Từ Lệnh Nghi nghe được chuyện này thì há miệng trợn mắt, nói: “Vậy
Tam ca đừng quản là được, dù sao chuyện này cũng là của nội viện, huynh
nhúng tay khắp nơi cũng không tốt. ”
Tam gia nghe vậy thì thở dài, nói: “Đệ cho rằng ta muốn quản lắm sao? Nếu mặc kệ như đệ nói, thì trong nhà chỉ sợ càng không sống yên ổn.
Cũng không biết tại sao, Tam tẩu đệ với vợ Cần ca nhi giống như không có duyên phận vậy, một người muốn đi hướng đông, một kẻ lại thích đi hướng tây. Nhưng mà vợ Cần ca nhi nói chuyện, làm việc đều chiếm mấy phần có
lý hơn. . . . . .” Vừa nói, vừa lắc đầu, “May mắn là vợ Kiệm ca nhi
không có như thế, Tam tẩu đệ nói gì, con bé chỉ cười hì hì nghe theo,
đối với vợ Cần ca nhi cũng thân thiết hòa hợp. Bằng không, trong nhà đã
sớm loạn thành một đoàn.” Lại nói, “Vẫn là nương tinh mắt, huynh thấy
tính nết của vợ Kiệm ca nhi cũng có mấy phần giống Tứ đệ muội , đối đãi
xử sự với mọi người hết sức đôn hậu.” Nói tới đây, nhớ đến Phương thị
quản lý việc bếp núc trong nhà , không chỉ tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều làm thỏa đáng chu đáo, thân thích nhắc đến Phương thị đều khen hiền
thục, hơn nữa bất luận thê tử có yêu cầu vô lý như thế nào, Phương thị
cũng không để ý mà chỉ cố khuyên nhủ nhỏ nhẹ khuyên , cũng không dám làm bộ làm tịch, coi như là một con dâu hiếu thuận. Nói Phương thị như vậy, không khỏi có chút hà khắc, liền chuyển chủ đề, “Hôm nay là vì hôn sự
của Trinh tỷ nhi mà đến, chúng ta cũng đừng nói những thứ chuyện làm cho người ta phiền lòng này nữa. Đúng rồi, Trinh tỷ nhi xuất giá, bên Nam
Kinh có tới người hay không?”
Từ Lệnh Nghi nhìn Tam ca nói chuyện tự mâu thuẫn, cũng biết Tam ca
không phải che dấu cho Tam tẩu, thì cũng là che dấu cho con dâu lớn, nên mặc kệ là vì người trước hay vì người sau, thì bản thân mình, ngay cả
chuyện nội viện trong nhà mình cũng không quản, đừng nói gì đến nhà Tam
ca. Tự nhiên mừng rỡ Tam gia nói sang chuyện khác.
“Nói là mấy ngày nữa sẽ đến .” Từ Lệnh Nghi nói, “Đệ đã phái quản sự đi đón rồi.”
Tam gia khẽ gật đầu, cười nói: “Nếu không, đợi lúc khai xuân, chúng
ta đi Nam Kinh thăm một chút. Hơn nữa, khi huynh còn bé đã theo cha đi
qua một lần. Bên đó, nhà họ có một tiệm ăn xây ở trên sông, tên Lưu
Thương gì đấy. Có món ăn nổi tiếng gọi là “Bát Tiên vượt biến, , chính
là dùng đá lạnh nghiền trực tiếp với củ ấu tươi, có một loại giống như
hạt sen gạo …. . . . . .”
Trong khi hai người ở một nơi nói chuyện hết trên trời xuống đấyt rồi từ bắc tới nam. Thì cách đó không xa, trong nhà Ngũ phu nhân, Hâm tỷ
nhi đang ôm hai con mèo không muốn buông tay: “Tùy Phong nói, Cẩn ca nhi không cần. . . . . . . . . . . .”
Ngũ phu nhân nghe thiếu chút nữa ngất đi: “Cẩn ca nhi không cần. Cẩn
ca nhi không cần thì con nhặt về hả? Mau trả lại cho Cẩn ca nhi.”
“Không trả.” Hâm tỷ nhi ôm chặt hơn nữa, hai con mèo nhỏ bị cô bé siết chặt đến nỗi kêu “meo meo” um lên.
Ngũ phu nhân xanh cả mặt, thấy Hà Hương đứng ở đó, liền lớn tiếng quát mắng: “Còn không ôm hai con mèo này đi.”
Hà Hương không dám, lề mà lề mề một lúc, ánh mắt nhìn Thạch ma ma cầu cứu.
Thạch ma ma suy nghĩ một chút, liền cười ngồi xổm trước mặt Hâm tỷ nhi.
Hâm tỷ nhi lại cảnh giác lui về sai hai bước.
Thạch ma ma không khỏi cười khổ. Ôn nhu hỏi cô bé: “Nhị tiểu thư rất thích hai con mèo này sao?”
Hâm tỷ nhi gật đầu.
“Vậy chúng ta tự mình nuôi hai con, có được hay không?”
Hâm tỷ nhi nhìn con vật nhỏ lông mềm như nhung ở trong ngực, lắc đầu: “Ta chỉ muốn Bạch Bạch và Lục Lục.”
Bạch bạch và Lục Lục, là tên mà Hâm tỷ nhi đặt cho hai con mèo.
“Chúng ta nuôi hai con giống như Bạch Bạch và Lục Lục, có được hay
không?” Thạch ma ma tận tình khuyên nhủ, ” Hai con mèo này là Thái phu
nhân từ chỗ Hoàng phu nhân bắt về. Trong nhà Hoàng phu nhân còn có hai
con giống như đúc thế này. Nếu nhị tiểu thư thích, chúng ta bắt hai con
kia về, tiểu thư xem có được hay không?”
“Được.” Hâm tỷ nhi nghe nghe vậy thì vui vẻ rồi nói, “Ta đây sẽ có
rất nhiều mèo.” Cũng không muốn đem Bạch Bạch, Lục Lục trả lại.
Ngũ phu nhân thở hổn hển: “Không nên cùng con bé nhiều lời. Mau đưa
hai con mèo kia trả lại cho Cẩn ca nhi. . . . . . Cũng không phải là cái đồ cần thiết gì. Trước kia lúc ở nhà mẹ đẻ của Thái tử phi cũng nuôi
vài con.” Sau đó phân phó Thạch ma ma “Ngươi cầm thiệp của ta đi sang
phủ Phúc Thành công chúa, xin công chúa hai con về là được.” Lại nói,
“Chẳng lẽ Cẩn ca nhi không cần, thì chúng ta phải đi nhặt đồ thừa về
sao?”
Vấn đề nằm ở chỗ là Cẩn ca nhi không cần.
Thạch ma ma thấy Ngũ phu nhân đang nổi nóng, lời khuyên lơn cũng
không dám nói nhiều, cười đáp “Vâng” rồi khuyên Hâm tỷ nhi để mèo xuống.
Hâm tỷ nhi kiên quyết không chịu, Thạch ma ma lại không dám dùng sức mạnh.
Hai người cứ đứng một chỗ giằng co.
Ngũ phu nhân nhìn thấy vậy định tự mình tiến lên đoạt hai con mèo.
Hâm tỷ nhi một mặt thét chói tai, một mặt chạy ra ngoài. Ngũ phu nhân
đuổi theo ra ngoài.
Chạm mặt một bóng người cao lớn đi tới.
Hâm tỷ nhi kinh hoàng, vội ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một khuôn mặt như quan ngọc .
“Phụ thân, phụ thân.” Hâm tỷ nhi mừng rỡ nhào tới, “Nương muốn đưa mèo cho Cẩn ca nhi.”
Từ Lệnh Khoan cười ôm con gái, cười nói với Ngũ phu nhân đang đuổi
theo : “Làm sao vậy? Trẻ con không hiểu chuyện, nàng từ từ nói với con
là được. Phải dùng tới hành động nóng vội thế sao?”
Ngũ phu nhân chán nản, nhanh mồm nhanh miệng mà đem chuyện đã xảy ra
nói một lần: “. . . . . . . . . . . . con nhìn thấy thú vị, cứ thế mà ôm về. Đây là nương đặc biệt bắt cho Cẩn ca nhi . . . . . .”
“Không phải là Cẩn ca nhi không cần sao?” Từ Lệnh Khoan không cho là
đúng, “Vậy thì cho Hâm tỷ nhi chúng ta là được. Chúng ta cũng không phải là đoạt đồ đạc của Cẩn ca nhi”
Hâm tỷ nhi mừng rỡ gọi “Phụ thân” .
Ngũ phu nhân nhìn bộ dạng trượng phu vô tâm không tim không phổi, một hồi lâu cũng nói không ra lời.
. . . . . .
Cái người gây ra đoạn tranh giành kia, giờ phút này đang khoan khoái nằm ở nội thất trong noãn các của Thái phu nhân.
Thái phu nhân mang lấy mắt kiếng nhìn mấy hàng chữ, sau đó buông mắt kiếng ra đánh giá Cẩn ca nhi một cái.
Lúc Nhị phu nhân đi tới, Thái phu nhân đang bưng cái lò sưởi tay.
“Giờ còn chưa có tới tháng mười mà nương.” Nhị phu nhân cười hành lễ cho Thái phu nhân, “Cẩn thận nóng.”
“Nương thấy Cẩn ca nhi mặt đỏ bừng bừng, muốn sờ sờ xem cháu có phải
bị nóng hay không.” Thái phu nhân vừa nói, tay vừa đưa lò sưởi tay cho
Ngọc Bản ở bên cạnh, dùng cái tay đã sưởi ấm qua sờ phía sau lưng của
Cẩn ca nhi, “Tay nương lạnh, tránh làm cho Cẩn ca nhi tỉnh giấc.” Sau đó ý bảo Nhị phu nhân ngồi xuống bên cạnh mình .
Nhị phu nhân nghĩ đến Từ Tự Truân khi còn bé, Thái phu nhân cũng đối đãi như vậy, không khỏi cười nói: “Nương thật là chu đáp.”
Thái phu nhân cười ha hả: “Trước kia chăm sóc Truân ca nhi , thân thể yếu kém, chỗ nào cũng phải cẩn thận, đã thành thói quen. Nay chăm Cẩn
ca nhi, tự nhiên cảm thấy đứa nhỏ này thật dễ trông coi.” Sau đó yêu
thương sờ sờ cái trán của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi bị quấy rầy liền chu cái miệng nhỏ nhắn rồi trở mình.
Bộ dạng đáng yêu kia khiến cho Thái phu nhân cùng Nhị phu nhân đều nở nụ cười.
Mấy ngày nay Thập Nhất Nương bận rộn, Thái phu nhân sợ mấy người Cố
ma ma không chu đáo, nên đem Cẩn ca nhi giữ ở bên cạnh mình. Trước đó
vài ngày Nhị phu nhân ngày đêm điên đảo, đối với Nhị phu nhân chú trọng
đến dưỡng sinh mà nói, mùa xuân nảy chồi, mùa hạ trưởng thành, mùa thu
thu hoặc, vào đông thì đem cất, cuộc sống cũng có thể thuận theo bốn
mùa, vào thu rồi, tự nhiên là phải chuẩn bị bổ dưỡng khí cho qua mùa
đông, tập tính hàng ngày cũng phải điều chỉnh theo, nên chuyện trong tay đều tạm thời để xuống, thường tới đây tâm sự cùng Thái phu nhân. Nên
thời gian nhìn thấy Cẩn ca nhi cũng nhiều hơn.
” Chuyện Trinh tỷ nhi đã làm xong rồi sao?” Nhị phu nhân cười bưng chén trà uống một ngụm.
“Triệu quản sự tự mình chịu trách nhiệm đi Thương Châu.” Thái phu
nhân cười nói, ” Người của Thiệu gia cũng đến Yên Kinh. Giờ lành quyết
định đầu giờ thìn.”
Nhị phu nhân nghe liền suy nghĩ một chút, cười nói: “Vậy con đi thăm Trinh tỷ nhi một chút.”
Nhị phu nhân ở goá, vào ngày cử hành lễ thì không thể lộ diện .
Thái phu nhân để cho Đỗ ma ma cùng Nhị phu nhân đi chỗ Trinh tỷ nhi.
Đồ bình ngày mà Trinh tỷ nhi hay dùng đều đã thu lại, trong nội thất
chỉ còn giữ món đồ mấy ngày nay đều phải dùng, nên lộ ra vẻ trống trải
một chút.
Trinh tỷ nhi đỏ mặt dâng trà cho Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân nhìn cô nương từ nhỏ ở dưới mắt mình lớn lên , thần sắc có chút buồn bã.
Nàng nắm tay Trinh tỷ nhi.
“Cha mẹ con yêu thương con như hòn ngọc quý trên tay, nên mọi chuyện
đều sắp xếp ổn thỏa cho con rồi. Ta có dặn dò dạy bảo nữa, thì chỉ như
vẽ rắn thêm chân thôi.” Vừa nói, vừa đưa cho Trinh tỷ nhi một hộp gỗ sơn đỏ, ” Tuyết Đình tiên sinh ở Thương Châu là đại nho thời này, tinh
thông lịch pháp. Nhị bá phụ của con khi còn sống, chúng ta từng đến làm
khách ở Tiểu Trúc Trích Tinh của tiên sinh, đều biết mặt là bạn tri
giao. Mặc dù Tuyết Đình tiên sinh nghiêm nghị, nhưng hào sảng ngay
thẳng, là một người có thể nhờ cậy. Nơi này có một bái thiếp của Nhị bá
phụ con. Kiểu dáng của thiệp mời , là bức tranh do Tuyết Đình tiên sinh
vẽ. Câu cửa miệng nói rất hay, bà con xa không bằng láng giềng gần. Nếu
như con gặp phải chuyện khó xử gì, chi bằng cầm bái thiếp này đi tìm
tiên sinh.” Vừa nói, vừa trêu ghẹo, “Dĩ nhiên tốt nhất là không nên dùng đến.”
Đây là Nhị bá phụ để lại cho Nhị bá mẫu.
Khóe mắt Trinh tỷ nhi có chút ướt át, nàng nhìn thấy khóe mắt Nhị phu nhân có nếp nhăn mờ, nghĩ đến Thiều Hoa Viện yên tĩnh lạnh lẽo, Trinh
tỷ nhi không khỏi cầm ngược tay Nhị phu nhân, do dự chốc lát, rồi nhẹ
giọng nói: “Nhị bá mẫu, ở bên cạnh bá mẫu, cũng cần có thêm người mới
tốt. Đến lúc đó cũng có Cẩn ca nhi và Sân ca nhi làm bạn.”
Nhị phu nhân hơi sững sờ, nhưng ngay sau đó nở nụ cười.
Kể từ sau khi bên Nam Kinh kia cự tuyệt đề nghị của Thái phu nhân, về sau cũng không có ai nói chuyện này nữa.
Thời điểm đêm khuya người vắng, nàng cũng không phải là không có suy
nghĩ qua. Nhưng nghĩ đến nếu đứa bé lấy thân phận là con của họ sống ở
trên đời này, không biết tại sao, trong lòng Nhị phu nhân lại có nỗi bất an lờ mờ. Sợ đứa bé này không đủ thông minh, không đủ ưu tú, làm hỏng
danh tiếng của trượng phu . . . . . .
Ý niệm này lóe lên, trong đầu nàng liền hiện ra mắt phượng sáng ngời
của Cẩn ca nhi nhìn chằm chằm nhìn mình, bất giác giọng nói nhu hòa hẳn: “Con không cần lo lắng cho bá mẫu. Chuyện này, bá mẫu sẽ cẩn thận suy
nghĩ một chút .”
Trinh tỷ nhi thấy nụ cười ôn hòa của Nhị phu nhân, trong lòng buông lỏng, cũng cười theo.
Hai người nói chuyện. Phần lớn là Nhị phu nhân căn dặn, Trinh tỷ nhi
lắng nghe. Có tiểu nha hoàn đi vào: “Đại tiểu thư, Tứ phu nhân đã tới.”
Mặt Trinh tỷ nhi “vụt” một cái trở nên đỏ bừng.
Theo như tập tục, buổi tối trước một ngày con gái xuất giá, mẫu thân
sẽ ở chung một chỗ cùng con gái, trừ dạy cho nàng biết chút ít đạo vợ
chồng, còn có thể nói vài lời nói của mình.
Nàng bận rộn đứng lên: “Mau mời mẫu thân đi vào.”
Vừa nói, vừa tiến lên mấy bước, muốn đi ra ngoài nghênh đón, lại nghĩ tới mình là người đợi gả, vội vả nóng lòng thế, sợ người khác chê cười, lại đem chân rụt trở về, lại ngồi xuống trên giường gạch, lại cảm thấy
làm thế là có chút bất kính với Thập Nhất Nương. . . . . . . . . . . .
Trong lúc thoáng chốc đều đứng ngồi không yên .
Nhị phu nhân nhìn bộ dạng tiểu nữ nhi của nàng, không khỏi bật cười.
Trinh tỷ nhi chỉ cảm thấy mặt nóng lên.
Thập Nhất Nương vén mành đi vào.
Nhìn thấy Nhị phu nhân ở đây, thì có chút bất ngờ. Cười tiến lên làm lễ.
Nhị phu nhân trả lễ, liền đứng dậy cáo từ: “Mẹ con các muội có lời phải nói riêng. Ta đi về trước.”
Thập Nhất Nương tiễn Nhị phu nhân tới cửa, rồi quay trở lại nội thất của Trinh tỷ nhi.
Trinh tỷ nhi lắp bắp mời Thập Nhất Nương ngồi xuống. Mà Thập Nhất Nương nhìn Trinh tỷ nhi, mặt cũng đỏ lên.