Edit: Khuê Loạn
Hồng Tú kêu lên một tiếng làm cho tất cả mọi người kinh hãi, Tần di nương bị dọa cho sợ đến mức ngã khỏi ghế con.
“Hầu gia. . . . . . .” Sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng hấp háy, thanh
âm giống như bị nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Từ Lệnh Nghi trầm mặt bước vào.
“Hầu gia.” Thập Nhất Nương nghênh đón hắn đưa đến ngồi xuống đại
kháng gần cửa sổ, khóe mắt liếc nhìn Hổ Phách phía sau Nhạn Dung.
“Đưa Dụ ca đi Nhạc An, là quyết định của ta.”
Trong phòng vang lên âm thanh hơi trong trẻo có chút lạnh lùng của Từ Lệnh Nghi.
“Nuôi con dưỡng cái, cũng là chức trách của phu nhân.” Hắn sắc mặt
tức giận, “Ngươi là lão nhân trong phủ, chẳng lẽ ngay cả quy củ này cũng không hiểu? Vậy thì ngươi tự nhận có nhiều hơn người khác mấy phần thể
diện, cho nên mấy quy củ này đều không để ở trong mắt rồi?”
Thanh âm của Từ Lệnh Nghi câu sau cao hơn câu trước, mỗi câu lại càng bén nhọn.
Người muốn mặt mũi, cây muốn có vỏ. Tần di nương dù sao cũng là mẹ đẻ của Từ Tự Dụ. Mặc dù đang ở trước mặt Từ Lệnh Nghi là nửa tỳ nữ, nhưng ở trước mặt đám người Tống mama cũng là nửa chủ tử.
Thập Nhất Nương vội liếc mắt sai Hổ Phách, rón rén đứng dậy, mang nha hoàn, cùng các mama lui ra ngoài.
Đưa mắt nhìn ra lại thấy Kiều di nương cùng Văn di nương đang đứng ở phòng khách.
Kiều Liên Phòng sắc mặt kinh ngạc.
Văn di nương trên mặt nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lóe lên.
“Phu nhân.” Nàng thấy Thập Nhất Nương đi ra, lập tức khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương, động tác nhẹ nhàng, giống như muốn đỡ Thập Nhất
Nương. Thật giống lão giả nàng tôn kính từ tận đáy lòng, cung kính mang
theo mấy phần ngưỡng mộ.
Thập Nhất Nương mặt không đổi sắc bước lên phía trước mấy bước, tránh được nàng.
Văn di nương hơi ngẩn người ra, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường.
“Ngươi nếu là rảnh rỗi đến phát hoảng, thì nên ở trong phòng thêu thùa may vá. Không nên suốt ngày đi làm loạn. . . . . .”
Một ngày tháng tư, Từ phủ đổi giáp mành thành rèm vải xanh.
Mặc dù cách rèm, nhưng vẫn có thể nghe rõ thanh âm của Từ Lệnh Nghi
“Phu nhân chủ trì việc bếp núc, bên ngoài thì bận bịu, còn phải làm
tiểu y cho Thái phu nhân. Còn ngươi? Có từng hiếu kính phu nhân một đôi
tất, một mảnh vải không? Trước kia là. . . . . .” Hắn nói được một nửa,
lại nuốt xuống, “. . . . . Hiện tại bên cạnh có phu nhân làm gương,
chẳng lẽ ngươi cũng không học theo?”
Đây hoàn toàn là giáo huấn mà.
Thập Nhất Nương liền cười nói với hai vị di nương: “Hôm nay khí trời có chút nóng, chúng ta đi ra thủy tạ ngồi một chút.”
Kiều Liên Phòng vẻ mặt kinh hãi, không lên tiếng. Mà Văn di nương thì luôn miệng phụ họa: “Tốt, tốt a. Ta thấy hai ngày nay hoa sen trong hồ
có nhiều nụ. Đợi đến thời điểm hoa sen nở rộ, hay là phu nhân làm tiệc
sen đi Chúng ta đi theo cũng dính chút hào quang, có ăn có uống. . . . . .” Một mặt thì nói, một mặt tay lại muốn đỡ Thập Nhất Nương, sau đó
dường như nhớ ra cái gì đó, tay lại theo đà giơ lên, liền giống như là
đang vuốt tóc.
Các nàng vén mành đi ra ngoài.
Nhưng lại nhìn thấy Từ Tự Dụ đang ngây người dưới cửa sổ.
Hôm nay đến thật là đông đủ. . . . . .
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, Từ Tự Dụ đã nghe được động tĩnh chậm rãi ngẩng đầu hướng sang bên này.
Con ngươi đen nhánh sáng sủa của hắn giờ phút này u ám như tro bụi.
Trong sân dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi bỗng vang lên một tiếng chê cười ngắn ngủi.
Đột ngột như vậy, lại vô cùng rõ ràng.
Thập Nhất Nương nhíu mày nhìn lại. Nhìn thấy từng người đều có chút
hả hê, hoặc bình tĩnh như nước, hoặc đồng tình thương hại, đã sớm không
thể đoán ra được tiếng cười chê là của ai.
Nàng lại nhìn về phía Từ Tự Dụ.
Cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, thần sắc xấu hổ đứng ở đó, trong con ngươi
toàn sợ hãi và bất an, có cả sự luống cuống yếu ớt của cậu bé mười hai
tuổi.
Thập Nhất Nương gọi hắn đi qua.
“Hầu gia đang khiển trách Tần di nương.” Thanh âm của nàng so với
bình thường cao hơn một chút, ở trong viện an tĩnh này lộ ra vẻ trong
trẻo, “Ngươi phải biết rằng, Hầu gia là thiểu sư của thái tử. Đại tướng
tam phẩm ngoài biên cương muốn gặp, đều phải cầm danh thiếp đến rồi đợi
hồi âm. Nếu hắn thật sự giận người nào, còn có thể nhíu lông mày đuổi
người, còn muốn vội vàng trút giận lên người đó sao?” Vừa nói, vừa từ từ lướt nhìn qua tất cả mọi người trong sân.
Ánh mắt Từ Tự Dụ sáng lên, hô một tiếng “Mẫu thân”, trong thanh âm hơi có vẻ kích động mơ hồ mang theo mấy phần nghẹn ngào.
“Nhị thiếu gia cũng đi thủy tạ cùng ta đi.” Thập Nhất Nương nhàn nhạt cười, “Ngay cả ta đều phải tránh đi ra ngoài. . . . . . Tránh đến khi
Hầu gia hết giận rồi, đi ra ngoài thấy cả sân đầy người, lại nóng tính.”
Nha hoàn, mama đều gật đầu.
Từ Tự Dụ cảm kích nhìn Thập Nhất Nương một cái, đáp “Vâng” một tiếng, đi thủy tạ cùng Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cùng hắn tản bộ bên hồ Bích Y.
“Hầu gia cho ngươi đi Nhạc An, ngươi nghĩ thế nào?”
Lấy phương thức này nói chuyện cùng trưởng bối, đây là lần đầu tiên Từ Tự Dụ gặp phải. Hắn lộ vẻ có chút không được tự nhiên.
“Ta nghe theo phụ thân an bài.”
Không có nghĩ một đằng nói một nẻo, không có miễn cưỡng lấy lệ. . . . . . Đã như vậy, tại sao lại còn muốn đứng dưới cửa sổ nghe lén?
Thập Nhất Nương dừng bước lại nhìn Từ Tự Dụ, nhẹ nhàng nhíu mày.
Từ Tự Dụ mấp máy miệng, chần chừ chốc lát rồi mới nói: “Nhị bá mẫu cũng nói như vậy.”
Nhị bá mẫu?
Thập Nhất Nương rất là giật mình.
Từ Tự Dụ cúi đầu: “Nhị bá mẫu cũng nói giống mẫu thân. Nàng nói, nam
nhi phải biết kiến công lập nghiệp, da ngựa bọc thây. Những tiên sinh
trong quán, phần lớn là thí sinh thi trượt. Văn chương bát cổ, dự thi
khoa cử mình còn không biết rõ ràng, làm sao có thể dạy được trò giỏi?
Không giống với Khương Sơn Trường ở Cẩn Tập thư viện, hắn xuất thân là
Trạng Nguyên, lại là do sĩ nhập học, học vấn, nhân phẩm, kiến thức của
hắn thì không phải người thường có thể sánh được. Phụ thân đưa ta đến
đó, đối với ta có kỳ vọng rất lớn.” Hắn nói xong, ngẩng đầu lên, khóe
miệng nhấc lên, lộ ra một nụ cười, giữa lông mày có hiện lên ước mơ
tương lai của thiếu niên, “Có nói, bất hiếu có ba loại. Khom lưng uốn
gối, làm kẻ bất nghĩa. Chỉ cần thẳng thắn là có thể làm được. Không lập
gia đình, không con cái, tuyệt tử tuyệt tôn. Còn có thể lấy con thừa tự. Chỉ có gia cảnh nghèo khó, không quan tước là khó khăn nhất. Muốn ta đi học cho tốt, thi được công danh, tương lai vì Từ gia nở mày nở mặt.”
Thi công danh. . . . . . . đâu có dễ. Bằng không, cũng sẽ không có kẻ bị điên vì thi trượt.
Nhưng lúc này, so với Nhị phu nhân nói không còn có sự khích lệ nào tốt hơn.
Thập Nhất Nương gật đầu, cũng cười khích lệ hắn: “Dụ ca học tốt là được.”
Từ Tự Dụ gật đầu cười.
Mà Văn di nương tựa trên lan can nhìn hồ Bích Y mặc dù trên mặt có nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại không có một tia vui vẻ.
Lời của Từ Lệnh Nghi khiển trách Tần di nương ở trong đầu nàng không cách nào xóa bỏ.
Chẳng lẽ Hầu gia muốn nói đến chính là ta.
Nàng nghĩ đến thời mình còn là cô nương.
Lần đầu gảy bàn tính, Lão thái gia cao hứng đem nàng ôm lấy. . . . .
Sau đó, uyển chuyển nói một câu: “Đáng tiếc là một cô bé”. Gã sai vặt
đi thu vải bông cùng ca ca, trong tay sờ lấy thứ gì, hóa ra là ca ca
thưởng cho nàng một khối ngọc Dương Chi, sau đó như trút được gánh nặng
lặng lẽ nói cùng quản sự “May mà là nữ hài tử”. . . . . . . Sau đó trong nhà lại muốn đem nàng gả tới Từ gia, nàng một câu cũng không nói. Lúc
ấy chỉ cảm thấy, Lão thái gia, các ca ca không còn ghét bỏ mình là nữ
hài tử nữa.
Có ai nghĩ được, nếu như Văn gia là hồ cá, thì Từ gia chính là bờ
sông. Mà nàng, như một con cá bị ném từ trong hồ cá lên bờ, không chỉ
khó thở, còn khó chịu không chịu nổi. . . . . . . Vẫn bị ghét bỏ giống
như trước.
Nàng chợt ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Kiều Liên Phòng có mấy phần không kiên nhẫn.
“Văn tỷ tỷ,” gió thổi qua mặt nước mang theo mấy phần lạnh lẽo, “Chẳng lẽ chúng ta vẫn đứng chờ ở chỗ này?”
Văn di nương lúc trước tuy là mỉm cười, nhưng bây giờ thì không còn
cười nữa, không nhịn được nói: “Nếu không, ngươi đi xem một chút? Hầu
gia giáo huấn lâu như vậy, chỉ sợ miêng cũng khát.”
Nàng vừa nói, đã nhìn thấy con mắt Kiều Liên Phòng lóe sáng.
Văn di nương không nhịn được bật cười.
Kiều Liên Phòng cũng lộ ra nụ cười: “Phu nhân cùng tỷ tỷ đều đứng đợi ở bên ngoài. . . . . . . Ta cũng đứng chờ ở bên ngoài cùng tỷ tỷ thôi.”
Văn du nương gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Có tiểu nha hoàn chạy tới, không nhìn thấy Thập Nhất Nương, ngạc nhiên nói: “Hai vị di nương, phu nhân đâu?”
Kiều Liên Phòng chỉ phía bờ hồ.
Văn di nương móc mấy văn tiền trong ống tay áo thưởng cho tiểu nha hoàn kia: “Hầu gia tìm phu nhân có chuyện gì?”
Tiểu nha hoàn kia không chịu nhận tiền thưởng.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Văn di nương cười nói, “Cho ngươi mua đường ăn. Nếu không thể nói, ngươi không nói là được.” Sau đó nói, “Phu nhân đang nói chuyện cùng Nhị thiếu gia.”
Tiểu nha hoàn kia nghe xong chần chừ chốc lát, nói: “Dù sao đợi lát
nữa ngài cũng sẽ biết——–Hầu gia nói bắt đầu từ hôm nay, để cho Tần di
nương hầu hạ trước mặt phu nhân, đem quy củ học xong rồi nói.”
*******
“Tại sao ngươi không nói với nàng đây là ý của ta?” Từ Lệnh Nghi tựa đầu vào giường, nhìn Thập Nhất Nương đang chuyển đèn.
Ánh đèn trong suốt chiếu vào mặt nàng, hiện lên vẻ đẹp trắng trong thuần khiết.
“Ta cùng Hầu gia là vợ chồng.” Thập Nhất Nương để đèn xuống, ngồi
xuống mép giường, “Đừng nói là lúc Hầu gia nói với ta chuyện này ta cũng đồng ý, cho dù ta không đồng ý, có người chất vấn quyết định của Hầu
gia như vậy, ta cũng không thể đem chuyện đẩy tới chỗ ngài được.”
Thập Nhất Nương cởi giày lên giường, tựa vào đầu giường nói chuyện cùng hắn.
“Chẳng qua là sau này Hầu gia đừng nóng giận như thế nữa.” Sau đó đem chuyện có người làm trò chê cười Dụ ca, rồi mình đến bên hồ nói chuyện
với hắn, nhất nhất đều nói lại với Từ Lệnh Nghi: “. . . . . . Dụ ca cũng không còn nhỏ, qua mấy năm nữa cũng phải cưới vợ. Ngài không để ý giáo
huấn như vậy, đừng nói là Dụ ca ở trước mặt vú già không ngẩng đầu lên
được, chính là sau này vợ lấy về, cũng bị liên lụy theo.”
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.
“Hầu gia cũng ngủ sớm đi.” Thập Nhất Nương cười, buông màn, “Nghe nói ngày mai trong viện thượng lương, chúng ta lúc nào có thể chuyển đi?”
Từ Lệnh Nghi cười ôm lấy nàng: “Giữa tháng sáu hẳn là có thể chuyển rồi.”
Thập Nhất Nương hoạt động hồi lâu trong ngực hắn mới tìm được một tư thế thoải mái.
“Hầu gia, hay là chúng ra đặt một ít đèn xem sao? Chuyên dùng để đặt ở góc tường. Như vậy vừa có thể chiếu sáng, vừa tránh được ánh đèn chói
mắt, thiếp thân mất lúc lâu mới có thể ngủ được.”
“Được a.” Từ Lệnh Nghi nói, “Ngày mai ta sẽ bảo với phủ Nội Vụ.”
Thập Nhất Nương cùng hắn nói về Tần di nương: “Ta xem, ngài nói một chút coi như xong. Không cần ở trước mặt ta học quy củ.”