Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 84: Chương 84: Độc ác như thế




Lí Vị Ương cười, nói: “Cửu Công chúa có gì không tốt? Bảo đệ chơi với nàng ấy một lát mà khổ sở như vậy sao?”

Lí Mẫn Đức cười nhẹ, “Con cháu Hoàng thất rất kiêu căng, làm người khác chán ghét.”

“Đúng là thành kiến, tuy Công chúa hơi kiêu ngạo nhưng tính tình hồn nhiên trong sáng, không có ác ý, nàng ấy thích đệ, bao nhiêu người trông mong còn chằng được kia!”

“Ta không muốn bị người khác nói trèo lên quyền quý!” Lí Mẫn Đức nhíu mày.

“Đệ mới lớn bao nhiêu, không ngờ cổ hủ như vậy.” Lí Vị Ương bật cười, “Đệ đúng là hài tử ngốc.”

Lí Mẫn Đức lại cười nói: “Làm đại sự đương nhiên không câu nệ tiểu tiết, những việc nhỏ này, không cần tốn nhiều tâm tư.”

Lí Vị Ương sửng sốt, hiếu kỳ nói: “Ta chỉ quan tâm đệ thôi, nói đi phải nói lại, Công chúa hình như... muốn chọn đệ làm phò mã?!” Lời này hoàn toàn chỉ muốn trêu đùa, Lí Mẫn Đức lại ngớ người, “Sao tỷ biết?”

Lí Vị Ương nhếch khoé môi, trong mắt mang theo sự bỡn cợt: “Công chúa vừa nhìn thấy đệ là hai mắt toả sáng, có thể thấy bất luận ở độ tuổi nào đều bị chữ sắc làm mờ mắt.”

“Cái gì?” Lí Mẫn Đức giật mình.

“Bằng không đệ nghĩ xem, vì sao ta lại muốn để đệ chơi cùng nàng ấy, Mẫn Đức, thật ra đệ có thể suy nghĩ đến chuyện lấy Công chúa!” Như vậy, có thể tránh được bi kịch của Cửu Công chúa, Mẫn Đức cũng có chỗ để dựa vào, chỉ có điều, tương lai Mẫn Đức không thể kiến công lập nghiệp, chỉ đành làm một Phò mã có danh không chức.

“Ta không cần!” Lí Mẫn Đức bật thốt.

“Đệ không cần nàng ấy, vậy đệ thích ai? !”

“Ai cũng không thích!” Lí Mẫn Đức tranh cãi, nhưng không biết từ lúc nào mặt đã đỏ lên.

“Tốt quá, thế thì chọn Công chúa đi.”

“Ơ ơ... tỷ trêu ta... chuyện này, ta nói...”

Đúng lúc này Lí Mẫn Đức đột nhiên ngậm miệng, ánh mắt hắn dừng ở nơi cách đó không xa, Lí Vị Ương nhìn theo tầm mắt hắn, thấy Lí Thường Tiếu vừa khóc vừa chạy từ bên kia đến, lảo đảo ngã xuống, chảy máu cả đầu gối, nha đầu bên cạnh vội vàng đuổi đến đỡ lấy nàng ấy.

Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức liếc nhìn lẫn nhau, Lí Vị Ương nói: “Tứ muội, muội làm sao vậy?”

Lí Thường Tiếu ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm lệ, vừa nhìn thấy Lí Vị Ương trước mắt, vội vàng đưa tay áo lau nước mắt: “Không sao không sao, bị cát bay vào mắt thôi.”

Bị cát bay vào mắt? Chẳng còn là tiểu hài tử, hà tất phải lừa nhau đây? Lí Vị Ương vô tình xen vào, nhưng trực giác nói cho nàng biết, sợ rằng Lí Thường Tiếu đang che giấu điều gì đó.

Nha đầu Âm Nhi của Lí Thường Tiếu thở hổn hển: “Tam tiểu thư không biết đấy thôi, Tứ tiểu thư có ý tốt bưng trà đưa thuốc cho phu nhân, ai ngờ Đại phu nhân uống thuốc không cẩn thận bị bỏng đầu lưỡi, nói tiểu thư cố ý hại phu nhân, mắng tiểu thư tới tấp! Đại phu nhân mắng tiểu thư xong, nói nha đầu trong phòng vô dụng, bảo tiểu thư buổi tối đến hầu hạ. Ban đầu tiểu thư cảm thấy không thoả đáng, Đại phu nhân lập tức nói tiểu thư không tôn trọng mẹ cả, tất nhiên là đồ chỉ thích an nhàn sung sướng, sợ phải hầu hạ ban đêm, lại mắng tiểu thư cố ý bức phu nhân phát bệnh! Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư tính tình ngay thẳng, Tam tiểu thư hẳn đã biết!”

Lí Thường Tiếu nghe xong lại sợ gây chuyện, vội nói: “Không được nói lung tung!” Sau đó vội vàng chạy đi, Âm Nhi thấy tiểu thư căng thẳng, bất đắc dĩ vội vàng đuổi theo, không nói tiếp nữa.

“Trước kia Đại phu nhân chưa từng thể hiện sự ác độc ra mặt như vậy.” Lí Vị Ương lẩm bẩm.

Lí Mẫn Đức cười lạnh: “Chỉ sợ còn chưa dừng tay đâu!” Nói xong, hắn búng tay, một thị vệ hắc y lướt từ trên cây xuống trước mặt hắn: “Chủ tử.”

Lí Vị Ương đã quen với việc nhìn thấy nhiều ám vệ bên người Lí Mẫn Đức, chẳng thấy ngạc nhiêu bao nhiêu.

“Nói lại lần nữa những gì ngươi điều tra được.”

“Dạ, hôm qua Tứ di nương khuyên Tứ tiểu thư rằng Ngũ tiểu thư vừa mới đắc tội Đại phu nhân, mong Tứ tiểu thư lo lắng một chút đến tính mạng muội muội, ban đêm Tứ tiểu thư ôm chăn đệm qua đó. Đại phu nhân sai người sắp xếp một cái sạp, nhưng giữa đêm Tứ tiểu thư vừa mới ngủ yên thì kêu châm trà, lúc lại bảo xoa bóp chân, một đêm cứ thế bảy tám lần, giày vò liên tục, hoàn toàn coi Tứ tiểu thư là nha đầu để sai bảo.”

Lí Mẫn Đức thở dài: “Được rồi, ngươi lui xuống đi.”

Lí Vị Ương lắc đầu: “Đại phu nhân cần người chăm sóc, gọi nha đầu là được, cần gì phải giày vò Tứ muội như vậy, để cho người khác lấy cớ nói bà ngược đãi thứ xuất nữ nhi? Điều này không phải rất kỳ quái sao?”

Lí Mẫn Đức suy nghĩ, nói: “Có lẽ sau khi bị bệnh, tính tình bà ta càng lúc càng kỳ quái.”

Lời giải thích này có chút gượng ép, Lí Vị Ương cảm thấy, có lẽ bà ta đã đem thù hận bị cắn đứt tai ghi tạc lên người Lí Thường Tiếu.

Tưởng rằng chuyện này cứ thế trôi qua, không ngờ ban đêm lại xảy ra một sự kiện. Không biết sao Lí Thường Tiếu làm vỡ miếng ngọc bội Đại phu nhân yêu quý nhất, Đại phu nhân trách cứ nghiêm khắc, đuổi Lí Thường Tiếu ra khỏi phòng.

Buổi trưa ngày thứ hai, Đỗ ma ma tươi cười đầy mặt đến mời Lí Vị Ương: “Huyện chủ, Đại phu nhân vốn không muốn để Huyện chủ khổ cực, nhưng mà ngài biết đấy Tứ tiểu thư đổ bệnh —— “

Lúc Lí Vị Ương nghe thấy tin tức này, chỉ lạnh nhạt cười: “Ồ, phải không? Không biết mẫu thân có gì phân phó?”

“Phu nhân mời Huyện chủ qua chăm sóc.” Đỗ ma ma buông mắt xuống, giọng nói rất cung kính.

Lí Vị Ương gật đầu, như thể không có vấn đề gì nói: “Đây là điều đương nhiên, một lúc nữa ta sẽ qua.”

Đỗ ma ma vừa đi, Lí Mẫn Đức lập tức tức giận: “Tam tỷ, Đại phu nhân khinh người quá đáng, nên cho bà ta biết tay một lần!”

Từ lúc Tam phu nhân qua đời, Đại phu nhân luôn níu chặt lấy Lí Vị Ương không buông tha, Lí Mẫn Đức hận đến nghiến răng nghiến lợi, sớm biết như thế, hù chết bà ta cho xong chuyện.

Lí Vị Ương nhìn ra được sự phẫn nộ cùng không cam lòng của hắn, thản nhiên cười, nhẹ nhàng cầm lấy bình trà trước mặt, tay kia giữ chén trà, không nhanh không chậm rót xuống: “Cần gì phải để ý?”

Thấy nàng cười không để ý gì cả, Lí Mẫn Đức cực kỳ bất mãn đứng lên, hắn sốt ruột nói: “Tam tỷ, lão yêu bà kia nhất định sẽ nhân cơ hội này tra tấn tỷ...”

“Tam đệ!”

Thấy Lí Mẫn Đức lòng nóng như lửa đốt, bộ dáng không thèm suy nghĩ đến lời nói, Lí Vị Ương quả quyết quát lạnh một tiếng, ngắt lời hắn: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chẳng lẽ đệ quên toàn bộ rồi sao?”

Mắt Lí Mẫn Đức đỏ ngầu, quay đầu sang chỗ khác.

Lí Vị Ương cười: “Trên đời này người có thể ức hiếp ta còn chưa sinh ra đâu, bà ta muốn ta đến trước mặt, ta đây tất nhiên phải đi, còn tạo thành hậu quả gì, ta mặc kệ.”

Một lúc lâu sau, Lí Vị Ương tươi cười đầy mặt bước vào phòng Đại phu nhân, một nha đầu đang xoa bóp chân cho Đại phu nhân, Đại phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, tai bên trái bị cổ áo kéo cao che mất, mơ hồ nhìn ra không còn trọn vẹn. Đỗ ma ma nhẹ giọng nói: “Tam tiểu thư đến.”

Hơn nửa ngày sau Đại phu nhân mới mở mắt ra, nhìn chòng chọc Lí Vị Ương một lát, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười: “Vị Ương đến rồi à.”

Lí Vị Ương cười rất sáng lạn: “Đúng vậy mẫu thân, Vị Ương đến hầu hạ theo sự phân phó của người.”

Đại phu nhân mỉm cười nói một câu, “Ta biết con hiếu thuận, cũng đến giờ dùng bữa rồi.”

Đỗ ma ma đã chỉ huy người bày bàn cơm, sau đó Đại phu nhân nhìn về phía Lí Vị Ương, Lí Vị Ương tươi cười đầy mặt, thân thiết đi đến đỡ bà.

Trước mặt toàn bộ nha đầu ma ma trong phòng, hai người thân nhau như đôi mẹ con.

Chỉ chớp mắt đã di chuyển đến nhà ăn.

Trước kia Đại phu nhân có nơi chuyên dùng để ăn cơm, bàn ăn luôn đặt ở gian thứ nhà chính Tây, nơi đó ngoại trừ dùng cơm một ngày ba bữa thì không sử dụng vào việc khác, hiện giờ vì bà sinh bệnh không muốn đi xa, nên bày luôn bàn ăn ở phòng ngoài.

Lí Vị Ương đỡ Đại phu nhân đi tới, Đại phu nhân cảm thấy sức tay của nàng ta đủ để bóp nát xương cốt mình, đành dùng sức tránh khỏi.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Mẫu thân, sao thế?”

Đại phu nhân cắn răng: “Không có gì.”

Lúc này, Đỗ ma ma đã phân phó người bưng bàn gỗ vuông đã bày đồ ăn, cùng hai ba ghế tròn đặt tuỳ ý cạnh bàn. Lí Vị Ương nhìn căn phòng một lượt, thấy đâu cũng là đồ ngọc quý báu, nở nụ cười.

Đỗ ma ma thấy nàng mỉm cười, hỏi: “Huyện chủ đang nghĩ gì vậy?”

Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Ta đang nghĩ mẫu thân quả nhiên có phong cách quý phái, trong phòng lão phu nhân tuyệt đối không bài trí nhiều đồ đáng giá như vậy.”

Đại phu nhân xuất thân ở phủ Quốc công, nhiều năm qua lại cầm quyền Lí gia, tất nhiên có tiền, mà không phải có tiền bình thường, Đỗ ma ma cười nói: “Huyện chủ sao lại nói vậy, đồ trong phòng phu nhân đều là tầm thường, những thứ trong phòng lão phu nhân mới là đáng giá, chỉ có điều lão nhân gia nói nhìn chói mắt, bảo dọn hết đi.”

“Ồ, thì ra là thế.” Lí Vị Ương nhìn chằm chằm rất nhiều hộp đựng châu báu cách đó không xa, bên trên bày đủ đồ ngọc, chậu cảnh quý báu, nhất là chậu hoa ngọc lan toàn bộ dùng dương chi bạch ngọc chạm khắc thành, màu trắng ngà thuần khiết, quả thực có thể làm người nhìn rớt cả mắt.

Đại phu nhân cho rằng Lí Vị Ương bị chấn động, cười lạnh một tiếng. Bà biết lúc trước Lí Vị Ương ở trong cung được ban thưởng không ít đồ, nhưng đồ trân quý của bà, chưa hẳn đã kém với đồ trong cung! Bà muốn để cho Lí Vị Ương biết, thân phận địa vị của mình tuyệt đối không để cho nó một thứ xuất nho nhỏ giẫm lên! Buông mắt xuống, bà nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi.”

Một nha đầu bước lên, trong tay cầm một chậu đồng thau nhỏ, nước ấm được đổ vào non nửa chậu, một nha đầu khác xắn tay áo Đại phu nhân lên.

“Con không biết đấy, Tứ muội của con đúng là kỳ cục.” Đại phu nhân vừa rửa tay vừa lạnh lùng nói, “Làm chuyện gì chỉ cần động một chút, nói nó hai ba câu là đã khóc lóc, cứ như oan ức lắm, sao còn có bộ dáng tiểu thư khuê các, người không biết còn tưởng ta khắc nghiệt với nó.”

Lí Vị Ương mỉm cười, trên mặt như thể không hay biết gì hết.

Đại phu nhân nói tiếp: “Loại diễn xuất như nó, người khác nhìn qua là biết, thứ xuất chính là thứ xuất, sao có thể ngẩng cao đầu được!”

Lí Vị Ương mỉm cười, không có ý định lên tiếng đáp lời, dường như không nghe ra Đại phu nhân đang chỉ cây dâu mắng cây hoè.

Đại phu nhân tức giận, Đỗ ma ma vội vàng nói: “Phu nhân cần gì phải tức giận vì Tứ tiểu thư, tiểu thư dù sao cũng do Tứ di nương nuôi lớn, từ nhỏ không ở cùng phu nhân, không hiểu chuyện là điều tất nhiên.” Đại phu nhân hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, nha đầu cầm khăn trắng, cẩn thận lau sạch đôi tay kia.

Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Tốt nhất mời một ma ma trong cung đến, quản giáo một thời gian mới được. Vị Ương, con thấy có đúng không?”

Lí Vị Ương cười như có như không: “Mẫu thân nói phải.”

Lí gia là thi thư gia truyền, tác phong làm việc rất khác biệt so với nhà phú quý mới lên. Cơm chiều bày trên bàn, tuy chỉ có mười đồ ăn cùng hai bát canh, nhưng mọi thứ làm rất tinh xảo, có lẽ tốn nhiều tâm tư.

Đỗ ma ma nháy mắt với Lí Vị Ương, ý bảo nàng gắp thức ăn cho Đại phu nhân.

Lí Vị Ương như không nhìn thấy, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Đại phu nhân không hài lòng, nói: “Vị Ương, lúc Đại tỷ con còn ở đây, khi ăn cơm đều ngồi cạnh gắp thức ăn cho ta, đó mới là đạo hiếu.”

Lí Vị Ương chớp chớp mắt: “Nhưng mà con tay chân vụng về, chỉ sợ không cẩn thận làm hỏng gì đó.”

Đại phu nhân cười lạnh: “Dù thế nào ta cũng không trách con là được!”

Bà vốn định nhẫn nhịn, nhưng càng nhìn Lí Vị Ương càng không thể nhịn, cho nên muốn dựa vào uy phong của mẹ cả chỉnh đốn nó, cho vơi bớt sự ức chế trong lòng.

Lí Vị Ương cười: “Mẫu thân đã nói không trách con, vậy con sẽ tận lực vì mẫu thân.”

Nàng nhẹ nhàng bước lại gần, tự mình gắp một miếng cá Lư chua ngọt vào bát của Đại phu nhân, Đại phu nhân nghĩ nàng kinh sợ mình mới cảm thấy trong lòng thoải mái.

Thứ xuất cho dù cao ngạo ra sao, trước mặt mọi người, hiếu thuận với mẹ cả là điều đương nhiên, bằng không Lí Vị Ương đừng mong sống yên ổn ở Đại Lịch! Lúc trước sao bà lại không nghĩ ra, mỗi ngày nên gọi nha đầu đáng chết này đến trước mặt để dạy quy củ, nhân cơ hội chỉnh chết nó! Trong lòng Đại phu nhân đang nghĩ ngợi thì Lí Vị Ương cười nói: “Bánh trôi hấp rượu này ăn ngon lắm, mẫu thân mau nếm thử.”

Nàng tự mình múc một chén nhỏ nóng bỏng, không thổi gì hết, đổ thẳng lên người Đại phu nhân, tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, Đại phu nhân bởi vì giật mình không kịp tránh đi, bánh trôi hấp rượu nóng bỏng kia đổ ụp lên người bà.

Mùa xuân mặc mỏng manh, Đại phu nhân kêu thảm thiết một tiếng, hiện giờ bà chỉ hận không có sấm sét từ trên trời giáng xuống đánh chết Lí Vị Ương!

Bờ môi Lí Vị Ương khẽ mấp máy hiện ra một tia áy náy, vội vàng bước lên lau cho Đại phu nhân, Đại phu nhân giận đến tột đỉnh, Lí Vị Ương lập tức quay đầu cầm lấy chậu nước rửa tay vừa nãy còn chưa kịp đổ bỏ, bước lên lau cho Đại phu nhân.

Không biết do chân tay luống cuống hay là cố ý, mà đang bưng chậu nước cả người nàng ngã về phía trước. Đỗ ma ma nhanh tay che chắn cho Đại phu nhân, bờ môi Lí Vị Ương hơi nhếch lên, cả người ngã quỵ xuống, ghế dựa cũng đổ phát ra tiếng rầm rất lớn, mà theo đà Lí Vị Ương ngã thật mạnh vào người Đại phu nhân, làm cả người bà đáp thẳng xuống đất, Đỗ ma ma vốn định che chắn cũng bị đè xuống làm đệm thịt cho Đại phu nhân, bộ xương cốt già bị đè thành tan nát.

Tiếng thét chói tai của Đại phu nhân bỗng chốc cất lên, hơn nữa còn rất thê lương: lúc bị Lí Vị Ương đụng phải té lăn ra mặt đất, ngực bà chấn thương, cơn đau làm bà phải hét ầm lên.

“Huyện chủ! Mau đứng lên! Mau đứng lên đi!” Đỗ ma ma kêu la oai oái, Lí Vị Ương từ trên người Đại phu nhân đứng lên, khuỷu tay lại cố ý ấn mạnh lên xương sườn của bà, Đại phu nhân lại hét thảm một tiếng, đau đến sắp ngất xỉu.

Lí Vị Ương như vô lực, toàn bộ nha đầu ma ma bước lên kéo nàng dậy, nàng lại như bị trơn tay, vô ý cầm lấy khăn trải bàn, trong nháy mắt, thức ăn, bát đũa, ấm trà... trên bàn, tất cả loảng xoảng rơi hết xuống đất, mọi người choáng váng. Đại phu nhân ngã ập xuống đống đồ ăn dơ, vô cùng chật vật.

Một ma ma kinh hoảng hô lên một tiếng, đi qua đỡ Đại phu nhân, Lí Vị Ương liếc mắt ra hiệu với Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt dùng sức đá văng ma ma kia, ma ma kia vừa mới đỡ được người dậy, chẳng hiểu sao bị Triệu Nguyệt đá, còn chưa kịp định thần thì liên luỵ đến Đại phu nhân đụng phải rất nhiều hộp đựng châu bảo cách đó không xa, trong khoảnh khắc, chậu hoa ngọc lan dương chi gì đó, bình hoa tráng men khảm ngọc xanh, chậu mai cảnh xanh trắng, bình phong nhỏ làm bằng gỗ Tử đàn trân quý khảm ngà voi thuỷ tinh, toàn bộ rơi xuống, rầm rầm vỡ nát.

Toàn cảnh hỗn độn, đầu Đại phu nhân đụng phải nhiều châu bảo, ngây ra như phỗng.

Mọi người nhìn một màn này, gần như không tin vào mắt mình.

Lí Vị Ương buông tay, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, con đã nói từ trước, con tay chân vụng về, nhưng người cứ muốn con đến hầu hạ... Haiz, nhanh đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm!” Nói xong, nàng còn muốn bước lại gần đỡ Đại phu nhân.

“Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta! Cứu mạng!” Đại phu nhân bất chấp uy nghiêm, kêu đau đứng bật dậy, tiếng kêu kia xuyên qua cả nóc nhà, làm tóc gáy mọi người dựng đứng. Đỗ ma ma vội vàng đi lên ngăn cản tay Lí Vị Ương, nhưng Đại phu nhân quay đầu nhìn thấy nhiều bảo bối trân quý bị nát bấy hết... Toàn bộ bị phá huỷ! Toàn bộ bị phá huỷ! Trước mắt Đại phu nhân biến thành màu đen, hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Đỗ ma ma liều mạng già gào lên: “Còn thất thần gì nữa, mau đỡ phu nhân lên giường, mời đại phu, nhanh đi mời đại phu!”

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Đỗ ma ma, để ta đỡ giúp.”

Trên mặt Đỗ ma ma hiện ra sự hoảng sợ, sau đó nói: “Không làm phiền Huyện chủ, chúng nô tỳ ở đây là được rồi, ngài trở về nghỉ ngơi đi!”

Lí Vị Ương hơi ngượng ngùng, nói: “Thế sao được?”

Đỗ ma ma cuống quít nói: “Được mà! Được mà! Huyện chủ đi nhanh đi!” Người này đúng là tai hoạ.

Nhìn mọi người vội vàng nâng Đại phu nhân đang hấp hối vào phòng, Lí Vị Ương mỉm cười bước ra khỏi cửa, cảm thấy ánh mặt trời sáng lạn, tâm tình rất tốt. Bạch Chỉ lo lắng: “Tiểu thư —— “

Lí Vị Ương quay đầu nói: “Sao vậy, sợ à?”

Lần trước ở hồ tắm ngay cả giết người còn dám, bây giờ thì có gì đáng sợ, Bạch Chỉ chỉ lo lắng Đại phu nhân sẽ không từ bỏ ý đồ.

Lí Vị Ương mỉm cười nói: “Cho dù ta hầu hạ bà ta cẩn thận, bà ta sẽ không gây phiền toái cho ta sao?”

Bạch Chỉ ngẫm lại thấy cũng đúng, dứt khoát bỏ qua chuyện này.

Cứ nghĩ rằng Đại phu nhân nhận giáo huấn lần này, đối phương sẽ im lặng một thời gian, không ngờ ngày hôm sau Đỗ ma ma đã tới: “Phu nhân nói, chuyện chăm nom cẩn thận Huyện chủ không làm được, vẫn nên giao lại cho Tứ tiểu thư thì hơn, chỉ có điều Huyện chủ đã đến chăm sóc, chẳng lẽ chuyện gì cũng không làm, như vậy đi, nô tỳ trông coi phòng bếp nhỏ, sau này chuyện ăn uống cùng thuốc men của phu nhân giao lại cho Huyện chủ.”

Lí Vị Ương nhíu mày, ăn uống? Nơi quan trọng như vậy – nàng cười: “Mời Đỗ ma ma đi nói một tiếng, ta không kham nổi đâu! Nhỡ đồ ăn của mẫu thân có vấn đề gì đó, chẳng phải ta ngày đêm khó an tâm sao?”

Đỗ ma ma cười làm lành: “Huyện chủ cứ yên tâm, không phải còn có nô tỳ đây sao? Chắc chắn sẽ không để bọn thấp hèn gì đó động tay động chân.”

Lí Vị Ương nhìn bà ta: “Chuyện này... vẫn không hay lắm.”

Đỗ ma ma nói: “Có gì không hay? Nếu Huyện chủ cố ý không đáp ứng, chỉ sợ phu nhân sẽ nghĩ ra chuyện khác, không bằng cứ đáp ứng, dù sao có nô tỳ giúp người, không để xảy ra sai lầm gì!”

Lí Vị Ương cười.

Qua sự kiện hồ nước kia, Bạch Chỉ đã tin tưởng Đỗ ma ma, nàng thấp giọng nói: “Tiểu thư, Đỗ ma ma nói cũng đúng.” Dù sao Đại phu nhân là chủ mẫu, nếu bà ta nghĩ ra chiêu số khác, các nàng khó có thể phòng bị, như bây giờ có Đỗ ma ma dễ dàng bị thu mua như vậy, các nàng không cần phải quá lo lắng. Cho dù Đại phu nhân muốn động thủ, Đỗ ma ma coi trọng tiền tài sẽ hết mình trợ giúp.

Đỗ ma ma cẩn thận nhìn Lí Vị Ương, nói: “Nô tỳ nhất định tận tâm tận lực.”

Lí Vị Ương cười, chưa nói chấp thuận, cũng chưa nói không chấp thuận.

Xem như ngầm đồng ý, Đỗ ma ma nhẹ nhàng thở một hơi, nếu Huyện chủ cứ căng thẳng, chỗ Đại phu nhân cũng không dễ bàn giao, bà cười nói: “Vậy nô tỳ coi như Huyện chủ đã đáp ứng.”

Lí Vị Ương mỉm cười nhìn bà ta, biểu cảm rất kỳ quái, Đỗ ma ma nhìn vẻ mặt kia không hiểu, không yên lòng xoay người lui xuống.

Lí Vị Ương nói với Bạch Chỉ: “Ngươi xem, chuyện này có phải rất thú vị không?”

Bạch Chỉ không hiểu Lí Vị Ương có ý gì, nàng chỉ cảm thấy lo lắng: “Tiểu thư, chúng ta nên chuẩn bị nhiều tiền một chút dùng ở chỗ Đỗ ma ma, hơn nữa nô tỳ sẽ thường xuyên xem xét phòng bếp nhỏ cẩn thận.”

Xem xét cẩn thận thì có ích lợi gì? Lí Vị Ương cười mà không nói, đột nhiên đứng lên: “Đêm qua phụ thân ở lại chỗ Tứ di nương sao?”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc ngây người, Triệu Nguyệt cũng nghe mà không hiểu.

Lí Vị Ương cười nói: “Đi thôi, trước khi mặt trời lặn đi thỉnh an phụ thân.”

Trong lòng Bạch Chỉ nghĩ, Huyện chủ đúng là kỳ quái, ngay cả nha đầu luôn đi theo hầu hạ còn hoàn toàn không đoán ra tâm tư nàng, hiện tại tiểu thư hẳn phải nghĩ đối sách đối phó với Đại phu nhân, sao lại nghĩ đến chuyện đi gặp lão gia? Lão gia sao, luôn mặc kệ sự tình bên trong, nhất là đối với Đại phu nhân, chuyện gì nhịn được sẽ nhịn, tiểu thư đi tìm lão gia thì có ích lợi gì? Nhưng mà những lời này chỉ dám suy nghĩ trong đầu, nàng tình nguyện tin tưởng tiểu thư.

Lí Vị Ương ngồi trong thư phòng của Lí Tiêu Nhiên nửa canh giờ, lúc trở về thấy đại phu ra ra vào vào trong Phúc Thuỵ viện, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Đỗ ma ma thấy không thể giấu diếm, nói: “Vừa rồi Đại phu nhân bị ngã gãy mất xương sườn.”

Lí Vị Ương cười, chính là muốn xương sườn bà ta bị gãy. Khuôn mặt của nàng trở nên rất lo lắng: “Ai da, đều tại ta tay chân vụng về, vừa rồi ta đã đến thỉnh tội với phụ thân, người trách cứ ta một trận, nhìn thấy mẫu thân bị thương như vậy, trong lòng ta thật sự khổ sở!”

Nói cách khác, nàng đã tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước chiếm lợi thế), nếu Đại phu nhân đi cáo trạng, chỉ sợ Lí Tiêu Nhiên sẽ trừng phạt Lí Vị Ương, nhưng hiện giờ tự Lí Vị Ương chạy đến thừa nhận sai lầm, Đại phu nhân có nói cái gì cũng thành thừa thãi, huống chi – hiện tại lão gia còn không muốn gặp Đại phu nhân! Đỗ ma ma biết điều này, trên mặt mang vẻ tươi cười nói: “Huyện chủ sao lại nói vậy, phu nhân đã nói rồi, chuyện này không thể trách người, Huyện chủ chỉ có ý tốt mà thôi.”

Lí Vị Ương nở nụ cười có vẻ rất thánh thiện: “Mẫu thân thật hiền lương rộng lượng, ta còn tưởng phải bồi thường một phần tổn thất, mà mẫu thân đã nói như vậy thì ta cũng không kiên trì.”

Đỗ ma ma biến sắc, sau đó vẻ mặt tươi cười nói: “Dạ, dạ.” Trong lòng lại hối hận không ngừng, nếu không lắm lời thì nhiều bảo vật như vậy còn được bồi thường, hiện giờ một phân tiền cũng đừng mong nhận lấy. Bà suy nghĩ, lại nói, “Lúc rảnh rỗi mong Huyện chủ đến phòng bếp nhỏ dạo một vòng, cho dù ra vẻ cũng được, ra vẻ ngài có hiếu tâm, hiện giờ Tứ tiểu thư mỗi ngày đều làm canh Nhũ Cáp để phu nhân bồi bổ thân thể! Nếu ngài không làm gì hết...”

Lí Vị Ương chớp mắt, cười nói: “Ồ, canh Nhũ Cáp sao, món này ta biết làm. Chỉ có điều không ngon lắm —— “

Đỗ ma ma cười nói: “Sao lại để Huyện chủ tự mình nấu, chỉ cần ngài phân phó một tiếng, nô tỳ sẽ chuẩn bị đầy đủ, đến lúc đó ngài tự mình bưng vào là được, Đại phu nhân thấy ngài hiếu thuận như vậy sẽ tha thứ cho Huyện chủ.”

Lí Vị Ương cười nhạt, nói: “Đỗ ma ma thật trung tâm với ta.”

Đỗ ma ma vẻ mặt nịnh nọt nói: “Chỉ cần Huyện chủ để ý đến nô tỳ trước sau như một, nô tỳ đương nhiên sẽ một lòng suy nghĩ cho ngài, giúp ngài khuyên nhủ Đại phu nhân, chỗ phu nhân có gió thổi cỏ lay gì, người đầu tiên biết được nhất định là ngài.”

Lí Vị Ương gật đầu, nói: “Vậy đa tạ ngươi.” Nói xong, nàng phất tay, phân phó Bạch Chỉ đưa cho Đỗ ma ma một hồng bao.

Đỗ ma ma nhận lấy hồng bao, mặt mày hớn hở rời đi.

Bạch Chỉ nói: “Tiểu thư, lần nào cũng cho như vậy thì chừng nào mới đủ đây, lão nô tài này, tâm địa quá tối, làm chuyện gì cũng phải có tiền!”

Lí Vị Ương cười, nói: “Nhân tâm có thể dùng tiền mua được không phải là thật tâm, nhưng nếu dùng tiền mà vẫn không mua được, với ta mà nói càng không phải là chuyện tốt.”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc liếc nhìn lẫn nhau, không hiểu những lời này có ý gì.

“Triệu Nguyệt, đến đây, ta có việc phân phó ngươi làm.” Lí Vị Ương vẫy tay.

Triệu Nguyệt nghe vậy, lập tức ghé lỗ tai sang, Lí Vị Ương nhẹ nhàng nói với nàng ấy hai câu, hai mắt Triệu Nguyệt sáng lên: “Dạ, nô tỳ lập tức đi làm!”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc rất hiếu kỳ, rốt cuộc Lí Vị Ương bảo Triệu Nguyệt làm gì, nhưng sau đó mặc kệ các nàng nói bóng nói gió như thế nào, Lí Vị Ương cũng không trả lời.

Lí Vị Ương chưa từng đến phòng bếp nhỏ một lần nào, không chỉ nàng, thậm chí ngay cả nha đầu bên người nàng không một người nào đến, nhưng mà Tứ tiểu thư Lí Thường Tiếu tận tâm tận lực, không quản ngày đêm đến hầu hạ Đại phu nhân, thậm chí còn tự tay đun canh thuốc, lâu ngày, Phúc Thuỵ viện bắt đầu có lời đồn đãi, nói Tứ tiểu thư mới giống nữ nhi, Tam tiểu thư Lí Vị Ương ỷ vào mình là Huyện chủ, chẳng những không chăm sóc Đại phu nhân, thậm chí chén thuốc cũng không chịu bưng, những lời này nói trong Đại Lịch luôn chú trọng hiếu đạo là cực kỳ không hay, Đại phu nhân cho dù không tốt nhưng vẫn là mẹ cả, tuyệt đối không được xem nhẹ, hành động chẳng quan tâm này của Lí Vị Ương, tương lai sẽ gây trở ngại rất lớn đến thanh danh của nàng. Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc nghe thấy, trong lòng sốt ruột, vội vàng tới khuyên nhủ.

“Tiểu thư, hay là tiểu thư đến phòng Đại phu nhân ngồi một lát đi.”

“Đúng vậy, chỉ nửa khắc thôi cũng được, để lời đồn dễ nghe một chút.”

“Cả chỗ phòng bếp kia nữa, tiểu thư cũng làm theo Tứ tiểu thư đi đun canh đun thuốc gì đó, tiểu thư không cần động tay đâu, các nô tỳ tất nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ cho tiểu thư.”

“Đúng vậy, hiện giờ mọi người đều nói Tứ tiểu thư hiếu thuận, nói tiểu thư... Mẹ cả của mình bị bệnh, ngay cả chén thuốc cũng không chịu bưng, truyền ra ngoài thật sự rất khó nghe.

Lí Vị Ương đang đọc sách, nghe xong tất nhiên biết hai nha đầu đang suy nghĩ cho nàng, nhưng nàng vẫn không hoang mang chút nào, hỏi Triệu Nguyệt một câu: “Mọi chuyện đã làm ổn thoả chưa?”

“Dạ, tiểu thư, mọi chuyện đã làm ổn thoả.”

Lí Vị Ương cười, đứng dậy: “Đi thôi.”

Mặc Trúc cùng Bạch Chỉ lắp bắp: “Tiểu thư định đi đâu?”

Lí Vị Ương thản nhiên mở miệng: “Tất nhiên là đến phòng bếp? Không phải mẫu thân muốn uống canh Nhũ Cáp sao?”

Bạch Chỉ lập tức vui mừng: “Dạ, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”

Trong phòng bếp có bảy tám nha đầu đang dọn dẹp, nhìn thấy Lí Vị Ương đến vội vàng hành lễ.

Lí Vị Ương cười, nói: “Vừa rồi ta phái người đến phân phó, đồ ăn đã chuẩn bị xong chưa?”

Một nha đầu thông minh lanh lợi đáp lời: “Bẩm Huyện chủ, mọi thứ đã chuẩn bị, chúng nô tỳ đang nấu canh, phòng bếp nhiều khói bụi, Huyện chủ cứ về trước, canh nấu xong nô tỳ sẽ đưa qua.”

Lí Vị Ương cười, nói: “Không cần, để nha đầu của ta làm, các ngươi ra ngoài đi.”

Mấy nha đầu liếc nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt khó xử.

Lí Vị Ương nhướng mày: “Sao thế, ta không thể sai sử các ngươi sao?”

Mấy người không dám hé răng , sau đó ngoan ngoãn lui ra ngoài. Đến khi phòng bếp không còn người khác, Lí Vị Ương cười, nói: “Bạch Chỉ, ngươi nấu canh đi.”

“Dạ.” Bạch Chỉ cho Nhũ Cáp đã rửa sạch sẽ vào nồi, đổ nước, cho thêm nhân sâm vào nấu cùng, cầm quạt nổi lửa, cảm thán: “Tiểu thư làm rất đúng, nếu để bọn nha đầu này nấu, không chừng lại xảy ra chuyện ồn ào gì đó, để tự chúng ta ra tay vẫn yên tâm hơn.”

Lí Vị Ương cười nhưng không trả lời nàng.

Mặc Trúc bước lên giúp Bạch Chỉ, hai người cùng nấu, tốc độ nhanh hơn trước nhiều.

Một lúc lâu sau, canh nấu xong, Bạch Chỉ dùng một bát sứ hoa văn sen màu trắng miệng cao để múc canh, đặt vào khay, xong rồi mới cười nói: “Tiểu thư, đã nấu xong rồi.”

Lí Vị Ương quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt gật đầu, tươi cười của Lí Vị Ương càng sâu hơn.

Đỗ ma ma bên kia đã sớm nghe được tin tức, đứng tại cửa chờ Lí Vị Ương. Vài canh giờ trước nha đầu đã nói Tam tiểu thư dẫn người vào phòng bếp, nhưng đến giờ còn chưa thấy bóng dáng, Đỗ ma ma phái người đi xem xét, đáng tiếc bên người Tam tiểu thư có nha đầu võ công cao cường, căn bản không thể đến gần. Trong lòng bà nóng như lửa dốt, Lí Vị Ương lại không nhanh không chậm dẫn nha đầu đi tới, thấy Đỗ ma ma đứng chờ ở cửa, nàng dừng bước nói: “Đỗ ma ma sao lại đứng chờ ở đây?”

Đỗ ma ma vẻ mặt mang ý cười: “Huyện chủ, hôm nay lão gia đến thăm phu nhân, ở lại dùng bữa, hiện giờ còn đang chờ ở bên trong!”

Lí Tiêu Nhiên cũng tới rồi? Lí Vị Ương chớp mắt, cố ý lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Hôm nay là ngày mấy ——” mấy tháng nay, phụ thân chưa từng bước qua cửa phòng Đại phu nhân.

Đỗ ma ma lại chỉ cười nói: “Huyện chủ mau vào đi thôi.”

Lí Vị Ương liếc mắt ra hiệu với Bạch Chỉ phía sau, Bạch Chỉ cầm hộp thức ăn, vâng lời đi theo sau nàng bước vào phòng.

Trong phòng, Lí Tiêu Nhiên đang ngồi cạnh bàn ăn, sắc mặt Đại phu nhân có vẻ tái nhợt, bọng mắt xanh tím, nhưng môi lại đỏ tươi, không cần nghĩ cũng biết nhất định là để che giấu sắc môi tái nhợt nên mới tô son. Tứ di nương một thân áo dài màu tím nhạt, ngoan ngoãn đứng sau lưng Lí Tiêu Nhiên. Lí Thường Tiếu đang đứng cạnh đó, cung kính gắp thức ăn cho phụ thân và mẹ cả. Theo đạo lý mà nói, chuyện này không cần nàng phải làm, nhưng hiện giờ nàng không thể không làm, cho dù là vì Lí Thường Hỉ thì nàng cũng phải cẩn trọng tất cung tất kính.

Lí Vị Ương mỉm cười, bước lên hành lễ: “Phụ thân, mẫu thân.”

Đại phu nhân nhìn thấy Lí Vị Ương, cơ bắp trên mặt giật giật như không chịu sự khống chế, nhưng bà vẫn kiệt lực kiềm chế bản thân, cố gắng cười thật ôn hoà, nhưng chỉ có bà cho rằng nụ cười đó là ôn hoà, trong mắt người khác, vẻ tươi cười này thậm chí mang theo sự dữ tợn: “Vị Ương, không phải con dùng bữa trong phòng sao, sao đột nhiên tới đây?”

Biết rồi còn cố hỏi, Lí Vị Ương nghĩ thầm chính bà bảo ta đem canh Nhũ Cáp đến lại còn giả bộ, trên mặt không để lộ điều gì: “Vị Ương đem canh Nhũ Cáp cho hai người, đun canh thật lâu, còn cho thêm Cẩu Khởi, Hoàng Linh, Đương Quy, Đỗ Trọng, vài loại thuốc bắc, bổ khí dưỡng thân, mẫu thân nếm thử xem sao.”

Đại phu nhân mỉm cười nói: “Ừm, con quả nhiên là đứa nhỏ hiếu thuận.”

Lí Vị Ương chỉ cười hoà thuận, nha đầu bên cạnh nhanh chóng nhận lấy hộp thức ăn trong tay Bạch Chỉ, sau đó bưng bát canh bên trong ra, canh vẫn nóng hôi hổi, mang theo mùi hương làm động lòng người. Đại phu nhân cười nói: “Nào, để ta nếm thử tay nghề của Vị Ương.”

Lí Thường Tiếu vội vàng lấy ra bát hình lá sen tinh xảo chuyên dùng để ăn canh, múc hai chén cho Đại phu nhân cùng Lí Tiêu Nhiên, cẩn thận đặt trước mặt hai người. Lí Tiêu Nhiên quay đầu, nói với Tứ di nương: “Mấy ngày nay mọi người vất vả rồi.”

Tứ di nương nói: “Phu nhân thân thể an khang là phúc khí của mọi người, không vất vả.”

Vành mắt của Lí Thường Tiếu bất giác đỏ lên, nhớ lại mấy ngày nay làm trâu làm ngựa bị Đại phu nhân sai bảo còn không thể nói nửa câu oán hận, bằng không là bất hiếu với mẹ cả, trong lòng nàng thật sự vô cùng khó chịu, nâng mắt lên, muốn tìm kiếm ở chỗ Lí Vị Ương sự lý giải cùng an ủi của người cùng cảnh ngộ, nhưng Lí Vị Ương lại chỉ nhìn chằm chằm bát canh kia, căn bản không chú ý đến nàng.

Lí Vị Ương nhìn Đại phu nhân nhẹ nhàng múc một muôi canh, thong thả đưa lên miệng, đang định nuốt xuống, đúng lúc này, Đỗ ma ma đột nhiên vọt lên, cướp lấy thìa trong tay bà, vứt thật mạnh ra ngoài.

Tất cả mọi người sợ đến ngây ra.

Đại phu nhân giận tím mặt, mắng: “Lão nô tài, ngươi điên rồi sao!”

Đỗ ma ma quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng: “Phu nhân, nô tỳ có tội!”

Lúc tức giận, trong mắt Đại phu nhân vẫn ẩn chứa sự đắc ý thật sâu, khoé miệng run lên vì kích động.

Lí Tiêu Nhiên cũng biến sắc: “Đỗ ma ma, ngươi chẳng lẽ cũng điên rồi sao? !”

Đỗ ma ma gào khóc: “Phu nhân, nô tỳ vốn không muốn nói, nhưng hiện tại nô tỳ không thể không nói!”

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt giật mình, bọn họ không biết Đỗ ma ma vì sao lại biến thành dạng này, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, như chịu oan ức lớn vậy.

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Đỗ ma ma, phụ thân mẫu thân đang dùng bữa, cho dù ngươi có chuyện muốn nói cũng không nên chọn thời điểm hiện tại, chẳng lẽ ở cạnh mẫu thân nhiều năm như vậy, chút quy củ ấy mà không hiểu sao?”

Đỗ ma ma cả người chấn động, sau đó ngẩng đầu, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Lí Vị Ương, so với thường ngày kính cẩn vâng lời thì như hai người khác biệt. Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, như thể tiếp theo sẽ phát sinh chuyện bất lợi.

Quả nhiên, Đỗ ma ma lớn tiếng nói: “Huyện chủ chột dạ sao, sợ nô tỳ nói hết những chuyện xấu xa Huyện chủ đã làm có phải không?! Nô tỳ nói cho người biết, nô tỳ mù rồi mới nghe lời người nói, đáp ứng giúp người hại Đại phu nhân, hiện giờ nô tỳ biết mình sai lầm, nô tỳ cho dù chết đi cũng tuyệt đối không để gian kế của người thành công!”

Bạch Chỉ lập tức bước lên phía trước một bước: “Đỗ ma ma, ngươi nói hươu nói vượn gì đấy!”

Lí Vị Ương phất tay cười lạnh một tiếng: “Để bà ta nói tiếp.”

“Lão gia, phu nhân, canh Cáp Nhũ kia, nếu phu nhân thật sự uống vào, chỉ sợ sẽ mất mạng ngay tức khắc!”

Tất cả mọi người trong phòng không thể hiểu nổi nhìn Đỗ ma ma, ngay cả Lí Tiêu Nhiên cũng không tin được lỗ tai của mình rốt cuộc đã nghe thấy cái gì!

Đại phu nhân lập tức hỏi lại: “Đỗ ma ma, ngươi có biết mình đang nói gì không?!”

Đỗ ma ma không nói gì, chỉ dập đầu thật mạnh với Đại phu nhân, “Nô tỳ sai rồi! Nô tỳ sai rồi! Cầu xin phu nhân tha thứ!”

Đại phu nhân nhíu mày: “Ngươi đã biết mình sai thì thành thật nói rõ ràng, nói một nửa như vậy, bảo mọi người làm sao tin tưởng ngươi! Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn hung phạm sống bình an vô sự không bị trừng phạt sao?”

Đỗ ma ma nghe đến đó, toàn thân quỳ trên mặt đất không ngừng run, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Đại phu nhân, sau đó nhìn mọi người trong phòng một lượt.

“Dạ! Nô tỳ nói hết, thuốc trong canh nhũ Cáp, chính là Huyện chủ ra lệnh cho nha đầu bỏ vào, nô tỳ cũng biết việc này, nhưng mà Huyện chủ hứa hẹn cho nô tỳ năm trăm lượng vàng, nô tỳ nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, đáp ứng giúp Huyện chủ!” Đỗ ma ma vừa nói vừa gào khóc.

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên bỗng trở nên xanh mét, ông vỗ bàn thật mạnh: “Nói năng bậy bạ!”

Đỗ ma ma ngẩng đầu, nước mắt nước mũi tèm lem: “Nô tỳ không dám nói dối, nếu lão gia không tin, có thể đem canh này đi kiểm tra!”

Lí Tiêu Nhiên lạnh lùng nói: “Người đâu, kiểm tra thực hư!”

Lí Vị Ương im lặng nhìn Đỗ ma ma, trong lòng cười lạnh, hoá ra là bẫy nàng ở chỗ này! Đầu tiên mượn chuyện xưa đã qua ra vẻ bị nàng thu mua, sau đó nhân cơ hội Ngũ tiểu thư thả bọ cạp đến mật báo lấy được sự tin tưởng, chỉ vì trả đũa vào thời khắc này!

Một ma ma lập tức rút trâm bạc ra, thử bát canh trước mặt Lí Tiêu Nhiên, chỉ chốc lát, đầu trâm bạc lập tức đen đi. Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên khó coi, Tứ di nương phía sau kinh hoảng: “Trời ơi, thật sự có độc!”

Lí Vị Ương cũng đang tự hỏi, cả đoạn đường vừa rồi bát canh không qua tay bất kỳ ai, ngoại trừ... nàng nhìn thoáng qua bát đựng canh, không sai, Đại phu nhân đã động thủ trên bát này, thường ngày cho dù nghiệm độc cũng nhất định kiểm tra đồ được mang tới, mà không kiểm tra đồ đạc ban đầu ở chỗ Đại phu nhân, ngẫm lại, ai mà ngờ được Đại phu nhân dùng điểm mù này để hãm hại Lí Vị Ương.

Đỗ ma ma lại la lớn: “Còn cả vàng, ngân phiếu Huyện chủ cho nô tỳ, nô tỳ chưa động đến một xu, tất cả đều giấu trong ngăn ngầm bên dưới giường! Lão gia phu nhân có thể đi kiểm tra, lương mỗi tháng của nô tỳ có hạn, nếu không phải Huyện chủ cho, đâu ra nhiều ngân phiếu như vậy!”

Nói đến đây, ai cũng sẽ tin lời của Đỗ ma ma, muốn nhân chứng có nhân chứng, cần vật chứng có vật chứng!

Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Lí Vị Ương! Ta có lỗi với ngươi lúc nào, ngươi lại thu mua lão nô tài này hãm hại ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.