Edit: Khuê Loạn
Beta: Tiểu Tuyền
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Tống mama đã tới.
Nàng ba mươi bảy tuổi, vóc dáng trung bình, cao ráo trắng trẻo, vừa
mở miệng cười thì má bên trái có má lúm đồng tiền, làm cho người ta cảm
thấy dễ gần.
“Thái phu nhân đã đề cử.” Thập Nhất Nương cười nói, “Hầu gia cũng nói được. Sau này chuyện trong phòng ta mong mama phí tâm sức nhiều hơn.”
Tống mama liền đáp: “Không dám.”
Thập Nhất Nương đem bọn nha hoàn gọi tới để nhận mặt người, bảo Hổ Phách đem chuyện dọn nhà mấy ngày gần đây nói với nàng, để cho nàng đi theo
Hổ Phách làm việc trước: “. . . . . Chờ mấy ngày sau khi dời qua thì an
bài tiếp.”
Tống mama khom gối đáp: “Vâng”, đi theo Hổ Phác lui xuống.
Lục Vân đi vào: “Phu nhân, Tể Trữ sư thái tới.”
Nàng mặc y phục bằng lụa màu thanh thạch, vẻ mặt tươi cười, đúng mực
chắp tay trước ngực hành lễ với Thập Nhất Nương: “Tứ phu nhân an hảo!
Mấy ngày trước tới quý phủ, Thái phu nhân cố ý nhờ giúp Tứ phu nhân làm
bùa bình an.”
Chuyện này Thập Nhất Nương biết.
Thái phu nhân làm bùa bình an cho tất cả mọi người trong nhà.
Thập Nhất Nương không muốn cùng người này thâm giao, cũng không muốn đắc tội nàng. Khách khí để cho nha hoàn dâng trà.
Nàng bưng trà lên nếm một ngụm, cười đánh giá những hòm xiểng đang
xếp đống một cách chỉnh tề: “Phu nhân đây là đang thay đổi xiêm y theo
mùa sao?”
Thập Nhất Nương hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, cùng Tể Trữ tán gẫu mấy câu, rồi cùng đi đến chỗ Ngũ phu nhân.
Ngũ phu nhân đang chờ Tể Trữ. Trong thấy Thập Nhất Nương liền mở
miệng nói: “Ta nghe lời sư phụ ở trước giường Hâm tỷ nhi dán hoàng biểu, ba ngày nay vào giữa trưa đều vái chín nén hương trước mặt Bồ Tát. Chỉ
chờ sư phụ đến lập đàn tràng.”
Lúc ấy ở Từ gia biểu diễn xướng ca. Chúc Xuân đường lại gần chỗ Ngũ
phu nhân. Nếu khi đó Tể Trữ nói ra việc lập đàn tràng, thì làm sao có
thể nói ra chuyện quan trọng này với Thái phu nhân được? Không nói, Thái phu nhân khẳng định sẽ cho là Ngũ phu nhân không để ý. Nói, nhất định
sẽ truy cứu, đến lúc đó chuyện hài tử bị kinh sợ vì Ngũ phu nhân không
chú ý sẽ không thể giấu diếm được. Lui một bước, cho dù Thái phu nhân có biết, thì có đáp ứng chuyện lập đàn tràng cho Hâm tỷ nhi hay không? Nếu như đáp ứng, bên kia ca diễn, bên này lập đàn tràng, các phu nhân nghe
hí khúc sẽ nghĩ như thế nào. Nếu như không đáp ứng, vạn nhất Hâm tỷ nhi
có mệnh hệ gì, trách nhiệm ai gánh vác!
Tể Trữ chỉ nói để cho Ngũ phu nhân đúng hạn dâng hương. Vừa giải chỗ khó của mình, vừa trấn an Ngũ phu nhân.
Từ Nguyên tự hương khói lúc nào cũng nghi ngút, cùng sự tinh thông của Tể Trữ có quan hệ mật thiết!
Thập Nhất Nương ở trong lòng âm thầm nghĩ ngợi. Mà Tể Trữ nghe được
lời của Ngũ phu nhân thì hài lòng gật đầu, nói: “Mấy ngày nay trong nhà
nhiều quý nhân, làm tố pháp sự, chỉ sợ kinh động, tạo thêm nghiệp
chướng. Cho nên ba ngày trước phải thắp hương trấn an một phen. Làm tiếp đàn tràng để xua đuổi.”
Ngũ phu nhân nghe xong hơi ngẩn người ra, sau đó nhíu nhíu mày nói:
“Sư phụ, ta nghĩ sợ là đuổi tà không có hiệu quả. Có thể thu nó được hay không?”
Tể Trữ chần chừ nói: “Này, này. . . . . . Người xuất gia lấy lòng từ bi. . . . . .”
Không đợi nàng nói hết, Ngũ phu nhân đã nói: “Sư phụ, ta đây cũng là
vì Hâm tỷ nhi. Nếu có báo ứng gì, cứ để nó báo ứng lên người ta. Quyết
không thể để cho nó quấn lấy Hâm tỷ nhi nhà chúng ta nữa. Ta muốn mời
mấy người đến đọc kinh, cần bao nhiêu tiền nhang đèn. Ta một phần cũng
không thiếu.” Sau đó hô nha hoàn Hà Diệp, “Đem tiền lần trước sư phụ
khắc hộ một ngàn “thanh tâm chú” đưa cho sư phụ.”
Hà Diệp đáp ứng đi ra.
Tể Trữ từ chối: “Ngũ phu nhân gấp cái gì. Ta còn sợ Ngũ phu nhân chạy được sao!”
“Sao có thể để cho ngươi vừa ra sức vừa phải bỏ tiền được.” Ngũ phu
nhân nói, lại hỏi Tể Trữ, “Ngươi thuận tiện cũng làm giúp ta mấy cái
biểu bình an đi!”
“Ngũ phu nhân, là đại thiện chủ của Từ Nguyên tự chúng ta. Làm mấy cái biểu bình an là chuyện của bần ni.”
Đang nói, thì Hà Diệp cầm phong bao đỏ thẫm đi vào: “Sư phụ, đây là năm trăm lượng của chép sách.”
Tể Trữ niệm một tiếng “A di đà Phật”, nhận lấy đặt một bên trên bàn
trà. Nàng cười đánh giá phòng: “Về phần chuyện dọn nhà lần trước. . . . . . Ta đã nhìn kỹ phong thủy phòng này. Trước là rừng sau là núi, mặc dù
rừng xanh, sông nước lăn tăn, cũng không phải chính cung. Những địa
phương khác ta cũng đã nhìn, ngược lại không được tốt như nơi này. Ta
xem, làm tố pháp sự, thêm chút vật là được!” Nói xong rồi đứng dậy,
nhanh chân đi đến chỗ nội thất Hâm tỷ nhi ở.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội đứng dậy cáo từ: “Ta ở bên kia còn nhiều
việc. Nếu có chuyện gì, Ngũ đệ muội phái người đến nói với ta một tiếng
là được.”
Ngũ phu nhân biết nàng bận rộn, khách khí mấy câu, cũng không lưu
lại. Tể Trữ thế thì đưa đến cửa phòng: “Tứ phu nhân đi thong thả.”
Thập Nhất Nương khách khí đáp lại nàng.
Trở lại phòng, Hổ Phách đang chỉ huy bọn nha hoàn đánh số cho hòm
xiềng. Thấy nàng trở lại, đích thân đi phụng trà nóng, thấp giọng nói:
“Quản sự mama trong nhà chúng ta quyết định là Tống mama sao?”
Thập Nhất Nương cười nói: “Làm sao? Có cái gì không ổn à?”
“Không có, không có.” Hổ Phách vội nói, “Tống mama đối đãi với mọi
người rất khách khí, nói chuyện cũng rất uyển chuyển, ta nhìn ra được là người rất biết làm việc.” Nàng giảm âm thanh xuống “Chỉ là trước đó vài ngày ta thấy ngài vốn định dùng vợ Lưu Nguyên Thụy, cho là. . . . . .
.”
“Ta đúng là có tâm tư này.” Thập Nhất Nương thở dài, “Dùng vợ Lưu
Nguyên Thụy tất nhiên là tốt hơn dùng Tống mama. Chỉ là chúng ta vừa mới vào phủ, căn cơ quá ngắn, thay vì dùng người của mình không bằng dùng
lão nhân trong phủ. Người quen biết nhiều, tin tức linh thông, đối với
người, chuyện trong phủ cũng biết rõ. Ta nghĩ, Thái phu nhân để cho Tống mama đến phòng chúng ta cũng là vì nguyên nhân này. Đây cũng là lý do
khiến ta vẫn chưa quyết định quản sự mama. Về phần vợ Lưu Nguyên Thụy,
ngõ Kim Ngư bên kia cũng cần người như nàng. Sau này các ngươi xuất giá, các tiểu tử cưới vợ cũng có chỗ ở.”
Làm cho Hổ Phách đỏ bừng mặt không lên tiếng.
Thập Nhất Nương đi chỗ Từ Tự Giới.
Hắn không ngủ trưa, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng. Nam Vĩnh tức phụ đang đứng ở bên cạnh đi tất cho hắn.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, ánh mắt hắn sáng ngời, lớn tiếng hô “Mẫu thân”.
Nam Vĩnh tức phụ cùng đám nha hoàn Song Ngọc vội vàng hành lễ với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương ôm Từ Tự Giới, giúp hắn mang giày: “Ngày mai chúng ta sẽ dọn nhà!”
Từ Tự Giới nghiêng đầu: “Mẫu thân có chuyển không?”
“Dĩ nhiên là phải chuyển rồi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Mẫu thân
chuyển đến Thùy Luân thủy tạ, Giới ca thì chuyển đến ở cùng với Nhị ca.”
Từ Tự Giới lắc lắc đầu: “Ta ở cùng mẫu thân cơ!”
Thập Nhất Nương cười đem hắn thả xuống mặt đất, dắt tay hắn: “Đi, chúng ta đi xem phòng ở.”
Dọn nhà, nàng chỉ lo lắng Từ Tự Giới sẽ khó thích ứng.
Từ Tự Giới hết sức cao hứng, cao hứng đi theo sát nàng về phía hậu hoa viên.
Thập Nhất Nương nói cho hắn biết mình ở chỗ nào, hắn ở chỗ nào, từ Lệ Cảnh Hiên đi đến Thùy Luân thủy tạ như thế nào.
Lúc này chính là thời điểm xuân về hoa nở, Từ Tự Giới đã không còn
mặc áo bông thật dầy, đổi lại thành áo gấm nhỏ màu xanh nhạt mới tinh,
chạy từ Lệ Cảnh Hiên đến Thùy Luân thủy tạ, lại từ Thùy Luân thủy tạ
chạy về Lệ Cảnh Hiên, một đường tràn ngập tiếng cười, làm cho đám người
Thập Nhất Nương cũng khoan khoái theo.
Đến mùng sáu, mọi người theo sự an bài của Thập Nhất Nương mà dọn
nhà. Trong lúc đó phu nhân cho Đỗ mama đến xem xét, thấy tất cả mọi thứ
đều không có chút lộn xộn, cùng Thập Nhất Nương tán gẫu mấy câu rồi trở
về phòng.
Ngày mùng bảy, mọi người đều đang thích ứng với hoàn cảnh mới, ca ca
Hạng gia, đại tẩu của Nhị phu nhân, mang theo con gái tới bái phỏng Từ
gia.
“Đây là vợ lão Tứ. Các ngươi là lần đầu gặp mặt!” Thái phu nhân cười
cười, nhìn về phía phụ nhân trung niên mặc áo ngũ thọ bưng hoa thọ màu
xanh ngọc, vừa hướng về phía Thập Nhất Nương giới thiệu phụ nhân kia,
“Đây là Hạng gia cữu phu nhân, vẫn đi theo Hạng gia Cữu gia nhậm chức.
Năm nay Hạng gia trở lại báo cáo công tác, mang theo mấy hài tử ở lại
Yên Kinh một thời gian.”
Thập Nhất Nương tiến lên làm lễ ra mắt với Hạng thái thái, không khỏi đánh giá một cái.
Hạng thái thái kia khuôn mặt tròn đầy, đối mắt như thủy hạnh, dáng
người khá cao, người đến lúc trung niên có hơi mập ra, người đứng chỗ
đó, có chút khí thế.
Nàng cười hướng về phía Thập Nhất Nương giới thiệu ba nữ nhi của
mình: “Đây là trưởng nữ Nhu Cẩn, thứ nữ Nhu Nột, tam nữ Nhu Khiêm.”
Thập Nhất Nương cầm ba chiếc trâm vàng ròng nho nhỏ làm lễ ra mắt.
Ba vị tiểu thư hào phóng khom gối hành lễ nói tạ ơn, ánh mắt nhìn
Thập Nhất Nương đều toát ra mấy phần tò mò. Có chút ngoài ý muốn khi
thấy nàng ít tuổi, xinh đẹp. Mà Thập Nhất Nương cũng rất hứng thú đánh
giá ba vị tiểu thư Hạng gia.
Đại tiểu thư Hạng gia mười lăm tuổi, Nhị tiểu thư mười ba tuổi, Tam
tiểu thư mười một tuổi. Mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng đều giống như
khuôn mẫu tạo ra. Có thể là bởi vì Hạng đại nhân cho Nhị phu nhân làm
con thừa tự, Đại tiểu thư lớn lên giống như Nhị phu nhân, cao gầy thon
thả, thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần, Tam tiểu thư mặt mũi giống như Hạng
thái thái, nhưng thân thể tinh tế yêu kiều,. Chợt nhìn, hai người không
có chút tương tự nào. Ngược lại là Nhị tiểu thư, vóc người giống như tỷ
tỷ, mặt mũi lại giống như muội muội. Đứng chung một chỗ với Đại tiểu
thư, vừa nhìn đa biết là hai tỷ muội. Hơn nữa, Đại tiểu thư lộ ra mấy
phần trầm ổn, Tam tiểu thư ngây thơ rực rõ, Nhị tiểu thư thì xen giữa
hai người, dịu dàng điềm đạm mang theo mấy phần ngọt ngào.
“Mấy năm không gặp, thì ra mấy tiểu thư ôm trong ngực mama ngày nào
hôm nay đều duyên dáng yêu kiều.” Thái phu nhân nhìn ba vị tiểu thư Hạng gia có chút cảm khái nói, “Đại tiểu tử nhà các ngươi năm nay cũng đã
mười bảy đi.”
“Trí nhớ của Thái phu nhân thật là tốt.” Hạng thái thái nở nụ cười khiêm tốn nói, “Diệc Gia năm nay mười bảy tuổi.”
Diệc Gia là con trai lớn của Hạng thái thái, đi theo Hạng đại nhân bái kiến Từ Lệnh Nghi ở bên ngoài.
Thái phu nhân quan tâm hỏi: “Đã định thân với ai chưa?”
“Hàn đại nhân ở Hàn lâm viện cùng lão gia nhà chúng ta là đồng song,
đã sớm định với Nhị tiểu thư nhà hắn, đáng tiếc năm ngoái đã sớm qua đời vì bệnh sởi.” Hạng thái thái thần sắc tối sầm lại, “Muốn đợi qua hai
năm nữa sẽ giúp Diệc Gia làm mai.”
“Đáng thương!” Thái phu nhân nghe xong không khỏi thở dài.
Người lớn tuổi nghe chuyện sinh lão bệnh tử không khỏi có chút thương tiếc xuân thu.
Nhị phu nhân bận rộn bưng trà: “Đại tẩu nếm thử. Trà búp Minh Tiền Long Tĩnh Tây Hồ.”
Hạng thái thái hiểu ý, cười uyển chuyển thay đổi đề tài: “Nguyên đã
sớm nghĩ đi bái phỏng Thái phu nhân. Thứ nhất là năm nay lão gia đổi địa phương, hôm qua mới có tin chính xác. Sợ là ngài tới hỏi lại lo lắng
thay chúng ta. Thứ hai ta theo lão gia trở lại là vì muốn xử lý chút sản nghiệp ở Yên Kinh. Không nghĩ tới mấy phòng cũ vừa ra tiếng gió muốn
bán, thì người môi giới đã vây quanh nhà đến nước chảy không qua. Loay
hoay một hồi, thật sự mãi mới tới gặp Thái phu nhân được.”
Thá phu nhân nghe xong qua nhiên dời lực chú ý,
“Làm sao? Cữu lão gia chuyển đi địa phương nào? Tới chỗ nào nhậm chức?”
Hạng thái thái hàm súc nói: “Điều nhiệm tới làm Tri phủ Võ Xương phủ