Mặc dù say rượu, nhưng thói quen giờ dần canh ba đi Tú Mộc Viện tập võ, Cẩn Ca Nhi vừa nhắm mắt lạ đã ngồi dậy.
“A Kim, A Kim. . .” Hắn ôm đầu, “Mang chậu nước lạnh đến cho ta. . . Ta muốn đi Tú Mộc Viện.”
“Dáng vẻ này của con, đứng không vững, còn đi Tú Mộc Viện?” Trả lời hắn không phải là giọng nói ngọt ngào có chút ngoan ngoãn của A Kim, mà là âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng tức giận của mẫu thân.
Cẩn Ca Nhi giật mình, lập tức mở mắt.
Mặc dù đau đầu muốn chết, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Mẹ, mẹ, sao người lại ở chỗ này?”
“Con mỗi ngày khuya khoắt mới về, ta cũng muốn đến xem một chút ah!” Nét mặt Thập Nhất Nương lãnh đạm, nhìn không ra vui hay buồn, khiến lòng Cẩn Ca Nhi thấp thỏm không yên: “Mẹ, hôm nay hơi đặc thù. . . Lâm Đồng Tri phải tới Thiên Tân nhậm chức phó Tổng binh, cho nên mọi người uống hơi cao hứng. . . Đúng rồi, người vẫn chưa biết Lâm Đồng Tri a? Hắn tên là Lâm Tuấn, là người của đại doanh Tây Sơn, nói lúc trước từng dốc sức dưới trướng của phụ thân, lúc này con mới uống vài chén với hắn. Bình thường con không phải như thế. . .”
“Được rồi, được rồi!” Từ Lệnh Nghi đứng ở đầu giường giải vây cho con trai, “Việc này đợi lát nữa nói sau. Ta bảo người mang thư cho Bàng sư phụ rồi, con ngủ thêm một canh giờ nữa đi, tí nữa hẵn đi Tú Mộc Viện, nhanh nằm xuống nghỉ một lát a!”
“Phụ thân, người, người cũng ở đây!” Lúc này Cẩn Ca Nhi mới phát hiện ra Từ Lệnh Nghi, mở to hai mắt không thể tin được.
Mình không làm gì ah! Sao phụ thân và mẫu thân đều đến.
Hắn nhìn Thập Nhất Nương, rồi lại nhìn Từ Lệnh Nghi, mặt mũi tràn đầy bối rối .
“Lục thiếu gia, người uống say, Hầu gia và phu nhân rất lo lắng ah!” A Kim vội hỏi, “Phu nhân từ chiều hôm qua vẫn đợi người. Người nôn, là phu nhân giúp người thay y phục, rót canh giải rượu, cùng Hầu gia trông coi ở trước giường của người, đến bây giờ cũng chưa từng chợp mắt. . .”
“Phụ thân, mẫu thân!” Cẩn Ca Nhi hoảng sợ nhìnThập Nhất Nương và Từ Lệnh Nghi, cúi đầu, “Con, con. . .” Dáng vẻ rất là xấu hổ.
“Ngủ một giấc trước đi.” Giọng nói của Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng như gió, “Có chuyện gì, chúng ta đợt lát nữa nói sau.” Sau đó kéo Thập Nhất Nương, “Bây giờ con không có việc gì rồi, nàng không cần lo lắng nữa. Chúng ta đi nghỉ ngơi a!” Lực tay của hắn hơi lớn, tư thế nhất định muốn kéo nàng đi, không để lộ ra thần sắc, giọng điệu chần chừ một lúc nói, “Tập võ cũng giống như chèo thuyền ngược dòng, một ngày cũng không dừng được. Bằng không, ta cũng không bảo con sau khi nghỉ một lúc mới đi Tú Mộc Viện!”
Nhìn dáng vẻ này của Cẩn Ca Nhi, bảo hắn đi Tú Mộc Viện mặc dù không thích hợp, nhưng vì say rượu mà bỏ lỡ bài học, vậy thì càng nghiêm trọng — hắn cảm thấy lúc bỏ thì đơn giản, về sau lúc gặp khó khăn cần vượt qua có thể vì vậy mà lựa chọn vứt bỏ hay không? Cho nên khi Từ Lệnh Nghi bảo Cẩn Ca Nhi nghỉ ngơi một canh giờ rồi hẵn đi Tú Mộc Viện, Thập Nhất Nương đồng ý. Nàng theo tình thế đứng lên.
Cẩn Ca Nhi đỏ bừng cả mặt.
Hắn chuyển đến ngoại viện, là người lớn rồi, lại khiến cha mẹ vì hắn mà lao tâm như vậy, thậm chí thức trắng đêm không ngủ chăm sóc hắn say rượu. . .
“Phụ thân, con, con không thể như vậy!” Cẩn Ca Nhi xấu hổ vô cùng, xốc chăn, mền muốn đứng dậy, “Con sẽ đi Tú Mộc Viện.” Thân thể lại lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
“Đây không phải lúc là cậy mạnh.” Từ Lệnh Nghi kịp thời đỡ hắn, nét mặt có chút không vui “Lúc cần nhận sai thì nhận sai, lúc cần sửa thì nên sửa nên sửa, đây mới là lòng dạ của nam tử hán.”
Cẩn Ca Nhi càng cảm thấy xấu hổ: “Con đã biết, phụ thân!” Thân thể lại gắng gượng.
Từ Lệnh Nghi cười vỗ vỗ bờ vai hắn, cùng Thập Nhất Nương rời khỏi phòng Cẩn Ca Nhi.
Bên ngoài còn tối như mực, sau khi đến cái thế giới này, đây là lần đầu tiên Thập Nhất Nương thức đêm như vậy, nên đi ra ngoài cảm thấy hơi chóng mặt, Từ Lệnh Nghi vội vàng đỡ nàng: “Có mệt không?” Sau đó trầm ngâm nói, “Hôm nay sẽ nghỉ ngơi ở Noãn Các bên ngoài thư phòng!”
Chỗ đó gần chỗ ở của Cẩn Ca Nhi.
Thập Nhất Nương gật đầu, cùng Từ Lệnh Nghi đi Noãn Các.
Nàng nói những lời say của Cẩn Ca Nhi cho Từ Lệnh Nghi nghe: “. . . Nó thấy không tốt, không bằng để hắn trở về Gia Dự quan sớm!”
“Đợi qua đầu tháng tư đã!” Noãn Các rất lâu không có người ngủ, chăn, mền tất cả đều là mùi gỗ cây nhãn, Từ Lệnh Nghi giúp Thập Nhất Nương dịch chăn, mền, “Đến lúc đó cùng nó đi Miếu Lí thắp hương dâng Bồ Tát, để Bồ Tát phù hộ nó thuận buồm xuôi gió.”
“Qua đầu mùng tám tháng tư. . .” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Có muộn quá hay không. Chàng và Cẩn Ca Nhi đã ước hẹn ở Gia Dự hai năm, bấm tay tính toán, nó có thể ở Gia Dự quan một năm cũng không tệ rồi.”
“Vốn dĩ cũng không định bảo hắn ở Gia Dự Quan lâu dài.” Từ Lệnh Nghi không cho là đúng cười nói, “Một năm thì một năm a! Quan trọng hơn chính là nó có thể thuận lợi ở chỗ khác của Vệ Sở ba năm.”
Nhìn dáng vẻ đã biết trước của Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương không hỏi nhiều nữa, “Vâng” một tiếng, nghĩ đợi lát nữa khuyên Cẩn Ca Nhi đừng uống rượu nữa như thế nào, từ từ rơi vào mộng đẹp.
* * * * * *
Sau khi rời giường, Thập Nhất Nương đi thăm Cẩn Ca Nhi trước. Cẩn Ca Nhi đi Tú Mộc Viện vẫn chưa về, Thập Nhất Nương trở lại Noãn Các cùng ăn sáng với Từ Lệnh Nghi, sau đó cùng đi vấn an Thái phu nhân.
“Cẩn Ca Nhi sao không đến cùng với các con?” Ánh mắt của Thái phu dừng ở phía sau hai người, trên mặt để lộ ra biểu tình thất vọng.
“Sáng sớm mỗi ngày Cẩn Ca Nhi phải luyện quyền, ” Nhị phu nhân cười nói, “Sao nhanh như vậy!”
“Đúng vậy a, ta quên mất!” Thái phu nhân híp mắt cười, dáng vẻ rất vui sướng.
Cẩn Ca Nhi tới.
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, tinh thần cũng không tốt lắm, thị lực bây giờ của Thái phu nhân không tốt, cảm thấy hắn trả lời rất hợp lý, nên cười tủm tỉm vỗ tay của hắn, ngược lại là Nhị phu nhân, nhìn Cẩn Ca Nhi nhiều hơn.
Theo Thái phu nhân ra ngoài, Từ Lệnh Nghi hỏi Cẩn Ca Nhi: “Đỡ hơn chưa?”
“Rồi ah!” Cẩn Ca Nhi xấu hổ cười.
“Con đừng coi nhẹ việc say rượu này, có đôi khi vài ngày mới có thể phục hồi như cũ!” Thái độ của Từ Lệnh Nghi ôn hòa, “Về ngủ đi! Dưỡng tinh thần.”
Cẩn Ca Nhi cười trả lời “Vâng” .
Từ Lệnh Nghi nói chuyện lúc nhỏ của mình cho hắn: “. . . Lúc nhỏ hơn con hai tuổi theo Chu bá phụ của con lén ra khỏi nhà uống rượu, ta và Chu bá phụ của con còn có Thuận Vương, ba người trốn đến nhà của chúng ta uống rượu chúc mừng hôn lễ, kết quả làm vỡ một cây Quân Tử Lan tổ phụ con trồng.”
Đang nói, có gã sai vặt cầm thiệp mời sái kim đỏ thẫm chạy tới.
“Hầu gia, phu nhân, Lục thiếu gia, ” hắn cung kính đưa cho Cẩn Ca Nhi, “Là thiếp mời của Lâm Đồng Tri của đại doanh Tây Sơn.”
Cẩn Ca Nhi nhìn thiếp mời, giải thích với Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương nói: “Hắn bố trí thuyền hoa ở sông đào Tây Uyển, mời con buổi tối hôm nay đến uống rượu.” Sau đó nói với gã sai vặt, “Ngươi đưa thiếp mời cho Trường An, bảo Trường An đi cùng người đưa thiếp mời trả lời lá thư. Nói ta say rượu chưa tỉnh, chờ ta tỉnh mới có thể quyết định đi hay không.” Nói xong, không lập tức đưa thiệp cho gã sai vặt, mà nhìn sang Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương, giống như hỏi bọn họ xử trí như vậy được hay không ?
Từ Lệnh Nghi hơi gật đầu, Thập Nhất Nương cũng để lộ ra biểu hiện hài lòng.
Lúc này Cẩn Ca Nhi mới đưa thiếp mời cho gã sai vặt, gã sai vặt trả lời “vâng”, bước nhanh đi Thanh Ngâm Cư.
Từ Lệnh Nghi nhắc nhở Cẩn Ca Nhi: “Đợi đến lúc bọn họ ngà ngà say rồi, phái Trường An đưa một phần đại lễ qua, coi như là bảo toàn lễ nghĩa của Lâm Tuấn.”
Cẩn Ca Nhi vội vàng cung kính trả lời “Vâng” .
Đăng Hoa vội vàng đi tới: “Hầu gia, nội thị trong nội cung tới, nói là truyền khẩu dụ của hoàng thượng.”
Từ Lệnh Nghi đi ngoại viện.
Giữa trưa lúc về ăn cơm nói với Thập Nhất Nương: “Hoàng Thượng bảo ta ngày mai đầu giờ tị tiến cung một chuyến.”
“Biết là chuyện gì không?”
“Không hỏi.” Từ Lệnh Nghi nói, “Đầu giờ tị, đã sắp tảo triều rồi. Chắc là có chuyện riêng hỏi ta, hỏi nội thị truyền chỉ kia, bọn họ cũng không biết.” Sau đó nói, “Nàng giúp ta lấy triều phục ra!”
Thập Nhất Nương trả lời “vâng”, tự mình ủi triều phục, canh hai sáng hôm sau tiễn Từ Lệnh Nghi ra cửa.
* * * * * *
Nội thư phòng của Hoàng thượng Từ Lệnh Nghi đã vào rất nhiều lần, thái giám lớn nhỏ hầu hạ bên trong cung Càn Thanh đều biết hắn, cười nói chuyện với hắn, đợi Hoàng Thượng hạ triều.
Một lúc sau, có thái giám dẫn đường chạy vào, Từ Lệnh Nghi vừa mới đứng ở cửa, nghi giá của hoàng thượng đã đến.
“Anh Hoa đã đến rồi!” Hoàng Thượng thân mật gọi tên tự của Từ Lệnh Nghi, phân phó Hạ công công, “Lấy ghế ngồi cho hai vị ái khanh.”
Lúc này Từ Lệnh Nghi mới phát hiện bên cạnh hoàng thượng còn có một người đứng khom lưng cúi đầu, mặc triều phục đỏ thẫm, quan viên của Khổng Tước bổ tử.
Dáng người hắn không cao không thấp, mặt mũi tràn đầy gió sương, như một ông cụ già sáu mươi tuổi, nhưng có́ một đôi mắt rất sắc bén, xem ra cũng không phải là người bình thường.
Là người hắn không biết. . .
Từ Lệnh Nghi giống như gương sáng, cười hơi gật đầu về phía hắn.
Người nọ cũng gật đầu cười, thần thái rất hiền lành.
Từ Lệnh Nghi rối rắm cười cười, tiêu sái xoay người đi vào trong phòng sách.
Người nọ nhìn chằm chằm bóng lưng của Từ Lệ Nghi, để lộ ra nét mặt suy nghĩ, sau đó bước nhanh đi theo trong phòng sách.
Hai người cung kính nói lời cảm ơn với Hoàng thượng, ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh.
Hoàng Thượng cởi giày, hết sức tùy ý ngồi xuống lâm song đại kháng, bảo tiểu thái giám dâng trà bích loa xuân cho hai người: “Mùa xuân đến rồi, uống chút trà xanh để thanh nhiệt.” Sau đó chỉ người bên cạnh Từ Lệnh Nghi nói với Từ Lệnh Nghi, “Đây là Tổng đốc thủy vận Trần Bá Chi, ngươi là lần đầu tiên gặp a? Lúc trước hắn đảm nhiệm chức tri huyện ở Thuần An, lũ lụt ở Thuần An, Trần Các lão đề cử hắn, sau đó giúp trẫm tu sửa thông sông ngòi, là đại công thần của trẫm.. .”
Vẻ mặt Trần Bá Chi sợ hãi đứng lên, quỳ trên mặt đất không ngớt lời “Không dám” .
Từ Lệnh Nghi cũng đứng lên: “Chúc mừng Hoàng Thượng tìm được lương thần.” Lại nói, “Danh tiếng của Trần đại nhân ta sớm đã nghe nói, chỉ là vẫn không có duyên gặp mặt nhau. Hôm nay vừa thấy, đúng là danh bất hư truyền, quả nhiên là người làm việc thực tế.”
“Không dám nhận sự khích lệ của Vĩnh Bình hầu.” Trần Bá Chi vội vàng hỏi, “Vi thần chỉ là cố gắng làm tròn bổn phận của thần tử mà thôi. . .”
Hắn vẫn không nói gì, Hoàng Thượng đột nhiên chen vào: “Ngươi đã biết rõ, vì sao còn dung túng để con út đả thương con trai độc nhất của Trần đại nhân?” Nói xong, sắc mặt u ám chỉ tấu chương trên bàn, “Đưa cho Vĩnh Bình hầu nhìn xem.”
Thiên tử giận dữ, ai không kinh hoàng khiếp sợ.
Từ Lệnh Nghi và Trần Bá Chi đều cúi đầu.
Tiểu thái giám nơm nớp lo sợ bưng một chồng tấu chương đến trước mặt Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi nói một tiếng “tội trạng”, hơi thấp thỏm lo âu đứng ở đó cẩn thận bắt đầu đọc tấu chương.