Đương nhiên Thập Nhất Nương không cho đây là lời nói thật.
Nàng kéo tay Từ Lệnh Nghi đang cười.
Một lát sau giãy dụa đứng lên: “Thiếp hầu hạ Hầu gia thay quần áo.”
Từ Lệnh Nghi vẫn không nhúc nhích, đặt nàng ở dưới thân mình, ánh mắt trong trẻo mà nhìn nàng, cao giọng hỏi người đứng ở ngoài la trướng:
“Người trong cung đến là ai thế?”
“Nói là từ Càn Thanh cung ạ.” Trúc Hương cung kính nói, “Phụng chỉ đặc biệt của Hoàng thượng tới gặp Hầu gia.”
“Biết rồi” hắn hết sức chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng mà vỗ về cái
trán của nàng, “Nói với Triệu quản sự một tiếng, bảo Triệu quản sự mời
đến noãn các bên cạnh chính sảnh uống trà.”
Trúc Hương lên tiếng vâng rồi đi.
Từ Lệnh Nghi hôn thái dương của nàng, thế mà cũng không có dáng vẻ là muốn đứng dậy.
Thập Nhất Nương do dự: “Hầu gia, chàng có biết Hoàng thượng tìm chàng vào cung là có chuyện gì hay không?”
Tay Từ Lệnh Nghi lưu luyến đặt ở đường cong vừa đơn bạc lại lung
linh của nàng: “Nếu không phải Hoàng hậu nương nương có chuyện gì, ta là một Hầu gia nhàn rỗi ở nhà, một chút chuyện trên triều đình, vẫn nên ít dính líu đến thì tốt hơn.” Vừa nói, vừa ngậm đỉnh diễm lệ trước ngực
của nàng, tinh tế mà nhâm nhi thưởng thức.
Thập Nhất Nương hít vào một hơi khí lạnh.
Nàng cũng không biết hắn còn có định lực như vậy, biết có người đang phía ngoài chờ còn có thể….
“Hầu gia” Thập Nhất Nương đẩy hắn, “Chàng vẫn nên đi xem một chút đi” vừa dứt lời, phía ngoài truyền đến giọng nói của Trúc Hương, “Hầu gia,
Triệu quản sự cầu kiến”
Cả người Thập Nhất Nương đều cứng ngắc rồi.
Từ Lệnh Nghi không khỏi nhẹ nhàng thở dài, biết hôm nay chuyện này không thể thành rồi.
Trong lòng cảm thấy đáng tiếc. Hiếm khi Thập Nhất Nương hăng hái như vậy… Thật là sát phong cảnh.
Nhổm dậy ngồi trên đầu giường, cao giọng nói: “Chuyện gì?”
“Hầu gia, ” mặc dù ngăn cách bằng rèm, giọng nói của Triệu quản sự
cũng không lớn, nhưng có thể truyền rõ ràng vào bên trong la trướng. Hắn nói ngắn gọn, “Công công tới truyền chỉ lúc trước, Trần các lão, Vương
đại nhân đều ở Càn Thanh cung. Đợi Trần các lão, Vương đại nhân xuất
cung, Hoàng thượng lập tức sai công công tới truyền khẩu dụ. Lúc trước
có tin khẩn tám trăm dặm* từ Phúc Kiến mang đến nội các. Cụ thể là nội
dung gì, bây giờ còn chưa biết. Giờ dần hẳn là sẽ có tin tức truyền
tới.”
(*)Tin khẩn tám trăm dặm hay gọi là tin tám trăm dặm : nghĩa là tin khẩn cấp.
“Bên Khu gia có động tĩnh gì không?”
“Tứ gia và Lục gia ở Khu gia vẫn có địa vị ngang nhau như cũ, con vợ
cả là Thất gia và thứ xuất Ngũ Gia, Bát gia đứng ở bên Tứ gia, Nhị gia,
phụ thân Tam gia của Khu hoàng quý phi, Cửu gia đứng ở bên phía Lục
gia.”
Từ Lệnh Nghi lộ ra vẻ mặt hài lòng, đáp lại câu”Biết rồi.”
Triệu quản sự lui xuống.
“Hầu gia, chàng vẫn là nên đi xem một chút đi.” Thập Nhất Nương đắp
chăn ngồi dậy.”Mấy ngày nay triều đình chính là thời buổi rối loạn. Nói
không chừng Hoàng thượng thật có chuyện rất gấp muốn tìm chàng đó”
Mặc dù nói công công từ trong cung đi ra ngoài thì thủ tục rườm rà,
thời gian có chậm trễ chút, đến chậm một chút Hoàng thượng cũng không
thể truy cứu. Mà dù sao còn có thái giám tới truyền chỉ, nếu rảnh rỗi
có lời nào truyền ra ngoài, Từ Lệnh Nghi không khỏi mang tiếng xấu là
cuồng vọng tự đại trên lưng, coi thường thánh ý.
Cần gì vì nhỏ mất lớn.
Nàng cũng không đợi Từ Lệnh Nghi mở miệng, choàng áo nhỏ xuống giường gọi Trúc Hương: “Để tiểu nha hoàn múc nước đi vào hầu hạ Hầu gia thay
quần áo”
Trúc Hương nhẹ nhàng đáp lời, trong giọng nói lộ ra mấy phần hân hoan.
Nàng cũng sợ Từ Lệnh Nghi tham luyến ôn nhu hương, để cho Thập Nhất Nương gánh trên lưng danh tiếng không hiền đức.
Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương có bộ dáng nghiêm nghị, không khỏi
cười nhéo nhéo mũi Thập Nhất Nương: “Xem ra ta muốn làm gian thần thì có chút không dễ dàng rồi.”
Thập Nhất Nương nhấp miệng cười: “Bởi vì lúc còn sống, nịnh thần thường được ăn ngon.”
Từ Lệnh Nghi cười ha ha, vuốt ve nàng, rồi tay chợt rơi vào một lọn
tóc đen bên má, nghĩ đến mới vừa rồi nó tản mát ở trong lồng ngực mình
lúc hương diễm, trong lòng rung động, nâng mặt nàng lên, hôn má của
nàng, thấp giọng dặn nàng: “Chờ ta trở lại nhé!”
Mặt Thập Nhất Nương “bùng” một cái, bỗng chốc đỏ bừng lên.
Bà tử gác đêm thấy người tới gõ cửa là Văn di nương, lập tức đổi lại
khuôn mặt tươi cười: “Di nương đây là?” Lại tò mò nhìn Dương thị đi theo phía sau Văn di nương.
“Phu nhân ngủ chưa?” Văn di nương cũng không mong đợi hỏi.
Núi không chuyển nước chuyển. Mặc dù hôm nay Dương thị nghèo túng,
cũng không chắc một ngày kia nàng sẽ không được hiển quý. Đi một chuyến
này, coi như là cho Dương thị một câu trả lời thỏa đáng.
“Di nương có vận khí thật may mắn” Nghe bà tử gác đêm tươi cười nói
có mấy phần nịnh hót, “Trong cung có người tới, truyền Hầu gia tiến
cung. Phu nhân vừa tiễn Hầu gia đi, lúc này tám phần mười, là vẫn chưa
ngủ đâu ạ”
Sắc mặt của Văn di nương và Dương thị đều biến đổi, không khỏi trao đổi với nhau một ánh mắt.
Nửa đêm tiến cung, không biết là dữ hay là lành?
Văn di nương vội nói: “Kính xin bà giúp chúng ta thông truyền một tiếng.” Sau đó đút mấy khối bạc vụn cho bà tử.
Bà tử nghĩ ngợi Văn di nương là di nương có thể diện nhất trước mặt
Thập Nhất Nương…. Một mặt bất động thanh sắc đem bạc nhét vào trong ống
tay áo, một mặt cười nói: “Di nương chờ, nô tỳ đây phải đi nói một tiếng với Trúc Hương tỷ tỷ.”
“Làm phiền bà rồi” Văn di nương khách khí nói, rồi cùng Dương thị vào phòng ngoài, tìm một chỗ tránh gió để đứng.
“Văn tỷ tỷ, tỷ nói, Hoàng thượng truyền Hầu gia tiến cung, là có chuyện gì vậy?” Dương thị biểu lộ có chút âm tình bất định.
Vốn là còn lo lắng Từ Lệnh Nghi nghỉ ở trong phòng Thập Nhất Nương,
đến lúc đó sẽ có một phen trắc trở. Cũng chưa từng nghĩ, Từ Lệnh Nghi
thế nhưng nhận lệnh tiến cung… Này, có tính là ý trời không đây? Chẳng
qua là không biết Từ Lệnh Nghi có nói chuyện nàng đi Bán Nguyệt Phán
cho Thập Nhất Nương không… Nhưng mà, cho dù nói cũng chẳng có quan hệ
gì. Với tính tình của Từ Lệnh Nghi, nhất định sẽ không nói rõ ràng…. Sợ
là sợ không gặp được người, ngay cả cơ hội cũng không có mà thôi . . . . .
Văn di nương nghĩ Dương thị lo lắng cho Từ Lệnh Nghi, không để ý, thở dài nói: “Ta cũng không biết” sắc mặt có chút mờ mịt.
Kể từ khi Thập Nhất Nương đem một vài chuyện làm rõ với nàng, một
chút quan niệm thâm căn cố đế nhiều năm qua trong lòng nàng đã có biến
chuyển nghiêng trời lệch đất, nàng đột nhiên đối với mình cũng cảm thấy
có chút mê mang , đối với mấy chuyện này thì càng không dám đánh giá.
Nàng chỉ cầu Từ Lệnh Nghi ngàn vạn không nên xảy ra chuyện gì, bằng
không, cuộc sống của cả đại gia đình này làm sao qua nổi đây . . . . .
Bên kia Trúc Hương nhận được thông truyền của bà tử: “Văn di nương dẫn theo Dương di nương muốn gặp phu nhân?”
Bà tử cười híp mắt gật đầu, nhìn ở chút bạc vụn kia nói: “Cô nương,
ta nói phu nhân ngủ lại rồi, nhưng Văn di nương nói, vô luận như thế
nào ta cũng phải nói với cô nương một tiếng.”
Trúc Hương nghe vậy liền phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh một tiếng:
“Ta đi xem một chút, nếu phu nhân hỏi, ngươi nói ta lập tức sẽ trở về.”
Sau đó cùng bà tử đi ra phòng ngoài.
Văn di nương thấy Trúc Hương, cười nghênh đón: “Dương di nương có
chút việc gấp muốn gặp phu nhân. Ta đi cùng sang đây nhìn xem chút…”
Chắc là Dương di nương sợ bị Hầu gia đưa lên chùa, cho nên muốn nhân
dịp chuyện này còn chưa bị truyền ra ngoài, trong đêm đến van cầu phu
nhân, hy vọng có thể để Hầu gia thay đổi chú ý cũng nên? Hơn nữa chuyện
như vậy, nàng khẳng định Dương di nương xấu hổ đến mức không dám nói ra
trước mặt mọi người đâu.
Trúc Hương cười dài nhìn Dương thị, nói: “Phu nhân mới vừa ngủ rồi.
chi bằng, để nô tỳ đi truyền lời cho Dương di nương nhé.” Có ý từ chối
khéo Dương thị.
Dương thị thầm mắng Trúc Hương nhiều chuyện. Rồi lại không thể không qua cửa ải này.
Khóe mắt hơi ẩm ướt, trong giọng nói cũng có mấy phần nghẹn ngào:
“Nhà của ta đã xảy ra chút chuyện, muốn xin phu nhân giúp đỡ hướng Hầu
gia cầu tình. . . . . .”
Hầu gia muốn đưa nàng ta đến chùa, nên mới nhớ tới phu nhân chứ gì. Trước đó thì nàng ta đã làm gì?
Trúc Hương cười khẽ: “Lúc này cách bình minh cũng không quá hai ba
canh giờ. Huống chi Hầu gia không ở nhà, ngay cả giao việc cho các quản
sự đi làm, cũng phải chờ rạng sáng. Nô tỳ thấy, chi bằng di nương đợi
lát nữa lại đến vậy.”
Văn di nương có thể có ngày hôm nay, Thập Nhất Nương cho nàng thể
diện là một phương diện, nàng biết quan sát nét mặt, biết làm người
cũng là một phương diện rất trọng. Nàng nghe vậy ánh mắt hơi đổi, cười
giúp Trúc Hương khuyên Dương thị: “Trúc Hương cô nương nói cũng đúng. Dù sao chút nữa là trời liền sáng rồi, phu nhân vừa mới ngủ tiếp, Hầu gia
lại không ở nhà. . . . . .”
Văn di nương còn chưa dứt lời, đã có tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy
tới: “Trúc Hương tỷ tỷ, phu nhân nói, để cho Văn di nương và Dương di
nương đi vào gặp.”
Trúc Hương sửng sốt.
Dương thị này rõ ràng là không có ý tốt mà đến, sao phu nhân còn muốn gặp nàng ta?
Trong lòng có chút gấp, nhưng dưới tình huống này lại không thể tỏ
thái độ. Không thể làm gì khác hơn là cười mời Văn di nương và Dương
thị: “Hai vị di nương xin mời đi theo nô tỳ”
Văn di nương nghĩ tới việc nên làm mình đã làm toàn bộ, chuyện còn
lại vẫn là nên không tham dự mới tốt. Nhưng phu nhân để cho cả nàng
cùng theo vào, giờ phút này nói lời như vậy cũng có chút không thích
hợp. Nàng cũng vội vàng đi theo.
Dương thị thì trong lòng vui mừng.
Chỉ cần Thập Nhất Nương bằng lòng gặp mình là được. . . . . .
Trong phòng đèn dầu sáng ngời, Thập Nhất Nương dựa vào gối ngồi trên
giường gạch ở gần cửa sổ, thần sắc lộ ra vẻ có chút lười biếng.
Nàng bưng trà nhấp một ngụm: “Dương di nương tìm ta có chuyện gì?” Cũng không giống như thường ngày để cho tiểu nha hoàn dâng trà và bưng ghế con mới bọn họ ngồi.
Văn di nương không khỏi cẩn thận đánh giá Thập Nhất Nương từng ly từng tý. Da trắng hồng hào, ánh mắt ôn hòa bình thản, thần sắc an tĩnh thong dong, nhìn qua khí sắc vô cùng tốt.
Trong thâm tâm nàng hơi bình tĩnh lại. Dương thị đã quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương.
“Phu nhân” nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, “Thiếp đã làm sai chuyện, hôm
nay hối hận cũng đã muộn. Kính xin phu nhân xét thấy thiếp nhất thời hồ
đồ, cứu thiếp một mạng” vừa nói, vừa rơi lệ. Dập đầu trên đất, tạo thành tiếng bang bang.
Lời dạo đầu như vậy, thật đúng là mới mẻ.
Trong nhà xảy ra chuyện, cảm thấy nàng ta không có năng lực giải
quyết, lén đi tìm Từ Lệnh Nghi, nàng có thể lý giải được. Cũng không
phải là không thể tha thứ. Huống chi nàng ta đi tìm Từ Lệnh Nghi kết quả cũng không giải quyết được khó khăn trong nhà, ngược lại mình thì bị
đưa vào trong chùa. Nếu như Từ Lệnh Nghi bởi vì Dương gia là tội thần
thì đã muốn vứt quan hệ sang một bên, có thể là đưa Dương thị vào chùa
từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến lúc này. Trong lúc đó xảy ra chuyện gì,
Từ Lệnh Nghi không nói, nàng cũng có thể tưởng tượng được….
Nếu định lực của Từ Lệnh Nghi kém một chút, thiếu kinh nghiệm từng
trải một ít, trẻ tuổi một chút, kết cục sẽ như thế nào, chỉ sợ ai cũng
không rõ được. Mà Từ Lệnh Nghi đưa ra quyết định đưa Dương thị vào chùa, nàng ta biết sau đó Từ Lệnh Nghi sẽ gặp mình, còn trăm phương ngàn kế
nghĩ biện pháp muốn gặp mình, hơn nữa biết vâng lời, vào cửa trước hết
dập đầu nhận sai . . . . .
Không bàn về lập trường, chỉ phần này can đảm, đã là hiếm thấy. Thập Nhất Nương nhìn qua nửa la trướng rủ xuống.
Cái ôm ấm áp của Từ Lệnh Nghi giống như vẫn quanh quẩn lấy nàng chưa tản đi. Trong lúc bất chợt, nàng rất muốn biết Dương thị sẽ nói những thứ gì
Nàng không khỏi ngồi thẳng người, trán bớt chút lơ đễnh, nhàn hạ thoải mái.
“Dương di nương làm sai cái gì?” Nàng cười thận trọng, “Mà phải than thở khóc lóc cầu xin ta tha thứ như vậy?”
Dương thị sửng sốt.
Giọng nói của Thập Nhất Nương mặc dù vẫn ôn hòa, nhưng có thể nói thẳng ra là có chút chói tai. Mọi người trong phòng càng hai mặt nhìn nhau.
Phu nhân chưa từng không lưu tình cho người khác như vậy.