Edit: Aquarius8713
Lời của Thập Nhất Nương khiến cho Từ Lệnh Nghi có chút kinh ngạc, hắn ngồi dậy.
“Tần di nương là bị bệnh uống loạn thuốc à.” Thập Nhất Nương cũng đi
theo hắn ngồi dậy “Ngài hiện tại giáo huấn nàng, Dụ ca cũng biết tâm ý
của ngài. Ngài cũng đừng đem chuyện nháo lớn. Dù sao, nguyên nhân cũng
là bởi vì Tần di nương lo lắng quá mức cho Dụ ca.”
Từ Lệnh Nghi nghe vậy trầm mặc một hồi, mới thấp giọng nói: “Mấy năm
kia, chuyện bên ngoài nhiều, chuyện trong nhà toàn bộ giao cho tỷ tỷ
của nàng. Thân thể nàng ấy không tốt, có đôi khi khó tránh khỏi tinh
thần không minh mẫn. Bây giờ nàng chủ trì việc bếp núc rồi, có chút quy củ, vẫn phải lập ra mới tốt.”
Vậy mà không đồng ý à.
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn, lại nghe hắn ý ở ngoài lời,
trong lòng khẽ động nói: “Dụ ca do Tần di nương chăm sóc, vốn là ý tứ
của tỷ tỷ sao?”
Từ Lệnh Nghi dừng một chút mới nói: “Lúc ấy chuyện trong nhà nhiều, tỷ tỷ của náng có chút chiếu cố không đến.”
Giáng tiếp thừa nhận Từ Tự Dụ giao cho Tần di nương chăm sóc là ý tứ của Nguyên Nương.
Thập Nhất Nương nghĩ tới kiến thức của Tần di nương, lại nghĩ tới Nhị phu nhân cùng Từ Tự Dụ dính líu ở giữa như có như không. Nàng không
nhịn được chứng thực, cười nói: “Ta nghe nói Dụ ca ở bên cạnh Nhị tẩu
được dạy dỗ. Lúc ấy Dụ ca bao nhiêu tuổi?”
Từ Lệnh Nghi không khỏi cau lại chân mày: “Nàng nghe ai nói?”
“Trong phủ các ma ma đều nói như vậy. Còn khen Dụ ca thông minh.” Thập Nhất Nương nói: “Chẳng lẽ có cái gì không đúng?”
Từ Lệnh Nghi sắc mặt không biến đổi, nói: “Lúc ấy Dụ ca không ai
quản, ngày ngày cùng bọn sai vặt quấy ở chung một chỗ chơi. Vào mùa xuân năm đó, lúc chim Tước đang ấp trứng, thế nhưng cùng gã sai vặt mang
theo quản gia tìm tổ chim toàn bộ lấy hết, còn tìm biện pháp so xem ai
bắt được nhiều hơn. Nhị tẩu nhìn thấy cũng cảm giác không thể cứ thế,
lúc này mới nổi lên tâm tư dạy hắn học chữ. Cũng là sợ hắn chơi quen
rồi, đến lúc đó đi học cũng học không vào được. Sau lại Dụ ca càng ngày càng hiểu chuyện, Tam tẩu thấy, lại đem Cần ca cùng Kiệm ca cũng mang
đi qua. Nhị tẩu định rút ra thời gian xế chiều cùng ba hài tử nói chuyện học “ấu học”. Sau đó khi Cần ca đến tuổi đi học, Nhị tẩu sợ mình không
quá hiểu thế sự nên không dám quản nữa, để dạy ra một người ôn hòa khoan dung độ lượng liền cũng không được, nên đã đề cử đi Tây Tịch hiện tại.”
Nói cách khác, Nhị phu nhân nói cho Từ Tự Dụ đi học, là khi Cần ca đi học trước. Từ Tự Dụ so sánh với Từ Tự Cần nhỏ hơn ba tuổi, Truân ca so
sánh với Từ Tự Cần nhỏ hơn tám tuổi. Dạng tính này, khi đó Truân ca còn
không có ra đời, Từ Tự Dụ lúc ấy là con độc nhất của Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương có chút hiểu.
Nguyên Nương nhất định là lấy cớ thân thể của mình không tốt, đem Từ
Tự Dụ giao cho Tần di nương là người xuất thân từ tỳ nữ này, mẹ đẻ không có kiến thức gì mà giữ bên người, hơn nữa bên cạnh lại có người nịnh bợ nịnh nọt, thường xuyên qua lại, Từ Tự Dụ không ngoan và nghịch ngợm
cũng chẳng có gì lạ.
Nàng nghĩ tới La Chấn Thanh.
Quả nhiên thủ đoạn cùng đại thái thái giống nhau như đúc.
Khó trách Nhị phu nhân đối với bài vở và bài tập của mấy đứa nhỏ này hiểu biết nhiều như thế.
Từ Lệnh Nghi không thích nghe đến lời đồn đãi như vậy, có phải bởi vì sự kiện này có quan hệ rất lớn với Nguyên Nương hay không?
Thập Nhất Nương nghĩ đến đêm lễ trừ phục hôm đó, Từ Lệnh Nghi trằn trọc trở mình, nửa đêm mới ngủ .
Nàng liền cười nói: “Là tại thiếp thân nghe sao hay vậy rồi.”
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, một hồi lâu mới nằm xuống: “Không còn sớm, nàng cũng sớm đi nghỉ ngơi đi!”
Thập Nhất Nương lúc này mới nghĩ đến chuyện Tần di nương còn không có giải quyết, vội nói: “Hầu gia, vẫn là đừng để cho Tần di nương ở trước
mặt thiếp thân lập quy củ đi. Cho dù muốn lập quy củ, cũng chờ Dụ ca đi
An Nhạc rồi mới lập.” Trước tiên đem chuyện trước mắt kéo dài một thời
gian rồi hãy nói.
Từ Lệnh Nghi không hiểu nhìn nàng.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương nắm ống tay áo của hắn nhẹ nhàng mà lắc lắc hai cái.
Thập Nhất Nương như vậy, Từ Lệnh Nghi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhìn nàng nắm ống tay áo mình, ngón tay tinh tế trắng nõn, cảm thấy khả ái vô cùng.
Hắn nở nụ cười gượng, lật người đưa lưng về phía nàng: “Nhanh lên một chút ngủ đi!”
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là cúi người:
“Ngài cũng nói, muốn đem quy củ lập lên. Vậy ngài lại không thể dẫn đầu
phá hư. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi đã nhắm mắt lại, mồm miệng hàm hồ nói: “Ta đây không phải là đang giúp ngươi sao?” Một bộ dáng buồn ngủ, phản đối.
“Nhưng chuyện nội viện là ta quản.” Thập Nhất Nương biết, hôm nay nếu không đem chuyện này nói rõ, bắt đầu từ ngày mai, Tần di nương sẽ giống như cái đuôi đi theo mình.
Nàng vừa nghĩ thôi đã cảm thấy không được tự nhiên.
“Hầu gia. . . . . .” Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi không có phản ứng, lắc lắc bờ vai của hắn: “Hầu gia, Hầu gia. . . . . .”
Cách áo thật mỏng, thân thể của hắn đang nhẹ nhàng mà run rẩy.
Thập Nhất Nương kinh ngạc.
Định thần nhìn lại, thì ra kẻ này đang nhịn cười.
“Hầu gia!” Thập Nhất Nương hung hăng đẩy Từ Lệnh Nghi xuống dưới:
“Ngài nếu muốn ta lập quy củ. Ta đây liền chiếu vào quy củ tới bắt đầu
từ hôm nay, Hầu gia có chuyện gì trực tiếp nói với ta là được, đừng lướt qua ta làm quyết định. . . . . .”
Lời của nàng vẫn chưa nói hết, Từ Lệnh Nghi đã tung mình đem nàng ôm vào trong ngực: “Làm sao nàng ngốc như vậy.”
Ngốc. . . . . . Thập Nhất Nương là người của hai thế giới, đây là lần đầu tiên nghe được có người bình luận nàng như vậy.
Nàng không khỏi ngẩn ngơ.
Mà Từ Lệnh Nghi nhìn bộ dạng nàng mắt hạnh mở trừng trừng, càng cảm
thấy thú vị, cười lớn cầm mặt của nàng hung hăng hôn một cái.
Thập Nhất Nương lại đột nhiên khai sáng mở rộng.
Mình thật rất ngốc.
Lập quy củ, lập quy củ, đương nhiên là tự mình nghĩ để cho Tần di nương làm gì thì nàng phải làm cái đó rồi!
Giống như tiểu nha hoàn đi theo bên cạnh mình là một ngày, làm cho
nàng đợi trong phòng thì không được phép đi ra ngoài. Cái này thì xem
như do mình sắp xếp rồi.
Muốn trách thì trách mình kiến thức nông cạn.
Ban đầu ở La gia, lúc mấy vị di nương ở trước mặt đại thái thái lập
quy củ, giống như Tứ di nương, từng giống như tiểu nha hoàn ở bên cạnh
đại thái thái đi theo mỗi ngày, mà Tam di nương, Ngũ di nương cùng Lục
di nương thì sẽ vào lúc đại thái thái rời giường hầu hạ nàng mặc quần
áo, lúc buổi trưa giúp nàng quạt, lúc buổi tối nghỉ ngơi thì được ngủ ở
giường dưới chân, nửa đêm phải hầu hạ nước trà. . . . . . Thập Nhất
Nương cho tới bây giờ còn không muốn dùng cách xử phạt về thể xác phạt
Tần di nương, ý nghĩ liền tự nhiên chuyển đến cùng một con đường.
Nghĩ thông suốt những thứ này, nàng một lần nữa trấn định lại.
Tránh thoát bàn tay giam cầm của Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương kéo kéo chăn: “Hầu gia, sớm một chút nghỉ ngơi đi!”
Nhìn Thập Nhất Nương đưa lưng về phía hắn nghiêng người nằm xuống, Từ Lệnh Nghi ngây dại.
Làm sao đưa lưng về phía hắn ngủ. . . . . . Chẳng lẽ là mình nói nàng ngu, nên tức giận sao?
Hắn không khỏi cúi người hỏi nàng: “Ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Thập Nhất Nương nhắm mắt lại, tự nói với mình
nhanh lên một chút ngủ: “Ngày mai sáng sớm Tần di nương sẽ đến hầu hạ
thiếp thân rửa mặt.” Nàng hàm hàm hồ hồ nói: “Tránh cho đến lúc đó dậy
không nổi. . . . . . Hầu gia cũng đi ngủ sớm một chút đi!”
Từ Lệnh Nghi cũng không tin tưởng nàng có thể nhanh như vậy liền ngủ. Dán mặt vào nàng nhẹ giọng nói: “Mặc Ngôn, ta không phải là muốn nhúng
tay chuyện của nàng, là sợ nàng có cái gì cố kỵ. . . . . . Ta nghĩ để
cho nàng dần dần quản gia. . . . . .”
Thập Nhất Nương hiểu tâm ý của hắn. Bằng không, hắn cũng sẽ không làm nhiều trò trước mặt nhiều người như vậy lớn tiếng khiển trách Tần di
nương, đại khái có thể âm thầm cùng Tần di nương tinh tế nói hoặc là đem thanh âm đè thấp mấy phần.
Nàng “ừ” một tiếng, cảm giác hướng về phía ánh đèn sáng ngời rất
không quen, không thể làm gì khác hơn là lại lật thân, đem mặt chôn ở
trong ngực Từ Lệnh Nghi.
Nhìn Thập Nhất Nương như con mèo nhỏ co rúc ở trong lồng ngực của
hắn, thân thể Từ Lệnh Nghi dần dần nóng lên, lại lần nữa nhìn khuôn mặt
yên lặng của nàng, liền không đành lòng đánh thức nàng.
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, chỉ là nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực.
* * * * * *
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hổ Phách đi vào hầu hạ Thập Nhất Nương
rời giường, Từ Lệnh Nghi sáng sớm đã đi thủy tạ bên cạnh rừng cây luyện
kiếm.
“Tần di nương trời còn chưa sáng đã tới rồi, cùng tiểu nha hoàn ở cửa cùng nhau đứng dưới mái hiên chờ ngài rời giường.”
Thập Nhất Nương gật đầu, trầm ngâm nói: “Biết nhị thiếu gia tại sao phải ở cửa sổ bên ngoài nghe lén không?”
“Tần di nương biết nhị thiếu gia muốn đi Nhạc An” Hổ Phách thấp giọng nói: “Một đường chạy đi tới chỗ của nhị phu nhân. Văn Trúc nói, tiểu
nha hoàn bên cạnh Tần di nương sợ liền tìm đến nhị thiếu gia. Nhị thiếu
gia nghe, liền tiến đến chỗ của Nhị phu nhân. Lúc các nàng đến, Nhị phu
nhân đang khiển trách Tần di nương, nói đây là ý tứ của Hầu gia, Tần di
nương không nên sinh lòng hiềm khích. Nhìn thấy Nhị thiếu gia đi, Nhị
phu nhân liền bỏ lại Tần di nương, cùng Nhị thiếu gia đi đến thư phòng.
Tần di nương bỏ chạy đến chỗ ngài. Nhị thiếu gia đi ra ngoài không thấy
Tần di nương, biết là đến chỗ ngài nơi này, liền đuổi lại đây. Nghe nói
Hầu gia tới, hắn liền đứng ở dưới mái hiên nghe một hồi.”
Khó trách nàng tóc tai bù xù. . . . . .
Thập Nhất Nương đem Tần di nương khiển trách một bữa, sau đó làm cho
nàng ở trong nhà của chính mình tỉnh lại, một tháng không cho rời khỏi
phòng, buổi sáng thỉnh an cũng miễn, mình thì cùng quản sự ma ma, củng
đến ngoại viện chuẩn bị cho ngày sinh nhật của Thái phu nhân.
Thái phu nhân biết được chuyện đã xảy ra khẽ gật đầu: “Là người biết đại cục. Chẳng qua là xử sự quá ôn hòa chút ít.”
Đỗ ma ma nghe cười nói: “Nếu không, ta đi nhắc nhở Tứ phu nhân một chút.”
“Không cần!” Thái phu nhân nói: “Ngàn người ngàn phương pháp. Hiện
tại nàng chủ trì việc bếp núc, chúng ta cứ để cho nàng tự làm mới tốt.
Chuyện gì đều đi nhắc nhở, nàng ở trước mặt quản sự ma ma thành tinh kia còn có cái thể diện gì để nói.”
“Là ta hồ đồ!” Đỗ ma ma cười, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Tứ phu nhân tới.”
“Mau mời đi vào!” Thái phu nhân cười nói, Đỗ ma ma tự mình đi vén rèm.
Thập Nhất Nương là tới thương lượng cùng Thái phu nhân về danh sách
yến khách ngày sinh nhật: “. . . . . . Hai năm qua ngài cũng không có
mừng thọ, ta chiếu theo tờ danh sách lúc thọ yến vào Vĩnh Cùng hai năm
trước, ngài nhìn xem có cái gì cần thêm bớt không?”
Thái phu nhân nhận lấy danh sách nhìn một chút nói: “Một lần nữa
nghĩ ra cái gì đi. Vĩnh Cùng hai năm trước, là ý tứ của hoàng thượng.
Hầu gia lúc đó đánh thắng trận, muốn giúp làm tổ chức. Không khỏi quá
mức xa xỉ. Mời một vài người thân quen cùng với người có quan hệ thông
gia là được.”
Thập Nhất Nương lúc thấy danh sách yến khách Vĩnh Cùng hai năm trước cũng sợ hết hồn, cảm thấy có chút phô trương.
Nàng cười đáp: “Dạ” , đang muốn đi xuống một lần nữa xác định danh sách yến khách, Ngũ phu nhân trở lại.
Ngũ phu nhân so sánh với trước đây gầy đi không ít, người lại có vẻ tinh thần rất nhiều.
Thái phu nhân ha ha cười: “Ta tính ngày hẳn đã trở lại.” Sau đó làm cho người ta đem Hâm tỷ ôm cho bà nhìn.
Hâm tỷ nhi lớn lên dài béo, một đôi mắt đen nhánh rất là linh hoạt,
hai gò má hồng nhuận, tinh thần ôm trọn. Thái phu nhân ôm yêu thích
không buông tay. Lại hỏi Ngũ phu nhân: “Như thế nào? Tốt hơn chút nào
không?”
Ngũ phu nhân sắc mặt đỏ lên: “Đa tạ nương để cho ta trở về ở một
chút.” Lại nắm lấy bả vai của Thái phu nhân làm nũng: “Có ngài ở đây, ta còn có cái gì sợ.”
“Ngươi có thể nghĩ như vậy là được rồi.” Thái phu nhân cười nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Có đôi khi, người chỉ sợ chui vào ngõ cụt.
Để cho Ngũ phu nhân trở về nhà mẹ đẻ, cũng là muốn lão Hầu Gia có thể khuyên nhủ nàng. Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn có hiệu quả .
Buổi tối, mọi người đoàn tụ một nhà. Mặc dù ngày sinh của Thái phu
nhân còn có hai ngày, nhưng trong nhà đã có không khí náo nhiệt.