưa dâu, sau đám cưới một tháng, Vương Hiền được phong làm Kinh Sơn Hầu, trông coi sự vụ ở phủ Tông Nhân. Nhất thời, triều đình và dân chúng xôn xao, rối rít bàn luận, Vương Hiền được ban ơn phong hầu, không hợp với quy củ. Hoàng thượng nhất định không thu hồi lại mệnh lệnh đã ban.Lễ bộ cấp sự trung (một chức quan trong Lễ bộ) Lý Vĩnh Xuân quỳ tại cửa Tả Thuận đến lúc không đứng dậy nổi, hoàng thượng cũng không để ý hỏi han, ngự sử Lý Khánh Tập, Trần Tế và chín người khác cũng tập trung tại cửa Tả Thuận , hoàng thượng hạ chiếu phong Vương Hiền kiêm luôn chức Thái Thường tự Thiểu Khanh. Mấy người kêu khóc không ngừng, hoàng thượng lại lệnh ban cho Đại công chúa một vạn mẫu ruộng tốt và thôn trang tại Sơn Đông…
“… Cái dạng này, chỉ biết so sánh lợi ích với bần dân!”, Vương Lệ lau mồ hôi trên trán: “Hoàng thượng nghĩ là ân sủng phò mã, nhưng mà việc làm lần này, chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, khiến cho Phò mã như ngồi trên đống lửa, đây là chuyện cực kỳ không sáng suốt. Anh Hoa phải khuyên nhủ hoàng thượng mới đúng!”
Từ Lện Nghi không lên tiếng, cúi đầu thấp xuống.
“Ta cũng biết thế này là làm khó ngươi.” Vương Lệ cười khổ: “Nhưng trừ ngươi ra, Ta thật sự không nghĩ ra được ở dưới tình huống này ai còn có thể khuyên nhủ hoàng thượng! Hơn nữa làm thế này cũng vì muốn tốt cho công chúa Dương Châu!”
Dương Châu, là phong hào của Đại công chúa.
Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu, cười: “Là người của Vương gia tới cầu xin ngươi phải không?”
Vương Lệ ngượng ngùng: “Chuyện gì cũng không thể gạt được mắt ngươi. Không sai, chuyện này chính là phò mã Dương Châu công chúa nhờ ta.”
Như vậy xem ra, Vương Hiền này cũng là người tâm tư cẩn thận!
“Chuyện này để ta thử nghĩ cách xem!” Từ Lệnh Nghi lập tức nói: “Thành hay bại cũng không dám nói trước!”
Vương Lệ cười nói: “Nếu ngươi đã đồng ý với ta, ta thấy, mười phần… có thể thành rồi!” Vương Lệ không nói chuyện này nữa, mà hỏi chuyện của Từ Tự Cẩn: “… Ở chỗ kia như thế nào? Nếu nhanh thì cũng phải một năm nhỉ? Rằm tháng bảy là sinh nhật của hoàng hậu nương nương, khi đó cầu xin ân điển là rất tốt!”
“Đến lúc đó xem tình cảnh một chút rồi tính sau!” Từ Lệnh Nghi cũng không tán đồng, lại cùng Vương Lệ nói đến chuyện nội các: “Lương các lão trí sĩ, hoàng thượng muốn ai thay thế?”
“Đậu các lão đề nghị Khương đại nhân của Hàn Lâm Viện, Trần các lão thì lại đề nghị Đỗ đại nhân Lễ bộ thị lang.” Vương Lệ vừa nói vừa nhìn Từ Lệnh Nghi một cái: “Hoàng thượng mấy ngày nay đều phiền lòng chuyện công chúa Dương Châu, nên chưa có tiếp nhận.”
Khương đại nhân… Đậu các lão… Trần các lão… Đỗ đại nhân… Lúc trước Truân ca nhi đón dâu từ nhà Đỗ đại nhân, chính Khương gia là người làm mai…
Từ Lệnh Nghi cười cười, lộ ra vẻ có chút ý vị thâm trường.
***
Trở lại trong nhà, Thập Nhất Nương đang ở đó xem thư.
“Về rồi à!” Nàng đứng dậy thay áo giúp Từ Lệnh Nghi: “Vương đại nhân về rồi?”
“Ừ” Ánh mắt Từ Lệnh Nghi nhìn trên kháng: “Cẩn ca nhi gửi thư về rồi à?”
Thập Nhất Nương gật đầu cười: “Xế chiều mới đưa tới!”
Từ Lệnh Nghi hơi vội vàng cầm thư lên xem.
Thập Nhất Nương cho rằng Từ Lệnh Nghi quá mong nhớ con trai, cười xoay người đi pha trà cho Từ Lệnh Nghi.
Trong thư trừ báo bình an thì chính là lời thăm hỏi mọi người.
Từ Lệnh Nghi thở phào nhẹ nhõm.
Tối ngày hôm qua, hắn cũng nhận được thư của con trai, nhưng nội dung thì hoàn toàn khác.
Trong thư Cẩn ca nhi viết, trong lúc vô tình hắn phát hiện được một mỏ bạc. Bởi vì nó nằm trong vùng giao giới hòa bình giữa người Miêu và Di vệ, nên kể cả người Miêu hay là Bình Di Thiên hộ cũng không biết.
Nhìn nhi tử giữa những hàng chữ lộ ra bộ dạng nóng lòng muốn thử, Từ Lệnh Nghi có chút lo lắng.
Với khả năng của Cung Đông Ninh, đã nhiều năm làm ăn ở Quý Châu, Cẩn ca nhi bất động thì không sao, vừa động, nhất định không thể gạt được Cung Đông Ninh. Với sự hiểu biết của hắn với Cung Đông Ninh, nếu Cung Đông Ninh muốn trở về kinh thành thì đã sớm tìm cách trở về rồi. Nếu hắn vẫn sống ở Quý Châu, trừ tính toán Quý Châu núi cao hoàng đế xa, không có ai quản lý, chỉ sợ cùng những thứ không thể công khai này còn có liên quan tới việc kinh doanh vàng nữa… Tình ra tình, mà tiền ra tiền, Cẩn ca nhi thật sự muốn khai thác mỏ bạc này, chỉ sợ Cung Đông Ninh sẽ quấy nhiễu không xong.
Có cần phải nhắc nhở nhi tử hay không đây?
Mục đích nó đi cũng không phải vì tiền tài, cần gì vì một mỏ bạc mà làm hỏng kế hoạch ban đầu?
Nghĩ tới đây, Từ Lệnh Nghi liền bỏ thư trong tay xuống.
Tiểu tử này, sợ mẫu thân lo lắng, nên một câu cũng không lộ ra.
Ý niệm trong đầu hiện lên, hắn khẽ mỉm cười.
Hay là cứ để cho nó làm ầm ĩ lên cũng tốt!
Có một số việc, không tự mình trải qua, dù trưởng bối có nhắc nhở nhiều hơn nữa, nó cũng sẽ không để trong lòng.
Làm việc trước làm người. Mang binh đánh giặc cũng là đạo lý tương tự. Ba năm mới đổi nơi làm việc, chẳng qua để cho con người nó trở nên lão luyện. Nếu như thông qua chuyện mỏ bạc lần này khiến cho nó xử sự đối đãi với người khác, làm việc mưu lược đều tăng lên, cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt. Hơn nữa ngay từ đầu hắn cũng đã phái bốn cao thủ võ công đi theo bảo vệ nhi tử, có gì nguy hiểm, tấm át chủ bài này sẽ bảo vệ tính mạng của nó… Hay là phái thêm hai người nữa đi đến bên cạnh nó nhỉ?
Từ Lệnh Nghi là một người dứt khoát.
Hắn cao giọng gọi nha hoàn Hàm Tiếu: “Gọi Bạch tổng quản lại đây một chuyến.”
Hàm Tiếu là một trong hai mỹ tỳ mà phò mã Toại Bình công chúa đưa cho Từ Tự Cẩn, một người gọi là Lãnh Hương được Thập Nhất Nương giữ lại bên người hầu hạ.
Thập Nhất Nương đi tới: “Đã trễ thế này gọi Bạch tổng quản tới làm gì?”
Từ Lệnh Nghi bưng chén trà, trả lời nghi vấn: “Không phải nàng bảo là muốn tới ngõ Tứ Nhi sao? Không đi nữa à? Bên kia thế nào rồi?”
Ngõ Từ Nhi là nơi mẹ con Tào Nga ở. Lan Đình hẹn gặp mặt Thập Nhất Nương ở đây.
“Có đi.” Thập Nhất Nương nói: “Lan Đình ngày mai lên đường về quê, Tào Nga thì ở lại kinh thành thêm hai năm nữa. Lan Đình sợ sau khi nàng đi, Tưởng gia lại giựt giây người nhà chính tới làm phiền Tào Nga, muốn thiếp giúp đỡ chăm sóc bọn họ, thiếp đã đáp ứng rồi.”
Mấy năm nay Tưởng gia ầm ĩ không thể chịu nổi, ở kinh thành hắn cũng có nghe nói.
Từ Lệnh Nghi gật đầu, nói tới ý đồ của Vương Lệ: “… Ngày mai nàng cầm canh thiếp tiến cung nhỉ! Nói với hoàng hậu nương nương một chút. Lũ triều thần sẽ không nói hoàng thượng không đúng, mà chỉ cho là Vương Hiền được sủng quá mức. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của Vương Hiền.”
Thập Nhất Nương vừa đồng ý thì Bạch tổng quản tới.
Từ Lệnh Nghi cùng hắn tới thư phòng nói chuyện.
Đăng Hoa đột nhiện vội vàng hấp tấp chạy tới: “Phu nhân, Hạ công công tới, mời Hầu gia nhanh nhanh ra tiếp!”
Hạ công công là người tâm phúc bên cạnh hoàng thượng. Lúc này tới gặp Từ Lệnh Nghi…
Trong lòng Thập Nhất Nương lo lắng. Một mặt cùng Đăng Hoa tới thư phòng, một mặt hỏi hắn: “Có biết vì sao Hạ công công tới không?”
“Dạ không biết!” Đăng Hoa nói: “Nhìn bộ dạng kia, sắc mặt không được tốt lắm!”
Vậy thì không phải chuyện tốt rồi!
Nàng nghĩ ngợi ra tới tiền sảnh.
“Ai tới cùng Hạ công công?”
“Thị vệ hoàng cung.” Đăng Hoa nói: “Có bốn, năm mươi người, ngay cả Trản Đăng Lung cũng không mang.”
Tim Thập Nhất Nương đập thình thịch loạn cả lên.
Thư phòng đèn dầu sáng choang, Từ Lệnh Nghi và Bạch tổng quản dường như đã nói chuyện xong, hai người một trước một sau đi từ thư phòng ra ngoài. Nhìn thấy Thập Nhất Nương và Đăng Hoa, hai người đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Bạch tổng quản vội hành lễ với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương không kịp gật đầu, vội vàng đem chuyện Hạ công công tới nói cho Từ Lệnh Nghi.
Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi trở nên trầm trọng.
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, dưới mái hiên đèn lồng đỏ thẫm mấy cây nến thỉnh thoảng phát ra âm thanh lách tách, không khí càng có vẻ bị đè nén mà ngột ngạt.
“Đăng Hoa mang mấy gã sai vặt nhanh nhẹn tới canh giữ ngoài cửa đông, có động tĩnh gì thì chạy tới báo tin.” âm thanh của Từ Lệnh Nghi bình tĩnh mà lý trí, Đăng Hoa trong lòng run lên, gấp giọng “Vâng!” rồi chạy ra ngoài viện.
Từ Lệnh Nghi phân phó Bạch tổng quản: “Nếu tình huống không ổn, chuyện trong nhà đành phải phó thác cho ngươi!”
Bạch tổng quản hốc mắt đỏ lên: “Hầu gia yên tâm. Ta biết làm như thế nào!” giọng nói nghẹn ngào, cung kính hành lễ với Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương rồi xoay người đi.
Trong viện chỉ còn Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương hai mặt nhìn nhau cùng mấy nha hoàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Từ Lệnh Nghi ôm chặt lấy Thập Nhất Nương.
“Mặc Ngôn” hắn nhỏ giọng nói: “Không nên kinh động những người khác. Nếu như ta không trở lại, nàng gọi Đình ca nhi, Trang ca nhi và Khánh ca nhi tới bên cạnh, Bạch tổng quản sẽ sắp xếp cho mọi người về quê quán. Hương Dật là người có thể tin. Chỗ Cẩn ca nhi, nàng không cần phải lo lắng, ta sẽ phái người đưa tin cho nó. Chỉ là nhất thời không thể gặp nhau, chờ thời cơ thích hợp, mẹ con nàng có thể gặp mặt…”
Thập Nhất Nương đột nhiên hiểu ra. Hắn đang để lại di trúc…
Nàng lệ rơi đầy mặt. Rất muốn nói, không có việc gì.
Nhưng lại tin tưởng Từ Lệnh Nghi đã phòng ngừa chu đáo.
Cả người nàng giống như lọt vào hầm băng run lẩy bẩy, muốn ôm Từ Lệnh Nghi, mà cánh tay như đông cứng lại không thể nào nâng lên nổi.
“Thiếp, thiếp biết rồi!” Thập Nhất Nương nghe thấy giọng mình run run: “Thiếp sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho bọn nhỏ!” Tầm mắt đã mơ hồ: “Chàng cũng đừng bi quan như thế, mấy năm nay hoàng thượng đối với chàng rất tốt. Có lẽ là chuyện khác…” Nàng không thể nói tiếp được mấy câu an ủi Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi khẽ cười, ngón tay mơn trớn khuôn mặt nàng, ôn nhu hôn một cái trên trán nàng: “Trở về nghỉ ngơi đi! Nói không chừng là ta đa tâm!” Sau đó buông nàng ra, không chút do dự ra khỏi chính viện.
Thập Nhất Nương nhìn bóng lưng hắn, thân thể run rẩy không ngừng, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Nếu như Từ Lệnh Nghi thật sự không trở về được, việc nàng cần làm, còn rất nhiều…
Nàng hít một hơi thật sâu, thanh âm bình tĩnh sai khiến, mỉm cười: “Chúng ta trở về đi thôi!”
***
Đó là một đêm vô cùng gian nan, hơn nhiều năm sau, Thập Nhất Nương thỉnh thoảng nhớ lại, trí nhớ vẫn còn có chút ấn tượng, trái lại sau khi trời sáng, Bạch tổng quản vẻ mặt kinh hỉ nói cho nàng biết: “Hoàng thượng bị hôn mê chưa tỉnh, Hầu gia cùng Trần các lão, Đậu các lão, Ngụy các lão vâng lệnh giúp đỡ tam thái tử điện hạ xử lý triều chính” làm cho nàng khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Hoàng thượng hôn mê chưa tỉnh, tin tức này tin được không?” Thập Nhất Nương cũng không vì vậy mà nới lỏng tinh thần, thần sắc nghiêm trọng hỏi Bạch tổng quản: “Có cách nào truyền cho Hầu gia một tin không?”
Bạch tổng quản thấy nàng không có lấy một nụ cười, hơi sửng sốt, qua một lúc mới nói: “Có thể, hiện tại mọi người đều biết Hầu gia nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, lại có Hoàng hậu nương nương, nêu gửi lời nhắn đi vào rất dễ dàng.”
“Tốt lắm!” Thập Nhất Nương trầm giọng nói: “Ngươi hãy nói với Hầu gia: ‘hãy cẩn thận, mọi việc cứ để về rồi tính sau!’ là được rồi!”
Ai biết hoàng thượng có thể tỉnh lại được hay không… Nếu như danh tiếng của Từ Lệnh Nghi lên quá cao, ai biết hoàng thượng có thể vì vậy mà lại nghi kỵ hắn hay không?
Bạch tổng quản thần sắc đại biến, cung kính hành lễ lui ra, vội vã sắp xếp người đưa tin.
Thập Nhất Nương nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ đang dần dần sáng, thở một hơi thật dài.