Thứ Nữ

Chương 13: Chương 13




Rốt cục đã làm xong hai cặp giày, hai cái mũ đầu hổ, ngoài ra còn hai bộ quần áo nhỏ, được dùng vải xanh bao cẩn thận, rồi bảo Tú cô cầm tổ yến, mới mang theo Tứ nhi cùng đi đến chỗ Tứ di nương.

Tứ di nương ở tại Hà Hương Viên, có chút xa, bất quá được thêm hai tiểu viện nhỏ, ngoài viện lại có hai bà Tử giữ cửa, thấy Cẩm Nương đi tới, thì nhún người một cái, thân mình cũng không khom xuống, rồi quay đầu nhìn về phía khác, giống như không nhận ra nàng vậy.

Cẩm Nương cũng không tức giận, dù sao thân phận của nàng so sánh với tụi nô tỳ cũng không cao được bao nhiêu, chỉ cần họ để cho mình vào là được.

“Mụ mụ, đây là Tứ cô nương của chúng ta, muốn đi vào thăm Tứ di nương cùng Đại thiếu gia một chút.” Tứ nhi biết đây là người Đại phu nhân phái tới trong coi viện này, nên cũng không dám đắc tội, liền tiến lên nhẹ giọng nói.

Bà Tử ngồi canh cửa, thân cũng không chịu hoạt động một cái, nhưng trên mặt cũng chĩ mang theo tiếng cười khan: “Ai nha, là Tứ cô nương a, ngài hôm nay sao lại rãnh rỗi đến đây thăm Đại thiếu gia rồi, không phải nghe nói là đang bệnh sao?”

“Tứ cô nương chúng ta hôm qua đã khỏe rồi, mới ở trong phòng làm vài đôi giày tới đây đưa cho Đại thiếu gia, mụ mụ, xin ngài mở cửa.” Tứ nhi có chút không kiên nhẫn nữa, bất quá chỉ là bà Tử, tại sao lại không để cho Tứ cô nương đi vào chứ?

“Như vậy a, thật là xin lỗi, Đại phu nhân đã dặn dò rồi, Đại thiếu gia đang còn trong tháng, cơ thể yếu, chịu không nổi nửa điểm gió rét dơ bẩn, người nhàn tạp thì không được đi vào.” Bà Tử chế nhạo nói.

Thì ra mình thuộc về đẳng cấp người nhàn tạp, Cẩm Nương có chút bất đắc dĩ, người ta nói thần tiên dễ cầu, tiểu quỷ khó dây dưa, nên từ trong tay áo lấy ra ít tiền đưa cho nàng, cười nói: “Cho mụ mụ mua rượu và ít thức ăn, ta chỉ vào xem di nương một chút, chỉ chốc lát là đi ra, sẽ không làm trễ nãi chuyện của ngươi .”

Tứ nhi nhìn thấy thì muốn ngăn lại, bất quá chỉ là bà Tử thô sử (người hầu lớn tuổi làm việc nặng), ỷ vào Đại phu nhân mà cáo mượn oai hùm, không thể nhường nhịn các nàng được.

Cẩm Nương chỉ muốn vào thăm Tứ di nương một chút, không muốn ở cửa cùng thứ tiểu nhân hạ tiện này ầm ĩ, chọc cho Tứ di nương khổ sở trong lòng, nên liền lôi kéo tay Tứ nhi, bảo nàng đừng cãi.

“Vẫn là Tứ cô nương hiểu biết, ha hả, nghe nói Tứ cô nương đã nghị hôn với Nhị công tử Giản thân vương phủ rồi, chúc mừng a.” bà Tử kia lập tức nhận, tiện tay chia ra cho mấy bà Tử khác, người của bà Tử đó liền đem cổng của Hà Hương viện mở ra.

Cẩm Nương bất đắc dĩ mang theo Tứ nhi tiến vào, đi chưa được mấy bước liền nghe bà Tử phía sau nói: “Thật nghĩ là bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng rồi sao, Giản thân vương phủ thì thế nào, còn không phải là gả cho một kẻ què à?”

Cẩm Nương nghe thấy thân hình dừng lại, quay đầu nhìn bà Tử kia một cái, bà Tử lập kia tức hai mắt nhìn trời, giả bộ như không nhìn thấy.

Trong lòng Cẩm Nương không khỏi khiếp sợ, những thắc mắc mờ mịt ở trong lòng mấy ngày nay coi như đã được mở ra, không trách được ngày đó Lão thái gia nói không cần ở Nhị cô nương ra mắt, vì theo tính tình của Nhị cô nương sẽ không chịu cửa hôn sự này , mà Vương Phi của Giản thân vương sao lại chịu tới gặp một thứ nữ không bị cưng chìu như nàng, thì ra là như vậy!

Lúc trước đến mang theo tâm tình thật là tốt đến thăm Tứ di nương đã lập tức bay mất, nàng rầu rĩ không vui tiếp tục đi về phía trước.

Trong nhà Tứ di nương, thiếp thân nha hoàn Đông Nhi đang vén rèm đi ra ngoài lấy nước, thấy Cẩm Nương tới, bận rộn thả chậu trên tay xuống, chạy tới đây đón.

“Tứ cô nương, ngươi đã tới, di nương đã nhắc đến ngươi mấy ngày nay rồi.” Còn nhiệt tình giúp Cẩm Nương xốc rèm lên.

Cẩm Nương vừa đi vừa cười nói: “Lúc trước phải thêu hà bao, vẫn không có thời gian rảnh rỗi, hiện tại, đang có thời gian nên tới thăm di nương, Đông Nhi tỷ tỷ, ngươi so với năm trước lớn và đẹp hơn rồi.”

“Nha, nhìn Tứ cô nương này nói chuyện này, khi nào lại ngọt như mật rồi, thật là ngọt đấy.” Đông Nhi có chút kinh ngạc, trước kia Tứ cô nương thấy nàng cũng không có nói chuyện, dù mình nhiệt tình hướng về phía nàng, nàng cũng chỉ hờ hửng, ừ hai tiếng, đâu có giống như hiện tại, thoạt nhìn đã linh hoạt hơn nhiều.

Cẩm Nương che miệng cười, đi theo Đông Nhi vào cửa, vào phòng ngoài, Đông Nhi liền đi trước một bước vào trong bẩm báo.

Cẩm Nương đã nhìn thấy cửa phòng của Tứ di nương treo rèm bông vải thật dầy, bây giờ là mùa thu, tuy nói khí trời sắp lạnh, nhưng cũng không lạnh lắm, Tứ di nương vẫn còn trong tháng, làm thế để ngăn gió sao?

Một hồi thì Đông Nhi đi ra, nhiệt tình nói: “Mau vào đi, Tứ di nương chờ sốt ruột rồi đó, đang mắng nô tỳ là sao không trực tiếp mang ngài đi vào.” Vừa nói vừa vén rèm lên.

Cẩm Nương lơ đễnh cười, vừa đi vừa nói chuyện: “Đông Nhi tỷ tỷ ngươi là người đắc lực nhất bên cạnh di nương, làm theo quy định thì cũng không có gì sai, hơn nữa làm việc như ngài vậy mới chững chạc, mới để cho di nương an tâm hơn.”

Đông Nhi cũng không nói gì, nhưng nghe lời Tứ cô nương nói thì nàng rất hưởng thụ, không khỏi cười đến mắt híp lại, vốn còn lo lắng Tứ cô nương quá mức chậm lụt, sớm muộn gì cũng sẽ bị Đại phu nhân thu thập, nhưng hôm nay xem ra, gân của Tứ cô nương cũng không phải dễ nắn như vậy, cả người đều lộ ra một cổ cơ trí.

Trong nhà, Tứ di nương dáng người đẫy đà trên đầu còn buộc khăn ấm, chỉ tùy tiện mặc một áo ấm màu lam, đang ngồi nghiên ở trên giường, phía sau kê một cái gối dựa lớn, thấy Cẩm Nương đi vào, vành mắt lập tức đỏ lên.

“Tứ cô nương.”

Cẩm Nương lỗ mũi đau xót, những trí nhớ thuộc về mẫu thân của Tôn Cẩm Nương vừa xông lên trong lòng, thật ra thì Tứ di nương cũng rất thương nàng, chẳng qua là địa vị quá mức hèn mọn, thường tự lo thân đã không xong, làm sao chiếu cố được nàng nhiều, nhưng chỉ cần thấy nàng, thì sẽ nghĩ ra nhiều cách để đưa ít tiền cho nàng, chẳng qua là Cẩm Nương trước kia đối với Tứ di nương cũng không quá nồng nhiệt, tựa hồ còn rất có chút ghét bỏ.

“Di nương, ngài mau nằm xuống, mau nằm xuống.” Cẩm Nương thấy Tứ di nương kích động đang muốn đứng lên, liền vội vàng ngồi vào bên giường, để đè lại Tứ di nương.

“Di nương thân thể đã dưỡng tốt rồi sao?” Cẩm Nương ân cần hỏi, nữ nhân sanh con, nếu trong tháng mà không dưỡng tốt, sẽ rơi vào những căn bệnh sau khi sinh, rất khó điều trị.

“Rất rất tốt, làm phiền Tứ cô nương nhớ thương.” Tứ di nương nhìn nữ nhi của mình, có một chút hoảng hốt, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, bộ dáng thì không có biến đổi, nhưng vẻ mặt lại toát lên sự sáng sủa hào phóng, chẳng lẻ đúng như lời Tú cô nói, bị bệnh một trận liền khai phá đầu óc sao?

Cẩm Nương đem đồ tặng cho Đại thiếu gia cùng bao tổ yến đưa cho Tứ di nương, “Di nương, Đại thiếu gia sẽ phải đầy tháng rồi, ta mấy ngày nay có làm vài đôi giày cùng hai cái nón đầu hổ, một ít tổ yến này là lão thái thái thưởng cho ta, ngài chưng ăn một chút, để bồi bổ đi.”

Tứ di nương cầm lấy tổ yến hướng trong ngực của nàng đẩy lại: “Thân thể của ngươi cũng không có tốt đâu, mau lấy về, chỗ của ta cũng có đấy.”

Sắc mặt của Tứ di nương cũng vàng vàng , vừa nhìn đã biết do ở trong tháng nuôi dưỡng không đầy đủ, chỉ sợ ăn cũng không được tốt lắm, như vậy thì làm sao nuôi lớn thiếu gia đây?

“Di nương, Đại thiếu gia đâu rồi, ta muốn xem một chút.” Cẩm Nương đem tổ yến đặt mạnh ở trên tủ đầu giường của Tứ di nương, cũng không cho nàng từ chối nữa, nghĩ lại đi vào đã một lát rồi, lại không nhìn thấy Đại thiếu gia, ngay cả thân ảnh cũng không thấy, nên không khỏi kỳ quái.

“Bà vú ôm đi rồi, Đông Nhi, đi bảo bà vú ôm tới, cho Tứ cô nương xem một chút.” Tứ di nương liền giật mình một cái, rồi lên tiếng.

Đông Nhi nghe thấy thì chần chờ, đứng yên không nhúc nhích, Tứ di nương trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng mới bất đắc dĩ xoay người đi.

Một hồi bà vú ôm Đại thiếu gia nằm trong tã lót tiến vào, bà vú tuổi ước chừng hai mươi bốn, lớn lên phúng phính tròn tròn, tuy mập mạp nhưng trên mặt mang theo tia lãnh ngạo.

“Trương thị, đem Đại thiếu gia ôm tới.” Tứ di nương lạnh lùng nhìn bà vú nói.

“Nô tỳ mới uy nãi (cho uống sữa) xong, Đại thiếu gia đang ngủ rồi, đừng đánh thức hắn, một hồi lại phải dụ dỗ thật lâu hắn mới chịu ngủ đấy.” giọng nói của Bà vú so sánh với Tứ di nương còn lạnh hơn, mang theo một bộ dạng rất không tình nguyện .

Cẩm Nương liền đứng lên, không nói một tiếng nào đi thẳng qua, đột nhiên đưa ta đem Đại thiếu gia ôm lấy giao cho Tứ di nương.

“Trương thị sao? Ngươi bây giờ có thể đi ra ngoài, Đại thiếu gia đã có mẹ đẻ hắn trông nom rồi.” Cẩm Nương tựa tiếu phi tiếu nhìn bà vú, tuyệt không giống như đang tức giận.

Bà vú sửng người một hồi lâu, mới kịp phản ứng, muốn lại ôm Đại thiếu gia, nhưng chạm được ánh mắt sắc bén của Tứ cô nương, ánh mắt lóe lên, khiến nàng cảm thấy Tứ cô nương nhìn như nhu nhược nhưng trên người tựa hồ có khí thế khiếp người, không cho nàng phản kháng, vì vậy liền ấp úng lui đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.