Thứ Nữ Công Lược

Chương 747: Chương 747: Trở Về Nhà (Hạ).




Thập Nhất Nương buồn bực vội vàng xoay người từ trong tủ bên cạnh cầm mấy cái khăn sạch sẽ, vừa lau bàn thu dọn chung trà, vừa giũ nước trên người Từ Lệnh Nghi nói “Hầu gia vào trong phòng đi ngủ đi ___ đệm giường này ướt hết rồi!”.

“Thôi!” Từ Lệnh Nghi ngập ngừng nói “Để cho nha hoàn trải lại đệm giường một lần nữa đi!”. Lại nói “Nàng nhanh đi nghỉ đi, để tiểu nha hoàn vào thu don5”.

Đêm khuya, nha hoàn trong phòng nàng đều nghỉ ở Thính Đường, lúc này đi gọi người, nhất định sẽ kinh động Cẩn ca nhi nhi, đến lúc đó hắn nhìn thấy hai người ngủ hai nơi, trong lòng không biết sẽ nghĩ như thế nào, nàng mang thai mặc dù thân thể tốt, nhưng dù sao vẫn là người mang thai, hơn nữa vừa mới qua ba tháng, để cho nàng bụng bầu đi ôm đệm giường, vạn nhất xày ra chuyện gì, làm sao bây giờ?

“Hầu gia liền nghe thiếp thân một lần đi” Thập Nhất Nương không khỏi tức giận nói “Giờ đã không còn sớm, đi qua đi lại thêm hai lần nữa thì trời cũng đã sáng rồi”.

Bởi vì mang thai, thần sắc Thập Nhất Nương nhìn qua có vẻ vàng vàng, tiều tụy.

Từ Lệnh Nghi do dự chốc lát, đứng lên “Được rồi, nếu nàng ngửi thấy mùi trên người ta thấy không thoải mái, thì nói một tiếng”.

“Biết rồi” Thập Nhất Nương dùng khăn Hàng Châu bao lấy lá trà nhặt được đặt ở bên gối.

Từ Lệnh Nghi yên lòng, uống liền mấy chung trà rồi đi nghỉ ngơi.

Người uống nhiều rượu đều khát nước.

Thập Nhất Nương cầm ấm trà, đem ấm trà cùng chung trà bưng đến bàn nhỏ ở đầu giường.

Giữa đêm mùa hạ, vẫn còn rất nóng, đi tới đi lui một phen như thế, trên người đã có một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng ngồi ở cuối giường quạt gió.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mang chút vắng lặng.

Từ Lệnh Nghi không khỏi âm thầm cau mày.

Thập Nhất Nương bởi vì hắn không có an trí Cẩn ca nhi nhi tốt mà tức giận, hắn không giải thích vì chuyện còn không có nắm chắc, nói một ngàn một vạn lần không bằng làm một việc, nhưng hôm nay Cẩn ca nhi đã bình an trở về rồi, làm sao nàng vẫn một dạng lãnh lãnh đạm đạm…..Thập Nhất Nương cũng không phải là dạng người không phóng khoáng hoặc là trong chuyện này còn có điều gì hiểu lầm nữa chăng?

Từ Lệnh Nghi là người thuộc phái hành động.

Hắn suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi Thập Nhất Nương “Cẩn ca nhi nhi ngủ rồi?”. Chủ động phá vỡ cục diện bế tắc.

Trong lòng không thoải mái là không thoải mái, Từ Lệnh Nghi chủ động nói chuyện với nàng, Thập Nhất Nương còn không đến mức tính tình nhỏ mọn như tiểu hài tử.

Nàng “Dạ” một tiếng, nghiêng người dựa vào thành giường quạt “Vốn là muốn đợi Hầu gia trở lại, thiếp thấy mí mắt trên cùng mí mắt dưới của con díu vào nhau, liền khuyên con đi ngủ trước ”.

Nguyện ý cùng hắn nói chuyện, chính là khởi đầu tốt.

“Bữa tối đến giờ Dậu liền xong”. Từ Lệnh Nghi thở dài nhẹ nhõm, ôn nhu nói “Ta nghĩ Cung Đông Ninh trở về cũng phải ba đến năm ngày nữa, phải đi đến phủ Đường thượng thư một chuyến. Lại phải kìm lại tính nóng nảy của Ung vương gia, sợ hắn thiếu thận trọng đi cầu hoàng thượng, ngược lại biến khéo thành vụng, ra khỏi Thượng thư phủ lại phải đi Ung vương phủ”.

Làm ăn mỏ bạc đối với Cung Đông Ninh chỉ là tiền tài ngoài ý muốn, nhiều hơn là vì muốn có quan hệ quen biết với Ung vương: đối với Cẩn ca nhi nhi mà nói chuyện này chỉ là một tảng đá qua đường trong cuộc đời của hắn, trừ có thể thử xem một chút, hắn có phải là vàng thật không sợ lửa hay không, còn có thể là nơi để cho hắn dẫm cước bộ thăng chức, vàng bạc được mất không quan trọng: nhưng với Ung vương gia là phải dựa vào nó thoát khỏi khốn cảnh thôi. Làm sao có thể không khẩn trương?

Quan tâm quá thì loạn.

Mà Vương gia kết giao với triều thần là tối kỵ

Cũng không trách Từ Lệnh Nghi sợ Ung vương gia vì chuyện Tổng binh Quý Châu đi tìm Hoàng thượng.

Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, ánh mắt không khỏi rơi vào trên mặtTừ Lệnh Nghi “Trần các lão cùng Đường thượng thư nói thế nào?” Một câu nói còn chưa nói hết, thần sắc nàng khẽ biến “Hầu gia” Nàng không tin vào ánh mắt mình, không khỏi chuyển đến ngồi xuống bên cạnh Từ Lệnh Nghi, tay linh hoạt lật tới lật lui tóc bên thái dương Từ Lệnh Nghi.

Dưới ánh đèn, từng sợi tóc bạc, tóc bạc sáng bóng mọc ra, xen lẫn giữa tóc đen, rõ ràng làm cho người ta kinh tâm.

Nàng đi qua một đường lật tới lật lui.

Tới gần, rất nhiều chỗ tóc bạc hiện ra.

“Tại sao có thể như vậy?”. Thập Nhất Nương không khỏi nghẹn ngào hỏi.

Trước khi nàng ngủ thần trí mơ màng, nàng còn gội đầu cho hắn…

Đây không phải là hiện tượng sinh lý bình thường.

Từ gia không có ai là có tóc bạc sớm, ngay cả Tam gia tuổi đã hơn năm mươi vẫn một đầu tóc đen nhánh sáng bóng.

Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, Thập Nhất Nương sửng sốt.

Chẳng nhẽ là…

Từ Lệnh Nghi cười, bắt được tay nàng, rất nhanh giải thích một câu “Ta lớn tuổi tất nhiên là một đầu tóc bạc rồi, như vậy có cái gì kỳ quái”. Lại nói chuyện đến tình huống chỗ Trần các lão và Đường thượng thư “….Thu hoạch vẫn rất lớn, Trần các lão cùng Đường thượng thư không chỉ là chọn được một người rất được trong Đô ti Quý Châu làm Tổng binh Quý Châu, hơn nữa còn cảm thấy Tổng binh Tứ Xuyên tốt nhất cũng nên chọn ra từ Đô ti Quý Châu. Thứ nhất là, sau này Cung Đông Ninh ở Tây bắc trấn thủ, Tổng binh Tứ Xuyên cùng Tổng binh Quý Châu là bộ hạ cũ của hắn, sau này điều binh khiển tướng có thể sai sử như cánh tay đắc lực. Thứ hai, lần này đúng là tướng sĩ Đô ti Quý Châu lập được công lớn, về tình về lý là phải khen thưởng lớn thêm mới đúng. Nhưng mà ta cảm thấy được Hoàng thượng chắc chắn sẽ không đồng ý…Tổng binh Tứ Xuyên cùng Tổng binh Quý Châu đều dưới trướng của Cung Đông Ninh, lại là người đắc lực, có khả năng của hắn, vậy sau này Tây Bắc bên kia chẳng phải là thiên hạ của hắn sao?”.

“Nếu Cung Đông Ninh phái Cẩn ca nhi hồi kinh, thì chắc chắn có an bài khác ở phía sau, Cẩn ca nhi là người tốt nhất để đem thư tín của hắn đi. Ta cũng biết Hoàng thượng sẽ không đồng ý cho Tổng binh Tứ Xuyên cùng Tổng binh Quý Châu đồng thời xuất ra từ Đô ti Quý Châu, Trần các lão và Đường thượng thư đều là giỏi suy đoán ý thánh thượng, không thể nào không biết.

Tứ Xuyên kia bảo vật phồn hoa , bất kể là vị trí địa lý hay là nhân khẩu kinh tế đều so với Quý Châu mạnh hơn nhiều. Bây giờ hai vị đại nhân đem chức Tổng binh Tứ Xuyên cùng Tổng binh Quý Châu đánh đồng với nhau, nếu như ta không có đoán sai chỉ sợ là hai vị đại nhân nhìn trúng vị trí Tổng binh Quý Châu, bởi vì lúc này Cung Đông Ninh lập nhiều chiến công hiển hách, minh tranh cùng hắn không tốt nên dùng cái này ra ám hiệu với Cung Đông Ninh, để cho Cung Đông Ninh ủng hộ người của bọn họ làm Tổng binh Quý Châu”.

Nói tới đây hắn thản nhiên cười.

“Bọn họ không nghĩ tới chúng ta cũng là nhìn trúng vị trí Tổng binh Quý Châu. Cứ như vậy ngược lại làviệc tốt ____chúng ta tính là bỏ vị trí Tổng binh Tứ Xuyên, vừa có thể bày ra thành ý với hai vị đại nhân giao hảo, lại vừa có thể đạt được ủng hộ của hai vị đại nhân. Về phần là người của Trần các lão hay là người của Đường thượng thư được vị trí Tổng binh Tứ Xuyên đó, chính là chuyện của bọn họ. Cũng mặc kệ ai giành được vị trí này, chắc hẳn cũng sẽ nhớ tốt ân tình của Cung đại nhân, cùng với bộ hạ của Cung đại nhân được vị trí này có gì khác nhau chứ? Ngược lại còn không gây chú ý….”

Thập Nhất Nương chỉ cảm thấy mắt nóng rát.

Nụ cười của Từ lệnh Nghi thanh thản như vậy, giọng nói bình thản như vậy, như nói củi gạo dầu muối trong cuộc sống vậy, nhưng hắn âm thầm trải qua những năm tháng khổ cực ấy mà chưa một lần thổ lộ trước mặt nàng, chỉ cho nàng thấy một mặt an nhàn rảnh rỗi. Giống như lúc tiên đế còn sống, hắn trước sau tính toàn kết cục xấu nhất, nhưng cũng chưa từng biểu lộ với nàng nửa phần.

Nàng càng cảm thấy khó chịu.

Tình cảnh như vậy, đầu tóc cũng không có bạc, nhưng bây giờ nhìn đầu tóc hắn!

“Lúc nào chàng bị tóc bạc, sao thiếp lại không biết?”. Nghĩ tới những thứ này, đúng là thời gian nàng đang tính toán tức giận với Từ Lệnh Nghi. Theo lời nói, nước mắt Thập Nhất Nương cũng nhanh rơi xuống, giọng nói cũng trở lên nghẹn ngào.

“Một tấc thời gian, một tấc vàng, một tấc vàng khó có thể mua được một tấc thời gian”. Từ Lệnh Nghi vội vàng ngồi dậy, không cho là đúng, cười “Nàng còn có thể quản được thời gian lúc sống đúng không?”. Từ dưới gối lấy ra khăn, lau nước mắt cho nàng “Cái này có cái gì đâu mà khóc?”

Hắn càng qua loa như vậy, trong lòng nàng càng thấy khó chịu, rút ra khăn từ trong tay hắn, lau nước mắt, im lặng khóc,

Từ Lệnh Nghi cười, đem nàng ôm vào trong lòng “Người ta nói Tướng tùy tâm sinh, ta xem cái thai trong bụng nàng đúng là khuê nữ rồi! Bằng không nàng làm sao lại giống một tiểu cô nương thích khóc như vậy!” Thập Nhất Nương biết hắn muốn chọc nàng vui vẻ, nhưng nàng thật sự cười không nổi.

Từ Lệnh Nghi liền nói “Mau dừng khóc, cẩn thận lại dẫn Cẩn ca nhi tới. Hắn hiện tại, tai mắt nhạy bén, nàng không thể xem nhẹ”

Thập Nhất Nương nghe vậy, quả thật đang nức nở khóc liền ngừng lại.

Từ Lệnh Nghi ôm nàng đến bên cạnh nằm xuống, cầm quạt lông nàng ném bên cạnh, giúp nàng quạt.

Thập Nhất Nương tâm tình vẫn khó có thể bình tĩnh.

Bóng tối trợ giúp giấc ngủ.

Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, dứt khoát thổi đèn.

“Mau ngủ đi”. Hắn giả bộ ngáp một cái “Sáng mai ta còn phải tiến cung, lễ bộ trình nghi lễ hiến tù binh, Hoàng thượng để ta cùng xem một chút…”.

Thập Nhất Nương ngủ không được.

Nàng lẳng lặng yên nằm một hồi, nhẹ nhàng mà hô lên “Hầu gia”.

Người bên cạnh mơ mơ màng màng ừm một tiếng.

“Lúc Cẩn ca nhi không có tin tức, chàng nhất định là vừa đau lòng vừa tự trách đúng không? Dù sao Quý Châu là chàng chọn, Cung Đông Ninh cũng là chàng đề cử…. Cộng thêm thiếp làm ầm ĩ với chàng như vậy, lại còn đang mang thai…Chàng hai phía đều gấp gáp, có phải khi đó đầu tóc mới bạc hay không?”.

Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, Thập Nhất Nương lại có thể cảm nhận được hô hấp của hắn ngừng lại một lát.

Giờ khắc này, nàng có được đáp án.

“Đại nghĩa thiếp có thể hiểu!” tiếng nói của Thập Nhất Nương nhẹ như gió, ở nơi ban đêm yên tĩnh này, nhu hòa mà rõ ràng “Quả thật là có chút chuyện, thiếp không có cách nào điềm tĩnh nổi…Biết rất rõ ràng làm như vậy không chỉ không có lợi, ngược lại sẽ là chuyện xấu, nhưng chỉ là muốn làm, nếu không trong lòng sẽ không an tâm, sau này nhớ lại cũng sẽ cảm thấy hối hận…”. Nàng vừa nói, vừa trở mình ôm lấy cánh tay của hắn, đầu tựa vào vai hắn “Thiếp thật xin lỗi!”. Giọng nói của nàng vừa dứt, lại nói “Nhưng mà nếu như quay lại một lần nữa, thiếp vẫn sẽ làm như vậy!”.

Hắn cảm thấy không đúng.

Có thể suy nghĩ an bài tất cả, có thể cố gắng, cố gắng hết sức, nhưng trong lòng không có lúc nào là an bình, đặc biệt là lúc Thập Nhất Nương đang mang thai muốn đi tìm Cẩn ca nhi… Hắn lần đầu tiên thấy sợ hãi.

Sử dụng mưu kế để cho Thập Nhất Nương ngủ miên mang, hắn nên giao Thập Nhất Nương cho con dâu, mama quản sự chăm sóc, còn hắn toàn tâm toàn ý chú ý chiến sự ở Tây Bắc, khi có vận may dùng lực lượng của mình trợ giúp Cẩn ca nhi mới đúng…. Nhưng hắn lại không làm gì, liền đợi ở nhà, cả đêm ngủ không yên…Đúng như lời nàng nói, hai phía gấp gáp, đợi đến khi tin tức Cẩn ca nhi bình an truyền về, lúc này hắn mới phát hiện thái dương mình đã có chút tóc bạc!

Từ Lệnh Nghi nắm tay Thập Nhất Nương.

“Cho nên nói, chúng ta đều là vì chuyện lúc trước làm tâm thần bị thương tổn”. Hắn thong thả nói “Sau này cố gắng mà sống là được!”.

Thập Nhất Nương gật đầu, lại lắc đầu “Không đúng, Hầu gia phải sửa đổi mới phải___Chàng không thể giống như trước, chuyện không có nắm chắc mười phần liền gạt thiếp. Nếu như thiếp sớm biết chàng an bài người của Vương gia đi thảo nguyên Mông cổ, thiếp cũng không lo lắng như vậy…”

Từ Lệnh Nghi cười khẽ “Nếu người của Vương gia không có tìm được Cẩn ca nhi thì sao?”

Thập Nhất Nương cứng họng, lại chợt hiểu ra.

Từ Lệnh Nghi chỉ làm không nói, tính tình không đổi được… Nàng gặp chuyện của Cẩn ca nhi liền gấp gáp nóng vội, chỉ sợ cùng không thay đổi được…

Nàng bật cười.

Trong lòng ấm ức quét một cái liền sạch sẽ.

Từ Lệnh Nghi cười nhéo nàng “Ngày mai còn có rất nhiều chuyện!”.

Thập Nhất Nương “Dạ” một tiếng nhắm hai mắt lại.

Từ Lệnh Nghi phát ra tiếng hít thở sâu, đều đặn.

Thập Nhất Nương lại nhớ đến đêm tân hôn….Khi đó Từ Lệnh Nghi giả bộ ngủ, cũng phát ra tiếng hít thở như vậy…Nàng nhớ lúc ấy, nếu như Từ Lệnh Nghi có thể cho nàng một chút thời gian thích ứng hẳn là tốt….Nhưng ý nghĩ trong đầu này bất quá chợt lóe lên, hắn không cần biết mà muốn nàng …Lúc ấy cũng có chút oán khí….Nhưng bây giờ nghĩ đến, nếu không phải hành động này của hắn, nàng làm sao có một khởi đầu tốt ở Từ gia….Hắn chính là vì người khác suy nghĩ, có đôi khi cũng làm cho nàng cảm thấy quá mức không tự nhiên…Ở bên ngoài hắn nhất định không như vậy chứ? Bằng không, cũng không có người nói hắn hiền lành, cũng không có chỗ đứng cao ở trên triều đình….Hoặc đây là tính cách của Từ Lệnh Nghi. Đối tốt thì giống như chính mình, càng là người thân cận, yêu cầu lại càng nghiêm khắc, càng dễ dàng tức giận…Trên thực tế cũng không phải là tính cách tốt, nhưng thay đổi vẫn có chút khó khăn!

Nàng không khỏi quay đầu nhìn Từ Lệnh Nghi.

Không có đốt đèn ở trong màn trướng vải đay, chỉ có thể mượn ánh sáng ngọn đèn Cung đình nhỏ ở ngoài màn trướng.

Thập Nhất Nương quay đầu,nhìn mặt bên Từ lệnh Nghi, sống mũi thẳng tắp, trán rộng, đường nét khuôn mặt vô cùng ưu mỹ.

Khóe miệng nàng khẽ cười, cong môi lên vui vẻ.

“Từ Lệnh Nghi” Thập Nhất Nương ghé vào lỗ tai gọi hắn.

Bị ầm ĩ Từ Lệnh Nghi trở mình, đối mặt với nàng ngủ say tiếp.

Mấy ngày nay, hắn vừa vì chuyện triều đình, vừa vì chuyện Tây Bắc, vừa vì chuyện nhà bận bịu xoay quanh, hắn quá mệt mỏi!

Thập Nhất Nương khẽ nhếch miệng cười, nhìn thấy đôi môi Từ Lệnh Nghi nhấp nhấp , giống như Cẩn ca nhi lúc nhỏ.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt nhu tình, môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng mà dán lên trên môi hắn…Một đôi bàn tay to đột nhiên dùng sức giữ chặt sau ót nàng…Môi đỏ mọng bị cạy mở…Môi lưỡi đang lúc kịch liệt đuổi theo…Làm cho nàng cơ hồ hít thở không thông đi…

Thập Nhất Nương mắt hạnh trợn tròn, một bên sờ soạn nàng, phát ra một chút âm thanh “Ngô, ngô”.

Từ Lệnh Nghi buông nàng ra, nhìn mặt nàng đỏ au, liền cúi mặt cười.

“Chàng lại gạt thiếp!”. Thập Nhất Nương thở khẽ nhìn chằm chằm Từ Lệnh Nghi “Không ngủ, còn giả bộ ngủ!”,

“Nếu như ta không giả bộ ngủ, làm sao lại có thể có chuyện tốt như vậy?” Mặt mày hắn tất cả đều là cười nụ vui sướng, xoa lên môi nàng…

Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, ôm chặt lấy hắn.

Nhưng sau chốc lát, cảm giác tê ngứa từ dưới xương sống chạy lên…Tay của hắn tiến vào vạt áo của nàng.

“Hài tử…” Thập Nhất Nương nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

“Ta biết” Từ Lệnh Nghi thở gấp có chút kịch liệt “Nàng thả lỏng”.

Thập Nhất Nương cười.

Từ nhỏ đến lớn, rồi là người của hai thế giới, nàng là một người…. Chưa bao giờ dám đem mình giao cho người khác…Lần này, nàng sẽ đem mình giao cho nam nhân vì nàng mà bạc đầu!

Nàng mềm mại rúc vào trong ngực của hắn, mặc hắn định đoạt thành tư thế hắn muốn, nhận lấy mùi vị mất hồn hắn đem đến cho nàng, cũng như cuộc sống sau này của nàng….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.