Edit: Tiểu Tuyền
Beta: HạQua năm cũ, lại lớn thêm một tuổi.
Trong phủ từ trên xuống dưới đều được quét dọn sạch sẽ, phía trên
hành lang đều treo đèn lồng đỏ thẫm đu đưa trong gió, trước phòng hay
sau nhà đều trưng bày hoa tươi lá xanh, trong phòng bếp thì bận rộn mở
nồi chảo, làm các món ăn, tất cả tiền thưởng, xiêm y cho lễ mừng năm mới cũng được đưa đến tận tay, nên trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười
vui thích.
Thập Nhất Nương cùng Hổ Phách thương lượng việc an bài cho lễ mừng
năm mới : “. . . . . . Trước ngày mười lăm tháng giêng, phải tận lực để cho mỗi người đều có thể nghỉ ngơi hai ngày.”
Hổ Phách cười gật đầu.
Phòng thêu may bên kia đưa tới cho Thập Nhất Nương chiếc váy Tương Giang nhị thập tứ bức.*
(*)xem lại chú thích các chương trước.
“Hoa mai thêu khá lắm .” Hổ Phách nhìn mà chậc chậc lưỡi nói, “Không ngờ phòng thêu may lại có tay nghề giỏi như vậy.”
Thập Nhất Nương gật đầu, hỏi bà tử mang váy đến: “Đây là tay nghề của người nào?”
“Là Ngẫu Nhi thêu ạ .” bà tử kia cười, thấp giọng nói, “Chính là muội muội của Thúy nhi hầu hạ ở bên cạnh Tần di nương, sau này bị nhiễm bệnh chết đấy ạ.”
Thập Nhất Nương thoáng trầm mặc.
Bà tử kia không khỏi sợ hãi, “Phịch” một tiếng đã quỳ gối trên mặt
đất: “Phu nhân thứ tội. Phu nhân thứ tội. Chỉ vì công việc này cần gấp,
mà trời giá rét đất lại lạnh, mấy người của phòng thêu thùa đã bị nhiễm
lạnh. Ngẫu Nhi này mặc dù mới vừa vào phủ, nhưng trên phương diện thêu
may rất là giỏi, nên mới để nàng ấy giúp đỡ thêu mấy đóa hoa mai. Tất cả đều do bọn nô tỳ suy nghĩ không chu đáo, không nghĩ tới nàng là người
còn đang chịu tang . . . . . .”
“Đứng lên đi!” Thập Nhất Nương biết bà tử kia hiểu lầm, cũng không
muốn giải thích với bà ta, ý bảo tiểu nha hoàn đỡ bà tử dậy, nói, “Thúy
nhi là một cô nương tốt. Ngươi nói với muội muội của Thúy Nhi một tiếng, nếu đã vào phủ, thì nên cố gắng làm người hầu mới tốt.” Sau đó sai Hổ
Phách cầm năm lượng bạc thưởng cho Ngẫu Nhi, “. . . . . . Hoa này thêu
rất đẹp, ta rất thích.”
Bà tử kia thấy Thập Nhất Nương không có trách cứ, thì nhanh chóng nhận bạc, thiên ân vạn tạ mà lui xuống.
Thập Nhất Nương lại hỏi tới Nhạn Dung: “Cuộc sống của Nhạn Dung thế nào rồi?”
Hổ Phách cười nói: “Rất lợi hại. Nô tỳ thấy Tào tỷ phu có chút phu cương không chấn nổi.”
Thập Nhất Nương nhìn Hổ Phách sau khi cưới người cũng xinh đẹp hơn,
không khỏi trêu ghẹo: “Ta thấy, nếu Quản tỷ phu chúng ta mà cùng Tào tỷ
phu ở chung một chỗ, hẳn là có chuyện nói mãi không hết.”
“Phu nhân!” Hổ Phách mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, xoay người đi thu dọn quần áo.
Từ Lệnh Nghi đi vào.
“Ơ! May xiêm y mới sao?”
Thập Nhất Nương đứng dậy giúp hắn thay quần áo: “Chuẩn bị lúc chúc tết sẽ mặc.”
Từ Lệnh Nghi nói: “Cũng giúp Cẩn ca nhi chúng ta làm hai bộ áo nhỏ lụa hoa đi. Đến lúc đó con cũng phải đi thăm người thân.”
“Hiện tại chỉ mới đầy tháng. Dùng lụa hoa làm áo nhỏ, chưa nói đến
chuyện quá lãng phí, còn sợ cọ vào làm xước da.” Thập Nhất Nương lập tức phản đối, lại nói, “Đến lúc đó cũng phải bế Cẩn ca nhi theo đi chúc tết sao ạ?”
Kể từ ngày Thái phu nhân ra vẻ rất muốn thấy Cẩn ca nhi, thì Thập
Nhất Nương mỗi lần đi đến chỗ Thái phu nhân cũng sẽ bế theo Cẩn ca nhi.
Mặc dù khí trời rét lạnh, dùng áo choàng da màu xanh nhạt bao lấy, cũng
ấm áp. Nhưng đi đến cửa các nhà khác thì không giống với lúc trước, có
đôi khi chưa chắc gặp được người ta ngay, hơn nữa đại đa số thời gian
phải ở trên xe để di chuyển. Con còn quá nhỏ đi.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng Thái tử điện hạ và một ít người trong
cung, đều nói để đến lễ mừng năm mới đem con ôm vào cung cho mọi người
gặp mặt một chút.”
Cái này thì không có cách nào từ chối rồi.
“Vậy thì càng không thể làm áo nhỏ lụa hoa.” Thập Nhất Nương cười nói, “Cũng quá kiêu xa chút ít.”
“Đi vào trong cung chúc tết, làm gì có ai mặc áo cất tận đáy thùng
lên người*. Cẩn ca nhi có mặc áo nhỏ lụa hoa cũng không quá đáng.” Từ
Lệnh Nghi cảm thấy Thập Nhất Nương lo lắng quá mức, “Chẳng qua, nếu sợ
cọ vào làm da con bị thương, vậy thì làm áo choàng nhỏ nhé!”
(*) áo cũ, áo không đẹp
Nếu Từ Lệnh Nghi vẫn cứ khăng khăng như vậy, Cẩn ca nhi không được làm con nhà giàu cũng khó nha!
Thập Nhất Nương cảm giác kế hoạch dạy dỗ sớm của mình có nguy cơ hỏng mất.
Nàng không khỏi gắt giọng: “Hầu gia, đồ dù tốt hơn nữa, thì dùng
cũng phải thoải mái mới được. Lụa hoa mặc dù xinh đẹp, nhưng lại quá
cứng. Không bằng lấy ba xấp vải Tùng Giang mà Thái phu nhân thưởng cho
may áo, vừa mềm mại, vừa ấm áp. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi cũng không có suy nghĩ nhiều. Lụa hoa mặc dù quý, cũng
không phải nhà mình mặc không nổi. Huống chi mấy đứa bé đều có, nên nghĩ cũng sẽ may cho Cẩn ca nhi một cái.
Nghe được Thập Nhất Nương nói vậy thì cười nói: “Vậy nàng cứ quyết
định đi! May cho Cẩn ca nhi bộ quần áo mới xinh đẹp, sau đó chúng ta
bế con đi ra ngoài chúc tết.”
May bộ quần áo mới là được chứ gì!
Thập Nhất Nương đang nghĩ ngợi, cũng gật đầu cười.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Tứ cữu phu nhân ở ngõ Cung Huyền bên kia đến!”
Từ khi ngày thứ ba Thập nhị nương lại mặt, sau khi Thập Nhất Nương
cùng Từ Lệnh Nghi gặp mặt nhận thân gia trở về, sau đó hai người vẫn
không có gặp mặt nhau.
“Mau mời Tứ cữu phu nhân vào!” Thập Nhất Nương vừa nói, vừa đứng dậy ra phòng khách đón khách.
La Tứ phu nhân mặc áo màu xanh ngọc có viền vàng kim ở ống tay áo,
đầu tóc chải thành búi tóc tròn chỉnh tề gọn gàng, đeo đóa hoa sa cung
màu đỏ thẫm, mặc dù lộ ra vẻ rất tốt, nhưng hai đầu lông mày vẫn mang
theo mấy phần vô cùng lo lắng. Nhìn ra được, là có chuyện mà đến.
“Thập Nhất cô phu nhân ” La Tứ phu nhân cười chào lễ với Thập Nhất
Nương, “Nhà Ngô Hiếu Toàn ngày hôm qua mang đến chút ít cá khô. Nhân dịp còn có mấy ngày nữa là lễ mừng năm mới, ta thay cả nhà đưa một chút món mới qua.”
“Đã để tẩu tẩu phải bận tâm rồi.” Thập Nhất Nương cười đón tiếp La Tứ phu nhân dẫn sang gian phía đông, ngồi đại kháng cạnh cửa sổ, Hổ Phách
đi ra ngoài đưa đồ cho bà tử ”Đại ca cùng đại tẩu có khỏe không? Có nói khi nào lên kinh không?”
La Tứ phu nhân nghe thế bèn bật cười, thần sắc hòa hoãn không ít.
“Đại ca vốn chuẩn bị đầu tháng mười một vào kinh .” La Tứ phu nhân
nhận lấy chén trà tiểu nha hoàn dâng lên uống một ngụm, “Kết quả đại tẩu mang thai. Đại ca tạm thời quyết định qua Tết Nguyên Tiêu sẽ lên đường. Sợ chúng ta lo lắng, nên cố ý sai người đến báo tin.”
“Đại tẩu mang thai?!” Thập Nhất Nương vừa mừng vừa sợ, “Hưu ca năm
nay cũng có tám tuổi rồi. . . . . .Cái này thật đúng là chuyện đại hỉ
sự!”
“Đúng vậy!” La Tứ phu nhân cười nói, “Bằng không đại ca cũng sẽ không dời lại ngày lên đường.”
“Phải viết phong thư đi chúc mừng một phen mới được.” Thập Nhất Nương cười, hai người nói chuyện phiếm một hồi lâu, La Tứ phu nhân mới đi
vào chủ đề chính, “. . . . . . Thập Nhị cô xuất giá, Mậu quốc công cũng
không có tới uống rượu mừng. Ta cũng không muốn mặt nóng dán mặt lạnh. Nhưng đại ca của muội nói, bất luận muội ấy như thế nào, chúng ta làm
chuyện chúng ta , lòng không thẹn là được. Ta suy nghĩ, thấy cũng lý. Ta liền định trước tiên đem đồ đạc qua tặng muội ấy, rồi đặt chân đến chỗ
muội, hai chị em chúng ta cùng trò chuyện. Ai ngờ, Thập cô lại gặp Ngũ
cô. . . . . .” Nói tới đây, La Tứ phu nhân dừng câu chuyện, ánh mắt nhìn Thập Nhất Nương cũng có chút tối tăm không rõ.
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc. Tay đang cầm lấy chén trà hơi dừng lại: “Gặp Ngũ tỷ?”
La Tứ phu nhân gật đầu, cân nhắc rồi nói: “Ngũ cô nói với ta, sắp hết năm rồi, tỷ ấy bảo ta đi thăm Thập cô một chút. Biết ta tới đưa cá khô, nên muốn theo ta cùng đi gặp Thập cô”
“Ngân Bình nhìn thấy ta, bộ dạng rất lúng túng, nói sức khỏe Thập cô
không tốt, không thể gặp khách, bảo ta thứ lỗi … . Ta bỏ đồ lại định đi. Thì Thập cô lại đột nhiên đi ra. Cao giọng nói với ta, ” Vừa nói, vẻ
mặt của La Tứ phu nhân vừa đỏ, ” Cô nương gả đi ra ngoài như nước đã
giội đi. La gia tiền nhiều hơn nữa cũng là chuyện của La gia . Nói mình
bây giờ là con dâu của người nhà họ Vương, sinh là người của người nhà
họ Vương, chết là quỷ của người nhà Vương. Không còn quan hệ gì đến La
gia, làm gì có đạo lý trở về La gia đòi tiền. Ngũ cô nếu như cảm thấy
trong lòng không thoải mái, nuốt không xuống được cơn giận này, thì nên
kéo Thập Nhất cô cùng nhau quay về La gia đòi tiền đi. Cũng đừng có đánh chủ ý với muội ấy.”
Thập Nhất Nương quả thực không biết nói cái gì cho phải.
Ngũ Nương bị tiền làm mờ mắt không nói, còn giựt giây các nàng trở về đòi tiền!
Thập Nương cố ý nhắc tới mình, nói không chừng là Ngũ Nương ở trước
mặt Thập Nương nói những thứ gì, Thập Nương lúc này mới hiểu lầm trong
chuyện này mình cũng có phần. Bằng không, La Tứ phu nhân cũng sẽ không
mượn việc đưa cá khô để dò ý của mình!
Nghĩ tới đây, Thập Nhất Nương bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng nói:
“Trong mấy tỷ muội nhà mình, người khác thế nào thì muội không biết.
Nhưng lúc muội xuất giá, mẫu thân không có bạc đãi muội, muội cũng quyết không mở miệng bảo đại ca bổ sung thêm đồ cưới . Tứ tẩu nếu như lo
lắng chuyện này, thì cứ việc yên tâm.”
“Thập Nhất cô hiểu lầm rồi.” La Tứ phu nhân nghe cười khổ, “Cô cô là
người như thế nào, người khác không biết rõ, nhưng tẩu thì hiểu rõ. Chỉ
bởi từ chỗ Thập cô đi ra ngoài, tẩu đã từng chất vấn Ngũ cô, Ngũ cô cứ
một mực chắc chắn nói đây là chuyện tỷ ấy cùng Thập Nhất cô thương lượng xong rồi , bởi vì Thập Nương bất hòa cùng Thập Nhất cô, cho nên mới nhờ tỷ ấy làm người trung gian. . . . . . Tẩu thấy bối rối quá, ngẫm nghĩ, dù sao chuyện này cũng phải tới nói với cô cô một tiếng, tránh cho
đến lúc đó Thập Nhất cô đánh mất danh tiếng còn không biết.” La Tứ phu
nhân khéo léo nói, ” Tỷ muội các muội, còn cả Thập Nhị Nương ở xa nữa.”
“Đa tạ tẩu tẩu!” Thập Nhất Nương rất cảm kích, “Muội sẽ cùng Ngũ tỷ
nói chuyện này rõ ràng hơn . Thập Nhị Nương bên kia, cũng sẽ đi chào hỏi .”
“Vậy thì không cần đâu.” La Tứ phu nhân cười nói, “Dù sao ta cũng
phải đem cá khô đưa đến chỗ Thập Nhị cô. Muội chỉ cần cùng Ngũ cô nói
một chút là được.”
Bào đệ của Ngũ Nương là La Chấn Thanh, có mấy lời, La Tứ phu nhân đúng là có chút khó nói.
Thập Nhất Nương nói cám ơn, La Tứ phu nhân thỉnh an Thái phu nhân xong, thì trở về ngõ Cung Huyền.
Thập Nhất Nương ở trong thư phòng viết thơ chúc mừng cho La Chấn
Hưng. Nhưng trong đầu lại nghĩ đến chuyện của Ngũ Nương, càng nghĩ, lại
càng thấy Ngũ Nương không có lý lẽ gì cả. Tỷ ấy ở trong nhà Đại thái
thái lớn lên , sau khi gả cho Tiễn Minh, mặc dù trên mặt kinh tế, ăn
chút khổ, nhưng so với người bình thường đã tốt hơn rất nhiều, sao lại
trở nên thực dụng như vậy chứ?
Thập Nhất Nương đặt bút xuống rồi thở dài.
Lục di nương chỉ muốn vì Thập Nhị Nương tranh thủ càng nhiều ích lợi, nhưng lại không có cẩn thận thử nghĩ đến lập trường của Thập Nhị Nương —— Cho dù ban đầu mình gả vào Hầu phủ, thì quy cách đồ cưới cùng Ngũ
nương và Thập Nương không kém nhiều lắm. Chỉ vì muốn xử lý sự việc công
bằng, tránh cho giữa tỷ muội nổi lên tranh chấp. Lần này bất luận là Ngũ Nương có cần đến tiền hay không, chỉ sợ mình và Thập Nương kẹt ở trong
vấn đề vướng mắc này tới lúc đó mới kết thúc.
Ngồi thiền trên đệm gấm hoa màu đỏ thẫm được trải trên ghế dựa, Từ
Lệnh Nghi cảm thấy từ sau khi La tứ phu nhân đi, thê tử có chút không
yên lòng . Hiện tại trên mặt lại mang theo buồn rầu. Hỏi câu”Sao thế?” , đeo giày đi tới bên cạnh Thập Nhất Nương ngồi xuống, ôn nhu nói: “Có
phải ngõ Cung Huyền bên kia gặp phải chuyện khó khăn gì hay không?”
Thập Nhất Nương bực mình, thần sắc Từ Lệnh Nghi lại ôn hòa ngồi ở bên người nàng, nàng suy nghĩ một chút, liền đem chuyện đã xảy ra nói cho
Từ Lệnh Nghi biết: “. . . . . . Ngày mai đã là giao thừa rồi, dù sao
cũng phải qua mười lăm tháng giêng mới đi! Thiếp thật lo lắng mấy ngày
nay tỷ ấy có động tĩnh gì nữa không đây. . . . . .” Bộ dạng rất là khó
xử.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: “Ta thấy, chuyện này vẫn là để ta đi nói một chút với Tử Thuần.”
“Như vậy không tốt lắm đâu!” Thập Nhất Nương nói, “Đàn ông các chàng
vừa nói, sẽ đem chuyện bỏ vào bên ngoài. Ngộ nhỡ Tiễn Minh không biết
chuyện này thì sao? Chẳng phải sẽ làm cho hai người họ có hiềm khích à!”
Từ Lệnh Nghi xem thường: “Nếu như Tử Thuần không biết, vậy thì càng
phải nói cho Tử Thuần nghe một chút —— Ngũ Nương làm càn với Tử Thuần
như vậy, thế thì đâu có đặt trượng phu vào mắt, phải nhanh chóng giải
quyết nếu không thì từ từ sẽ gây ra đại họa . Thay vì đến lúc đó không
thể thu dọn được, còn không bằng để cho Tử Thuần quản lý chặt chẽ chút.
Nếu như Tử Thuần biết. . . . . .” Ánh mắt của hắn lóe lên, “Đại trượng
phu có cái nên làm, có việc không nên làm. Nếu hắn như vậy, thì đi vào
con đường làm quan, chỉ sợ cũng sẽ không làm nên việc lớn!”