Thập Nhất Nương ở Hạng gia như ngồi trên bàn chông, dùng qua bữa trưa liền mượn cớ lo Cẩn ca nhi một mình ở nhà, đứng dậy cáo từ.
Hạng thái thái không có ở lâu, cùng Cao thái thái đích thân tiễn nàng đến cửa. Cao thái thái còn muốn đỡ Thập Nhất Nương lên xe ngựa: “Chúng
ta cũng không có nhiều thân thích, nếu muội muội có rảnh rỗi, không bằng tới ngồi chơi một chút.” Thấy ánh mắt của Cao thái thái giống như mẫu
thân nhìn con gái, hiền lành lại hòa ái, trong lúc giơ tay nhấc chân
cũng đều là trưởng bối quan tâm yêu mến, làm cho người ta cũng không cảm thấy bất ngờ.
Thập Nhất Nương cố nén mới không lộ ra vẻ kinh ngạc. Nàng cười vịn
lấy cánh tay Tống ma ma đang duỗi ra: “Cao thái thái khách khí như vậy,
ngược lại làm cho muội không tiện trở lại rồi.”
Cao thái thái rất tự nhiên cười thu tay.
Thập Nhất Nương thấy vậy sinh lòng bội phục. Khóe mắt không nhịn được liếc về phía Nhị phu nhân ở phía sau.
Chân mày Nhị tẩu cau lại, thần sắc đang có mấy phần lúng túng.
Thập Nhất Nương thầm than một tiếng, lên xe ngựa.
Nếu như là mình gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên đi?
Cho nên vừa về tới Hà Hoa Lý, Thập Nhất Nương lập tức lên xe ngựa nhỏ rèm màu xanh, phân phó bà tử đánh xe: “Đi tới chỗ Thái phu nhân”, nhưng lúc tới cửa Thái phu nhân, nàng lại thay đổi chủ ý: “Đi tới chỗ
Hầu gia.”
Bà tử sửng sốt, lập tức trả lời “Vâng”, đưa Thập Nhất Nương đi thư phòng ngoại viện.
Từ Lệnh Nghi đang cùng các quản sự bàn bạc chuyện sang năm.
Mấy năm nay, mặc dù Từ Lệnh Nghi nhàn rỗi ở nhà, cũng không quản lý
nhiều việc vặt, nhưng uy danh của hắn vẫn còn, lại biết dùng người, thu
bạc vào so với lúc Tam gia quản lý, tăng vùn vụt. Từ Lệnh Nghi dự định
qua tết năm nay, mời mấy vị đại trưởng quỹ đến nhà ăn một bữa cơm, cũng
coi như là xem trọng họ đã khổ bực bôn ba trong những năm này.
Nghe nói Thập Nhất Nương tới, Từ Lệnh Nghi rất bất ngờ, phân phó gã
sai vặt: “Mời phu nhân đến thư phòng nhỏ ngồi, sau đó pha ấm đại hồng
bào, bảo phòng bếp làm mấy món điểm tâm mang qua.”
Mấy quản sự đều cúi đầu, làm ra bộ dáng không nghe không thấy.
Từ Lệnh Nghi tiếp tục bàn chuyện cùng mấy vị quản sự.
Nhưng rõ ràng đã có chút không yên lòng rồi.
Người có thể có một chỗ ngồi ở trước mặt Từ Lệnh Nghi, không có ai là đầu óc đơn giản.
Không đợi Bạch tổng quản nháy mắt người bên cạnh, đã có người nói:
“Hầu gia, tiểu nhân thấy chuyện này còn phải suy nghĩ cẩn thận lại một
chút mới đúng. Hay là, chờ bọn tiểu nhân đi xuống bàn bạc lại một chút?
Khi nào có kế hoạch chu đáo, lại mời Hầu gia định đoạt.”
Từ Lệnh Nghi cảm thấy chuyện lễ tết dây dưa ra quá nhiều chuyện vụn
vặt, có bàn nữa cũng không dứt. Dù sao mình cũng không hết sức hiểu,
không bằng chờ những quản sự hiểu chuyện này, bàn bạc xong, mình xem
một chút là xong chuyện.
Nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, Từ Lệnh Nghi bước nhanh đi tiểu thư viện, để lại một phòng quản sự ngơ ngác nhìn nhau.
***************************
Thập Nhất Nương đoan đoan chính chính mà ngồi ở trên ghế thái sư gần
cửa sổ, ưu nhã bưng chén trà nhỏ bằng sứ Thanh Hoa màu trắng, uống một
ngụm. Nhưng Từ Lệnh Nghi vừa nghĩ tới nàng trái với bình thường, phái
người tới tìm mình, đã cảm thấy giờ phút này nhất định là lòng nàng đang nóng như lửa đốt.
Không đợi thê tử mở miệng, hắn đã sai người trong nhà hầu hạ.
Điều này cũng làm cho Thập Nhất Nương giảm đi không ít chuyện.
Nàng hỏi Từ Lệnh Nghi: “Hầu gia, khi xưa chàng nói lão gia Hạng gia
tốt, là bái tướng* sao? Hay là nhìn trúng ông ấy làm người thanh liêm,
là một vị quan tốt vậy?”
(*) Bái tướng: Được bổ nhiệm làm thừa tướng, nhập các bái tướng chuyên quản lý các chuyện cơ mật
Từ Lệnh Nghi có chút kỳ quái.
Nhưng khi Thập Nhất Nương nghiêm túc, thì chưa bao giờ nói không có
mục đích. Hắn thản nhiên nói, “Nếu nói nhập các bái tướng, chuyện này
cần có chút cơ duyên. Nếu nói phẩm chất thanh liêm, chỉ sợ khó mà bước
qua cấp chính tam phẩm. Lúc Hạng lão thái gia còn sống đã đắc tội nhiều
người, có thể nói là ăn xui xẻo của Hạng lão thái gia. Hạng lão gia ở
phương diện này đặc biệt có bản lĩnh.Tất cả các vị các lão ở trên, cho
đến những quan lại nhỏ không có phẩm hàm, đều có giao thiệp tốt với ông
ấy. Người nâng kẻ đỡ. Người này muốn làm việc, phải có người nâng đỡ.
Cho nên ta nói, nếu như là ông ấy có đủ cơ duyên, chỉ sợ sẽ nhập các.”
Nhất Nương cũng không có dài dòng, nhìn thẳng vào mắt Từ Lệnh Nghi:
“Hạng gia là đang muốn nhắc lại chuyện cưới xin của Dụ ca nhi và Nhị
tiểu thư nhà họ.”
Từ Lệnh Nghi khó nén vẻ kinh ngạc, lập tức nói: “Vậy Nhị tẩu nói như thế nào?”
Thập Nhất Nương ăn ngay nói thật: “Nhị tẩu cũng không nói lời nào.”
Từ Lệnh Nghi không có lên tiếng, rơi vào trầm tư.
Thập Nhất Nương cũng đang suy nghĩ chuyện này.
Lúc Hạng thái thái nói chuyện này, Nhị phu nhân ở bên cạnh, một câu
cũng không nói. Dựa vào tính cách của Nhị phu nhân, nếu như không đồng
ý, chỉ sợ đã sớm lên tiếng ngăn cản rồi. Nếu không có lên tiếng, chỉ sợ
trong lòng cũng đã có mấy phần đồng ý.
Mặc dù ban đầu mình (Thập Nhất Nương) phản đối thông gia với Hạng
gia , cũng không phải là là cảm thấy Hạng gia thiếu tôn trọng, mà là do
cách làm của Từ Lệnh Nghi thiếu mất một phần tôn trọng với mình. Nhưng
từ sau bữa tiệc hôm đó phát triển cho tới hôm nay, cũng làm cho nàng cảm thấy Hạng thái thái làm việc quá mức tùy ý, không để ý tới cảm nhận của người khác, trong lòng có chút mâu thuẫn.
Con đường của Từ Tự Dụ sau này chỉ biết càng đi càng rộng, có lẽ sẽ
không tìm được một thê tử có điều kiện tốt như Nhị tiểu thư Hạng gia,
nhưng có thể tìm được cô nương có gia thế trong sạch, nhân phẩm xuất
chúng, yên ổn cùng Dụ ca sống qua ngày cũng không phải là việc khó gì.
Hà tất phải làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.
Nhưng Thái phu nhân đối với Nhị phu nhân luôn luôn yêu thương có
thừa. Nếu Từ Tự Dụ có thể cưới được Nhị tiểu thư của Hạng gia, đối với
hai nhà Từ, Hạng mà nói, cũng coi như là thân càng thêm thân. Nếu như
Thái phu nhân không muốn cũng được, chỉ sợ trong lòng Thái phu nhân coi
như là có chút trách cứ Hạng thái thái thất lễ, cũng vui vẻ hai nhà kết
thân.
Nàng nghiêng người về phía trước nhìn Từ Lệnh Nghi.
Nàng muốn tìm cho mình một lý do không phản đối hai nhà kết thân.
Tiếp theo, nàng cũng muốn nghe một chút cách nhìn của Từ Lệnh Nghi đối
với chuyện này. So với Từ Lệnh Nghi, mình giống như con ếch ngồi ở đáy
giếng, căn bản không biết thế giới bên ngoài.
“Nếu như không phải là ở bên trong bị ngăn cản bởi sự thất tín của
Hạng thái thái lúc trước, thiếp cảm thấy kết thân với Hạng gia cũng là
chuyện tốt vô cùng.” Thập Nhất Nương nói, “Thiếp muốn nghe ý kiến của
Hầu gia một chút?”
Ngụ ý cũng không coi trọng.
Từ Lệnh Nghi nghe vậy suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Lần trước ta nghe nàng nói, cháu gái của Đậu các lão đang muốn làm mai. Thế Đậu phu nhân có từng ở trước mặt nàng nhắc đến Dụ ca nhi nhà chúng ta không?”
Thập Nhất Nương sửng sốt, nói: “Không có ạ”.
“Nàng có thể cẩn thận suy nghĩ là vì sao không?”
“Tuy Dụ ca nhi là tú tài, nhưng cách tiến sĩ còn xa, huống chi càng
về sau càng khó thi.” Thập Nhất Nương nói, “Giống như gia đình nhà Đậu
các lão vậy, chưa chắc sẽ để ở trong mắt.”
“Đây chỉ là một trong những nguyên nhân.” Từ Lệnh Nghi nói, “Còn một
nguyên nhân quan trọng khác, là bởi vì nhà chúng ta là nhạc mẫu của
Hoàng Thượng. Người có mắt nhìn xa như của Đậu các lão, không muốn dính
líu vào chuyện kế thừa ngôi vua, hiển nhiên là đối với chúng ta chỉ có
thể kính trọng mà không thể thân thiết gần gũi. Mà những người chỉ biết
lợi ích trước mắt kia, hiển nhiên là một lòng một dạ muốn thông gia với
nhà chúng ta. Phạm vi mà chúng ta có thể lựa chọn vì thế trở nên rất
nhỏ. Cho nên khi đó Hạng đại nhân một miệng đồng ý chuyện hôn nhân của
Dụ ca nhi, trong lòng ta là vô cùng mừng rỡ, cũng là rất cảm kích. Dù
sao bản chất câu nói ‘Thông gia của Từ Lệnh Nghi và huynh đệ bên nhà mẹ
đẻ quả tẩu của Từ Lệnh Nghi’ cũng có sự khác biệt.”
(*)quả tẩu: chị dâu là quả phụ.
Đây là đồng ý của Từ Lệnh Nghi.
Trong lòng Thập Nhất Nương còn có chút vướng mắc.
Từ Lệnh Nghi thấy vậy suy tư một hồi lâu, khe khẽ thở dài, cầm tay
của nàng, nói: “Nếu như nàng thật sự không thích. Chỗ nương, do ta đi
nói là được rồi.”
Hắn nói như vậy, Thập Nhất Nương ngược lại không tiện kiên trì.
Nàng nhẹ nhàng mà rút tay về: “Hầu gia để thiếp suy nghĩ thêm một chút nữa đi!” Xoay người đi về nội viện.
Trên đường tình cờ gặp Từ Tự Truân.
“Mẫu thân sao lại ở chỗ này?” Mặt mũi Truân ca vui mừng.
Thập Nhất Nương nhìn về phía Truân ca nhi cười cười. Thấy Từ Tự Truân đi tới, thân thiết hỏi: “Con định đi gặp phụ thân sao?”
Từ Tự Truân gật đầu: “Phụ thân bảo con vào giờ này thì qua. Nói muốn
thảo luận với các quản sự chuyện mời các Đại chưởng quỹ dự tiệc chiêu
đãi lễ năm mới. Bảo con cũng ở một bên nghe, đi theo học một ít như thế
nào là quản lý việc vặt trong nhà.”
“Vậy con phải gắng hết sức nghe mới được.” Thập Nhất Nương cười nói
mấy lời khích lệ, “Thu nhập trong nhà phần lớn đều đến từ những công
việc vặt này.”
Từ Tự Truân nghiêm túc gật đầu: “Phụ thân cũng nói như vậy. Mẫu thân yên tâm, con sẽ đi theo Bạch tổng quản học thật tốt.”
Thập Nhất Nương cười “Ừ”một tiếng, cùng Từ Tự Truân từ biệt.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy mái cong nóc nhà của Từ Tự Dụ.
Nàng đi tới chỗ của Từ Tự Dụ.
“Nếu như chúng ta vì con mà quyết định cháu gái của Nhị bá mẫu làm vợ, con cảm thấy như thế nào?”
Thập Nhất Nương chân thành hỏi Dụ ca.
Từ Tự Dụ “ầm” một cái, mặt sung huyết đỏ bừng, khóe miệng mấp máy, một hồi lâu cũng không nói ra được một câu.
Mình đây là đang làm khó Dụ ca rồi.
Thập Nhất Nương đứng dậy: “Con tiếp tục ôn tập bài đi! Ta đi trước.”
Từ Tự Dụ trả lời một tiếng, tiễn Thập Nhất Nương ra cửa, nhưng vào
lúc một chân nàng bước ra khỏi cửa, sau lưng lại truyền tới giọng của Từ Tự Dụ mang theo mấy phần ngại ngùng: “Nhị bá mẫu, luôn luôn rất tốt với con…… hơn nữa học vấn của Nhị bá mẫu cũng rất cao……”
Cái này cùng với chuyện Nhị phu nhân đối đãi với Dụ ca tốt hay không
tốt thì có quan hệ gì? Cùng với học vấn của Nhị phu nhân cao hay không
cao thì có quan hệ gì?
Trong lòng Thập Nhất Nương cảm thấy không đúng, nhưng trong đầu lại rất rõ ràng.
Từ Tự Dụ đã biểu đạt ý kiến của bản thân mình rồi.
Về đến nhà, nàng rửa mặt một phen, rồi đi gặp Thái phu nhân.
Cẩn ca nhi và Sân ca nhi vai kề vai, đang nằm ngủ trưa ở trên giường
của Thái phu nhân. Thái phu nhân và Nhị phu nhân thì ngồi ở trên ghế
thái sư một bên, ngồi nói chuyện. Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, Nhị
phu nhân có chút không được tự nhiên hướng về phía Thập Nhất Nương gật
đầu: “Đã tới”
“Đi đường gió bụi, trở về rửa mặt một phen.” Thập Nhất Nương giải thích nguyên do mình tới trễ.
Nhị phu nhân liền đứng dậy cáo từ.
Thái phu nhân hỏi Thập Nhất Nương: “Đã xảy ra chuyện gì? Nương thấy
sắc mặt của Di Chân giống như là đang lo lắng chuyện gì đấy. Có phải
Hạng thái thái lại nói cái gì không? Ta hỏi Di Chân, nhưng con bé cũng
không nói gì hết.”
Thập Nhất Nương liền một năm một mười đem mọi chuyện đã xảy ra nói lại một lần nữa với Thái phu nhân.
Thái phu nhân cũng không có tức giận, ngược lại là có chút bận tâm mà nhìn nàng: “Vậy ý con là sao?”
Nếu như Thập Nhất Nương còn không nhìn ra ý đồ của Thái phu nhân, coi như là sống vô dụng hai đời rồi.”
“Con nghe theo nương.”
Lần này, giọng nói của nàng nghe tương đối kiên định.
Thái phu nhân vỗ vỗ tay nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy con hãy bàn bạc cùng lão Tứ một chút.”
Từ Lệnh Nghi ôm nàng thật chặt: “Sau này chuyện cưới gả của Giới ca
nhi và Cẩn ca nhi, nàng thích ai, chúng ta sẽ đi tới nhà đó cầu thân
trước được không?”
Chuyện hôn nhân của thứ trưởng tử và thế tử cũng không phải là Thập
Nhất Nương quyết định, trong lòng Từ Lệnh Nghị có chút đau lòng.
Thập Nhất Nương cũng không phải là một người bám chặt không buông.
Lúc trước nàng nơm nớp lo sợ, là cảm thấy mình gánh trên vai trách nhiệm trọng đại.
Cuộc sống là dựa vào người mà trôi qua.
Bỏ qua yêu thích của cá nhân, nếu như người trong cuộc cũng cảm thấy
mối nhân duyên này không tệ, thì mình cũng không có gì quá lo lắng.
Có lẽ mỗi người cũng đều muốn vì mình mà chọn gánh chịu trách nhiệm.
Nàng thấy Từ Lệnh Nghi nói nghiêm túc, không khỏi mím môi cười, láu
lỉnh nói: “Được rồi, thiếp muốn cưới con gái của Thuận Vương làm con
dâu.”
Từ Lệnh Nghi cân nhắc không tới thời gian mười nhịp thở, nói: “Cưới con gái của Thuận Vương sao? Tốt thôi!”
Thập Nhất Nương biết Từ Lệnh Nghi nói được là làm được, địa vị của
Thuận Vương ở trong hoàng thất là không bị gò bó, sao có thể nói cưới
liền cưới.
Nàng không khỏi có chút ngẩn người.
Từ Lệnh Nghi cũng ở bên tai nàng cười nhẹ: “Chỉ cần nàng không chê con gái Thuận Vương xuất thân thứ nữ là được.”
Thập Nhất Nương một hồi lâu cũng không có lên tiếng.