Mấy ngày tiếp theo, nhóc con trong bụng dường như đang chơi trốn tìm
với Từ Lệnh Nghi. Nếu Từ Lệnh Nghi không để ý đặt tay trên bụng Thập
Nhất Nương, nhóc con sẽ ngẫu hứng động đậy, nếu như Từ Lệnh Nghi cẩn
thận vuốt ve, ngược lại nhóc con sẽ không nhúc nhích.
Từ Lệnh Nghi đối với đứa bé này rất là mong đợi: “Đích thị là một nhóc con có cá tính, mười phần hoạt bát.”
Thập Nhất Nương cười tươi.
Hoạt bát và nghịch ngợm, cũng chỉ cách nhau có một đường kẻ chỉ thôi đấy nhé.
Không đến mấy ngày sau, Cam gia đưa thiệp mời đỏ chót tới.
Hôn kỳ của Tào Nga đã được định vào ngày mùng mười tháng chín.
“Sớm gả ra ngoài cũng tốt.” Thập Nhất Nương cảm thán. “Cứ ngồi không
trong nhà, còn không biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa đây! Đến nhà
chồng rồi, mặc dù cuộc sống cũng chưa quen thuộc, nhưng còn có thể nắm
chắc của hồi môn trong tay, trong lòng rốt cuộc cũng an tâm hơn một
chút.”
Từ Lệnh Nghi cười không lên tiếng.
Cũng không phải là nhà nào cũng không động tâm với của hồi môn của
vợ. Nếu nhà mẹ đẻ không có lực mạnh, con gái muốn giữ được của hồi môn
của mình là rất khó.
“Tào Nga xuất giá, có muốn đi đưa Tào Nga không?” Hắn hiện tại chỉ lo lắng cái vấn đề này.
Thập Nhất Nương biết tâm ý của Từ Lệnh Nghi, cười nói: “Ngày Tào Nga
xuất giá, thiếp sẽ không đi, nhưng quà cưới thì thiếp muốn tự mình đưa
qua, cũng muốn nhân cơ hội này nói lời tạm biệt với Tào Nga.”
Tào Nga đến Phúc Kiến, có lẽ cả đời này cũng không còn cơ hội gặp mặt nữa rồi!
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu.
Thập Nhất Nương thừa dịp sau mấy ngày mưa đi đến Trung Cần bá phủ.
Trong phủ không có sự vui mừng khi gả con gái, ngược lại trên mặt nha hoàn, bà tử lại lộ ra vẻ cẩn thận và sợ hãi.
Cam phu nhân nhận lấy món quà cưới mà Thập Nhất Nương tặng cho Tào
Nga là bộ trà cụ (đồ dùng uống trà) hoa mai lăng hàn phấn, lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng: “Làm phiền Tứ phu nhân đặc biệt tới đây một
chuyến.” Sau đó cùng Thập Nhất Nương đi đến chỗ Tào Nga.
Ánh mắt Tào Nga nhìn Cam phu nhân có chút lạnh lùng, đích thân rót
chén trà cho Thập Nhất Nương, vẻ mặt nàng nhu hòa hơn không ít, hỏi Thập Nhất Nương: “Ngươi có khỏe không!” Ánh mắt nhìn xuống chỗ bụng nhô ra
của Thập Nhất Nương.
“Rất tốt!” Thập Nhất Nương cười, khéo léo nói mục đích của mình.
Tào Nga cũng đoán được mục đích đó, cười nói “Chỉ đổ tại chính mình
chọn không được tốt.” Cam phu nhân nghe vậy có chút không vui, nói:
“Ngày thì đã nhờ Khâm Thiên Giám tính cho rồi. Nếu nghe theo lời đại ca
muội định vào tháng mười, đúng lúc Tứ phu nhân sinh nở, vậy thì càng
không có khả năng tới!”
Tào Nga không thèm nhìn đến Cam phu nhân một cái, chứ đừng nói gì đến chuyện trả lời. Đợi Cam phu nhân nói xong, cười nói với Thập Nhất
Nương: “Chỉ là không nghĩ tới ngươi lại tới đây sớm như vậy.” Sau đó
phân phó nha hoàn bên cạnh, “Đi, lấy túi quần áo màu xanh ngọc ra cho
ta.” Vừa quay đầu nhìn Thập Nhất Nương, “Mẫu thân nói mình là người ở
góa, sợ điềm xấu, cho nên nhờ ta giúp may quần áo với tất giày cho tiểu
thiếu gia chưa chào đời, . . . . . . Còn có áo choàng thì còn thiếu vài
đường chỉ nữa, chờ hai ngày nữa ta làm xong, sẽ sai tiểu nha hoàn đưa
qua đó.” Đang nói, tiểu nha hoàn ôm một bao y phục lớn đi vào.
Thập Nhất Nương rất cảm kích, vội vàng đứng lên cảm ơn: “Ngươi cũng
phải làm nữ công cho mình, còn phiền ngươi làm xiêm y cho con của ta.”
“Đồ đạc của ta, tiên mẫu đã sớm chuẩn bị xong.” Tào Nga cười nói, “Có điều cũng là từ trong khố phòng đưa tới thôi. Tứ phu nhân không cần
khách khí!” Những câu chữ này là nhằm vào Cam phu nhân, Cam phu nhân ở
một bên, sắc mặt ngượng ngùng xấu hổ. Vẻ mặt không tốt nhìn sang, trước
mặt Thập Nhất Nương cũng không tiện nói gì.
Mỗi nhà đều có một quyển kinh khó đọc*.
(*)Mỗi nhà có những chuyện khó khăn riêng.
Thập Nhất Nương cũng làm như là không nhìn thấy, bảo Hổ Phách đỡ mình đi hành lễ với Cam Thái phu nhân, liền đứng dậy cáo từ.
Về đến trong nhà, Hổ Phách đổi lại các trang điểm của phụ nữ đã cho chồng, đang nói chuyện cùng Tống ma ma dưới mái hiên.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương, hai người bước lên phía trước hành lễ.
Tống ma ma cười nói: “Cố ý tới thỉnh an phu nhân, kết quả là phu nhân
lại đi Trung Cần bá phủ mất rồi.”
Cuối tháng bảy, Thập Nhất Nương để cho Văn di nương tổ chức hôn sự cho Hổ Phách, nhờ Bạch tổng quản bày phòng ở phía Tây.
Bên cạnh đó cho Hổ Phách ba gian sương phòng làm tân phòng. Mùng một tháng tám vui mừng mà gả Hổ Phách ra ngoài.
Dặn dò Hổ Phách đến tháng mười hãy trở về phòng người hầu, không nghĩ tới hôm nay đã trở về rồi.
“Sao không báo một tiếng!” Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách đỡ mình đi vào phòng. “Nhưng là có chuyện gì vậy?”
“Là có chuyện muốn nhờ phu nhân ạ.” Hổ Phách vừa nói, vừa cười nhìn Tống ma ma một cái.
Tống ma ma cũng mở miệng cười.
Thập Nhất Nương ngồi trên kháng có chút khó hiểu, cười nói: “Chuyện gì thế, thần thần bí bí như vậy?”
Tống ma ma đuổi các nha hoàn hầu hạ trong phòng ra rồi cười: “Quản Thanh gia muốn nhờ phu nhân thu người!”
Quản Thanh gia, chính là Hổ Phách.
Thập Nhất Nương phải mất một lát mới thích ứng được với cách xưng hô này.
Mấy ngày nay, nàng đang ở trong nhà chọn nha hoàn.
“Chuyện này, là nô tỳ trong lúc vô tình nghe thấy, lúc này mới nổi
lên tâm tư.” Hổ Phách thấp giọng giải thích, “Có một người tên là Tú
Liên, đã đính hôn với một hộ vệ ngoại viện tên là Ngô Lục từ nhỏ. Nô tỳ
nghe Quản Thanh nói, phụ thân của Ngô Lục này vốn là bảo tiêu. Cậu ta có một thân công phu gia truyền, rất được quản sự coi trọng. Tú Liên thì
nô tỳ cũng đã lặng lẽ đi nhìn rồi, vóc người trắng nõn, may thêu cũng
tốt, tính tình lại ngoan hiền. Có thể làm được Đại nha hoàn hay không
còn phải xem vận mệnh của nàng, nhưng làm Nhị nha hoàn thì nàng ấy có
thể đảm đương được.” Ngoại viện Hầu phủ có một tổng quản, quản lý các
công việc vặt ở ngoại viện. Thủ hạ có mười ba quản sự, chia ra trông coi chuyện bẩm báo, phòng khách, thư phòng, ty phòng, khố phòng, từ đường,
phòng bếp, hầu phòng, phòng may thêu, canh phòng, phòng ngựa, điền
trang, mặt tiền cửa hiệu. Trong đó, quản lý trông coi chuyện người thân
lui đến của mọi người trong phủ, phòng tiếp khách; ty phòng quản lý sổ
sách trong phủ, về chuyện tiền bạc nhập xuất; các hộ vệ đi theo chịu
trách nhiệm trong phủ. Ba chỗ này, có khả năng ảnh hưởng đến chiều hướng của Hầu phủ nhất.
Hiện tại Vạn Đại Hiển ở ty phòng, Quản Thanh và Tào An ở khố phòng,
Thường Học Trí ở hồi sự phòng(*). Quản Thanh lại bởi nguyên nhân là vì
Hổ Phách, không thể ở ty phòng lâu được nữa.Hồi sự phòng và điền trang
là chỗ béo bở nhất. Người trước có thể nhận tiền thưởng của khách, người sau có thể báo cáo láo tiền thuê điền trang để kiếm lời. Quản lý hai
nơi này đều không phải là người của Thái phu nhân. Chính là Từ Lệnh Nghi hay Từ Lệnh Khoan sắp xếp người vào cũng không quá dễ dàng, cũng dễ bị
mắc lừa. Thêm vào đó Quản Thanh cũng không có võ công trong người, cách
tốt nhất chính là an bài đến cửa hàng phụ cận hoặc là điền trang.
(*)hồi sự phòng: phòng chịu trách nhiệm hồi báo, bẩm báo các sự việc
Chuyện của Tần di nương khiến cho Thập Nhất Nương càng thêm hiểu sâu sắc về tính mạng yếu ớt trước tôn ti cấp bậc.
Có lẽ chuyện như vậy cũng tồn tại ở xã hội coi trọng tự do mọi người
ngang hàng của nàng trước đây, nhưng nàng không phải là người thuộc tầng lớp đặc thù, cho nên chấn động cũng không mãnh liệt như lần này.
Điều này càng làm cho nàng kiên định với quyết định của mình hơn, nếu không có được quyết đoán, mạnh mẽ như Thái phu nhân, vẫn là nên đợi Cửu tiểu thư Khương gia vào cửa xong, rồi từ từ đem việc chủ trì bếp núc
giao cho thế tử phu nhân đi!
Nhưng trong lòng Thập Nhất Nương cũng hiểu rất rõ là, con người sẽ
biến hóa theo hoàn cảnh. Sau khi nàng đem quyền lợi giao ra, nếu như
toàn bộ tôn nghiêm trong cuộc sống chỉ có thể trông cậy vào hiếu đạo của Từ Tự Truân, vậy đó chỉ có thể là hy vọng mà thôi, cũng chỉ có thể
biến thành Cam Thái phu nhân thứ hai mà thôi! Nàng cần phải tùy thời mà nắm giữ chiều hướng của Từ gia, phải có sự tính toán mọi việc ở trong
lòng, khi gặp phải mâu thuẫn phải đưa ra được phán đoán chính xác, bảo
đảm được quyền lợi của mình. Bằng không, sao lại có thể có lời răn
“không có tâm hại người nhưng nên có tâm phòng bị người” đây?
Nếu muốn làm được điểm này, thì cần có nhân mạch(*). Chính xác mà nói, là cần có người ở ty phòng.
(*)nhân mạch nghĩa là cần phải có đường dây của mình, có thế lực, tay chân của mình.
Chuyện bẩm báo có thể tạm thời suy nghĩ đã. . . . . . . .
Thập Nhất Nương không chút do dự phân phó Tống ma ma: “Chuyện này, ma ma tự mình làm đi.”
Tống ma ma vâng lời.
Thập Nhất Nương đi đến chỗ Thái phu nhân.
“Hôm nay Hổ Phách đến vấn an con.” Thập Nhất Nương hầu lão nhân gia
chơi một ván bài xong thì nói. “Muốn nhờ cậy cho Quản Thanh nhà nàng.
Con nghĩ bọn họ vừa mới thành thân, là đôi vợ chồng trẻ, cố ý tới xin
Thái phu nhân ban cho ân điển, để cho Quản Thanh làm việc ở kinh thành.”
Thái phu nhân nghe xong cười nói: “Ta hiện tại cũng không quản những
chuyện này. Con cùng lão Tứ thương lượng với nhau là được rồi.”
Thập Nhất Nương ngồi xuống bên cạnh Thái phu nhân: “Hay là người cùng Hầu gia nói chuyện đi.” Ra vẻ không tiện mở miệng.
Thái phu nhân nhìn thấy vậy thì cười ha ha.
Buổi tối lúc Từ Lệnh Nghi đến cố ý nói đến chuyện này.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy quái lạ, nhìn Thập Nhất Nương đang ngồi cạnh Thái phu nhân, cũng đồng ý.
Trở về trong phòng, Từ Lệnh Nghi không khỏi cười nàng: “Nàng cũng biết đến lấy lòng nương!”
“Cái gì gọi là lấy lòng!” Thập Nhất Nương gắt giọng, “Thiếp đây là tôn kính!”
“À!” Từ Lệnh Nghi nhướn mày, nở nụ cười như có như không nhìn nàng,
vẻ mặt ám muội, “Vậy nàng định tôn kính ta về chuyện an bài nhân thủ như thế nào đây!”
Thập Nhất Nương liền nghĩ đến mấy buổi sáng hôm trước khi thức dậy,
cái thứ kia của Từ Lệnh Nghi dán tại đùi mình mà ngóc dậy, mặt không
khỏi đỏ bừng. Nàng cũng không tiếp lời của hắn, thuận tay nhận lấy trà
từ tay tiểu nha hoàn đưa cho hắn, cung kính hành lễ: “Hầu gia, mời dùng
trà!” Ánh mắt sáng trong suốt, mang theo mấy phần hài hước.
Từ Lệnh Nghi cười ha ha, kéo nàng vào trong ngực, hôn trên hai bên má nàng mỗi bên một cái.
Hắn cảm thấy Thập Nhất Nương nhạy bén như vậy rất đáng yêu.
Trong phòng Thập Nhất Nương có Phương Khê, Thu Vũ thăng làm nhị đẳng
nha hoàn, lại có thêm ba tiểu nha hoàn mới là Tú Liên, Ngọc Mai và Hồng
Liên.
Thập Nhất Nương đem tinh lực dồn lên việc tìm nhà chồng cho Lục Vân. Bất tri bất giác đã đến ngày thưởng cúc, ăn cua.
Quý Đình đã sớm trồng một số loại hoa nổi tiếng. Ở trong viện của
Thái phu nhân có mọc lên một núi hoa cúc nho nhỏ, lại còn có hoa cúc
trồng trong các bình, phóng tầm mắt nhìn lại, khắp nội viện Vĩnh Bình
Hầu phủ đều là hoa cúc. Lại còn có Hoành Đại phu nhân ở Nam Kinh sai
người đem tặng bốn sọt cua tới đây. Từ Lệnh Khoan hò hét muốn mở gia
yến, nghe hí khúc, ngắm hoa, ăn cua.
Cua là đồ lạnh, Thập Nhất Nương lại không chịu được lạnh, Từ Tự Truân thì không dám dính tới.
Thái phu nhân nghe xong cười nói: “Bốn sọt cua thì mở yến tiệc cái
gì? Các con nếu muốn ăn muốn chơi thì đi ra bên ngoài, không cho phép ở
trong nhà làm người ham ăn.” Sau đó bảo Tùng ma ma đem bốn sọt cua đưa
đến tặng cho mọi người: “Một cho sọt tặng cho lão Hầu gia ở ngõ Hồng
Đăng, một sọt tặng cho Hoàng phu nhân ở Vĩnh Xương Hầu phủ, một sọt tặng cho Lâm phu nhân bên cạnh, sọt còn lại tặng cho Tứ di.”
Tứ di trong lời của Thái phu nhân nói, là chỉ đường tỷ(*) Tứ nương của Thập Nhất Nương.
(*) đường tỷ :chị họ
Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đều cười hướng về phía Thái phu nhân nói tạ ơn.
Tứ nương sai người tặng bốn bình rượu Kim Hoa làm đáp lễ.
“Thái thái(*) nhà nô tỳ mang thai.” Bà tử tới đáp lễ cung kính đứng ở cửa. “Đang mệt mỏi, sai nô tỳ tới bẩm với Thái phu nhân một tiếng. Nói
chờ mấy ngày nữa hài tử không nháo nữa sẽ lại đến nhà tạ ơn Thái phu
nhân.”
(*)thái thái : bà lớn
Thái phu nhân nghe xong vui mừng, hỏi “Mang thai được mấy tháng, thai nhi có ổn không?”
. . . . . Sau đó mới để cho bà tử kia đi.
Mà Ngũ gia Từ Lệnh Khoan sau khi nghe Thái phu nhân nói, mỗi ngày đều mượn cớ ở bên ngoài du ngoạn với bạn đồng liêu, bạn tốt. Có mấy lần còn để cho Ngũ phu nhân mặc quần áo của sai vặt đi theo cùng. Khiến cho Từ
Tự Kiệm hết sức hâm mộ, đòi Triệu tiên sinh cho ngày nghỉ, như vậy thì
hắn cũng có thể giả trang làm gã sai vặt đi theo Triệu tiên sinh ra khỏi nhà lên núi ngắm cảnh, làm quen với bạn bè.
Từ Tự Cần có chút dở khóc dở cười. Nhưng lời của Từ Tự Kiệm cũng nhắc nhở hắn, hắn tìm được ở noãn phòng vài loại hoa cúc nổi tiếng, nhân dịp được nghỉ ngơi, lôi kéo Từ Tự Kiệm đi Lạc Diệp Sơn.