Editor: Thảo
Trong phòng yên ắng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng va chạm lanh lảnh của đồ sứ lúc Hoàng Thượng uống trà, và tiếng sột soạt lúc Từ Lệnh Nghi lật tấu chương.
Trần Bá Chi cúi đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâmđứn g ở nơi đó, dáng vẻ cung kính, trong lòng lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hắn phụng chỉ vào kinh báo cáo công tác. Nói xong chuyện bên thuỷ vận, Hoàng Thượng giữ hắn lại đến nội thư phòng nói chuyện. Chuyện này vốn hết sức vinh hiển, hắn đương nhiên vâng vâng dạ dạ. Nhưng không nghĩ đến ở cửa thư phòng gặp Vĩnh Bình hầu đang chờ ở đấy, càng không nghĩ đến chính là thái độ thân mật của Hoàng Thượng khi gọi tên tự của Vĩnh Bình hầu… Lúc ấy tim hắn đập rất nhanh.
Đã sớm nghe nói mấy năm nay Vĩnh Bình hầu ngang ngược, vì Hoàng Thượng không thích hoàng thái tử, nên cũng không thân lắm. May mà Vĩnh Bình hầu nhạy bén, biết xem xét thời thế, mấy năm này nơm nớp lo sợ không dám vượt qua Lôi Trì một bước, thậm chí ngay cả đại triều đều lấy bệnh làm lý do từ chối, lúc này mới không dẫn đến sai lầm lớn. Sau lại có những danh tướng như Phạm Cương Duy, Tưởng Vân Phi, Thừa Bích Thừa, Lý Tễ xuất thế, lúc đó từ từ làm giảm đi quầng sáng của Vĩnh Bình hầu, lúc này mới khiến oán hận của Hoàng Thượng đối với Từ Lệnh Nghi từ từ biến mất.
Vốn hai người một người là đường quan, một người ngoại thần, một bắc một nam, không kết giao gì. Không nghĩ tới, con trai vào kinh một chuyến, đã bị con út của Vĩnh Bình hầu là Từ Tự Cẩn đánh. Không chỉ như thế, Từ Tự Cẩn thủ đoạn tàn bạo, ba mươi mấy người cùng đi theo, trọng thương hai mươi mấy người, ít nhất cũng phải dưỡng thương một đến hai năm. Lúc ấy hắn nghe xong vô cùng khiếp sợ, con trai càng bị dọa đến choáng váng, về chỗ ở Yên Kinh liền bị bệnh, đến bây giờ vẫn thường bị ác mộng làm tỉnh giấc…
Hắn nghĩ đến hoàng thái tử, sau khi đập một nghiên mực, quyết định nhẫn nại, xin bạn chí cốt ở Hàn Lâm Viện là Cổ Ngôn làm thuyết khách, chỉ cần Từ gia nguyện ý nhận sai, hắn có thể nhân nhượng, chuyện này cũng kết thúc. Không nghĩ tới, Vĩnh Bình hầu giả câm vờ điếc, căn bản không đón nhận, mà Từ Tự Cẩn vì một trận chiến liền nổi tiếng, con cháu thế gia* (nhà làm quan) ở Yên Kinh tranh nhau kết giao với Từ Tự Cẩn, dịp tết khách đến thăm tấp nập không ngừng.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô* .
Từ Tự Cẩn lấy ai làm bàn đạp là chuyện của bản thân nó, tuyệt đối không nên lôi kéo con trai hắn… Lần này nếu không tìm ra nguyên nhân, về sau con trai hắn còn có mặt mũi nào đi lại ở một mẫu ba phân* ( rộng hơn 1200m2) của Yên Kinh.
Lúc Cổ Ngôn viết thư phàn nàn với hắn, hắn nghĩ nếu muốn tranh luận phải trái, không có sự ủng hộ của hoàng thượng sẽ không thành công.
Nghĩ tới những điều này, hắn không khỏi liếc nhanh qua Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng mặt trầm như nước, nhìn không ra đầu mối.
Trong lòng hắn nặng trĩu.
Trước tiên là gọi tên tự thân mật của Vĩnh Bình hầu, sau đó lại bảo Vĩnh Bình hầu xem tấu chương của mấy ngự sử… Điều đầu tiên còn dễ nói, Vĩnh Bình hầu là em vợ của hoàng thượng, lúc ở nơi bí mật hai người rất thân thiết với nhau, hoặc là đã quen như vậy, nhưng xem tấu chương của ngự sử, chẳng phải là cho biết, người nào đang tố cáo Vĩnh Bình hầu hắn…
Ý nghĩ chợt lóe lên, hắn chỉ cảm thấy trán hình như đổ mồ hôi.
Chẳng lẽ ý của hoàng thượng lại bảo bọn họ giảng hòa?
Suy nghĩ của Trần Bá Chi bắt đầu xoay vòng.
Nếu như Hoàng Thượng thực sự có ý như vậy, dùng hình thức hòa hảo kia, là vấn đề lớn rồi.
Mấy loại tiền thuốc thang có thể không cần… Nhưng Vĩnh Bình hầu phải đích thân đến nhà thăm bệnh, còn có Từ Tự Cẩn, phải xin lỗi con trai hắn… Thậm chí sau này hắn có thể mang hậu lễ đến thăm Vĩnh Bình hầu nói lời cảm tạ… Nhưng kết giao thì không cần, ai biết hoàng thượng xúc động sẽ căng cung khi nào? Có một số việc nên từ từ… Ví dụ như nhìn xem quan điểm của hoàng thái tử đối với người cậu này rốt cuộc là gì.
Trong lúc Trần Bá Chi đang suy nghĩ, Từ Lệnh Nghi đã xem gần xong tấu chương.
Hoàng Thượng đột nhiên mở miệng: “Khanh có gì để nói không?”
“Thần không dám.” Từ Lệnh Nghi lập tức quỳ xuống, “Những sự việc trong tấu chương, thần cũng nghe qua. Lúc ấy đã bị sốc, nên gọi Từ Tự Cẩn tới hỏi. Cẩn Ca Nhi nói lúc ấy ở trong trà lâu nghe thấy có người khi dễ hai cha con nhà hát rong, nên nổi lên xung đột với người ta, cũng không biết là người nào. Thần nghe xong lập tức bảo người đi tra xét. Lại nói tiếp, mặc dù con trai của Trần đại nhân ốm đau ở trên giường, nhưng không giống như trong tấu chương nói tứ chi bị đánh tàn phế. Thần vốn định phái quản sự đi Hoài An một chuyến, nhưng nghĩ đến pháp lệnh của tổ tông, ngoại thần không được kết giao với cận thần, liền bỏ chủ ý này đi. Chỉ phái người đi nghe ngóng, xem nơi ở Trần đại nhân ở Yên Kinh có chuyện hộ vệ bị đánh tổn thương hay không, hàng xóm bên cạnh cũng không biết chuyện, về sau trong nhà Trần đại nhân lại không có ai đến cửa tranh luận, ” hắn nói xong, tiếng nhỏ dần, “mười mấy năm qua thần rỗi rãnh làm thơ ở nhà, cũng thỉnh thoảng có tin đồn như vậy truyền tới, mỗi lần đều là Hoàng Thượng làm chủ cho thần, nên lần này thần cũng không để ở trong lòng…” Giọng nói có chút bi thương.
Hay cho một phen đổi trắng thay đen.
Trong lòng Trần Bá Chi cười lạnh, nhìn về phía Hoàng Thượng.
Vậy mà Hoàng Thượng lại để lộ ra vẻ mặt không đành lòng.
Hắn thầm kêu không tốt.
“Hoàng Thượng, ” Giọng nói của Trần Bá Chi nhẹ nhàng, giọng điệu cung kính, “Chuyện này vốn là thần không đúng. Thần nghĩ đến Vĩnh Bình hầu chinh phạt Miêu Cương, bình định Tây Bắc, có công với xã tắc, giữa hài tử xảy ra việc nhỏ như vậy, cho nên vi thần không kinh động tới Vĩnh Bình hầu…”
Nói chuyện của Từ Lệnh Nghi khiến Hoàng Thượng kiêng kị, nhắc nhở Hoàng Thượng chỗ không tầm thường của Từ Lệnh Nghi — lúc này hắn giống như con mèo, trên thực tế bởi vì có hoàng thượng chèn ép, nếu như Hoàng Thượng không chèn ép nữa, có lẽ sẽ biến thành một con hổ.
Hoàng Thượng nghe xong những lời này, dù muốn giúp Từ Lệnh Nghi, chỉ sợ tâm tư cũng sẽ nhạt đi nhiều.
Chỉ là hắn chưa nói xong, Từ Lệnh Nghi đã vội vàng nói: “Nói như vậy, Từ Tự Cẩn thật sự đánh con trai của ngài? Có nặng lắm không? Tấu chương nói bị tàn tật…” Hắn nói xong, sắc mặt trở nên rất khó coi, “Có phải thật vậy hay không?”
Sắc mặt Trần Bá Chi cũng trở nên rất khó coi.
Quan viên, đại biểu cho mặt mũi của triều đình, triều đình dùng người, ngoại trừ coi trọng tài năng và học vấn, còn yêu cầu tướng mạo có khí thế, khí phách. Nếu như nói con trai hắn bị tàn tật, về sau con trai sẽ khó được làm quan, thậm chí là chỉ huy sứ thiêm sự vừa mới được phong, có lẽ sẽ bị người có ý lợi dụng, cuối cùng bị thu hồi. Nếu nói con trai không có việc gì, chẳng phải là nói những tấu chương kia đều giả dối, lại thừa nhận việc con trai đùa giỡn hai cha con nhà hát rong…
Hắn dùng khóe mắt liếc nhanh qua Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đang nghiêng tai lắng nghe.
Trần Bá Chi không dám chần chờ, nói: “Khuyển tử không bị tàn tật…”
“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Từ Lệnh Nghi lại một lần nữa cắt đứt lời hắn nói, “Nếu bị tàn tật, tiền đồ của lệnh lang có thể bị phá hủy, Cẩn Ca Nhi nhà chúng ta chết vạn lần cũng khó thoát được tội của nó!” Dáng vẻ rất may mắn.
Hoàng Thượng cũng gật đầu: “Hài tử không có việc gì là tốt rồi!”
Trần Bá Chi có thể làm Tổng đốc thuỷ vận, cũng không phải một người đơn giản.
Biết không thể nhắc đến chuyện của hài tử nữa. Cho dù hôm nay con trai không nằm trên giường, nói gì thêm đi nữa, chỉ khiến người ta cảm thấy con trai hắn không thể trọng dụng. Chỉ có Từ Từ Cẩn thủ đoạn ác độc công phu giỏi.
“Ta chỉ có một đứa con trai, ôm hy vọng rất lớn với hắn. Mấy năm nay sửa chữa thông sông, vẫn mang hắn theo bên người. Mưa gió đều trải qua, cũng coi như người trải qua gian nan vất vả.” Sở dĩ Hoàng Thượng phong tứ phẩm chỉ huy sứ thiêm sự cho con trai, bởi vì Trần Bá Chi khơi thông sông có công, hắn hàm súc nhắc tới chuyện này, hi vọng Hoàng Thượng có thể nhớ rõ công lao của hắn, lát nữa sinh lòng chán ghét hành vi của Từ Tự Cẩn, “Nhưng hộ vệ bên người, trong ba mươi người, có hai mươi mấy người về sau không thể tự lo liệu được…”
Hoàng Thượng kinh ngạc, nhìn về phía hướng Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi dường như cũng rất kinh ngạc.
“Còn có chuyện như vậy!” Hắn chợt nhìn về phía Hoàng Thượng, sắc mặt để lộ ra về nghi ngờ,” Lúc thần gọi hài tử tới hỏi chuyện này, cũng bảo quản sự đi tra xét. Quản sự nói, lúc ấy nó dẫn theo bốn gã sai vặt tùy thân, sáu hộ viện. Bởi vì đón năm mới, chuyện trong nhà nhiều, trong sáu hộ viện chỉ có một người thân thủ không tệ, những người khác đều bình thường. Về phần mấy gã sai vặt tùy thân, dáng người đều mười sáu hoặc mười bảy tuổi. Bởi vì thần mời một sư phụ võ thuật cho Cẩn Ca Nhi, bình thường bọn họ ở bên cạnh hầu hạ, cũng học được mấy chiêu… Ba mươi hộ vệ…” Ngụ ý, là chỉ Trần Bá Chi nói điêu.
Kiên trì mấy hiệp, Trần Bá Chi sâu sắc cảm nhận được việc Từ Lệnh Nghi gặp kẽ hở là xen vào, hắn đã sớm đề phòng điều tên này vừa hỏi. Nghe vậy bình tĩnh mà nói: “Thần cũng cảm thấy kì lạ. Ba mươi mấy người trên đường hộ tống khuyển tử đến Yên Kinh. Chưa từng có xảy ra sai sót gì…” Lời nói chỉ Từ gia thậm chí có cao thủ như vậy tồn tại, trong miệng Từ Lệnh Nghi vẫn chỉ là thân thủ bình thường, có thể thấy được Từ gia vẫn trung thành hơn mười năm, trên thực tế rắp tâm hại người.
“Hoàng Thượng, ” Từ Lệnh Nghi nghe xong hành lễ với Hoàng Thượng, “Vi thần ngu dốt, nên tìm người của phủ doãn Thuận Thiên hoặc là người của Ngũ Thành binh mã ty hỏi một chút xem đúng hay không? Lúc ấy thần hỏi Cẩn Ca Nhi, trên người Cẩn Ca Nhi và mấy gã sai vặt một chút tổn thương cũng không có, nhưng lại nói công tử đùa giỡn nữ tử hát rong chỉ mang theo ba hoặc bốn hộ vệ. Thần nghĩ cũng có đạo lý, bằng không, thần cũng sẽ không tin lời nó. Hiện tại Trần đại nhân nói lệnh lang không có việc gì, ba mươi năm hộ vệ bên người, có hai mươi mấy người đều bị đánh trọng thương… Có phải nói sai rồi hay không? Chuyện chúng ta nói căn bản không phải cùng một chuyện!”
Trong lòng Trần Bá Chi giống như phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), miệng nhắp chặt, sợ kích động, ở trước mặt hoàng thượng nói ra điều gì đó không thể nói. Cho nên Từ Lệnh Nghi nói xong, tình cảnh đột nhiên yên tĩnh, hắn mới nói: “Coi như là ta nói sai, Đô Sát Viện chắc không tính sai a? Đô Sát viện nói sai, vậy chính là tội khi quân.” Giọng điệu cứng rắn.
Hoàng Thượng nhìn thấy Trần Bá Chi tức giận đến phát run, trong lòng ngầm thở dài.
Mỗi người đều nói Từ Lệnh Nghi chất phác, đó là bởi vì Từ Lệnh Nghi rất ít nói chuyện. Lúc trước ở thời điểm Ngô hoàng hậu, Từ Lệnh Nghi từng khiến Ngô hoàng hậu ngậm miệng không trả lời được… Nghĩ tới những điều này, hắn lại nghĩ tới những bí mật.. Có một khoảng thời gian, hắn căn bản không dám ra khỏi cửa, chuyện bên ngoài, dựa vào nhạc phụ nắm vững chống đỡ, việc truyền tin tức, toàn bộ giao cho Từ Lệnh Nghi chỉ tám, chín tuổi. Hình như từ lúc đó, Từ Lệnh Nghi nói càng ngày càng ít… Nhưng mà, dường như hắn cũng dần dần quen với sự trầm mặc của Từ Lệnh Nghi, nếu không, hắn cũng sẽ không sợ Từ Lệnh Nghi bị mấy Ngự Sử công kích không ngừng, muốn từ đầu nguồn giải quyết chuyện này.
Bây giờ xem ra, hình như hắn hơi biến khéo thành vụng rồi!
” Trần Bá Chi, hài tử hai nhà đều không có chuyện gì, ta thấy chuyện này dừng ở đây thôi!” Hoàng Thượng cau mày,để lộ ra vẻ rất phiền não nói, “Qua ít ngày nữa ta muốn hạ chỉ tu sửa Bạch Tháp Hà, để tránh bị mấy Ngự Sử đông kéo tây kéo. Trần Bá Chi nên đồng ý lấy đại cục làm trọng.” Nói xong, nhìn Từ Lệnh Nghi đang nhíu mày, “Anh Hoa đền một ngàn lượng bạc tiền thuốc cho Trần Bá Chi”.