Edit: Leticia
Beta: Hạ
Dưới tình huống như vậy, còn hỏi nàng có muốn hắn không. . . . . .?
Sắc mặt Thập Nhất Nương đỏ bừng lên.
Rồi lại không nhịn được mà suy nghĩ đến vấn đề này.
Hình như trước đây chưa từng muốn.
Hiện tại, muốn!
Nghĩ đến cái ôm ấm áp, nghĩ thân mật như vậy thì trong ngươi có ta,
trong ta có ngươi, nghĩ đến hắn cẩn thận từng ly từng tý, quý trọng lưu
luyến không thôi….
Nàng ôm cổ Từ Lệnh Nghi, áp sát mặt mình vào mặt của Từ Lệnh Nghi.
Da mặt của Thập Nhất Nương mỏng như vậy, mà mình lại hỏi kiểu khinh
bạc như vậy, đừng nói là trả lời, sợ rằng muốn mắc cỡ xuống đài không
được….
Tâm niệm vừa chuyển , trong lòng Từ Lệnh Nghi đột nhiên có chút bất
an…Không khỏi ôm Thập Nhất Nương thật chặt, nhẹ nhàng mà hôn lên đầu vai nàng.
Như vậy thì không nhìn thấy ánh mắt trong suốt của nàng, chỉ có thể
cảm thụ cảnh tượng kiều diễm của nàng bằng thân thể, nhưng lại cảm thấy
một phen tư vị uyển chuyển mềm mại khác …. Khó trách Thập Nhất Nương
thường đỏ mặt, giấu đầu vào trong lồng ngực của hắn.
Hắn nhắm mắt lại, ngậm vành tai mượt mà của nàng mơ hồ không rõ mà
khẽ gọi “Mặc Ngôn” … Kèm theo đó là hắn càng lúc càng thâm nhập thăm
dò…. Rơi vào trong lòng Thập Nhất Nương, thì có chút thúc giục….
Mặt đỏ đến lợi hại, nhưng tim lại nhảy bang bang.
Nàng tiến sát bên tai của hắn, nhẹ nhàng mà nói chữ “Muốn”.
Từ Lệnh Nghi dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt của nàng sáng rực như lửa.
“Mặc Ngôn. . . . . .”
Trong giọng nói có hoài nghi, có do dự, có chần chờ, thậm chí còn có
một chút thấp thỏm…. Không phải là kiểu cười rộ lên, ánh mắt sáng ngời
như ánh mặt trời, đi đường giống như long hành hổ bộ* vốn có của Từ
Lệnh Nghi.
(*) oai hùng bệ vệ lại trầm ổn.
Chỉ một câu nói của mình, khiến hắn thay đổi như vậy sao?
Không biết tại sao, trong lòng nàng có niềm vui thầm nho nhỏ.
Thập Nhất Nương trườn lên đầu vai của hắn, thổi nhiệt khí vào lỗ tai của hắn. Lại đáp lại một câu: “Muốn”
Giọng nói ngây thơ quyến rũ, nhưng lại tinh tường rõ ràng.
Cổ giống như bị sợi dây thừng bất ngờ ghìm chặt vậy, hắn có chút khó
thở. . . . . . Cánh tay vẫn không khỏi ôm thật chặt, ôm chặt nữa, hận
không thể đem thân thể dưới thân nhập vào trong thân thể của mình, mạnh
mẽ giống như lôi đình vạn quân trong triều đánh tới, hận không thể đem
mình nhập vào trong thân thể của nàng…. Hình như làm giống như vậy, mới
có thể cảm giác được thân thể trong ngực này có bao nhiêu mềm mại, có
bao nhiều ngọt ngào, có bao nhiêu. . . . . . khiến Thập Nhất Nương duyên dáng là phải hô to một trận….
“Trong nhà có người đến?” Văn di nương choàng áo khoác ngồi dậy, nhìn người ngồi ở bên cạnh nàng nước mắt mông lung, Dương thị.
Dương thị dùng khăn lau khóe mắt, nức nở nói: “Nói rảnh rỗi thì nhìn
giúp Dương gia phạm vào chuyện cháy nhà hôi của, biên lai mượn đồ ba
lượng bạc mà phải trả ba ngàn lượng . Nếu không, sẽ đến quan phủ kiện
phụ thân. Phụ thân không có cách nào, lúc này mới phái người muốn muội
cầu xin Hầu gia ra mặt lên tiếng giúp đỡ. . . . . .”
Văn di nương nghe, chân mày khẽ nhăn lại.
Người vừa đi, trà liền lạnh. Nhưng thánh chỉ của Hoàng thượng còn chưa có hạ, những người này đã khẩn cấp như vậy rồi.
Nàng nghĩ tới còn không có tin tức của mẫu thân. . . . . . Cũng
không biết phụ thân của Thu Hồng có biết chuyện mẫu thân rời khỏi Văn
gia hay không.
Nghĩ tới đây, Văn di nương ngầm thở dài ở trong lòng.
Mà Dương thị nhìn ở trong mắt, trong nội tâm cảm thấy buông lỏng.
Văn di nương này thích nhất là bạc, nàng sợ nhất là Văn di nương thờ ơ.
Nàng nghĩ tới đây, rồi dùng khăn che khóe mắt, nức nở mấy cái, thấp
giọng nói: “Người khác không biết, tỷ tỷ thì biết rất rõ. Muội vào
phủ…còn chưa được nói cùng Hầu gia mấy câu, Hầu gia đối xử với muội, lại càng hết sức lạnh lùng. Không giống như với phu nhân và tỷ tỷ, không
chỉ đối đãi hòa khí, có chuyện gì, cũng chiếu cố hơn ít nhiều. Huống chi muội trên danh nghĩa là thiếp thất của Hầu gia, chuyện lớn như vậy,
trước tiên cũng có thể thương lượng với phu nhân mới phải.” Vừa nói,
trên mặt nàng vừa lộ vẻ ưu sầu, “Nhưng Dương gia hiện tại là người chờ
xử tội, sinh tử chưa biết. Phu nhân mặc dù có tâm, nhưng cũng phải quan
tâm đến danh tiếng và tiền đồ của Từ gia, sao có thể vì nhỏ mất lớn….nên không dám đi tìm phu nhân tương trợ . . . . . .”
Văn di nương liền nghĩ đến mình.
Lúc ấy cũng là trằn trọc trở mình vài đêm, suy nghĩ trước sau mấy
lần, mới lấy hết dũng khí đi tìm phu nhân. . . . . . Thật không nghĩ đến Thập Nhất Nương rất sảng khoái đáp ứng, cuối cùng còn nghĩ ra được biện pháp tốt.
“Suy đi nghĩ lại, đi tới cửa sân rồi lại lộn trở lại, lộn trở lại
trong nhà nhưng đứng ngồi không yên, kết quả là khiến chân bị trẹo
luôn.” Dương thị đưa chân mới dùng vải bông trắng băng bó lại, giống như bánh chưng cho Văn di nương nhìn, “Nghĩ tới sắc trời quá muộn, thân thể phu nhân không tốt, đi mời đại phu lại sợ kinh động đến phu nhân, vẫn
là có ma ma nhắc nhở, muội đây mới nghĩ đến xin tỷ tỷ chút dầu thuốc để
xoa bóp.”
Văn di nương nghe vậy liền vội vàng hỏi vết thương ở chân nàng sau đó an ủi nàng nói: “Dầu thuốc này của ta có hiệu quả rất tốt, trước tiên
muội nghỉ ngơi một đêm đợi ngày mai đại phu đến xem, kê cho mấy vị thuốc uống, rất nhanh là có thể khá hơn.”
Dương thị gật đầu, lại nói: “Ngược lại muội cũng không lo lắng đến
chân. Từ từ dưỡng là có thể dưỡng tốt lên.” Nói tới đây, nàng mấp máy
miệng, trầm giọng nói, “Muội là lo lắng người trong nhà…..ép buộc phụ
thân trả tiền, đã là chuyện của mười ngày trước rồi. Cũng không biết rốt cuộc ra sao? Phụ thân muội là người thẳng tính, nếu cứ gắng gượng chống lại cùng những người đó như vậy….” Nước mắt nàng liền rơi xuống, ” Muội thật sự sợ sẽ có chuyện gì xảy ra với ông ấy…thì cả đời này muội đều ăn không ngon ngủ không yên ….”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Văn di nương giúp nàng phân tích, “Những người đó cùng lắm là muốn lừa gạt chút bạc dùng thôi nên ép buộc người thôi, mọi người nhất phách lưỡng tán thì ta thấy bọn hắn cũng không có
chỗ tốt gì, muội cũng đừng suy nghĩ lung tung, trở về ngủ một giấc thật ngon, đợi sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đi cầu xin phu nhân, xem phu nhân nói nên tiếp theo tính toán như thế nào.” Lại nói, “Phu nhân làm
người khoan dung phúc hậu, trong phủ từ trên xuống dưới, người có chuyện gì đều thích tìm phu nhân thương lượng. Nếu như có thể giúp được, phu
nhân nhất định sẽ giúp, việc này muội cứ việc yên tâm.”
Đối với nàng không giống tỷ muội, mà là giống với khách nhân
“Thật sự ạ!” Dương thị nghe xong thì ánh mắt tỏa sáng, lấy tay lôi
kéo ống tay áo của Văn di nương, “Vậy, vậy lúc này có thể đi cầu kiến
phu nhân không ?”
Văn di nương ngẩn ra.
“Tỷ tỷ có điều không biết.” Nước mắt của Dương thị lại tuôn ra, “Muội vốn đã đi ngủ, nhưng nhắm mắt lại mơ thấy phụ thân bị đánh, nhà cửa bị
người ta chiếm đoạt, mẫu thân và đệ đệ thì áo rách quần manh, bụng ăn
không no, khóc mong muội cứu bọn họ một mạng. . . . . .” Nàng dựa vào
đầu gối Văn di nương khóc lớn lên, “Muội đâu còn có thể ngồi yên một chỗ được . . . . . Nghĩ tới tính tình tỷ tỷ đôn hậu, thường ngày chiếu cố
rất nhiều cho muội, nên chẳng quan tâm tỷ tỷ nghỉ ngơi, mặt dày tới
đây….” Nàng ngẩng đầu lên thấy mặt đầy nước mắt, “Tỷ tỷ, van xin tỷ tỷ
nể tình khi muội vào cửa thì đi theo tỷ học quy củ, tỷ hãy đi cùng muội
đến chỗ phu nhân đi…Bất luận phu nhân gặp hay không gặp , cuối cùng
muội cũng có thể an tâm hơn chút ít…. Bằng không, cảm thấy, cảm thấy là
vì an nguy của mình, mà không tận tâm mời người hỗ trợ. . . . . .”
Chuyện của Văn gia còn treo mà chưa quyết, Văn di nương đương nhiên
là có thể hiểu được tâm tình của nàng. Nhưng lúc này đi cầu kiến Thập
Nhất Nương. . . . . .
“Chỉ là đi gặp một chút thôi.” Dương thị đau khổ cầu khẩn, “Nếu phu nhân đã ngủ rồi, đương nhiên chúng ta sẽ không quấy rầy”
Dương thị có phụ thân là bàng chi, Dương gia mặc dù bị định tội,
nhưng sao nhiều ngày rồi, phụ thân Dương thị lại không bị dính líu bỏ
tù, nghĩ đến chuyện thị phi này không có quan hệ gì với nhà Dương thị.
Huống chi giúp hay không giúp, toàn bộ chỉ bằng một câu nói của phu
nhân.
Văn di nương nghĩ đến Văn gia bị Dương gia liên lụy, nhưng Thập Nhất
Nương vẫn vươn tay ra giúp đỡ nàng đúng lúc, mình cảm kích. . . . . .
“Được rồi” nàng kêu Đông Thu giúp nàng mặc quần áo, “Chúng ta đi xem
một chút —— nhưng nếu phu nhân đã ngủ rồi, chúng ta cũng đừng có ầm ĩ
phu nhân”
Vẻ mặt của Dương thị tràn đầy vui mừng, gật đầu lia lịa: “Tỷ tỷ, muội biết tỷ có trái tim nhân hậu. Tâm tình của muội như vậy, trừ tỷ ra
không có người thứ hai có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà
suy nghĩ cẩn thận. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi ôn nhu lau mồ hôi thái dương của Thập Nhất Nương, thấp giọng hỏi nàng: “Có mệt không?”
Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, mặc hắn ôm nàng, nhẹ nhàng mà”Ừm” một tiếng.
Đáy mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên sự vui vẻ nồng đậm.
Lúc ôm nàng cũng rất mâu thuẫn, sợ nàng chịu không nổi….không nghĩ tới là hắn quăng mũ cởi giáp trước….
Nghĩ tới những thứ này, hắn bận rộn đánh giá Thập Nhất Nương.
Chỉ thấy khuôn mặt nàng hồng nhuận, khóe mắt đuôi lông mày đều nhộn nhạo mấy phần xuân tình.
Từ Lệnh Nghi thở phào nhẹ nhỏm.
Thập Nhất Nương giật giật: “Trên người thiếp thân tất cả đều là mồ hôi. . . . . .”
Hắn biết nàng yêu sạch sẽ, hắn cũng rất thích sạch sẽ. Nhưng lúc này
đây, hắn lại đem nàng ôm vào trong ngực: “Chờ một lát ta giúp nàng lau
người.”
Muốn cứ như vậy mà cùng nàng da thịt thân cận một lúc.
Thập Nhất Nương cả ngón tay cũng không muốn động. Thấy hắn kiên trì, nên nhắm mắt lại nằm ở trên người của hắn.
Có thể là quá mệt mỏi, vừa nhắm mắt lại, liền tiến vào mộng đẹp.
Trong mông lung thật giống như có người đang lau chà người nàng.
Nàng nhắm mắt lại, quát lên”Từ Lệnh Nghi” .
Giọng nói quen thuộc thuần hậu cười nhẹ ở bên tai nàng, đáp một tiếng.
Thập Nhất Nương mặc hắn định đoạt.
Thân thể trầm xuống, thật giống như có người che ở trên người nàng, vừa thân mật hô “Mặc Ngôn” , vừa tách hai chân nàng ra….
Thập Nhất Nương cả kinh, vội vàng mở mắt ra: “Ngày mai. . . . . .
ngày mai lại. . . . . .” Lời chưa nói hết, đã cảm giác được nguy cấp.
Từ Lệnh Nghi cười nhẹ, cũng không nói chuyện,dọc theo cổ của nàng một đường hôn đi.
Rõ ràng mệt mỏi không được, hơi thở bắt đầu có chút không yên.
Tay màng nắm bả vai hắn tay biến thành ôm. . . . . .
Biết rõ không thể làm lại cố tình làm, như vậy có tính là buông thả dục vọng hay không?
Thập Nhất Nương mơ mơ màng màng mà nghĩ , lại nghe thấy giọng nói có
chút lo lắng của Trúc Hương: “Hầu gia, phu nhân, trong cung có quý nhân
phụng mệnh Hoàng thượng truyền Hầu gia tiến cung.”
Từ Lệnh Nghi xiết chặt thân thể, da thịt vừa giống như sắt lại vừa giống như nhung vậy, sờ trơn bóng, lại hết sức cứng rắn.
“Hầu gia” Thập Nhất Nương tỉnh táo lại, ôm lấy Từ Lệnh Nghi thật chặt.
Không giống với nhu tình mật ý ban nãy, giờ phút này là khẩn trương cùng bất an.
Lúc này, sao đột nhiên lại tuyên Từ Lệnh Nghi tiến cung.
Kiến Trữ hầu, Thọ Xương bá còn có hai vị các lão đều bị nhốt trong
ngục. Mà ở thời nhà Hán, Hàn Tín chính là bị Lữ hậu ở trong cung ám sát.
Cảm giác được thân thể của nàng căng cứng, quá chặt chẽ, Từ Lệnh Nghi vội vàng dịu dàng ôm nàng: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì mấy
ngày nay Hoàng thượng bận rộn chỉnh đốn lại tác phong và uy tín của quan lại thôi.”
Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của Từ Lệnh Nghi có lý.
Vào lúc này Hoàng thượng không thể nào lại tạo thêm hỗn loạn nữa,
huống chi Từ Lệnh Nghi cũng sắp xếp nhiều tai mắt ở trong cung. Nếu như
Hoàng thượng có ý nghĩ gì, với tình huống phức tạp như bây giờ, ít nhiều gì Từ Lệnh Nghi cũng phải nghe được phong phanh ít tiếng gió.
Nàng thở dài một hơi.
Từ Lệnh Nghi nhìn, trong lòng cảm thấy mềm mại. Nhưng lại trêu ghẹo nàng: “Sao vậy? Không nỡ để ta đi à.”
Thập Nhất Nương đỏ mặt.
May mắn là vẫn chưa tiến vào chủ đề, bằng không, thật đúng là chuyện xấu hổ.
“Là không nỡ đấy ạ” nàng cho Từ Lệnh Nghi một cái nhìn thật sâu, dứt khoát nói, “Thì sao nào?”
Từ Lệnh Nghi cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn chạm nhẹ trán mình vào trán của Thập Nhất Nương, khàn giọng nói: “Ta đây ở trong nhà phụng bồi nàng.”