Thứ Nữ

Chương 129: Chương 129




Lãnh Hoa Đường rốt cục nghe được lời mình muốn nghe, nhưng lại không cho dừng hình, đối với Diệp Trung Bân nói: “Thiếu chủ trong lời ngươi nói, chính là vị phu nhân trước mắt này?”

Cẩm Nương thiếu chút nữa còn bị câu nói kia của hắn làm cho buồn nôn, sớm muốn hắt nước bẩn cho mình, còn cần làm bộ như thế sao?

Nàng cũng không trách Diệp Trung Bân, nhi tử hiếu thuận cha mẹ chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, người hơi có chút lương tâm cũng sẽ không trơ mắt xem thân cha của mình chịu cực hình lần nữa, chỉ là nàng cảm thấy Lãnh Hoa Đường buồn cười, vì hại mình, lại làm chuyện ngây thơ như thế, nàng càng muốn nhìn, hắn đến tột cùng muốn mình như thế nào, lại dám làm cái gì với mình!

Cẩm Nương thong dong bình tĩnh nhìn Lãnh Hoa Đường, trên mặt thậm chí còn mang theo mỉm cười thản nhiên, như vậy càng khiến Lãnh Hoa Đường căm tức hơn, đôi mắt hơi đổi tầm nhìn, vừa hay nhìn thấy Tiểu Đình lo lắng nhìn Tôn Cẩm Nương, trong nội tâm liền càng không chút tư vị, hôm nay, như thế nào cũng phải khiến tiện nữ chịu chút tội mới được.

Nhưng đợi lâu mà phía dưới không thấy Diệp Trung Bân trả lời, Lãnh Hoa Đường không khỏi nhìn qua, đã thấy vẻ mặt Diệp Trung Bân áy náy cùng đau xót nhìn Diệp Nhất, trong nội tâm không khỏi sốt ruột, quát to: “Diệp Trung Bân, ngươi vừa rồi nói người sai sử có phải là vị phu nhân này?”

Diệp Trung Bân bị hắn làm chấn động, ngẩng đầu đang muốn nói, Diệp Nhất đột nhiên quát: “Con bất tài, cút cho ta.”

Diệp Trung Bân không khỏi lệ nóng quanh tròng, cứng giọng kêu: “Cha —— ”

Lãnh Hoa Đường đương nhiên biết rõ thiếu chủ trong miệng Diệp Trung Bân là Cẩm Nương, hắn bất quá muốn làm dáng cho Tiểu Đình xem, cho mấy vị thế tử khác đang ngồi xem, lại không biết, làm như thế càng khiến Lãnh Hoa Đình thêm chán ghét cùng phẫn hận.

“Diệp Nhất, ngươi không cần phải cứng cổ, bản thế tử tự nhiên biết rõ thiếu chủ của các ngươi là ai, ngươi là một cái đốc công nho nhỏ, cũng không có lá gan lớn như vậy và cũng không có năng lực làm chuyện lớn như thế.” Lãnh Hoa Đường cười lạnh đối với Diệp Nhất nói, vung tay lên, sai người hành hình đem ghế hùm mang xuống dưới, Diệp Trung Bân vừa thấy, thở dài một hơi, bảo hộ trước mặt Diệp Nhất không dám nói thêm một câu, bất quá, trong nội tâm ngược lại vì câu nói của mình mà thấy may mắn cực kỳ, thiếu chủ chính là em dâu của thế tử gia, con dâu trưởng của Giản Thân vương phủ, thế tử gia dù thế nào cũng sẽ không dùng hình đối với thiếu chủ a.

Có Vương Gia cùng thiếu gia ở dây, thiếu chủ có tài năng thâm sâu, có công cải tạo đối với căn cứ, cho dù gánh chịu tội danh tham ô này, cũng sẽ không bị gì, tệ nhất từ đó về sau lưu trong phủ giúp chồng dạy con, không thể lại xuất đầu lộ diện mà thôi.

“Tôn Cẩm Nương, nhi tử Diệp Nhất đã cung khai, là ngươi sai khiến nâng giá thu mua sợi bông lên cao.” Lãnh Hoa Đường lại vỗ một bản kinh đường mộc, lớn tiếng đối với Cẩm Nương nói.

“Gào thét vang như thế, là trong lòng hoảng sợ, muốn mượn bản kinh đường mộc tăng lòng dũng cảm sao?” Khóe miệng Cẩm Nương mang theo giọng mỉa mai, không nhanh không chậm nói với Lãnh Hoa Đường nói: “Ngươi đã kêu khuê danh của bổn phu nhân, thì đã không xem bổn phu nhân là đệ muội của ngươi, như thế bổn phu nhân cũng không cần phải tôn trọng ngươi kêu một tiếng đại ca.”

Lãnh Hoa Đường bị Cẩm Nương châm chọc trong lòng bốc lửa giận, nhưng vừa rồi tiếng Tôn Cẩm Nương kia xác thực là nhanh một chút, đang ngồi ở đây có ai không biết quan hệ của mình cùng nàng trong đó, xưng hô khuê danh đệ muội như thế, xác thực là bất nhã, càng mất cấp bậc lễ nghĩa, nhưng lời đã ra miệng, thu hồi là không thể được, đành phải kiên trì nói: “Trên công đường, không nói chuyện tư, cho dù ngươi là đệ muội của bản thế tử, bản thế tử cũng công bình tra án, quyết không theo tư tình làm trái pháp luật, thẹn với kỳ vọng của Hoàng thượng đối với bản thế tử.”

“A, ý của ngươi là, ngươi bắt cái việc nhỏ không đáng kể đến hưng sư vấn tội, tự tiện ngừng sản xuất của căn cứ, chặn hàng hóa xuôi nam, những cái này… Đều là Hoàng thượng bày mưu đặt kế sao?” Cẩm Nương đối chọi gay gắt, tuyệt không cho Lãnh Hoa Đường lối thoát, đã xé toang mặt, vậy cũng không cần mềm lòng.

“Ngươi… Lớn mật, quả thực nói bậy, bản thế tử khi nào nói qua là Hoàng thượng bày mưu đặt kế?” Lãnh Hoa Đường nghe được đầu đầy mồ hôi, càng kinh ngạc, hắn cũng không có tự làm chủ dừng sản xuất của căn cứ, càng không có khiến người ngăn hàng hóa xuôi nam, hắn chỉ là phái người bắt Diệp Nhất mà thôi a, hắn không khỏi nhìn về phía hai vị thế tử Vinh thân vương cùng thế tử Hòa Thân Vương.

Nhưng hai người kia lại rất nhất trí nghiêng đi quá mức, không nhìn thẳng hắn, trong lòng của hắn rùng mình, cảm giác mình rơi xuống cái chụp mũ, ánh mắt liền lập tức u ám, bất quá, trước mắt vẫn không thể tại trước mặt Tôn Cẩm Nương cùng này hai vị này bắt đầu nội chiến, đợi giải quyết chuyện trước mắt rồi nói sau.

Hắn âm thầm suy nghĩ, lại nghe Cẩm Nương nói: “Đã không phải Hoàng thượng bày mưu đặt kế, vậy là ngươi tự chủ trương, thương đội năm ngày sau xuất phát, còn có một đám hàng hóa chưa xong, mà các ngươi lại còn ngăn số lượng lớn hàng hóa không cho phép lên thuyền, các ngươi là muốn cho đường đường Đại Cẩm thất tín với Nam Dương phiên quốc sao?”

Lãnh Hoa Đường nghe càng thêm kinh hãi, rồi lại không muốn trước mặt Cẩm Nương mất khí thế, cầm lấy bản kinh đường mộc lại vỗ quát to: “Ngươi không cần phải thay đổi chủ đề, bản thế tử hiện tại hỏi là ngươi sai sử thuộc hạ tham ô trái pháp luật, ngươi lại nói chuyện ngăn căn cứ sản xuất cùng chặn hàng hóa, chuyện này bản thế tử một mực không biết, mời không cần phải hắt nước bẩn lên bản thế tử.”

Lời hắn còn chưa dứt, một đồng tiền liền thẳng tắp đánh về phía cần cổ hắn, hắn sợ tới mức hai tay lập tức kẹp lấy ám khí đột nhiên bay tới này, quay đầu chứng kiến Lãnh Hoa Đình đang hung ác nhìn hắn, như muốn nuốt sống hắn vậy.

“Ngươi lại đập bản kinh đường mộc này, làm nương tử ta sợ thử xem?” giọng Lãnh Hoa Đình cũng âm trầm lạnh như băng, không mang theo nửa điểm nhiệt độ.

Lãnh Hoa Đường nghe được trì trệ, trong nội tâm càng phát ra chua xót khó nhịn, Tiểu Đình lại lần nữa vì tôn Cẩm Nương mà cùng mình động thủ, hắn… Chẳng lẽ thật sự chán ghét mình như vậy sao? Tiểu Đình từng đáng yêu biết điều như vậy, thật sự vĩnh viễn sẽ không quay trở lại được sao?

Hắn âm thầm thương cảm, lại nghe Cẩm Nương nói: “Lãnh đại nhân, ngươi lại một lần nữa vỗ bản kinh đường mộc này, cũng biết bản kinh đường mộc đại biểu cho cái gì? Hay là ngươi căn bản không biết, không biết đó là cái gì? Ngươi bất quá là giám sát sử, chỉ có quyền giám sát lại không có quyền thẩm án, ngươi dựa vào cái gì ngồi vào chỗ đại biểu cho quan phụ mẫu ở trên công đường? Ngươi lại dựa vào cái gì lần nữa vỗ khối đường kinh mộc đại biểu cho luật pháp trang nghiêm thần thánh của Đại Cẩm? Bất quá, bổn phu nhân cũng đường đường là Lục Phẩm Cáo Mệnh, thân mang hoàng mệnh, bổn phu nhân cho dù phạm sai, cũng không phải do ngươi tới kêu gào, ngươi không có tư cách đối với bổn phu nhân hô to gọi nhỏ? Đường đường Giản Thân Vương thế tử nhưng thiếu hiểu biết buồn cười như thế, như thế bao biện làm thay, cho là thật đem luật pháp Đại Cẩm cùng Hoàng thượng không để vào mắt sao?”

“Tôn Cẩm Nương, ngươi không cần phải làm càn lần nữa, bản thế tử thế tử chính là do Hoàng thượng phong, tại sao không có tư cách thẩm vấn ngươi một cái nho nhỏ Lục Phẩm cáo mệnh? Thực cho rằng bản thế tử không có cách bắt ngươi sao?” Nói, tự sau án đứng lên, đi xuống, từng bước một đến gần Cẩm Nương.

Cẩm Nương hèn mọn nhìn hắn, ngày ấy thằng nhãi này từng vô sỉ động tay chân với mình, chẳng lẽ, hôm nay trước mắt bao người, hắn còn dám sao? Dù sao tướng công ở phía sau sẽ che chở cho mình, cũng muốn nhìn xem hắn vô sỉ đến loại tình trạng nào.

Thân thể không sợ đứng nguyên tại chỗ, trong miệng một bước cũng không nhường: “Thế tử cho ngươi dùng thế ức hiếp người lương thiện, vu oan trung lương, tổn hại lợi ích quốc gia sao? Bản thân ngươi không biết xấu hổ, nhưng Giản Thân vương phủ còn cần mặt mũi, đừng có dùng vị trí thế tử này nói chuyện, nếu như phụ vương nghe thấy, sẽ thẹn muốn chui xuống đất.”

Lãnh Hoa Đường càng nghe càng giận, con mắt càng tăng hung ác, nguyên bản con ngươi ôn nhuận tuấn lãng lúc này như mắt xanh của dã lang, đi nhanh xuống bậc thang, tiếp tục hướng Cẩm Nương áp bức, thanh âm âm lãnh như âm hồn từ trong địa ngục ra: “Ngươi nói cái gì, lập lại lần nữa thử xem?”

Cẩm Nương chạm đến nỗi đau của hắn.

Lãnh Hoa Đình thấy hắn quá dọa người như thế, nhanh chóng đẩy xe lăn đến gần Cẩm Nương, để ngừa hắn thực sự gấy bất trắc với Cẩm Nương.

Cẩm Nương nghe xong trên mặt vui vẻ càng tăng lên, khinh miệt nhìn hắn nói: “Lãnh đại nhân, ta xem ngươi vẫn là lo lắng cho chính ngươi a, người hạ lệnh cho căn cứ ngừng hoạt động cùng chặn hàng hóa xếp lên thuyền chính là cầm công văn giám sát sử của các người đi, giấy niêm phong hàng hóa là mang danh giám sát sử ngươi, chẳng phân nặng nhẹ, tự tiện chủ trương như thế, trách nhiệm là trễ thương đội xuôi nam, ngươi chầm chậm mà gánh đi.”

Chuyện đó càng khiến Lãnh Hoa Đường thêm thịnh nộ, hắn hiểu được, mình bị người lợi dụng, nhưng bị Cẩm Nương dùng giọng điệu như thế nói ra, hắn ngập tràn phẫn nộ liền toàn bộ vung về phía Cẩm Nương, nguyên là chậm rãi từng bước một đi tới, lúc này đột nhiên bước xa hướng Cẩm Nương vọt tới, Cẩm Nương có thai, dù sao vẫn là lo lắng cục cưng trong bụng, thấy hắn nổi giận như kẻ điên, không tự chủ lui về phía sau mấy bước, ai ngờ dưới chân bị vấp, làm thân thể ngã thẳng tắp về phía sau.

Lúc này Lãnh Hoa Đình cách nàng còn xa vài bước, hắn lập tức thả người dậy, thân thủ hướng eo Cẩm Nương nắm trước, ai ngờ Lãnh Hoa Đường căn bản vốn cũng không phải là phóng tới chỗ Cẩm Nương, mà là Lãnh Hoa Đình, trong chớp mắt cái thả người kia cũng đồng thời nhảy lên, hai tay duỗi ra đúng lúc chặn ngang ôm lấy Lãnh Hoa Đình, cánh tay Lãnh Hoa Đình vươn ra khó khăn lắm muốn ôm lấy thân thể Cẩm Nương, bỗng nhiên bị Lãnh Hoa Đường từ giữa không trung ôm lấy, bàn tay tự như lướt qua vạt áo sau lưng Cẩm Nương, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngã trên mặt đất lập tức, sợ tới mức hồn rời khỏi xác, đau lòng muốn chết!

Nhưng may mắn tiếng kêu thảm thiết không phải phát ra từ Cẩm Nương, mà là phát ra từ Diệp Nhất, sau khi Diệp Nhất thụ hình, cách Cẩm Nương bất quá vài thước, lúc Cẩm Nương cùng Lãnh Hoa Đường đối mặt, mắt hắn liền không hề chớp khẩn trương chú ý đến Cẩm Nương, xem thân thể nàng bị ngăn trở đột nhiên ngã về phía sau, hắn liền đem hết toàn lực lao qua chỗ Cẩm Nương, khó khăn lắm, trong chớp mắt, trước khi thân thể Cẩm Nương chạm đất, hai tay hắn đã đở lấy, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương hai tay Diệp Nhất bị bẻ gảy, mà Cẩm Nương bị cái kéo đó ngăn lại, xu thế rơi hơi chậm lại, cả thân người, liền ngã vào thân thể già cỗi của Diệp Nhất, Diệp Nhất dùng thân thể của mình làm đệm thịt cho Cẩm Nương, Cẩm Nương mặc dù cảm thấy trên lưng có chút cộm, nhưng mà cũng không lo ngại, cuối cùng chỉ bị kinh sợ không bị nguy hiểm.

Lãnh Hoa Đình còn bị Lãnh Hoa Đường gắt gao ôm, đã bao nhiêu năm, bao nhiêu năm không có thân cận như thế cùng Tiểu Đình, hai tay vừa chạm vào đến thân thể thon dài tinh xảo của hắn, Lãnh Hoa Đường liền cảm giác tinh thần bị kích động một hồi, nhất thời ôm chặt, không muốn buông ra, cỗ dục vọng ma quái ẩn núp trong thân thể trong nháy mắt che mờ lý trí của hắn, ôm lấy tay Tiểu Đình liền bắt đầu dao động cao thấp…

Tất cả sự chú ý của Lãnh Hoa Đình đều ở trên người Cẩm Nương, bàn tay lướt qua vạt áo nàng trong chớp mắt kia chỉ cảm thấy như trời đất muốn sụp đổ, một khắc này, tim như bị đao cắt, lại niệm như chết bụi, thật vất vả mới mong chờ được hài tử, chẳng lẽ…

Hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn, tiếng kêu thảm của Diệp Nhất làm hắn bừng tỉnh, mở mắt ra nhìn Cẩm Nương tuy là té trên mặt đất, lại đang cố gắng ngồi dậy, hồn vừa rồi bị mất thần mới bắt đầu trở về vị trí cũ, kinh hãi mừng rỡ đúng là đã quên thân thể còn bị cầm thú ôm, thẳng đến lúc Cẩm Nương ngồi dậy, kinh ngạc nhìn hắn, hắn mới cảm thấy thân thể không khỏe, định thần lại, không khỏi giận dữ, tức giận đến hai mắt đỏ hồng, khuỷu tay ra phía sau đỉnh đầu đánh về phía ngực Lãnh Hoa Đường, Lãnh Hoa Đường hồn phách thất lạc, vội vàng không kịp chuẩn bị, bộ ngực trúng một cú mạnh, bị Lãnh Hoa Đình làm cho tỉnh, Lãnh Hoa Đình lại xoay người một cái nhanh chóng thoát ngay, chen chân đá vào Lãnh Hoa Đường, mắng to: “Súc sinh!”

Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, trong nội đường hai vị thế tử khác cùng Giang hoa Tri Phủ nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cũng thẫn thờ, Cẩm Nương vỗ vỗ tay bò lên, đau lòng qua vịn Lãnh Hoa Đình, nhìn về phía Lãnh Hoa Đường trong mắt thêm một cỗ thống hận, thật là một cái súc sinh!

Bất quá, lần này nàng bỗng nhiên minh bạch, vì cái gì lúc trước tướng công chỉ là tàn chân mà vẫn để lại một cái mạng, sợ là do súc sinh lưu lại một tay, cũng không muốn tướng công chết a, đáng thương tướng công, năm đó hắn, bị dạng tội gì, trong nội tâm càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt rơi lộp độp trên mặt đất, Lãnh Hoa Đình cho rằng nàng bị hù dọa, ngồi dậy, đem nàng ôm vào trong ngực, trìu mến lau nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu dỗ: “Bị ngã đau, hù sợ đi, không sợ, không sợ a, có ta ở đây.”

Hắn càng dỗ, Cẩm Nương càng chua xót, cũng bất chấp vài vị thế tử cùng một đám nha dịch, ôm cổ hắn cứ yên tâm khóc lớn lên.

Thái độ tiểu nữ nhi tùy hứng như thế, so với hiên ngang lẫm liệt vừa rồi cùng Lãnh Hoa Đường quyết đấu lúc cơ hồ như là hai người, nhất thời thấy thế tử Hòa Thân Vương cùng thế tử Vinh thân vương hai mặt nhìn nhau, mà Lãnh Hoa Đường lúc này cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt buồn bực cùng chán nản nhìn Cẩm Nương hòan hảo vô khuyết, không cam lòng một chưởng nặng nề đập trên mặt đất, vừa quay đầu, chạm được sự ám muội trong mắt thế tử Hòa Thân Vương, thì trong lòng rùng mình, thầm nghĩ chút mờ ám của mình vừa rồi sẽ không bị bọn họ nhìn thấy hết trong mắt chứ, trong lúc nhất thời, trong nội tâm càng buồn phiền, nghĩ đến lời Cẩm Nương nói lúc đầu, càng hung hăng trừng mắt liếc nhìn thế tử Hòa Thân Vương, từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ vạt áo, cái gì cũng không nói, liền tính toán nghênh ngang rời đi.

Cẩm Nương trong lòng ngực Lãnh Hoa Đình khóc thống khoái, cuối cùng nhớ tới mới vừa rồi là Diệp Nhất cứu mình, nhanh chóng buông Lãnh Hoa Đình, giúp hắn đẩy xe lăn tới, Lãnh Hoa Đình chỉ nhẹ nhàng đề khí, liền vững vàng ngồi trở lại xe lăn.

Cẩm Nương liền đi đến chỗ Diệp Nhất, vạt áo lại bị Lãnh Hoa Đình kéo, lui về, eo lại bị hắn ôm lấy: “Không cần đi loạn, chú ý bị thương.”

Cẩm Nương nghe được khẽ giật mình, quay đầu lại nhìn hắn, đã thấy ánh mắt của hắn sắc bén nhìn về phía Diệp Trung Bân, Cẩm Nương lúc này mới nhớ tới, lúc trước khi mình lui về phía sau, rõ rang cách xa Diệp Trung Bân vài thước, mà trong hành lang Giang Hoa phủ trải đá bản bóng loáng, trên mặt đất rõ rang không có gì cả, như thế nào lại đạp phải? Chẳng lẽ là…

“Thiếu chủ, lão nô tài đáng chết, lão nô dạy con vô phương a.” Diệp Nhất lúc này cố nhịn đau, cúi xuống thân muốn quỵ, khổ nỗii hai tay bị gãy, không cách nào đứng dậy, chỉ có thể khóc rống chảy nước mắt nói.

Diệp Trung Bân vừa nghe, sợ tới mức vội vàng che miệng Diệp Nhất, cầu khẩn nói: “Phụ thân, ngài… Ngài không nên nói lung tung a.”

“Súc sinh, không cần phải lại gọi ta là cha, ta không có nhi tử như ngươi.” Diệp Nhất trên tay đau đớn không nhịn được, đau nhức này so với việc thất vọng cùng đau lòng đối với nhi tử không nên thân còn gay gắt hơn, nếu tay còn cử động, giờ phút này tất nhiên hắn sẽ vung bàn tay tát nhi tử thấy lợi quên nghĩa này vài cái mới được, vừa rồi, hắn cũng nhìn thấy, là Diệp Trung Bân tại lúc Cẩm Nương lui về phía sau, đột nhiên vươn chân, vừa vặn ngăn Cẩm Nương, mới khiến cho Cẩm Nương ngã sấp xuống.

Tình cảnh này làm Cẩm Nương thấy khổ sở, Diệp Nhất cứng rắn trung nghĩa khiến Cẩm Nương rất là cảm động cùng vui mừng, nhưng con của hắn hiển nhiên không có kế thừa trung nghĩa của phụ thân, lại thành hạng người hám lợi, Lãnh Hoa Đường tới mấy ngày trước tất nhiên là đón đầu mua vài người, Diệp Nhất tầm mắt cao, nếu không có bản lĩnh thật sự, căn bản là thu phục hắn không được, nhưng hắn dùng thân phận thế tử của mình, hơn nữa miệng lưỡi trơn tru dụ dỗ, lại thu mua được Diệp Trung Bân, nàng cuối cùng cũng minh bạch, phương pháp hôm nay của Lãnh Hoa Đường vì sao ngây thơ cùng buồn cười như thế, nguyên lai, lúc đầu đánh Diệp Nhất, đấu võ mồm cùng mình, toàn bộ là vì một cước này của Diệp Trung Bân, mục đích cuối cùng của hắn chính là muốn làm cho mình sanh non.

Làm cho mình sanh non là mưu kế có thể dùng một một hòn đá ném hai chim a, thứ nhất, nếu mình sanh non, tướng công không thể có con trước lúc hắn sinh hạ con nối dòng cho Giản Thân vương phủ, có trợ giúp lớn đối với việc củng cố địa vị thế tử của hắn.

Thứ hai, có lẽ một phát kia, mình xuất huyết nhiều, không chỉ là hài tử trong bụng không còn, mà có khả năng mình cũng đi đời nhà ma, không có mình, tướng công liền nổi điên, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, như thế trong giản thân vương phủ có thể làm thừa kế thế tử vị cùng Mặc Ngọc thật đúng là chỉ có thể là hắn, Vương Gia cho dù không vui, nhưng dù sao cũng là con của mình, vẫn truyền cho hắn a.

Cho nên, hắn mới cố ý ngồi vào công đường, cố ý ép mình cùng hắn đối mặt, lúc hạ đường, lại cố ý đi chậm rãi tới gần, rõ ràng khoảng cách không xa, hắn muốn từng bước một giẫm bước chân nhìn như trầm trọng, mà đột nhiên xông đến, chính là liệu định mình sẽ lui về phía sau, hết thảy được xếp đặt tinh diệu không chê vào đâu được, làm cho mình từng bước một rơi vào bẫy của hắn, một kích cuối cùng là ở chân Diệp Trung Bân, đáng tiếc, hắn ngàn tính vạn tính không có tính đến lòng trung thành thề sống thề chết của Diệp Nhất đối với mình, Diệp Nhất dùng một đôi tay làm giá đỡ cứu mình, càng không có nghĩ tới Diệp Nhất ngay cả nhi tử đều chịu bắt, toàn bộ mọi thứ đều tính toán, chỉ không có tính đến nhân tâm, không có tính đến mình có thể tâm thu phục Diệp Nhất trong ngắn ngủn hơn mười ngày.

Trò khôi hài này ầm ĩ đến một nửa, diễn viên lại muốn lui ra, Hòa Thân Vương thế tử nhanh chóng ngăn cản Lãnh Hoa Đường: “Thế huynh, ngươi làm sao có thể đi, án còn chưa có thẩm xong đâu?”

Lãnh Hoa Đường nghe xong âm thầm suy nghĩ nhìn về phía Hòa Thân Vương thế tử: “Thế huynh không phải rõ ràng hơn so với Hoa Đường sao? Ngay cả công văn giám sát sử đều phát ra, án này cũng nên giao cho hai thế huynh cùng nhau thẩm đi.”

Vẻ mặt thế tử Hòa Thân Vương kinh ngạc, “Công văn này không phải thế huynh ngươi muốn phát sao? Từ trước đến nay sau khi đến Giang Nam, ta cùng với Vinh thế tử gần đây đều là thiên lôi sai đâu đánh đó của thế huynh, tại sao thế huynh lại nói chuyện đó?”

Lãnh Hoa Đường lập tức bị hắn làm nghẹn, cả giận nói: “Ta bất quá mời các ngươi đến xem thẩm mà thôi, khi nào hạ qua công văn ngăn đón hàng gì, các ngươi làm như thế, ý là muốn như thế nào?”

“Người a, ngu xuẩn một chút cũng không sao, không cần ngu xuẩn còn tự cho là thông minh tuyệt đỉnh như thế, bị người bán còn thay người kiếm tiền, chết còn tìm không thấy nguyên nhân cái chết, thật bi ai a.” Cẩm Nương cũng nhìn ra này hai vị thế tử nhìn hiền lành không nhiều chuyện lắm, kỳ thật vụng trộm làm chuyện mờ ám, lần này, sợ là trực tiếp nhằm vào Giản Thân Vương, đáng thương Lãnh Hoa Đường, vì đối phó với mình, liên kết với người ngoài đạo diễn trò hề như vậy, hắn cũng không biết, người ta ước gì người ở Giản Thân Vương nội chiến, càng ước gì thật sự có thể giết chết mình, sau đó bọn họ liền tới làm ngư ông đắc lợi.

Lãnh Hoa Đường nghe lời lạnh nhạt của Cẩm Nương, muốn nổi giận, rồi lại biết rõ nàng nói cũng không sai, ở trước mặt người ngoài nội chiến, chỉ làm sự tình trở nên càng hỏng bét, vì vậy cố nén, đẩy thế tử Hòa Thân Vương ra đi ra ngoài.

Lãnh Hoa Đình thấy Cẩm Nương lấy lại tinh thần, không hề thương tâm, nhớ tới Lãnh Hoa Đường âm hiểm ác độc cùng vô sỉ vừa rồi vừa rồi, tức giận rút nhuyễn kiếm bên hông ra, muốn một kiếm đánh chết súc sinh kia cho rồi, Cẩm Nương lại kéo tay hắn, lạnh nhạt nói: “Tướng công, chúng ta không so đo cùng hắn, chó cắn người một ngụm, chẳng lẽ chúng ta còn cắn trở lại sao? Hãy chờ xem, không cần chúng ta động thủ, đều có bằng hữu của hắn tới thu thập hắn, hắn đây là tự gây nghiệt không thể sống, chúng ta không làm chuyện hại cha giết huynh, ngàn vạn đừng làm cho người ta chê cười.”

Lãnh Hoa Đình nghe nàng nói như thế, nhịn lửa giận, đem kiếm thu trở về, Lãnh Hoa Đường nghe được trên mặt lúc đỏ lúc trắng, Cẩm Nương một câu hại cha giết huynh, vừa vặn chạm vào tâm sự hắn lo lắng nhất, cây châm kia đâm xuống, phụ vương lại chóng mặt nửa năm, hiệu quả của dược liệu cũng không lớn như vậy a, nhị thúc hôm nay sợ là ốc còn không mang nổi mình ốc, không cách nào đến giúp mình, mà vừa kết được vài vị đồng minh thì rõ ràng là phá rối, làm chuyện quỷ ám, tình thế đối với hắn xác thực rất bất lợi a.

Do đó, cục diện rối rắm này còn chưa thu, Tôn Cẩm Nương thấy mình đâm một kích, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, hắn không khỏi xoay chuyển tròng mắt, vừa quay người, đối với Giang hoa Tri Phủ nói: “Đem Diệp Nhất áp đến đại lao Tri Phủ đi, đợi thẩm tra sau, bản thế tử sẽ ghi tấu chương báo cáo triều đình.”

Đây bất quá là câu nói giữ mặt mũi, vừa nói xong, hắn lại xoay người đi, lúc này, vài người đứng bên ngoài khoan thai đi vào, người cầm đầu cười nói: “Như thế nào, Hoa Đường thế chất, bổn vương đến ngươi lại muốn đi sao?”

Cẩm Nương theo tiếng nhìn lại, thình lình chứng kiến Dụ Thân Vương mang theo vài tên tùy tùng đi đến, nàng cảm thấy chấn động, không trách được hai vị thế tử Hòa Thân Vương cùng thế tử Vinh thân vương đột nhiên nhằm vào Lãnh Hoa Đường sử dụng quỷ kế, nguyên lai, đều là Dụ Thân Vương tác quái, xem ra, lúc này đây hắn sợ là muốn đến đả kích trí mệnh cho Giản Thân vương phủ a, quả là tính toán thật tốt a.

Quan trọng nhất là mình đã cải tạo xong căn cứ, khiến hai bệ thiết bị không chỉ vận chuyển lại, mà còn vận chuyển nhanh chóng an toàn hơn so với trước kia, bọn họ cho rằng, căn cứ hiển nhiên là cải tạo xong, cho dù không có mình, căn cứ cứ thế cũng có thể lại vận chuyển gần trăm năm a, tiếp theo vừa lúc Lãnh Hoa Đường đồ con lợn kia tự mình tra ra kẻ khả nghi tham ô, dùng chuyện này làm hành động, muốn đánh một đòn chen vào căn cứ, đòn này, sợ là đâm sâu a, đáng thương Lãnh Hoa Đường, bị người đem thành cây thương sử dụng còn không biết.

Lãnh Hoa Đường trong nội tâm tuy sợ nhưng cũng hiểu rõ một ít, mặt lạnh, vẫn thi lễ một cái cho Dụ Thân Vương, hai vị thế tử khác cùng Giang hoa Tri Phủ đều thành lễ cho Dụ Thân Vương, Cẩm Nương nguyên nghĩ lên phía trước thi lễ, lại bị Lãnh Hoa Đình kéo, chính hắn cũng lạnh lùng nhìn Dụ Thân Vương, mà không tiến lên, ngay cả lời khách sáo đều lười nói.

Dụ Thân Vương không để ý, khoan thai đi đến trước đường, cười đối với Giang hoa Tri Phủ nói: “Đại nhân không cần khách khí, tự mình ngồi công đường xử án, bổn vương là tới xem thẩm, xem như bổn vương không tồn tại là được.”

Giang hoa Tri Phủ nghe đầu đầy mồ hôi lạnh, trong lúc này tùy tiện một cá nhân duỗi ra cái ngón tay, có thể bóp chết hắn, hắn nào dám cao cao tại thượng ngồi a, hắn lập tức cười theo mặt, đối với Dụ Thân Vương nói: “Vương Gia tại đây, hạ quan nào dám ngồi, Vương Gia, ngài xin mời, việc này, hạ quan cũng không hiểu rõ tình hình, là Giản Thân Vương thế tử một tay lo liệu, hạ quan… Chỉ dự thính mà thôi.”

Dụ Thân Vương nghe được cười, vị Giang hoa Tri Phủ này ngược lại trươn trượt như lươn, biết rõ loại chuyện này hắn chộn rộn không được, liền lập tức bỏ gánh, hai mặt không đắc tội, tự bảo vệ bản thân hắn là tốt rồi.

Dụ Thân Vương lại lắc đầu, đối với Giang hoa Tri Phủ nói: “Không được, bổn vương cũng không thể làm chuyện vượt quyền, bổn vương an vị ở dưới, nhìn xem là tốt rồi.”

Giang hoa Tri Phủ bất đắc dĩ lau mồ hôi lạnh, nhất thời hướng Lãnh Hoa Đường cầu xin, “Thế tử gia, án này chính là ngài một tay lo liệu, hạ quan bất quá là cho ngài mượn cái chỗ ngồi, người xem, hiện tại Vương Gia cũng tới, ngài cứ tiếp tục a?”

Lãnh Hoa Đường hất tay áo lên, nhấc chân tiếp tục đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Án này có rất nhiều điểm đáng ngờ, bản thế tử ta sẽ đi điều tra ngay bây giờ, không phải nói, trước hết đem Diệp Nhất nhốt lại sao?”

“Hoa Đường hiền chất, ngươi đi, màn đùa giỡn này còn hát thế nào a, ngươi không phải khiến cho vương thúc vừa đến, liền tẻ ngắt đi sao, an tâm một chút chớ nóng nảy a, đến ngồi xuống đi, mọi người coi như nói chuyện phiếm, đều là thân thích, không cần khiến cho ngươi chết ta sống, mùi thuốc súng quá nặng a.” Dụ Thân Vương vẻ mặt thân hòa cười nói như mây trôi nước chảy, giống như thật sự đến nói chuyện phiếm.

Lãnh Hoa Đường bất đắc dĩ đành quay lại chánh đường, nhưng mà, lúc này đây hắn không còn có ngồi chỗ chủ thẩm, cho dù Giang hoa Tri Phủ thỉnh cầu như thế nào, hắn cũng chỉ làm như không nghe thấy, không chút do dự ngồi ở phía dưới.

Cẩm Nương nhàn nhạt nhìn xem tình hính trong trường, nàng hiện tại cũng không muốn đi, rất muốn nhìn một chút dụ Thân Vương lạihát cái gì.

Quả nhiên dụ Thân Vương rất nhanh liền hỏi đến vụ án, thế tử Hòa Thân Vương ngược lại cực kỳ ân cần, rất nhanh liền đem trọn câu chuyện nói mấy lần, Dụ Thân Vương vừa nghe Diệp Nhất tham ô số lượng tiền bạc lớn, mà kẻ chủ mưu lại là Cẩm Nương, khóe miệng vui vẻ càng sâu.

Hắn bưng chén uống một ngụm trà xong, cười nhạt nói với Cẩm Nương nói: “Cháu dâu a, sao ngươi có thể ỷ có chút tài tình mà làm việc tham ô trái pháp luật thế?”

Lúc này, Lãnh Hoa Đình đang chỉnh xương cho Diệp Nhất, Diệp Nhất đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nghe thấy chuyện đó vẫn cắn răng nói: “Vương Gia, việc này không quan hệ cùng thiếu chủ, tất cả đều là lòng tham của nô tài, động tay, thiếu chủ hoàn toàn không biết gì cả.”

Con ngươi Dụ Thân Vương khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn Diệp Nhất, nhưng lại cười nói: “Thật đúng là nô tài trung thành và tận tâm a, đáng tiếc, chuyện này, chỉ sợ lão già khọm khọm như ngươi đảm đương không nổi a.”

Cẩm Nương nghe liền giật mình, coi như mình có tham ô thì tính sao? Đối với lợi ích kinh tế khổng lồ như thế của hoạt động căn cứ mà nói, chút tiền ấy, thực không coi làm gì, huống chi, mình quả thật không có lấy một lượng bạc bỏ vào trong túi, cho dù muốn hắt nước bẩn, cũng phải có chứng cớ mới được a, nghe khẩu khí Dụ Thân Vương, tựa hồ còn không dừng lại chuyện này, chẳng lẽ, còn có cái chiêu gì chưa có xuất ra sao?

Diệp Nhất cắn răng nói với dụ Thân Vương: “Nô tài không biết ý của Vương Gia là gì, thiếu chủ đến đây cũng chỉ hơn tháng, cho dù có tâm tham ô, thời gian ngắn ngủn, cũng không làm thành công được chuyện gì, huống chi, việc này xác thực chính là một mình nô tài gây nên, cùng thiếu chủ thiếu gia không có quan hệ, thiếu chủ tập trung tinh thần toàn bộ vào việc cải biến thiết bị, làm gì có tâm tư quản những việc vặt vãnh kia, mọi người đều biết, việc vặt vãnh trong căn cứ đều là do nô tài một tay lo liệu, Vương Gia ngài nói chuyện, nên có chứng cớ mới được, chỉ nói miệng, dù cho là ai cũng khó tin tưởng.”

Chuyện đó dùng thân phận nô tài nói với Vương Gia, có thể coi là lớn mật lại không có lễ nghi, nhưng Dụ Thân Vương cũng không tức giận, cười nhạt nói: “Thật là một nô tài tốt a, bổn vương làm sao lại tìm không thấy người trung tâm như vậy? Nhưng mà Diệp Nhất, bổn vương đã nói, lúc này đây, ngươi ai cũng không bảo hộ được, không chỉ là chủ tử hiện tại của ngươi, mà chủ tử trước của ngươi, cũng không bảo hộ được a.” Nói xong, thì vung tay lên, tùy tòng của hắn liền xuất ra một bao lớn gì đó, đứng ở một bên.

Cẩm Nương nhìn nhíu mi, bởi vì trong bao này từ bao vải bên ngoài nhìn lại, rất giống sổ sách, chẳng lẽ, trong căn cứ Dụ Thân Vương có tay mắt ngầm? Sổ sách nhiều như vậy, xem ra cũng không phải một hai tháng, trong nội tâm nàng không khỏi lo lắng, Giản Thân Vương chủ quản căn cứ này vài chục năm, nắm quyền, cơ bản lót bạc bên trong khẳng định là có, đây không phải vấn đề tham ô hay không, đây là một tập quán, một loại chắc hẳn phải vậy, mặc cho ai chủ quản một hạng mục kinh doanh lớn như vậy, đều khó có khả năng là người lương liện, giám sát cũng không phải rất nghiêm cẩn, không lấy là ngu ngốc, hơn nữa, loại chuyện này, Hoàng thượng tất nhiên cũng biết được, bất quá là mở con mắt nhắm con mắt mà thôi, thần tử chỉ cần có thể đem sự tình làm tốt, lại có thể mang lại cho triều đình hiệu quả và lợi ích kinh tế quan trọng, vậy là được, một chút tham ô nho nhỏ sẽ không quá để ý.

Nhưng, việc này nếu là do Dụ Thân Vương vạch trần ra, lại cầm công văn đến xử lý, tất nhiên sẽ đả kích mạnh mẽ Giản Thân vương phủ, dù sao Hoàng thượng ngầm hứa cũng chỉ có thể là chữ “Ngầm”, nếu thực sự bắt được ở bên ngoài, dù thế nào cũng phải tra cứu, trừng phạt một phen. Vị cao cao tại thượng nào mà dám ở trước mặt đại thần nói rõ, đây là mình cho phép? Đây không phải là cổ vũ thần tử tham lam sao? Nếu như các thần tử bởi vậy tất cả đều tham lam, thì ngôi vị hoàng đế kia cũng cũng đừng nghĩ ngồi vững vàng.

Quả nhiên, Dụ Thân Vương nói: “Đây là sổ sách căn cứ từ năm trước đến nay, Giản Thân vương phủ tham cũng không chỉ là mấy vạn lượng bạc này, số lượng to lớn, có thể nói là động trời, bổn vương vốn nghĩ đây là bản án nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục, nhận chuyện liền bỏ qua, không nghĩ tới, tiếp tục tra xuống dưới, chính là bổn vương quen nhìn vàng bạc, cũng bị con số này hù, chậm trễ ngăn lại, chỉ sợ Đại Cẩm sẽ bị Giản Thân vương ngươi lấy hết đi.”

Cẩm Nương không cần nhìn sổ sách này, cũng biết lời Dụ Thân Vương nói tất nhiên có vài phần là tình hình thực tế, chỉ là, hắn từ đâu có được sổ sách này? Lẽ ra những thứ trọng yếu như vậy, Vương Gia hẳn là giao cho người đáng tin tưởng chưởng quản mới đúng, làm sao có thể để cho Dụ Thân Vương đắc thủ?

Hơn nữa, việc này Dụ Thân Vương nghĩ nhúng tay cũng không phải là chuyện một năm hai năm, vì sao nhiều năm như vậy không có tra được, ngược lại mình vừa nhận đến tay, hắn lại tra được,như vậy trong căn cứ, tất nhiên là có mờ ám, hơn nữa, là tại lúc Lãnh Hoa Đường tiếp nhận mấy ngày xuất hiện, ví dụ như cha con Diệp nhị, Diệp Trung Bân các loại, Lãnh Hoa Đường này, thật sự là thành sự không có, bại sự có thừa, tập trung tinh thần thầm nghĩ đánh chỗ hiểm của mình, thầm nghĩ đem Mặc Ngọc đoạt ra khỏi tay mình, lại không nghĩ rằng, có người tâm tư càng sâu hơn hắn, đang ước gì hắn làm ầm ĩ, sau đó thừa dịp chui vào, do đó đánh bại hoàn toàn Giản Thân vương phủ.

Lãnh Hoa Đường lúc này sắc mặt cũng rất nghiêm trọng, hắn lại không nghĩ tới, Dụ Thân Vương trước kia một mực dốc hết sức trợ giúp hắn dĩ nhiên là lòng lang dạ thú như vậy, thật sự là đem tảng đả đập bể chân mình a, Giản Thân Vương nếu như bị trừng phạt, Giản Thân vương phủ thất bại, thì tiếp theo thế tử vị của hắn còn có ý nghĩa gì? Có lẽ, nếu như Hoàng thượng cũng có tâm muốn làm suy yếu quyền thế Giản Thân vương phủ, nhân cơ hội chèn ép, cái đỉnh mũ này sợ cũng bị lấy đi…

“Bổn vương đã đưa công văn trăm dặm kịch liệt, báo cáo Hoàng thượng, ý chỉ hoàng thượng rất nhanh sẽ xuống đây, cho nên, từ hôm nay trở đi, người liên can trong Giản Thân vương phủ tất cả phải tiếp nhận thẩm tra, không cho phép nhúng tay với chuyện căn cứ, thương đội vì đã có người bổn vương phái tới tiếp nhận chủ quản.” Trên mặt Dụ Thân Vương thu ý cười, xuất ra một khối kim bài sáng chói cho Lãnh Hoa Đình cùng Cẩm Nương xem: “Còn đây là kim bài thánh thượng ban tặng, bổn vương ở tất cả mọi chỗ trong Đại Cẩm đều quyền có làm việc, vương chất vương tức, các ngươi trở về phủ nghỉ tạm, ngồi đợi Hoàng thượng ngự chỉ a.”

Quả nhiên có chuẩn bị mà đến a, liền ngự tứ kim bài đều lấy ra, gặp kim bài như gặp Hoàng thượng, tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống hô ba tiếng vạn tuế, Cẩm Nương không thể không quỳ xuống theo, tâm tư lại xoay chuyển nhanh chóng, nàng hôm nay lo lắng nhất chính là dụng ý của hoàng thượng, Hoàng thượng biết rõ Dụ Thân Vương vẫn một mực giương mắt hổ đối với căn cứ, lại vẫn cho dụ Thân Vương lệnh bài như vậy, chẳng lẽ thật sự muốn qua sông đoạn cầu, qua đó đem Giản thân vương phủ đè xuống?

Nhưng mà không sao a, chẳng qua là hai bệ máy móc cũ nha, may mắn trong vòng một tháng mình đã bản vẽ của Diệp cô nương này thuộc lòng, chỉ cần lưu lại mạng của mình, xây dựng một cái thì sao?

Đại cẩm Hoàng thất đúng hèn hạ vô sỉ như thế, mình cần gì phải vì Hoàng thất bán mạng? Mình xây dựng căn cứ, mở thương đội, kiếm tiền cho mình dùng không tốt sao? Làm gì phải chịu đựng con chim này?

Nghĩ như thế, nàng ngược lại rất thản nhiên, tay dắt Lãnh Hoa Đình nói: “Tướng công, chúng ta hồi nội viện đi thôi, đứng lâu như vậy, ta đói bụng, về nhà, dùng cơm đi.”

Lãnh Hoa Đình cau mày, suy tư đối sách, hắn như thế nào cũng không muốn, Giản Thân vương phủ suy tàn, chỉ hận lúc này bị người bắt được tay cầm, lên tiếng không được, nếu phụ vương ở đây, rất nhiều chuyện liền có thể giải quyết dễ dàng, dù sao mình cùng nương tử mới đến hơn một tháng, sổ sách trước kia vẫn không biết, phụ vương có thật sự tham ô hay không, còn không biết bao nhiêu, hôm nay chỉ có lời một bên của Dụ Thân Vương, mình bên cạnh muốn phản bác cũng không biết nói thế nào, thật sự là rất buồn bực.

Chỉ là không nghĩ tới dưới tình huống khẩn trương này, Cẩm Nương lại dùng đến giọng điệu làm nũng cùng hắn nói chuyện, trong lòng của hắn lập tức buông lỏng, từ trước đến nay hắn biết tiểu thê tử mình thông tuệ hơn người, có lẽ, trong nội tâm nàng lại có tính toán trước, cũng đúng, mình ở trong này lo lắng cũng vô dụng, làm cho bọn người Dụ Thân Vương chê cười, không bằng thản nhiên, hồi phủ, căn cứ, mặc kệ không quản, nhiều người tranh như vậy, để cho bọn họ tranh đi, hắn cũng biết, trong lồng ngực tiểu nương tử hắn có ngàn con đường, cho dù không có cái chân gà mà khối người người nhìn chằm chằm này, nàng cũng sẽ cùng mình, tạo ra một mảnh Thiên Địa hoàn mỹ.

“Tốt, nếu nàng đói bụng, thì chúng ta trở về đi.” Nói xong đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Cẩm Nương rồi lại nói: “Tướng công, sai hai người đến, đem Diệp Nhất đưa trở về đi, thương thế của hắn quá nặng, ta không muốn cho người khác lại khi dễ hắn.”

Lãnh Hoa Đình nghe khẽ giật mình, nhưng lại nhẹ gật đầu, vung tay lên, hai gã ám vệ liền từ ngoại đường tiến vào, đi đến chỗ Diệp Nhất.

Dụ Thân Vương cười lạnh nói: “Tiểu Đình, cái này không được, Diệp Nhất là trọng phạm, không thể cho ngươi mang hắn đi.”

Cẩm Nương nhắm lại mắt nói: “Vương Gia, vừa rồi người nói, tất cả người của Giản Thân vương phủ có liên can đều phải yên lặng chờ Hoàng thượng ngự chỉ, Diệp Nhất chính là gia nô của Giản Phủ thân vương , quyền xử phạt hắn là của bổn phu nhân, không phải ngài, không có ý chỉ của Hoàng thượng sao, nên tất cả những điều các ngươi nói, Giản Thân vương phủ đều giữ lại quyền biện giải, Mặc Ngọc trên tay bổn phu nhân là hoàng thượng hạ chỉ chưởng quản, Hoàng thượng cũng không lấy lại quyền chưởng quản ngọc của bổn phu nhân, cho nên, người của căn cứ phải xử phạt thế nào, không phải là do người khác quyết định.”

Dụ Thân Vương nghe thấy liền tức giận, nhưng biết lời Cẩm Nương nói không sai, trong mắt của hắn hiện lên một tia tàn khốc, cũng rất nhanh lại bày ra khuôn mặt tươi cười: “Cũng đúng, cứ như vậy, xin mời cháu dâu hồi viện, từ nay về sau, không cần phải đi loạn, bằng không, đừng trách bổn vương không khách khí.”

Là muốn giam lỏng mình và tướng công a, hừ, không sao cả a, vừa vặn có thế nuôi thai, khỏi phải mệt tâm cũng tốt, đem cục cưng sinh hạ ra mới là chuyện trọng yếu nhất.

Cẩm Nương gật đầu, đang cùng Lãnh Hoa Đình đi ra ngoài, thì lúc này, Diệp Tam gấp gáp đứng ngoài chạy đến: “Thiếu chủ, thiếu chủ, nô tài tìm được ngài thật vất vả a, trong nội viện người ta nói, ngài đến nha môn, sợ tới mức nô tài mồ hôi đầy thân a.”

Cẩm Nương nghe khẽ giật mình, không biết Diệp Tam là ý gì, vừa đi vừa hỏi hắn: “Diệp Tam, ngươi không ở tại nhà máy, như thế nào đến nơi này?”

“Nhà máy ngừng sản xuất, nô tài cảm thấy nhàm chán, liền ở trong nhà máy xoay chuyển, cho công nhân lau máy móc, tra dầu vào máy móc, ngài biết không, xảy ra chuyện lớn.” Diệp Tam miệng thảo luận xảy ra chuyện lớn, thần sắc lại không khẩn trương một chút, nhìn còn có chút hả hê, Cẩm Nương nhìn đã muốn cười, nhưng trên mặt lại khẩn trương, vội hỏi: “Ra đại sự, xảy ra đại sự gì?”

“Thật là chuyện lớn, động cơ dưới nước có một cái bánh răng chuyển động lớn bởi vì sét rỉ lâu năm, làm then cài đứt gãy, rơi trong nước sông trôi đi, cũng may công nhân cách khá xa, không có làm bị thương người, tiếng vang này thật lớn a, sợ tới mức nô tài hồn phách đều bị bay mất một nửa.” Diệp Tam lải nhải, ở đâu ra bộ dạng bị hù dọa, rõ ràng chính là thật cao hứng.

Cẩm Nương nhướng mắt xem kỹ hắn, chỉ thấy Diệp Tam mặt đầy nếp nhăn mang theo một tia giảo hoạt, nàng lập tức minh bạch ý tứ Diệp Tam, trong nội tâm không khỏi tràn đầy ấm áp, họ tất nhiên là biết dụng ý của triều đình, cho nên, bọn họ cố ý phá hủy thiết bị a, rất tốt, rất mạnh mẽ, đúng là hiệu quả này.

Cẩm Nương từ từ quay đầu lại, đối với dụ Thân Vương thi lễ một cái nói: “Chất tức hồi phủ đợi chỉ, không có ý chỉ hoàng thượng, chất tức quyết không dám ra khỏi cửa viện nửa bước, càng không nhúng tay vào chuyện nhà máy, còn thỉnh Vương Gia yên tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.