Tú cô nhìn thấy trong lòng chua xót, vừa xới một ít chén cơm, vừa gắp chút ít món ăn thanh đạm cho nàng ăn, Cẩm Nương nhìn mấy món ăn đang
bày biện, mạo hiểm gắp một ít thịt xào, rồi cứ mở to mắt, chỉ kém chút
nữa là chảy ra nước miếng .
Tú cô thấy vậy dụ dỗ nói: “Ngoan, dạ dày ngươi trống rỗng lại yếu,
nhất thời vẫn không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ chịu không nổi ,
trước dùng chút ít rau xào và cơm, đợi đến cơm tối , ăn thêm thịt nhé.”
Cẩm Nương không thể làm gì khác hơn là không cam lòng bưng lên chén
cơm nhỏ, vừa ăn vừa đem ánh mắt thèm thuồng nhìn Tứ nhi cùng Bình Nhi,
bộ dáng kia đừng nhắc tới cũng biết bao nhiêu là ủy khuất.
Tứ nhi kiên trì ăn một lát, cuối cùng chịu không được ánh mắt lên án
của cô nương, thừa dịp Tú cô không chú ý, gắp vài miếng thịt đặt ở trong rau xào, len lén đưa đến trong chén Cẩm Nương, Cẩm Nương lập tức mặt
mày hớn hở, giống như tiểu hồ ly trộm được gà vậy, cười đến đắc ý.
Dùng qua cơm, Cẩm Nương tinh thần tốt hơn nhiều, đầu cũng không
choáng váng nữa, nghĩ tới nhiệm vụ hôm nay còn phải tiếp tục làm, cố
gắng ngồi ở trên giường, để cho Tứ nhi giúp đở đem mặt vải cùng kim thêu khung thêu lấy ra, nàng co chân lại, bắt đầu một ngày làm việc cực
nhọc.
Lúc Hồng Tụ mang theo Lưu thái y đến, Cẩm Nương đang thêu một con Hồ
Điệp, Tú cô ngồi đó vừa sửa sang lại vừa cuộn ống chỉ, Tứ nhi cùng Bình
Nhi thì đang làm may tiếp quần áo mùa thu chưa xong.
Tú cô không nghĩ tới Hồng Tụ cô nương sẽ đến, liền kinh ngạc đến vài giây, sau đó bận rộn đi ra ngoài đón.
Hồng Tụ vừa vào cửa liền nhìn thấy Tứ cô nương ngồi xếp bằng ở trên
giường, trên đùi còn đang đắp chăn, nhưng trong tay thì cầm lấy khung
thêu mà thêu, trong lòng không khỏi cảm khái, buổi sáng cả người vừa mới ngất xỉu, lúc này thân thể vừa tốt hơn một chút, lại bắt đầu thêu rồi, sợ là hôm nay nếu cô nương thêu không được mười cái, để mà ngày mai có
mà nộp, thì Đại phu nhân lại sẽ không cho cơm ăn quá.
Nhớ tới lời nói của lão thái thái (bà nội, chương 03 ta quên ghi chú làm nhiều nàng hiểu lầm là ông nội ^.^)lúc trước…, Hồng Tụ trong lòng liền có chủ ý, nàng chu đáo đến mặt Cẩm
Nương thi lễ một cái, nói: “Tứ cô nương, lão thái thái nghe nói cô nương bị bệnh, riêng mời Lưu thái y ở Thái y viện tới bắt mạch cho ngươi,
ngươi mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Cẩm Nương nghe thế vội nói: “Đa tạ Hồng Tụ tỷ tỷ, sáng mai ta khỏe
lại, phải đi dập đầu tạ ơn lão thái thái .” Vừa nói liền theo lời nằm
xuống, ánh mắt lại hướng nhìn thái y ở phía sau Hồng Tụ, bất quá chỉ là
một nam nhân trung niên, đang mặc quan phục Thái y viện, vẻ mặt nghiêm
túc bộ dáng đứng đắn, Cẩm Nương đang nghĩ, làm sao mà mình bất kể ở đâu, thời đại nào cũng gặp phải bác sĩ có bộ dạng này chứ, tuyệt đối không
thân thiện chút nào, như thế tự dưng cũng làm cho người ta sinh ra chút
cảm giác kinh khủng.
Tú cô ở trên cổ tay Cẩm Nương kê một cái khăn, Lưu thái y liền ở bên giường ngồi xuống, nghiêm túc chẩn mạch .
Hắn càng dò mày nhíu lại càng chặc, Cẩm Nương nguyên nghĩ tới hắn là
thái y, hẳn là so sánh với vị Đại phu nhân mới vừa rồi mời tới Mông Cổ
đại phu giỏi hơn nhiều, lúc này nhìn lại chẳng qua là cau mày, thật lâu
không nói lời nào, bắt ở tay phải xong lại muốn bắt mạch ở tay trái,
trong lòng không khỏi buồn bực nói thầm, không phải chỉ là bị bỏ đói nên ngất xỉu thôi sao, ngài làm ra bộ dạng thâm trầm như vậy, không có bệnh cũng sẽ bị hù dọa thành bệnh a.
Tú cô cùng Tứ nhi thấy vị thái y Quan Cư lục phẩm này thật lâu không
nói lời nào, trong lòng cũng gấp gáp, liếc mắt nhìn nhau, Tú cô liền
muốn mở miệng hỏi, thì Hồng Tụ ở một bên vội khoát tay, ý bảo nàng đừng
cãi lại Lưu thái y.
Lưu thái y là khách quen của tướng phủ, trong phủ lão thái thái, Đại
phu nhân, còn có mấy vị tiểu thư con vợ cả mà thân thể có việc gì cũng
mời vị thái y này, y thuật của hắn rất được sự tín nhiệm của người trong phủ, chẳng qua là vị thái y này rất có tính tình, khi hắn bắt mạch ,
tối kỵ nhất là người ta ầm ĩ hắn, một khi không nhịn được, hắn sẽ té gối xem mạch rồi rời đi, một chút tình cảm cũng không lưu, hoặc là, hắn
không đi, nhưng sẽ kê ra phương thuốc đắng đến khó mà nuốt xuống được,
hết bệnh, ngươi cũng sẽ bị đắng đến lưỡi tê rần, sau này nghe thấy được
mùi thuốc sẽ sợ. Vì hiểu rõ tính tình của hắn, nên cũng không dám ầm ĩ
hắn.
Hồng Tụ ở bên cạnh lão thái thái hầu hạ đã lâu, tất nhiên hiểu rõ
tính tình của hắn, lúc này thấy thái y thật lâu không nói lời nào, trong lòng cũng có chút lo lắng, chẳng lẽ Tứ cô nương bị bệnh nan y gì rồi
sao?
Cuối cùng dưới con mắt kỳ vọng lại lo lắng của mọi người, Lưu thái y
không nhanh không chậm miệng ngàn vàng: “Trong cơ thể hàn độc triền miên không dứt, đả thương tới nội phủ, lại không có kịp thời điều trị, ứ
hàng âm hư, mà vất vả quá độ nên sinh bệnh, lại thêm dinh dưỡng không
đủ, dạ dày trống rỗng một thời gian dài, đến nỗi tâm huyết không đủ, nên gây chứng bệnh bất túc!”
Chứng bệnh bất túc! Đây là cái bệnh gì? YD, là dạ dày có bệnh hay là
trái tim có bệnh, có phải là bệnh phụ khoa hay không, ngài nói một đống
lời nhiều như vậy, rốt cuộc là nói cái gì? Cẩm Nương nghe được không
hiểu ra sao, trung y chính là thái huyền ư rồi, không có Tây y trực
tiếp trực quan, nhớ được kiếp trước đi xem Tây y, đi vào, bác sĩ sẽ hỏi
ngươi nơi nào không thoải mái, sau đó cũng theo lời ngươi nói mà cho
kiểm tra tổng quát, mọi người kiểm tra tổng quát xong, mất cả một ngày,
phí kiểm tra cũng có một xấp dầy, cuối cùng sẽ biết bệnh ở chỗ nào.
“Ngài là nói, Tứ cô nương nàng. . . . . . sau này nàng không thể. . . . . .” Cẩm Nương đang thất thần, thì Tú cô sau khi nghe thấy lời của
Lưu thái y sắc mặt đã sớm trắng, nên cẩn thận hỏi dò.
“Vẫn chưa tới tình trạng kia, trước dùng mấy thang thuốc đi xuống rồi hãy nói, ba tháng sau sẽ kiểm tra lại, nếu có chuyển biến tốt đẹp, thì
sẽ đổi lại thuốc mới, uống thêm vài thang nữa, chỉ cần điều dưỡng thích
đáng, vẫn có thể tốt.” Lưu thái y khó được lúc giọng nói có chút hòa
hoãn, Tú cô nghe thế lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.
Trước đó vài ngày Tứ cô nương bị rơi vào trong nước, tuy nói không
phải là mùa đông, nhưng cuối hồ nước mùa thu cũng rất lạnh, ngày đó khi
được cứu đi lên , người đã bị đông lạnh đến đen thui, cả người thâm tím, tuy nói sau đó dùng nước nóng lau qua đã khá hơn, nhưng vẫn phát sốt,
trên người một trận lạnh một trận nóng, khi đó, Tú cô cũng có báo qua
đại phu nhân, Đại phu nhân mơ hồ làm như không có chuyện gì, đừng nói là mời y bốc thuốc, ngay cả chi phí thức ăn vẫn làm theo quy tắc trước, sợ là Tứ cô nương lúc đó đã bị bệnh thương hàn a.
Hôm nay nghe thái y nói hung hiểm như thế, lại mang chứng bệnh bất
túc, chính là sau này có gả khỏi đây, cũng sẽ không sinh được hài tử,
một nữ nhi gia, nếu không có thể sinh dục, sợ là muốn gả cũng không ai
thèm lấy, cho dù có thể gả đi ra ngoài, nhà chồng cũng sẽ không chào đón , vậy. . . . . . mệnh của Tứ cô nương sẽ cả đời chịu khổ.
Nghĩ tới những thứ này, Tú cô gấp gáp hướng Lưu thái y nói cám ơn,
Bình nhi trải tốt giấy mực xong, Lưu thái y liền viết ra phương thuốc
Cẩm Nương vẫn còn trong mờ mịt, ngước mắt nhìn Tú cô, Tú cô mang vẻ
mặt thương yêu đau lòng, đôi môi ngọa nguậy mấy cái, rốt cuộc cũng không có nói gì, chẳng qua là ngồi vào bên giường Cẩm Nương, một tay ôm lấy
Cẩm Nương vào trong ngực, vỗ lưng của nàng, áp chế trong lòng chua xót, nói: “Không sao, Lưu thái y y thuật cao minh, nhất định có thể trị tốt, nếu không cô nương có thể sẽ bị ngốc rồi, đáp ứng vú nuôi, mọi chuyện
lấy thân làm trọng, a.”
Nói xong Cẩm Nương lỗ mũi cũng ê ẩm , vươn cánh tay ra ôm lại Tú cô, ở đầu vai nàng chà chà, làm nũng nói: “Ta sẽ cẩn thận, yên tâm đi, sau
này ta sẽ đem thân thể nuôi dưỡng tốt, tương lai nếu có tiền đồ, nhất định sẽ nuôi ngươi.”
Tú cô bị lời nói này của nàng, cũng nhịn không được nữa, nước mắt
giống như vỡ đê vậy, ào ào chảy ra, con của Tú cô sau khi được sinh hạ
đã chết non rồi, nhất thời tình thương của mẹ toàn bộ dồn ở trên người
Cẩm Nương, trước kia Tứ cô nương đâu có thể nói ra lời nói như thế,
nhát gan còn không nói, lại lạnh nhạt hẹp hòi, chính là đối với Tứ di
nương, nàng cũng nhìn với ánh mắt xem thường, chớ nói chi là hạ nhân như Tú cô, nhưng khi hướng về phía Đại phu nhân cùng hai trưởng tỷ, thì bị
làm cho sợ đến tựa như chuột thấy mèo, ăn nói khép nép , nửa câu cũng
không dám nhiều lời, chính là bộ dạng của một kẻ hay bị bắt nạt.
Một sự ngoài ý muốn, đã đoạt đi một Tứ cô nương khỏe mạnh, nhưng đổi
lại một đầu óc thông minh, còn có một tấm lòng thiện lương, như vậy là
may mắn hay là bất hạnh đây? Tú cô ở trong lòng cảm khái.
Hồng Tụ nhìn chủ tớ hai người ôm nhau mà khóc, trong lòng cũng có
chút cảm động, không nghĩ tới bên cạnh Tứ cô nương nhát gan còn có một
vị mụ mụ trung thành cảnh cảnh vì chủ như vậy, đây cũng là phúc khí của
Tứ cô nương.