Edit: Khuê loạn
Beta: Hạ
Trinh tỷ nhi nhìn bóng lưng Từ Tự Cần nhẹ nhàng lắc đầu, đi đến chỗ Thập Nhất Nương.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đang ngồi trên kháng gần cửa sổ, vừa uống canh hạt sen bách hợp, vừa nói chuyện cùng Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân, mẫu thân nói, gọi là Lục Tuyết và Nga Nhị thế nào? Vừa hay cũng hợp với Bích Loa, Vũ Hoa.” Đây là lần đầu tiên Từ Tự Truân ra
ngoài sau lần bị bệnh, bé vừa mới được thêm hai tiểu nha hoàn, đang suy nghĩ đặt tên cho nha hoàn. Từ Tự Truân đang nói, giọng nói bỗng nhỏ đi, nói: “Cũng phù hợp với hương trà.”
Thập Nhất Nương cảm thấy tên là do cha mẹ ban tặng, là ký hiệu của
riêng các nàng trong xã hội này, nha hoàn bên cạnh có tên gọi là gì thì
đến bên cạnh mình vẫn gọi như cũ. Thái phu nhân và Nhị phu nhân thì lại
khác, nha hoàn bên cạnh đều được đặt tên lại theo những tên mà mình
thích, Từ Tự Truân cũng bị ảnh hưởng bởi Thái phu nhân. Có điều, ở trong một nhà phú quý ở Đại Chu thì đây cũng là chuyện thường. Thập Nhất
Nương cười hỏi Truân ca: “Cả phòng đầy trà xanh?”
Từ Tự Truân liền hé miệng cười.
Từ Tự Giới nhìn Thập Nhất Nương cười khanh khách, nhìn thấy Từ Tự
Truân cũng rất là vui vẻ, cao giọng nói: “Mẫu thân, con cũng muốn đặt
tên cho nha hoàn!”
Lần này, nha hoàn trong phòng Từ Tự Giới cũng không có đổi lại.
Thập Nhất Nương cười nói: “Chờ đến khi trong phòng con có tiểu nha hoàn mới vào thì con đặt tên cho các nàng cũng không muộn.”
Từ Tự Giới rất thất vọng, dư quang khóe mắt liếc nhìn Tứ Hỉ đứng ở
bên cạnh, ánh mắt Giới ca nhi sáng ngời, vội nói: “Mẫu thân, con muốn
đặt tên cho Tứ Hỉ một cái tên thật hay!”
Bị gọi đến tên mình, Tứ Hỉ khẽ trợn mắt há hốc mồm. . . . . . . .
Thập Nhất Nương cũng có chút dở khóc dở cười: “Tứ Hỉ đã có tên, hơn nữa tất cả mọi người đều gọi thuận miệng rồi.”
Tứ Hỉ nghe xong, gan lớn, nhỏ giọng nói thầm: “Nô tỳ ở nhà đứng hàng
thứ tư, lại là cô nương duy nhất trong nhà, phụ thân vui mừng phấn khởi, nên mới lấy chữ ‘Hỉ’. . . . . . .”
Từ Tự Giới rất thất vọng: “Vậy, thì làm sao bây giờ?”
Từ Tự Truân suy nghĩ một chút: “Hay là, đệ chọn lấy một người trong hai người Lục Tuyết và Nga Nhị đi?”
“Nhưng các nàng đã có tên rồi.” Từ Tự Giới vẫn cảm thấy có vấn đề.
Thập Nhất Nương cười to, xoa đầu Từ Tự Giới, tiểu nha hoàn nhấc mành để Trinh tỷ nhi tiến vào.
Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới tranh nhau hô “Đại tỷ.”
Trinh tỷ nhi cười ôm Từ Tự Giới, hỏi Từ Tự Truân: “Đệ đã khá hơn nhiều chưa?”
Từ Tự Truân cười nói: “Ngày mai đệ sẽ đến Song Phù viện học.”
“Vậy đệ cần phải chăm chỉ học nhé!.” Trinh tỷ nhi cười nói, “Nhanh chóng bắt kịp các bài đã nghỉ mới được!”
Từ Tự Truân không tự chủ mà gật đầu.
Trinh tỷ nhi nói đến Từ Tự Dụ: “. . . . . . .Bảo ngày mai đi. Lúc con đến Đại ca và Tam đệ đang nói lời từ biệt với Nhị ca.”
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi một chút, đề nghị: “Vậy ngày mai chúng ta cùng đi tiễn Dụ ca nhé!”
Đây là điều mà Trinh tỷ nhi hy vọng tới, hơn nữa bởi đây là lời Thập
Nhất Nương nói, nên tất nhiên là Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cũng không có suy nghĩ gì.
Mọi người liền bàn nhau xem ngày mai nên tặng đồ gì cho Từ Tự Dụ thì tốt.
Trinh tỷ nhi đem chuyện Từ Tự Cần hỏi mình nói cho Thập Nhất Nương nghe.
Thập Nhất Nương không khỏi thở dài.
Nói về vấn đề này, Viện tỷ nhi là thứ nữ của Trung Cần bá, Từ Tự Cần
cưới Viện tỷ nhi về cũng không ủy khuất cô bé, chỉ tại tính tình của Tam phu nhân và Cam phu nhân quá mạnh mẽ, lại nghĩ tới Chu phu nhân cũng
tốt, Hoàng Tam phu nhân, đều rất quan tâm hôn sự của Từ Tự Cần, Từ Tự
Kiệm, nhưng Thái phu nhân lại tỏ vẻ không muốn nhúng tay vào.
Cho nên, không chỉ có Chu phu nhân và Hoàng Tam phu nhân không nắm
chắc được chủ ý, chính là những nhà khác nhìn vào, cũng không tiện nói
gì nhiều, cứng rắn đem chuyện này gác lại.
Có điều, tính toán thời gian, đến lúc Tam gia nghe lời hồi kinh rồi
quan sát tỉ mỉ. Hơn phân nửa là Thái phu nhân quyết định đợi đến khi Tam gia cùng Tam phu nhân trở lại rồi nói.
“Nếu Viện tỷ nhi đã được định ngày rồi, ta sẽ nói cho con biết.”
Năm đó gây ra họa lớn như vậy, nếu biết Viện tỷ nhi có thể bình an, thuận lợi gả ra ngoài, cũng có thể an tâm hơn một chút rồi!
Trinh tỷ nhi khẽ xoa cằm.
Từ Tự Truân ở một bên cầm tay Trinh tỷ nhi: “Đại tỷ, đại tỷ, đệ với
Ngũ đệ cùng nhau làm một chiếc đèn hoa đăng tặng cho Nhị ca thì có được không?”
“Mười lăm tháng giêng đã qua lâu rồi, mười lăm tháng tám cũng còn
sớm.” Thập Nhất Nương cười nói, “Làm hoa đăng cái gì! Thử nghĩ cách khác xem nào.”
Hai tên nhóc này, kể từ tết Trung Nguyên năm ấy làm đèn hoa đăng thả
sông được cả phủ khen ngợi xong, chuyện thích làm nhất là làm đèn hoa
đăng, đèn lồng.
Từ Tự Truân xấu hổ cười.
Trinh tỷ nhi liền cười nói: “Nhị ca thích đọc sách. Hay chúng ta tặng cho Nhị ca một ít văn phòng tứ bảo* đi!”
(*) gồm: bút, mực, giấy, nghiên mực.
Mọi người ngươi một lời, ta một câu, vừa thảo luận một hồi lâu. Đến
lúc hoàng hôn, đi đến chỗ Thái phu nhân dùng cơm. Vui vẻ náo nhiệt,
khiến cho Thái phu nhân nhướn mày vui vẻ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi, Từ Tự
Truân, Từ Tự Giới tiễn Từ Tự Dụ đến đại môn. Thập Nhất Nương tặng hai
chiếc bút lông sói, Trinh tỷ nhi tặng bốn thếp giấy Trừng Tâm, Từ Tự
Truân tặng một bộ rửa bút lông có hình lá sen, Từ Tự Giới tặng một giá
để bút lông bằng trúc. Còn Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm sẽ tiễn Từ Tự Dụ ra
tận cửa thành.
Trinh tỷ nhi nhìn hai cỗ xe ngựa vải trướng màu xanh đang dừng lại
trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót, dặn dò Văn Trúc: “. . . . . . . . Ngươi chiếu cố Nhị ca cho tốt, có chuyện gì, phải lập tức
báo tin về.”
Từ Tự Dụ nhìn thấy bộ dạng thương cảm của Trinh tỷ nhi, thì an ủi:
“Lạc Diệp Sơn cách Yên Kinh không đến nửa ngày đi đường, huống chi sắp
đến tiết Trung Thu rồi, qua ít ngày nữa Nhị ca sẽ trở lại mà.”
Tết Trung Thu là tết đoàn viên, Từ Tự Dụ nhất định sẽ phải về phủ.
Lúc này Trinh tỷ nhi mới không nói thêm nữa, đợi sau khi Từ Tự Dụ rời đi, Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đi đến Song Phù viện, Trinh tỷ nhi đỡ
Thập Nhất Nương trở về chính phòng.
Bạch tổng quản phái gã sai vặt tới, báo rằng tòa nhà của Thập Nhất Nương ở bên ngõ Kim Ngư đã hoàn thành xong.
Thập Nhất Nương rất phấn khởi.
Đó là sản nghiệp của mình, là của cải của mình, cảm thấy lùi một bước vẫn có một lối thoát an toàn.
Nàng muốn đi xem một chút.
Từ Lệnh Nghi không cho phép: “. . . . . . Trời đang nóng, đi xe ngựa
sẽ mệt nhọc. Chờ sinh xong thì đi.” Lại nói, “Ta bảo bọn họ để phòng
trống, chờ đến khi nàng thuận lợi, lúc đó lại bố trí đến là được.”
Thập Nhất Nương đang ngồi ở trong nhà suy nghĩ vẩn vơ, bảo người cầm
khuôn đúc của ngõ Kim Ngư lại đây, không có chuyện gì ngồi thương lượng
cùng Trinh tỷ nhi và Hổ Phách, xem nên bày biện đồ gì, ở đâu.
Hôm nọ Dương thị nhân tiện đến vấn an tặng cho nàng thì tặng cho
nàng một cái tã lót bác cổ đồ (*) thêu hình trẻ em mới sinh đang đùa
giỡn.
(*)tranh vẽ theo phong cách cổ xưa.
Hình em bé thêu rất sinh động, màu sắc diễm lệ, có thể thấy được là đã thêu tốn không ít thời gian.
Thập Nhất Nương nói cám ơn, sai Hổ Phách nhận quà: “Chờ bé con sinh ra rồi nói sau!”
Dương thị dịu dàng đồng ý, ngồi trên ghế nhỏ hỏi thăm tình hình em bé.
“Rất tốt.” Thập Nhất Nương nói chuyện ngắn gọn, Dương thị không thể
làm gì khác đành phải đánh Thái Cực với nàng: “Vậy thì tốt, nô tỳ thấy
mấy ngày trước phu nhân có chút không thoải mái, vẫn luôn thấy lo lắng.
Bèn thêu chiếc tã lót này, may mắn phu nhân là người có cát nhân thiên
tướng(*), tất sẽ có phúc về sau.”
(*) người may mắn, có quý nhân phù trợ
Thập Nhất Nương cùng Dương di nương hàn huyên mấy câu, liền cười bưng trà lên.
Dương thị cười khanh khách lui xuống, thế nhưng trở về trong phòng thì sắc mặt lại khẩn trương.
“La thị này, vậy mà dầu muối đều không ăn.”
Dương ma ma vì Dương thị mà lo lắng: “Vậy, phải làm sao bây giờ ạ!” Nghĩ đến chuyện Thái hậu nương nương đã không còn, Dương thị vẫn còn hoàn
bích (trong trắng), nàng cũng bất chấp rất nhiều, thấp giọng nói, “Đầu
tiên là phu nhân mang thai không ổn, sau đó đến chuyện của Tần di nương, Hầu gia vẫn không có tâm trạng, đây cũng là chuyện thường. Mà dù sao
hơn nửa năm vẫn nghỉ trong phòng phu nhân. . . . . . . . . Nếu như đợi
đến khi Hầu gia rảnh rỗi, còn có Văn di nương và Kiều di nương, đến lúc
đó sợ rằng lại càng không dễ dàng.”
Trăng tròn trăng khuyết. Hầu gia đã nhịn hơn nửa năm, chính là thời điểm trăng khuyết, nếu như mình không bắt được cơ hội này. . . . . . . . .
Chờ đợi mình không biết sẽ là cái gì đây.
Dương thị nằm trên kháng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đi đến chỗ Thập Nhất Nương lại càng khó chịu hơn.
Thập Nhất Nương từ đầu đến cuối vẫn luôn nhàn nhạt.
Dương thị lại gấp gáp, nhưng nhất thời vẫn không thể có biện pháp khác.
Thời gian dần trồi cũng đã gần đến tết Trung Thu, trước nhà sau nhà đều có tiếng ve kêu.
Đầu tiên là Trung Cần bá phủ tổ chức nghi thức giải bỏ tang phục cho
lão bá gia, sau đó Cam Lão Tuyền rời khỏi Từ gia đến tiểu viện ba gian
nhà nhỏ của Tam gia ở ngõ Thạch Ki cách ngõ Kim Ngư không xa, lại có Lan Đình vì đồ cưới của Tào Nga mà chạy đến chỗ Thập Nhất Nương nôn rượu.
Thập Nhất Nương nghe xong mà kinh hãi, buổi tối nói chuyện cùng Từ
Lệnh Nghi: “ . . . . .Vì cho Nhàn tỷ nhi chút thể diện, lại đem vài món
trang sức đeo tay của mẫu thân ruột Tào Nga đưa cho Nhàn tỷ nhi. Tào Nga giận đến nỗi bệnh nằm trên giường, may mà có Lan Đình nổi cáu, lấy đồ
về. Hai vị ma ma Tưởng gia vẫn còn ở bên cạnh Tào Nga, Cam phu nhân cũng thật là, không cho cô muội muội này chút mặt mũi nào.”
Từ Lệnh Nghi nhìn nàng bởi vì mang thai mà đẫy đà hơn so với trước,
nhưng lại càng thêm trắng nõn nà, có chút không yên lòng cầm tay nàng,
cười nói: “Thì ra Tam cô tiểu thư Cam gia gọi là Tào Nga à!”
Thập Nhất Nương có chút quẫn bách.
Thời cổ đại, phương danh quý tính của khuê nữ không phải là dễ dàng
để cho người khác biết, để lộ ra cũng có chút khinh bạc. Suy nghĩ lại
thấy Từ Lệnh Nghi tại sao lại biết nàng nói đến Tam cô tiểu thư Cam gia, rõ ràng đã sớm biết tên của Tào Nga, nói giận: “Nếu như chàng không
biết tên của Tam cô tiểu thư Cam gia, sao lại vừa nghe thiếp nói đã biết đó chính Tào Nga?”
Từ Lệnh Nghi thấy ánh mắt nàng lóe sáng, sáng lấp lánh, như mặt trời
buổi sáng sớm, đột nhiên có một loại cảm giác hài lòng————-nếu như Thập
Nhất Nương vĩnh viễn có thể như vậy, thì thật tốt.
Từ Lệnh Nghi cười nhéo Thập Nhất Nương: “Nghỉ ngơi đi! Sáng mai còn phải đi tản bộ ở hậu hoa viên mà!”
Kể từ khi bước vào tháng tám, hai ma ma là Điền ma ma và Vạn ma ma,
vào sáng sớm mỗi ngày, sẽ theo sau cùng nàng đi bộ nửa canh giờ trong
vườn hoa, nghe nói như vậy có thể giúp dễ sinh.
Thập Nhất Nương cười nằm xuống.
Từ Lệnh Nghi đi thổi đèn, theo thói quen để tay lên bụng nàng.
Thập Nhất Nương kéo chăn, chỉ nghe thấy Từ Lệnh Nghi “Ôi trời” một tiếng, rồi ngồi dậy.
“Sao thế?” Thập Nhất Nương hỏi, cũng cảm thấy đôi tay Từ Lệnh Nghi bắt đầu vuốt ve trên bụng mình.
“Nhóc con vừa đá ta một cái!” Giọng nói của Từ Lệnh Nghi vô cùng hưng phấn, “Ta cảm nhận rõ ràng nhóc con vừa đá ta một cái!” Vừa lẩm bẩm
nói, “Hử, tại sao lại không có động tĩnh nữa.” Sau đó đứng dậy đi châm
đèn, cẩn thận vỗ về bụng của nàng, lại muốn cảm nhận nhóc con đạp thai
một lần nữa.
Chẳng qua là đứa nhỏ này rất ít khi cử động, Thập Nhất Nương cũng không hay gặp phải, huống chi là Từ Lệnh Nghi.
Nàng cười ngồi dậy, lấy gối nằm tựa vào đầu giường: “ Bé con hơi
lười. . . . . .” Lời còn chưa dứt, chỉ thấy khuôn mặt Từ Lệnh Nghi vui
mừng: “Nhóc con vừa đá ta một cái!” Sau đó chỉ chỗ cho Thập Nhất Nương
nhìn, “Đây này. . . . . . .” Vừa nói, trong ánh mắt liền toát ra mấy
phần khốn hoặc, “Có điều, lúc trước hình như là ở chỗ này. . . . . . .”
Tay lại chuyển sang một bên khác.
Thập Nhất Nương cảm thấy Từ Lệnh Nghi giải thích mấy cái này có vẻ khó khăn, không chắc chắn nói: “Điền ma ma nói, là như vậy.”
“Vậy sao?” Từ Lệnh Nghi nhìn nàng sửng sốt một hồi, sau đó lại nhu
thuận vuốt ve, “Nàng nói xem nhóc con có phải là cảm thấy không thoải
mái không? Bằng không vì sao lại muốn đá người?”
“Có thể là chỉ có một mình nên chơi không vui đi?” Thập Nhất Nương thuận miệng nói.
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng tăng thêm một chút lực trên tay, bắt đầu vuốt ve trên bụng nàng.
Nhóc con rốt cuộc vẫn không nhúc nhích.