Năm ngoái, Trần Bá Chi dâng thư đề nghị thông sông Bạch Tháp của Thái Châu với Trường Giang, đê Cao Bưu, xem như nơi thuyền chở hàng dừng để tránh gió lớn sóng dữ. Bởi vì Lương các lão kiêm nhiệm của hộ bộ thượng, Đậu các lão của Lễ bộ Thượng thư dẫn đầu một đám triều thần nhao nhao phản đối, cảm thấy những năm này triều đình chi tiêu quá nhiều cho đường sông* (vận chuyển đường sông), quốc khố đã cạn kiệt, không chịu nổi gánh nặng, nếu như đã thông sông xong, sông Bạch Tháp có thể trì hoãn hai năm mới mở lại. Hoàng Thượng lưu lại ở giữa không triển khai, Trần Bá Chi lần này vào kinh diện thánh, chính là hy vọng có thể đạt được sự ủng hộ của Hoàng Thượng. Đột nhiên Hoàng Thượng nói những lời này ở đây, Trần Bá Chi vừa mừng vừa sợ.
“Hoàng Thượng, ” hắn quỳ trên mặt đất, “Trước mắt Thần sẽ đào bới sông Bạch Tháp thật tốt, nhanh chóng xây đê Cao Bưu.”
“Cho nên trẫm bảo khanh đừng tốn thời gian vào những chuyện nhỏ nhặt này, ” Hoàng Thượng vuốt trán, dáng vẻ rất khó xử, “Ngày mai ta sẽ triệu kiến mấy vị Các lão bàn bạc chuyện sông Bạch Tháp Hà, đến lúc đó khanh cũng dự thính. Sau khi trở về viết một chương trình thật tốt, đến lúc đó Lương Các lão hoặc là Đậu Các lão hỏi, khanh phải trả lời hết mới được.”
“Hoàng Thượng yên tâm, thần sẽ tận tâm tận lực chuẩn bị.” Trần Bá Chi kích động dập đầu với Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng khẽ gật đầu, bưng chung trà lên uống một ngụm.
Trần Bá Chi biết Hoàng Thượng đã nói xong rồi, mở miệng một lần nữa chính là lúc bảo bọn họ lui ra. Nhưng chuyện của con trai. . . Nhắc lại, không khỏi khiến người ta cảm thấy bụng dạ hẹp hòi, không đề cập tới, chẳng lẽ cứ cho qua như vậy?
Trong chốc lát, hắn hơi do dự.
Ai biết Từ Lệnh Nghi ở bên cạnh quỳ xuống.
“Hoàng Thượng, sau khi trở về thần sẽ đưa bạc đến chỗ ở của Trần đại nhân.” Hắn nói xong, chần chờ nói tiếp, “Chỉ là vẫn có một chuyện, khẩn cầu Hoàng Thượng ân chuẩn!”
Từ Lệnh Nghi không phải người thích bới móc chuyện. Đã nói đến mức này, theo đạo lý con trai hắn ở bên ngoài tranh giành, con trai ở trong nhà cũng . . .
Hoàng thượng có chút ít ngoài ý muốn, nói: “Có lời gì cứ nói. Ấp a ấp úng, không giống với tính cách của khanh!”
“Lúc Cẩn Ca Nhi ra đời, chính Từ Tự Truân bị đem đến ngoại viện, ” Từ Lệnh Nghi hàm súc nói, “Cẩn Ca Nhi có thể nói từ nhỏ lớn lên dưới gối của Thái phu nhân. Trong mấy cháu trai, người thích nó nhất. Cũng dưỡng thành tính cách ghét cay ghét đắng các hành vi lỗ mãng của nó. Nhận được sự yêu mến của Hoàng Thượng, phong nó làm Đô Chỉ Huy Sứ. Thần muốn để Cẩn Ca Nhi đi Quảng Đông, khiến nó chịu chút gian khổ, thu liễm tính cách, nhân cơ hội theo Hứa Lễ – Hứa đại nhân của tổng binh Quảng Đông học chút bản lĩnh cưỡi ngựa bắn tên, không phụ sự yêu mến của hoàng thượng. Thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn!” Nói xong, quỳ trên mặt đất.
Hoàng Thượng rất kinh ngạc, sau đó nở nụ cười nhạt.
Từ Lệnh Nghi này, thật sự là thủ đoạn tính toán vòng vèo quá giỏi ah!
Từ gia kết thù kết oán với Trần gia, hắn thiên vị Từ gia, chỉ bồi một ngàn lượng bạc là xong việc. Trong lòng Trần Bá Chi chắc chắn không thoải mái. Từ Lệnh Nghi vốn hứa lập tức đưa bạc đến Trần gia, sau đó ném con trai đến Quảng Đông – một vùng khỉ ho cò gáy để thu liễm tính cách, trong mắt người ngoài Từ gia vừa mất bạc, con trai vừa bị giáng chức, trong việc này Trần gia chiếm hết lợi thế. Đừng nói là Trần Bá Chi, chính hắn, cũng phải cảm tạ Từ Lệnh Nghi lòng dạ rộng rãi, giáo dục con trai nghiêm khắc. Nhưng người biết lại không khỏi cười thầm. Hứa Lễ kia là ai? Là võ quan của Từ Lệnh Nghi khi tây chinh, là thuộc hạ cũ của Từ Lệnh Nghi. Mấy năm nay Quảng Đông bị giặc Oa quấy nhiễu, có Hà Thừa Bích trấn thủ Phúc Kiến, tiêu diệt toàn bộ giặc Oa ở Quảng Đông, triều đình càng thêm chắc chắn. Một khi phái đến Quảng Đông, có Hứa Lễ chiếu cố, công trạng của Từ Tự Cẩn sẽ tăng không ngừng. Đã có công trạng, Đô Chỉ Huy Sứ của đại doanh Tây Sơn, Tổng binh Nam Kinh, chỉ là chuyện thời gian.
Nghĩ tới đây, hắn nhìn về phía Trần Bá Chi.
Trần Bá Chi hết sức kinh ngạc, hiển nhiên là bị hành động này của Từ Lệnh Nghi làm cho choáng váng làm thay đổi lập trường.
Hoàng Thượng không khỏi cười hì hì trong lòng.
Từ Lệnh Nghi ah Từ Lệnh Nghi, người khác không biết dụng ý của ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm.
Muốn mượn tay trẫm giành đường công danh cho con trai, trẫm cứ không để ngươi như ý. Không chỉ không để ngươi như ý, còn muốn ngươi biết rõ, trẫm sớm đã nhìn rõ tâm tư nho nhỏ của ngươi!
Ngươi muốn đi Quảng Đông, trẫm để ngươi đi Nam Kinh. . . Không được, Nam Kinh giàu có phồn thịnh, Tổng binh lại cao hơn nửa hàm so với các Tổng binh khác, nếu như đi Nam Kinh, không có ý phạt cảnh cáo. Vừa rồi đã thiên vị Từ Lệnh Nghi một lần, mặc dù mượn chuyện của sông Bạch Tháp để rời ánh mắt của Trần Bá Chi, bây giờ nếu ném Cẩn Ca Nhi đến Nam Kinh, chẳng phải tổn thương lòng Trần Bá Chi.
Vậy thì. . . Tứ Xuyên cũng được. Tứ Xuyên rất hẻo lánh. . . Không được, phụ thân của người cai quản Tổng binh Tứ Xuyên bị trừng trị chết trong tay Từ Lệnh Nghi, nếu như hắn chờ thời trả thù, Cẩn Ca Nhi có chuyện không may, hối hận cũng không kịp. Tìm một người có quan hệ cá nhân khá tốt với Từ Lệnh Nghi. . . Tổng binh của Quý Châu Cung Đông Ninh là được. Từ Lệnh Nghi từng có ân cứu mạng hắn, mấy năm nay Quý Châu cũng coi như an ổn, thỉnh thoảng có nội loạn, binh đến liền ngừng lại, mặc dù không có công trạng lớn, nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Hơn nữa, Quý Châu còn xa hơn Quảng Đông. . .
Nghĩ tới đây, Hoàng Thượng càng đắc ý, nở nụ cười thâm trầm nhìn Từ Lệnh Nghi: “Đã muốn con trai tôi luyện cách dùng binh, trẫm thấy, đi Quảng Đông không bằng đi Quý Châu. Nơi đó cũng không tệ!”
Từ Lệnh Nghi vô cùng kinh ngạc.
Trong lòng Hoàng Thượng càng cảm thấy khoan khoái, bưng chung trà lên: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Trần Bá Chi, đúng giờ tị ngày mai ngươi tiến cung. Anh Hoa, sau khi khanh trở về sắp xếp một chút, hai ngày nữa Lại bộ sẽ có công văn.”
Ai cũng bác bỏ được lời nói của Hoàng Thượng.
Hai người cung kính hành lễ, lui xuống.
Hoàng Thượng nhìn bóng lưng của Từ Lệnh Nghi, nhìn thế nào, cũng thấy bóng lưng kia hơi khom xuống. . .
* * * * * *
Rời khỏi cung Càn Thanh, Trần Bá Chi mới thở dài một hơi. Nghĩ đến việc Từ Lệnh Nghi chủ động đưa con trai đến biên quan, hắn thấy mình nên ngỏ lời mới được. . . Quay đầu muốn chào hỏi Từ Lệnh Nghi, ai biết Từ Lệnh Nghi không nói một tiếng, sải bước đi về phía Long Tông Môn.
Xem ra, sự nhượng bộ của Từ Lệnh Nghi chỉ để cho Hoàng Thượng xem.
Trần Bá Chi cười lạnh lùng, quay người đi về phía Cảnh Vận Môn đối diện Long Tông Môn.
* * * * * *
Về đến nhà, Từ Lệnh Nghi gọi Bạch tổng quản: “Đến tư phòng lấy ngân phiếu một ngàn lượng bạc, mặc kệ chuyện bên ngoài, phái người đưa đến chỗ ở của Trần Bá Chi ở Yên Kinh.”
Bạch tổng quản biết Từ Lệnh Nghi vì mẫu thuẫn với Trần gia mà tiến cung, vội vàng quan sát nét mặt của Từ Lệnh Nghi,thấy vẻ mặt của ngài mặc dù lạnh lùng, nhưng ánh mắt rất ôn hòa, yên lòng, cười trả lời “Vâng”, quay người đi tư phòng.
Từ Lệnh Nghi đứng một mình trong thư phòng, khóe miệng lúc này mới bắt đầu nhếch lên.
Hắn đi Chính phòng.
Thập Nhất Nương cùng Anh Nương ngồi ở lâm song đại kháng may vá, ánh mặt trời ấm áp mùa đông chiếu vào, khiến bầu không khí giữa hai người càng thêm ấm áp hơn.
“Thu Cúc, Giản sư phụ. . . Đều làm quần áo của tiểu hài tử đưa đến, ta thanh lọc hết quần áo khi còn bé Cẩn Ca Nhi mặc. Vậy là đủ rồi. Những ngày này không nên làm ổ trong phòng thiêu thùa may vá, đi đi lại lại khắp nơi đi.”
“Con ngại mà!” Sắc mặt Anh Nương ửng đỏ.
Ngày sinh theo dự tính của nàng là trung tuần tháng hai, đến bây giờ vẫn không có động tĩnh.
“Vậy thì tốt, ta và con đi trong sân dạo một chút.” Thập Nhất Nương để đồ may vá trong tay xuống, “Đi đi lại lại nhiều, sinh cũng dễ hơn.”
Anh Nương thẹn thùng trả lời “Vâng”, ngẩng đầu lại nhìn thấy Từ Lệnh Nghi.
“Phụ thân!” Nàng vội vàng xuống giường lò.
Thập Nhất Nương vội vàng quay người: “Hầu gia về rồi ah!”
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu: “Anh Nương cũng ở đây ah!”
Anh Nương biết hôm nay Từ Lệnh Nghi tiến cung. Vội nói: “Con đang muốn đi đây!” Sau đó lui xuống cùng nhóm nha hoàn.
“Hoàng Thượng vì chuyện gì mà bảo ngài tiến cung?” Thập Nhất Nương pha một chén trà cho Từ Lệnh Nghi.
Nhưng Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương: “Hoàng Thượng bảo Cẩn Ca Nhi đi Quý Châu!” Lúc này nụ cười không che dấu được nở rộ trên mặt Từ Lệnh Nghi, “Có giao tình sinh mệnh giữa Cung Đông Ninh và ta, Cẩn Ca Nhi giao cho hắn, ta rất yên tâm.” Sau đó cảm thán nói, “Hoàng Thượng vẫn nhớ chút tình cũ với nhà chúng ta!”
Thập Nhất Nương nghe không hiểu lắm: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Từ Lệnh Nghi để nàng ngồi trên đùi mình, thấp giọng nói chuyện đã trải qua cho Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương không khỏi hoảng sợ một phen: “Ngộ nhỡ nếu Hoàng Thượng để Cẩn Ca Nhi đi Tứ Xuyên thì phải làm sao bây giờ? Mưu kế này của Hầu gia quá mạo hiểm rồi!”
“Đi Tứ Xuyên?” Từ Lệnh Nghi trầm thấp nở nụ cười hai tiếng, “Không đi Tứ Xuyên thì thôi, nếu Cẩn Ca Nhi đi Tứ Xuyên, vậy cũng chỉ có đuổi người cai quản đến địa phương khác trước khi Cẩn Ca Nhi đến!” Mặc dù giọng điệu lãnh đạm nhưng lại để lộ ra sự tự tin đã tính trước.
Thập Nhất Nương biết Từ Lệnh Nghi không phải người ăn nói lung tung, nhưng không nghĩ ra hắn sẽ dùng biện pháp gì.
“Những Tổng binh kia, đều là ăn quân nhu ăn quân lương, trên người sạch sẽ. Bằng không, mỗi năm bọn họ cũng sẽ không cầm nhiều bạc hiếu kính bộ binh và người của ngũ quân phủ đô đốc? Người đi thì trà lạnh. Cho dù những Tổng binh, chỉ huy sứ kia từng dốc sức dưới trướng của ta, thời gian trôi qua có hoàn cảnh thay đổi, ta chỉ là chức thiếu sư suông của thái tử, dù có giao tình cũng nhạt dần. Sở dĩ bọn họ vẫn nể mặt ta, ngoài việc ta ở trong triều đình còn bọn họ ở ngoài, nếu bị tố cáo, ta có thể giúp họ nói vài lời. Ta muốn trừng trị người cai quản, chỉ cần chọn vài chuyện tiết lộ cho người của Đô Sát viện, hắn sẽ chịu không nổi — Tứ Xuyên trời cao hoàng đế ở xa, Tổng binh thật sự là công việc béo bở, không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị đó!” Nói xong, hắn “chụt” hôn một cái trên má của Thập Nhất Nương, “Tốt rồi, chuyện này cuối cùng cũng sau cơn mưa trời lại sáng. Nếu như Cẩn Ca Nhi thật sự là nhân tài, ở Quý Châu yên ổn ở vài năm, đến lúc đó lại điều đến Sơn Đông hoặc là Hồ Quảng . . . Mấy năm này trộm ở trong Sơn Đông và Hồ Quảng rất giảo hoạt, ở huyện Gia Hòa cũng vì vậy mà trù hoạch* ( bố trí). Đến lúc đó nếu như có thể kịp tiêu diệt, lập công trạng, vậy thì cái gì cũng dễ nói. Phải nhân tài hay không, chỉ ở đây vài năm, cũng coi như cho Hoàng bên một câu trả lời thỏa đáng. Nàng không muốn hắn và người của đại doanh Tây Sơn thân cận, thì đi Nam Kinh là tốt rồi, gần Yên Kinh, sản vật lại phong phú, khi nào muốn về chỉ mất vài ngày là về đến nơi.” Dáng vẻ hắn rất cao hứng, vỗ mông nàng một cái, “Được rồi, nhanh đi thu xếp hòm rương cho Cẩn Ca Nhi? Ta thấy mấy ngày nữa công văn của Lại bộ sẽ đến!”
Thập Nhất Nương nhéo hắn một phát: “đánh lung tung gì vậy?”
Từ Lệnh Nghi cười ha ha.
* * * * * *
Tin Từ Tự Cẩn sẽ đi Quý Châu rất nhanh truyền khắp Yên Kinh.
Khách tới thăm hắn không ngừng, mỗi người lòng đầy căm phẫn.
Vệ Tốn vén tay áo: “Giở trò gì vậy, dám ở trước mặt hoàng thượng ám toán chúng ta. Ta không tin, chúng ta nhiều người như vậy, trị không nổi hắn – một con bọ hung từ nông thôn Hoài An đến!” Hẹn mấy người ở đại doanh Tây Sơn đi tìm Trần Cát tính sổ.
Nhâm Đồng tri của Tây Sơn – Vương Thịnh kéo hắn lại: “Bây giờ không phải là lúc tính sổ — nếu hắn đã xảy ra chuyện gì, Trần Bá Chi kia lại vu cáo lên người Cẩn Ca Nhi nữa, vậy càng phiền toái.” Nói xong, hắn cười âm hiểm vài tiếng, “Quân tử báo thù mười năm không muộn. Các ngươi chờ coi, trừ phi cả đời này hắn không đến một mẫu ba phân* (hơn 1200 mét) của Yên Kinh, chỉ cần hắn dám bước chân vào, ta dám khiến hắn bò về!”