Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ
Trinh tỷ nhi thấy thế, cũng đứng dậy cáo từ.
Từ Lệnh Nghi đối với nữ nhi cũng rất ôn hòa, còn bảo Thập Nhất
Nương: “ Ngoài trời gió bắc bắt đầu thổi rồi, nàng tìm áo choàng cho
Trinh tỷ nhi choàng đi.”
Trinh tỷ nhi sửng sốt.
Thập Nhất Nương liền cười đáp “Vâng”, rồi lôi kéo tay Trinh tỷ nhi đi vào nội thất.
“Chiếc áo choàng này như thế nào?” Nhìn Trinh tỷ nhi đang có chút
ngẩn người, Thập Nhất Nương liền đem một áo choàng da màu đỏ thẫm thêu
lụa hoa ở góc áo choàng ở trên người Trinh tỷ nhi “Phối hợp với bộ áo
ngắn màu xanh ngọc ở trong là chuẩn rồi.”
Cảm giác được sức nặng của áo choàng đặt ở trên người, Trinh tỷ nhi
mới phục hồi tinh thần lại, nàng lôi kéo tay Thập Nhất Nương, khóe miệng mấp máy, nhưng một hồi lâu cũng không có nói ra được một câu, khóe mắt
thì dần dần có ngân ngấn lệ.
Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm trạng của con bé. Nhẹ nhàng mà
vỗ vỗ mu bàn tay Trinh tỷ nghi: “Con là con gái, hẳn là phải do mẫu thân trông nom, cha con cho dù có thương yêu con, cũng sẽ không biết làm
như thế nào mới tốt!”
Trinh tỷ nhi nặng nề gật đầu, hai mắt ngấn lệ tràn ra một nụ cười vui vẻ .
Thập Nhất Nương liền rút khăn đưa cho Trinh tỷ nhi lau khóe mắt, trêu chọc nói: “ Có lẽ nếu để phụ thân con nhìn thấy, còn tưởng rằng ta bắt
nạt con đấy. Ta gánh không nỗi đâu!”
“Không đâu ạ!” Trinh tỷ nhi ôm cánh tay Thập Nhất Nương, “Phụ thân kính trọng nhất là mẫu thân. Sẽ không thế đâu.”
Thập Nhất Nương cười đem khăn nhét vào trong tay của nàng: “Vậy con
mau chóng đem nước mắt lau khô đi.” Rồi lại nói, “Hôm nay Nhị ca con trở lại, cha con muốn tẩy trần cho Nhị ca. Con trở về rửa mặt cố gắng ăn
mặc y phục đàng hoàng, đi đến chỗ tổ mẫu ăn cơm tối. Ăn mặc sang trọng
kiều diễm, cũng là một loại tôn trọng đối với người khác.”
Trinh tỷ nhi gật đầu, khoác áo choàng mà Thập Nhất Nương đưa cho, đi
ra hành lễ Từ Lệnh Nghi, lúc này mới bảo Tiểu Hoàng Anh hầu hạ trở về
phòng.
Từ Lệnh Nghi nói với Thập Nhất Nương: “Chuyện của Trinh tỷ nhi,
Thiệu gia lại tới thúc dục cưới sao? Chúng ta chậm chạp không trả lời,
Thiệu gia có thể cảm thấy chúng ta làm bộ làm tịch hay không ? —— Sau
này sợ sẽ đối với Trinh tỷ nhi không tốt lắm!” Bộ dạng rất có lo lắng.
“Trước khi đồng ý cưới đã nói rõ ràng.” Thập Nhất Nương cười nói,
“Thiệu gia như vậy, cũng là tôn trọng Từ gia, và cho Trinh tỷ nhi thể
diện. Để cho người khác cảm thấy đứa con dâu này có được không dễ. Hầu
gia không cần lo lắng. Nếu thật có biến cố gì, thì có thể làm giống như
Vương gia, mời người làm mối nói cho rõ ràng .”
Từ Lệnh Nghi cảm thấy là mình đã nghĩ chuyện đơn giản hóa thành phức
tạp, nên nói: “Nữ nhân các nàng, chuyện gì cũng muốn vong vo tam quốc.
Nếu nàng đã biết điểm quan trọng trong chuyện này, thì chuyện của Trinh
tỷ nhi, nàng hãy để ý hơn nữa. Không cần phải vì chút ít việc vặt mà
khiến bên thân gia không vui. Trinh tỷ nhi dù sao cũng là đến nhà người
ta, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn thấy. Chúng ta dù có cường thịnh hơn nữa, cũng không có thể mọi chuyện đều ra mặt giúp con bé
được.” Nói tới đây, không ngờ lại hết sức cảm khái.
Thập Nhất Nương có thể hiểu được.
Cũng giống với mẹ vợ luôn liều mạng đối tốt với con rể, cũng chỉ vì
muốn con rể có thể đối với con gái của mình khá hơn một chút thôi.
Mặc dù như thế, nàng vẫn cảm thấy Từ Lệnh Nghi hôm nay lộ vẻ có chút đa sầu đa cảm.
Thập Nhất Nương tiếp cho Từ Lệnh Nghi chén trà nóng, ngồi xuống đối
diện với hắn, khẽ nghiêng người, thấp giọng nói: “Hầu gia, có phải đã
xảy ra chuyện gì không?”
Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu, đã nhìn thấy ánh mắt Thập Nhất Nương ân cần.
“Không có việc gì!” Hắn theo thói quen không đáp thẳng lời. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy nói như vậy có chút có lệ. Nên giọng
nói hơi đổi, “Đang nhớ lại Truân ca nhi!”
“Truân ca nhi?” Thập Nhất Nương ngạc nhiên nói, “Truân ca nhi làm
sao? Mấy ngày nay thiếp thấy vẫn rất tốt. Triệu tiên sinh giao bài tập
cũng có thể làm tốt, không có một chút so đo, còn biết dẫn Giới ca nhi
đi chơi, giúp đỡ trông chừng Cẩn ca nhi. . . . . Chẳng lẽ còn có chuyện
gì mà thiếp không biết sao?”
Từ Lệnh Nghi lắc đầu: “Sang năm, nó đã mười tuổi rồi. Theo như quy củ trong phủ, hẳn là phải chia viện để sống một mình. Nếu vẫn còn ngày
ngày thích chơi cùng đệ đệ, thổi sáo, làm đèn hoa đăng , lúc nào mới có
thể trưởng thành đây?” Vừa nói, trong giọng có mấy phần mùi vị thương
lượng, “Ý của ta là chờ sang năm, thời điểm Triệu tiên sinh mở trường
học lại sẽ nói một chút với ông ấy. Nhìn có thể thêm những buổi học về
phương diện lễ nghi, văn thần võ quan hay không? Tránh cho Truân ca
giống như đứa trẻ chưa trưởng thành , cả ngày chỉ biết chơi.”
Bài học của Triệu tiên sinh chính là học từ trong lúc chơi.
Nhưng mà, ông ấy là tiên sinh của Truân ca, đối với tình hình học tập của Truân ca nhất định là rõ ràng nhất . Hơn nữa Triệu tiên sinh có
bản lĩnh dạy theo trình độ năng khiếu , đối với tương lai của Truân ca,
hơn phân nửa cũng sẽ có sắp xếp và kiến giải của mình. Nhưng đối mặt với người quen phát lệnh như Từ Lệnh Nghi, mà trực tiếp từ chối hiển nhiên
là một hành động rất không sáng suốt.
“Hầu gia nói có lý.” Thập Nhất Nương cười nói, “Chuyện này, phải nên
cùng Triệu tiên sinh thương lượng một chút mới đúng.” Nói xong,liền biến đổi ý, “Chẳng qua, Triệu tiên sinh là người đọc sách, lúc Hầu gia nói
chuyện, vẫn là nên cân nhắc đắn đo một chút mới tốt. Tất cả mọi người
đều vì muốn tốt cho Truân ca, đừng để vì vậy mà sinh ra hiềm khích .”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Đến lúc đó ta sẽ xem xét tình hình .”
Thập Nhất Nương thấy lời nói đã truyền lại xong, thời gian cũng không sớm, liền gọi tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ rửa mặt, sau đó đổi cởi áo da ra khỏi nội thất.
“Bên ngoài gió lớn. Hãy để Cẩn ca nhi ở trong phòng đi!”
Từ Lệnh Nghi thấy người nàng gầy, nhưng da thịt nhẵn mịn nõn nà, lại
còn mặc áo da màu hạt dẻ, búi tóc đen nhánh lại cài cây trâm có gắn đá
kim cương, không những không yếu ớt mà còn khoan thai quý phái sang
trọng.
“Được rồi!” Hắn cười rồi đứng lên, “Nếu như bị cảm lạnh thì sẽ không
tốt đâu.” Vừa nói, vừa đi tới bên cạnh nàng, nhẹ nhàng kéo nàng đi,
“Trang điểm xong rồi à!”
Thập Nhất Nương nhìn nha hoàn cả phòng đang cúi thấp đầu, sắc mặt liền đỏ lên: “Trang điểm xong rồi ạ!”
Cũng không có đẩy hắn ra giống ngày thường.
* * * * *
Nhìn con cháu đầy phòng, khóe mắt đuôi lông mày của Thái phu nhân, tất cả đều là không ngăn được nụ cười.
“Theo như con nói , đầu tháng hai là có thể đến?”
“Phụ thân đã nói Tết Nguyên Tiêu sẽ lên đường ạ.” Từ Tự Cần vừa nhận
được thư phụ thân gửi, đang bẩm cho Thái phu nhân nghe. Cần ca cười
nói, “Con nhẩm tính thời gian, đúng là tới lúc đó mới có thể đến.”
Từ Tự Kiệm nhanh chóng bổ sung một câu: “Ở trong thư phụ thân còn nói rồi, sẽ đem một chút đặc sản tại đó cho mọi người.”
Thái phu nhân nghe cười lên: “Thiểm Tây có đặc sản gì? Chắc chỉ có chút táo to thôi!”
Từ Tự Cần nghe xong thì cười cười, nhưng Từ Tự Kiệm lại chạy tới bên
người Thái phu nhân nói: “Tổ mẫu, không chỉ có táo đâu, còn có dược liệu như hoàng khương, ngũ vị tử, liên kiều, cây kim ngân, thiên ma, đỗ
trọng đều có.”
Thái phu nhân nghe thế thì cười ha ha, lôi tay Từ Tự Kiệm: “Xem ta
không có hiểu biết này.” Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, coi như là có
những thứ dược liệu này, đến lúc đó con dâu thứ ba mang đặc sản về chỉ
sợ cũng chỉ là táo thôi. Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, thì nụ cười
càng tăng lên. Lão nhân gia khẽ gật đầu, phân phó Đỗ ma ma: “Nhớ lấy,
đến lúc đó sai người quét dọn sân viện của lão Tam cho sạch sẽ.”
Đỗ ma ma cười đáp vâng dạ.
Ánh mắt của Thái phu nhân bỗng di chuyển đến trên người Từ Lệnh Nghi
cùng Thập Nhất Nương mới vừa vào cửa: “Các con đã tới rồi, sao không bế
Cẩn ca nhi mang tới?”
Từ Lệnh Nghi nhanh chóng cười nói: “Ngoài trời gió lớn, sợ Cẩn ca nhi bị gió rét. Cho nên để trong nhà ạ.”
Thái phu nhân nghe vậy, thì quay sang nói đùa với Nhị phu nhân đang
ngồi phía đối diện: “ Này thật là ‘biến sáp thù du thiếu một người’
nha!”* nụ cười cũng hơi phai nhạt.
(*)ý muốn nói không muốn cho Cẩn ca nhi tới, sợ phiền hai vợ chồng.
Nhị phu nhân mím miệng cười, đưa mắt nhìn Thập Nhất Nương nháy mắt một cái.
Chẳng lẽ phải bế con tới sao?
Thập Nhất Nương đang do dự , thì nghe thấy Từ Lệnh Nghi nói: “. . . . . . Chuyện này, đệ nên tự mình quyết định. Ở lại Ngự lâm quân, tự nhiên nhàn tản rất nhiều. Đi Ngũ thành binh mã ty, hạng người gì cũng có,
chuyện gì cũng phải quản. Còn không bằng ở Ngự lâm quân đáng tự hào!”
Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân vừa nghe thấy thế liền đem lỗ tai dán vào chỗ chuyện của hai huynh đệ Từ Lệnh Nghi.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Vẻ mặt Thái phu nhân vô cùng lo lắng.
“Không có việc gì đâu ạ!” Trong đáy mắt của Từ Lệnh Khoan hiện lên
một tia kinh ngạc. Hắn không có nghĩ đến ca ca sẽ ở tại đây, cùng mình
thương thảo chuyện này.”Mấy ngày hôm trước, Chỉ huy sứ Ngũ thành binh mã ty nói cùng thống lĩnh của chúng con, muốn từ bên này của chúng con
điều mấy người qua. Vừa lúc con ở chỗ đó. Thống lĩnh con liền hỏi con,
có muốn đi hay không?” Vừa nói, vừa nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, “Đi qua
đó sẽ là Chỉ huy Đồng Tri. Con liền quay về thương lượng cùng Tứ ca, Tứ
ca để cho con tự mình quyết định.”
Thái phu nhân nghe cũng không có lên tiếng, trên mặt lộ vẽ trầm tư.
Việc này có liên quan đến đường công danh sau này của Từ Lệnh Khoan.
Tất cả mọi người trong nhà đều bình tĩnh nín hơi nhìn Thái phu nhân.
Nhị phu nhân thì nhìn Thái phu nhân một cái, thấp giọng nói: “Nương,
con thấy chuyện này hay là thôi đi! Hiện tại thế cục cứ lay động như
vậy. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Huống chi người tiếp
xúc với Ngũ thành binh mã ty quá phức tạp, một khi không cẩn thận, rất
dễ bị cuốn đi vào. Nếu là chỉ muốn tam phẩm của Chỉ huy Đồng Tri. Con
thấy, chờ mấy ngày nữa rồi, hãy đến Kinh vệ làm Đồng Tri, cũng giống
như vậy . Đúng như Hầu gia nói, thân phận còn chút cao quý. Huống chi
cùng những thứ kéo than kia, còn phải mỗi ngày qua lại với người bán
thức ăn.”(*)
(*) ý nói không tốt, người nào cũng qua lại giao tiếp được.
Thái phu nhân khẽ gật đầu, hỏi Ngũ phu nhân ngồi ở dưới tay của mình: “Ý của con thế nào?”
Ngũ phu nhân cười nói: “Con tự nhiên là nghe nương cùng Nhị tẩu .”
Sau đó đối với Từ Lệnh Khoan nói, “Trong nhà cũng không thiếu ăn thiếu
mặc, Ngũ gia cần gì phải đi đến loại địa phương đó. Thiếp nghe người ta
nói, người của Ngũ thành binh mã ty thường lừa gạt những người dân làm
ăn mua bán nhỏ, Ngũ gia, chàng đường đường là hậu duệ quý tộc, há có thể làm ra loại chuyện đó chứ ? Nếu không làm, thì không khỏi xa cách cùng
các đồng liêu. Thiếp thấy, vẫn nên ở Doanh vệ tốt hơn.”
Từ Lệnh Khoan có chút ít nhụt chí: “Nhưng, đi Ngũ thành binh mã ty lên chức nhanh một chút. . . . . .”
“Chẳng qua là Chỉ huy sứ tam phẩm mà thôi.” Ngũ phu nhân cười liếc Từ Lệnh Nghi, “Nhà chúng ta cũng không thiếu cái này!”
Từ Lệnh Khoan thấy thế liền bừng tỉnh đại ngộ. Có chút áy náy nhìn Từ Lệnh Nghi một cái: “Là đệ suy nghĩ hồ đồ. Ngày mai đệ sẽ trở về báo với Thống lĩnh.”
Thái phu nhân hài lòng gật đầu, vui mừng nhìn Ngũ phu nhân một cái,
nói lời thấm thía dặn dò Từ Lệnh Khoan: “Vợ giỏi là một nửa phúc. Con là người có phúc khí. Phải biết tiếc phúc đó.”
Từ Lệnh Khoan có chút ngại ngùng “Vâng” một tiếng, nhấc mí mắt nhìn Đan Dương, cười đến có chút ngốc nghếch.
Thái phu nhân rất vui vẻ, di chuyển thân thể muốn xuống giường:
“Được rồi được rồi, lúc này không còn sớm nữa, trời lại lạnh, dùng bữa
xong các con cũng nên tự mình giải tán.”
Nhị phu nhân nhanh chóng đứng dậy giúp Thái phu nhân, đám người Ngọc
Bản thì ngồi xổm xuống hầu hạ Thái phu nhân mang giày. Các con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái, nha hoàn bà tử thì vây quanh lại, đi gian
phía đông.
Không ai hỏi đến chuyện Cẩn ca nhi nữa.
Vẻ mặt của Từ Tự Dụ hơi chút cứng ngắc.
Đi ở sau cùng, Thập Nhất Nương khẽ nghiêng người liếc nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Từ Lệnh Nghi ở bên cạnh.
Mắt hạnh thật to, trắng đen rõ ràng, kiều mỵ động lòng người liếc
lại, làm cho tim của Từ Lệnh Nghi đập thình thịch một hồi lâu mới bình
tĩnh trở lại.