Thứ Nữ Công Lược

Chương 568: Chương 568: Rộn ràng (Trung)




Trúc Hương lập tức khom gối hành lễ lui xuống.

“Đại cô gia là vì chuyện gì tới ?” Thập Nhất Nương nghênh đón.

Từ Lệnh Nghi thấy trong nhà không ai, liền nâng mặt của nàng lên, thơm một cái trên má nàng, cười nói: ” Mặc Ngôn, nàng đã tìm cho Từ gia chúng ta một cậu con rể thật tốt.” bộ dạng hết sức cao hứng.

Thập Nhất Nương có chút kỳ lạ.

Từ Lệnh Nghi đã cười xoay người đi tịnh phòng.

Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là đi qua theo, tựa vào cửa tịnh phòng hỏi hắn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Từ Lệnh Nghi dùng khăn lau lau mặt, lúc này mới cười đi tới, đem chuyện Hoàng Thượng triệu kiến Thiệu Trọng Nhiên, tứ hôn cho đệ đệ của Thiệu Trọng Nhiên nói cho Thập Nhất Nương biết: “. . . . . . Thằng bé cho là ta không biết, cố ý tới nói cho ta biết chuyện này.” , sau đó thở dài nói, “Hoàng Thượng triệu kiến, là chuyện vinh quang cỡ nào. Có đôi khi một câu hợp ý cũng sẽ làm cho người tài ba một bước lên trời. Trọng Nhiên còn nhỏ tuổi, ở thời điểm Hoàng Thượng đang ưu ái còn có thể giữ vững đầu óc thanh tỉnh, nhìn ra hung hiểm trong chuyện này , lập tức đưa ra phản ứng thích hợp. Đúng là hiếm có. Mặc Ngôn, Trọng Nhiên là rể hiền của Từ gia ta.”

Thập Nhất Nương lúc này mới hiểu.

Nhìn dáng vẻ này, Hoàng Thượng đối với Từ Lệnh Nghi vẫn không yên lòng.

Đem cháu gái của đại thần tâm phúc là Âu Dương Minh gả vào Thiệu gia, là muốn xao sơn chấn hổ, vừa báo cho Thiệu gia biết phải giữ vững trung lập, lại nói cho Từ Lệnh Nghi biết là không nên hành động thiếu suy nghĩ sao?

Thập Nhất Nương không muốn nói những thứ chuyện làm cho lòng người không vui. Nàng cười nói: “Thiếp cũng không biết Đại cô gia có trí thông minh đến vậy. Chẳng qua chỉ cảm thấy Thiệu gia cùng nhà chúng ta có mấy phần tương tự. Nếu Đại cô gia là con cháu đắc ý của Thiệu nhà, nói vậy sẽ rất hiểu dụng ý của trưởng bối Thiệu gia, cũng có thể thông cảm cho tình cảnh của nhà chúng ta. Cho nên mới cảm thấy Đại cô gia so với Lý công tử tốt hơn.” Nói tới đây, nàng đột nhiên muốn trêu chọc Từ Lệnh Nghi bèn cười một tiếng, nói trêu, “Ngoài ra cũng liên quan đến việc Đại cô gia lớn lên tuấn tú hơn so với Lý công tử.”

Từ Lệnh Nghi sửng sốt, nhưng ngay sau đó thì bật cười lớn, nói: “Bản thân ta lại không biết, nàng cũng có lúc trông mặt mà bắt hình dong.”

Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.

Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương lặng yên đứng một hồi mới buông lỏng tay.

Hai người đi xem Cẩn ca nhi ngủ say , thấy A Kim canh giữ ở bên cạnh, lúc này mới yên lòng lại, trở về nội thất.

” Sinh nhật của Cẩn ca nhi, chúng ta cũng làm mấy bàn náo nhiệt nhé?” Từ Lệnh Nghi thương lượng với Thập Nhất Nương “Vừa lúc, khi đó Dụ ca nhi cũng về nhà.”

“Mọi người làm sinh nhật đều là một chén mì trường thọ.” Thập Nhất Nương quả quyết cự tuyệt, “Ngay cả Hầu gia cũng thế. Cẩn ca nhi chỉ là một đứa trẻ mới để chỏm, thiếp thấy, vẫn không nên phiền toái như vậy.”

Từ Lệnh Nghi không nói cái gì nữa.

Mặc dù không có trở mình, nhưng vẫn trợn tròn mắt không ngủ được.

Thập Nhất Nương thở dài. Rồi ôm Từ Lệnh Nghi vào ngực: ” Hầu gia nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Từ Lệnh Nghi sửng sốt, một lát sau mới đẩy nàng: “Nào có như vậy . . . . . .”

Tay Thập Nhất Nương ôm quá chặt, hắn vừa rồi lại không có dùng sức, nên thoáng lát không có tránh thoát.

“Hầu gia mau ngủ đi.” Thập Nhất Nương kiên trì cử động của mình, “Thiếp muốn ôm Hầu gia như vậy.”

Bị Thập Nhất Nương ôn nhu ôm, tựa như mẫu thân ôm con của mình, tràn đầy yêu thương và khoan dung. . . . . . vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi từ kinh ngạc dần dần trở nên có chút khác thường .

Hắn nhắm hai mắt lại, quanh quẩn trong lỗ mũi tất cả đều là mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng, tim của hắn từ từ chìm xuống, cả người mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau vừa mở mắt, đập vào mi mắt chính là gương mặt tò mò của Cẩn ca nhi.

“Phụ thân ngủ dậy muộn.” Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn phụ thân.

Tâm tình của Từ Lệnh Nghi thoáng cái trở nên vui vẻ .

Hắn ngồi dậy ôm Cẩn ca nhi: “Nương con đâu?”

“Nương đi xem tỷ tỷ, con ở chỗ này.” câu dài một chút, mặc dù mấy chữ cuối nói không rõ nhưng Từ Lệnh Nghi lại nghe hiểu.

Hắn cười hôn mặt con trai, nghĩ đến cảnh tượng long trọng trong lễ tròn tuổi của Sân ca nhi, thì càng cảm thấy sinh nhật của con trai nhỏ chỉ ăn một chén mỳ thọ thì quá thiệt thòi, trong lòng luôn có chút không thoái mái.

Qua vài ngày sau, Từ Lệnh Nghi không biết từ nơi nào mang đến mấy con chó nhỏ cho Cẩn ca nhi nuôi.

Cẩn ca nhi vô vùng phấn khích, bóng cũng không đá, mở mắt ra liền la hét muốn đi xem chó con.

Thập Nhất Nương sợ trên người chó có thứ không sạch sẽ, đặc biệt kêu mấy gã sai vặt đi theo bên người Tùy Phong, tắm giúp cho mấy con chó con.

Cẩn ca nhi nhìn thấy thú vị, ngày ngày đi theo phía sau mông Tùy Phong giúp đỡ tắm cho chó con.

Thái phu nhân biết liền lập tức gọi người mang đi.

“. . . . . . Nếu có rận bọ thì làm sao bây giờ?” Lão nhân gia dụ dỗ Cẩn ca nhi: “Tổ mẫu tặng một con mèo cho con. . . . . . Không, là hai con mèo cho con. Lông trắng, mắt màu xanh biếc rất đẹp. Có được hay không?”

Cẩn ca nhi lắc đầu: “Chó nhỏ của con.”

Thái phu nhân nóng lòng, cố ý kêu Từ Lệnh Nghi đi qua giáo huấn: “Nếu bị cắn thì làm sao bây giờ? Cưng chiều con trẻ cũng có giới hạn thôi. Nào có giống như con vậy . Lập tức nghĩ biện pháp bắt mấy con chó kia mang đi.”

Thập Nhất Nương cũng cảm thấy Cẩn ca nhi quá nhỏ, quan trọng nhất chính là cổ đại không vắc-xin nào phòng bệnh, lại không biết mấy con chó con này từ đâu tới, Cẩn ca nhi rất thích trêu chọc chó làm trò vui, nếu bị cào trúng chỗ nào đó thì làm phải làm sao. Vì thế nàng cũng trầm mặc đứng ở bên này của Thái phu nhân.

Từ Lệnh Nghi sai Tùy Phong mang chó đưa đến thôn trang.

Cẩn ca nhi không thấy chó, khóc cả một ngày, khóc đến nỗi ngay cả tiếng nói cũng khàn đi, ai dỗ cũng không được.

Thái phu nhân lại trách Từ Lệnh Nghi: “Cũng không thể vội vã như vậy. Nói đưa đi là đưa đi.” sau đó gọi Đỗ ma ma đi phủ Vĩnh Xương Hầu gấp rút bắt hai con mèo , “. . . . . . sinh được bốn con, ngày đó có người hỏi, nhưng ta không cần, ta ngại nó rụng lông, nên không có muốn.”

Cái này khác gì uống rượu độc để giải khát?

Thập Nhất Nương lập tức ngăn cản nói: “Nương, nếu mèo rụng lông, thì không nuôi cũng được. Cẩn ca nhi cũng vì thấy chó con thú vị, lúc này mới không nỡ. Trẻ con không nhớ lâu, con thấy qua ít ngày nữa có đồ chơi mới, cũng sẽ dần dần quên.”

“Vậy cũng không thể để cho cháu nó cứ khóc như vậy được.” , Thái phu nhân căn bản là nghe không vào, thúc dục Đỗ ma ma đi bắt mèo.

Đỗ ma ma bất đắc dĩ nhìn Thập Nhất Nương một cái, lên tiếng đi, mang hai con mèo Ba Tư mắt xanh vừa đầy tháng về. Cẩn ca nhi nhìn thoáng qua, đứng tại chỗ, nức nở nói: “Con muốn chó lớn, không cần chó nhỏ. . . . . .”

Thái phu nhân liền ôm Cẩn ca nhi: “Cháu ngoan của ta. . . . . .” Sau đó phân phó Từ Lệnh Nghi, “còn không gọi gã sai vặt đi gọi Tùy Phong về.”

Từ Lệnh Nghi cười khổ, sai người đi đưa mấy con chó kia mang về.

Vì thế trong nhà lại có thêm hai con mèo.

Thập Nhất Nương xoa trán thở dài nói cùng Trúc Hương: “Xem tình hình thế này, chỉ chờ Cẩn ca nhi lớn chút ít, hiểu chuyện rồi, phải nghĩ cách sửa đổi hết những thứ thói hư tật xấu này.”

Trúc Hương cười nói: “Lục thiếu gia hoạt bát đáng yêu, Thái phu nhân và Hầu gia nhìn đều yêu thích, đó là phúc của Lục thiếu gia. Chỉ sợ có người nhìn thấy ghi ở trong lòng, chiều hư Lục thiếu gia. Dù thế nào phu nhân cũng không thể mềm lòng, phải quản nghiêm Lục thiếu gia mới được.” Trong lời nói như có ám chỉ.

Thập Nhất Nương nhíu mày.

Trúc Hương vội nói: “Nô tỳ chỉ lo lắng thôi. Thật sự cũng không có nghe được lời đồn gì.” ,

“Điều ngươi lo lắng không phải không có lý.” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Sau này nếu như Lục thiếu gia có cái gì không đúng, ngươi nhất định phải nói cho ta biết mới được.”

Trúc Hương nhanh chóng khom gối đáp “Vâng”

Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Phu nhân, Tiễn phu nhân bên ngõ Tứ Tượng đã tới.”

Tiễn phu nhân? Ngũ Nương?

Thập Nhất Nương giật mình kinh ngạc, nhanh chóng bảo tiểu nha hoàn mời Ngũ Nương đi vào.

Ngũ Nương mặc áo nền đỏ thẫm có ống tay suông năm màu, thoáng cái gầy chừng mười cân, lộ vẻ vô cùng tiều tụy. Lúc Thập Nhất Nương nhìn thấy còn không dám nhận là có quen biết.

Ngũ Nương vừa vào cửa liền bảo tiểu nha hoàn nhanh lên một chút dâng chung trà nóng cho mình: “Hai ngày này ăn đều ói ra, không giống như lúc Hâm ca nhi, tỷ hoài nghi thai này là con gái.”

Ngũ Nương uống trà, thở một hơi thật dài.

Tin tức tới rất bất ngờ.

Thập Nhất Nương kinh ngạc nói: “Ngũ tỷ, tỷ mang thai?” Sau đó, dường như nghĩ tới cái gì, vội nói, “Ngũ tỷ là một mình trở lại hay về cùng Ngũ tỷ phu? Sao trước đó cũng không nói một tiếng?”

Ngũ nương cười nói: ” Ngũ tỷ phu của muội còn đang ở Văn Đăng!” , vừa nói đến đây, sắc mặt liền tối sầm lại, “Chỗ kia, ăn không ngon, ngủ không ngon. Muội nhìn bộ dáng của tỷ xem. . . . . . Ngũ tỷ phu của muội thấy bộ dáng này của ỷ, cũng tán thành cho tỷ trở về Yên Kinh dưỡng thai. Tỷ liền mang theo Hâm ca về trước.”

Trong lòng Thập Nhất Nương thả lỏng.

Nàng còn tưởng rằng. . . . . .

“Trở về cũng tốt.” Thập Nhất Nương cười nói, “Vừa lúc tháng mười này Trinh tỷ nhi sẽ gả.”

“Tỷ cũng nghĩ như vậy.” Ngũ Nương cười nói, “Hơn nữa ở Yên Kinh, sản vật phong phú, người nhà Tiền Nhị Tài lại là người đàng hoàng, còn có các muội giúp đỡ nữa, bên cạnh lại có Chước Đào hỗ trợ, Hâm ca cũng không sợ không có ai trông nom. . . . . .”

Hai tỷ muội nói chuyện hồi lâu…, Ngũ Nương ở lại Từ gia ăn cơm tối xong mới trở về.

Tiết trời từ từ chuyển lạnh, Từ Tự Dụ từ Nhạc An chạy trở về, sinh nhật Cẩn ca nhi cũng đến.

Thập Nhất Nương tự tay làm món mỳ thập cẩm, coi như là mừng sinh nhật ba tuổi cho Cẩn ca nhi, sau đó mọi người bắt đầu khí thế ngất trời mà chuẩn bị chuyện Trinh tỷ nhi xuất giá.

Từ Tự Dụ là Đại ca trong nhà, tự nhiên là người phải đi đưa dâu. Chẳng qua là nữ quyến đưa gả không biết phải do người nào đưa mới tốt.

Ngũ phu nhân liền đề nghị: “Nếu không, để cho Đại thiếu phu nhân đi đưa gả nhé? Như vậy Cần ca có thể cùng theo một thời gian. Dụ ca nhi ở trên đường cũng có người làm bạn . Gặp chuyện cũng có người nghĩ kế .”

Thập Nhất Nương cảm thấy đây quả thực là chuyện tốt, lập tức phụ họa: “Tẩu cũng vậy cảm thấy Đại thiếu phu nhân thích hợp nhất. Không chỉ bản thân có phúc , hơn nữa làm việc hào phóng , gặp chuyện quyết đoán, Thiệu gia tuy là thế gia vọng tộc trăm, cũng không đến mức bó tay bó chân .”

Thái phu nhân gật đầu sai người ta kêu Tam gia tới : “. . . . . . Để Đại thiếu phu nhân giúp Trinh tỷ nhi trải giường chiếu.”

Tam gia nghe thấy vậy, một bộ dạng như trút được gánh nặng, vội nói: “Nương coi trọng Đại thiếu phu nhân nhà con, là phúc của con bé. Con sẽ nói với Cần ca nhi, để cho Cần ca nhi đi cùng đến Thương Châu.”

Thái phu nhân hài lòng gật đầu, Tam gia lại là người nói ít lời, may mà có thái giám trong cung phụng mệnh Hoàng hậu nương nương tới hỏi tình hình chuẩn bị cho Trinh tỷ nhi xuất giá, Từ Lệnh Ninh liền đứng dậy đi đến chỗ Từ Lệnh Nghi.

” Tam tẩu đệ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ .” Hai huynh đệ ở thư phòng ngoại viện vừa thưởng thức trà, vừa nói chuyện nhà, “Tựa như lần trước Kiệm ca nhi thành thân, huynh nói lý lẽ với Tam tẩu đệ, Tam tẩu đệ cũng không phải là không nói lời nào. Sau đó Tứ đệ muội muốn đem tiền mừng của Kiệm ca nhi thành thân đưa cho Tam tẩu đệ. Tam tẩu đệ từ chối hồi lâu mới nhận lấy.”

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thần sắc Tam gia buồn bã, thì cười nói: “Đã xảy ra chuyện gì hay sao?”

Tam gia gật đầu: ” Tam tẩu đệ không phải người xấu, chẳng qua là tính tình có chút nóng nảy. Mà Đại thiếu phu nhân lại xuất thân từ thế gia vọng tộc, làm chuyện gì cũng đều thong thả ung dung cho nên có đôi khi Tam tẩu đệ không ưa. Có lời gì cũng nói thẳng không quanh co , những hạ nhân kia lại hiểu lầm ý của Tam tẩu đệ, đối với Đại thiếu phu nhân thiếu tôn kính. Có đôi khi ta nhìn thấy, không khỏi hỏi hai câu, lúc này những kẻ đó mới có mấy phần sợ. Bởi vì chuyện này, Tam tẩu đệ liền cảm thấy ta quản quá nhiều. . . . . . Hiện tại thì tốt rồi, Đại thiếu phu nhân đi đưa dâu cho Trinh tỷ nhi, trong nhà cũng có thể an tĩnh mấy ngày.”............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.