Từ Tự Giới đặt tên con lớn là “Trang”
Trang ca nhi qua lễ tắm ba ngày, Từ Tự Truân một mình tới gặp Từ Tự Cẩn nói chuyện: “Sáng mai đệ phải đi Ung Vương Phủ, nghe người trong Lại bộ nói, Ung Vương gia có ý định cho đệ đi Quý Châu nhậm chức Đề đốc Thanh Lãng HữuTham tướng, công văn mặc dù chưa có gửi xuống, nhưng nếu chúng ta đã biết rồi thì cũng phải tới Ung Vương phủ tạ ơn.”
Quy định quan viên của Đại Chu, Quý Châu có một thiết tổng binh, một phó tổng binh, hai tham tướng, một là Đề đốc Thanh Lãng hữu Tham tướng, một là Đề đốc Xuyên Quý Dĩ Tây tả Tham tướng, tri phủ một người, tuần phủ trung quân một người… Tham tướng là chức vị vô cùng quan trọng. Từ Tự Cẩn năm nay mới mười ba tuổi…
Hắn cực kỳ ngạc nhiên.
Không phải phụ thân nói rằng cho hắn đi Quý Châu sở An Vệ Bình, tại sao bây giờ lại là Đề đốc Thanh Lãnh hữu Tham tướng?
“Tứ ca làm thế nào biết?” Từ Tự Cẩn trầm ngâm: “Tin tức này có đáng tin cậy không?”
“Huynh vốn muốn giúp đệ tới Binh bộ làm việc, cho đệ ở lại Đô Chỉ Huy Sứ ty. Kết quả Binh bộ Đường thượng thư uyển chuyển nói cho huynh biết, Ung Vương đã nói qua với ông ấy, cho đệ tới Quý Châu làm Đề Đốc Thanh Lãng Hữu Tham tướng. Hiện tại Hữu Tham tướng là do Bình Việt nắm giữ, bởi vì có công trạng nên được thăng chức làm Hữu Tham tướng chưa tới ba tháng. Có điều Ung Vương cố ý yêu cầu chức vị này, Đường thượng thư đang suy nghĩ biện pháp điều chuyển vị Hữu Tham tướng kia tới chỗ khác. Thấy huynh nói là đang có suy nghĩ ở lại Đô Chỉ Huy Sứ, ông ấy liền hỏi chúng ta rốt cuộc là muốn tới Đô Chỉ Huy Sứ hay là phủ Tổng Binh?”
“Lấy năng lực của huynh, cao nhất chỉ có thể giúp đệ tới Đô Chỉ Huy Sứ tyhoặc là tri huyện thôi. Hôm nay nếu có thể làm Đề Đốc Thanh Lãnh Hữu Tham tướng, thì đương nhiên Tham tướng là tốt hơn rồi. Huynh liền tạm thời sửa lại, nói lo lắng Tham tướng không dễ có, tới Đô Chỉ Huy Sứ ty cũng không tồi.” Hắn vừa nói vừa lộ ra thần sắc rất chi là hối hận: “Bây giờ nhớ lại, huynh đây lại nói lời không có đạo lý còn coi nhẹ vị trí Hữu Tham tướng kia như thế, nếu là Đường thượng thư biết thời biết thế chỉ cho đệ làm Đô Chỉ Huy Sứhay chức tri huyện, vậy chẳng phải là lãng phí một cách vô ích tâm ý của Ung Vương gia rồi sao? Còn tặng cho Đường thượng thư một bậc thang xuống nữa chứ. Ung Vương gia biết chuyện, chỉ sợ sẽ âm thầm trách móc huynh nhiều chuyện nữa.” Nói xong liền ngừng lại một lát: “Nếu như chỉ trách cứ huynh nhiều chuyện thì cũng không sao, nhưng sợ liên lụy đến đệ cũng bị Ung Vương gia khiển trách. Ý của huynh là, thừa dịp công văn chính thức còn chưa gửi xuống, đệ mượn việc tới tạ ơn, đem chuyện này nói cùng với Ung Vương gia để xử lý gọn ghẽ, tránh cho Đường thượng thư thật sự cho đệ tới Đô Chỉ Huy Sứ.”
Cuối cùng Từ Tự Cẩn cũng đã hiểu rõ ràng.
Hắn không ngờ Ung Vương không nói tiếng nào đã tới Binh bộ hỏi thăm giúp hắn, càng chưa từng nghĩ tới Từ Tự Truân cũng đi…
Từ Tự Cẩn thân mật ôm bả vai Từ Tự Truân, cười nói: “Tứ ca, thì ra huynh cũng đã dọn sẵn đường đi cho đệ rồi!”
“Chuyện vẫn còn chưa hoàn thành đâu!” Từ Tự Truân ngượng ngùng nói: “Nói không chừng còn chữa lợn lành thành lợn què mất thôi!”
“Không vấn đề gì, không vấn đề gì!” huynh đệ với nhau, chỉ cần có tấm lòng này là được. Từ Tự Cẩn an ủi hắn: “Đệ sáng mai sẽ tới Ung Vương phủ, đảm bảo chuyện này sẽ được giải quyết thỏa đáng.” Trong lòng cứ nghĩ tới việc Tứ ca và phụ thân vội vàng đi tìm hiểu hỏi thăm, nếu thật sự để hắn làm Hữu tham tướng, vậy Bình Di sở coi như là không đi được rồi!
Từ Tự Truân lại nhớ tới… một chuyện khác: “Huynh nghe thấy lần trước các đệ muốn đi tìm mỏ vàng hay kinh doanh nguyên liệu làm thuốc phải không? Đệ là người ở đâu tới không quen đường lối, cần gì tranh giành chút ít lợi ích với quan binh địa phương mà chọc ra phiền toái. Nếu đệ không đủ bạc, khi cần, nhiều thì không dám nói, nhưng một hai ba ngàn lượng thì vẫn có. Đệ đừng có bí quá hóa liều mà đắc tội người ta, biết chưa?”
Hắn cũng không thể cả đời dựa vào người khác mà đúng không?
Từ Tự Cẩn nghĩ thầm ở trong lòng, thấy ca ca vẻ mặt chân thành, nghĩ tới mỏ vàng hay kinh doanh nguyên liệu thuốc kia còn không biết ở nơi đâu, lúc này cần gì bác bỏ ý tốt của ca ca, nên cười gật đầu: “Đệ biết rồi, đệ biết. Thiếu bạc sẽ nói với huynh!”
Từ Tự Truân yên lòng, hỏi Từ Tự Cẩn hành lý thu xếp ra sao rồi, chuyện trong nhà Từ Tự Cẩn có gì muốn nhờ hắn giúp hay không…, nói ước chừng thời gian hai nén hương mới từ biệt.
Từ Tự Cẩn lại vội vàng tới chỗ Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi hiển nhiên cũng rất kinh ngạc với hành động của Ung Vương gia và Từ Tự Truân ở Binh bộ, hắn trầm tư trong chốc lát, cười nói: “Xem ra, Ung Vương gia đối với việc con bị giáng chức tới Quý Châu cũng có ý kiến của mình. Mặc dù cha không biết là tại sao, nhưng mà chỗ Ung Vương phủ, con cứ chờ công văn chính thức xuống rồi hãy tới!”
Từ Tự Cẩn hơi khó hiểu.
Từ Lệnh Nghi cười: “Cha muốn sắp xếp cho con đến Bình Di vệ, nếu như lúc này con tới tạ ơn Ung Vương gia, khi công văn gửi xuống, con không được làm Hữu tham tướng, Ung Vương gia chẳng phải thẹn quá mà hóa giận sao? Nếu vì vậy mà ầm ĩ tới tận Binh bộ, chỉ sợ con thật sự chỉ có thể làm Hữu tham tướng rồi! Không bằng cứ làm như không biết, chờ công văn xuống, tới cảm ơn Ung Vương gia cũng không muộn.”
Từ Tự Cẩn gật đầu, đợi hai ngày, công văn Binh bộ gửi xuống, liền tới từ giã Ung Vương gia.
Sắc mặt Ung Vương gia không được tốt, nhiều lần dặn dò hắn: “Không có gì không chịu nổi, ngươi cứ ở đó mấy tháng, ta tự có biện pháp làm cho ngươi được trở về.” Sau đó tặng cho hắn hai nghìn lượng bạc làm lễ nghi trình.
Từ Tự Cẩn biết lúc trước hắn không để ở trong lòng, nếu coi như là thật, nói không chừng mình chưa đi tới Quý Châu đã bị gọi trở về. Nghĩ tới Ung Vương gia cũng rất thiếu bạc, nhưng lại tặng cho hắn hai nghìn lượng làm nghi trình, hắn suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với Ung Vương gia việc tới Quý Châu kinh doanh nguyên liệu thuốc: “… Ngài cũng đừng vội vã đem ta trở về, không bằng để ta đi trước do thám đường. Nếu như không được, ngài cho cháu trở về cũng không muộn!”
Ung Vương gia nghe thấy quả nhiên mắt sáng lên: “Ngươi nói thật? Vậy ngươi đừng nóng vội trở lại, trước tìm kiếm căn nguyên của Cung Đông Ninh đã, chuyện tốt như vậy, Cung Đông Ninh không thể nào ôm trọn trong tay được. Chờ cho ngươi đi rồi, chúng ta mới lại tính tiếp.”
Hai người thương lượng một lúc lâu, rất vui vẻ mà chia tay.
Từ Tự Cẩn tới cuối tháng sáu mới tới Quý Châu, Ung Vương gia nhận được thư của hắn đã là trung tuần tháng mười hai, hôn sự của Đại công chúa cùng Vương Hiền đã được định đoạt, là ngày mùng sáu tháng ba năm sau. Vương Hiền là người Bành Thành, hoàng hậu nương nương không muốn công chúa phải tới Bành Thành nên hoàng thượng liền cho phụ thân của Vương Hiền phụ trách Tế tự của Thái Thường tự Khanh. Vương gia gấp rút tìm nhà cửa ở Yên Kinh. Ung Vương không tránh khỏi việc phải bận rộn giúp đỡ, thấy Từ Tự Cẩn gửi thư nói Cung Đông Ninh là lão bản kinh doanh nguyên liệu thuốc lớn nhất ở Quý Châu, không khỏi nhụt chí. Đem tâm tư tập trung vào chuyện tìm nhà cửa cho Đại công chúa.
Tất cả mọi người ở Từ gia cũng nhận được thư của Từ Tự Cẩn. Biết hắn đã bố trí ổn thỏa xong xuôi, hơn nữa còn cùng Trường An thích ứng với cuộc sống rất nhanh, Từ Lệnh Nghi hồi âm cho hắn, cho phép hắn ở bên ngoài rèn luyện, tìm hiểu xung đột mấy năm nay của Vệ sở với man di, phân tích một chút nguyên nhân thắng bại.
Bởi vì đã tới lễ mừng năm mới rồi, Thập Nhất Nương mang theo Tống ma ma tới quét dọn phòng ốc của Từ Tự Cẩn. Thấy A Kim đã làm xiêm y mới cho Tùy Phong, nghĩ rằng Từ Tự Cẩn chỉ chừa hai người A Kim và Tùy Phong ở lại trông coi phòng ốc giúp hắn, trong lòng không khỏi có chút suy nghĩ, sai Tống ma ma đi dò ý hai người. A Kim đỏ mặt cúi đầu không nói lời nào, cha mẹ Tùy Phong rất nhanh tới cầu kiếm Thập Nhất Nương, xin Thập Nhất Nương ân điển đem A Kim gả cho Tùy Phong, Thập Nhất Nương đồng ý cửa hôn sự này, rồi viết thư gửi cho Từ Tự Cẩn nói đã làm gì.
Thái phu nhân thì hỏi hắn có thiếu bạc hay không, Nhị phu nhân thì ngay tại hồi âm của Thái phu nhân dặn dò thêm một câu của mình, bảo hắn qua lại nhiều với Cung Đông Ninh, tìm cơ hội để được điều tới Tổng binh phủ Quý Châu ở phủ Đồng Nhân. Anh Nương thì đại diện hai vợ chồng bọn họ viết thư cho hắn, tất cả đều viết về Trang ca nhi xinh xắn thế nào. Lại có Sân ca nhi, muốn ra xuân thì tới Quý Châu thăm Từ Tự Cẩn, lại vì Thành ca nhi sẽ sớm chuyển tới ngoại viện ở mà tâm tình không tốt, bị Ngũ phu nhân giáo huấn một trận, Sân Ca nhi giận dỗi chạy tới chỗ Thái phu nhân ở không về, đám người Khương thị rối rít khuyên nhủ, lại có Phương thị ở ngõ Tam Tỉnh sinh con thứ vừa làm lễ tắm ba ngày xong, lại làm lễ đầy tháng ở trong năm, cùng lúc đó Hạng thị làm lễ đầy trăm ngày cho con trai lớn là Khánh ca nhi, vừa bận rộn làm lễ mừng năm mới, khắp mọi nơi uống rượu, cười nói rộn ràng, đảo mắt đã đến tết nguyên tiêu.
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương được mời vào tham dự hội đèn lồng trong cung.
Tất cả mọi người đều là người quen, vây quanh Hoàng hậu nương nương ngồi ở đình Vạn Xuân trong ngự hoa viên xem pháo hoa.
Chu Phu Nhân và Thập Nhất Nương ngồi một bên nói nhỏ với nhau: “Nghe nói Lương các lão muốn từ quan rồi?”
Thập Nhất Nương gật đầu: “Lan Đình nói, Lương các lão đã lớn tuổi, tay viết chữ run lắm rồi, nên xin Hoàng thượng cho trí sĩ, hoàng thượng đồng ý luôn.”
“Cứ như vậy, bọn họ chẳng phải là phải trở vềan hưởng tuổi già luôn sao?” Chu phu nhân thở dài: “Đáng tiếc ba nhi tử Lương các lão không có ai đậu tiến sĩ.”
Thập Nhất Nương im lặng.
Người đọc sách như bọn hắn, trong đám hậu bối không ra được tiến sĩ, mà thứ cát sĩ, có nghĩa là môn đình dần suy sụp .
(Thứ cát sĩ tuyển từ trong đám ng tiến sĩ, là cận thần của hoàng đế, có trách nhiệm thảo chiến thư, giảng kinh thư cho hoàng đế đương với thư ký ngày nay)
Chu phu nhân cũng cảm thấy gần sang năm mới nói lời như vậy không tốt, lập tức cười hỏi: “Ta nghe lão gia nhà ta nói, gia huynh nhà mẹ đẻ ngươi năm sau được thăng chức tri phủ phủ Hán Dương rồi phải không?”
Không ngờ tin tức được truyền đi nhanh như vậy.
“Phải chờ công văn của Lại bộ xuống mới biết được!” Thập Nhất Nương kín đáo nói, có người đi tới chỗ các nàng.
Hai người liền im lặng quay người nhìn lại.
Người này chải tóc búi song loa, mặc lụa đỏ thẫm dệt kim tuyến đi hài thêu hoa văn vân long, trừ Đại công chúa ra thì làm gì có ai dám mặc y phục như thế này.
Hai người cười hành lễ với Đại công chúa.
Đại công chúa nắm tay Thập Nhất Nương: “Vĩnh Bình Hầu phu nhân, ta, ta nhất định sẽ làm cho Cẩn Nhi sớm trở lại.”
Dưới sắc màu lộng lẫy của pháo hoa, khóe mắt nàng thủy quang lấp lánh.
Nàng ấy cho rằng Cẩn ca nhi vì nàng ấy nên mới bị phạt sao?
Thập Nhất Nương vỗ vỗ tay Đại công chúa: “Không sao, là phụ thân nó thấy tính tình nó quá ngang bướng, nên muốn cho nó đi Quý Châu rèn luyện một thời gian. Huống chi giờ nó ở Quý Châu rất tốt, công chúa không cần lo lắng.”
Đại công chúa mấp máy miệng, đột nhiên xoay người đi giống như lúc đến.
Thập Nhất Nương đang định gọi nàng thì Hoàng hậu nương nương đã xoay lại nói với mọi người: “Hôm nay pháo hoa không biết ở đâu cống nạp, thật là đẹp mắt!”
Mọi người rối rít phụ họa.
Thập Nhất Nương đành phải thôi.
Thường Trữ công chúa vui cười cởi mở: “Ta thấy lúc Đại công chúa thành thân không bằng cũng dùng pháo hoa này đi!”
Có chuyện tốt đương nhiên có người sai cung nữ đi hỏi, có người thì nịnh nọt: “… Ba vạn mẫu điền sản ở phủ Kinh Châu, chắc phải lớn lắm a? Chỉ sợ một cái nhìn cũng không thấy điểm đầu ở đâu!”
“Cái này thì có là gì!” Có người cười: “Ngươi không thấy Hoàng hậu nương nương chuẩn bị trang sức cho Đại công chúa à, đều là vàng ròng cả đấy, ta xem mà hoa hết cả mắt rồi, đến bây giờ hai mắt vẫn là sao kim đây!”
Mọi người cười ha ha khen Vương gia có phúc, Đại công chúa đỏ mặt bỏ chạy.
Một đám cung nữ, ma ma vừa gọi vừa chạy theo.
Hoàng hậu nương nương nhìn bóng lưng con gái với một nụ cười khiêm tốn, nhưng đáy mặt lại lộ ra một chút buồn phiền.