Edit: Khuê Loạn
Hạng thái thái nghe thế nhảy dựng lên: “Nàng có thể giúp được cái gì
a? Nàng không gây thêm trở ngại là tốt rồi! Hiện tại là Vĩnh Bình Hầu
phu nhân, cũng là muội muội của La Nguyên Nương! Vị cô cô kia của nhà
chúng ta lại nổi danh cùng La Nguyên Nương không hợp nhau, phải biết
rằng, La Nguyên Nương cũng không phải là đèn đã cạn dầu. Muội muội nàng
có thể tốt hơn ở chỗ nào đây?”
Cao thái thái nghe xong liền cúi đầu rơi vào trầm tư.
Hạng thái thái đối với chị dâu này vừa thương lại vừa sợ, thấy thế nhẹ nhàng kéo ống tay áo chị dâu: “Đại tẩu. . . . .”.
Cao thái thái ngẩng đầu nhìn thấy Hạng thái thái ánh mắt rụt rè, nở
nụ cười: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Có chút ít chuyện ta
còn muốn suy nghĩ”. Đang an ủi nàng, thì có tiểu nha hoàn đi vào, cẩn
cẩn thận thận bẩm báo: “Cô gia hỏi, nếu là thái thái có việc dặn dò cô
cô, vậy hắn trước hết đi thư phòng lão gia”.
Hạng thái thái vừa nghe xong liền đứng lên: “Đại tẩu, trời cũng không còn sớm, ta đi về trước”.
Cao thái thái đem tay Hạng thái thái kéo lại, sau đó phân phó tiểu
nha hoàn: “Ngươi đi nói cùng cô gia, bây giờ cô nãi nãi sẽ chưa trở về.
Để cho hắn đi về trước”.
“Đại tẩu!” Hạng thái thái nghe thấy mà ngơ ngẩn.
Thế nhưng Cao thái thái lại không để ý tới Hạng thái thái, trực tiếp
nói: “Về phần mấy vị thiếu gia, tiểu thư, cũng đều để lại. Lão thái gia
có mấy năm không gặp cháu ngoại gái cháu ngoại trai rồi, để cho Lão thái gia cũng được dịp cao hứng đi!”
Hạng thái thái giật mình nhìn lại đại tẩu của mình——–mới vừa rồi nàng còn nói mình không nên đem theo hài tử về nhà mẹ đẻ, làm sao đột nhiên
lại đem mình cùng hài tử lưu lại?
Nha hoàn kia tự nhiên là nghe theo lời chủ mẫu, lại sợ vị cô cô này tức giận, lập tức khom gối hành lễ lui xuống.
Cao thái thái cũng nhích lại gần nói với Hạng thái thái: “Ta lúc trước
nói ngươi không đúng, là nói ngươi không nên gặp chuyện lại đem hài tử
chạy về nhà mẹ đẻ, lại đem chuyện trong nhà náo loạn ra bên ngoài, để
cho người khác chế giễu. Ta hiện tại lưu ngươi, là bởi vì chuyện này cô
gia làm không đúng. Dù hắn có lòng đem Nhu Nột gả cho Từ Tự Dụ, vậy hẳn
là cũng nên cùng thương lượng lại với cô cô các ngươi, không nên cứ như
vậy cùng cô gia đem chuyện định xuống như thế”.
Hạng thái thái không cảm thấy hai chuyện này có gì khác nhau, ấp úng nói: “. . . . . . Đây còn không phải là giống nhau sao?”
Cao thái thái nghe xong tức thở không ra hơi: “Hoàn hảo cha đem ngươi gả đến Hạng gia. Nếu là đến chỗ khác, chỉ sợ là bị ăn đến xương cũng
không còn”. Lại thấy Hạng thái thái cúi đầu, vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Tốt lắm, chuyện này ngươi đừng quản. Ngươi cứ an tâm mà ở đây, có chuyện gì, ta ra mặt”.
Hạng thái thái bội phục nhất chính là đại tẩu của nàng, nghe vậy lập
tức nở nụ cười: “Đại tẩu tốt, ta ở trong nhà vài ngày. Tránh cho thấy
hắn ta liền tức giận”.
Cao thái thái không thể làm gì đành nở nụ cười: “Ngươi a, lúc nào mới có thể lớn lên a!”
Hạng thái thái bắt lấy cánh tay Cao thái thái giọng hờn dỗi: “Không phải còn có đại tẩu sao?”
Đến buổi tối, Cao lão gia trách cứ thê tử: “Làm sao ngươi lại đem
tiểu muội lưu lại trong nhà. Nếu để người khác biết sẽ không tốt a!”
“Có cái gì không tốt?” Cao thái thái hầu hạ trượng phu thay quần áo,
“không phải nói ta bị bệnh sao? Em gái chồng từ nhỏ do ta nuôi lớn, ta
hiện tại bị bệnh, nàng mang theo hài tử về nhà mẹ đẻ thăm ta, có cái gì
không đúng?”
“Từ gia bên kia. . . . . . . . .” Cao lão gia trầm ngâm nói: “Nếu không phải thứ xuất, cũng xứng đôi”.
“Không có chuyện gì!” Cao thái thái xem thường nói: “Người ta Thái
phu nhân Từ gia là ai? Muốn bất quá cũng chỉ là một bậc thang để xuống
thôi. Hơn nữa, chuyện này có được hay không, ta còn phải cẩn thận nghĩ
xem! Ít nhất phải để cho Hạng cô cô kia biết rõ ràng, ai mới là chủ mẫu
Hạng gia!”
Cao lão gia nghe những nữ nhân này quanh co khúc khuỷu lập tức liền
nhức đầu. Hắn chỉ giao đãi một câu: “Hôn sự dù không được, ngươi cũng
đừng đắc tội với Từ gia!”
“Ta làm việc lão gia còn lo lắng sao?” Cao thái thái chậm rãi nói:
“Trong lòng ta đều biết”. Sau đó kêu tiểu nha hoàn múc nước cho Cao lão
gia rửa mặt.
Cao lão gia không nói gì nữa, hai vợ chồng đi ngủ cũng không đề cập tới.
Thập Nhất Nương nhưng còn không có ngủ, nàng cùng Tống mama, Hổ
Phách, Lục Vân ở tại viện của Nguyên Nương, Đào mama cũng đi theo.
Mấy ngày nay nàng trông coi viện của Nguyên Nương, Thập Nhất Nương để cho nàng mỗi tháng một lần đi gặp mình nghe chỉ thị.
“Ngày mai ở chỗ này làm thủy bộ đàn tràng, tuy nói tới cũng là người
xuất gia, nhưng nên tránh một chút”. Nàng phân phó Tống mama, “Đến lúc
đó khách nhân lui tới liền do ngươi dẫn mấy vị mama quản sự khôn khéo có khả năng, chịu trách nhiệm, Hổ Phách chịu trách nhiệm những tiểu nha
hoàn châm trà, dâng điểm tâm. Lục Vân mang theo Hồng Tú, Nhạn Dung đi
theo bên cạnh ta, hầu hạ những phu nhân kia. Về phần đồ đựng dụng cụ
trong nhà, trần thiết. . . . . .” Thập Nhất Nương nhìn Đào mama, “Liền
do Đào mama chịu trách nhiệm”.
Mấy người cũng không có lột ra vẻ kinh sợ, nhất tề khom gối hành lễ đáp ứng: “Dạ”.
Thập Nhất Nương nhìn mọi chuyện đều phân phó không sai biệt lắm, mang theo đám người Tống mama trở về sân của mình. Ngày thứ hai dậy thật
sớm, vấn an Thái phu nhân, sau đó lại bắt đầu bận rộn chuyện tế tự, đến
lúc thắp đèn thì lại đi chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân vội để cho Đỗ mama bưng dương canh (* ) cho
nàng: “Phải chú ý thể cốt, có chuyện gì, giao cho quản sự mama là được.
Còn có ngoại viện phái đến đây hỗ trợ, tất cả đều cho chút ít kinh
nghiệm phong phú có thể hỗ trợ lẫn nhau”.
Thái phu nhân lớn tuổi, đồ ăn mùi vị rất thanh đạm, dương canh mặc dù bổ người, nhưng nó mùi vị nồng, lại có mùi thịt dê. Thái phu nhân cũng
không ăn. Rõ ràng là vì nàng mà chuẩn bị.
Thập Nhất Nương rất làm cảm kích, mặc dù mùi vị không tốt, nhưng vẫn
là ăn liền mấy miếng: “Bởi vì cùng mọi người học rất nhiều thứ, cho nên
cũng không có cảm thấy mệt mỏi”.
Thái phu nhân tán thưởng gật đầu: “Lúc còn trẻ chính là nếm chút khổ
sở, học nhiều một chút. Chờ có tuổi, mới có tư cách ở trước mặt tiểu bối khoe khoang a!”
“Đúng a!” Thập Nhất Nương cười, cùng Thái phu nhân hàn huyên mấy câu, sau đó hỏi tới Nhị phu nhân: “. . . . . . . Vẫn chưa về sao?”
“Buổi trưa sẽ trở lại”. Thái phu nhân nói: “Nói Hạng thái thái trở về nhà mẹ đẻ chiếu cố chị dâu rồi. Có thể là mấy ngày nữa mới trở về!”
Ở thời đại này, kỹ thuật chữa bệnh còn thấp, ngã bệnh là chuyện tương đối nghiêm trọng. Ai cũng sẽ không lấy bệnh tật của chính mình ra nói
giỡn, Nói lên chuyện này, bất kể là thật hay giả, đều cho Từ gia đủ mặt
mũi.
“Vậy chúng ta có nên sai người đi thăm chị dâu Hạng thái thái một chút hay không?” Thập Nhất Nương thỉnh giáo Thái phu nhân.
Thái phu nhân nói: “Theo lý, nếu biết rồi, nên đi thăm một chút.
Nhưng bây giờ tình huống như thế này, ngược lại đi không tốt. Ta đã cùng Di Thực nói chuyện, sẽ để cho nàng mang vài thứ đi thăm chị dâu Hạng
thái thái——–nàng cùng Hạng thái thái là chị dâu em chồng, quan hệ so với chúng ta thì thân hơn một chút”.
Thập Nhất Nương gật đầu, Thái phu nhân nhìn sắc trời không còn sớm,
chỉ thúc giục nàng đi nghỉ ngơi, Thập Nhất Nương nghĩ ngày mai còn phải
bận rộn, liền hành lễ với Thái phu nhân, về viện tử của mình.
Đến ngày cúng tế mười chín tháng ba, Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân
đem Hâm tỷ nhi lưu lại ngõ Hồng Đăng, mới sáng sớm đã đi xe ngựa về nhà, nói là tới hỗ trợ. Từ Lệnh Nghi hết sức vui mừng, cùng Từ Lệnh Khoan đi ngoại viện, Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân thỉnh an Thái phu nhân
thì đi vào chính ốc.
Trên đường, Thập Nhất Nương hướng Ngũ phu nhân nói cảm ơn.
Ngũ phu nhân cười nói: “Dù sao cũng là chuyện trong nhà của chúng ta”.
Em dâu có thể làm được như vậy đã là tốt rồi.
Thập Nhất Nương hướng Ngũ phu nhân cười cười.
Đợi trời vừa sáng, thân thích bằng hữu của Từ phủ lục tục đều đến.
Thắp hương, hiến tam sinh lễ phẩm, có lưu lại ăn trưa, có cáo lỗi một
tiếng về trước. Thập Nhất Nương lưu Ngũ phu nhân ở bên cạnh trong sảnh
cùng ăn cơm, hàn huyên với chư vị phu nhân, mình thì đứng dưới mái hiên
chào mấy vị cáo từ về trước, còn mấy vị như là phu nhân Trần các lão,
phu nhân Lương các lão. . . . còn cần tự mình tiễn đến trước cửa.
Đến buổi trưa, bắp chân Thập Nhất Nương đã vừa đau vừa nhức, nàng hỏi Lục Vân: “Ngươi xem một chút, trong sảnh còn ăn cơm không?”
Lục Vân còn tưởng nàng buổi sáng ăn ít nên đói bụng rồi, vội nói:
“Phu nhân, nếu không ta đến phòng bếp lấy ít điểm tâm cho người lót dạ”.
“Cái gì a!” Thập Nhất Nương cười nói: “Buổi trưa người tới tế bái ít
hơn rồi, người lưu lại ăn cơm trên bàn, chúng ta đang lúc rảnh
rỗi————-tìm một chỗ nào ngươi giúp ta bóp chân”.
Lục Vân nghe được, bước lên phía trước đỡ nàng: “Người trước ngồi xuống một bên, để ta đi vào trong sảnh xem”.
Lời của nàng vừa nói xuống, có tiểu nha hoàn vội vàng hấp tấp chạy
đến: “Tứ phu nhân, không xong rồi, Cam phu nhân phủ Trung Cần Bá té xỉu
rồi!”
Thập Nhất Nương nghe sợ hết hồn, còn chỗ nào lo lắng chân đau hay
không đau, nhấc váy hướng khách sảnh đi tới. Một mặt đi nhanh về phía
trước, một mặt phân phó Lục Vân: “Mau đi ngoại viện cùng Bạch tổng quản
nói một tiếng, để cho hắn đi thỉnh thái y”.
Lục Vân vội vàng một đường chạy đi ngoại viện.
Nhạn Dung phụng bồi Thập Nhất Nương đi khách sảnh.
Thức ăn không còn trên bàn, mọi người vây quanh phía đông.
Thập Nhất Nương vội vàng đi tới. Có người nhìn qua vội nói: “Mau nhường một chút, Tứ phu nhân đã tới!”.
Đám người tự động tách ra, nhường ra một con đường.
Thập Nhất Nương đã nhìn thấy Ngũ phu nhân sắc mặt lo lắng nửa ôm Cam phu nhân.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương, nàng thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng giản
ra: “Tứ tẩu, mới vừa rồi mọi người đang nói chuyện, Cam phu nhân đột
nhiên hôn mê bất tỉnh”.
Thập Nhất Nương nhìn Cam phu nhân mặt trắng như tờ giấy, môi thâm,
trong lòng hoảng hốt, lại sợ nàng là đau tim hoặc chảy máu não, chỉ có
thể bất động thanh sắc nói: “Hai ngày này Cam phu nhân chuẩn bị hôn sự
của Lan Đình, lại vội vàng tới tham gia tế tự của đại tỷ, sợ là bị mệt
nhọc. Ngươi trước đỡ nàng, ta tìm thuốc hít cho nàng ngửi một cái”. Phải trì hoãn thời gian.
Ai biết lời của nàng vừa nói ra, đã có người nói: “Chỗ này của ta có thuốc hít”.
Thập Nhất Nương vội vàng tiếp hộp thuốc hít quơ quơ trước mũi Cam phu nhân.
Cam phu nhân hắt xì một cái mở mắt ra.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, rối rít nói: “Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì rồi!”.
“Ta không sao!” Cam phu nhân chậm rãi từ trong ngực Ngũ phu nhân ngồi thẳng người dậy, nhìn đám người chung quanh, “Có chút mệt mỏi”.
“Nhưng làm cho chúng ta sợ hãi a!” Hoàng tam phu nhân cười nói.
Cam phu nhân cười cười.
Thập Nhất Nương thấy nụ cười nàng miễn cưỡng, sắc mặt vẫn lộ vẻ tái
nhợt, rất lo lắng nói: “Nếu không, ta đỡ ngài đến tiểu viện bên cạnh
nghỉ ngơi một chút?”
Cam phu nhân suy nghĩ một chút, cười nói: “Vậy thì phiền Tứ phu nhân rồi!”
Nhạn Dung cơ trí dẫn tiểu nha hoàn đi thu thập phòng ốc, Thập Nhất
Nương cùng chư vị phu nhân khách khí mấy câu, liền đỡ Cam phu nhân đến
viện bên cạnh.