Edit: Leticia
Beta
Lực chú ý của Thập Nhất Nương bị dời đi, nàng nhìn màn trướng
mà thở dài một hơi. Cho nên nói, có con gái cũng đừng nên cho vào cung mới là tốt
nhất!” , thần sắc có chút buồn bã.
Từ Lệnh Nghi nói lời này cũng không phải để cho nàng thương
tâm .
Hắn là sợ nàng tiếp tục hồ nháo chính mình sẽ thương tâm đến
lúc đó Thập Nhất Nương chịu đau khổ . . .
Ý niệm trong đầu hiện lên, tay dán ở trên bụng của nàng.
“Thái tử mới vừa được sắc phong” , hắn đổi tư thế, cằm đặt ở
đỉnh đầu Thập Nhất Nương, thân mật kéo Thập Nhất Nương, thấp giọng nói” “Đối với
Hoàng thượng, Hoàng hậu, muốn hiếu thuận săn sóc; đối với huynh đệ tỷ muội muốn
khoan dung nhẫn nhịn; trước mặt sư phụ giảng dạy muốn thông tuệ cơ trí; ở trước
mặt đủ loại quần thần muốn trầm ổn cẩn thận. . . . . . Chuyện cần làm rất nhiều,
tại sao có thể nhớ đến chuyện nạp phi? Hai ngày nữa là lễ tắm ba ngày của công
chúa, nàng gặp Hoàng hậu nương nương, nhớ cùng Hoàng hậu nói một tiếng. Trong
lòng ngay cả nếu có bất mãn, cũng không thể cứ như vậy mà lỗ mãng nạp phi cho
Thái tử. Cũng nên cho Phương tỷ nhi thư thả mấy năm, Chu gia biết rồi, cũng chỉ
có cảm kích . Nếu như vẫn không được, đến lúc đó lại thương lượng nạp phi như
thế nào cũng không muộn, rồi xin Hoàng hậu nương nương ở trước mặt Hoàng thượng
tha thứ nhiều hơn một chút là được. . .”
Nam nữ khác biệt, mặc dù là tỷ đệ ruột, Từ Lệnh Nghi cũng
không tiện thường xuyên đi gặp Hoàng hậu nương nương, huống chi một người là
ngoại thần, một người là mệnh phụ trong nội cung, thì càng có nhiều tị hiềm
kiêng kỵ. Nếu có chuyện gì, Thập Nhất Nương lấy thân phận mệnh phụ tiến cung
chúc mừng Hoàng hậu nương nương coi như là an bài tương đối không làm người
khác chú ý.
Thập Nhất Nương hiểu, gối đầu lên bả vai Từ Lệnh Nghi: “Hầu
gia yên tâm, thiếp sẽ đem ý của Hầu gia truyền đạt cho Hoàng hậu nương nương …”
Từ Lệnh Nghi “ừ” một tiếng, sau đó ngáp một cái: “Ngủ sớm
chút đi! Ngày mai còn phải thương lượng với nương chuyện tiến cung. . .” Tiếng
nói có chút mơ hồ, hiển nhiên người rất mệt mỏi.
Thập Nhất nương nhẹ nhàng trả lời “vâng” , nhắm mắt lại cũng
chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng Từ Lệnh Nghi như nhớ tới cái gì lại nói: “Nếu như
trong cung có ý chỉ để Cẩn ca nhi tiến cung, nàng tìm lý do từ chối —— vào cung,
nàng lại không thể lúc nào cũng mang theo Cẩn ca nhi bên người để chiếu cố, nếu
là đập đầu tới chỗ nào hoặc là đụng phải nơi nào sẽ không tốt….”
Là lo lắng con trai vào cung gặp nguy hiểm sao!
Thập Nhất Nương ôm hông của hắn dán người vào ngực thanh thúy
mà đáp một tiếng “vâng”.
Từ Lệnh Nghi lúc này mới vuốt ve đầu tóc Thập Nhất Nương ngủ
thiếp đi.
Thập Nhất Nương ngửa đầu ra, chỉ nhìn thấy cằm của Từ Lệnh
Nghi.
Xương quai hàm ưu mỹ, bởi vì mím môi lại, mím có chút chặt
nhưng do đó mà cảm thấy trầm ổn.
Thập Nhất Nương bật cười, nhẹ nhàng mà ngẩng lên hôn một
cái…
. . . . . .
Vì là quốc mẫu, hay là do lúc trước Thập Nhất Nương tiếp xúc
quá ít với Hoàng hậu nương nương, đối với Hoàng hậu nương nương không biết gì,
thời điểm lễ tắm ba ngày, Thập Nhất Nương thỉnh an Hoàng hậu nương nương, vừa mới
nói câu: “Quận chúa lớn lên thật là xinh đẹp giống Đại công chúa như đúc từ một
khuôn vậy . . . . .” , Hoàng hậu nương nương cười vẫy nàng đi qua, cầm tay
nàng, đầu tiên là thấp giọng hỏi Cẩn ca nhi: “. . . . . . Răng đã mọc dài chưa?
Hẳn là có thể vịn người ngồi một lúc? Ăn được tốt không? Nặng bao nhiêu? Cao
bao nhiêu….”
Thập Nhất Nương đều trả lời rành mạch.
Chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ như muỗi kêu của Hoàng hậu nương
nương: “Muội nói một tiếng với Chu phu nhân. Nên làm cái gì thì làm cái đó là
được. Không cần phải lo lắng. Chuyện trong cung đã có ta đây. . . . . .”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu nói tiếp chuyện Cẩn ca nhi, thật
giống như mới vừa rồi Hoàng hậu nương nương cũng không nói gì.
Hoàng hậu nương nương nhìn nàng, trong đôi mắt hiện lên một
nụ cười thỏa mãn.
Thập Nhất Nương quyết định sau này trở về sẽ đem mỗi tiếng
nói cử động của Hoàng hậu nương nương mà mình nhìn thấy đều nói cho Từ Lệnh
Nghi, cũng tránh cho Từ Lệnh Nghi coi Hoàng hậu nương nương giống như một tiểu
cô nương không rành thế sự.
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy Đại công chúa đứng giữa một đám
thái giám, cung nữ vây quanh đang đi đến.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương đứng ở bên cạnh mẫu hậu nói chuyện,
Đại công chúa chạy chậm tới, lôi kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Phu
nhânVĩnh Bình Hầu, phu nhân Vĩnh Bình Hầu, tại sao phu nhân không mang Cẩn ca
nhi đến. . . . .”
Có người dạy lễ nghi ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở Đại công
chúa: “Đại công chúa, chờ phu nhân Vĩnh Bình Hầu làm lễ cho Đại công chúa xong,
lúc ấy người mới được mở miệng nói chuyện. . . . . .”
Nhưng Đại công chúa không thèm quan tâm đến lý lẽ kia, tự
mình nói với Thập Nhất Nương: “Cẩn ca nhi thú vị lắm! Lần trước phụ hoàng ôm Cẩn
ca nhi, ta lấy tay đâm vào mặt của Cẩn ca nhi, kết quả Cẩn ca nhi nghiêng mặt một
cái đem ngón tay của ta ngậm vào trong miệng dùng sức mút vào!” vừa nói, còn
đưa ngón trỏ bàn tay phải ra cho Thập Nhất Nương nhìn.
Ngón tay Đại công chúa trắng trắng mịn nhỏ nhắn, móng tay được
cắt tỉa vừa phải không thấy một tia dơ bẩn, móng tay nho nhỏ lóe ra ánh hồng ngọc
trai.
Khó trách Từ Lệnh Nghi trở về sắc mặt khó coi…. Ai biết Cẩn
ca nhi còn gặp được những thứ chuyện gì?
Nghĩ tới đây, mặc dù Thập Nhất Nương đang cười nhưng trong
lòng có chút không thoải mái. Cảm thấy Từ Lệnh Nghi không để cho nàng bế con
mang vào cung là quyết định thật chính xác.
Mà giờ khắc này trong mắt của Hoàng hậu nương nương tất cả
là Đại công chúa, căn bản không chú ý Thập Nhất Nương, cũng không quát trách
móc Đại công chúa vô lễ, ngược lại cười nhẹ nhàng mà nói: “Phúc Vinh, con rất
thích Cẩn ca nhi à. . . . . .”
Đại công chúa nặng nề gật đầu: “Cẩn ca nhi lớn lên rất xinh
đẹp! Không giống Bát đệ, động đến một chút đệ ấy đã liền oa oa khóc lớn. . . .
. .”
Trước đó vài ngàyTống mỹ nhân vì Hoàng thượng sinh hạ được
Bát hoàng tử.
Tất cả các phu nhân trong điện đều nở nụ cười, những cung nữ,
thái giám cũng cúi đầu cố nén cười giống mọi người.
Đại công chúa cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều cười nhạo
mình, rất không vui, lớn tiếng biện giải nói: “Ta nói chính là thật. Cẩn ca nhi
lớn lên rất dễ nhìn! Cẩn ca nhi là đứa bé ta thấy dễ nhìn nhất”.
Ma ma dạy lễ nghi mặt đỏ tía tai, chỉ hận có một kẽ đất chui
vào thì tốt rồi, gấp đến độ cái trán ứa ra mồ hôi.
Hoàng hậu nương nương thấy Đại công chúa tức giận, cười ôm
cô bé: “Được rồi, được rồi. Chúng ta không có ý cười nhạo con đâu. Chẳng qua là
cảm thấy con còn nhỏ đã biết xấu đẹp, vô cùng hiếm có mà thôi!”
Mọi người nghe xong vội vàng bảy miệng tám lưỡi nói: “Đại
công chúa, người nào gặp Lục thiếu gia của Vĩnh Bình hầu thì đều biết Lục thiếu
gia rất xinh đẹp. Không phải là chê cười Đại công chúa đâu, là cảm thấy Đại
công chúa rất thông minh thôi!”
Lúc này sắc mặt của Đại công chúa mới nguôi giận.
“Đây chính là duyên phận!” Đột nhiên có người cười nói,
“Trong số nhiều trẻ con như vậy, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục hoàng tử bên cạnh
còn có thư đồng, nhưng cũng không gặp được bé nào mà Đại công chúa cảm thấy đẹp
hơn? Ta thấy, Hoàng hậu nương nương cùng Vĩnh Bình hầu không bằng thân càng
thêm thân, để cho Lục thiếu gia chúng ta kết thân với Đại công chúa thì tốt
quá!”
Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn lại mới phát ra tiếng
nói.
Người nói chuyện là nhạc mẫu của Lý Vụ, An Thành công chúa.
Trong lòng Thập Nhất Nương giận dữ.
An Thành công chúa này nói chuyện sao lại không thích hợp
như vậy. Không nói đến hai người là biểu tỷ đệ, chỉ có những nhà nghèo mới có
thể lấy cô dâu nhỏ cho con trẻ. Phải biết rằng, tỷ lệ tuổi thọ của trẻ con cổ đại
rất thấp, đính hôn quá sớm, nhà gái thiệt mạng, nhà trai không khỏi mang trên
lưng tiếng khắc vợ; nếu như nhà trai thiệt mạng, nhà gái nên thủ tiết tốt hay
là tái giá mới tốt. . . . . . Nhà hơi có chút của cải, thì khi con trẻ được mười
một, mười hai tuổi đã bắt đầu làm mai, trẻ con đến tuổi này, bình thường đã có
hình thức ban đầu, nam nữ song phương cũng thích hợp làm mai mối.
Nàng liếc nhanh Hoàng hậu nương nương một cái.
Thần sắc của Hoàng hậu nương nương ôn hòa , cùng lúc trước vốn
không có cái gì khác biệt, nhưng không có trả lời.
Nhìn dáng vẻ, chắc hẳn cũng không thích lời nói của An Thành
công chúa.
Nàng nhìn về phía Thái phu nhân bên cạnh.
Thái phu nhân cúi đầu uống trà, thật giống như không có nghe
thấy.
Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.
Nàng hi vọng con trai mình có thể tìm được người mình thích…
Nếu như Cẩn ca nhi trưởng thành thích Đại công chúa muốn làm phò mã, nàng cũng
không phản đối. Tất cả đều phải do con mình tự quyết định!
Ý niệm trong đầu chợt lóe, khóe miệng của Thập Nhất Nương
hơi cong lên, đang chuẩn bị nói vài lời lời nói dí dỏm để bỏ qua chuyện này, đã
thì có người đoạt trước nàng: “Ta thấy, sau khi An Thành công chúa được rể hiền,
phàm là nhìn thấy đôi kim đồng ngọc nữ nào cũng muốn tác hợp rồi.” Vừa nói vừa
cười to hai tiếng, hỏi, “Nói đến chuyện này, Thịnh Bình thành thân cũng ba, bốn
tháng rồi, đã có mạch hỉ chưa?”
Thập Nhất Nương nhìn đi qua.
Nói chuyện chính là Thường Trữ công chúa. An Thành công chúa
nghe vậy, hai đầu lông mày hiện lên một tia quang vinh cùng ngạo nghễ : “Vụ nhi
vì nước phân ưu, thành thân chưa được mấy ngày đã lập tức quay về Phúc Kiến. .
.”
“Đây chính là ngươi không đúng!” Thường Trữ công chúa không
đợi An Thành công chúa nói xong cũng chen miệng nói, “Hai người họ là vợ chồng
trẻ, một người ở Yên Kinh, một người ở Phúc Kiến… Tuy nói quy củ Lý gia không
được cưới vợ bé, nhưng ngươi làm nhạc mẫu , cũng không thể bởi vì giữ con ở bên
người. Con gái gả ra ngoài giống như bát nước đã hắt đi. Ta thấy, ngươi vẫn nên
để Thịnh Bình đi Phúc Kiến sớm một chút thì mới hay.” Vừa nói, xoay chuyển ánh
mắt, nói, “Chẳng lẽ là Lý phu nhân muốn con dâu ở bên người để lập quy củ, cho
nên không muốn đưa con dâu đi Phúc Kiến?”
Pháp lệnh của Đại Chu, gia quyến của võ tướng từ tam phẩm trở
lên mới có thể ở lại Yên Kinh.
Tất cả người ngồi trong điện đều là hoàng thân quốc thích,
công khanh hậu duệ quý tộc, thê tử quan viên đều ở ngoài điện.
Có người nghe cười nói: “An Thành, nếu là ngươi khó nói. Bây
giờ ở trước mặt Hoàng hậu nương nương, chúng ta kêu Lý phu nhân tới giúp ngưoi
khuyên nhủ. Ngươi thấy coi thế nào?”
Không có đợi An Thành công chúa nói chuyện, lập tức có người
cùng chung mối thù mà nói: “Đúng vậy! Mặc dù nói con dâu ở trước mặt mẹ chồng lập
quy củ là chuyện phải làm, nhưng Thịnh Bình nhà chúng ta một là không phải là
con dâu trưởng, hai là còn có phong cáo huyện chủ, thứ ba vẫn còn trong thời
gian tân hôn. . . Lý phu nhân cũng không biết nhân tình rồi!”
Cũng có con dâu phải chịu đựng mẹ chồng nhiều năm, nói đến
chuyện phiếm nhà người khác thì coi như là đang coi cuộc vui không sợ đài cao.
Như một hòn đá kích thích ngàn tầng sóng, mọi người bảy miệng tám lưỡi mà thảo
luận.
Mà người khơi mào là Thường Trữ công chúa ngồi trên đệm gấm
nhẹ nhàng cười nhìn người trong điện kiểu như sống chết mặc bay, thối lui ra khỏi
vòng tròn bát quái.
Thập Nhất Nương thấy thế thì trong nội tâm khẽ động.
Vị Thường Trữ công chúa này có thể được Hoàng thượng thích,
sợ rằng không chỉ bởi vì mẹ đẻ nàng từng dưỡng dục* Hoàng thượng!
(*)Nuôi dưỡng và giáo dục
Lát sau câu chuyện phát triển thì càng có tính chất hí kịch
rồi.
Hoàng hậu nương nương tuyên Lý phu nhân vào hỏi.
Lý phu nhân luôn miệng giải thích, nói mình tuyệt đối không
có ý tứ này. Là bởi vì Phúc Kiến không yên ổn, sợ huyện chủ đi không quen với
cuộc sống sinh hoạt nơi đó, cho nên mới ở lại Yên Kinh. An Thành công chúa cũng
không ngừng giải thích, không phải là Lý phu nhân muốn giữ con dâu giữ ở bên
người, mà là mình sợ nữ nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhờ Lý phu nhân giữ
nữ nhi ở bên người dạy hai năm.
Đang ồn ào nói chuyện, Hoàng cô cô đi vào bẩm báo, nói bên
Thái tử phi đã chuẩn bị xong.
Mọi người vây quanh Hoàng hậu nương nương đi về phía cung của
Phương tỷ nhi.
Trên đường đi, An Thành công chúa trầm mặt, lộ ra vẻ không
vui; Lý phu nhân thì đoan trang cung kính đi ở trong hàng ngũ ngoại mệnh phụ,
cũng không buồn nhìn An Thành công chúa một cái.
Thập Nhất Nương cảm thấy có chút buồn cười.
Mặt khẽ ngoảnh đi ngoảnh lại thì đúng lúc nhìn thấy Chu phu
nhân đang đỡ Phúc Thành công chúa.
Lúc hai người ở ngoài điện chờ Hoàng hậu nương nương triệu
kiến vẫn cùng mọi người vừa nói vừa cười , vào điện vẫn trầm mặc đến bây giờ.
Nói vậy trong lòng không dễ chịu sao!
Nàng suy nghĩ một chút, tìm cái cơ hội lôi kéo ống tay áo
Chu phu nhân.