Thứ Nữ

Chương 128: Chương 128




Cẩm Nương tự trên guồng máy đi xuống, Lãnh Hoa Đình ở một bên nhìn thấy vậy thì hết hồn hết vía, sợ nàng không cẩn thận một cái sẽ ngã xuống, nên đã sớm đẩy xe lăn qua đó, ở bên cạnh nàng coi chừng, lúc này hắn đột nhiên rất hối hận vì chuyện cứ một mực ngồi ở trên xe lăn, mà không thể đứng thẳng lên sóng vai như lính bảo an để bảo vệ nàng.

Nhưng mà, trong nội tâm của mỗ nhân nào đó cuối cùng cảnh cáo chính mình, không thể quá chủ quan, cho dù có muốn đứng lên, cũng không phải là lúc này, nhất định phải chờ thời cơ ai cũng không ngờ được, để cho địch nhân một kích phủ đầu, khiến bọn họ không có cơ hội mà tiếp tục xoay người, những gì là của mình, nhất định phải đoạt lại tất cả.

Cẩm Nương nhìn thấy sự tha thiết ân cần cùng lo lắng trong mắt của hắn, nàng liền cười cười nhìn hắn trấn an, cũng bất chấp cùng hắn nhiều lời nữa, nhấc chân bước đến.

Diệp Tam, Diệp Tứ vẫn ở phía sau, nhìn thấy đôi mi thanh tú của Cẩm Nương cau lại, giống như đang suy tư, bọn hắn muốn hỏi nhưng lại sợ quấy rầy ý nghĩ của nàng, nên chỉ đành yên lặng theo sát, Lãnh Khiêm vẫn ở một bên phụ giúp Lãnh Hoa Đình, Cẩm Nương bước nhanh đến phòng nghỉ của nhà máy, cầm lấy cây viết và thước, bắt đầu vẽ lại bản vẽ, nàng tỉ mỉ vẽ lại lớp vỏ ngoài, rồi dựa theo tiêu chuẩn của bản thiết kết ban đầu, dùng ký hiệu có chú giải đặc biệt rõ ràng, để cho nhóm sư phự của Tương Tác Doanh khi rèn có thể dễ dàng xem hiểu, cũng mau chóng chế tạo ra.

Vẽ xong bản vẽ lớp vỏ bên ngoài, lại vẽ đến bộ phận quan trọng bên trong của guồng máy, nghĩ kỹ, thời đại này chắc sẽ không có kỹ thuật khoan sắt thép, càng không khả năng có máy bắn vít cùng máy khoan điện, nên phải nghĩ cách vẽ tỉ mỉ món đồ đó, để cho bọn họ đúc những lỗ đó nằm trong vỏ máy luôn, đồng thời, nàng cũng biết thời đại này không có ốc vít cùng con tán (*), nên mấy thứ đó đều sửa thành then cài trực tiếp, nhưng như vậy thì rất dễ dàng bị lỏng, nàng trầm ngâm một lát, trong đầu cố gắng nhớ lại công cụ ròng rọc cùng bánh răng của kiếp trước, mỉm cười lại vẽ một bức vẽ bánh răng, ghi chú tỉ mỉ.

Hai bệ máy móc sau khi thay thế chút ít linh kiện xong, tạm thời có thể sử dụng, nhưng Cẩm Nương cũng biết, hai bệ máy móc này vận hành nhiều năm đã quá cũ, đại bộ phận thiết bị để đã biến chất, giống như một con người bảy tám mươi tuổi, cho dù thay đổi vài bộ linh kiện, cũng dùng không được bao lâu, biện pháp một lần vất vả suốt đời nhàn nhã thì phải một lần nữa xếp đặt và chế tạo ra vài bệ máy móc mới, nhưng mà, hiện tại giống như không phải thời điểm để làm cái này, Hoàng thượng tuy đã đồng ý cho Lãnh Hoa Đình cùng mình chưởng quản Mặc Ngọc, nhưng mà, rốt cuộc cũng chỉ vì hoàng gia làm việc, một khi đem hết sở trường của mình đều giao ra cả, thì từ nay về sau đã không còn giá trị lợi dụng… có đôi khi trong đầu nàng miên man suy nghĩ, cuối cùng vẫn đoán không ra vị Giản Thân Vương phi đệ nhất này rốt cuộc là xuyên trở về, hay là… Bởi vì quá thông tuệ bị nghi kỵ, cho nên phải chết, đây vẫn là một bí ẩn, cây dù có mọc thành rừng, thì vẫn bị gió thổi bật rễ, Cẩm Nương từng bước một phân tích tìm tòi ra, muốn cho vị ở trên cao kia vĩnh viễn cần ngươi, không thể thiếu được ngươi, thì phải giữ lại bí quyết mới là phương pháp bảo vệ mình tốt nhất.

Nên đã đem phát hiện của mình, thay đổi lại, sau khi vẽ xong điểm mấu chốt cùng tất cả các linh kiện nhỏ, Cẩm Nương vỗ vỗ tay, duỗi lưng một cái, đang định xoay người muốn đưa cho Lãnh Khiêm.

Thì ở trong lúc nàng vẽ, Lãnh Hoa Đình an vị trên xe lăn lẳng lặng nhìn, nhìn như là bản vẽ đơn giản, nàng chỉ mất trọn vẹn có một canh giờ đã vẽ xong, đo đạc ước lượng để vẽ ra, vừa chăm chú vừa tập trung, lúc này Cẩm Nương, thần sắc chuyên chú, khi thì trầm tư, khi thì mỉm cười, khi thì lại chau lông mày, mỗi lần cười đều thánh khiết xinh đẹp, tự tin bay cao như vậy, phảng phất nàng như là một vật phát sáng, tỏa ra ánh sáng chói mắt, đem trái tim cùng linh hồn của hắn đều chiếu sáng tất cả.

Xem nàng thật vất vả mới làm việc xong, thẳng thân vươn vai, trong lòng của hắn bỗng lên một tầng thương tiếc cùng yêu thương, “Đã xong bản vẽ rồi sao?” Nhẹ nhàng đến gần nàng, bàn tay to lớn vịn vào bên hông nàng, âm thầm vận dụng nội lực mát xa cho nàng, để giảm bớt mệt mỏi.

“Ừ, bản vẽ đã xong rồi, a Khiêm, ngươi nhanh chóng đi giao cho sư phụ Tương Tác Doanh a, nhờ hắn mau chóng làm ra hàng mẫu, đem lên máy thử một chút.” Cẩm Nương quả thật có chút mệt mỏi, nhưng từ eo bỗng truyền đến một luồng hơi ấm đi vào đan điền, làm cho toàn thân đau nhức của nàng giảm bớt không ít, nàng mặc dù không biết võ công, nhưng cũng biết, đây là công lao của tướng công thân ái.

Một lúc sau, Diệp Nhất vội vã trở lại, phía đằng sau còn có vài công nhân đi , khiêng một cây sợi lớn trở về, Cẩm Nương nhìn thấy trong nội tâm liền vui vẻ, thầm than Diệp Nhất làm việc cẩn thận vừa nhanh vừa tỉ mỉ, liền bất chấp mệt nhọc, vung tay lên, vội vàng theo sát Diệp Nhất đi đến xưởng, máy dệt bắt đầu vận hành, tuy cũng có trục trặc, nhưng chỉ là trục trặc nho nhỏ, Diệp Tam Diệp Tứ cùng vài đứa con cháu trong nhà, vẫn có thể giải quyết tốt, Cẩm Nương bảo công nhân đang thao tác nhường lại cho Diệp Nhất cùng nhân công khiêng cây sợi.

Đưa vào guồng máy thử một lần, quả nhiên có thể sử dụng, chỉ là nhân công kéo sợi không bằng máy móc kéo sợi, ở lúc máy móc vận chuyển với tốc độ cao sẽ dễ dàng bị đứt đoạn, như vậy phải chờ để làm tiếp, nhưng cái này cũng không sao, Cẩm Nương bảo công nhân đem tốc độ máy thả chậm một chút, quả nhiên lúc ghép lại giảm bớt rất nhiều, chỉ cần công nhân chú ý cẩn thận nhìn xem, đám vải này, coi như hợp cách.

Diệp Nhất thấy vậy thở dài một hơi, từ đáy lòng đối với Cẩm Nương nói: “Hiện tại tốt rồi, vấn đề của ba nghìn cây vải nguyên sa đã được giải quyết, thiếu chủ thật đúng là Bồ Tát sống, đến một lần liền đem vấn đề mà Vương Gia cùng nô tài đều đau đầu giải quyết xong.”

Cẩm Nương thấy trong mắt của hắn toàn bộ là chân thành, so với hôm qua càng thêm cung kính, hơn nữa, quan trọng nhất là, trong mắt hắn rốt cuộc không còn nhìn thấy sự khinh thường cùng chống đối, trong nội tâm thoáng cái cũng thả lỏng, xem ra, gia nô còn sót lại của Diệp cô nương, toàn thân tự mang một cổ ngạo khí, bọn họ coi trọng chính là thực lực, đối với kẻ mạnh là tuyệt đối phục tòng, nhưng đối với người không bằng bọn hắn, cho dù có địa vị cao hơn hắn, nói chuyện hắn không thể không đáp lại ngươi, nhưng cũng là bằng mặt mà không bằng lòng, nói một đàng làm một nẻo, không đem ngươi để vào mắt.

Nghĩ thông suốt này điểm, cách nhìn của nàng đối với Diệp Nhất ngược lại đã thay đổi rất nhiều, người này, vẫn có chỗ rất hữu dụng, đầu tiên mình phải triệt để đem hắn thu phục, thế lực phía sau hắn cũng tuyệt đối không thể khinh thường, tất cả công nhân ở nhà máy, phần lớn rất tôn trọng Diệp Nhất, nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, hơn nữa tổ tông bọn họ đều ở hai bệ máy móc này làm việc, thao tác cùng kỹ thuật duy tu đều xem như số một, muốn quản lý tốt bọn họ, ngoại trừ dùng phương pháp quản lý tiên tiến hơn, quan trọng hơn là phải trị được người, mà Diệp Nhất, chính là nhân tuyển ‘Trị người’ tốt nhất.

Trong lúc này… mình chẳng qua là dùng đá thử vàng thôi, trong lòng Cẩm Nương có mục tiêu xa hơn lớn hơn vừa hình thành, chỉ là, hôm nay không phải thời điểm áp dụng mà thôi, đến lúc đó, không thiếu được sự trợ giúp của Diệp Nhất.

“Ngươi cũng khổ cực rồi, ta đã xếp đặt một ít linh kiện mới, đã lệnh cho Tương Tác Doanh mau chóng làm ra, đến lúc đó, sẽ thay đổi một ít thiết bị của máy dệt, hẳn là có thể đề cao tốc độ dệt.” Cẩm Nương cười nhạt đối với Diệp Nhất nói, ngữ khí bình thản khách khí.

Giọng điệu nàng như thế, đã khiến Diệp Nhất cảm thấy được coi trọng cùng tín nhiệm, lại có cảm giác tự tin cùng uy nghiêm của người ngồi trên cao, khiến hắn chỉ có thể tin phục và tuân theo, rồi lại bảo trì cự ly nhất định, không để người khác quá mức thân cận.

Diệp Nhất nghe được trong nội tâm vui vẻ, ánh mắt đục ngầu lóe ra tia sáng kích động, khom người nói: “Như thế rất tốt, thiếu chủ quả nhiên không giống người thường, lão nô thật bội phục.”

Cẩm Nương nghe xong thì chỉ cười nhạt, việc thì cũng làm xong rồi, nên liền phân phó Diệp Nhất nhanh chóng đi thu mua sợi tơ thủ công, tận lực không cho máy dệt bị gián đoạn.

Từ trong nhà xưởng đi ra, ngồi vào xe ngựa xong, Cẩm Nương lại o o ngủ, Lãnh Hoa Đình đem nàng kéo vào ngực, đau lòng vỗ lưng của nàng, lần đầu tiên có chút bực tức vì mình vô dụng, nếu như mình cũng biết những thứ cơ giới kia, thì nha đầu này không phải khổ cực đến thế.

Trở lại biệt viện, chứng kiến cửa sân chính có đội ngũ thật dài đang xếp hàng, Trương ma ma cùng Trung Lâm thúc đang ngồi ở ngoài cửa tuyển người, Lãnh Hoa Đình sai Lãnh Khiêm tránh một chút đem xe ngựa chạy đến thiên môn, đang muốn đem Cẩm Nương ôm xuống, thì Cẩm Nương lại tỉnh, mơ mơ màng màng ồn ào nói đói bụng, Lãnh Hoa Đình bất đắc dĩ cười nói: “Một hồi nữa sẽ có ăn, nàng hôm nay thật giống Tiểu Trư, ăn ngủ, ngủ ăn.”

Cẩm Nương nghe xong chu miệng, bất mãn nói: “Không phải ta muốn ăn, tướng công, là con của chàng muốn ăn, ta một mình ở đâu ăn được nhiều như vậy chứ.”

Lãnh Hoa Đình cười vò cái mũi nhỏ nhắn của nàng, hai người vừa nói vừa cười đi vào phủ.

Vừa vào cửa, rất xa đã thấy Tứ Nhi ra đón, sắc mặt nàng có chút khó coi, Cẩm Nương nhìn thấy liền cảm thấy kinh ngạc, Lãnh Khiêm ở sau lưng vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.

Cẩm Nương cũng không có hỏi, chỉ trực tiếp vào phòng, nhìn thấy một người đang quỳ trên mặt đất, thì không khỏi cả kinh, nghiên đầu đi nhìn mặt người đó, nguyên lai là Song Nhi buổi sáng ở ven hồ tiểu trúc đã gặp qua.

Mà đứng ở phía trước Song Nhi, lại là Thanh Ngọc, Song Nhi vừa thấy Cẩm Nương tiến đến, liền khóc lạy: “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ là Song Nhi, buổi sáng ngài đã gặp qua nha.”

Cẩm Nương cau mày bỏ đi qua một bên, đến chính vị ngồi xuống, cũng để ý đến Song Nhi, chỉ hỏi Tứ Nhi, “Người ở bờ hồ tiểu trúc không phải đều bán sao? Sao nàng còn ở nơi này?”

Tứ Nhi nghe xong liền hung hăng trừng mắt liếc Thanh Ngọc, nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay nha tử đến thu người, Thanh nhi liều chết liều mạng bảo phải để lại Song Nhi, nô tỳ cũng không biết nàng có dụng ý gì, nô tỳ ngược lại cho rằng, Song Nhi nhìn có vẻ mờ ám, buổi sáng nàng đối với thiếu phu nhân cực kỳ ân cần, nhiệt tình đến có chút quá mức, nhìn là thấy có cổ quái, quả nhiên thiếu phu nhân đã bị trượt đến, hừ, dầu này, không chừng chính là nàng tưới đó.”

“Thiếu phu nhân, không đúng như vậy, không phải như vậy, ngài nghe nô tỳ nói, nô tỳ làm thế là hướng ngài làm ám hiệu, đáng tiếc ngài không có hiểu được a… Không đúng, là nô tỳ quá đần, dùng biện pháp không tốt, khiến thiếu phu nhân không có phòng bị, nhưng nô tỳ tuyệt đối không có lòng hại thiếu phu nhân a.” Song Nhi nghe xong, trong đôi mắt to lộ ra vẻ kinh hoàng cùng ủy khuất, ở bên cạnh vừa dập đầu vừa giải thích nói.

Cẩm Nương nghe xong thoáng hồi tưởng, ngược lại cảm thấy lời nàng nói cũng có chút đáng tin, đúng là Song Nhi nói cho nàng biết, người ở ven hồ tiểu trúc đã tạm thời đổi, mới làm cho mình nhìn ra, đại tổng quản này kỳ thật cũng là người bị Lãnh Hoa Đường thu mua, lời của nàng, tựa hồ có ẩn chứa chút ít ý tứ cảnh cáo, nhưng mà lúc mình bị trượt, nàng lại không có kịp thời nhắc nhở…

Cẩm Nương bán tín bán nghi, vẫn không có trực tiếp trả lời Song Nhi, chỉ nhắm lại mắt, hỏi Thanh Ngọc: “Vì sao ngươi phải liều chết bảo vệ Song Nhi?”

Thanh Ngọc nghe xong trầm ổn đi đến phía trước mặt Cẩm Nương quỳ xuống, ngẩng đầu, ánh mắt dũng cảm nhìn xem Cẩm Nương nói: “Nô tỳ từ trên người nàng thấy được bóng dáng của mình, cảm thấy nàng đáng thương, hơn nữa, nô tỳ cũng tin nàng không phải là ác nô giết hại chủ tử, cho nên, nô tỳ mới cả gan cầu Trương ma ma lưu lại nàng, chờ gặp qua thiếu phu nhân xong, lại bán nàng cũng không muộn.”

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, không nghĩ tới Thanh Ngọc sẽ nói ra những lời như thế, sắc mặt không khỏi trở nên trịnh trọng vài phần, “Trên người nàng có bóng dáng của ngươi? Thanh Ngọc, gia đình của Song Nhi cũng là gia nô trong phủ, có phải là họ hàng xa của ngươi không?” Cẩm Nương thật đúng là không muốn vòng vo tiếp, dứt khoát nói toạt ra, Song Nhi như thế nào, nàng hiện tại không có lòng dạ đi bận tâm, nàng quan tâm chính là thái độ của Thanh Ngọc, Thanh Ngọc là người bên cạnh mình, nếu tâm tư không sạch sẽ, thì rất là phiền toái, nhưng nàng ấy đã cứu qua mình, hầu hạ lâu đến vậy, chưa bao giờ xảy ra bất luận sai lầm gì, cũng nhìn không ra nàng có nửa điểm dị tâm… Nên không thể vô cớ hoài nghi hoặc chèn ép Thanh Ngọc sẽ khiến người bên cạnh nhìn thấy mà thất vọng đau khổ, cho nên, đối đãi với Thanh Ngọc, Cẩm Nương vẫn mang tâm lý rất phức tạp.

Chỉ thưởng thức Thanh Ngọc trầm ổn có khả năng, về phương diện khác lại thì trước sau vẫn đối với nàng ấy không chút tín nhiệm, hôm nay nàng ấy đột nhiên vì người không mất liên quan liều chết cầu tình, quả thật là không giống nguyên tắc của Thanh Ngọc chuyện không liên quan không xen vào, cũng không lắm chuyện nhiều điều.

Thanh Ngọc nghe được sắc mặt cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, thiếu phu nhân quả nhiên là không tin tưởng mình, “Hồi thiếu phu nhân, gia đình nô tỳ tuy đều là gia nô trong phủ, nhưng cũng chưa thấy qua Song Nhi, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, chỉ dựa vào cảm giác, nô tỳ cho rằng nàng sẽ là người làm việc tốt, cho nên mới phải cầu xin thiếu phu nhân nhìn kỹ nàng.”

Một phen nói xong, cũng không có trả lời một vấn đề quan trọng nhất , Song Nhi có phải là họ hàng xa của nàng hay không? Chưa thấy qua, không có nghĩa không phải là thân thích!

” Nếu nàng là người thân của ngươi, ta có thể suy nghĩ mà đem nàng lưu lại.” Cẩm Nương càng tỏ ra lòng nghi ngờ, đến lúc này, Thanh Ngọc vẫn không chịu nói lời thật, điều này làm nàng căm tức ở trong lòng, tròng mắt hơi híp lại, vốn nghĩ đem Thanh Ngọc cùng bán luôn, rồi lại không có cam lòng, trên người Thanh Ngọc cất dấu quá nhiều chuyện cũ, không chừng, có chút chuyện có thể từ trên người nàng tìm được đầu mối, vì vậy, cố nén buồn bực trong lòng mình mà nói ra.

Thanh Ngọc nghe được liền vui vẻ, dập đầu bái lạy nói: “Thiếu phu nhân, ngài coi như nàng là thân thích của nô tỳ đi, nàng… Có thể lưu lại là tốt.”

Song Nhi nghe xong cũng dập đầu tạ ơn, Cẩm Nương vung tay lên, lạnh lùng nói: “Đi xuống đi, nói với Trương ma ma an bài ngươi đi Tiền viện làm nha hoàn vẩy nước quét nhà, không có sự cho phép, không được cho ngươi đến hậu viện.”

Thanh Ngọc nghe xong khẽ giật mình, trong mắt hiện lên một tia đau xót, nhưng cái này đã cũng coi là kết quả tốt nhất, nên không hề lên tiếng nữa.

Song Nhi xuống dưới xong, Cẩm Nương nhìn chằm chằm Thanh Ngọc, cái gì cũng không nói, đứng dậy trở về nhà.

Tứ Nhi nhìn thấy nóng nảy đến độ dậm chân, nàng đối với quyết định của Cẩm Nương rất không đồng ý, đang muốn nói cái gì nữa, thì Phong nhi đã kéo lấy nàng, lắc đầu, “Đi bày cơm a, nhìn bộ dạng Thiếu phu nhân chắc là đói bụng rồi, ở trong căn cứ bận việc một ngày, nhất định là mệt mỏi, chúng ta sớm đi an trí phục thị thiếu phu nhân dùng cơm mới là đứng đắn.”

Tứ Nhi nghe xong liền gật đầu, quay đầu lại trừng Thanh Ngọc một cái, không nói gì nữa, yên lặng đi làm việc.

Cẩm Nương dùng cơm xong, đang muốn nghỉ một chút, thì Trương ma ma cuối cùng cũng bận rộn xong, cười mỉm tiến đến báo cáo, Cẩm Nương đối với nàng khoát khoát tay nói: “Ngài làm việc, ta không có gì lo lắng, chỉ cần đem người trong nội viện của ta chọn lựa tốt, đừng làm cho những người không đứng đắn tiến vào là được.”

Trương ma ma nghe xong liền phúc thân nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, người trong phòng ngài, nô tỳ đều mời thị vệ đi điều tra qua nhà cửa gốc gác của các nàng, hơn nữa, người mà nha tử (chỗ chuyên mua bán người hầu) đưa vào, nô tỳ cũng để cho người ta tra xét, cũng đã cùng người nha tử nói qua, người ở phụ cận không cần đưa đến, cần cũng là từ xa xa mua được, không có cha mẹ thân nhân, ký chính là văn tự bán đứt, không ký văn tự bán đứt, thì hết thảy không cần.”

Cẩm Nương nghe xong cả cười: “Không bảo ngươi nói, ngươi lại nói, nhưng mà, ký văn tự bán đứt quả thực tốt hơn, không có gia đình hầu hạ trong phủ, thì sẽ không căn cơ, không liên lụy đến quan hệ loạn xạ với thượng cấp, ừ, như vậy ta thật sự là yên tâm.”

Lại hỏi chuyện của Song Nhi, Trương ma ma nghe xong liền thở dài nói: “Song Nhi là cháu gái của Trần di nương, nô tỳ trước kia ngược lại có nghe nói, Trần di nương có một cữu huynh bị Vương Gia đưa đến Giang Nam, nghĩ lại, Thanh Ngọc cũng là nhớ đến tình nghĩa của chủ cũ, mới có thể ra sức bảo vệ Song Nhi, thiếu phu nhân ngài tức giận đem nàng bỏ vào Tiền viện, nàng kia cho dù muốn ồn ào hay làm chuyện càng quấy gì cũng khó thành, còn nữa, hôm nay mọi người trong nội viện đã thay đổi, nàng là một cái nha đầu nho nhỏ, cô chưởng nan minh (sức một người chẳng làm nên việc gì), quả thật không cần bận tâm, coi như là ban ơn nàng một miếng cơm ăn, làm việc thiện tích phúc cho tiểu thiếu gia là được.”

Cẩm Nương đã đem lời nói của Trương mụ mụ nghe ở trong lòng, nguyên lai, Song Nhi là thân thích của Trần di nương, chuyện này Thanh Ngọc đại khái có thể nói rõ, nhưng nàng lại không nói, có một ngày, thật sự muốn hỏi nàng một chút chuyện tình về Trần di nương mới được, nàng thấy trong nội tâm Thanh Ngọc cất giấu quá nhiều việc gì, như vậy cũng nàng cũng không cần buồn bực vì chuyện này nữa.

Nhưng mà, cũng không nhất định có thể hỏi ra, Thanh Ngọc miệng thật chặt, lại còn băn khoăn nhiều thứ, thôi, tìm cơ hội sau, đầu của Cẩm Nương trở nên hỗn loạn, miễn cưỡng nằm lên giường mà ngủ.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong gió êm sóng lặng, mỗi ngày Cẩm Nương đều đi nhà máy xem xét, lại tìm ra trên hai hệ thống máy dệt có một ít thiết bị không thể sử dụng, lại phải kiểm tra chi tiết để cải thiện, còn vẽ ra một ít linh kiện, giao cho người đem đến Tương Tác doanh chế tạo, mà Diệp Nhất, quả nhiên chỉ trong nửa tháng đã thu đủ ba nghìn cây vải sa nguyên, máy dệt tuy còn chưa sửa chữa tốt, nhưng hàng xuống biển cũng không có vấn đề, điều này làm cho Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đều buông lỏng.

Nếu có thể thay, có thể đổi, bọn họ đều đổi, chỉ có thể chờ đồ đạc Tương Tác Doanh làm tốt lại gắn vào thiết bị là được, Cẩm Nương dần dần cũng lười đi vào nhà máy, trong sân dưỡng thai, suốt ngày quanh quẩn hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, thân thể càng trở nên đẫy đà, ngủ quan trước kia không có nẩy nở, hôm nay càng trở nên rực rỡ, ngay cả Bạch U Lan luôn luôn kiêu ngạo về tướng mạo của mình đều cảm thấy hâm mộ.

Bạch U Lan một mực ở trong biệt viện, mỗi ngày đều đến phòng Cẩm Nương ngồi một chút, tâm sự, ngược lại quan hệ cùng Cẩm Nương càng trở nên thân mật, thần sắc cũng rất bình tĩnh, chỉ ngẫu nhiên toát ra một tia hâm mộ tiết lộ trong nội tâm nàng rất ảm đạm.

Chấn thương của Lãnh Thanh Dục chỉ đều dưỡng vài ngày liền khỏi, hắn lại là người ngồi không yên, sau khi chân tốt, không có việc gì liền đến sân nhỏ Cẩm Nương bên này lắc lư, nhưng mà, hắn biết rõ Lãnh Hoa Đình không muốn thấy hắn, có khi, đợi sau khi Lãnh Hoa Đình đi nhà máy, hắn đứng từ xa xa ở ngoài viện, xem Cẩm Nương sáng sớm cùng hoàng hôn mỗi ngày ở trong sân vịn eo tản bộ, lúc xem nàng cười, hắn cũng sẽ vui vẻ, lúc thấy nàng lo lắng, lòng hắn cũng sẽ lo lắng, nhưng chỉ là, chỉ có thể nhìn về nơi xa mà thôi, cũng không thể tiếp cận một bước…

Nhưng hắn vẫn không biết, mỗi lần hắn ngóng nhìn Cẩm Nương, cách đó không xa, cũng có một đôi con ngươi như nước mờ sương bất đắc dĩ ngóng nhìn hắn, hắn càng cuồng dại đối với Cẩm Nương, Bạch U Lan liền càng cảm thấy nam tử như vậy rất trân quý, đúng là đâm đầu vào ngõ cục, không cách nào tự kềm chế.

Cẩm Nương vô tâm quản những chuyện này, bụng một ngày một lớn, dần dần có xu thế lộ ra, trong đầu nàng dùng sức nhớ lại tri thức có liên quan đến mang thai ở kiếp trước, những cái khác không còn nhớ được gì, ngược lại nhớ rõ mang thai thì phải vận động liên tục, như vậy tương lai sanh con mới có thể thuận lợi, lại nhớ rõ không thể trèo cao lấy đồ vật, không nên uống thuốc vân vân, có khi nàng còn không giải thích được mà luyến tiếc, vì cái gì mình không phải là kết hôn sinh con xong rồi hãy xuyên không, như vậy sẽ có kinh nghiệm sanh con.

Hai mươi ngày sau, chút linh kiện Cẩm Nương sắp xếp cải tạo kia rốt cục cũng ra lò, ngày đó, Cẩm Nương kích động ngồi trên xe ngựa, cùng Lãnh Hoa Đình đi nhà máy.

Bọn Diệp Nhất quả nhiên hưng phấn chờ mong, đang đứng ở bên ngoài nhà máy nghênh đón, Cẩm Nương vừa xuống xe liền hỏi: “Mất thứ đó đều kéo đến đây?”

Bọn Diệp Nhất hành lễ nạp thái sau nói: “Đến đây, xin mời thiếu chủ qua chủ trì lắp đặt điều chỉnh thử.” Vài cái cao hứng nói, đưa con mắt quét qua, xem bụng Cẩm Nương có chút hở ra, trong nội tâm lại thêm vài phần cao hứng cùng lo lắng, tăng thêm vài phần cảm động cùng bội phục, thiếu chủ thân thể có mang, còn quan tâm chuyện nhà máy, chăm chú chuyên nghiệp như nàng vậy, nử tử tài hoa hơn người ngoại trừ cô nương ra, chỉ sợ trên đời không có người có thể tiếp tục so sánh.

Đến xưởng, Cẩm Nương vuốt eo chỉ huy công nhân đem linh kiện mới lắp đặt lên, trước hết là thay trục bộ, linh kiện kéo sợi bông vải, Cẩm Nương thay đổi tăng thêm ổ trục cùng bánh răng nhỏ.

Dưới sự chỉ đạo của Cẩm Nương, công nhân rất nhanh liền đem tất cả linh kiện mới đều đổi, thử khởi động lại máy, quả nhiên, máy dệt lụa sa rốt cục có thể dệt sợi bông thành vải lụa sa, vừa mịn lại đều đặn như sa nguyên gốc rồi.

Bọn Diệp Nhất hân hoan tung tăng như chim sẻ, từng đó tuổi mà khóc như đứa bé, mấy người đó một lần nữa quỳ gối trước mặt Cẩm Nương, lại biểu lộ sự trung thành một phen, Cẩm Nương đối với điều này rất hài lòng, muốn đạt hiệu quả như vậy a, nàng hôm nay cũng là nương theo hai giàn máy móc này để lung lạc nhân tâm, hơn nữa đem suy nghĩ của mình thí nghiệm trên máy móc, những thứ này, cũng chỉ là vì tương lai làm tiền vốn.

Giàn máy dệt lụa sa hoạt động, Cẩm Nương lại lệnh cho công nhân ngừng máy canh cửi, đem linh kiện nào trên máy canh cửi có thể đổi toàn bộ thay đổi, mở lại máy, quả nhiên tốc độ máy canh cửi nâng lên nửa thành, điều này làm cho bọn Diệp Nhất tán thưởng không thôi, Bạch tổng đốc cùng đi cũng bội phục sát đất, hắn nguyên còn tồn lấy tâm tư hai bên không đắc tội, nhưng sau chuyện này đã thật sự rõ ràng, ai mới đúng là người Hoàng thượng cùng Thái tử coi trọng nhất, Giản Thân Vương cũng… Sợ là phải thay đổi người thừa kế mới… Cho dù Lãnh nhị thiếu gia chân không thể đứng lên, nhưng chỉ cần Tôn Cẩm Nương này muốn, thế tử vị sợ là dễ dàng lấy được.

Lại qua nửa tháng, ba ngàn thất vải bố cần thiết để mang xuống Nam Dương rốt cục chỉ còn thiếu ba trăm thất cuối cùng, trừ bỏ thứ phẩm, máy dệt vải chỉ cần vận hành ba ngày, liền có thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ được giao, mấy ngày này, Cẩm Nương miễn cưỡng nằm trên giường êm ái đọc sách, hai ngày này Lãnh Hoa Đình cũng không còn đi nhà máy, nán ở trong nhà cùng Cẩm Nương, Cẩm Nương nửa nằm để đọc sách, hắn lần lượt ở một bên, chống nửa khuỷu tay, lệch người trên xe lăn, cầm những bức tranh Cẩm Nương vẽ xem.

Lúc này, Trương ma ma đột nhiên dẫn theo gã sai vặt gấp gáp tiến đến, bẩm báo nói, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, không tốt, vừa rồi người trong nhà máy tới nói, nhà máy đã xảy ra chuyện.”

Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương nghe chấn động, lập tức từ buồng trong đi ra, Cẩm Nương hỏi gã sai vặt kia: “Là người phương nào báo lại, xảy ra chuyện gì?”

Gã sai vặt nói: “Hồi thiếu phu nhân, vừa rồi người đó nói là nhi tử Diệp Nhất, vẻ mặt hoảng loạn, nói là cầu thiếu phu nhân cứu phụ thân hắn.”

Diệp Nhất xảy ra chuyện? Cẩm Nương nghe kinh ngạc một lúc, Diệp Nhất chính là nhân tài không thể thiếu của nhà máy, hắn gặp chuyện không may, đối với nhà máy chính là tổn thất lớn nhất, nếu tìm một người tài giỏi làm hiểu biết công việc, còn trung tâm đến làm quản sự, thật là khó khăn.

“Không phải là xảy ra tai nạn lao động chứ?” Cẩm Nương thật sự nghĩ không ra, Diệp Nhất có thể xảy ra chuyện gì, nên dò hỏi.

“Hồi thiếu phu nhân, nô tài cũng không biết, người nọ còn đang ở ngoại viện chờ, muốn kêu hắn tiến vào hay không, ngài tự mình hỏi.” Gã sai vặt bất chợt thông minh, gặp hai vị chủ tử đều bị tin tức của mình làm kinh ngạc, nhanh chóng ra chủ ý nói.

Cẩm Nương nghe xong nhanh chóng cho người ta kêu nhi tử Diệp Nhất đến, nhi tử Diệp Nhất gọi là Diệp Trung Bân, năm nay hơn ba mươi tuổi, cũng là một người có tay nghề cao trong nhà máy, hắn giỏi nhất chính là bảo dưỡng thiết bị, cũng như Diệp Nhất cực kỳ thông thạo.

Cẩm Nương cùng hắn đã sớm quen thân, xem Diệp Trung Bân thật hoảng hốt tiến đến, Cẩm Nương vung tay lên, cho hắn bỏ qua tục lễ, trực tiếp hỏi: “Diệp Nhất đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

Diệp Trung Bân vẫn quỳ xuống, bên cạnh hành lễ bên cạnh nói: “Hồi thiếu chủ, cha nô tài bị Giang Hoa phủ bắt, nói là… Nói là tham ô, hơn nữa, hàng lúc trước đang chuẩn bị vận chuyển đến kho hàng bến tàu cũng bị chặn lại, nói là hàng này có vấn đề, không cho phép lên thuyền.”

Lãnh Hoa Đình nghe thấy vấn đề này thật không thể không dò xét, vội hỏi: “Một Giang Hoa phủ nho nhỏ có quyền lực gì bắt người của căn cứ, ngươi có nghĩ sai hay không?”

“Hồi thiếu gia, đúng là Giang Hoa phủ phái người đến nhà nô tài đem phụ thân bắt đi, nô tài cũng không biết, Giang Hoa phủ làm sao dám lớn mật như thế, trong dĩ vãng Giang Hoa phủ đối với người căn cứ đều vô cùng khách khí, cũng không dám tự nhiên định tội, nhưng lúc này đây, lại hùng hổ, tựa hồ đã tính trước, dường như nhất định có thể định tội phụ thân.” Diệp Trung Bân cũng nhíu lông mày phân tích, hắn tuy hoảng loạn, nhưng đầu óc vẫn rõ ràng thông suốt, nói chuyện cũng rất có trật tự.

“Tướng công, chúng ta tranh thủ thời gian đi nha môn Giang Hoa phủ kia nhìn xem một cái, tốt nhất là sai người thông tri Bạch tổng đốc, giang Hoa phủ tuy nói không thuộc Bạch tổng đốc quản, nhưng hẳn là cũng phải cho Bạch tổng đốc mặt mũi a.” Cẩm Nương lo lắng nói.

“Bọn họ đến mặt mũi của Giản thân vương phủ đều không nhìn, còn để ý mặt mũi tổng đốc Giang Nam? Lấy quan phục của ta đến, bản quan muốn đi xem vị Lục Phẩm Tri Phủ đại nhân nho nhỏ này một chút, nhìn hắn có phải là nhiều hơn hai cánh tay hay không.” Lãnh Hoa Đình nhắm mắt, trầm giọng nói ra.

“Diệp Nhất là người của ta, ta cũng muốn đi.” Cẩm Nương nghe xong cũng trở về trong phòng thay quần áo, nàng cũng có y phục Lục Phẩm Cáo Mệnh, xuyên qua chống đỡ tạm thời cũng tốt.

Giang Nam phủ nha so với nha môn Giang Nam phủ tổng đốc nhỏ hơn nhiều, Tri Phủ này cũng hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập mạp, lại có vẻ tinh anh linh hoạt cực kỳ, nghe nói chức tạo sử đại nhân tới, hắn đã đón từ xa, vừa thấy Lãnh Hoa Đình xuống xe ngựa, hắn liền đã bái xuống, cung kính hữu lễ, tuyệt không pải người tìm phiền toái.

Cẩm Nương nhìn có chút kinh ngạc, mà Tri Phủ này chứng kiến Cẩm Nương mặc Cáo Mệnh phục đến nha môn, hắn cũng chấn động, trong mắt lộ ra một tia khinh thường cùng hèn mọn, coi như là có Cáo Mệnh cũng không nên xuất đầu lộ diện như thế a, một cái nữ nhân khuê phòng, lại công nhiên chạy đến nha môn, cũng không phải có việc, thật quá không tuân thủ lễ ngi.

Ánh mắt Tri Phủ đương nhiên không có tránh được con mắt Cẩm Nương, nàng đang lo lắng chuyện Diệp Nhất, nên không rảnh cùng kẻ cổ lỗ sĩ này so đo, trên mặt vẫn là mang theo ý cười đạm mạc.

“Hạ quan bái kiến chức tạo sử đại nhân.” Tri Phủ cung kính hành lễ đối với Lãnh Hoa Đình nói.

Lãnh Hoa Đình lạnh lùng nhìn hắn một cái, hờ hững đẩy xe lăn vào trong nha môn, đem Giang hoa Tri Phủ bỏ lại bên ngoài nha môn.

Sắc mặt Tri Phủ khẽ biến trở nên xấu hổ, đứng lên, đi theo vào nha môn.

Đi vào đã nhìn thấy, ba người Lãnh Hoa Đường cùng thế tử Hòa Thân Vương, thế tử Vinh thân vương đang ngồi ở trong hành lang, khóe miệng Cẩm Nương liền hiện lên một nụ cười, quả nhiên là tà tâm chưa chết, lại dùng kiểu tiểu nhân hèn hạ giở trò. Chỉ là thế tử Hòa Thân Vương cùng Vinh thân vương không phải đều ở trong biệt viện, cùng tướng công cải thiện quan hệ hay sao? Tại sao lại cùng Lãnh Hoa Đường thảo luận cùng một chỗ nữa rồi?

Bọn Lãnh Hoa Đường thản nhiên ngồi, chứng kiến Lãnh Hoa Đình tiến đến, còn cười lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Đình, ngươi tới thì tốt quá.”

“Có ngươi ở đây, ta có thể không đến sao?” Lãnh Hoa Đình khó trả lời được hắn một câu, mắt phượng híp lại, trong mắt chính là chán ghét cùng sẳng giọng.

Đảo mắt qua, thế tử Hòa Thân Vương cùng thế tử Vinh thân vương thấy Lãnh Hoa Đình thì trên mặt hơi có chút không tự nhiên, đối với hắn chắp tay, nhưng không có lên tiếng.

Tri Phủ Giang hoa này cũng đã đuổi đến, đặt mông ngồi xuống phía trên chánh đường, Lãnh Hoa Đình lạnh lùng địa đối với này Tri Phủ nói: “Nhanh chóng đem Diệp Nhất thả ra.” Lời của hắn đơn giản mà trực tiếp, hoàn toàn không theo như trình tự trên quan trường, hắn từ trước đến nay đã không thích chút ít tục lễ khách sáo trên quan trường kia, càng chán ghét nhìn khuôn mặt tươi cười với chút ít hư tình giả ý.

Tri Phủ Giang hoa bị hắn nói được sững sờ, mang trên mặt một tia cười khẩy nói: “Đại nhân, chỉ sợ việc này hạ quan không thể vâng theo, Diệp Nhất chính là do các vị giám sát sử đại nhân bắt tới, hạ quan chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”

Giám sát sử cùng chức tạo sử không giống nhau, giám sát là thay mặt Thiên Tử giám sát căn cứ, chức trách trọng yếu nhất chính là đôn đốc kiểm tra xem người cầm Mặc Ngọc có liêm khiết hay không, giám sát giống như khâm sai, chức tạo sử mặc dù không phải giám sát sử quản, nhưng căn cứ ra việc tham ô, cũng không khỏi không nghe theo giám sát sử, mà tiếp nhận điều tra.

Cho nên, đối với Giang Hoa phủ mà nói, cho dù ngày thường hắn không dám cũng không có quyền can thiệp chức tạo sử, nhưng có giám sát sử hạ lệnh, hắn cũng không thể không làm.

Trách không được vị Tri Phủ Giang hoa nhìn khôn khéo cực kỳ, lại hành động lớn mật hồ đồ như thế, nguyên lai cũng là chỉ là lão Hồ Ly, đây là đang làm chuyện không đắc tội cả hai bên.

Lãnh Hoa Đình nghe được nhướng mày, lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Hoa Đường: “Vì sao bắt Diệp Nhất?”

“Bởi vì hắn tham ô.” Lãnh Hoa Đường dù bận vẫn ung dung đáp.

“Dựa vào chứng cớ gì?” Lãnh Hoa Đình nhíu mi hỏi, hắn và Cẩm Nương bất quá mới đến hơn một tháng, vừa đến liền tập trung tinh thần nhào vào cải tiến máy móc, đối với sổ sách cùng thương đội còn không có bắt tay vào quản, Diệp Nhất tại căn cứ coi như là quyền cao chức trọng, rất nhiều chuyện Cẩm Nương đều giao cho hắn một tay làm, có lẽ thực sự tham ô đã bị Lãnh Hoa Đường bắt lấy cũng không biết chừng.

Quả nhiên, Lãnh Hoa Đường thật sự sai người cầm một bản sổ sách lớn ra, cười lạnh nói với Lãnh Hoa Đình: “Bản sổ sách này ghi rõ rành mạch, một tháng này, Diệp Nhất trắng trợn thu mua sợi bông thủ công trong nhân gian, ra giá cao tới hơn bốn mươi lượng bạc, bản giám sát sử đã tính qua, một thớt vải bố thành phẩm giá cũng chỉ mới ba mươi lượng, hắn làm như thế, triều đình còn gì tiền lợi nhuận? Thương đội Nam Dương không lỗ lã mới là lạ.”

Thì ra là thế, Cẩm Nương không nghĩ tới hắn từ dưới đáy chậu tìm được bản sổ sách này, cái này rõ ràng là mình kêu Diệp Nhất làm, bất quá là kế tạm thời khi chưa tìm ra phương pháp sửa chữa máy kéo sợi tơ lụa, vì là thu mua gấp, giá cả cao cũng là bình thường, mà tiểu nhân hèn hạ này, chân tướng là cái đầu chó điên, không có chuyện gì cũng có thể cắn người một ngụm.

“Trước mang Diệp Nhất lên.” Lãnh Hoa Đình đương nhiên cũng tinh tường nội tình trong đó, nhưng việc này Cẩm Nương không thể tùy tiện thừa nhận, bằng không, liền kéo đến nàng vào luôn.

Diệp Nhất bị người dẫn đến, thần sắc hắn suy sụp nhưng cũng rất phẫn nộ, vừa thấy Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đình đều ở đó, thì tinh thần chấn động, thân thể cũng đứng thẳng lên chút ít, ngẩng đầu căm tức nhìn Tri Phủ Giang hoa.

Tri Phủ Giang hoa rất thức thời tự mình đi xuống, đối với Lãnh Hoa Đường khẽ khom người nói: “Đại nhân, việc này hạ quan không có quyền can thiệp, vẫn là do ngài làm chủ thẩm a.”

Lãnh Hoa Đường đối với sự ân cần hiểu chuyện của hắn rất là thoả mãn, mỉm cười ngồi lên chính vị, đối với Diệp Nhất nói: “Diệp Nhất, ngươi thật lớn mật, ai sai sử ngươi ra giá cao thu mua sợi bông trong dân gian, ngươi cũng biết, hành động lần này của ngươi làm triều đình tổn thất gần năm vạn lượng bạc, ngươi là một đốc công nho nhỏ, dựa vào cái gì làm như thế?”

Diệp Nhất cười lạnh nhìn Lãnh Hoa Đường nói: “Thế tử gia, cái này nguyên là chuyện nội bộ của Giản thân vương phủ, ngươi cần gì phải nháo đến công đường này, ngươi cũng biết, mặc kệ nô tài tham ô hay không, việc này là thể diện của Giản thân vương phủ?”

Lãnh Hoa Đường nghe chấn động, trên mặt dẫn theo chút không tự đại, hắn không nghĩ tới Diệp Nhất lớn mật như thế, trên công đường cùng mình nói chuyện này, hắn như thế nào không biết chuyện này là quăng đi mặt mũi Giản thân vương phủ, nhưng, lần này xuôi nam tất cả công lao đều do Tôn Cẩm Nương chiếm, mình cũng đầy bụi đất lại bị đuổi ra khỏi biệt viện, không sửa trị Tôn Cẩm Nương này, làm sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng hắn, còn nữa, hai ngày này hắn cũng điều tra rõ ràng, hai dàn máy móc trong căn cứ đều đã khôi phục hoạt động bình thường, tác dụng của Tôn Cẩm Nương tại căn cứ không còn lớn, hiện tại trị nàng, cũng sẽ không dẫn tới phản cảm quá lớn của Hoàng thượng cùng Thái tử, hơn nữa, hiện tại cũng chính là lúc giành lại Mặc Ngọc tốt nhất, đây là thời cơ cuối cùng, ai bảo Tôn Cẩm Nương tự mình tặng nhược điểm cho hắn bắt đây.

“Ngươi làm càn, bản thế tử là phụng hoàng mệnh đến giám sát hoạt động của căn cứ cùng thương đội, sao có thể bởi vì tư tình mà không quan tâm đến quốc pháp, ngươi tốt nhất là mau mau khai ra, là ai sai sử ngươi ra giá cao thu mua sợi bông, giá tiền này, là người nào định ra, ngươi tham ô bao nhiêu tiền tài?” Lãnh Hoa Đường hiên ngang lẫm liệt, làm kinh động cả công đường.

Diệp Nhất mắt nhíu lại, trong mắt không có sợ hãi, giọng mỉa mai, cười lạnh nói: “Tự nhiên là lão nô tự mình làm chủ, mày kéo sợi hư, cũng không biết khi nào có thể hoạt động trở lại,hàng hóa cần thiết cho thương đội xuôi nam lại bị hối thúc ngay lập tức, không có nguyên liệu sợi bông, thì còn có ba nghìn thất vải không cách nào giao hàng đúng hạn, lão nô làm như thế cũng bất quá là kế tạm thích ứng, như thế nào đã thành sai rồi?”

“Hừ, coi như là kế tạm thích ứng, ngươi cũng không nên đem giá cả định cao như thế, Diệp Nhất, bản thế tử đã điều tra qua, ngươi chính thức đưa cho dân chúng chỉ có ba mươi lăm lượng bạc một bó sợi bông, mà trong sổ sách ngươi lại để bốn mươi lượng bạc một bó, việc này, ngươi lại giải thích thế nào?” Lãnh Hoa Đường đảo quyển sách, lạnh giọng quát.

“Thu mua sợi cũng cần nhân lực vật lực, đưa cho dân chúng xác thực chỉ có ba mươi lăm lượng bạc, nhưng phí tốn nhân công vận chuyển mất năm lượng, khoản này vào sổ sách thế tử gia chẳng lẽ nhìn không ra?” Diệp Nhất liếc mắt hiện lên một chút bối rối, giảo hoạt trả lời.

Cẩm Nương vừa nghe lời này liền nhíu mi, Diệp Nhất này, làm việc tuy lưu loát, nhưng lòng tham cũng có, năm lượng bạc phí thu mua thật đúng là nhiều một chút, xem ra, chuyện hôm nay thật đúng là không dễ làm.

Quả nhiên chợt nghe Lãnh Hoa Đường cười ha ha lên, đối với Diệp Nhất mắng: “Ngươi xem bản thế tử là tiểu hài tử ba tuổi sao? Sợi bông đó nặng thế nào, mà một bó cần năm lượng bạc cước phí? Xem ra, không dùng trọng hình, ngươi chắc không biết khai người giật dây.”

Nói, hắn vỗ lệnh bài gỗ công đường, lớn tiếng nói: “Người tới, đem người nham hiểm này kẹp.”

Kẹp? Là cái dụng cụ kẹp ngón tay tra tấn lúc trước trên TV gặp qua sao? Cẩm Nương vừa nghĩ tới chỗ này cơ thể liền mỏi nhừ, trước kia xem trên TV thấy người bị hành hình rất thảm, trong nội tâm nàng cũng không đành lòng, Diệp Nhất đều đã hơn sáu mươi, có thể chịu được cực hình như thế sao?

Hơn nữa, thằng nhãi Lãnh Hoa Đường này rõ ràng là muốn kéo mình xuống nước cùng, để trị tội của mình, mình chỉ phân phó Diệp Nhất đi thu sợi bông, cũng không có quản giá cả, nhưng việc này bất quá là phân phó trên miệng, lại không có bằng chứng, đến lúc đó, hắn tất nhiên sẽ một mực nói, Diệp Nhất làm tất cả đều là do mình sai sử, thật là âm hiểm a, tại lúc mình đem căn cứ khôi phục hoàn toàn xong mới ra chiêu, điển hình của mượn dao giết người, qua sông đoạn cầu.

Bọn nha dịch quả nhiên cầm hình cụ lên, hai người đè Diệp Nhất, đưa đôi bàn tay già cả giống như khô héo kẹp ở giữa đám cây, hai nha dịch thân hình bưu hãn kéo hai đầu, Diệp Nhất hét thảm một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nhưng nha dịch có kinh nghiệm lõa luyện trong hành hình, mắt thấy phạm nhân sắp hôn mê, lại đồng thời buông lỏng, khiến hắn thở một hơi, lại dùng lực kéo.

Diệp Nhất không ngừng đau nhức, hai tay không ngừng run rẩy, trên đầu đau đến mồ hôi đầm đìa, Cẩm Nương càng nhìn càng thấy không được, há miệng muốn tự mình thừa nhận, đã thấy Lãnh Hoa Đình quăng tới một ánh mắt không đồng ý, hắn muốn cho Diệp Nhất một mình gánh chịu, nhưng Diệp Nhất thật có thể gánh vác được sao?

Dụng hình vẫn tiếp tục như trước, Diệp Nhất dĩ nhiên đau đến ngất đi, Lãnh Hoa Đường mặt âm trầm, hắn cũng không nghĩ tới Diệp Nhất sẽ cứng ngắc như thế , dĩ nhiên là đến chết cũng không chịu khai ra Tôn Cẩm Nương, liền tâm chắc chắn nói: “Người tới, giội nước cho hắn tỉnh, ngồi ghế hùm.”

Cẩm Nương vừa nghe, khẩn trương thiếu chút không thở nổi, cũng ngất đi, tim thình thịch muốn nhảy, rốt cuộc không đành lòng xem tiếp.

Diệp Nhất từ từ tỉnh dậy, ghế hùm cũng chuyển ra, đang muốn gia hình, nhi tử Diệp Nhất Diệp Trung Bân rốt cục nhìn không được, mạnh mẽ bổ nhào vào trên người Diệp Nhất, một bên bảo vệ Diệp Nhất một bên nói: “Đại nhân, ta nói, là thiếu chủ phân phó phụ thân làm như thế, là thiếu chủ nói, hàng hóa không kịp xuôi nam, phân phó phụ thân tạm thời đi thu sợi.”

Diệp Nhất vừa thanh tỉnh, vừa nghe lời này của nhi tử, thì phun một búng máu, dùng hết toàn thân khí lực, một cước hướng Diệp Trung Bân mà đá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.