Chu phu nhân biết Thập Nhất Nương có lời muốn nói với mình,
cũng không quay đầu lại, bất động thanh sắc, thừa dịp mọi người tham gia lễ tắm
ba ngày đang ồn ào náo nhiệt mới đứng ở bên cạnh Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nhỏ giọng nói tất cả ý tứ của Từ Lệnh Nghi
và Hoàng hậu nương nương cho Chu phu nhân nghe. Hiển nhiên sắc mặt của Chu phu
nhân thoải mái hơn rất nhiều. Đợi từ chỗ Phương tỷ nhi ra ngoài, thậm chí Phúc
Thành công chúa còn gật đầu mỉm cười với Thập Nhất Nương.
Vẫn không có lên tiếng, đáy mắt Thái phu nhân thì có ý cười
thật sâu.
Bà vỗ vỗ tay Thập Nhất Nương đang dìu tay mình, cùng Ngũ phu
nhân, Hoàng phu nhân cười cười nói nói đi thiên điện.
Trở lại Hà Hoa Lý, đã là xế chiều, tới đón các nàng không chỉ
có Từ Lệnh Nghi, còn có La Chấn Hưng.
“Đại ca. . . . . .” Thập Nhất Nương cực kỳ mừng rỡ.
Khóe mắt đuôi lông mày của La Chấn Hưng đều hàm chứa ý cười,
hướng về phía muội muội gật đầu rồi tiến lên hành lễ với Thái phu nhân.
“Trông mong cuối cùng đại tỷ phu cũng đến rồi!” , Ngũ phu
nhân cười chào hỏi La Chấn Hưng, “Tứ tẩu ngày ngày ở nhà lẩm bẩm sao huynh còn
không có tới đấy . . .”
Thái phu nhân cũng cười nói: “Làm sao lúc này mới đến. . . .
. .”
“Để cho Thái phu nhân, huyện chủ, muội muội nhớ mong!” , La
Chấn Hưng cười trả lời Thái phu nhân, nhưng giống như giải thích cái gì, ánh mắt
rơi vào trên người Thập Nhất Nương, “Trên đường có chút việc trì hoãn. So với
thời gian đã định ra thì khởi hành chậm hơn nửa tháng. . . . . .”
Thái phu nhân, Ngũ phu nhân nghe vậy cũng không tiện hỏi nhiều.
Đứng ở trước cửa thuỳ hoa cũng không phải là chỗ nói chuyện. Thái phu nhân vừa
đi vào trong, vừa cười nói việc nhà với La Chấn Hưng: “Bình an đến là tốt rồi.
Để lão Tứ đón hụt các con, các con phải uống phạt hai chung nhé. . . . . .” Lại
hỏi, “Trong nhà có khỏe không? Nghe nói vợ của con mang thai, như thế nào? Con
bé có khỏe không?” , “Nhờ phúc của Thái phu nhân.” La Chấn Hưng cung kính nói,
“Trong nhà đều khỏe mạnh, bên cạnh có Ngũ di nương trông chừng, cũng không phải
lo lắng gì cả. . . . . .”
Sau khi Lục di nương tới Yên Kinh vẫn chưa trở về.
Thập Nhất Nương nghĩ tới bộ dáng khúm núm của Ngũ di nương,
không biết La Chấn Hưng là đang nói xã giao khách sáo hay là thật tâm nữa!
Đoàn người ở chỗ Thái phu nhân ngồi một hồi, Thái phu nhân
thấy một bên là huynh muội gặp lại, một bên là người đang có bầu cũng không giữ
các con dâu ở bên người hầu hạ, bưng trà tiễn khách.
Ngũ phu nhân trở về sân viện mình, Thập Nhất Nương thì cùng
Từ Lệnh Nghi mời La Chấn Hưng đến thư phòng ngồi chơi.
Không đợi Thập Nhất Nương mở miệng, La Chấn Hưng đã chủ động
nói: “Muội đừng lo lắng. Trong nhà không có việc gì. Chỉ có phú thương nọ là
người mà cùng chúng ta kinh doanh lá trà trước đây đột nhiên mang theo gia quyến
đến Hàng Châu, cầu xin ta giúp hắn an trí ở Hàng Châu.”
Thập Nhất Nương nghe trong lòng nhảy dựng lên: “Tình hình ở
Phúc Kiến rất rối ren sao?”, chuyện như vậy, hẳn không phải chuyện nữ nhân nên
quan tâm.
La Chấn Hưng không khỏi nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.
Từ Lệnh Nghi lại nói: “So với chúng ta tưởng tượng còn xấu
hơn. Bên Phúc Kiến chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Chuyện thôn Đại An
bị tàn sát là không thể che dấu được, lúc này mới báo lên . . . . . .” Một bộ
dáng bình tĩnh, giống như có biết nhưng không thể trách .
“Cũng do bên chỗ Lý tổng binh, không hề nghĩ sẽ giống lúc
trước , vì thế thế cục ở Phúc Kiến dần dần đã khống chế được. . . . . .” Thập
Nhất Nương trầm ngâm nói.
Nếu quả thật là như vậy thì quân của Lý Vụ . . . . , nàng mơ
hồ có loại cảm giác không tốt.
Từ Lệnh Nghi “ừ” một tiếng, nghiêng người nói với La Chấn
Hưng: “Đại tỷ phu tới vừa đúng lúc, ta đang muốn viết thư cho Vân Phi. Huynh
hãy kể rõ ràng rành mạc chuyện thương nhân trà với ta một chút. . . . . .”
Thập Nhất Nương đang muốn vểnh lỗ tai nghe một chút, nhưng thấy
La Chấn Hưng nhìn nàng một cái.Lúc này nàng mới giật mình thất thố.
Vội vàng đứng lên: “Thiếp đi rót trà cho Hầu gia cùng ca ca
. . .”
Từ Lệnh Nghi lơ đễnh: “Sai tiểu nha hoàn đi cũng được! Nếu
nàng không kiên nhẫn nghe những chuyện này thì trở về phòng nghỉ ngơi đi. . .”
Cẩn ca nhi càng ngày càng nặng, tuy rằng Thập Nhất Nương thường
xuyên bế cậu nhóc nhưng Cẩn ca nhi cũng không nằm yên, Từ Lệnh Nghi vốn lo lắng
Thập Nhất Nương nhất thời kiệt sức làm rớt Cẩn ca nhi xuống đất.
“Thiếp biết rồi. . . . . .” Thập Nhất Nương cười cười, vẫn
là đứng dậy tránh đi.
La Chấn Hưng rất khiếp sợ.
Mọi người trong Hàn Lâm viện nói tuy Từ Lệnh Nghi nội liễm
ít nói, nhưng cơ trí hơn người, làm việc cẩn thận. Không nghĩ tới…, mặc Thập Nhất
Nương ở một bên nghe hai người họ đàm luận đại sự triều đình.
La Chấn Hưng cúi đầu uống trà, che dấu vẻ mặt của mình nhưng
ánh mắt nhưng không nhịn được mà liếc về phía Thập Nhất Nương.
Thấy nửa bên người Thập Nhất Nương đang phân phó tiểu nha
hoàn cái gì.
Thân thể mảnh khảnh như liễu, dáng vẻ thướt tha mềm mại,
khuôn mặt trắng nõn, như nụ hoa ngọc lan chớm nở, người thanh lệ như vậy, lại từ
bên trong lộ ra vài phần tươi đẹp khiến người ta nhìn không khỏi kinh diễm
La Chấn Hưng không khỏi nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi đang nói chuyện: “. . . . . . Thành cũng Tiêu
Hà, bại cũng Tiêu Hà*. Lý tổng binh giỏi về tính toán thánh ý, nhưng lại xuyên
tạc ý của Hoàng thượng. Phải biết rằng, trong thiên hạ, tất cả đều là đất của
vua. Hoàng thượng muốn hắn khoe tài có thể trấn thủ giúp đỡ Phúc Kiến, hắn nhiều
lần giải quyết các chuyện nhỏ ở Khu gia, tâm nhãn vẫn còn nhỏ một chút….” Cũng
không có nhìn thêm Thập Nhất Nương một cái.
(*)Tiêu Hà: ông là người tiến cử Hàn Tín cho Lưu Bang, Lưu
Bang phong Hàn Tín làm đại tướng quân. Về sau Hà Tín làm phản, và cũng chính
Tiêu Hà đã vạch ra mưu kế, tiêu diệt được Hàn Tín, điều này ngay cả Hàn Tín
cũng không ngờ tới. Về sau, lưu truyền câu nói “Thành cũng Tiêu Hà (Hà Tín trở
thành đại tướng quân do Tiêu Hà tiến cử), bại cũng Tiêu Hà (Hàn Tín chết là do
Tiêu Hà giết)” là bắt nguồn từ tích trên, ý muốn nói mọi chuyện thành hay bại,
tốt hay xấu đều do một người tạo thành. (Nguồn baidu.com)
Không biết tại sao La Chấn Hưng lại thầm thở phào nhẹ nhỏm.
Vội vàng thu hồi tâm tư, chú ý đến chuyện Từ Lệnh Nghi đang nói: “Có thể là lẫn
lộn đầu đuôi rồi!” , Thập Nhất Nương nghe xong thì đi ra ngoài, sai tiểu nha
hoàn phân phó Ngô ma ma ở phòng bếp nhỏ bày tiệc rượu cho hai người. Còn mình
trở về phòng rửa mặt một phen, thay quần áo mặc trong nhà.
Tỉnh giấc lại lần nữa, đã là lúc chiều muộn
Từ phòng ngoài truyền đến giọng nói của Từ Tự Giới: “Đồ này
không thể ăn, là cái ô để chơi thôi. . . . . .” Sau đó chỉ nghe thấy mấy tiếng
nhổ ra, tiếng gõ gõ.
Mấy ngày nay, Cẩn ca nhi bắt được cái gì đều nhét vào trong
miệng, Thập Nhất Nương sợ cậu nhóc nuốt phải cúc áo, vì thế căn dặn nha hoàn
thu lại tất cả các đồ vật nhỏ, còn đặc biệt dặn dò A Kim phải chú ý thật cẩn thận.
Biết đây là Từ Tự Giới sau khi học xong thì đến chơi đùa với
Cẩn ca nhi, nàng lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau khi Từ Tự Truân chuyển ra ngoại viện, hai huynh đệ vẫn
giống như lúc trước, mỗi sáng sớm đến thỉnh an Thái phu nhân và Thập Nhất Nương
rồi sau đó cùng đi học ở Song Phù Viện, buổi trưa hoặc đến chỗ Thái phu nhân,
hoặc đến chỗ Thập Nhất Nương ăn cơm và ngủ trưa, nhưng sau khi học xong, Nam
Dũng tức phụ sẽ khéo léo cự tuyệt Từ Tự Truân muốn mời Từ Tự Giới trở lại chính
phòng, Triệu tiên sinh cũng sẽ giữ một mình Từ Tự Truân ở lại để giảng bài học
cho cậu bé thêm nửa canh giờ nữa. Thường xuyên như thế, hai đứa bé cũng không
giống như lúc trước, mỗi giờ mỗi khắc đều ở chung một chỗ. Cũng may bài học của
Từ Tự Truân tăng thêm, cho nên phải dành nhiều thời gian hơn vào việc học. Còn
Từ Tự Giới thì mỗi ngày đều sẽ chơi với Cẩn ca nhi một hồi, cũng không cảm thấy
cô đơn.
Thập Nhất Nương rửa mặt xong xuôi rồi đến gian phía tây,
đúng lúc này Từ Tự Giới đang thổi sáo cho Cẩn ca nhi nghe.
Mặc dù không hiểu về nhạc cụ dân gian nhiều, nhưng từ tiếng
sáo du dương uyển chuyển mà trôi chảy mượt mà Từ Tự Giới thổi thì nàng có thể
thưởng thức ra tài nghệ thổi sáo của Từ Tự Giới đã vượt xa so với khi cậu bé ba
tuổi, lúc cùng học thổi sáo với Từ Tự Truân.
Từ Tự Giới thổi rất say sưa, Cẩn ca nhi cũng thay đổi vẻ hoạt
bát thường ngày, mở đôi mắt thật to nhìn ca ca.
Thập Nhất Nương đứng ở cửa, nghe Từ Tự Giới thổi xong một
khúc rồi vỗ tay hoan hô.
“Giới ca nhi càng thổi càng hay rồi!” , “Mẫu thân. . . . .
.” Từ Tự Giới chạy tới ôm eo Thập Nhất Nương, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều
là nụ cười, có chút không vui nói, “Tiên sinh nói cần phải luyện tập nhiều thêm
mới được!” , Thập Nhất Nương xoa đầu của Giới ca, ôm Cẩn ca nhi đang nhún nhảy
ngọ nguậy trong ngực Cố ma ma: “Con mau đi học đi. Sau đó chúng ta ăn cơm. Rồi
đi thỉnh an tổ mẫu!” , Từ Tự Giới cung kính đáp “Vâng” , ngồi ngay ngắn cạnh
bàn ở trên kháng, cầm cuốn “Ấu học” lên học.
Năm nay mở quán (trường học), Triệu tiên sinh chính thức cho
Từ Tự Giới học vỡ lòng.
Cẩn ca nhi nghe thế hiển nhiên có chút không kiên nhẫn, y y
a a bắt lấy khuyên tai của Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười vỗ vỗ vào mông Cẩn ca nhi, đợi mấy người
A Kim gỡ bàn tay nhỏ bé của Cẩn ca nhi ra, Thập Nhất Nương giao Cẩn ca nhi cho
Cố ma ma: “Ngũ thiếu gia phải học thuộc lòng, đừng để Lục thiếu gia làm ồn.”
Cố ma ma cười đáp “Vâng. . .” Ôm Cẩn ca nhi đi vào noãn
phòng.
Kiểm tra bài học cho Từ Tự Giới, Thập Nhất Nương phân phó tiểu
nha hoàn bày bữa tối. Đợi đi thỉnh an Thái phu nhân, rồi lại ngồi trên giường
nhìn Từ Tự Giới ở gian tây tô chữ.
Lúc Từ Lệnh Nghi trở lại, sắc trời đã tối, trong viện im ắng
, đã đổi nha hoàn, bà tử trực đêm.
Ngọn đèn dầu sáng ngời trong gian tây ở cửa sổ chiếu đến
dáng người xinh đẹp của Thập Nhất Nương đang thêu thùa cùng dáng người nho nhỏ
của Từ Tự Giới đang luyện chữ.
Từ Lệnh Nghi ngăn tiểu nha hoàn thông truyền, đứng tại chỗ lặng
yên nhìn hai mẹ con một lúc, mới sải nhẹ bước chân đi vào phòng.
“Hầu gia về rồi. . . . . .” Thập Nhất Nương xuống kháng.
Từ Tự Giới quay đầu hô một tiếng “Phụ thân” , buông bút xuống,
tiến lên hành lễ với Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi gật đầu cười, ánh mắt lại rơi vào đứa bé mặc áo
ngủ đỏ thẫm bên cạnh bàn ở trên kháng—— khuôn mặt nhỏ bé của Cẩn ca nhi đỏ bừng
đang ngủ rất say.
“Đã làm xong bài tập chưa?” , hắn cười hỏi Từ Tự Giới, ngồi
xuống bên cạnh Cẩn ca nhi, giúp Cẩn ca nhi chỉnh góc chăn.
“Còn có một chữ nữa ạ. . . . . .” Từ Tự Giới đỏ mặt nói.
Cậu bé sợ phụ thân quở trách.
Nhưng Từ Lệnh Nghi chỉ ôn hòa cười cười, nói: “Vậy thì viết
nhanh lên một chút nữa cho xong, viết xong thì đi ngủ.”
Từ Tự Giới phấn chấn hẳn lên, thưa “Vâng” một tiếng, vui sướng
trèo lên trên kháng.
Thập Nhất Nương bưng trà đi vào.
Từ Lệnh Nghi uống một ngụm, khóe mắt xẹt qua giỏ mây nhỏ để ở
bên cạnh , cười nói: “Nàng đang làm gì đấy….”
Thập Nhất Nương ngồi xuống bên người Từ Tự Giới, thu dọn giỏ
mây: “Muốn làm đôi tất mùa hè cho Hầu gia. . .”
Từ Lệnh Nghi có chút bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Thập Nhất Nương tự mình làm tất cho
mình, huống chi nàng còn có một bức bình phong “Cốc phong”chưa thêu xong. . . .
. . Tiếp theo cảm thấy rất hứng thú: “Cho ta xem một chút. . . . . .”
Thập Nhất Nương cười đưa tất qua.
Mảnh vải đay màu vàng nghệ, miệng tất thêu hoa văn màu đen.
Trang trọng hào phóng.
Từ Lệnh Nghi rất thích, cầm ở trong tay tinh tế ma sát một hồi
mới đem trả lại tất.
Thập Nhất Nương hỏi về La Chấn Hưng: “Đại ca đi rồi ạ. . . .
. .”
“Vẫn chưa . . . . .” Từ Lệnh Nghi nói, “Uống hơi nhiều, ta
giữ huynh ấy ở lại . . .” nói tiếp, “, Chấn Hưng mới nạp thêm tiểu thiếp, nàng
chuẩn bị chút ít đồ trang sức, ngày mai làm lễ ra mắt cho di nương mới.”
Thập Nhất Nương giật mình kinh ngạc: “Tại sao có thể như vậy.
. . ” Lại cảm thấy mình nói quá nóng vội, giọng điệu chậm rãi lại , “Chuyện khi
nào thế ạ? Trước đó vài ngày đại ca có gửi thư sao không nhắc tới một tiếng….”
“Là chuyện mấy ngày gần đây thôi. . . . .” Từ Lệnh Nghi cười
nói, “Chuyện như vậy, sao huynh ấy tiện nói ra…..”
Thập Nhất Nương không lên tiếng.
Đại thái thái qua đời, sau này La Đại phu nhân chính là
đương gia. Muốn ở nhà hầu hạ La Đại lão gia, chủ trì việc bếp núc, quản lý công
việc vặt, dưỡng dục con cái, không thể nào theo La Chấn Hưng đến Yên Kinh, mà
bên cạnh La Chấn Hưng cũng không thể không có ai chiếu cố. . . . . .
Kinh ngạc lúc đầu đi qua,mặc dù nàng có thể hiểu rõ cách an
bài này, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Không khí trong phòng liền trầm mặc.
Từ Lệnh Nghi nhìn mới vừa rồi thần sắc của Thập Nhất Nương vẫn
điềm tĩnh mà giờ này lại lộ ra ánh mắt buồn bã, suy nghĩ một chút, nói: “Nàng đừng
lo lắng. Người là do Đại tẩu làm chủ, di nương được nạp một bà con xa của nhà mẹ
đẻ Đại tẩu, tổ tiên đã từng trúng qua tú tài, là cô nương thuộc nhà thanh bạch
trong sạch. . .”