Edit: Khuê Loạn
Cao hơn mái hiên, đá Thái Hồ chặn ở tầm mắt trước cửa ra vào, cuối
xuân thúy trúc đã mọc thêm vài lá non, gió nhẹ thoảng qua, xào xạc, tiểu viện an bình trầm tĩnh.
Thập Nhất Nương đỡ Cam phu nhân vòng qua núi giả đi tới tiểu viện.
Nhà giữa đóng cửa, cửa sổ hai bên đông, tây đều mở.
Nàng không khỏi có chút hoảng hốt.
Lần trước, là nàng đỡ Nguyên Nương. . . . . . Sau đó, gặp được Từ Lệnh Nghi. . . . . .
Lần này mặc dù là đỡ Cam phu nhân. Nhưng tình cảnh lại tương tự như vậy.
Thập Nhất Nương không khỏi nghiêng mặt nhìn Cam phu nhân.
Cam phu nhân miệng mím chặt, ánh mắt mờ mịt, trên mặt cũng không thấy sự trấn định như trước.
Cam gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể làm cho Cam phu nhân trở nên như thế!
Nàng giật mình, Nhạn Dung dẫn tiểu nha hoàn đi lên đón.
“Phu nhân, phòng đã thu dọn xong!”
Thập Nhất Nương gật đầu, Cam phu nhân hồi phục tinh thần, khách khí
cười nói: ‘Phiền toái Tứ phu nhân rồi!” nhưng đáy mắt lại không có một
tia vui vẻ.
“Làm sao có thể nói là phiền toái được”. Thập Nhất Nương mỉm cười, “Ta đã sai người đi mời thiếp thân mama của ngài rồi!”.
Cam phu nhân cười cười, cùng Thập Nhất Nương đi vào trong phòng.
Phòng đã lâu không ai cư ngụ, mặc dù đã được quét dọn, nhưng vẫn lộ ra mùi vị lãnh lẽo.
“Cam phu nhân, ngài tạm dùng một chút!” Thập Nhất Nương đỡ Cam phu
nhân lại chiếc giường ngủ ở đông gian, đích thân phụng chén trà nóng cho Cam phu nhân.
Cam phu nhân nâng chung trà lên uống liền vài hớp trà, lúc này mới thở một hơi thật dài, thần sắc có phần hòa hoãn.
Thập Nhất Nương cầm chiếc gối trên giường gần cửa sổ, đặt vào sau
lưng Cam phu nhân: “Ngài trước dựa vào một chút! Đợi thiếp thân mama đến đã”.
“Không cần!” Cam phu nhân ôn nhu nói, “Hôm nay là ngày giỗ của tỷ tỷ
ngươi, ngươi cũng bận rộn. Không cần để ý đến ta”. Sau đó ngẩng đầu lên
nhìn tiểu nha hoàn bên cạnh Thập Nhất Nương một cái, “Không phải là còn
có các nàng sao?”.
Thập Nhất Nương đối đãi nàng luôn thân thiết, Cam phu nhân rất có hảo cảm, không đành lòng để cho nàng thân thể khó chịu phải đợi ở chỗ này.
Kiên trì nói: “Cũng không phải là nhất thời”. Lại nghĩ tới lúc này đang
là thời điểm ăn trưa, nhẹ giọng nói: “Ngài có đói bụng không? Nếu không
ta bảo người làm dương canh, ngài ít nhiều dùng cũng một chút, sau đó xế chiều ngủ một giấc thật tốt, dưỡng tinh thần”. Nói xong, cũng không đợi Cam phu nhân trả lời, trực tiếp phân phó Nhạn Dung đi làm.
“Không cần phiền toái như vậy!” Cam phu nhân vội vã ngăn cản, “Ta không đói bụng!”
Thập Nhất Nương uyển chuyển khuyên nàng: “Người ăn cơm mới có tinh thần. Không có tinh thần, làm chuyện gì cũng không xong!”.
Cam phu nhân nghe xong hơi sững sờ, không có lên tiếng.
Thập Nhất Nương trong lòng buông lỏng.
Có thể nghe được lời khuyên là tốt rồi.
Lại để cho tiểu nha hoàn đi thúc giục Nhan Dung: “Mau nhanh chút mang tới đây!”
Cam phu nhân nhẹ nhàng mà thở dài, nhắm mắt lại tựa trên gối đỏ thẫm
thêu hoa phù dung màu vàng nhạt, dung nhan tái nhợt, lộ ra mấy phần yếu
nhược.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng giúp nàng dịch góc chăn, ngồi trên ghế con trước giường phụng bồi nàng.
Chỉ chốc lát sau, Nhạn Dung liền vội vàng bưng dương canh đi vào.
Thập Nhất Nương bưng đưa cho Cam phu nhân.
Cam phu nhân miễn cưỡng ăn mấy miếng.
Thập Nhất Nương giúp nàng đưa chén trà nóng súc miệng tới gần miệng,
rút gối hầu hạ nàng nằm xuống, sau đó rón rén thả la trướng xuống, đang
chuẩn bị rời đi, lại bị gọi lại.
“Tứ phu nhân. .. . . . . . .”
Thập Nhất Nương cúi đầu, nhìn thấy Cam phu nhân mặt đầy nước mắt.
“Không có hài tử!” Lời nàng vừa ra khỏi miệng, lệ tuôn như suối trào.
Không có hài tử? Người nào không có hài tử?
Cam phu nhân sao?
Ánh mắt Thập Nhất Nương không khỏi rơi xuống bụng Cam phu nhân.
Nhạn Dung cũng là thần sắc đại biến, một tay ra dấu, đem nha hoàn hầu hạ trong phòng đuổi đi xuống, mình thì canh giữ ở cửa.
Mà các ý niệm trong đầu của Thập Nhất Nương, liền lập tức phủ định suy nghĩ của mình.
Cam phu nhân dưới gối trống không, Tào Nga, Lan Đình, cùng mấy nhi tử của Trung Cần Bá đều là do vợ cả sinh. Nếu như là Cam phu nhân, trung
niên có con, đây chính là đại hỷ sự, mặc dù không đến nỗi là sao vây
quanh trăng, nhưng cũng sẽ không giống như bây giờ vì hôn sự của Lan
Đình mà rất bận rộn!
Nghĩ ngợi, Cam phu nhân đã nức nở: “Lúc còn trẻ, Bá gia sợ ta sinh
nhi tử sẽ động tâm tư, vẫn đề phòng ta. . . . . . Ta nghĩ ta là tái giá, nửa đường trở thành vợ chồng, Bá gia không yên lòng cũng là bình
thường. . . . . . Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng
người. Chỉ cần ta thật lòng đối tốt với hắn, thật lòng đối tốt với bọn
nhỏ, hắn chầm chậm sẽ minh bạch ta là người như thế nào. . . . . . Cũng
không từng nghĩ đến. . . . . . .”. Cam phu nhân khóc ròng, “Hiện tại Bá
gia muốn vì ta lưu lại chỗ dựa rồi, thế tử gia lại bắt đầu lo lắng, . . . . . Hắn cũng muốn làm ngoại công, bất quá là thông phòng sinh nuôi ở
dưới danh nghĩa của ta, như vậy cũng không dung nạp được sao?” Nàng vừa
nói, vừa che miệng thấp giọng khóc.
Lúc vắng mặt hôm tặng quà cưới, Cam Đại phu nhân thần sắc hưng phấn, hôm nay té xỉu. Đều đã có đáp án.
Thập Nhất Nương nhìn thấy nàng khóc, Cam phu nhân cũng không dám
không chút kiêng kỵ khóc lớn tiếng, không khỏi nước mắt tràn đầy trên
mi.
“Nếu Bá gia có lòng, không có hài tử, sau này lại sinh là được!” Nàng
nghĩ một đằng nói một nẻo, an ủi Cam phu nhân, “Ngài cũng đừng quá
thương tâm, thân thể quan trọng hơn”.
“Lại sinh.. . . . .” Cam phu nhân buồn bã nhẹ nhàng lắc đầu, “Bá gia lớn tuổi. . . . . Sau này không còn có cơ hội nữa”. Nước mắt trong suốt
liền theo gò má Cam phu nhân rơi xuống trên gối, lập tức biến thành một
màu đỏ thẫm. Nàng thế nhưng lại cắn răng thật chặt, thật giống như sợ
mình thương tâm nói ra cái gì không thỏa đáng.
Thập Nhất Nương rơi lệ.
Lại sợ hỏng mất trang điểm, vội lấy khăn lau khóe mắt.
* * * * * *
Từ ngày đó gặp Cam phu nhân, Thập Nhất Nương thỉnh thoảng có lúc tự mình ngây ngẩn cả người.
Hổ Phách thấy không khỏi lo lắng: “Phu nhân, qua hai ngày nữa là tốt rồi!”.
“Ta không sao!” Thập Nhất Nương nói, “Chỉ là đang nghĩ mấy chuyện”.
Theo Thập Nhất Nương bắt đầu chủ trì việc bếp núc, người các nàng
tiếp xúc càng nhiều, chuyện gặp phải càng nhiều hơn. Hổ Phách đôi khi
cũng muốn cẩn thận suy nghĩ một chút, huống chi là Thập Nhất Nương!
Hổ Phách không dám quấy rầy, chỉ có thể trong cuộc sống hàng ngày tỉ mỉ chiếu cố nàng.
Tự mình rửa anh đào đặt trên cái đĩa thủy tinh bưng qua.
Trinh tỷ nhi từ Uy Bắc Hầu phủ trở lại.
Thập Nhất Nương bảo nàng ăn anh đào: “Nhanh đi rửa tay tới ăn anh đào!”
Đám người Nhạn Dung bận rộn bưng nước tới cho Trinh tỷ nhi rửa tay.
Trinh tỷ nhi nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất Nương.
“Như thế nào” Thập Nhất Nương đẩy đĩa thủy tinh chứa anh đào sang, “Bên kia còn náo nhiệt không?”.
Trinh tỷ nhi gật đầu lia lịa: “Phương tỷ nhi cùng hai đường tỷ của
nàng, Nhàn tỷ nhi cùng một biểu muội của nàng, thập nhị di, còn có Lý
đại tiểu thư, hai vị tiểu thư Lương gia. . . . . Bày ba cái bàn mới miễn cưỡng ngồi xuống. Mọi người đang chơi đánh trống truyền vải len sọc!”.
Nàng là đầu buổi trưa đi qua, giờ phút này mới là giữa trưa, không đến nửa canh giờ, đúng hẹn giờ ăn trưa sẽ trở lại.
“Có phải có chút tiếc nuối hay không?” Thập Nhất Nương nhìn Trinh tỷ nhi. Tỷ muội đều ở đó chơi, nàng lại phải mau trở về.
“Không biết a!” Trinh tỷ nhi nở nụ cười rực rỡ, “Tuệ tỷ nhi thấy ta
thật là cao hứng”. Lại nói, “Nhị bá mẫu nói rất đúng, ta còn chưa có trừ phục (hết tang), trường hợp như vậy ít tham gia mới thỏa đáng!”. Sau đó lôi ống tay áo của Thập Nhất Nương làm nũng, “Mẫu thân, sau này ta
không bao giờ được như thế nữa rồi!”.
Nhìn khuôn mặt thỏa mãn tươi cười của nàng, Thập Nhất Nương cười ôm
vai của nàng: “Biết là tốt rồi! Đợi lát nữa trở về, phải nhớ giống như
lời Nhị bá mẫu nói”.
Trinh tỷ nhi gật đầu, trên mặt lộ mấy phần do dự.
“Làm sao?” Thập Nhất Nương ôn nhu hỏi nàng.
Trinh tỷ nhi suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói: “Nhị bá mẫu hai ngày này thật giống như không quá cao hứng!”.
Kể từ khi Hạng thái thái về nhà mẹ đẻ thăm chị dâu nàng, Nhị phu nhân đã đi ra ngoài hai lần, một lần nói là đi thăm bệnh nhà mẹ đẻ Hạng thái thái, một lần là Hạng đại nhân đi nhận chức, nàng đi đưa tiễn. Nhưng
Nhị phu nhân thần sắc luôn nhàn nhạt, Thập Nhất Nương cũng bộn bề nhiều
việc, gặp ở chỗ Thái phu nhân cũng không có cẩn thận đánh giá.
Nàng trầm ngâm nói: “Biết là tại sao không cao hứng không?”
“Không biết”, Trinh tỷ nhi nói, “Ta xem Kết Hương tỷ tỷ mấy ngày qua rón rén, còn quát mấy nha hoàn quá mức ồn ào náo động”.
Thập Nhất Nương bật cười: “Như vậy cho là mất hứng a? Hổ Phách tỷ tỷ của ngươi cũng không phải thường quát tiểu nha hoàn sao?”.
“Không giống nhau a!” Trinh tỷ nhi nghiêm túc nói, “Mẫu thân tính
tình tốt, mọi người mặc dù kính ngài, có thể thấy ngài cũng không cảm
thấy sợ. Những tiểu nha hoàn kia không hiểu chuyện thấy ngài dễ thân,
không khỏi có lúc đi quá giới hạn. Hổ Phách tỷ tỷ nếu không quản giáo,
những nha hoàn kia chẳng phải là không có quy củ đi. Nhị bá mẫu rất túc
mục (nghiêm túc và trang trọng), mọi người thấy nàng đều có chút nơm nớp lo sợ, chứ đừng nói chi là đùa giỡn. Kết Hương tỷ tỷ lại vốn không có
nóng tính, bây giờ lại quát mắng tiểu nha hoàn. . . . .” . Nói tới đây,
nàng không khỏi có chút bĩu môi nói, “Hơn phân nửa là do Nhị bá mẫu tâm
tình không tốt, cho nên nghe thấy một chút xíu động tĩnh liền cảm thấy
buồn bực. . . . . . Kết Hương tỷ vì thế mới phát giận!”.
Thập Nhất Nương cũng không có quan niệm tôn ty gì. Nàng mặc dù tuân
thủ, đối với một chút hành động hơi có chút vượt quá giới hạn cũng không truy cứu, tiểu nha hoàn nhỏ tuổi, trước mặt nàng tương đối buông lỏng.
Không giống như những quản sự mama kia, mọi người bị nàng chọn để xét
nét, hơn nữa còn có chuẩn mực, ở trước mặt nàng trái lại có chút sợ hãi.
Bất quá Trinh tỷ nhi quan sát thật cẩn thận!
Nhị phu nhân vừa không cần để ý đến gia, cũng không có hài tử trêu tức,
hôn sự Từ Tự Dụ mặc dù không thuận lợi, nhưng cũng không có một tin
chính xác là Hạng gia không đồng ý. Nàng tâm tình không tốt, chẳng lẽ
cùng với việc Hạng gia chậm chạp không cho Từ gia câu trả lời có liên
quan sao?
Tiễn Trinh tỷ nhi, Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách đi hỏi thăm về tình huống nhà mẹ đẻ Nhị phu nhân.
Ngày thứ hai, Hổ Phách hồi tin lại.
“Nghe bà tử cùng xe nói, Nhị phu nhân đến nhà mẹ đẻ Hạng thái thái
thăm bệnh, đợi thời gian chừng nửa nén hương, liền cơm cũng không có ăn. Lúc ấy Hạng đại nhân đưa Nhị phu nhân ra cửa chính. Nhị phu nhân hỏi
Hạng đại nhân lúc nào trở về, Hạng đại nhân khuôn mặt không được tự
nhiên, nói làm sao cũng muốn chờ chị dâu Hạng thái thái Cao phu nhân hết bệnh trở về. Nhị phu nhân thở dài, cũng không nói trở lại.
Sau lại về nhà mẹ đẻ. Hạng thái thái cùng thiếu gia, tiểu thư vẫn
chưa trở về. Thiếp thân mama của Hạng thái thái chỉ huy gã sai vặt trong nhà đem hòm xiểng lên xe. Lúc trước còn phân phó nói ăn cơm tối xong sẽ trở về phủ. Kết quả đến lúc hoàng hôn, có gã sai vặt bên Cao phủ lại
đây, nói Lão thái gia Cao gia nghe nói Hạng đại nhân phải đi nhận chức,
có lời muốn phân phó, để cho Hạng đại nhân mau đi qua. Nhị phu nhân liền cơm tối cũng không ăn, lại trở về phủ.”
Hạng thái thái vẫn ở lại nhà mẹ đẻ, thậm chí không đi tiễn trượng
phu, Nhị phu nhân đi Cao gia thăm bệnh không có lưu lại ăn cơm, hai
huynh muội nói chuyện, Hạng đại nhân lại bị Cao gia phái gã sai vặt kêu
đi. . . . . . . .
Nhìn dáng dấp chuyện này chỉ sợ không có gió êm sóng lặng nhanh như vậy!