Từ Tự Cẩn gật đầu cười nói “Nương, người không ngờ tới đúng không? Con cũng vậy, không nghĩ tới!”.
Thập Nhất Nương không khỏi quan tâm nói “Ruốc cuộc là chuyện gì xảy ra? Vương gia không phải là ở Liêu Đông sao? Sao đột nhiên lại chạy đến Du Lâm Vệ rồi?”.
“Sau khi người của Vương gia đến Liêu Đông, vẫn làm ăn cùng người Mông Cổ cùng Thái tử. Lúc thành Tuyên Đồng bị phá, phụ thân sợ người Mông Cổ nhân cơ hội xuôi nam, cùng Thát tử một Bắc, một Tây hô ứng nhau, đối với triều đình bất lợi. Liền cho người của Vương gia giúp đỡ hỏi thăm một chút tin tức của người Mông Cổ. Vương Lục gia chính là thúc thúc của Trường Thuận, nhận được thư của phụ thân, liền chọn lựa người đắc lực, tự mình dẫn theo người Vương gia tiến vào thảo nguyên”. Hắn vừa nói, vừa nở nụ cười “Nương, phụ thân thật là lợi hại, nếu không phải có một phong thư của phụ thân, đừng nói là bắt được Đóa Nhan, chỉ sợ ngay cả con cũng không đi ra khỏi thảo nguyên được. Khó trách Cung đại nhân nói: Bình sinh người ông ấy kính nể nhất chính là phụ thân, không chỉ có dũng mãnh thiện chiến, còn có tầm nhìn cao, xa, tính toán không lộ chút sơ hở. Còn có rất nhiều chỗ con cần phải học”. Nói đến cuối, giọng nói còn mang theo khâm phục.
An bài những thứ này, Từ Lệnh Nghi chưa từng nói qua với nàng.
Thập Nhất Nương nghĩ tới mấy lần hắn muốn nói chuyện cùng mình, nàng lại giả bộ không nhìn thấy, thần sắc của hắn ảm đạm, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Lấy tính cách của Từ Lệnh Nghi không có làm xong chuyện tuyệt đối sẽ không nói. Nàng biết rất rõ hắn là người như vậy, bởi vì trong cuộc sống không được như ý liền giận lây sang hắn…..Trong lòng hắn thật sự là không vui lắm đúng không?
Lại nhớ tới mấy ngày nay, từ đầu đến cuối hắn đều ăn nói nhỏ nhẹ với mình, chưa từng lộ chút nào không vui, bỗng chốc trong lòng nàng trĩu nặng, rất không thoải mái.
Nàng có thể thản nhiên biểu lộ tâm tình mình, là bởi vì ở đáy lòng nàng, hắn là người nàng có thể phó thác, là một người nàng có thể chia sẻ vui vẻ, giận hờn, buồn tủi, tình yêu….Hắn bị ủy khuất như thế tại sao không biểu lộ ra trước mặt nàng? Có phải hắn cảm thấy hắn và nàng thực tế không có phần tình cảm như vậy đúng không?
“Phụ thân con quả thật là có thủ đoạn!” tiếng nói của nàng không khỏi lãnh đạm “Đổi thành người khác nơi nào có thể nhớ đến Vương gia!”
“Đúng vậy a! Đúng a!”. Lúc trước ở nhà, Từ Tự Cẩn không cảm thấy phụ thân có gì đặc biệt hơn người, ra bên ngoài lại vừa trải qua một lần khảo nghiệm sinh tử, lúc này bất giác mới biết phụ thân không phải là người bình thường, kính trọng đối với phụ thân giống như cỏ mùa xuân điên cuồng sinh trưởng, nơi nào nghĩ đến mẫu thân bình thường đối với phụ thân sùng kính có thêm lại oán thầm phụ thân, càng không có phát giác đến lời nói của mẫu thân lãnh đạm, hắn cười nói “Đáng tiếc không có gặp Trường Thuận. Nghe Lục thúc nói Trường Thuận ở Thiết Lĩnh đi theo một vị tiền bối Vương gia khác gảy bàn tính______ Nghe ý tứ của Vương thúc, Trường Thuận lúc chưa đầy hai mươi tuổi cũng đã làm người ghi chép sổ sách lặt vặt rồi” Trường Thuận như vậy làm cho hắn cảm thấy thú vị, hắn cười ha ha ha.
“Không phải nói là lén lút về sao?” Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh của Từ Lệnh Nghi “Ta nghe thấy tiếng cười của con rất lớn”.
Thập Nhất Nương và Từ Tự Cẩn không khỏi theo tiếng nhìn lại.
Từ Lệnh Nghi tay chắp ra sau lưng đứng ở cửa, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
“Cha” Từ Tự Cẩn từ trước đến giờ đều không sợ Từ Lệnh Nghi mặt lạnh. Hắn hưng phấn từ trên giường gạch nhảy xuống, giơ hai tay ra liền ôm lấy Từ Lệnh Nghi “Cha đến lúc nào? Cũng không phát ra tiếng, dọa con và mẹ một trận”.
Đã bao nhiêu năm không có người nào ôm hắn như vậy.
Từ Lệnh Nghi có chút hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng mà ho một tiếng, nói “Là Cung Đông Ninh bảo con trở về trước sao?” Giọng nói vô cùng nhu hòa, vừa nói, vừa ngồi xuống ghế thái sư ở bên cạnh.
Từ Tự Cẩn cười gật đầu, vội vàng đi theo, ngồi ở phía bên tay phải Tự Lệnh Nghi.
“Cha làm sao biết được?”.
“Lập tức muốn hiến tù binh rồi, phong thưởng cho các ngươi cũng đã phong thưởng rồi, đến lúc đó cũng chỉ có thể phong thưởng thêm chút ít đồ vật nữa thôi”. Từ Lệnh Nghi giả bộ như không thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Cẩn ca nhi nhi “Có vị trí để trống nhất định sẽ có người có tâm tư muốn đạt được, mà các ngươi vì chuyện tư mỏ lại là tình huống bắt buộc. Thay vì đến lúc đó lại khắp nơi tạo quan hệ, còn không bằng thừa dịp mọi người còn chưa rõ ý đồ của Hoàng thượng, sớm một chút hạ thủ”.
Từ Tự Cẩn giơ ngón tay cái lên hướng về phía Từ Lệnh Nghi “Cha, người thật lợi hại, một tên trúng tâm luôn!”.
Nhìn bộ dạng chân chó của nhi tử, Từ Lệnh Nghi nghiêm nghị nói “Con cũng cùng Cung đại nhân nói năng như vậy?”.
Từ Tự Cẩn cười hì hì nói “Cung đại nhân chính là rất thích con nói chuyện như vậy, đặc biệt là khi con nói ‘ nếu là cha ta ở chỗ này cũng nghĩ không tới’, đại nhân sẽ càng đắc ý”. Trong mắt của hắn lộ ra chút giảo hoạt “Con có chuyện gì muốn cầu đại nhân chỉ cần nói ra những lời này đại nhân nhất định sẽ đồng ý”.
Từ Lệnh Nghi buồn cười.
Từ Tự Cẩn nhân cơ hội nói “Cha, lòng người như tấm gương sáng, hãy giúp chúng con một cửa đi! Bỏ qua một bên quan hệ giữa nhà chúng ta và Cung đại nhân, chính là nhìn vào Cung đại nhân là cấp trên trực tiếp của con, người vì tương lai của con cũng không thể một bên đứng nhìn a! Huống chi trong chuyện này còn liên quan đến Ung vương gia. Hơn nữa lần này Đô Ti Quý Châu chiến công hiển hách, lần này Cung đại nhân dựa vào bọn hắn mới có thể lập được công lớn. Từ trong Đô ti Quý Châu chọn ra một người làm Tổng binh Quý Châu đối với ổn định lòng quân cũng là một chuyện trăm lợi mà không hại, dù sao sau này là Cung đại nhân trấn thủ Tây Bắc, nếu Thát tử muốn xâm chiếm một lần nữa, Cung đại nhân dù có là Vệ Thanh tái thế, cũng là phải có thủ hạ, có người, có thể dùng mới được a_____một lòng đi theo hắn chiến đấu đẫm máu mà không có tiền đồ, ai sẽ cúi đầu cuối đầu nghe theo hắn chứ?”.
“Tài ăn nói không tệ!” Từ Lệnh nghi nhìn nhi tử cười “Xem ra con đi theo bên cạnh Cung đại nhân học hỏi được không ít “.
“Cha, người nói như vậy là oan uổng lòng tốt của con a!” ánh mắt Từ Tự Cẩn tội nghiệp nhìn Từ Lệnh Nghi “Con nghe giống như giọng điệu những giám quân trong quân cự tuyệt Cung đại nhân”.
“Con, tiểu tử này!” Từ Lệnh Nghi cũng không nhịn được nữa, đánh cho nhi tử một phát vào đầu “Lại đem ta so sánh với những giám quân kia”.
Trong quân, giám quân đều là thái giám.
Từ Tự Cẩn che đầu chạy đến bên cạnh Thập Nhất Nương “Mẹ, Cha đánh con”.
Từ Lệnh Nghi theo Từ Tự Cẩn nhìn sang.
Thập Nhất Nương lại nghiêng đầu đi.
Từ lúc vào cửa, làm như không thấy nàng, nếu không phải vì Tự Tự Cẩn, khóe mắt hắn cũng không liếc tới nàng đi!
“Đáng đánh”. Mắt của nàng cũng không liếc nhìn nhi tử “Ai bảo con nói nhảm. Sau này còn nói như vậy, ta cũng đánh cho con hai cái”
Từ Tự Cẩn giả bộ làm ra vẻ mặt đưa đám.
Tự Lệnh Nghi nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Thập Nhất Nương, trong lòng thở dài nói “Tốt lắm, hai ngày này con hãy ở bên cạnh mẹ con đi. Đừng chạy loạn tưng bừng khắp nơi, chờ đại quân vào kinh con ở đây lộ mặt ra cũng không muộn”. Sau đó đứng lên. Buổi tối ta không trở lại đây ăn cơm, trước tiên phải tiếp đãi Trần các lão”
Từ Tự Cẩn trông rất mừng rỡ.
Nghe giọng điệu của phụ thân là đi làm chuyện này giúp đỡ hắn
Hắn lập tức ân cần đến bên Tự Lệnh Nghi ôm lấy cánh tay “Cha, con tiễn người ra cửa!”
“Con, là đang coi ta giống như mẫu thân con đi!” Từ Lệnh Nghi dở khóc dở cười “Đừng đến lúc lại la hét quá buồn bực, khắp nơi chạy loạn”.
Từ Tự Cẩn luôn miệng đáp lời “Dạ”, kiên trì đưa Từ Lệnh Nghi đến Thính Đường, lúc này mới lộn trở lại nội thất.
“Nương” Hắn chạy đến bên cạnh Thập Nhất Nương “Người không phải là cãi nhau với phụ thân chứ?”
Thập Nhất Nương trong lòng giật mình, quát mắng “Lại nói hươu nói vượn gì đấy”.
“Con không có nói hươu nói vượn” Từ Tự Cẩn không phục nói “Bình thường phụ thân vào phòng, người luôn cười vui vẻ châm trà cho phụ thân, hôm nay người còn không thèm để ý đến phụ thân…..”.
“Ta không phải thấy cha con đang nói chính sự sao?” Nhi tử khó lắm mới trở lại, Thập Nhất Nương không muốn nhi tử trở về quân doanh mà trong lòng không yên, nàng giả cảnh thái bình đáp lại một câu, dời đi đề tài “Hôm nay con cũng đã mười sáu rồi, đã đến lúc có vợ rồi, có nghĩ đến chuyện muốn lấy vợ như thế nào không?”
Từ Tự Cẩn mặc dù cao lớn, nhưng chuyện như vậy cũng làm mặt hắn đỏ như máu “Con, con không lấy vợ, ở bên cạnh với nương”.
“Con có thể cả đời theo ta à!” Thập Nhất Nương trêu ghẹo nhìn hắn “Ta là hỏi qua con, nhưng con không nói, ta sẽ tùy tiện chọn cho con một người, đến lúc đó con cần phải cố gắng đối tốt với người ta, đừng vì chút chuyện nhỏ xíu mà tức giận với người ta …”
“Ôi” Từ Tự Cẩn ngượng ngùng đứng lên “Vì cả đêm gấp trở về, liền ngủ cũng không ngủ___con muốn đi ngủ đây!”
Từ Tự Cẩn cũng có lúc xấu hổ, đúng là mặt trời mọc ở hướng tây rồi!
Thập Nhất Nương không khỏi lấy ống tay áo che miệng mà cười .
Từ Tự Cẩn nhanh như chớp chạy vào noãn phòng (buồng lò sưởi).
Thập Nhất Nương sợ noãn phòng chưa có thu dọn thỏa đáng, đi vào theo, đã thấy Từ Tự Cẩn đầu gối lên hai cánh tay nằm ngửa nhìn trần nhà lộ ra vẻ mặt có chút ít mong đợi lẫn vui vẻ.
Là lời nói của mình kích thích nhi tử đi.
Thập Nhất Nương cảm thấy hơi mất mát.
Nhi tử từng ngày từng ngày trưởng thành, quan tâm lo lắng, chăm sóc bảo vệ, vui buồn cũng giữ lại cho nữ nhân khác rồi.
******
Lúc Từ Lệnh Nghi trở lại tất cả mọi người đã đi ngủ rồi.
Nghe được động tĩnh, Thập Nhất Nương nghĩ đến nhi tử ngủ ở noãn phòng, liền rời khỏi giường.
“Hầu gia đã trở lại!”. Có thể là vì nguyên nhân mang thai, mùi rượu trên người Từ Lệnh Nghi làm cho Thập Nhất Nương rất không thoải mái, chân mày nàng nhăn lại “Hầu gia lại uống rượu?” Vừa nói vừa phân phó Lãnh Hương đi chuẩn bị canh giải rượu.
“Nàng nhanh đi nghỉ ngơi đi!” Từ Lệnh Nghi hơi sửng sốt, sau đó cười nói “Nàng bây giờ phải nghỉ ngơi nhiều, những việc vặt như vậy để nha hoàn làm là được!”. Vừa nói, hắn vừa cười cười với Thập Nhất Nương, quay đầu đi Tịnh phòng.
Thập Nhất Nương nhìn đèn Dương giác cung đình trơ trọi trên kháng một hồi lâu, mới lên giường.
Tiếng trống đánh canh hai, Lãnh Hương rón ra rón rén đi vào, thấy Thập Nhất Nương đang tựa vào gối lớn ở đầu giường, có chút ngoài ý muốn, nhẹ giọng cười nói “Phu nhân, Hầu gia nói người uống quá nhiều rượu, sẽ nghỉ ngơi ở trên lâm song đại kháng!”. Lại nói “Hầu gia, đích thị là sợ mùi rượu xông phu nhân” Lúc nói chuyện trong mắt nàng lộ ra mấy phần hâm mộ___Hầu gia đối với phu nhân đúng là chăm sóc tỉ mỉ.
Thập Nhất Nương gật đầu.
Lành Hương từ trong tủ cao sơn đen bên cạnh cầm chăn đệm đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát Thập Nhất Nương nghe được âm thanh đóng cửa. trong phòng lâm vào yên tĩnh, không một tiếng động.
Thập Nhất Nương trở mình, một lúc lâu mới mơ mơ màng màng ngủ, lại nghe thấy ngoài La trướng có âm thanh vang dội của đồ sứ đụng nhau cùng với âm thanh thấp giọng hô của Từ Lệnh Nghi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thập Nhất Nương lập tức tỉnh lại, mang giày đi ra La trướng.
Chung trà bằng sứ vẽ hình chim hỉ thước trên cành đang lăn qua lăn lại trên kháng, nước trà vãi ra trên bàn, còn theo trên bàn tích tích tách tách rơi xuống đệm chăn bên cạnh.
Rõ ràng là sau khi Từ Lệnh Nghi uống rượu thì khát nước muốn uống trà nên tay đụng đổ chung trà.