Trong viện của Lão thái thái, một tiểu nha đầu đang bưng vào một chén thuốc mới nấu xong, đúng lúc Hồng Tụ từ bên ngoài trở về nên vội vàng
nhận lấy, bưng đến bên giường lão thái thái, vừa thổi thổi, vừa nói:
“Còn rất nóng, để lạnh chút ít nữa hãy uống đi.”
Lão thái thái chẳng ừ hử gì cả, mà duỗi tay ra, Hồng Tụ thấy vậy liền đến đở nàng, cầm một cái gối lớn kê ở sau lưng lão thái thái.
“Người xem, khí sắc hôm nay so sánh với hôm qua đã khá hơn, xem ra,
thuốc của Lưu thái y thật đúng là có hiệu quả, hôm nay uống xong chén
này nữa, sắc mặt sẽ khá hơn nữa, có muốn lấy thêm mấy thang thuốc nữa
hay không?” Hồng Tụ nhẹ nhàng nói.
“Ừ, ngươi xem rồi làm đi, để cho Bạch tổng quản cầm thiệp mời của Lão thái gia đi đến Thái y viện là được.” Lão thái thái nói chuyện vẫn
không có khí lực mấy, nửa tháng trước, tiểu thiếp của nhi tử rốt cục
cũng sinh một nam tôn (cháu nội trai), lão thái thái chờ đợi
nhiều năm, ngày ngày ăn chay niệm Phật, cầu xin Bồ Tát cuối cùng cũng
ứng nghiệm rồi, Tôn gia đã có hậu, lão thái thái vui mừng, nên huyết áp lên cao, cả người liền té xỉu, uốn hơn mười ngày thuốc, hiện tại mới có chút khởi sắc, mặc dù xuống giường không được, nhưng dù sao có thể ngồi dậy, nói chuyện đã tốt lắm rồi.
Hồng Tụ đáp lời xong, lại dùng tay dò xét chén thuốc, cảm thấy đã
không còn nóng lắm, liền nâng lên cho mình uống một hớp, “Ừ, có thể uống rồi, chỉ hơi đắng.”
Lão thái thái cười, mặt mày đầy vui vẻ, “Kẻ ngu, thuốc có cái gì ngon đâu mà thử.” Rồi lại thở dài nói: “Không có ngươi ở bên cạnh ta, ta
biết phải làm sao bây giờ đây?”
Hồng Tụ cười nói: “Thanh nhi, Đoạn Nhi, các nàng cũng rất có năng lực đấy, không có ta, còn có các nàng mà, ngày thường lão thái thái thương
yêu tụi nô tỳ, tụi nô tỳ dĩ nhiên phải tận tâm tận lực rồi, hơn nữa,
tụi nô tỳ không phải cũng là do lão thái thái người dạy dỗ ra hay sao?”
Lão thái thái nghe thấy mặt mày liền hớn hở, “Ngươi nha đầu này, miệng lưỡi ngon ngọt, đem thuốc cho ta uống đi.”
Hồng Tụ liền bưng thuốc rồi đình cầm thìa đút, nhưng lão thái thái đã tự mình cầm lấy chén thuốc, một hơi uống hết vào, Hồng Tụ vội tiếp lấy
chén, cầm khăn lau miệng cho nàng, rồi lại đem chút ít mứt đưa tới.
Lão thái thái ngậm ô Mai vào miệng, cay đắng trong miệng liền tiêu
tan chút ít, mới hỏi nói: “Đã hỏi rồi chưa? Nàng có cho chuẩn bị hay
không?”
“Đã hỏi rồi, nói buổi tối hôm nay thì có, trong trong ngoài ngoài
làm đến bốn bộ, sáng mai Tứ cô nương mới có thể mặc vào.” Hồng Tụ gọi
tiểu nha đầu vào, ý bảo nàng đem chén thuốc lấy đi, rồi trả lời.
Lão thái thái thân thể dựa vào phía sau một chút, thở dài nói: “Nàng
chính là lòng dạ quá nhỏ, trong mắt chịu không được người khác, nên mới
để cho ngươi đến ngó chừng một chút, Hiên ca nhi cũng vậy, nhất định
phải tìm người đắc lực mà trông nom, thật vất vả có được một đứa a, làm thế cũng muốn tích phúc cho nàng.”
Hồng Tụ gật đầu, thở dài nói: “Ngài chính là tâm tính thiện lương,
mọi chuyện đều vì bọn tiểu bối suy nghĩ, còn đang bị bệnh này nữa à,
nên ít để tâm mọi chuyện thì hơn, tiểu thiếu gia kia không có rời xa
người đâu, yên tâm đi.”
Lão thái thái nghe xong liền lắc đầu, không nói gì nữa, hai đầu lông
mày cũng tràn đầy vẻ lo lắng, Hồng Tụ lẳng lặng nhìn nàng, tựa như đang
nghỉ ngơi, lại như đang trầm tư, liền há miệng, muốn nói lại thôi.
“Có lời gì cứ nói đi, nếu ngay cả ngươi cũng có chuyện gạt ta, thì
lão bà tử ta đây không bằng ra đi cho sạch sẻ.” Lão thái thái giống như
cảm thấy cái gì, vẫn nhắm hai mắt nói.
Hồng Tụ cả kinh, suy nghĩ một chút, rồi từ trong lòng ngực lấy ra
một hà bao đưa tới cho lão thái thái, “Đây là Đại phu nhân mới để cho
Hồng Mai mang tới, nói là thưởng cho nô tỳ đấy.”
Lão thái thái đột nhiên mở mắt ra, tinh quang trong mắt chợt lóe, rồi nhìn Hồng Tụ, nhưng cũng nhìn không có nhìn hà bao kia một cái nào,
“Ngươi là người đắc lực bên cạnh ta, nàng thưởng cho ngươi cũng là đương nhiên.” Lời cũng chỉ nói một nửa, nhưng nàng lại không chịu nói tiếp.
Lão thái thái nằm ở trên giường nhìn như suy yếu đến không chịu nổi
nhưng lại tạo cho Hồng Tụ một loại áp lực vô hình, Hồng Tụ miễn cưỡng
cười nói: “Vật này nô tỳ cũng không dám cầm đâu, tuy nói thường ngày
cũng không phải có món đồ tốt hơn, chẳng qua là, đây là thứ không phải
nô tỳ nên cầm, nô tỳ nhận, cũng chỉ vì muốn cho lão thái thái người
xem.”
“Vậy a, nói đi, chuyện gì? Đang yên lành lại để cho Hồng Mai đưa qua, đích thị là sợ ngươi ở trước mặt ta nói gì đó.” trên mặt Lão thái thái
đeo nụ cười, nhàn nhạt hỏi.
Hồng Tụ cũng cười, “Thật ra thì cũng không có cái gì, chẳng qua lúc
nô tỳ đi qua chỗ Đại phu nhân, Tứ cô nương đúng lúc cũng ở đó, nói là
đưa hà bao cho Đại phu nhân .”
Lão thái thái nhìn nàng, “Tứ cô nương thường ngày đàng hoàng và đần độn, không phải sợ nhất là thấy nàng sao?”
Hồng Tụ nguyên nghĩ lão thái thái sẽ hỏi chuyện hà bao, nhưng người
không có hỏi, nên có chút thất vọng, nàng đã sớm nghe nói Đại phu nhân
để cho Tứ cô nương mỗi ngày phải thêu mười hà bao, nếu có nửa điểm sai
lầm, sẽ không cho cơm ăn, Tứ cô nương có cái bộ dạng kia, rõ ràng là đói quá, trong lòng mặc dù bất bình, nhưng không dám quản, đó là chuyện của các chủ tử, nàng chỉ là nô tỳ, không có tư cách quản, nhưng nàng vốn hi vọng lão thái thái có thể chủ động hỏi, hơn nữa, nàng cũng chỉ bẩm thật với chủ tử…, nên không thể xem là tự khoe hay thêu dệt chuyện thị phi.
“Nô tỳ cũng cảm thấy kỳ quái nữa, nô tỳ vốn nghĩ trêu chọc nàng hai
câu, nhưng còn không có mở miệng, Tứ cô nương đột nhiên té xỉu, nhìn
giống như là thật không tốt lắm.” Hồng Tụ cười cười nói ra.
Lão thái thái nghe thấy sắc mặt buồn bả, thở dài khẩu khí, “Đi lấy
chút ít thuốc bổ cho Tứ cô nương, nga, một hồi Lưu thái y tới, cũng xin
hắn cho Tứ cô nương xem mạch một chút, sáng mai Giản thân vương Vương
Phi tới, không được để như vừa nói, cũng không thể làm cho người ta chê
cười chúng ta, ngay cả một cô nương cũng nuôi không nổi nữa.”
Hồng Tụ nghe thấy đầu tiên là vui mừng, bận rộn dạ, sau đó lại kịp
phản ứng, mới biết được, lão thái thái mặc dù bị bệnh ở trên giường,
thật ra thì mắt vẫn sáng như đuốc, cái gì cũng biết, chẳng qua là không
nói, cũng không quản. Chắc vì muốn cho Đại phu nhân chút mặt mũi, hôm
nay vừa lúc đem chuyện quản gia toàn bộ thu lại vào tay, dĩ nhiên sẽ
thành quản chuyện quá nhiều, ngược lại sẽ khiến Đại phu nhân oán hận,
lão thái thái cũng thật là bất đắc dĩ a.
Thử nghĩ xem, Tứ cô nương cũng là đáng thương, nên không khỏi nói
nhiều thêm một câu, hỏi lão thái thái: “Giản thân vương nhưng là Thiết
Mạo Tử Vương, thân phận quý không thể nói, Nhị công tử nhà hắn, cho dù
không phải là thế tử, Tứ cô nương sợ cũng. . . . . .”
Lời của Hồng Tụ chưa nói xong, chỉ thấy trong mắt lão thái thái lộ ra chút bất đắc dĩ, nên liền ngừng miệng.
Lão thái thái biết nàng nghi ngờ, lấy gia thế của Giản thân vương,
nhi tử nhà hắn là con vợ cả làm sao có thể sẽ lấy một thứ nữ không được
cưng chìu của tướng phủ? Nhưng mà đứa bé kia, là một kẻ tàn tật a, nếu
không, thì đã nhanh chóng đưa Nhị cô nương ra rồi.
Nhị công tử của Giản thân vương, tuy nói là đi đứng bất tiện, nhưng
dù sao cũng là ruột thịt của Vương Phi, Tứ cô nương mà được gả, sau khi
đi qua đó, Vương Phi Vương gia dù sao cũng sẽ thương nhiều một chút, hơn nữa, gả đi qua đó dù thế nào cũng có địa vị vợ cả, nếu như thành công,
thì chính là phúc khí của Tứ cô nương, nếu không, phải chờ con dâu an
bài, nói không chừng, khi đó chỉ những cửa hôn sự kém mà thôi.
Tứ di nương đã sinh nhi tử, mặc dù không thể mang nàng thăng vị,
nhưng cho nữ nhi của nàng tìm một hôn sự tốt cũng là chuyện quan trọng
nhất, vừa để cho Tứ di nương sinh lòng cảm kích, càng thêm dụng tâm nuôi dưỡng Hiên ca nhi, vừa tìm núi dựa cho Hiên ca nhi, sau này, cho dù
tướng gia hồi hưu rồi, Hiên ca nhi còn có một tỷ phu là con ruột của
Giản thân vương, Đại phu nhân muốn hạ thủ, cũng phải bận tâm mặt mũi của Vương gia.
Hồng Tụ nói xong liền hối hận, nhìn lão thái thái không phản ứng gì,
cũng lâm vào trầm tư, trong lòng càng thêm có chút sợ, nhưng lại không
dám nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là lúng túng đứng đó.
Lão thái thái thấy Hồng Tụ ánh mắt nhìn mình có chút bối rối, không
khỏi cười, vỗ vỗ tay Hồng Tụ, rồi chuyển đề tài: “Đại phu nhân chỉ oán
ta không đem Hiên ca nhi đặt dưới tên của nàng để mà nuôi, ngươi cho là
ta không muốn sao, ta hôm nay lớn tuổi rồi, còn sống được bao lâu, chỉ
duy nhất có được một nam Tôn, nuôi dưới tên của nàng cho dù là con vợ
cả, nhưng ngươi xem một chút, nàng làm những chuyện như vậy, sao có thể làm cho người ta yên tâm , ta có thể dễ dàng tha thứ cho nàng vì ghen
tỵ mà chiếm quyền, nhưng không thể dễ dàng tha thứ nàng đối với con nối
dòng của Tôn gia hạ thủ, Hiên ca nhi nếu thật ở bên người nàng, nàng có
thể đối đãi với nó giống như ruột thịt sao? tuy nói Tứ di nương thân
phận không cao, nhưng cuối cùng cũng mẹ ruột, không có mẹ ruột nào mà
không thương con của mình .”
Đây là lần đầu tiên lão thái thái nói trắng ra như thế về chuyện của
mình cùng Đại phu nhân, Hồng Tụ nghe được hơi luống cuống, tuy nói lão
thái thái đã xem nàng như ruột thịt của mình rồi, nhưng làm nô tỳ,
chuyện giữa các chủ tử biết được càng ít càng an toàn.
Nếu lở nghe, thì phải giấu chặt ở trong bụng, vì vậy liền khuyên nhủ: “Cho nên a, ngài muốn tiểu thiếu gia hảo hảo lớn lên, ngài phải mau mau khỏe lại, sống đến trăm tuổi, coi chừng dùm tiểu thiếu gia thành thân,
để sinh tằng tôn cho ngài.”
Lão thái thái nghe thấy, cũng cười , “Ngươi nha, chính là miệng ngọt.”
Cẩm Nương bị Tú cô cùng bà Tử đưa về Tử viện, Tứ nhi cùng Bình Nhi
thấy cô nương nhà mình bị mang tới trở về, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, không phải là vừa bị đánh chứ.
Chờ bà Tử kia vừa đi khỏi, Cẩm Nương tự mở mắt, đối với Tứ nhi cùng
Bình Nhi đang ở một bên lo lắng, chớp chớp mắt hai cái, lúc này các nàng mới thả lỏng tấm lòng, bất quá nhìn cô nương sắc mặt thật không tốt,
không khỏi lỗ mũi đau xót, vành mắt đều đỏ lên.
“Ta không sao, các ngươi đừng lo lắng.” Cẩm Nương cười an ủi.
“Còn nói không có chuyện gì, mới vừa rồi xuýt nữa hù dọa ta bị mất
hồn, ngu như vậy, tự nhiên vù vù nhắm trên mặt mà té, lỡ té bị thương
thì làm sao bây giờ?” Tú cô giận đến muốn đánh nàng, nhưng lại không nỡ, chỉ đành phải mắng.
“Nếu không như vậy, có thể lừa được ánh mắt của phu nhân sao? yên tâm, yên tâm, ta sẽ dè đặt .” Cẩm Nương bận rộn khuyên nhủ.
Mấy ngày nay, Tú cô đối với chuyện Cẩm Nương đột nhiên nói ra chuyện hoặc từ ngữ kỳ quái đã thành thói quen, tóm lại, hiện tại Tứ cô nương
so với trước kia thông minh hơn nhiều, cũng biết lo lắng cho hạ nhân,
các nàng tự nhiên sẽ thích, cũng sẽ không để ý đến những quái dị nho nhỏ đó
“Xem đi, một hồi Đại phu nhân sẽ cho ta đồ ăn ngon, mọi người cùng
nhau ăn thật ngon một bữa, ai, ai, thật lâu không có cơm no rồi.” Cẩm
Nương hai mắt tỏa sáng nhìn trên nóc màn thêu hình cây mơ, vui vẻ nói.
Không bao lâu, Đỗ mụ mụ quả nhiên mời đại phu, đi theo phía sau là
một tiểu nha đầu, trong tay mang ra không ít đồ, Cẩm Nương bận rộn nhắm
mắt tiếp tục giả vờ ngất, Tú cô cầm khăn giúp nàng lau mặt, Tứ nhi cùng
Bình Nhi bận rộn đi thu xếp dâng trà cho Đỗ mụ mụ.
Tú cô nhường chỗ, để đại phu dò mạch cho Cẩm Nương, đại phu kia vươn ra hai ngón tay đặt ở trên cổ tay Cẩm Nương một hồi, rồi nói: “Trong cơ thể máu huyết thiếu hụt, huyết khí chưa đầy, âm hư hữu hàn, phải kê
chút ít thuốc bổ lại, bổ đều sẽ tốt thôi.”
Dứt lời liền đứng dậy đi mở phương thuốc, Cẩm Nương liền không nhịn
được muốn trợn trắng mắt, cái gì mà tâm huyết thiếu hụt, huyết khí chưa
đầy, cô nương ta đây là đói đến hết cỡ, là đường máu quá thấp, dinh
dưỡng cung cấp nuôi đại não không đủ mới có thể ngất, cần ăn để tẩm bổ,
không biết đừng có kê đơn thuốc bậy, không phải là mời đại phu Mông Cổ
chứ, bất quá vì đang giả bộ bất tỉnh, nên không thể lộn xộn, cũng là
càng không thể mở mắt trắng dã.
Tứ nhi dâng trà lên, cung kính bưng cho Đỗ mụ mụ, Đỗ mụ mụ khẽ
nghiêng mắt nhìn một cái, thấy trong trà kia cũng đều là bọt, liền đặt ở trên bàn, cũng không có nhìn thêm cái nào nữa, sau đó quay qua tìm Tú
cô nói: “Đại phu nhân quan tâm thân thể của Tứ cô nương, một hồi để đại
phu kê phương thuốc xong, thì phái người đi dược phòng lấy, nơi này có
chút ít thuốc bổ, cũng là Đại phu nhân thưởng cho cô nương, cô nương cần phải nghỉ ngơi dưỡng tốt thân thể, đừng làm cho Đại phu nhân quá bận
tâm.”
Tú cô bận rộn đáp lại, rồi nói chút ít lời cảm tạ Đại phu nhân mà
nói…, Đỗ mụ mụ thấy mọi việc đã xong, liền đứng lên, Tú cô mới từ trong
ngực lấy ra một hà bao nhét qua, Đỗ mụ mụ nhìn cũng chưa từng nhìn một
cái liền đưa trở lại, cười khan nói: “Giữ lại cho Tứ cô nương dùng đi.”
Dứt lời liền đi ra khỏi cửa.
Tú cô thấy người đã đi xa, liền cười khúc khích, đổ ra đồ trong ví,
trong đó làm gì có bạc a, chỉ là mấy cục đá thôi, nếu thật có bạc, thì
đã sớm mua đồ cho Tứ cô nương ăn rồi, bất quá nàng chỉ làm dáng một chút thôi, vì biết Đỗ mụ mụ khinh thường đồ trong viện này.
Thấy mọi người đi rồi, Cẩm Nương hưng phấn mà từ trên giường mãnh
liệt ngồi dậy, hai mắt liền tối sầm, một trận cháng váng, thật đúng là
đói đã lâu, vừa thấy thế Bình nhi bận rộn đở lấy nàng, sẳng giọng: “Ngài chậm chút, nếu để hôn mê thật thì sẽ bị phiền toái.”
Đang nói, thì phía ngoài lại có người tới nữa, Cẩm Nương lại bận rộn
nằm xuống, lúc này là đưa hộp đựng thức ăn tới, bốn món ăn một súp, cơm hấp, còn có một chén canh ngân nhĩ hạt sen, mặc dù vừa nhìn đã biết
cũng là đồ buổi sáng Đại phu nhân ăn còn dư lại , bất quá, bọn người Tú
cô vẫn là rất cao hứng, đám người kia vừa đi, liền bưng đến đút cho Cẩm
Nương.
Cẩm Nương đã sớm đói bụng đến não trước dán ở phía sau lưng rồi, đâu còn đợi được người đút cho mình, nhanh tay túm lấy chén, cái thìa bên
cạnh cũng không cần nữa, soạt vài hớp liền uống cạn sạch, uống xong còn
chép chép miệng, làm ra một bộ dạng rất hưởng thụ.