Edit: Thu Phùng
Beta: Hạ
Nếu đã quyết định, Thập Nhất Nương chuẩn bị cùng Thái phu nhân đi mời người đến cầu thân, chỉ là, vào lúc này, nàng đi gặp Nhị phu nhân
trước.
“….. Lời của Cao thái thái nói rất kín đáo, Hạng thái thái lại không
nói rõ ràng, chỉ sợ là hiểu nhầm, cho nên mới muốn mời Nhị tẩu giúp muội đi lấy một cái tin chính xác. Nếu như Dụ ca nhi nhà chúng ta thật sự có phúc cùng lệnh chất nữ định hôn ước, chính là chuyện cầu cũng không
được!”
Nàng sợ Hạng thái thái lại thay đổi vì thế cần một người bảo đảm.
Sắc mặt Nhị phu nhân đỏ bừng, nghĩ đến ngày trước Hạng thái thái thất tín, nghĩ tới trong bữa tiệc ngày hôm qua, Cao thái thái bất động thanh sắc nịnh nọt Thập Nhất Nương, vẻ mặt lộ ra có chút bối rối.
Thập Nhất Nương đây là muốn mình làm người đảm bảo sao!
Nàng hơi có chút xấu hổ mà đứng dậy: “Ta đây trở về nhà mẹ đẻ một chuyến!”
“Vậy làm phiền Nhị tẩu!” Thập Nhất Nương cũng cười đứng lên, “Qua ít
ngày nữa Dụ ca nhi sẽ phải trở về Nhạc An rồi. Tuổi của thằng bé cũng
không còn nhỏ, nếu như có thể sớm đem chuyện hôn sự định xuống, bên cạnh Dụ ca cũng có người biết nóng biết lạnh, muội và Hầu gia cũng không cần phải lo lắng cho Dụ ca nữa rồi.”
Nhị phu nhân gật đầu, tiễn Thập Nhất Nương ra khỏi Thiều Hoa viện.
Thập Nhất Nương đi tới chỗ Thái phu nhân: “…….Con đã mời Nhị tẩu trở
về lấy một cái tin chính xác. Đến lúc đó mời Hoàng tam phu nhân giúp đỡ
đi cầu thân. Nương thấy thế nào?”
“Con làm chủ là được rồi!” Thái phu nhân cũng không có hỏi nhiều.
Bên kia, sau khi Hạng thái thái tiễn Nhị phu nhân đi, lập tức đi tới chỗ Cao thái thái.
“…… Tiểu cô nhà muội, mở miệng chính là giáo huấn. Còn nói cái gì mà
bảo muội đừng có giống như lần trước, bằng không một chút thanh danh của lão gia nhà chúng ta coi như bị mất ở trong tay của muội. Tẩu tẩu nghe
một chút xem là tiểu cô nhà muội đã nói những lời gì thế này? Muội và
lão gia đã thành thân hơn hai mươi mấy năm, bên trong bên ngoài thứ gì
mà không phải là của muội?”Lộ ra có chút oán trách.
Giống như nước lửa không thể hòa hợp, Cao thái thái đối với chuyện
Hạng thái thái cứ nói đến việc có liên quan đến Nhị phu nhân là sinh ra
ba phần khó chịu đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc. Trong vài ba lời
nói đó Cao thái thái đã nắm bắt được trọng điểm.
“Nói như vậy, Từ gia đồng ý chuyện cưới gả này rồi?”
Hạng thái thái gật đầu: “Bảo cô phu nhân nhà muội tới lấy tin tức.”
Cao thái thái nghe xong suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên đứng lên:
“Đi, chúng ta đi gặp Đại ca đi. Để đại ca nghĩ cách đi mời phu nhân của
Kim Hàn Lâm ở Hàn Lâm Viện đến Từ gia cầu thân – Nếu ta nhớ không nhầm,
ban đầu lúc Tứ phu nhân Từ gia thành thân, người làm mai mà La gia mời
chính là Kim Hàn Lâm. Quan hệ của nhà mẹ đẻ Tứ phu nhân với Kim Hàn Lâm
khẳng định không phải là bình thường.”
Cứ như vậy, mọi người chẳng phải là đều biết chuyện cưới gả này là nhà họ chủ động nói ra?
Hạng thái thái chỉ cảm thấy đầu óc “Ầm” một tiếng, hoàn toàn không nghe rõ câu nói kế tiếp của Cao thái thái.
“Cầu…. cầu hôn?” Nàng trợn mắt há mồm mà nhìn Cao thái thái, “Muội, nhà muội đi cầu hôn?”
Cao thái thái không khỏi trợn mắt nhìn Hạng thái thái một cái: “Nếu
người ta đã không so đo hiềm khích lúc trước, đệ muội cũng phải lấy ra
chút phong độ mới đúng. Bằng không, coi như là cùng Từ gia kết thân, chỉ sợ trong lòng cũng có khúc mắc. Đệ muội cũng không thể đem Nhu Nột gả
qua đó là xong chuyện, mặc kệ cuộc sống của con bé trôi qua có tốt hay
không?”
Hạng thái thái nghe được cắn răng: “Được, muội đây sẽ đi mời phu nhân của Kim Hàn Lâm đến Từ gia cầu hôn. Quan hệ cá nhân của Kim Hàn Lâm và
lão gia nhà muội rất tốt, cũng không cần Đại ca ra mặt,…..”
Mình làm ra chuyện mất mặt như vậy, chẳng lẽ còn bảo Đại ca nhà mẹ đẻ cũng ăn nói khép nép theo hay sao!
Cao thái thái nghe vậy hài lòng “Ừ” một tiếng thấp giọng dặn dò nàng: “Lời nói uyển chuyển chút, thái độ thành khẩn chút, không thể vì nhất
thời tức giận mà lỡ chuyện chung thân của Nhu Nột….”
Hạng thái thái gật đầu, vội vàng chạy về nhà, chuẩn bị mười hai hộp quà, ngày hôm sau đi nhà Kim Hàn Lâm.
Kim gia vốn cùng La gia có quen biết, nhân duyên này lại được hai nhà thảo luận xong rồi, mặc dù có chút ngoài dự kiến, Hạng gia chủ động,
nhưng nghĩ tới Hạng gia và Từ gia vốn là quan hệ thông gia, cũng không
có để ý,vì thế hoàn toàn đồng ý. Nói chuyện xong, ngày hôm sau cùng nhau tới Từ gia cầu hôn.
Hạng thái thái thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà lại gặp khuôn mặt đầy kích động của ma ma thiếp thân: “Phu nhân, Từ gia mời Hoàng Tam phu nhân của phủ Vĩnh Xương hầu tới cầu
thân.”
Hạng thái thái ngẩn người.
Cao thái thái biết được lại thở dài, có chút lo lắng cho tiểu cô
(Hạng thái thái) của mình. Sợ tiểu cô làm việc thiếu sót kém cỏi bị
người thấy chê cười, mời người làm mai, trao đổi bát tự, trạm ngõ đều ở
một bên trợ giúp.
Thập Nhất Nương không biết tâm tư của Cao thái thái. Chỉ cảm thấy
chuyện cưới xin với Hạng gia tiến triển thuận lợi ngoài dự đoán. Bất kể
là sính lễ sính kim hay là bánh trái, túi trà trạm ngõ, Hạng gia cũng
không có đề ra cái yêu cầu gì quá đáng. Chỉ là lo lắng nhất là chuyện
ngày cưới, nhưng Hạng gia cũng hoàn toàn bằng lòng – Từ Lệnh Nghi sợ Từ
Tự Dụ phân tâm, muốn sau kì thi hương sang năm mới thành thân, nhưng cân nhắc đến Hạng Nhu Nột sang năm đã mười chín tuổi rồi, sợ Hạng gia không đồng ý. Thế nên mời Hoàng Tam phu nhân đi thương lượng, kết quả Hạng
gia chỉ nói một câu “Lẽ ra nên như vậy”, định ngày cưới của Từ Tự Dụ
định vào mùng hai tháng mười. Hạng đại nhân lại phái một phụ tá mang một phong thư cho Từ Lệnh Nghi, uyển chuyển bày tỏ sự áy náy lần trước Hạng thái thái thất ước.
Đúng lúc Thương Châu đưa tin tới Hà Hoa Lý, Trinh tỷ nhi sinh một cậu bé mập mạp nặng sáu cân.
Thái phu nhân vui đến mức không khép được miệng, đút một miếng sơn
tra vào trong miệng cho Cẩn ca nhi đang cùng Sân ca nhi chơi lật bài:
“Đến lúc đó lại thêm một người trải qua sinh nhật với Cẩn ca nhi của
chúng ta.” Sau đó lại đút một miếng cho Sân ca nhi, hướng về phía Thập
Nhất Nương nói: “Nếu sắp thành hôn, tân phòng phải sớm chuẩn bị một chút mới được. Ta thấy, viện trống của lão Tam tốt vô cùng. Rộng rãi, lại
gần với cửa ngách phía đông, ra vào thuận tiện. Sửa chữa lại một chút là được.”
Thập Nhất Nương cũng đang muốn bàn với Thái phu nhân về chuyện này.
Thành gia, hiển nhiên không thể ở ngoại viện. Nội viện, chỉ có nhà cũ của Nguyên Nương và viện của Tam gia là trống. Ở nhà cũ của Nguyên
Nương vẫn bày biện đồ dùng cũ khi tỷ ấy còn tại thế thường dùng, bố trí
tiểu nha hoàn quét dọn. Thập Nhất Nương dự định khi nào Từ Tự Truân lớn
thêm chút nữa thì giao cho con xử trí. Về phần viện tử vốn dĩ là của Tam gia, tuy Tam gia đã chuyển ra ngoài, nhưng dù sao cũng không nói rõ
ràng, làm em dâu, mình cũng không tiện sử dụng sân viện của Tam gia. Cho nên mới đem Lệ Cảnh Hiên vốn của Trinh tỷ nhi cho Từ Tự Dụ làm tân
phòng. Không nghĩ tới Thái phu nhân lại vừa ý sân viện của Tam gia.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt. Nhân cơ hội này điều hòa lại quan hệ với
Tam phòng cho hòa thuận. Sau này mọi người các tại các viện, đi qua đi
lại, giảm rất nhiều mâu thuẫn, nói không chừng quan hệ so với bây giờ
lại tốt hơn rất nhiều.
“Con cũng cảm thấy ý kiến này rất hay!” Thập Nhất Nương nói, “Cũng
không biết Tam tẩu còn để đồ gì ở đó không ? Chỉ sợ cần phải lên tiếng
hỏi trước mới phải!”
Dựa vào tính tình của Tam phu nhân, nếu Tam tẩu đã đến ngõ Tam Tỉnh ở lâu dài, sao lại để cái gì ở đây.
Thái phu nhân hiểu ý của nàng, cười nói: “Ngày mai lúc con bé tới đây vấn an, ta hỏi con bé một chút là được!”
Đang nói, có gã sai vặt chạy vào: “Chúc mừng Thái phu nhân, chúc mừng Thái phu nhân, Đại thiếu phu nhân vừa mới sinh một tiểu thiếu gia.”
“Ôi ôi!” Thái phu nhân vội phân phó Đỗ ma ma, “Khen thưởng, khen
thưởng!” Lại vươn tay để Thập Nhất Nương đỡ, “Chúng ta đi xem một
chút!” Lộ vẻ vui sướng ngay trong cả lời nói.
Thập Nhất Nương cũng mừng thay cho Phương thị.
Một đám người vui vui vẻ vẻ đi ngõ Tam Tỉnh.
Đứa nhỏ vừa mới sinh ra được mấy canh giờ, da hồng hào, mắt nhắm, mặt mày cũng không có lớn.
Cẩn ca nhi và Sân ca nhi chen nhau đến mép giường, một bé sờ sờ đầu
của em bé, một cậu thì đi chọc chọc vào mặt em bé, Thập Nhất Nương và
Ngũ phu nhân vội vàng bế lấy con của mình.
Tam phu nhân bế cháu trai cho Thái phu nhân nhìn, trong vẻ mặt pha chút đắc ý: “Đứa nhỏ sinh ra được sáu cân tám lạng.”
Thái phu nhân cười nhẹ nhàng gật đầu, ôm đứa nhỏ vào trong ngực quan
sát hồi lâu, hơi nghiêng nghiêng về phía Phương thị nói: “Đứa nhỏ này
lớn lên giống Cần ca nhi!”
Phương thị cười e thẹn.
Thái phu nhân lại hỏi: “Bên nhà mẹ đẻ con, đã phái người đi báo tin rồi chứ?”
Theo tập tục, người nhà mẹ đẻ chỉ có thể đến thăm trẻ sơ sinh vào ngày lễ tắm ba ngày.
Phương thị vội nói: “Đã sai người đi bẩm rồi ạ!”
Thái phu nhân lại cùng Tam phu nhân nói đến ngày lễ tắm ba ngày của đứa nhỏ.
Tam phu nhân vui vẻ nói muốn mời những người nào.
Thái phu nhân bất động thanh sắc chuyển tới chủ đề cưới xin của Từ
Tự Dụ: “Mùa hè sang năm mới bắt đầu quét vôi phòng, cũng không kịp, con
rảnh rỗi vào lúc nào thì qua đó xem một chút, đem đồ cần thu dọn đều thu dọn một chút đi!”
Trong phòng thoáng an tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Tam phu nhân.
Nụ cười của Tam phu nhân cứng lại ở trên mặt, bất an di di mũi chân, cúi đầu thật thấp, lên tiếng “Vâng”.
. . . . . .
Về đến nhà, là lúc đèn vừa được thắp sáng rực rỡ.
Từ Lệnh Nghi hỏi nàng: “Đứa nhỏ trông thế nào? Giống Cần ca nhi hay giống như vợ Cần ca?”
“Đứa trẻ còn quá nhỏ, nhìn chưa ra là giống ai!” Thập Nhất Nương
cười, để cho nha hoàn hầu hạ thay quần áo, “Có điều, lớn lên rất khỏe
mạnh…. Nương cảm thấy lớn lên giống Cần ca nhi!”
Hai người đang cười cười nói nói, thì Văn di nương tới đây.
Nhìn thấy Từ Lệnh Nghi ở trong phòng, nàng có chút ngoài ý muốn.
“Nô tỳ nghe nói hai ngày nữa Nhị thiếu gia lên đường đi Thương Châu,
nên làm vài món quần áo nhỏ, muốn Nhị thiếu gia giúp mang qua đó.”
“Di nương cứ bảo nha hoàn đưa cho Tống ma ma là được.” Thập Nhất
Nương nói, “Đến lúc đó Tống ma ma sẽ cùng Nhị thiếu gia đi Thương Châu.”
Văn di nương cười đáp vâng, lui xuống.
Nhưng Thập Nhất Nương lại thầm cảm thấy kỳ lạ.
Từ Tự Dụ dẫn theo Từ Tự Truân đại diện Từ gia đi Thương châu tặng quà đầy tháng, mình cũng đã nói trước với Văn di nương rồi, hơn nữa còn bảo Văn di nương có đồ gì muốn mang qua đó thì đưa cho Tống ma ma là được
rồi. Sao Văn di nương lại vì cái chuyện này mà đặc biệt đi tới hỏi thăm
lần nữa.
Nàng không khỏi nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, hay là, Văn di nương có lời gì không tiện nói trước mặt Từ Lệnh Nghi?
Ngày hôm sau, lúc Văn di nương cùng Kiều Liên Phòng tới vấn an nàng, nàng giữ Văn di nương lại nói chuyện.
“Phu nhân.” Sắc mặt Văn di nương ửng đỏ, lộ ra vẻ rất không tự nhiên, “Hai ngày nữa là tới ngày thiếp hầu ngủ, thiếp muốn xin Hầu gia tới chỗ thiếp ngồi một chút!”
Thập Nhất Nương giật mình.
Nàng không nghĩ tới mình sẽ gặp phải chuyện như vậy… Cảm thấy rất
lúng túng. . . . . . Gật đầu nói câu “Ta sẽ nói với Hầu gia”, sau đó
thì bưng trà.
Văn di nương thấy vẻ mặt của Thập Nhất Nương có chút không được tự
nhiên, muốn nói lại thôi, cúi đầu khom gối hành lễ, lui xuống.
Hành lễ cho Thái phu nhân xong, trở về, Thập Nhất Nương ăn ngay nói thật.
Từ Lệnh Nghi có chút kỳ lạ, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy ta đi qua đó xem một chút!” Trực tiếp đi tới chỗ Văn di nương.
Chỉ chốc lát, nha hoàn ở chỗ Văn di nương bên kia tới nói: “Phu nhân, Hầu gia nói, bảo phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút, không cần chờ cửa!”
Thập Nhất Nương đáp một tiếng, trong lòng lộn xộn , đi tới noãn các của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi đang nằm ở đó nghe A Kim kể chuyện xưa.
Nhìn thấy mẫu thân đi vào, bật dậy: “Nương, kể chuyện xưa, kể chuyện xưa!”
Thập Nhất Nương cười ôm con trai, mở tập tranh Từ Lệnh Nghi vẽ cho Cẩn ca nhi ra, đọc từng chữ từng chữ, tâm từ từ bình tĩnh lại.